Vạn Thú Triều Hoàng

Chương 184: Dẫn Sói Vào Nhà


2 năm

trướctiếp

Đường Lương nhận một viên đan dược cầm máu, hiệu suất làm việc quả thực không cần phải bàn cãi.

Chẳng những gọi Đỗ Nhược Phi tới, thậm chí chỉ nháy mắt đã hò hết toàn bộ cường giả Ngưng khí tầng chín, tầng mười của Phi Long Quan đến nơi Chân Tiểu Tiểu bán dược.

“Uy! Tiểu nha đầu, ngươi chính là cái người bán hàng mà Đường Lương nói đi?”

Hai mươi tám tu sĩ Ngưng khí kỳ cao giai ngự kiếm bay tới, có bốn vị cường giả Ngưng khí tầng mười Nửa bước Trúc cơ.

Trong bốn người này, một nữ tu mặc váy dài đuôi phượng lưu loát cầm kiếm chỉ thẳng mi tâm Chân Tiểu Tiểu, không chút nào khách sáo hàn huyên, biểu tình bá đạo kiêu căng.

“Còn có bao nhiêu Ngưng Khí Đan? Không cần dong dài, nhanh nhẹn chút, đều lấy ra!”

“Chớ có trách ta nha … Ta cũng không ngờ được sự tình sẽ biến thành như vậy…”

Tên họ Đường nào đó theo sát phía sau đệ tử Ngưng khí kỳ cao giai đạp kiếm mà đến, vốn dĩ đắc ý dào dạt muốn tranh công với Chân Tiểu Tiểu, nhưng nhìn thấy Thải Hà tiên tử đột nhiên rút kiếm bức nàng, lúc này mới rùng mình một cái, bỗng nhiên tỉnh ngộ!

Đến nay Phi Long Quan đã trong cảnh nguy nan sáu năm, đan dược quả thực là vật tinh quý.

Lúc trước chính mình còn động lòng đánh cướp Chân Tiểu Tiểu, càng không cần nói tới các sư huynh sư tỷ suốt ngày chém giết cùng nhóm lão đại cá sấu yêu đây, tính tình bọn họ táo bạo thật sự!

Tuy rằng công huân trong tay rất nhiều, nhưng điều này cũng không trở ngại bọn họ dùng nắm tay nói chuyện.

“Thải Hà, ngươi làm cái gì?”

Thấy Chân Tiểu Tiểu nhiều lần bị uy hiếp, Đỗ Nhược Phi lập tức nhảy ra từ sau đám người, chắn trước người nàng.

Đột nhiên bị rất nhiều cường giả bao vây bức bách, thế mà trên mặt Chân Tiểu Tiểu không có vẻ kinh hoảng gì, dường như khi ra lời muốn Đường Lương giúp mình làm việc đã đoán trước được sẽ có một màn như vậy.

Nhưng thật ra Đỗ Nhược Phi không rời không bỏ, khiến nàng nhẹ nhàng nở nụ cười.



Quả thực không nhìn lầm người.

“Thằng nhãi Đỗ Nhược Phi này, ngày thường chạy trốn nhanh nhất, hôm nay lại ra mặt vì một tiểu nha đầu, nhất định là kiếm được đầy bồn đầy bát từ nàng rồi!”

Một nam tử tán phóng uy áp rõ ràng mạnh hơn Đỗ Nhược Phi phun ra hai luồng khói từ trong lỗ mũi, ánh mắt dừng trên người Chân Tiểu Tiểu càng thêm nóng rực.

Khi Phi Long Quan chưa gặp tai ương cá sấu yêu, thì cao thủ nhiều như mây.

Ngoại trừ Cữu Tử Mặc và Bắc Tam Tam của chủ mạch, các thủ tịch đệ tử của trưởng lão ít nhất đều có tu vi Ngưng khí tầng chín, tầng mười.

Hơn nữa, sáu năm qua bọn họ liên tục chém giết tinh thú không biết ngày đêm, khí chất đã hoàn toàn khác biệt so với những đệ tử tông môn sống trong nhung lụa tầm thường. Ăn mặc bề ngoài có chút luộm thuộm, tuy nhiên ánh mắt và biểu tình lại toát ra khí thế bưu hãn của thổ phỉ.

“500 chiến công đổi một viên đan dược, điều kiện này quá hà khắc rồi, tới tới tới, tiểu muội muội, ngươi lấy tất cả đan dược trên người ra, đừng để các ca ca phải tự mình động thủ, nếu có thể khiến sư huynh sư tỷ vừa lòng, chúng ta cùng nhau cho ngươi 500 chiến công.”

Cũng không biết ai nói một câu như vậy trước tiên, nhóm người cả trai lẫn gái vây bốn phía xung quanh Chân Tiểu Tiểu, lập tức không hẹn mà cùng bước một bước về phía trước.

Cục diện tràn ngập nguy cơ, Chân Tiểu Tiểu đứng trong không gian an toàn nhỏ hẹp, áp lực chợt ập xuống đỉnh đầu.

“Phi! Đầu to, ngươi ăn nói bậy bạ gì đó, nhìn cô gái nhỏ này đẹp bao nhiêu, tới tới tới, để ca ca động tay một chút, ta cho 600 công huân!” Có người thèm nhỏ dãi mỹ mạo của Chân Tiểu Tiểu, tiện hề hề cười ha hả.

Dù sao đều là ác nhân cướp tiền, sao không thuận tiện cướp sắc luôn?

Gân xanh điên cuồng nhảy lên trên huyệt Thái Dương của Đỗ Nhược Phi. Nếu xét chiến lực đơn độc, lấy tốc độ chiến thắng, hắn ước chừng có thể xếp thứ năm thứ sáu trên bảng cao thủ của tông môn, nhưng nếu một đoàn người đông như tổ ong vò vẽ xông tới quần ẩu, thì cho dù có năm cái Đỗ Nhược Phi, cũng phải nằm sấp!

“Các ngươi đừng quá vô sỉ! Thải Hà! Cao Hiên! Thân là cường giả Nửa bước Trúc cơ, chiến công trong tay nhiều vô số, khi dễ một tiểu sư muội mới nhập môn như vậy, các ngươi còn cần thể diện hay không?”

Đối mặt với tình cảnh túng quẫn trước mắt, Đỗ Nhược Phi vẫn không nhúc nhích, cố gắng nói lý. Chỉ là mồ hôi lăn xuống cuồn cuộn không ngừng trên trán, đã bán đứng nội tâm bất an của hắn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp