Một Thai Ba Bảo Bối: Mẹ Tôi Là Cường Nữ

Chương 90: Chăm sóc


2 năm

trướctiếp

Khi Mộ Yến Lệ tỉnh dậy thì trời đã tối khuya, điều đập vào mắt của cô chính là một khoảng màu trắng. Bức tường màu trắng, chiếc giường màu trắng, lọ truyền dịch màu trắng, cô tự giễu cười rằng xem ra mình vẫn chưa chết.

Ánh mắt chậm rãi liếc nhìn qua thì thấy có một người đàn ông ngồi ở bên cạnh giường, hai tay chống lấy trán, có vẻ như đang ngủ.

Cho dù không nhìn thấy mặt nhưng cô nhìn thoáng qua cũng có thể nhận ra người này là Dung Tư Thành. Tại sao anh lại ở đây?

Ký ức có chút ngắt đoạn, lúc đó cô hình như đã thực sự nghe thấy có người đập cửa điên cuồng, có người đang gọi cô.

Lẽ nào giọng nói đó là của Dung Tư Thành?

Cô hít một hơi thật sâu, có lẽ là do Thẩm Hoa Linh và Mộ Gia Hạo suốt ngày càm ràm ở bên tai cô, khiến cho tinh thần của cô có chút không ổn định, không biết Dung Tư Thành làm như vậy có phải đã vượt quá giới hạn bạn bè hay không.

Nhưng mà... nếu là Lâm Hà Vinh hay là Thẩm Hoa Linh thì có lẽ cũng sẽ làm như vậy.

Bỗng nhiên chuông điện thoại vang lên, Dung Tư

Thành liền tỉnh dậy, anh phản xạ ngẩng đầu lên nhìn, thuốc trong lọ truyền dịch còn lại không nhiều. Anh nhìn chằm chằm vào lọ thuốc một hồi, có lẽ cảm nhận thấy có điều gì đó không ổn nên lúc này mới từ từ đưa mắt sang nhìn người ở trên giường, vừa nhìn thấy Mộ Yến Lệ đã tỉnh thì anh lập tức ghé sát người vào và nở ra một nụ cười. “Em tỉnh rồi à? Thế nào? Có chỗ nào không khoẻ không?”

Mộ Yến Lệ bỗng nhiên cảm thấy xấu hổ và nhẹ nhàng mở miệng ra nói: “Có chút chóng mặt.

Dung Tư Thành liền giải thích: “Bác sĩ nói em bị chấn động não, em đừng nhúc nhích, có chuyện gì thì cứ nói với anh là được rồi.

Mộ Yến Lệ ngoan ngoãn đáp lời: “Gia Hạo đầu rồi?” “Yên tâm, thằng bé đang ở chỗ Lâm Hà Vinh!”

Mộ Yến Lệ cảm thấy yên lòng: “À, cám ơn anh, tôi lại một lần nữa được anh cứu rồi.”

Dung Tư Thành cười, hào phóng trả lời: "Khách sáo gì chứ, ai gặp phải cũng sẽ giúp mà."

Mộ Yến Lệ nhìn chằm chằm vào những vết thương trên mu bàn tay của anh, có vẻ như đã bị trầy xước khi cứu cô: “Tay của anh?”

Dung Tư Thành liếc nhìn một cái thì không hề gì nói: “Không sao, chỉ là lúc cửa xe không thể mở ra được nên đã bị xước phải

Trái tim của Mộ Yến Lệ thắt lại: “Anh đi bằng bỏ lại đi. “Không cần, không sâu lắm.

Mộ Yến Lệ giương cổ ra nhìn: “Để tôi xem nào. Dung Tư Thành mỉm cười và đưa mu bàn tay cho cô coi: "Em nhìn này, thực sự không sao mà

Mộ Yến Lệ thật sự nghiêm túc quan sát: "Vẫn là nên đi băng bỏ đi, như vậy rất dễ bị nhiễm trùng đấy.

Dung Tư Thành thoả hiệp: “Được rồi, lát hồi tôi sẽ đi dán băng keo cá nhân!”

Mộ Yến Lệ nhíu mày nói: “Tôi cũng không sao cả, anh cũng đừng ở đây dây dưa nữa, đi về đi!”

Dung Tư Thành bất lực thở dài, tỉnh dậy rồi thì bảo anh đi: "Tôi đi rồi thì ai sẽ thay thuốc cho em?”

Mộ Yến Lệ nói: "Tôi sẽ gọi cho Hoa Linh, hoặc là anh tìm một người hộ lý cho tôi.” Dung Tư Thành không lên tiếng mà nhìn chăm chăm cô không chớp mắt, đôi mắt sâu thẳm giống như một giếng cổ mang sức hấp thụ, nếu bất cẩn thì sẽ bị đắm chim vào. “Có thể làm phiền người khác thì tại sao lại không thể làm phiền tôi? Tôi không phải là bạn của em sao?"

Mộ Yến Lệ cứng ngắc mở miệng, cho dù là bạn, một người đàn ông như anh chăm sóc một người phụ nữ như cô thì chăm sóc như thế nào? “Anh... bận rộn lắm mà

Giọng điệu trở nên nũng nịu một cách khó hiểu khiển cho Mộ Yến Lệ giật mình, không dám tin rằng câu vừa rồi là do chính cô nói, oẹ...

Trong ánh mắt của Dung Tư Thành toàn là vẻ dịu dàng, lên tiếng: "Tôi không có việc gì để làm cả Anh lại liếc nhìn thuốc trong lọ, đứng lên và bấm chuông gọi người.

Một lúc sau, y tả bước vào và rút kim ra. Mộ Yến Lê mim cười và nói lời cảm ơn với y tá.

Y tá căn dặn rằng: "Cố gắng đừng di chuyển lung tung. Nếu thấy không khoẻ thì nhắm mắt lại nghỉ ngơi nhiều vào, tốt nhất nên nhờ bạn trai của cô mua chút đồ ăn cho cô, ăn xong rồi hằng ngủ”

Mộ Yến Lệ khẽ sững sờ, bạn trai? Cô vội vàng giải thích rằng: “Anh ấy không phải...

Nhưng Dung Tư Thành lại trả lời trước cô: “Được, có kiêng kỵ gì trong việc ăn uống không?"

Y tá nói: “Cố gắng ăn nhạt một chút, đừng ăn đồ cay”

Dung Tư Thành gật đầu: "Được.”

Sau khi y tá rời đi thì Mộ Yến Lệ định giải thích về chuyện khi nãy, nhưng thấy sắc mặt của Dung Tư Thành vẫn không có gì thay đổi, nếu mình vội giải thích thì có phải có hơi cố tình không?

Dung Tư Thành mừng rỡ trong lòng, y tá này đúng là có mắt quan sát mà

Anh hoàn toàn không cho Mộ Yến Lệ cơ hội nói chuyện, anh cầm điện thoại lên và đi ra ngoài thực hiện cuộc gọi. “Đi mua chút đồ ăn, phải thanh đạm một chút... đều phải... hay là mỗi thứ đều mua một ít?” Không biết đầu dây bên kia đã nói những gì, mà Dung

Tư Thành chỉ nói có hai câu thì giọng điệu có chút hung hãn.

Đến khi anh ngắt máy trở về thì giọng nói lập tức trở nên dịu dàng: “Đợi một chút, sẽ mang đến ngay đây, em nhắm mắt nghỉ ngơi một lát trước đi.”

Anh giống như đang dỗ dành một đứa trẻ vậy. Mộ Yến Lệ không biết phải nói gì nên dứt khoát không nói nữa, và nhắm mắt lại.

Khoé miệng của Dung Tư Thành không khỏi nhếch lên, nhìn con người của cô đang chuyển động ở dưới mí mắt, bèn lên tiếng: “Vụ tai nạn xe, tôi đang điều tra rồi, em cứ yên tâm nghỉ ngơi đi.” Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi tr*uyện tại ТгuуeлAРP.cом

Mộ Yến Lệ không khỏi lại mở mắt ra: "Không phải chỉ là một sự cố thôi sao?”

Dung Tư Thành mặt mày vô cảm: “Trên bề ngoài là như vậy”

Nhưng thực ra thì không phải.

Mộ Yến Lệ đã hiểu nửa câu sau.

Dung Tư Thành tiếp tục nói: “Tài xế đã uống rượu mà còn lái xe, vượt đèn đỏ, may mắn thay là chỉ tông vào đuôi xe nên em chỉ bị chấn động não nhẹ”

Khi nói đến đây, anh hít một hơi thật sâu, bây giờ kể lại thì vẫn còn dáng vẻ còn sợ hãi.

Mộ Yến Lệ nghĩ thầm, xem ra phản ứng theo bản năng của cô lúc đó đã cứu sống mình. Nếu không phải kịp thời tăng tốc, với tốc độ của chiếc xe tải lớn thì cô chắc chắn sẽ chết.

Rốt cuộc là ai lại ghét cô đến nổi muốn giết chết cô?

Cũng không biết có lời nào chưa được đáp lại mà bầu không khí lại một lần nữa rơi vào sự tĩnh mịch, Mộ Yến Lệ lên tiếng: “Chuyện đó... Ngài Dung, điện thoại của tôi có còn hay không?”

Dung Tư Thành biết cô muốn lấy điện thoại để gọi điện. Anh cũng nhận ra sự khó chịu của cô, nhưng anh không yên lòng, anh muốn ở lại bên cạnh cô.

Anh nhìn cô và nhẹ nhàng nói: “Bác sĩ nói em ít nhất phải ở lại trong bệnh viện một tuần để quan sát. Giờ cũng quá muộn rồi, em đừng hành hạ người bạn thân của em nữa, ngày mai sẽ kêu cô ấy đến ở cùng em.

Mộ Yến Lệ không phải không biết tốt xấu, chỉ là ở bên cạnh anh thì cô sẽ căng thẳng một cách khó hiểu.

Cốc cốc cốc...

Bên ngoài phòng bệnh vang lên ba tiếng gõ cửa.

Dung Tư Thành đứng lên đi ra mở cửa, là Tô Kiệm giao đồ ăn đến.

Anh ta chào: “Tổng giám đốc Dung, cô Mộ!”

Dung Tư Thành chỉ vào chiếc tủ đầu giường rồi nói: “Đặt ở đó trước đi. Tô Kiệm liền đáp lời và đặt đồ xuống rồi nói: “Tổng giám đốc Dung, vậy tôi về trước đây!” Sau khi Tô Kiệm rời đi thì căn phòng bệnh là trở lại sự yên ắng.

Dung Tư Thành rũ mắt nhìn chằm chằm lấy Mộ Yến Lệ và nói: “Tôi đỡ lấy em rồi đặt một cái đệm ở phía sau em, hay là để tôi đút cho em ăn?”

Mộ Yến Lệ mặt mày nóng bừng, đây là câu hỏi gì vậy? Cô không muốn cái gì cũng phải nhờ đến anh có được không? “Tôi, tôi tự ăn.

Dung Tư Thành nâng chiếc giường bệnh lên một chút, sau đó bước đến, cố gắng đặt cho cô một chiếc gối với điều kiện không lắc lư cái đầu của cô.

Mộ Yến Lệ muốn tự mình ngồi dậy nhưng bất lực thay, cô thực sự thấy chóng mặt và buồn nôn.

Cuối cùng thì chỉ có thể hung hằng trừng mắt nhìn anh khi anh không để ý, ai bảo anh không cho cô gọi điện thoại

Nếu Hoa Linh ở đây thì đâu cần phải rắc rối như vậy, cô sẽ trực tiếp để cho cô ấy đút ăn. Bây giờ...

Cô lại không thể để cho Dung Tư Thành đút mình ăn vậy được.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp