Chung Tình - Quyết Tuyệt

Chương 98-99


2 năm

trướctiếp

Chung Tình - Chương 98

Tác giả: Quyết Tuyệt - Edit: Kaorurits. 

Tam hoàng tử phi họ Lưu, danh Chiêu Loan, trước khi xuyên qua đang học đại học.

Lúc ấy vừa lúc có một bộ phim cung đình tên là 《 Thừa Đức phong vân 》đang hot,  nàng từ đầu theo đuổi tới đuôi, đối với Nhị hoàng tử, Tam hoàng tử và Tứ hoàng tử trong phim truyền hình đều vô cùng thích.

Nhưng nàng đối với thái tử lớn tuổi và Ngũ hoàng tử lúc đầu không có cảm giác tồn tại gì thì không thích chút nào.

Chờ nàng xem phim xong, lại đi tìm hiểu một chút lịch sử, xem mấy quyển tiểu thuyết tương quan, càng là không ưa Ngũ hoàng tử.

Vị Ngũ hoàng tử tên là Chu Trăn này sau khi thái tử bị phế, sinh bệnh qua đời thì tiếp nhận thế lực của thái tử, cuối cùng đăng cơ vi đế, sau đó…… Hắn thành một vị bạo quân.

Trong lúc hắn tại vị, hở một tí liền xét nhà diệt tộc người khác, giết rất nhiều người, trong đó, Nhị hoàng tử, Tam hoàng tử, Tứ hoàng tử càng là toàn bộ bị hắn giam cầm.

Nhưng chính hắn cũng gặp báo ứng, ước chừng là làm ác quá nhiều mà ra, hắn sớm qua đời, còn không có lưu lại con nối dõi, cuối cùng truyền ngôi cho trưởng tử của phế thái tử, lại từ mẫu thân hắn buông rèm chấp chính.

Lưu Chiêu Loan nghĩ đến tao ngộ nhà mẹ đẻ của mình, còn có tao ngộ của mình và Tam hoàng tử, liền hận không thể Chu Trăn lập tức chết mới vừa lòng.

Nhưng việc này yêu cầu bàn bạc kỹ hơn.

Ngoài ra, nàng hiện tại là thê tử của Tam hoàng tử, bởi vậy nàng không chỉ muốn Chu Trăn chết đi, nàng còn muốn Tam hoàng tử bước lên ngôi vị hoàng đế.

Cám ơn trời đất, trước khi nàng xuyên qua vừa xem qua sách sử cùng với tiểu thuyết tương quan, nhớ rõ không ít chuyện!

Năm vị hoàng tử của Thừa Đức Đế này, thái tử rất là trung dung, Nhị hoàng tử cực có tài năng quân sự đánh thắng thật nhiều trận, Tam hoàng tử văn thải xuất chúng truyền lưu xuống rất nhiều thơ trứ danh, Tứ hoàng tử cũng làm không ít chuyện, còn đối với thê tử toàn tâm toàn ý, còn Ngũ hoàng tử…… Trước khi Thừa Đức Đế qua đời, đánh giá của bản thân ông về đứa con trai này chính là “Kiếm kích dày đặc, hỉ nộ không hiện ra sắc”.

Hơn nữa hành động sau khi hắn đăng cơ, chẳng sợ hắn là người cuối cùng thành công, cũng không ai thích hắn.

Lưu Chiêu Loan và Tam hoàng tử tiếp tục uống rượu nói chuyện.

Bên kia, Ngôn Cảnh Tắc lại nằm ở trên giường thiên điện, ngủ đến khò khò.

Ngày hôm qua, sau khi Thừa Đức Đế và thái tử rời, Hồ Trung Thuận đưa tới cho hắn chiếu gối đầu còn có điểm tâm, sau đó…… Hắn ăn chút gì đó rồi trực tiếp ngủ luôn.

Thừa Đức Đế cả đêm không ngủ ngon, dậy sớm, liền nhớ tới đứa con trai này.

Ông vội vàng tới thiên điện, trong lòng tràn đầy lo lắng.

Việc đứa nhỏ này không thể giao hợp bị bọn họ biết được, hiện tại cũng không biết sẽ thống khổ đến cỡ nào.

Ông suy nghĩ chút lời an ủi người, vào thiên điện, liền thấy Ngôn Cảnh Tắc đang ngủ ngon lành.

Lo lắng trong lòng Thừa Đức Đế tức khắc biến thành tức giận, ông bước nhanh về phía trước, vỗ cái bốp lên người Ngôn Cảnh Tắc: "Thằng khốn! Còn không mau dậy!"

Ngôn Cảnh Tắc bị vỗ tỉnh, ngáp một cái: “Sớm như vậy, dậy làm cái gì?”

“Vào triều sớm!” Thừa Đức Đế nói.

“Con không muốn vào, về sau con không đi thượng triều!” Ngôn Cảnh Tắc cầm lấy khăn trải giường che lại đầu mình.

Ở đây,  cơ bản mỗi ngày đều có tiểu triều hội, cách mỗi ba ngày còn có một cái đại triều hội.

Tiểu triều hội thường sau mặt trời mọc mới bắt đầu, kỳ thật chính là Thừa Đức Đế mang theo mười mấy đến mấy chục quan viên, cộng đồng xử lý chính sự, nhưng đại triều hội thì tương đối hố người.

Trên cơ bản trời còn đen, đại triều hội đã bắt đầu, còn một lần mấy trăm quan viên, chen chúc bên nhau ríu rít nói mãi không ngừng.

Nguyên chủ không thích tham gia đại triều hội, hắn thì càng không cần phải nói —— hoạt động nhàm chán như vậy, hắn một chút cũng không muốn tham gia.

“Ngươi cần phải đi!” Thừa Đức Đế nói.

“Con không đi! Dù người có nâng con đi, con ra đó cũng nằm!”

“Ngươi thật to gan!” Thừa Đức Đế phát hỏa, “Ngươi không sợ ta trị tội ngươi ư?”

“Phụ hoàng, vậy người biếm con làm thứ dân đi!” Ngôn Cảnh Tắc nói. Làm hoàng tử quá phiền toái, việc quá nhiều…… Nếu không làm hoàng tử, hắn kỳ thật là có thể tìm một đỉnh núi, chiếm núi làm vua.

Nói vậy, cũng không khác biệt với làm lão hổ là bao.

“Làm càn!”

“Phụ hoàng, con thật sự không muốn thượng triều, sáng sớm đã phải dậy, quá mệt mỏi……” Ngôn Cảnh Tắc đáng thương vô cùng mà nhìn Thừa Đức Đế.

Thừa Đức Đế thấy hắn như vậy, thở dài: “Trước đó là phụ hoàng sai, oan uổng con, nhưng con cũng không thể như vậy……”

“Phụ hoàng, con đều đã như vậy, còn lăn lộn cái gì!” Ngôn Cảnh Tắc đánh gãy lời Thừa Đức Đế nói.

Thừa Đức Đế không có biện pháp với đứa con trai này.

Ông đã xác định, trước đó đã oan uổng nhi tử, cũng liền rất áy náy với đứa nhỏ này.

Đồng thời, chẳng sợ không có áy náy này…… Chung quy ông không thể bởi vì chút chuyện này thật sự hung hăng trách phạt nhi tử mình được.

Thôi, con của ông rất nhiều, đứa nhỏ này không muốn thượng triều thì không thượng triều, cũng chẳng sao cả.

Thừa Đức Đế vội vã tới, lại vội vã mà đi.

Chờ tới thời điểm thượng triều, nghĩ đến Thái Đình Hòa là bị oan uổng, lão Ngũ nhà ông cũng là bị oan uổng…… Ông nhìn nhi tử trưởng thành của mình, ngoại trừ thái tử ra đều có điểm xem không vừa mắt, sắc mặt cũng rất khó coi.

Nhị hoàng tử, Tam hoàng tử, Tứ hoàng tử: Hôm qua lão Ngũ chắc chắn chọc giận phụ hoàng rồi!

Chậc chậc, lão Ngũ ở trong cung cả đêm không ra cung, có phải bị phụ hoàng đánh bản tử, bị trọng thương rồi không?

Bọn họ nghĩ như vậy, lại đi nhìn thái tử, thì thấy biểu cảm của thái tử cũng rất ngưng trọng.

Tâm tình bọn họ tức khắc càng tốt!

Bọn họ lại không biết, thái tử lúc này đang lo lắng cho Ngũ đệ của mình.

Ngũ đệ của hắn thế mà có tật xấu như vậy, này phải làm sao bây giờ?

Ngoài ra…… mưu sĩ bên người hắn rõ ràng có vấn đề, thế mà châm ngòi quan hệ của hắn và Ngũ đệ……

Đại triều hội một khi mở là ít nhất một canh giờ, mà lúc mở đại triều hội, hoàng hậu tới tìm Ngôn Cảnh Tắc.

Lúc Uông Hoàng Hậu tiến cung cũng đã hơn hai mươi tuổi.

Thừa Đức Đế cưới bà là vì để bà chiếu cố thái tử và Đại công chúa, bởi vậy ngay từ đầu căn bản không viên phòng với bà, tới chỗ bà đều là vì xem thái tử và Đại công chúa.

Sau đó thái tử và Đại công chúa lớn, bà mới có hạnh thừa sủng, sinh hạ Chu Trăn.

Khi đó bà đã 30 tuổi, rất nhiều nữ nhân thành thân sớm, tuổi này đã bắt đầu làm mai cho hài tử của mình rồi.

Bà đối với tiểu nhi tử của mình tất nhiên là yêu thương, chỉ là bà rất rõ ràng, nếu bà đem tâm tư toàn bộ đặt trên người tiểu nhi tử, Thừa Đức Đế sẽ có ý kiến không nói, thái tử và Đại công chúa bà vất vả dưỡng nhiều năm, bồi dưỡng ra cảm tình, cũng sẽ ly tâm với bà.

Bởi vậy bà đối với thái tử và Đại công chúa vẫn tốt trước sau như một, chờ hài tử của mình sinh ra, cũng bảo nó kính trọng huynh trưởng, thân cận tỷ tỷ.

Chỉ là, nhi tử bà khi còn nhỏ phi thường ngoan ngoãn, nhưng chờ lớn đến mười hai mười ba tuổi lại bắt đầu thay đổi tính tình, cả ngày âm u.

Cũng không thể nói hắn không tốt, chỉ luôn làm người ta cảm thấy…… trong lòng hắn có việc gì đó.

Gần đây, đứa nhỏ này càng làm rất nhiều chuyện, như là muốn đoạt ngôi vị hoàng đế kia, chọc giận phụ hoàng hắn.

Đứa nhỏ này cái gì cũng không nói với bà, nên trước đó cái gì bà cũng chưa làm, nhưng nếu đứa nhỏ này thật muốn ngôi vị hoàng đế, bà thật ra có vài biện pháp……

Uông Hoàng Hậu đầu năm mươi tuổi ung dung hoa quý, khí độ cao nhã.

Khi bà còn trẻ, tướng mạo so ra kém đám người Thục phi, nhưng hiện giờ tuổi lớn, cùng Thục phi các nàng đứng chung một chỗ, bà ngược lại bởi vì khí chất càng tốt hơn, trổ hết tài năng.

Giờ phút này, bà vào thiên điện, đi về phía Ngôn Cảnh Tắc: “Trăn Nhi, con còn ổn chứ?”

“Mẫu hậu, con không sao.” Ngôn Cảnh Tắc đáp.

Nguyên chủ đối với mẫu thân này có oán niệm, nhưng vẫn không muốn xa rời này mẫu thân, chỉ là trong lòng hắn có quá nhiều chuyện, còn cảm thấy quá có lỗi với mẫu thân mình, nên không muốn gặp bà.

“Hôm qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Uông Hoàng Hậu hỏi. Hôm qua Thừa Đức Đế vội vàng đến cung của bà, bà còn tưởng Thừa Đức Đế muốn hỏi trách bà, kết quả sau lại…… Thật là lão không tu!

Sau đó, vị hoàng đế này trằn trọc cả đêm không ngủ, như là thật tức giận, nhưng lại không giống như là đang giận nhi tử bà.

Ngôn Cảnh Tắc nghĩ nghĩ, cuối cùng đem chuyện hôm qua tất cả đều nói ra.

Ngay từ đầu nghe Ngôn Cảnh Tắc nói Thừa Đức Đế hoài nghi hắn, Uông Hoàng Hậu chỉ là khẽ nhíu mày, nhưng khi Ngôn Cảnh Tắc nói hắn thích nam tử, còn có chuyện “không được”……

Sắc mặt Uông Hoàng Hậu đại biến: “Con nói là sự thật sao?”

“Là thật,” Ngôn Cảnh Tắc nói, “Nếu không như thế, con cũng sẽ không không muốn thành thân.”

“Ta chỉ tưởng là con muốn tuyển chọn người tốt.” Uông Hoàng Hậu vốn chính là một mình tiến vào, lúc này bà ngồi xuống 

 trên giường ngồi xuống, hô hấp cũng không xong, “Ấu nữ của Tô thừa tướng năm nay mới vừa cập quan, ta vốn rất vừa ý nàng……”

“Con không có hứng thú với nữ tử.” Ngôn Cảnh Tắc nói.

Nước mắt Uông Hoàng Hậu nháy mắt rơi xuống: “Sao có thể như thế……”

“Mẫu hậu……” Ngôn Cảnh Tắc có chút ngượng ngùng.

“Thật sự trị không hết?” Uông Hoàng Hậu hỏi.

“Trị không hết.” Ngôn Cảnh Tắc đáp.

Uông Hoàng Hậu chỉ tưởng nhi tử mình đã trộm tìm người chữa trị qua, cũng không hoài nghi lời nhi tử nói.

Bà nghĩ đến nhi tử này của mình đã lớn đến hai mươi tuổi, vẫn luôn tránh nữ nhân bên người như rắn rết, tức khắc bi từ giữa ra.

Bà ở trong cung nhiều năm như vậy, sống đến cũng không vui sướng.

Trước khi vào cung, bà đỉnh lập môn hộ, cũng bởi vậy có nhiều kiến thức, nhìn thấu rất nhiều sự tình.

Lúc ấy, bà là tưởng cả đời không xuất giá, để con cái của đệ đệ dưỡng lão mình.

Nhưng mà đột nhiên vào cung, rồi ra không được, mỗi ngày đều phải giao tiếp với những người kiến thức hạn hẹp đến nhìn không ra.

Mới đầu bà chịu đựng đều là vì đệ muội của mình, sau lại chính là vì nhi tử của mình.

Như vậy nhiều năm qua đi, đệ muội và bà cảm tình sớm đã xa lạ, muội muội hoặc là đệ tức phụ tiến cung, luôn muốn chỗ tốt từ bà, cũng không quan tâm bà khó xử, cứ thế mãi, nhi tử liền thành toàn bộ của bà.

Hiện tại nhi tử thành như vậy…… 

“Mẫu hậu, hơi có vô ý thôi phụ hoàng đã hiểu lầm con, con tính toán về sau làm nhàn vương, như vậy mặc kệ là tương lai ai kế vị, con đều có thể an ổn.” Ngôn Cảnh Tắc nói.

“Cũng được……” Uông Hoàng Hậu nói.

Uông Hoàng Hậu mơ màng hồ đồ mà rời đi, chờ về lại cung mình, được biết những phi tần đó lại muốn tới thỉnh an bà.

Bà hứng thú rã rời, lười đi để ý những người đó, nói thẳng: “Bảo các nàng về sau đừng tới thỉnh an! Chướng mắt!”

Giờ này khắc này, bà lại không muốn đi quản cái hậu cung lung tung rối loạn này nữa!

Bà làm hoàng hậu sắp ba mươi năm, Thừa Đức Đế không có khả năng bởi vì mấy việc nhỏ này phế đi bà, chẳng sợ tương lai tân hoàng đăng cơ, cũng cần thiết cung phụng thái hậu này là bà, nếu như thế, không bằng cứ thoải mái dễ chịu, muốn làm gì thì làm nấy!

Uông Hoàng Hậu ngực buồn thật sự, vừa lúc nhìn thấy trong cung mình trồng đầy mẫu đơn mà tiên hoàng yêu thích, bèn nói ngay: “Người đâu, nhổ bỏ mẫu đơn này cho ta!”

“Nương nương?” Người bên người bà kinh ngạc.

Uông Hoàng Hậu nói: “Chỗ này ta muốn lấy tới trồng rau!”

Bà còn nhớ rõ, khi bà còn nhỏ, đi theo cha mẹ ra bên ngoài làm quan, mẫu thân liền mang theo nha hoàn trồng chút rau dưa trái cây trong phủ.

Khi đó mỗi ngày bà vui vui vẻ vẻ, một bên cùng đệ muội chơi, một bên chăm sóc rau xanh đầy sân, đáng tiếc sau đó phụ thân sinh bệnh, bà lại không còn sống cuộc sống nhẹ nhàng như thế nữa.

Bà nhớ nhà.

Đại triều hội hôm nay, Thừa Đức Đế cho người phúc thẩm Thái Đình Hòa, lại xử lý rất nhiều việc, nhoáng mắt lên đã vượt qua hai canh giờ.

Chờ cuối cùng hạ triều, Thừa Đức Đế hơn 50 tuổi đã rất mỏi mệt.

Ông tính toán đi sang chỗ hoàng hậu nghỉ ngơi một chút, sau đó lại biết, tiểu nhi tử bãi công rồi, hoàng hậu của ông cũng bãi công.

Thừa Đức Đế: “……”

Không nói tâm tình Thừa Đức Đế đối mặt tiểu hoa viên trong cung hoàng hậu bị san thành bình địa có bao nhiêu phức tạp, Ngôn Cảnh Tắc lúc này, lại đột nhiên ý thức được…… làm người cũng có chỗ lợi.

Sau khi hắn xuyên tới, bởi vì nguyên chủ mới tiêu chảy, còn kéo thật sự nghiêm trọng, ăn đồ cực kỳ thanh đạm, cũng không cảm thấy thức ăn nhân loại mỹ vị cỡ nào, nhưng hôm nay, Ngự Thiện Phòng đưa lên cho hắn bữa sáng phong phú.

Đặc biệt ăn ngon!

Hắn muốn gọi Tô Mặc Tu tới, cùng nhau ăn.

Hết chương 98.

Chung Tình - Chương 99

Tác giả: Quyết Tuyệt - Edit: Kaorurits. 

Đại triều hội kết thúc, Tô Mặc Tu liền cùng phụ thân trở về nhà.

Y vốn nên lưu lại trong cung, hầu giá Ngự Thư Phòng, nhưng ước chừng là chuyện hôm qua phát sinh làm Thừa Đức Đế quá mức xấu hổ, hôm nay lâm triều, Thừa Đức Đế liền hạ chỉ, bảo y đến Hình Bộ.

Tuổi còn trẻ là có thể tiến vào một trong lục bộ, theo lý là chuyện tốt, nhưng Hình Bộ có tốt cũng không tốt như đi theo bên cạnh bệ hạ.

Ước chừng chính là bởi vì như vậy, Tô Mặc Tu hôm nay có chút thất thần.

Thừa tướng đương triều Tô Cố, năm nay đã 60 tuổi.

Thời trẻ ông một lòng đọc sách, mãi cho đến 25 tuổi thi đậu Bảng Nhãn, mới cưới thê tử lúc ấy bất quá mười lăm tuổi.

Ông một lòng nhào vào quan trường, đối với nữ sắc cũng không để bụng, hậu viện trừ thê tử ra cũng chỉ có một thiếp thất, mà con cái ông cũng đa số là thê tử sinh ra.

Thiếp thất chỉ sinh hạ một thứ tử* lớn hơn Tô Mặc Tu ba tuổi, thê tử lại sinh hạ cho ông 3 trai 2 gái.

(*đích tử: con vợ lớn, con của thê tử; thứ tử: con của thiếp thất, vợ lẽ)

Tô Mặc Tu là nhi tử nhỏ nhất của ông, đứa nhỏ này lúc sinh ra bệnh sống dở chết dở, ông cũng liền để bụng nhiều hơn vài phần, sau đó đứa nhỏ này càng dưỡng càng khỏe mạnh, càng ngày càng thông tuệ, ông đối với đứa nhỏ này càng thêm yêu thích.

Mãi cho đến khi Tô Mặc Tu năm tuổi, thê tử ông lại lần nữa có thai, sinh hạ một nữ nhi, hài tử ông thương yêu nhất mới từ Tô Mặc Tu - con lúc tuổi già này biến thành con gái út.

Nhưng ông yêu thương nữ nhi thì yêu thương, sẽ không ký thác kỳ vọng cao, ông đối với Tô Mặc Tu, còn có ba vị huynh trưởng của Tô Mặc Tu lại là ôm kỳ vọng cực lớn.

Hiện giờ, đích trưởng tử và đích thứ tử của ông đều đã làm quan trên triều, dù là tam thứ tử cũng đã thi đậu cử nhân.

Hơn nữa Tô Mặc Tu ưu tú nhất…… hiện giờ ở trên triều đình, ông là người được người ta hâm mộ nhất.

Không có quan viên nào có thể giống như ông vậy, nhi tử mỗi người đều có tiền đồ!

Mà trong bốn nhi tử, muốn nói ông xem trọng nhất, không thể nghi ngờ là Tô Mặc Tu.

Ba nhi tử khác đều không thông tuệ bằng Tô Mặc Tu!

Lúc này thấy Tô Mặc Tu như là có chút không cao hứng, Tô Cố bèn nói: “Tử Nghiên, con cách Ngự Thư Phòng cũng là chuyện tốt, gần vua như gần cọp, càng đừng nói hiện giờ các vị hoàng tử còn có đủ loại tâm tư……”

Tô Mặc Tu tự Tử Nghiên.

Còn về chuyện giữa các hoàng tử với nhau….

Con người thái tử không tồi, nhưng hắn trải qua quá ít, bên người lại có một đám người kéo cẳng, cũng liền có vẻ phổ phổ thông thông.

Này không thể nghi ngờ làm các hoàng tử khác nổi lên tâm tư, tranh đấu gay gắt.

Bệ hạ hẳn là cũng là thấy được, nhưng ước chừng là không muốn thừa nhận, liền chỉ coi như không biết, bọn họ thì sớm đã rõ ràng.

Loại chuyện này, Tô Cố là không muốn trộn lẫn, trời biết hôm qua không thể không trộn lẫn, nghe được một ít lời không nên nghe.

Cả một đêm hôm qua ông đều cứ lo lắng hãi hùng, cũng may bệ hạ không có ý truy cứu.

Mà hôm nay nhi tử mình cách xa Ngự Thư Phòng…… Ông cảm thấy là chuyện tốt.

“Phụ thân, con biết.” Tô Mặc Tu nói.

“Con biết thì tốt, trước đó con ở Ngự Thư Phòng đương trị, không rảnh tham gia hội văn hội thơ linh tinh, sau này có rảnh, thật ra có thể đi xem nhiều một chút, việc hôn nhân của con cũng muốn xem mắt, còn có đệ tử và bạn cũ của ta, con cũng nên nhất nhất bái phỏng……”

Tô Cố làm quan 35 năm, một đường làm được Tể tướng, hiện giờ đã môn sinh khắp thiên hạ, bạn cũ khắp triều đình.

Trước đó Tô Mặc Tu một là tuổi trẻ, hai là bận quá, nên ông không để y nhận thức quá nhiều người, hiện tại lại tính toán mang theo Tô Mặc Tu đi khắp nơi một chút, để Tô Mặc Tu tiếp nhận nhân mạch trên tay ông.

Có những nhân mạch này, sau này Tô Mặc Tu trong quan trường có thể đi càng thêm vững chắc!

Tô Mặc Tu lại nói: “Phụ thân, con còn không nghĩ đến việc thành thân.”

“Con lớn tuổi như vậy rồi, còn không nghĩ chuyện thành thân?” Tô Cố nhíu mày.

Tô Mặc Tu nói: “Phụ thân, con muốn đem tâm tư đặt trên quan trường trước, như cha vậy, muộn một chút mới thành thân.”

Tô Cố chính mình thành thân muộn, mấy nhi tử cũng liền không vội mà làm mai cho chúng.

Ông vẫn luôn cảm thấy, những hài tử này có thể chờ sự nghiệp thành công, lại đi thành gia.

Giống Tô Mặc Tu, trước khi thi đậu Trạng Nguyên, ông chưa bao giờ có tâm tư làm mai, chẳng sợ thi đậu…… Bởi vì Tô Mặc Tu còn chưa cập quan, nên ông cũng không nóng nảy.

Chỉ bảo Tô Mặc Tu xem nhiều học nhiều, đem tâm tư dùng trong quan trường.

Nhưng Tô Mặc Tu hiện giờ đã cập quan, lại vào Hình Bộ, trong một ông xem ra, đã nên thành gia lập nghiệp.

“Tuổi tác con không nhỏ.”

“Phụ thân, chờ con quen thuộc Hình Bộ rồi lại nói.” Tô Mặc Tu nói.

“Cũng đúng,” Tô Cố đáp ứng xuống, lại nghĩ tới cái gì đó, “Tử Nghiên, có một việc cực kỳ quan trọng…… Hiện giờ hoàng tử tranh đấu với nhau càng ngày càng nghiêm trọng, con nhất định không thể nhúng tay.”

“Dạ, phụ thân.” Tô Mặc Tu đáp ứng, đột nhiên nhớ tới vị Ngũ hoàng tử kia.

Tô Cố lại nói: “Chúng ta một lòng đứng ở bên cạnh bệ hạ là được! Những hoàng tử đó, một người cũng không được dính!”

Tô Mặc Tu cũng minh bạch điểm này.

Phụ thân y là quan văn đứng đầu, có thể nói ai có thể được đến ông ủng hộ, cơ hội của người đó trên chuyện tranh vị sẽ tăng lên nhiều.

Nhưng Tô gia bọn họ vốn là đã củng cố, lại không cần đi đoạt tòng long chi công* kia.

(*phò tá hoàng đế đăng cơ)

Tô Mặc Tu lại lần nữa đồng ý, nhịn không được hỏi: “Phụ thân, Ngũ hoàng tử kia……”

Nhắc tới Ngũ hoàng tử, sắc mặt Tô Cố ngưng trọng: “Ngũ hoàng tử, người này sâu không lường được!”

“Phụ thân?”

Tô Cố hỏi: “Chuyện hôm qua con thấy thế nào?”

Tô Mặc Tu nói: “Ngũ hoàng tử bị bệ hạ oan uổng……”

“Con cảm thấy là oan uổng, ta lại cảm thấy chưa chắc! Chẳng sợ thật là oan uổng……” Tô Cố vuốt vuốt chòm râu mình, “Một bước này của hắn lấy lui làm tiến, đi được cực tốt!”

Tô Mặc Tu cả kinh.

Tô Cố nói: “Hôm nay đại triều, ta thấy thái tử cùng với bệ hạ đều không hài lòng Nhị hoàng tử Tam hoàng tử…… Ngũ hoàng tử tất nhiên đã rửa sạch chính mình! Hắn hôm qua làm việc hoàn toàn không giống tác phong trước giờ của hắn, nhìn như điên khùng, kỳ thật là đại trí giả ngu, gợi lên tình phụ tử của bệ hạ, lập thành thế bất bại.”

“Ngũ hoàng tử phát hạ thề độc như vậy……”

“Có vài người cũng không coi lời thề ra gì,” Tô Cố nói, “Từ xưa đến nay, kiêu hùng có mấy ai tin quỷ thần báo ứng?”

Tô Cố nói chuyện thêm vài lời với Tô Mặc Tu.

Cho tới nay, Tô Cố đều có cẩn thận quan sát vài vị hoàng tử, đối với đương kim hoàng hậu cũng có điều hiểu biết.

Ông cảm thấy mặc kệ là Ngũ hoàng tử hay là đương kim hoàng hậu, đều không đơn giản.

Hôm qua Ngũ hoàng tử há mồm là có thể phát thề độc như vậy, càng làm ông cảm thấy người này không dễ sống chung.

Cũng may bọn họ và Ngũ hoàng tử không có quan hệ gì, cũng không cần đi tiếp xúc.

Nói đến sau, Tô Cố đột nhiên nói: “Hôn sự của con vẫn là muốn xem mắt, hôn sự muội muội con cũng thế. Trước đó hoàng hậu từng ám chỉ mẫu thân con, muốn nghênh muội muội con làm Ngũ hoàng tử phi, việc này tuyệt đối không thể được.”

Tô Mặc Tu nhảy dựng trong lòng, trên mặt lại một chút không hiện: “Hoàng hậu muốn Ngũ hoàng tử cưới muội muội?”

“Bằng không ngươi cho rằng Ngũ hoàng tử vẫn luôn không thành thân thật là bởi vì hắn thích nam tử ư?” Tô Cố hỏi lại, “Dù hắn thật sự thích nam tử…… Cũng có thể cưới muội muội con. Nhưng ta không muốn muội muội con tiến vào hố lửa.”

Tô Cố và tiểu nhi tử trường đàm một phen, rồi để tiểu nhi tử rời đi.

Tô Mặc Tu trở lại trong phòng mình, che cái trán lại, chỉ cảm thấy đầu mình choáng váng. 

Hôm qua sau khi nghe Ngũ hoàng tử nói hắn thích nam tử…… Đêm qua, y thế mà lại mơ thấy mình và Ngũ hoàng tử cộng độ xuân tiêu.

Y thật là…… không biết liêm sỉ.

Cũng quá mức đơn thuần.

Hít sâu một hơi, Tô Mặc Tu đứng dậy, đi đến thư phòng phụ thân, tìm luật pháp tới chép lại.

Nếu vào Hình Bộ, y nhất định phải tinh thông luật pháp.

Nghĩ như vậy, Tô Mặc Tu nghiêm túc sao chép lên, một bên chép lại, một bên học thuộc lòng. 

Có việc làm, y sẽ không nghĩ đến Ngũ hoàng tử nữa.

Chỉ là, luật pháp này so với tứ thư ngũ kinh khó học hơn rất nhiều, đặc biệt là những cái con số đó…… Ngày này, Tô Mặc Tu vẫn luôn mặc niệm tội gì quất bao nhiêu roi linh tinh, mãi cho đến đêm khuya mới ngủ.

Cố tình buổi tối, y vậy mà lại nằm mơ, trong mơ, Ngũ hoàng tử vô cùng ôn nhu với y, quan ái dị thường, hai người còn……

Buổi sáng dậy, Tô Mặc Tu mới đầu mặt đỏ tai hồng, tim đập gia tốc, một lát sau, gương mặt kia lại dần dần trắng bệch, nhiệt độ trên người cũng bỗng nhiên giáng xuống.

Một trận gió thổi tới, giữa mùa hè, y thế mà lại run lập cập.

Chuyện Tô gia, Ngôn Cảnh Tắc cũng không rõ ràng.

Hắn nằm một ngày trong cung, tiếp nhận Lý thái y kiểm tra toàn phương vị, được Thừa Đức Đế ban cho một đống đồ bổ, đến buổi tối mới ra khỏi cung.

Chờ trở lại phủ đệ của mình rồi, hắn lập tức bảo phòng bếp đưa tới mỹ vị trong trí nhớ nguyên chủ, ăn uống no đủ rồi mới nằm xuống ngủ.

Một giấc này hắn ngủ đến cực ngon, chỉ là sau khi ngủ xong…… Đột nhiên lại hơi nhớ Tô Mặc Tu.

 Tô Mặc Tu này, với hắn mà nói có chút không giống người thường.

Người không giống người thường như vậy cuộc đời hắn rất ít thấy….. Ngôn Cảnh Tắc nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng quyết định, chờ Tô Mặc Tu chết rồi, hắn muốn khấu lưu linh hồn của y mang đi.

Nếu đã quyết định muốn mang linh hồn Tô Mặc Tu đi…… có lẽ hắn có thể đi tìm Tô Mặc Tu làm quen một chút?

Đương nhiên, việc này cũng không sốt ruột, hắn còn có gần 80 năm thời gian có thể dùng để làm quen Tô Mặc Tu.

Ngôn Cảnh Tắc ăn một bữa sáng phong phú, lại lần nữa nằm xuống, thuận tiện tu bổ thế giới này.

Tu tu bổ bổ…… Không biết vì sao, hắn đột nhiên cảm thấy có điểm nhàm chán.

Theo lý không lo ăn uống cuộc sống thoải mái, còn có thể yên ổn tu bổ thế giới, đó là cuộc sống hắn muốn nhất cho tới nay, nhưng hắn đột nhiên không muốn sống như vậy.

Tu bổ thế giới này là mấy năm đủ để xong, hắn lại phải ở chỗ này nghỉ ngơi 80 năm, nếu tu bổ thế giới xong sớm, chẳng phải là không có việc gì để làm ư?

Ngôn Cảnh Tắc ngồi dậy, thay một bộ quần áo, cuối cùng quyết định đi ra ngoài một chút.

Xem ký ức nguyên chủ, bên ngoài cũng có rất nhiều thức ăn ngon.

Ngôn Cảnh Tắc ra cửa, chọn một chỗ tửu lầu ăn cơm.

Mấy tháng trước, kinh thành mới vừa tổ chức qua khoa khảo, hiện giờ, rất nhiều cử nhân không thi đậu đã về quê, nhưng cũng có người lưu lại kinh thành, chờ đợi ba năm sau khảo thí.

Trước khoa khảo, nguyên chủ giấu giếm thân phận trà trộn vào giữa các cử nhân, nhận thức không ít người, hôm nay ở tửu lầu ăn cơm, liền có người quen biết lại đây chào hỏi.

Ngôn Cảnh Tắc nhìn lại, mới phát hiện là một cử nhân lớn lên khác biệt với các văn nhân khác, thân hình cao lớn uy phong lẫm lẫm.

Ờm nguyên chủ thích kiểu như vậy.

Tả hữu không có việc gì để làm, Ngôn Cảnh Tắc liền hàn huyên lên với y, đương nhiên, chủ yếu là đối phương nói, hắn nghe.

Tuy rằng có ký ức nguyên chủ, nhưng giữa nhân loại như thế nào kết giao, hắn cảm thấy mình cũng nên học xem sao. 

Hình như còn rất đơn giản.

Hôm nay, Tô Mặc Tu đến Hình Bộ làm nhập chức, bởi vì còn chưa cần đương trị, liền sớm về nhà.

Lúc y đi ngang qua tửu lầu, vừa lúc nhìn thấy một màn này.

Hết chương 99.

-------゚°☆☆° ゚゚°☆☆° ゚-------

Tui đã khỏi covid hoàn toàn rồi nha, xét nghiệm đã âm tính (つ≧▽≦)つ

Đó là tin vui, còn tin buồn là tiến độ truyện vẫn vậy thôi hà (っ- ‸ – ς)

Ý mà hôm nay 15/09 sinh nhựt tui, hí hí Happy Birthday to me (≧▽≦)


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp