Một Thai Ba Bảo Bối: Mẹ Tôi Là Cường Nữ

Chương 92: Anh cho rằng tôi không dám làm gì anh sao


2 năm

trướctiếp

Sau khi anh ta dứt lời thì trong phòng bệnh không ai lên tiếng cả

Thậm chí đến cả Mộ Yến Lệ cũng chỉ mím môi, hoàn toàn không thể tìm ra lý do nguỵ biện.

Cô nhắm mắt lại, tưởng tượng ra khung cảnh lúc đó, mặc dù không thể thực sự đích thân cảm nhận nhưng lúc đó cô đã nghe thấy tiếng kêu của Dung Tư Thành.

Lẽ nào anh thực sự có suy nghĩ gì đó với mình sao? Còn Mộ Gia Hạo thì nhếch mép lên có phần đắc ý, cha của mình mà

Mặc dù rất lo lắng cho vết thương của mẹ, nhưng nếu có thể khiến cho tình cảm của cha và mẹ có chút tiến triển thì mẹ cũng không bị thương oan uổng

Ai ngờ, mẹ của cậu bé bổng lên tiếng: "Hoa Linh, tối nay cậu lại đến đây, vào buổi sáng thì cậu kiếm cho tớ một người hộ lý nhé.

Thẩm Hoa Linh khẽ sửng sở: "Tìm hộ lý để làm gì? Có tớ ở đây mà!”

Giọng điệu của Mộ Yến Lệ có phần nghiêm túc: "Cậu tới đây vào buổi tối

Thẩm Hoa Linh đáp lời: “Yên tâm, buổi tối tớ cũng sẽ ở đây, bây giờ cậu bảo tớ đi về ngủ thì tớ cũng không ngủ được!”

Tập đoàn Dung thị. “Tổng giám đốc Dung, tên tài xế đó đã được bảo lãnh ra ngoài rồi và đang ở tầng hầm Chốn Bồng Lai." Tô Kiệm nói.

Dung Tư Thành vô cảm đáp lời, đứng dậy và đi thẳng ra khỏi tập đoàn Dung thị.

Chốn Bồng Lai trên bề mặt là tài sản của Lục Việt Anh, nhưng thực ra Dung Tư Thành mới là cổ đông lớn nhất, và đây là tài sản riêng của anh.

Nhưng rất nhiều người cũng không biết chuyện này, càng không có ai biết được Chốn Bồng Lai còn có tầng hâm!

Dung Tư Thành và Tô Kiệm đi vào bằng cửa sau, sau đó lại bước vào một căn phòng riêng, đẩy ra một cánh cửa ẩn và sử dụng thang máy chuyên dụng để xuống thẳng tầng hầm lầu thứ năm.

Lúc này, người tài xế lái xe sau khi đã uống rượu đó đang hoảng sợ trong một căn phòng riêng, có một người đàn ông đeo mặt nạ bạc đứng ở cửa căn phòng. Trên bàn có bia rượu và một số đồ ăn, nói rằng là chuẩn bị cho anh ta, nhưng anh ta thành thật ngồi ở trên sofa mà không dám nhúc nhích.

Bằng nhiên bíp một tiếng, cánh cửa căn phòng mở ra, trái tim của anh ta chợt thất lại. Ngước mắt lên nhìn, có một người đàn ông dáng người cao lớn và sang trọng bước vào, trên khuôn mặt góc cạnh không một chút cảm xúc. Đôi mắt sâu thẳm ấy lạnh lùng nhìn quanh căn phòng, trông không phải người hiền lành gì. "Anh Dung!” Tô Ngạn chào Dung Tư Thành.

Dung Tư Thành khẽ gật đầu, sải bước về phía người đàn ông.

Người đàn ông phản xạ lùi về sau một bước.

Dung Tư Thành nhìn chằm chằm anh ta rồi ngồi xuống ghế sofa, lấy một bao thuốc lá từ trong túi ra, tự mình châm lửa rồi hút lấy. Vẻ mặt có vài phần mệt mỏi và lười biếng. “Biết ai là người đã bảo lãnh anh ra ngoài không?”

Người đàn ông không hề quen biết Dung Tư Thành, nhưng trực giác của anh ta cảm thấy là người đàn ông ở trước mắt, bởi vì bảo lãnh anh ta ra ngoài, không hẳn là muốn cứu anh ta mà còn rất có khả năng là muốn giết chết anh ta. “Là, là anh sao?” Tài xế run rẩy hỏi.

Dung Tư Thành ừm một tiếng: “Biết tại sao lại bảo lãnh anh ra ngoài không?”

Tài xế nhìn người đàn ông ở trước mắt thì toàn thân bỗng dưng run rẩy, thực sự không phải là vì anh ta hèn nhát, mà là do khí thế của người đàn ông trước mặt quá mạnh mẽ. Anh ta nuốt nước bọt rồi lắc đầu.

Dung Tư Thành cũng không ép anh ta: “Anh muốn chủ động nói hay là muốn tôi ép anh nói?”

Tài xế hoảng sợ nhưng vẫn ôm may trong lòng, giả vờ không hiểu và hỏi rằng: “Nói, nói cái gì?” “Anh có thù oán với Mộ Yến Lệ sao?” "Không có. Tài xế lắc đầu: “Tôi không cố ý đầu, là vì buổi trưa đã uống chút rượu, nhìn nhầm đèn đỏ thành đèn xanh. Tôi biết tôi đã vi phạm luật lệ giao thông, đáng bị kết ản vài năm, tôi cũng sẽ không có khiếu nại.

Khoé miệng của Dung Tư Thành bỗng nhiên nhếch lên, nở ra một nụ cười có phần mỉa mai: “Ngồi tù? Tôi đã bảo lãnh anh ra ngoài rồi thì không cần phải làm phiền đất nước nữa, nếu anh muốn một mạng đến một mạng thì tôi có thể cho anh được toại nguyện!”

Tài xế sợ hãi mở to mắt: "Không, không phải. Tôi, tôi, tôi thực sự không phải cố ý mà."

Sắc mặt của Dung Tư Thành có chút mất kiên nhẫn, anh dịu tắt đầu mẩu thuốc lá trong tay vẫn còn chưa cháy hết vào trong gạt tàn thuốc, vẫn là giọng điệu thản nhiên: “Xem ra anh không muốn nói ra sự thật rồi!”

Tài xế ngầm quan sát sắc mặt của Dung Tư Thành, lắp ba lắp bắp nguỵ biện rằng: “Tôi, những gì tôi nói chính là sự..

Anh ta vẫn còn chưa nói hết câu thì một chai rượu liền đập thẳng vào trên đầu của người đàn ông.

Tài xế theo tiếng ngã xuống đất, anh ta có thể rõ ràng cảm nhận được bia đang từ đỉnh đầu trào xuống, cú va đập mạnh này khiến cho trước mắt anh ta trắng xoá, một dòng máu tươi đã làm mờ mắt anh ta.

Trái tim của anh ta lên đến cổ họng, đưa tay lên lau nhưng phát hiện Dung Tư Thành lại cầm một bình rượu khác.

Anh vẫn là dáng vẻ lười biếng đó: “Anh suy nghĩ kỹ rồi hằng nói, nếu không thì mãi mãi cũng không cần nói nữa!

Tài xế cố gắng chuyển động bộ não bị tắc nghẽn của anh ta, người đó rõ ràng nói rằng, loại người giống như anh ta cho dù có bị bắt thì cũng chỉ ngồi ba năm tù

Và ba năm tù có thể lấy được sáu tỷ, cho dù có tính như thế nào thì cũng lời.

Nhưng đâu nào biết được, anh ta lại bị bảo lãnh ra ngoài, bây giờ liệu có thể sống để tiêu xài hay không vẫn là một câu hỏi.

Nhưng một khi anh ta khai ra thì người đó làm sao có thể buông tha cho gia đình của anh ta chứ? Anh ta vẫn còn chưa cần nhắc được lợi hại trong đó thì Dung Tư Thành đã mất kiên nhẫn rồi, lại lên tiếng: "Là ai đã sai khiến anh?” Ủng hộ team chúng mình bằng cách th*eo dõi truyện tại ТгuуeлАPР.cом

Lời nói của anh giống như bùa đòi mạng của Diêm Vương vậy, mỗi một giây đều như thể đang đếm ngược. Tài xế quỳ xuống đất và khóc lóc van xin: “Xin lỗi, tôi cũng không muốn làm tổn thương ai cả, anh buông tha cho tôi đi mà!”

Tiếng van xin của anh ta không hề khiến cho cơn giận của Dung Tư Thành dịu đi, mà ngược lại càng thêm tức giận. Anh đưa tay lên hạ chai xuống, lại một chai rượu nữa đập về phía đầu của anh ta, kèm theo giọng điệu u ám lạnh lùng của anh: “Có phải anh cho rằng tôi không dám làm gì anh không?"

Tài xế mềm nhũn ngồi xuống dưới đất, vừa rồi có lẽ anh ta vẫn còn một tia cơ may nào đó nhưng bây giờ thì một chút cũng không có. Cả người anh ta lạnh lẽo, mẫu ở trên đầu không ngừng chảy xuống, đầu óc cũng lờ mờ choáng váng, nếu cứ tiếp tục như vậy thì anh ta chắc chắn sẽ chết.

Trên đầu của anh ta giống như có cái gì đó đang xoay chuyển vậy, trước mắt bỗng nhiên tối đen như mức cho đến khi ngất đi.

Dung Tư Thành tức giận dùng lực đá vào anh ta, nhưng anh ta vẫn không có phản ứng. Tô Ngạn bước đến: "Anh Dung, anh ta ngất xỉu rồi!”

Dung Tư Thành vẻ mặt lạnh bằng: “Đánh thức hằn!” Tô Ngạn đáp lời rồi vào nhà vệ sinh hứng một chậu nước, tạt thẳng vào đầu của người đàn ông.

Người đàn ông lập tức tỉnh dậy dưới sự kích thích của nước lạnh, mở mắt ra nhìn thì vẫn còn ở trong căn phòng, sợ đến mức nhắm mắt lại suýt ngất đi lần nữa! Tại sao anh ta vẫn còn chưa chết chứ?

Trong mắt của Dung Tư Thành so với vừa rồi có thêm một tia sát khí nữa, giọng điệu có phần hung hãn: "Nói! Tài xế đầu nào dám không nói nữa, sau khi đã trải qua đi một vòng ở quỷ môn quan vừa rồi thì anh ta cũng đã suy nghĩ rõ ràng, thành thật khai ra. "Người đó trang bị vô cùng kín mít, nhưng tôi vẫn có thể nhận ra anh ta. Anh ta chính là ngôi sao rất nổi tiếng ở vài ngày trước, hình như tên là cái gì Uông Phúc Thành!

Dung Tư Thành cau chặt mày lại khi nghe thấy vậy. Anh đã từng nghĩ đến là người ở bên phía Phan Tổ Trinh, cũng từng nghĩ là sự trả thù của Mộ Ngọc Tú, thậm chí cũng nghĩ đến Cảnh Mai Chi, chỉ duy nhất không ngờ đến lại là Uông Phúc Thành.

Cái đồ không biết sống chết, thực sự là muốn chết sớm để sớm đầu thai.

Dung Tư Thành đứng dậy và đi về phía cửa

Tô Ngạn xin ý kiến: “Anh Dung, vậy còn anh ta thì sao? Dung Tư Thành không quay đầu lại: “Giữ lại mạng của anh ta l

Sau khi ra khỏi cửa thì Dung Tư Thành bắt đầu căn dặn Tô Kiệm: "Điều tra xem Uông Phúc Thành đang ở đâu!”

Tô Kiệm đáp lời: "Vâng!” Sau khi rời khỏi Chốn Bồng Lai thì Dung Tư Thành đến thắng bệnh viện.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp