Bạn Gái Cũ Hắc Hóa Hằng Ngày

Chương 19~21 - Bạn Gái Cũ Hám Làm Giàu (7)


2 năm

trướctiếp

Edit by ShariphereS.

•••••••••••••••••••••••••••••••

Chương 19.

Cậu trai trước mặt cao hơn cô một cái đầu, chân tay mảnh khảnh, nâng một bó hoa hồng đỏ tươi đẹp ướt át, ánh đến cả khuôn mặt đều đỏ bừng. Rõ ràng chỉ đến hai mươi tuổi, ánh mắt lại có sự kiên nghị ngoài ý muốn, "Kế sư tỷ, em là thật lòng, xin chị cho em một cơ hội để quý trọng chị!"

"Tôi......"

"Xin lỗi, cô ấy có bạn trai."

Một giọng lạnh lẽo đột ngột vang lên, hơi thở thuộc về đàn ông xâm nhập mà đến.

Cái lực ôm eo kia quá lớn, ép tới làn da sinh đau, Lâm Lang không chút nghĩ ngợi bắt đầu giãy dụa.

"Umm, đồ khốn n --"

Thanh niên trước mặt mọi người hôn xuống, ngang ngược ấn cái ót của cô, hoàn toàn không thoát được.

Lâm Lang bị hôn đến mức có chút khó thở.

Một trận trời đất quay cuồng.

Ánh đèn sân khấu chói mắt trên đỉnh đầu dần dần trở nên mơ hồ, đôi mắt ngấn nước, cô như bị rút cạn sức lực toàn thân, chỉ có thể mềm mại ngã vào ngực Phó Hi.

Mà theo góc nhìn của người khác, cô là bị hôn đến thẹn thùng, bất đắc dĩ mới chôn mặt trước ngực bạn trai, xấu hổ nhìn người.

Cậu trai thổ lộ vô cùng thất vọng, nhưng vẫn rất hào phóng tỏ vẻ chúc phúc cho hai người, sau đó đẩy ra đám người đi rồi.

Lâm Lang mơ mơ màng màng, cảm giác vẫn luôn bị người ôm đi, đầu ngón tay đột nhiên chạm vào thứ gì đó lạnh lẽo. Cô duỗi tay sờ một cái, là một vách tường nhẵn bóng.

Tiếng thở dốc trầm trọng, hỗn hợp mùi mồ hôi của đàn ông.

Màn cửa sổ hơi mỏng, dưới ánh trăng kiều diễm nhẹ bay.

Ôm người ở trước ngực, hắn nhẹ nhàng liếm láp cái cổ của cô, tay lớn ở trên người cô làm càn ngang dọc, vết chai mỏng cọ xát vào da thịt non nớt gây nên một trận run rẩy.

"Phó, Phó Hi, anh biết mình đang làm gì không?"

Cô cắn đầu lưỡi, miễn cưỡng khiến bản thân thanh tỉnh một chút, duỗi tay đẩy người đàn ông đã mất đi lý trí này ra xa.

Hừm, hình như chơi quá trớn rồi.

Nhưng thật kích thích.

Nam chủ trong cốt truyện từ đầu tới cuối bình tĩnh thong dong, bị cô ép thành biến thái.

"Ha, làm gì sao......" Hắn lười biếng liếm vành tai cô gái.

"Một buổi tối, một người đàn ông, còn có một cô gái bị trúng thuốc, em nói xem tôi đang làm gì?" Tiếng nói trầm thấp của hắn bởi vì tình dục mà trở nên nghẹn ngào, hàm răng sắc nhọn mạ vào chiếc cổ tinh tế trắng nõn, tựa như suy xét máu tươi ở nơi nào càng ngon miệng.

Duỗi tay lấy đi kẹp tóc hình nhện và dây buột tóc màu đỏ trên tóc cô, đầy đầu tóc đen xoã xuống, làm cho gia hoả này vốn chỉ tới cằm hắn càng thêm nhu nhược, bất lực.

Phảng phất nhéo một cái thôi cũng vỡ vụn.

Cặp mắt đen thâm thúy của Phó Hi dần dần lây dính sắc thái tà mị.

"Kế Lâm Lang, em nên vui vẻ, vì em thành công." Hắn thở dài, nói nhỏ đến nỗi không thể nghe thấy.

Thành công -- làm hắn điên rồi.

Giống như một con thú hoang có dục vọng cắn người, muốn một ngụm cắm đứt yết hầu của người khác.

Hắn dã man kéo quần áo của cô gái ra, hai vai mượt mà trắng tuyết tức khắc bại lộ trong không khí, há mồm liền cắn lên, lan tràn ra máu.

Thơm quá, thật ngọt.

Hương vị rỉ sắt lan toả.

Thằng điên này!

Đời trước là chó à?

Lâm Lang đau đến run rẩy, một bàn tay ở ven tường sờ soạng nửa ngày, rốt cuộc sờ đến bình hoa cổ nhỏ, bắt lấy miệng bình, hung hăng đập vào hắn.

"Bang --"

Tiếng vỡ thanh thúy trong bóng đêm nổ tung.

Người đàn ông kêu lên một tiếng.

Từ trên người cô chậm rãi bò xuống.

Lâm Lang đã không còn sức đá văng hắn nữa, liên tục chảy mồ hôi lạnh.

Ý thức của cô còn tính thanh tỉnh, nhưng cơ thể lại không nghe lời, đi đứng loạng choạng, ở trong căn phòng u ám không có ánh đèn đụng ngã vô số lần, mới nắm được chốt cửa.

"Răng rắc --"

Mở?

Còn không kịp phát ra tiếng kinh hỉ khi được cứu vớt, phía sau bỗng nhiên phủ lên một khối thân thể lạnh băng, có chất lỏng tí tách chảy xuôi tiến vào trong cổ của cô.

Cửa, bị khóa lại.

Kế Lâm Lang, tôi đã cho em cơ hội.

"Nhưng đáng tiếc, tôi còn sống."

Nếu như vậy, tôi đây đành phải -- giết chết em.

Dây lưng* bị chủ nhân tùy tay ném tới một bên, phát ra tiếng vang khi kim loại va chạm, trằn trọc lăn xuống trên mặt thảm dính máu.

*Dây nịch, nịch, nịch, nịch......

"Phó Hi, anh đây là phạm, ô --"

"A...... Bạn gái cũ thông minh của tôi, có lẽ em càng nên ngẫm lại, buổi tối hôm nay, nên sống sót như thế nào đi...... Tôi ấy hả, chết cũng sẽ không bỏ qua cho em......"

Tiếng cười nhẹ âm lãnh, giống như rắn độc đang ẩn nấp, trong bóng đêm chậm rãi phun ra đầu lưỡi* màu máu đỏ tươi. Ánh trăng đánh vào mặt nghiêng lãnh đạm của nam nhân, đẹp đến xuất trần, nhưng đôi mắt sâu thẳm nhìn không tới đáy kia, lại làm lòng người không khỏi toát ra một cỗ hàn khí.

*Trong nguyên văn nó để tín tử, nhưng cmn ai nói cho tớ biết tín tử là cái j, là cái j..

Hắn, trở thành môn đồ của dục vọng.

Bất kể giá nào, đoạt lấy trong sạch của một cô gái.

Lâm Lang cơ hồ hôn mê ba ngày.

Cả người xanh tím, không có nơi nào là hoàn hảo.

Chuyện thứ nhất khi tỉnh lại, chính là bắt lấy đèn bàn trên bàn, hướng đầu người nào đó ném tới.

Nam nhân vốn nên ngủ say kia lại bắt được cổ tay cô, giống như quỷ mị, sâu kín mở mắt, "Như thế nào, muốn giết tôi?"

Hắn đứng thẳng người, cái chăn mỏng trượt xuống, lộ ra một mảng lớn ngực, mà miệng vết thương dữ tợn bên vai trái kia, vốn không có băng bó, hiện tại càng theo động tác của hắn mà vỡ ra, máu tươi chảy ròng, cùng làn da trắng nõn hình thành tiên mình đối lập.

Nhẹ nhàng nhéo, cánh tay Lâm Lang bỗng nhiên đau xót, đèn bàn bị hắn tùy tay đoạt đi ném xuống mặt đất, một cái xoay người, lại đem người đè ở dưới thân.

"Chậc, em giống như, còn chưa có hiểu rõ tình trạng hiện giờ thì phải."

Một tay Phó Hi chống lấy cơ thể, ngón tay thon dài nhẹ nhàng vuốt qua đầu tóc thấm ướt của cô gái, cô quật cường quay đầu đi, hắn cũng không giận, chỉ lấy một loại thái độ thưởng thức mà đánh giá dấu vết do chính mình lưu lại trên người con mồi, mê muội mà chạm đến, "Thật đẹp."

Rốt cuộc, hoàn hoàn chỉnh chỉnh, thuộc về một mình hắn.

Không trốn thoát được.

Hắn đột nhiên cười khẽ lên, cúi đầu muốn hôn cô.

Lâm Lang lần này không né tránh.

Tay của người đàn ông đã lặng yên bóp lấy cổ của cô, chỉ cần thoáng dùng sức......

Không giống với sự thô bạo đêm đó, hắn hết sức ôn nhu triền miên, đầu lưỡi mềm ấm, nhẹ nhàng đi vào trong miệng, tràn ra từng đợt từng đợt chỉ bạc. "Thật ngoan." Hắn lại hôn hôn lông mi Lâm Lang, vẻ mặt thoả mãn ôm cô mà ngủ, tùy ý máu loãng ở đầu vai vẫn luôn chảy, nhiễm đỏ cả khăn trải giường trắng tinh.

Lâm Lang không ngủ, cô nhìn chằm chằm mặt nghiêng của nam nhân, hơi hơi câu môi.

Nhiệm vụ tiến triển so với tưởng tượng của cô còn thuận lợi hơn.

-

Mấy ngày sau đó, Phó Hi không lại động vào Lâm Lang, ngược lại tự mình xuống bếp, vì cô cẩn thận chuẩn bị ba bữa cơm, từng muỗng từng muỗng đút cho cô.

Lâm Lang một bên chịu thua, lại bất động thanh sắc thăm dò bố trí của biệt thự cùng thời gian mà hắn đi làm, nhân cơ hội chạy thoát ra ngoài.

Những người trước mắt có thể chống lại Phó Hi, Hàn Thuật tính một người.

Lấy hình tượng người bị hại xuất hiện, Lâm Lang thành công được đến sự giữ gìn của công tử gia, thề muốn cho Phó Hi cái tên mặt người dạ thú này trả giá đại giới.

Nhưng mối tình đầu của Hàn Thuật lại trở về, là một thiếu niên vô cùng xinh đẹp, nghe nói hai người là bởi vì người nhà nhúng tay mà không thể không kết thúc.

Hàn đại công tử ở giữa hai người lắc lư không ngừng.

Mà mối tình đầu kia, đột nhiên ngả bài, nói bản thân có bệnh tim, thời gian đã không còn nhiều, hy vọng Lâm Lang nhường người cho hắn.

Hàn Thuật tại chỗ hỏng mất, ôm người khóc lớn, lại đối Lâm Lang đỏ mắt nói xin lỗi.

Lâm Lang rõ ràng nhìn đến trong mắt thiếu niên kia là ý cười khi gian kế được thực hiện.

Cô gái ra vẻ hoảng loạn làm đổ chén trà, trong lòng lại trấn định như cũ.

Ai nha, thật là xin lỗi, con mồi của cô, trước nay đều không phải Hàn Thuật.

Hơn nữa, cô cũng không hề yêu cầu bia ngắm tới thay cô hấp dẫn lửa đạn của nam chủ.

Nói cách khác -- Hàn đại công tử, không có giá trị lợi dụng.

Cô cúi đầu, lông mi thon dài che lại tính kế trong đáy mắt.

Chương 20.

"Bang --"

Cô gái duỗi tay quăng cho người đàn ông một cái tát.

Nói đánh là đánh, thật mẹ nó kích thích.

Hắn bị đánh đến mặt nghiêng đi, sợi tóc che khuất tròng mắt đen nhánh.

"Sao nào, Hàn đại công tử cùng em ngả bài?" Phó Hi làm như không có việc gì đứng lên, cơ thể cao lớn tựa như một tòa núi nhỏ dần dần tới gần Lâm Lang.

Cô nhịn không được duỗi tay chống lại lồng ngực nam nhân, thét to, "Phó Hi!"

"Hửm, anh ở đây."

Áo sơmi màu trắng tuyết của hắn không dính bụi trần, cổ áo bình thường vốn khấu đến kín mít lại cố ý mở rộng, lộ ra dấu vết mà người nào đó đã từng lưu lại, ám muội lại đầy dụ hoặc.

"Em giống như thật sự không chịu học ngoan, bây giờ còn dám một người chạy đến trong văn phòng của anh, sẽ không sợ anh......" Hắn thổi khí nóng vào tai cô, khiêu khích liếm liếm vành tai cô gái, thân thể đối phương cứng đờ rõ ràng.

Hmm, thật mẫn cảm.

Hắn nhìn cô gái cố tỏ ra trấn định, trong mắt lại ức chế không được sợ hãi, dứt khoát nhắm mắt lại mặc cho hắn xâm phạm.

Một loại tư vị đau lòng lại kỳ quái dần dần bò đến tim.

Nếu đọa thành ác ma mới có thể có được cô ấy, làm cho trong mắt cô ấy chỉ có thể chứa một mình mày, vậy thì, có quan hệ gì chứ?

Hắn bế cô lên, đẩy chồng tư liệu ra, làm cô nửa ngồi trên bàn làm việc.

Cô gái có chút hoảng loạn bắt được cánh tay của mình, đôi mắt lan tràn ra nồng đậm thần sắc cầu xin, "Không, không cần."

"Đừng lo lắng, anh chỉ hôn một chút, rất nhanh là xong rồi." Hắn vén qua tóc đen bên má cô, một đường từ cổ hôn đến khóe môi, nhỏ vụn triền miên.

Môi của hắn ấm áp, nơi chạm được đều phát hỏa. Tư vị kia quá mức mỹ diệu, hắn cơ hồ nhịn không được đem ngón tay cắm vào trong tóc đen của cô, nâng đầu lại hôn xuống.

Nhiều thêm một chút, lại nhiều thêm một chút.

Hắn nuốt đi làn sương ngọt kia.

Qua một hồi lâu, cái trán hai người chống nhau, hắn thở hổn hển mấy hơi, tiếng nói chậm chạp, "Lâm Lang, em phải rõ ràng, Hàn Thuật hắn đối với em chỉ là mặt ngoài ân cần, hắn một bên lấy lòng em, một bên lại cùng nhóm tình nhân của hắn ám muội không rõ, cái loại hoa hoa đại thiếu này chịu không nổi nhất là bị người khác khiêu khích."

"Em coi đi, anh bất quá là cho mối tình đầu của hắn một số tiền, diễn một tuồng kịch, hắn liền một chân đá văng em đi. Loại người này, anh giúp em sớm một chút thấy rõ không phải càng tốt sao?"

"Chỉ là......" Đối phương muốn phản bác, sau khi há mồm lại phát hiện tìm không thấy bất luận lý do gì, vẻ mặt tức khắc uể oải xuống.

"Chỉ là gì?"

Phó Hi hỏi, ngón tay thuần thục cởi ra nút thắt trên áo cô, bất động thanh sắc đụng vào da thịt bên trong, vẫn là màu vàng cam hồng ren xuyên thấu càng thích hợp màu sữa bò này hơn.

Lâm Lang cúi đầu, thấy không rõ thần sắc.

Hừm, nam chủ đều đã hắc hóa, cô không kịch bản một phen giống như không quá bình thường thì phải?

"Phanh phanh phanh --"

Cửa phòng bị mạnh mẽ gõ vang.

"Mời vào."

"Sư phó, buổi tối hôm nay bộ môn của chúng ta phải đi...... Ách?"

Nụ cười của Dương Lộ lập tức cứng đờ.

Người đàn ông cao lớn tuấn mỹ kia chính đang vuốt phẳng nếp uốn cổ áo của cô gái, thấp giọng nói, "Đợi lát nữa tan tầm, tới gara chờ anh, đem đồ vật nên dùng đều thu xếp một chút."

Lâm Lang miễn cưỡng gật đầu.

Đám người rời đi tầm mắt, Dương Lộ ra vẻ khờ dại hỏi, "Sư phó, đây là sư nương anh tìm cho em sao?"

Thời điểm một lần đưa tư liệu, Dương Lộ vô tình thấy máy tính trên bàn của Phó Hi, thiếu căn gân cô ta trực tiếp bại lộ thân phận của mình, tuy rằng Phó Hi chưa nói cái gì, nhưng cô ta có thể cảm giác được, đối phương đang chiếu cố cho mình, bất kể là ở trên mạng hay là ở hiện thực.

Sau khi trở về, Dương Lộ cũng không cần lại rối rắm. Cô ta thích sư phó trong trò chơi của mình, cũng đối Boss có mạc danh hảo cảm.

Thì ra, bọn họ thế nhưng là cùng một người!

Đây chẳng phải là duyên phận sao?

Vui sướng cực lớn làm Dương Lộ choáng váng, dưới sự xúi giục của bạn thân, quyết định ở ngày kỷ niệm thành lập trường hướng người ấy thông báo, chuẩn bị tốt hết rồi, ai ngờ đến giữa đường anh ấy đi mất, hoàn toàn tìm không thấy người! Cho dù có tới công ty, sau khi mở xong hội nghị lại lập tức rời khỏi, cả cơ hội đáp lời cũng không có.

Bây giờ, cô ta lại chính mắt gặp được anh ấy cùng bạn gái cũ ở bên nhau.

Là muốn hợp lại sao?

Dương Lộ có chút bài xích cái phỏng đoán này.

Theo cái nhìn của cô ta, sư phó hoàn mỹ vô khuyết đáng giá với bất kể cô gái tốt nào!

Trừ bỏ túi da đẹp, Kế Lâm Lang ả ta có cái gì?

Người phụ nữ này ích kỷ, hám giàu, ác độc, đầu tiên là vứt bỏ sư phó, sau đó bằng sắc đẹp đi câu dẫn làm cho đám con nhà giàu kia mê mệt xoay quanh, cả ngày ve vãn đánh yêu! Nói không chừng tựa như bạn cô ta nói được như vậy, dựa vào bán đứng cơ thể mới có cơ hội ra vào tiệc rượu xa hoa!

Cô ta dám cam đoan, Kế Lâm Lang nếu không phải bị kim chủ bao dưỡng, ả một người sinh viên lấy đâu ra nhiều tiền để đặt mua được trang sức hàng hiệu như thế?

"Không phải."

Cô ấy là của một mình tôi, không có quan hệ với bất kì ai cả.

Nghe thấy Phó Hi nói như vậy, Dương Lộ không khỏi thở dài nhẹ nhõm một hơi, tâm tình vốn đang mất mát nháy mắt tươi đẹp trở lại, cười đến thấy răng không thấy mắt.

"Vậy...... Sư phó, buổi tối hôm nay anh có đi cùng bọn em không?"

"Không được, tôi còn có việc, các người cứ đi chơi vui vẻ đi."

Người đàn ông nhìn đồng hồ thạch anh trên cổ tay, nắm lên chìa khóa xe đi ra ngoài.

Dương Lộ vẫn luôn cho rằng sư phó mặt lạnh tâm nhiệt, là loại hình không dễ cùng người khác kết giao, vậy nên phong bế ý tưởng trong lòng, mới làm Kế Lâm Lang con ả kia có cơ hội thương tổn anh ấy!

Bất quá không quan trọng, hiện tại có cô ta ở đây, người khác đừng mơ tưởng lại động anh ấy nửa phần!

"Sư phó, nể mặt đồ đệ, anh suy xét một chút được không, hiếm khi có cơ hội thả lỏng một chút, anh đi được không? Làm ơn làm ơn mà!" Cô ta chắp tay trước ngực cầu xin nói. Loại con gái này nếu mà làm nũng lên, rất ít người có thể ngăn cản được.

Phó Hi dừng lại bước chân.

Dương Lộ thấy thế mừng thầm không thôi, quả nhiên sư phó vẫn rất cưng chiều cô ta.

"Mấy người đang làm gì?" Người đàn ông vẻ mặt lạnh nhạt nhìn phía trước.

Trong lòng Lâm Lang căng thẳng, lập tức muốn cướp về đồ vật kia.

"Xin cậu, đem đồ trả cho tôi!"

Kế Lâm Lang mỹ nhân cao ngạo này rất ít khi chịu thua trước mặt người khác.

Có điều, mặc dù cô lộ ra tư thái nhu nhược đáng thương, Tạ Diêu Hoa cũng không có nửa phần mềm lòng, lập tức chạy đến trước mặt Phó Hi lớn tiếng nói, "Lão đại, Kế Lâm Lang cô ấy muốn từ chức!" Hận không thể để toàn thế giới đều biết cái tin tức này.

Tức khắc, toàn bộ người trong bộ môn đều nhìn lại đây.

Tạ Diêu Hoa không khỏi có chút đắc ý, may mắn hắn trở về sớm, càng nhanh một bước chặn lại đơn xin từ chức của Lâm Lang. Rõ ràng đều đã giao lên, thế nhưng ý nghĩ kỳ lạ còn muốn lấy lại! Cửa cũng không có!

Tóm lại, hắn rốt cuộc có lý do quang minh chính đại đuổi đi cái tai họa này!

"Em muốn từ chức? Vừa rồi gặp mặt tại sao lại không nói, còn muốn để người khác giao cho anh?" Phó Hi không chút để ý lấy ra đơn xin từ chức kia, lạc khoản* vừa vặn là hôm nay. Ánh mắt hắn lạnh lùng, cánh tay dài trực tiếp đem túi sách nữ sĩ tiểu xảo lả lướt của đối phương kéo lại, kéo ra dây xích nhìn, bên trong quả nhiên có một tấm vé máy bay đi đến nước Y.

*Lạc khoản: hàng chữ ở góc bức tranh, bức trướng, ghi năm tháng tên họ tác giả, đó chính tác giả viết [theo hvdic.thivien.net]

Cho nên, cô ấy hôm nay là sớm có dự mưu?

Vừa rồi làm bộ ngoan ngoãn mê hoặc hắn, còn đông ý ở chung, trên thực tế là nghĩ làm cách nào để thoát khỏi hắn sao?

Giỏi lắm, Kế Lâm Lang, em thật sự rất giỏi.

Phó Hi cười như không cười.

Không xong, Tạ Diêu Hoa nuốt nuốt nước bọt do phân bố quá nhiều.

Tình huống của lão đại có chút không thích hợp.

Người đàn ông khẽ cười, tư thái ưu nhã thanh quý, làm trò trước mặt mọi người, "Xé lạp" một tiếng, đem tấm vé máy bay kia xé thành từng mảnh, duỗi tay giương lên, mảnh nhỏ bay múa đầy trời.

Mà trong ánh tuyết sôi nổi, nụ cười nhạt bên khoé miệng kia phá lệ tà khí.

Chương 21.

Lâm Lang xoay người liền chạy.

Người đàn ông 1 mét 86 tựa như thợ săn trời sinh, cô gái đi chưa được mấy bước, đã bị hắn từ phía sau chặn ngang bế lên, không hề có lực đánh trả.

Tạ Diêu Hoa trợn mắt há hốc mồm.

Không phải, tình huống này tại sao lại có chút lệch lạc so với tưởng tượng của hắn?

Không phải lão đại rất chán ghét Kế Lâm Lang sao?

"Phó Hi, anh buông tôi ra! Khốn nạn! Ô ô!"

Cả người cô bị nhét vào trong xe, người đàn ông giống như một đầu liệp báo mạnh mẽ, hung ác nhào lên. Đầu đụng vào trên cửa sổ xe, cô gái đau đến thẳng hút khí lạnh.

Phó Hi hung ác cắn hai cánh môi mỏng của đối phương, đầu lưỡi tiến quân thần tốc, một cái tay khác từ dưới chân vén lên váy, muốn kéo ra trói buộc cuối cùng.

"Phó Hi, xin anh, anh không cần như vậy, tôi sợ hãi! Không bằng anh giết tôi đi!" Cô gái kêu khóc xin tha, trong miệng hắn chợt nếm được vị mặn.

Người đàn ông dừng động tác, đôi mắt sâu thẳm như đêm của hắn một tấc một tấc quét qua vẻ mặt của cô, kinh hoảng, hỏng mất, tuyệt vọng, dung mạo tươi đẹp bắt mắt kia che một tầng tử khí, làm ngực hắn ẩn ẩn phát đau.

Thực xin lỗi.

Thực xin lỗi.

Thực xin lỗi.

Hắn há mồm muốn nói em đừng khóc được không, nhưng giọng nói nghẹn đến lợi hại, phát không ra một tia thanh âm.

Ý niệm chiếm hữu cô trở nên càng cường liệt.

Hắn sợ vừa lơ đãng, cô liền sẽ giống như lúc trước, không chút do dự rời đi.

"Em trực tiếp qua bên kia của anh mà ở."

Hắn che dấu cảm xúc của bản thân, ra vẻ lạnh nhạt cường ngạnh mà nói.

Cô gái cuộn tròn ở trong góc, không nói lời nào.

Phó Hi lại đau lòng đến lợi hại.

"Nếu thích, anh một lần nữa mua cho em, muốn mua cái gì thì mua cái đó."

Hắn duỗi tay nhẹ nhàng chạm đến gương mặt vẫn còn mang nước mắt của cô, đối phương hơi hơi co rúm lại, lại cũng không dám né tránh, ngoan ngoãn đến làm người chua xót.

"Chỉ cần em ngoan ngoãn, không nghĩ chạy trốn, anh sẽ không thương tổn em."

Người đàn ông hoãn một hơi, ý đồ làm giọng nói của mình trở nên ôn hòa bình tĩnh.

"Thật, thật vậy chăng?"

Cô gái bỗng nhiên ngẩng đầu, mở to một đôi mắt tươi đẹp vô song, tựa như nước xuân thuần tịnh, lại như một đạo lưới dệt tinh mịn, nếu có người xông vào bên trong, căn bản trốn không thoát, ngược lại còn cam tâm tình nguyện chờ chết.

Xong rồi.

Hắn muốn xong rồi.

Ngực Phó Hi cứng lại.

Bên trong có một đầu tiểu thú đang liều mạng mà gãi.

"Thật sự, anh bảo đảm."

Thì ra thực sự có một người xuất hiện, có thể làm sở hữu nguyên tắc của hắn toàn bộ sụp đổ.

Hắn cúi đầu hôn trán Lâm Lang, thương tiếc không thôi, tay chân nhẹ nhàng ôm người ở trong ngực, tựa như trân bảo mất mà tìm lại được, không dám có một tia chậm trễ cùng có lệ, "Chỉ cần em không đồng ý, anh sẽ không cưỡng bách em cùng anh **."

Làm sao bây giờ, cô ấy chỉ cần vừa khóc, hắn liền sẽ tiếng lòng rối loạn.

Tướng quân bị mỹ nhân cởi bỏ áo giáp, sớm đã có uy hiếp một kích hẳn phải chết, ở trong mắt Lâm Lang nơi chốn đều là sơ hở.

Đối phương có chút do dự, một hồi lâu, mới chậm rãi đem tay rơi xuống sau lưng hắn, mềm mại không xương, mang theo loáng thoáng u hương của nữ tính.

Phó Hi ngẩn ra, cơ hồ mừng rỡ như điên, không thể tin được là cô chủ động tiếp cận.

Hắn liều mạng ngăn chặn tâm tình kích động của bản thân, thật cẩn thận ôm người ấy, sợ quấy nhiễu một chút ấm áp này.

Sắc đẹp cùng yếu thế, quả nhiên dùng thực tốt.

Lâm Lang dịu ngoan đem đầu gác ở trên vai người đàn ông, lông mi lây dính nước mắt nhẹ nhàng chớp động, khóe môi phác hoạ ra một đóa hoa thanh thiển.

Nột, nhân vật thi bạo giả cùng người bị hại trong cốt truyện, đã hoàn toàn điên đảo nga.

Hiện tại, cô mới là một phương tiến đánh.

Phó Hi, anh cũng nên cẩn thận.

Tuy rằng cô hiện tại mặt ngoài nhu nhược tựa như đoá hoa tiểu bạch.

Nhưng nội tâm lại là một đóa hoa ăn thịt người.

Là cái loại một khi tàn bạo lên, có thể đem người nuốt đến xương cốt đều không dư thừa này.

Ngày hôm sau, Phó Hi nắm người đi đến công ty, thoải mái hào phóng mười ngón đan nhau, không e dè ánh mắt của mọi người. Dương Lộ đang cùng đồng sự nói nói cười cười, quay đầu vừa thấy một chỗ xôn xao, thất thủ làm vỡ cái ly sứ mà cô ta thích nhất.

"Về sau, Lâm Lang chính là bà chủ của các cậu."

Người đàn ông cao lãnh khó có được lộ ra nụ cười ấm áp như này, đuôi lông mày khóe mắt đều lộ ra nhu tình như nước, mềm nhẹ thay Lâm Lang vén lên tóc mai.

Tạ Diêu Hoa đem lời phản đối nuốt về trong bụng.

Xem cái dạng này của lão đại, rõ ràng là rễ tình đâm sâu.

Lâm Lang căn bản không cần làm động tác dư thừa, ánh mắt cừu hận của nữ chủ đã sớm khóa lại cô.

Đương nhiên, không hận cô thì thật không bình thường.

Đến bây giờ mới thôi, cô đã đem thế cục hoàn toàn lật ngửa, ở trong lòng nam chủ chặt chẽ chiếm cứ nhân vật ý trung nhân duy nhất. Bởi vì phía có đoạn quá khứ xuất ngoại trước kia, Phó Hi còn đối với Lâm Lang ở trong một loại cảm xúc lo được lo mất, đem người xem đến thực khẩn, thậm chí khẩn trương đến mức không cho cô rời đi tầm mắt nửa bước.

Nữ chủ thiên chân đơn thuần trong cốt truyện lại sẽ làm thế nào để đoạt lại nam chủ đây?

Cô chính là thực chờ mong nha!

Ấn theo tình huống hiện tại mà nói, nếu mà nữ chủ tham gia, là sẽ trở thành "tiểu tam" nga!

Nhìn cô người nữ phụ luôn mang ý xấu này xem, sẽ đem chính quy nữ chủ người ta bức đến tình trạng gì?

Lâm Lang cảm thấy chính mình ở phương diện làm chuyện xấu này có thiên phú rất cao, về sau cần phải lợi dụng thật tốt.

Lâm Lang nghĩ liền nhịn không được cười ra tiếng, phía sau có người ôm eo cô, cắn vành tai, thanh âm mang theo mới khàn khàn khi vừa tỉnh ngủ, cực kỳ gợi cảm, "Cười vui vẻ đến như vậy, nghĩ cái gì?"

"Kia đương nhiên là -- nghĩ về anh nha." Lâm Lang thanh thúy mà nói.

Ánh mắt Phó Hi tối sầm lại, liền muốn hôn cô.

"Ai nha, đừng nháo! Còn chưa đánh răng nữa, anh cái đại sắc lang này!"

Cô gái cười đẩy hắn ra, chân nhỏ trần trụi chạy trên sàn nhà, còn nghịch ngợm quay đầu lại làm cái mặt quỷ với hắn, "Đàn ông dục cầu bất mãn thật là đáng sợ!"

Phó Hi sủng nịch đáp, "Được được được, anh là đại sắc lang, đại sắc lang dục cầu bất mãn, tiểu tổ tông, mau tới đây đem giày mang vào, sẽ cảm lạnh." Hắn đi tới bắt người quay về, dùng tay vỗ vỗ lòng bàn chân, cúi đầu đang chuẩn bị mang giày cho cô.

Thì cặp mắt lưu ly kia đột nhiên trở nên giảo hoạt, chân đột nhiên vung lên dẫm lên mặt người đàn ông, Phó Hi bị cô doạ sợ ngã ngồi dưới đất, còn Lâm Lang lưu loát nhảy xuống giường rồi chạy trốn.

Hành động này của cô khiến Phó Hi vừa bực vừa buồn cười, chỉ đành vỗ trán bật cười lên.

Tại sao trước kia hắn lại không biết cô có tính tình ầm ĩ tới vậy.

Nhưng làm sao bây giờ, hắn giống như, so với trong tưởng tượng của bản thân càng luân hãm sâu hơn.

Đoạn thời gian trước kia, hắn tự sát, hậm hực, hận không thể thiên đao vạn quả người phụ nữ này.

Nhưng bây giờ, ngay cả hôn cô cũng không dám quá dùng sức.

Người này, rốt cuộc có ma lực gì, làm hắn thần hồn điên đảo, hoàn hoàn toàn toàn, đều không giống như là chính mình vậy chứ?

[18.04.2020]


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp