Một Thai Ba Bảo Bối: Mẹ Tôi Là Cường Nữ

Chương 102: Em sợ tôi sao?


2 năm

trướctiếp

Vẻ mặt Mộ Yến Lệ vừa ngạc nhiên vừa vui mừng: "ồ? Thật sao? Để tôi nếm thử"

Nói xong gắp một miếng cá cho vào miệng ăn: "Sao lại có cảm giác là lạ?"

Dung Tư Thành mỉm cười: "Không sao đâu, cách làm của mỗi người không giống nhau. Lần đầu ăn không quen, ăn thêm vài lần nữa sẽ quen thôi."

Mộ Yến Lệ vẫn nhìn chằm chằm vào con cá với vẻ mặt nghi ngờ, cô làm dựa trên phương pháp mà Thẩm Hoa

Linh đã dạy cho, sao hương vị lại không giống được nhỉ? "A! Hình như tôi quên xử lý nội tạng cá rồi!"

Thiếu chút nữa Dung Tư Thành đã bị sặc nước miếng chết, anh vô thức họ ra thành tiếng.

Mộ Yến Lệ vội vàng xin lỗi: "Thật xin lỗi ngài Dung, thảo nào vừa rồi tôi nhìn con cá này có vẻ quá nguyên vẹn quá"

Dung Tư Thành không nói nên lời, muốn cười: "Em đang muốn hạ độc ai vậy?"

Vẻ mặt Mộ Yến Lệ tràn đầy uất ức: "Không phải từ trước tới giờ tôi chưa từng nấu nhiều món như vậy, có hơi nhầm lẫn một chút."

Dung Tư Thành nhìn khuôn mặt cô, khỏe mỗi cong lên, đầu óc rồi bời. Ai mà ngờ được một Mộ Yến Lệ ngăn nắp, xinh đẹp nhưng trong sinh hoạt hàng ngày lại là một kẻ ngốc chứ

Không hiểu sao anh lại càng muốn chinh phục cô càng sớm càng tốt, sau đó chăm sóc cho cô. “Chú Dung, cháu đề nghị chủ chỉ nên ăn mấy món mà cháu đề cử.

Mộ Gia Hạo nói xong thì gắp thêm một miếng trứng xào cà chua: “Chuyên môn ba tốt của mẹ cháu cũng khá ngon đó!”

Dung Tư Thành cười, cậu bé thông minh thật. "Được, chú biết rồi"

Vẻ mặt Mộ Yến Lệ xấu hổ, sau đó giống như một con chuột bạch tự thử hết các món trên bàn: "Ngài Dung, món này có thể ăn được, tuy có hơi mặn một chút nhưng ăn nhiều cơm thì có lẽ cũng không đến nỗi nào."

Dung Tư Thành cũng không biết làm thế nào mới nhịn cười được, nhưng anh vẫn nể tình ăn một miếng: "Ừ, không sai, cũng không quá mặn!"

Mộ Yến Lệ dương dương đắc ý: "Phải không, thật ra tôi cũng có tài năng thiên bẩm, chỉ là bình thường không có thời gian để học thôi." "Mẹ à, đừng vùng vẫy nữa." "Mộ Gia Hạo!"

Mộ Yến Lệ thẹn quá hóa giận hét lên.

Mộ Gia Hạo lập tức cảm thấy cái cổ lành lạnh, nhanh chóng đặt đũa xuống: “Mẹ, con ăn xong rồi, con về học đây!" Nói xong liền chạy nhanh như chớp về phòng ngủ.

Nhìn cửa phòng ngủ đóng chặt, Mộ Yến Lệ không nói nên lời, thằng nhóc con này đi làm gì vậy? Bây giờ trong phòng chỉ còn lại có hai người bọn họ không phải rất xấu hổ sao?

Dung Tư Thành và Mộ Gia Hạo đều tự mình hiểu lấy, trên môi anh nở một nụ cười thản nhiên. "Tôi có thể yêu cầu em một chuyện không?"

Cơ thể Mộ Yến Lệ bỗng căng thẳng, nhanh chóng đáp lại: "Được, ngài Dung cứ nói!" "Em có thể đừng gọi tôi là ngài Dung nữa được không?"

Mộ Yến Lệ a một tiếng: "Không gọi là ngài Dung, vậy gọi là gì? Sếp Dung?" Đôi mắt sâu thẳm của Dung Tư Thành liếc nhìn cô, anh bưng ly rượu lên nhấp một chút: “Gọi tên tôi hay Tư

Thành đều được."

Mộ Yến Lệ nuốt nước bọt, gọi Tổng giám đốc tập đoàn

Dung thị là Tư Thành? Có thể hù chết cô đó.

Nếu nói giữa bọn họ không có gì thì ai mà tin chứ? "Em không nghĩ gọi ngài Dung rất giống gọi một người ngoài sao?"

Trong lòng Mộ Yến Lệ tỏ ra nghi ngờ, lẽ nào anh không phải là người ngoài sao? Dung Tư Thành lại nói: "Chúng ta cùng nhau trải qua nhiều chuyện như vậy, dù sao cũng có thể coi là người một nhà, đúng không?"

Mộ Yến Lệ cẩn thận suy nghĩ lại. Từ cuộc thi thiết kế đến lúc anh ra mặt thay hai mẹ con cô, xông vào nhà cứu cô, đánh La Bằng, giúp cô giải vây trong yến hội. Tính tới vài ngày trước còn giúp cô trong ngày kỷ niệm kết hôn, ở chung với cô trong bệnh viện, từng chuyện từng chuyện một bắt đầu sống lại trong đầu cô.

Đúng vậy!

Vì cô mà anh làm nhiều như vậy, tuy rằng cô không muốn dính líu gì đến anh, càng không muốn để mấy người theo đuổi cô hiểu lầm nhưng nếu như vì lý do này mà đẩy anh ra ngoài thì quả thật sẽ làm người ta uất ức "Vậy tôi sẽ gọi tên anh"

Dung Tư Thành nhướng mày: "Em sợ tôi sao?" Mộ Yến Lệ cười mỉa mai: "Làm gì có? Tôi sợ anh cái gì chứ?"

Dung Tư Thành nhìn cô với ánh mắt ấm ức: "Hình như em luôn đề phòng tôi." Mộ Yến Lệ giật khóe miệng hai cái, xong rồi, bị phát hiện rồi. “Không có đâu, anh suy nghĩ nhiều rồi. Tới, uống rượu nào!” Nói xong cô vừa nâng ly lên cụng với ly của anh. Rõ ràng là uống không đúng lúc rồi!

Dung Tư Thành uống một hơi cạn sạch rượu trong lỵ, ánh mắt như muốn dán vào người của người ta "Làm sao mà một mình em với một đứa trẻ có thể sinh sống ở nước ngoài được?" Đây là điều mà anh luôn muốn biết.

Nhưng mối quan hệ của họ từ đầu đến cuối vẫn chưa có bước đột phá, và đang giữ vững giới hạn bạn bè với anh. Cô giống như một con thuyền nhỏ trôi không nhanh không chậm trên biển, anh không muốn đợi nữa, càng tiếp xúc, anh càng muốn thân thiết hơn với cô.

Cô không vội, vậy anh tăng tốc một chút là được rồi. Mộ Yến Lệ thở dài một hơi, đôi mắt hơi kéo dài, như chìm vào hồi ức, thật lâu sau cô mới sâu xa nói: "Hà! Lúc tôi vừa đi vô cùng thảm, vốn dĩ vẫn chưa quen với cuộc sống nơi đây thì gặp phải một nhóm côn đồ. Khi ấy tôi mới mang thai được hai tháng mà bị ba bốn tên đàn ông to lớn vây quanh, anh thử nghĩ mà xem, một người còn sợ huống hồ gì lúc đó tôi không có chút khả năng tự vệ. Ngay lúc tôi mất hết can đảm đã được đàn anh của tôi cứu, mà khi đó tôi cũng có dấu hiệu sinh non, may có đàn anh giúp đỡ cứu đứa nhỏ nên có thể coi đàn anh là người có ơn cứu mạng tôi và Gia Hạo. Cập n*hật nhanh nhất trên ТгцyenАРР.cом

Sau này anh ấy lại sắp xếp cho tôi ở lại trong phòng khám, về sau tôi cũng đến xin thầy nhận vào học, coi như cũng ổn định được cuộc sống. Nhưng thật ra có rất nhiều thứ đều do đàn anh chỉ dạy và chăm sóc tôi! Vào năm thứ hai khi tôi đến thì thầy cũng bắt đầu du lịch bốn phương, đôi khi vài tháng cũng không gặp ông ấy được một lần!"

Dung Tư Thành phần nào hiểu được tại sao Mộ Yến Lê và Mộ Gia Hạo hay nhắc đến người đàn anh này.

Hóa ra đó là một sự tồn tại quan trọng với họ như vậy. "Bây giờ cuối cùng em cũng đã qua thời kỳ khổ tận!"

Mộ Yến Lệ cười nhẹ: "Dù sao tôi cũng không cần nhìn sắc mặt người khác nữa." Dung Tư Thành nghĩ, tất nhiên là không, thậm chí cô còn không thèm nhìn sắc mặt anh. "Nào, tôi kính một ly cho sự cố gắng của em!" Mộ Yến Lệ cười: "Tôi cũng kính, Mộ Yến Lệ khổ cực nhiều rồi."

Dung Tư Thành bổ sung thêm trong lòng: “Ừ, Yến Lệ khổ cực rồi!”

Hai người mỗi người một lỵ, rất nhanh chai rượu đỏ đã chạm đáy, nhưng Dung Tư Thành càng uống càng hưng phấn: "Chúng ta chơi gì đó nhé?"

Mộ Yến Lệ nghiêng đầu nhìn anh: "Chơi cái gì đây?" “Trong nhà có xúc xắc không?"

Mộ Yến Lệ như được gãi đúng chỗ ngứa, chơi cái gì đó để đỡ xấu hổ, lập tức nói: "Đổ xúc xắc? Có, chờ một chút!"

Một lúc sau, cô đã quay lại với bốn cái xúc xắc và hai chiếc cốc màu: "Đây, chơi như thế nào?"

Lúc này, Dung Tư Thành đã rót sẵn ba ly rượu và đặt chúng ở giữa bàn, trước mặt hai người cũng có một lỵ. Anh nhìn cô và giải thích: "Đổ xúc xắc so lớn nhỏ, nếu em cảm thấy quá nhỏ, không có cơ hội giành phần thắng thì có thể uống ly rượu trước mặt rồi đổ lại. Nếu cảm thấy có thể thắng thì so ngay tại chỗ. Người thua phải uống hết ba ly rượu trên bàn Không muốn uống rượu thì phải nói ra một bí mật của mình!"

Mộ Yến Lệ nhìn Dung Tư Thành, không nghĩ rằng trò chơi này có gì không ổn, vì vậy cô nhanh chóng nhận lời. Đừng nói đến uống rượu, cho dù chơi trò chơi cô cũng không sợ đâu.

Ván đầu tiên, cô đổ được bảy điểm.

Cô ngước mắt nhìn dáng vẻ đắc ý của Dung Tư Thành, luôn cảm thấy Dung Tư Thành sẽ lớn hơn cô, vì vậy cô chọn uống ly rượu trước mặt rồi đổ lại một lần nữa.

Lần này lại đổ ra bốn điểm!

Mộ Yến Lệ muốn khóc! Lần sau còn nhỏ hơn so với lần trước.

Dung Tư Thành cười nhẹ nhìn cô: "Mở được chưa?" Mộ Yến Lệ còn có thể làm như thế nào? "Mo!"

Kết quả là Dung Tư Thành năm điểm, lớn hơn cô một điểm.

Mộ Yến Lệ nhìn tên gian trả Dung Tư Thành như cười như không, cho dù tửu lượng cô có tốt mấy nhưng uống kiểu này cũng sẽ say đó?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp