Bạch Nguyệt Quang Trong Kim Ốc

Chương 33: Tiếu Lâm


2 năm

trướctiếp

Dung Kiến bị giấc mộng quấn cả một đêm.

Lần nữa tỉnh dậy, đầu cậu đau như búa bổ, suýt chút nữa không thể đứng vững.

Hàn Vân sau khi đi vào liền phát hiện Dung Kiến hôm qua không tẩy trang, lại còn lén uống rượu đến say mèm, bà nhịn không được mà dạy dỗ cậu vài câu, Dung Kiến vốn đã tỉnh táo lại cũng thản nhiên viện cớ cho qua chuyện.

Mấy thanh niên 18 ít có người không uống mấy thứ như bia rượu này lắm.

Hàn Vân không đành lòng trách móc Dung Kiến quá nặng nề.

Dung Kiến vội vàng chỉnh trang lại , mang theo cặp sách ngồi lên xe mới tranh thủ mở điện thoại, vừa mở khóa đập vào mắt chính là trang đối thoại của "Tìm".

Trời đất!!

Dung Kiến quả thực không thể tin được hôm qua uống say mà lại có thể gõ nhiều chữ như vậy!

Cậu lướt lại tin nhắn hôm qua một lần, chắc chắn Hector bị Quả Cầu Nhung dọa sợ rồi.

Sao lại thành cái dạng này!

Dung Kiến không thể thích ứng được. Cho dù là cậu có bao nhiêu thương tâm còn uống say thì cũng đều là chuyện của bản thân, giờ cậu lại đem phiền não không thể giải quyết lan đến người khác...

Huống hồ vào ngày thứ ba sau khi xuyên đến cuốn 《 Ác Chủng 》 này thì cậu cũng đã chuẩn bị tinh thần sẽ ra đi trong một năm rồi.

Chỉ là có chút không cam...

Dung Kiến bây giờ cũng tỉnh táo mà nghĩ đến những điều tốt đẹp, trời không tuyệt đường người, cách này không được thì còn cách khác. Nếu nghĩ về những điều tồi tệ cũng chả có biện pháp gì chỉ có thể vượt qua mấy tháng còn lại.

E rằng tỉnh lại sau giấc, cậu liền trở về thế giới của mình thì sao?

Dung Kiến thở phào một hơi lần nữa ấn sáng màn hình, lần đầu có người khác mà cùng Hector tán gẫu.

Cậu suy tư trong giây lát cố gắng tìm về cảm giác của một thiếu nữ mười lăm, châm chước nửa ngày mới gõ được một câu gửi đi:

[ _"Chú ơi chú, tối qua tui lén uống bia lại không cẩn thận để bị say nên bệnh trẻ trâu tái phát đấy, chuyện chính là vậy đó chú....QAQ "]

Còn sớm vậy, Hector quả nhiên không online.

Dung Kiến vốn định bảo đối phương không cần lo lắng cho cậu nhưng lại cảm thấy quá rõ ràng nên đành thay đổi lời giải thích: [ _"Sáng nay nhìn lại mới biết hôm qua mình gửi cái gì, mất mặt quá đi! Chú đừng lấy chuyện này ra cười Cầu Cầu nha! Đừng đề cập đến nó được không? Nó không tồn tại! Không tồn tại!!"]

Hector bỗng nhiên online: [ _"..." ]

Dung Kiến lần nữa nhìn lại tin nhắn gửi đi sáng nay cũng cảm thấy khả năng diễn kịch của bản thân không những không giảm mà còn có xu thế xuất thần nhập hóa, Hector chắc chắn sẽ không xem lời nói của người say là thật đâu.

Hector cũng trả lời lại: [ _"Không sao đâu. Cầu Cầu có chuyện gì không vui có thể nói cùng tôi."]

[ _"Được...."] Dung Kiến cũng đáp lại một câu còn nói bản thân phải đi học rồi nhanh chóng logout.

Cậu nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa kính, bỗng cảm thấy trở lại thế giới cũ cũng chẳng có gì tốt, tuy có thể sống lâu hơn nhưng cậu lại không có người thân cũng không có bạn bè.

Dung Kiến đúng là rất am hiểu kết bạn lại giỏi nói chuyện, cũng có ánh mắt nhìn người, nhưng cậu lại quá bận, cậu bận nuôi sống bản thân, cho dù có gặp lại người quen nhưng cũng không có thời gian tích lũy vậy nên không thể trở thành bạn tốt chân chính lại lâu dài.

Ít nhất ở chỗ này vẫn còn nhiều người quan tâm đến mình.

Dung Kiến chấm dứt cái suy nghĩ này, không thể nghĩ nhiều nữa.

Sau khi trở lại trường, Trần Nghiên Nghiên lén lút hỏi chuyện gì đã xảy ra với Dung Kiến nhưng cô cũng không dám hỏi quá thường tận vì sợ sẽ chạm đến nỗi khổ của cậu, Dung Kiến cũng chỉ dỗ dành cô nàng rằng mình hôm qua không khỏe, tâm trạng không tốt, Trần Nghiên Nghiên lúc này mới coi như yên lòng.

Bảng xếp hạng của lần thi tháng thứ ba đã được dán lên, Dung Kiến đứng top 11 toàn trường, tuy khác biệt với vị trí đầu bảng kia nhưng cũng không có ai mang chuyện này ra bàn tán nữa.

Đã rất lâu rồi Tống Tuyết Lâm chưa đến trường, khoảng hai tuần qua đi, thầy Trương cũng bảo một bạn gái đeo kính xếp sau ngồi vào chỗ của Tống Tuyết Lâm, Dung Kiến như vừa tỉnh giấc chiêm bao, cậu vốn định trốn tránh hiện thực nhưng giờ lại khẩn thiết muốn hỏi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì rồi.

Một cô gái có quan hệ tốt với Tống Tuyết Lâm giải thích sơ lược một ít tình huống, bởi vì chú hai của Tống Tuyết Lâm bị điều tra về vấn đề tài chính lại tình cờ phát hiện một số lưu động không rõ nguồn gốc, cảnh sát cũng phát hiện ông ta là chủ mưu đứng sau cái chết của cha cùng anh trai Tống Tuyết Lâm, trước mắt ông ta đã bị bắt vào tù, mà hiện tại cả Tống gia đều do một mình Tống Tuyết Lâm chống đỡ, cô ấy rất bận nên không có khả năng phân thân để đến trường.

Dung Kiến yên lặng "Ừ!" một tiếng.

Thực ra nội dung cốt truyện của Tống Tuyết Lâm cậu cũng không quá rõ ràng. Tuy đều là nữ phụ, nhưng tốt xấu thì Trần Lưu lạc đường còn biết quay lại, miễn cưỡng có thể coi là người bên phe nam chính, vì vậy quá khứ bi thương của cô được tỉ mỉ viết ra chính là thứ tẩy trắng tốt nhất. Mà Tống Tuyết Lâm đi chính là con đường tăm tối, một nhân vật phản diện thuần túy, bối cảnh chỉ hai ba câu, kết cục cũng là tha hương cầu thực.

Dung Kiến nghĩ thầm, có thể vì chuyện này mà dẫn đến việc Tống Tuyết Lâm hắc hóa, thời điểm công ty xuất hiện vấn đề cô đã nhẫn nhục tự mình đến chỗ Minh Dã nằm vùng, về mặt kết quả thì không khác gì lấy trứng chọi đá. Cậu hơi muốn nhắc nhở Tống Tuyết Lâm, 'đừng làm chuyện vô ích nữa không bằng tìm biện pháp để cùng hợp tác với Minh Dã không phải tốt sao' , Dung Kiến lắc đầu, vẫn là thôi đi, cậu cũng không thể thay đổi cốt truyện được.

E rằng cốt truyện của Trần Lưu cũng chỉ là ngoài ý muốn. Một thế giới vận hành sẽ luôn tồn tại một số bug không quá quan trọng, mà Trần Lưu may mắn là cái bug kia, thay đổi cả một vận mệnh.

Dung Kiến hi vọng cô ở nước ngoài sẽ sống tốt, đừng bao giờ bước vào vũng nước đục này nữa.

So với lần thi tháng thứ tư thì chuyện càng cấp bách bây giờ là lễ Giáng Sinh, Dung Kiến sắp không kịp thời gian để đan xong một chiếc khăn làm quà sinh nhật cho người ta rồi.

Tuy rằng sinh nhật của Minh Dã vào ngày 28/12 nhưng chỉ có Dung Kiến biết không phải. Trong《 Ác Chủng 》từng ghi, ngày mà Tiếu Lâm đánh tráo con mình với Minh Dã bà ta đã đem ngày sửa lại, ngụ ý Minh Dã trong lòng bà ta đã thành con hoang không thể vươn mình, sinh nhật chân chính của Minh Dã chính là ngày 25/12 ngay ngày lễ Giáng Sinh, một ngày sống động đầy những hạnh phúc ấm áp.

Thật ra làm sinh nhật vào ngày nào cũng không quá quan trọng, nhưng ngày 28/12 với Minh Dã thì quá ác tâm, Dung Kiến thật sự không muốn tổ chức sinh nhật cho hắn vào ngày đó. Mà ngày 25/12 thì quá tốt rồi, một cái cớ rất thích hợp để hủy bỏ ngày sinh nhật này.

Cho nên Dung Kiến nhất định phải đan xong đồ trước lễ Giáng Sinh. Cơ mà tay của cậu thật sự không dùng được, lúc thu chỉ lại không cẩn thận rút hết kim kiến nó bị lỏng mất một đoạn dài, Dung Kiến loay hoay cả tối, cũng may chỉ còn nốt phần kết cuối cùng, cậu không thể làm gì khác hơn là vào buổi chiều của lễ Giáng Sinh đi học hết hai tiết hướng dẫn, khi trở về cuối cùng cũng đan xong chiếc khăn cổ.

Lúc xuống cầu thang quay lại trường, Dung Kiến tiện tay cầm một quả táo được buộc ruy băng trên bàn.

Tài xế nhanh chóng lái xe đưa Dung Kiến quay lại trường.

Trên tay Dung Kiến cầm theo hộp quà được đóng gói bắt mắt, cứ như vậy mà về lớp có khi sẽ gây ra một trận sóng gió. Cậu đứng trong vườn hoa của trường nhắn tin cho Minh Dã, muốn hắn đi ra ngoài một tí.

Nhưng Minh Dã không trả lời lại tin nhắn của cậu.

Hiện tại là thời gian nghỉ giữa giờ của tiết thứ hai.

Dung Kiến thấy hơi kỳ quái nhưng cũng không nghĩ nhiều mà tiếp tục đứng đợi tại chỗ, mãi đến khi có người đi qua bên cạnh tiếng nói chuyện cũng lọt vào tai.

"Không nghĩ tới trường học của chúng ta thế nhưng lại có người được loại gia đình sinh ra..."

"Biết chưa? Người phụ nữ kia còn tìm tới tận đây phát điên đó."

"Haiz, tóm lại, phải bảo vệ tăng mạnh tuần tra hơn nữa đừng để loại người nào cũng có thể đi vào."

Dung Kiến nhíu mày, dù họ không nhắc tên nhưng cậu vẫn thấy toàn thân phát lạnh.

Cậu không chờ tin nhắn của Minh Dã nữa mà xoay người đi về phía lớp học, mới đầu còn có bình tĩnh đi bộ nhưng sau đó cậu lại trực tiếp chạy đi, càng chạy càng nhanh như lấy hết sức bình sinh để mà chạy.

Dung Kiến đẩy cửa lớp 12/3 ra, bây giờ chưa có tiết, trong lớp hò hét loạn xạ nhưng cậu vẫn nghe được tiếng bàn luận rõ ràng.

"Không nghĩ tới gia đình của Minh Dã lại phức tạp như thế...." Người lên tiếng dường như rất tò mò.

"Mẹ của hắn hình như từng ngồi tù rồi? Không phải là vì buôn ma túy chứ?"

"Tóm lại...."

Dung Kiến mím môi bước tới bàn đám người đang tám chuyện, cậu gõ gõ lên mặt của một cái bàn, nghiêm túc tiếp lời người cuối cùng: "Tóm lại cái gì?"

Những người tò mò hoặc ác ý phỏng đoán bỗng nhiên im bặt, xung quanh lạnh ngắt như tờ.

"Đây là chuyện riêng tư của người khác, đó là điều mà mấy người thấy mới lạ còn đáng thảo luận sao?" Dung Kiến không biết trong hai tiết cậu không ở chuyện đã đi đến mức độ nào, cậu chỉ có thể cố gắng áp chế lửa giận đang chực chờ trào dâng.

Không một ai lên tiếng.

Có lẽ vì Dung Kiến quá nghiêm túc, lúc cậu đi qua họ, ánh mắt tất cả đều trốn tránh, không dám cùng Dung Kiến đối diện.

Trước đó Trần Nghiên Nghiên đã từng cùng đám người này cãi nhau một trận, lại bị họ trào phúng là lo chuyện bao đồng, cô không thể ngừng chuyện này lại.

Chuông vào lớp vừa vặn reo lên, thầy Trương giáo viên chủ nhiệm cũng đẩy cửa bước vào, nhìn tình cảnh trước mắt, ông ho khan vài tiếng rồi nói:

"Mọi người đều là bạn học những ba năm rồi, bình thường luôn học tập cùng nhau, đối với nhân phẩm của nhau ai cũng rõ ràng, chúng ta như là một gia đình tập thể lớn vậy, nếu có học sinh trong lớp có hoàn cảnh không tốt chẳng lẽ không cần thêm tôn trọng và bảo vệ người ấy hay sao? Thầy tin cả lớp đều là con ngoan trò giỏi sẽ thấu hiểu đạo lý này."

Thật ra đại đa số người trong lớp cũng không có ác ý gì, con người ai mà chả có bản tính hóng hớt, có người thảo luận họ cũng muốn theo phong trào hưởng ứng một hai câu còn trộn lẫn cảm xúc chủ quan cùng với những giả định của chính họ.

Thầy Trương mềm mỏng nói một vài câu, đối với những học sinh này, họ cũng không phải là kẻ ác trời sinh đương nhiên là hiểu rõ đạo lý trong này, mọi người lập tức không nhắc lại nữa.

Dung Kiến: "Thưa thầy, em có thể ra ngoài một chút không ạ?"

Ánh mắt của cả lớp đều đổ dồn lên người Dung Kiến.

Tay phải cậu vẫn còn đang cầm một hộp quà được đóng gói tinh xảo, một quả táo Giáng Sinh được cột ruy băng đang nằm trên tay trái, dáng vẻ như thể đang định cùng ai đó đi hẹn hò.

Vào giờ phút này, Dung Kiến muốn làm gì ai mà không đoán được thì có chui lại vào trong bụng mẹ yêu mà đầu thai lần nữa là được rồi đó.

Người ta đang tìm Minh Dã kìa!

Dung Kiến không để tâm đến họ.

Bất luận người khác thấy cậu thế nào thì Dung Kiến cũng không để ý, cậu duy trì tính cách thiết lập của nhân vật, một phần lớn là vì để tránh phiền phức chứ không phải ép dạ cầu toàn.

Thầy Trương hơi sửng sốt, ông cười cười rồi nói: "Đi đi, đi đi, nhớ chú ý an toàn."

Trần Nghiên Nghiên quả thật bị sự ngầu lòi của Dung Kiến làm cho loá mắt, cô không hiểu, Dung Kiến thường ngày quả thật là một Phật hệ đại tiểu thư, nhưng mỗi lần ra mặt vì Minh Dã đều rất lợi hại.

Đây chính là sức mạnh của tình yêu đi!

Ra khỏi lớp học, Dung Kiến liền cầm điện thoại lên nhìn, lần này cũng nhận được tin nhắn của Minh Dã.

[ _"Tôi tới rồi."]

Dung Kiến hiểu rõ những chuyện mà Tiếu Lâm làm không hề có có quan hệ gì với Minh Dã, nhưng nếu bí mật được phơi bày sẽ có người dùng nó để nhục mạ Minh Dã, giống như có thể tìm được sự vui sướng trong những thứ này.

Bước xuống cầu thang, Dung Kiến liền gấp không chờ nổi mà chạy đến vườn hoa.

Minh Dã đang đứng cạnh một gốc cây Thường Xanh, trên tay cầm điếu thuốc, hắn phả ra một làn khói một cách hờ hững, cho đến khi Dung Kiến thở hổn hển vọt tới.

Hắn lên tiếng: "Biết rồi?"

Dung Kiến do dự một lúc lâu rồi khẽ gật gật.

Minh Dã tựa hồ không để chuyện này trong lòng, hắn nhẹ giọng bảo: "Tiểu thư không cần lo lắng."

"Bà ta sao có nói chuyện bản thân là gái đi*m ra được. Cũng chỉ dám lấy chuyện mình từng ngồi tù ra để đe doạ tôi thôi."

Minh Dã cúi đầu, cụp mí mắt xuống che đi tròng mắt đen kịt, hắn cười nhẹ: "Đây vẫn là bí mật giữa tiểu thư và tôi."

Hắn không cần hỏi, cũng biết Dung Kiến đang lo lắng cái gì.

Bởi vì Dung Kiến là người ngây thơ lại còn nhẹ dạ.

Tác giả có lời muốn nói:

Chương tiếp theo hẳn là một ngày Giáng Sinh ngọt ngào!


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp