[Quyển 1] Xuyên Nhanh - Nữ Đặc Công Toàn Năng!

Chương 252-254


2 năm

trướctiếp

Edit: Ngọc

Vân Dặc có vẻ ngoài vô cùng xuất chúng.

Chưa kể khí chất cực kỳ nổi bật của anh.

Diệp Vân muốn không thừa nhận cũng khó.

"Diệp Vân, hôm nay cô tới đây gặp ai. Chẳng lẽ cô không biết sao?" Mạnh đổng hết sức kích động, hắn thấp giọng nói: "Đây chính là tổng tài của khoa học kỹ thuật Thần Quang, có phải rất trẻ trung hay không? Mới 25 tuổi thôi, đã trở thành người giàu nhất Châu Á, đúng là sông Trường Giang sóng sau xô sóng trước . . ."

Mạnh đổng còn chưa nói hết câu, sự tự tin mà Diệp Vân vừa mới tạo dựng lên bởi Mạnh Trạch hoàn toàn bị đánh tan.

Mạnh Trạch còn muốn hỏi vì sao.

Mà lúc này Vân Dặc đã có động tác mới, anh trực tiếp tiến lên cài lại cúc áo đã cởi ra của Thiều Hoa.

Ánh mắt có chút mê mang nhìn Diệp Thiều Hoa.

Anh nghiến răng nghiến lợi, "Em, ở trước mặt mọi người, có thể chú ý một chút hay không."

Ngửi được mùi rượu trên người cô, Vân Dặc quả thực muốn mắng người.

Những người trong phòng đều biết Vân Dặc, một nhân vật lạnh lùng và bí ẩn, ban đầu họ rất ngạc nhiên khi thấy anh còn trẻ như vậy. Sau đó, lại rất vui mừng khi Vân Dặc đích thân đến.

Mặc dù hầu hết mọi người ở đây đều lớn tuổi hơn Vân Dặc, nhưng lại không thể không phục người trẻ tuổi này.

Khi nhìn thấy hành động này, mắt bọn họ mở to.

Chờ chút . . .

Vân Dặc và Diệp Thiều Hoa là tình huống như thế nào?

WTF?

Không phải là bọn họ xem thường Diệp Thiều Hoa, chỉ là Diệp Thiều Hoa để lại cho người ta ấn tượng quá sâu sắc, chưa kể những năm gần đây cô xuống sắc và kém hấp dẫn.

Nếu là Diệp Thiều Hoa lúc trước, bọn họ cũng sẽ nghĩ cô có thể có chuyện gì đó với Vân Dặc.

Mạnh đổng vẫn còn đang nói.

Khi nhìn thấy cảnh này, chiếc đũa trong tay ông ta rơi ra trong tích tắc.

Không sai, cô con dâu mà nhà họ không muốn… sao lại quen Vân Dặc, nhìn qua có vẻ không tầm thường!

Mạnh Trạch cũng không đoái hoài tới Diệp Vân, hắn cứ như vậy sững sờ mà nhìn về phía Diệp Thiều Hoa.

Vân Dặc nhìn Diệp Thiều Hoa đang ôm thái dương, hơi nghiêng đầu nói: "Chú Diệp, cháu đã quyết định xong vụ hợp tác rồi. Nhưng mà là kế hoạch do tổ bạn nhỏ thức khuya hôm trước thiết kế. Cuộc họp cấp cao của Thần Quang hôm nay đã thông qua. ”

Diệp Quốc Phú nghe được câu này, quả thực muốn gõ đầu Vân Dặc.

Tỉnh đi! Bạn nhỏ là của nhà tôi, không phải nhà anh!

Diệp Vân nghe được câu này của Vân Dặc, nhớ tới có chỗ gì đó không đúng, cô ta lập tức đứng lên, vô cùng khuất nhục nhìn Vân Dặc: "Vân Tổng, tôi tưởng anh khác với những người khác, nhưng không ngờ anh lại như thế này. Hành động vì lợi ích của mình ... ”

Vân Dặc lười nhác nghe cô ta nói. Loại người như này, trực tiếp ngoắc ngoắc tay.

Thư ký liền đưa tài liệu trong tay cho anh.

Vân Dặc ném tập tài liệu đến trước mặt Diệp Vân, liếc nhìn cô ta: "Cô nghĩ cô đáng để tôi trực tiếp thực hiện kế hoạch của cô không? Hãy nhìn cho rõ khoảng cách của cô với bạn nhỏ của tôi."

Nghe được lời của Vân Dặc, mấy lão già trong phòng kế hoạch duỗi thẳng eo.

Diệp Quốc Phú không có thời gian để nghĩ xem tại sao kế hoạch mà ông không biết lại xuất hiện trong tay Vân Dặc, ông chỉ nhanh chóng nhìn xuống đè án trên bàn.

Những người trong phòng lúc này cũng có phản ứng.

Khó trách Vân Dặc không dễ dàng tiếp nhận phỏng vấn, hôm nay lại đích thân ra mặt.

Hóa ra . . . Là bởi vì vị này.

Nghĩ tới đây, các cao tầng Diệp thị đối với Diệp Thiều Hoa có cái nhìn mới..

Lúc đầu bởi vì em trai Diệp Vân ra đời, những người này đối với Diệp Thiều Hoa vô cùng đồng tình. Dù sao về sau, Diệp thị có thể sẽ không có phần của cô.

Không ngờ, một Vân Dặc lại đột ngột xuất hiện vào lúc này.

Xem như có mười Diệp thị cũng không bằng được một Vân Dặc.

Diệp Vân tối hôm đó trở về, sắc mặt hết sức khó coi.

"Làm sao vậy?" Bà nội Diệp một bên nô đùa với cháu mình, một bên hỏi.

Diệp Vân giật giật miệng, "Không có việc gì, chỉ là cha nói ông ấy không có thời gian tới."

Nghe vậy, bà nội Diệp hết sức khinh thường: "Trái tim của nó giờ chỉ có đứa con kia thôi, buổi tối gọi điện thoại tới để cho nó, đến nhìn con trai mình nó cũng không đến, bảo ngày mai bồi thường, còn nói muốn xem thành tích tốt nghiệp THPT của con gái? Còn thành tích thi tốt nghiệp trung học? Làm trò hề cho thiên hạ mà."

Diệp Vân nghe thấy thế, lúc đầu không thoải mái thì giờ tâm cũng hơi thoải mái hơn một hai phần.

Nhưng nghĩ đến Vân Dặc, sắc mặt cô ta lại trở nên nặng nề.

**

Ngày hôm sau là thời gian để kiểm tra kết quả của kỳ thi tuyển sinh đại học.

Diệp Quốc Phú đặc biệt đẩy lùi công việc của mình, ngồi bấm điện thoại ở sảnh, trên tay cầm số báo danh tra thành tích.

Mấy ngày này, nhiều phụ huynh đều giống hắn.

Hồi thi lên cấp ba không như vậy, giờ thi đại học giáo viên các lớp của cấp ba đều trở lại trường.

Xét cho cùng, đó là học sinh của lớp mình và mọi giáo viên trong lớp đều rất quan tâm đến thành tích của học sinh.

Đặc biệt là thầy Vương, giáo viên chủ nhiệm của lớp 13, người cho rằng các học sinh của mình đều học tốt.

Lưu Long Sinh nhìn thấy bộ dạng này của Thầy Vương, không khỏi cười trào phúng một tiếng:"Thầy Vương, ông đến nơi này làm gì, chẳng lẽ thật sự nghĩ đám lớp 13 mấy người có thể vượt qua lớp 1 của tôi à. Thật xin lỗi, không có chuyện đó đâu."

Nghe được câu này, thầy Vương chỉnh lại mắt kính, chỉ ngoắc ngoắc môi, không nói gì thêm.

Thấy vậy, Lưu Long Sinh hừ lạnh một tiếng, cười trào phúng.

Mấy thầy cô khác ở lại rất biết nịnh, khen Lưu Long Sinh giỏi.

“Tôi nghĩ lần này lớp thầy có thể có học sinh nằm trong số 5 học sinh giỏi nhất của tỉnh.” Một giáo viên mỉm cười :"Dù sao, dựa vào năng lực của lớp 1, khả năng có thể có nhiều người đứng trong top 10."

Ngày nay, hầu hết các tỉnh, thành phố đã áp dụng bộ sách quốc gia, không chỉ đơn thuần là một trường học, một thành phố hay một tỉnh một bộ.

Mà là nhiều tỉnh.

"Đúng vậy, Giang Thần cũng rất có hi vọng."

Ở đây không có người chú ý đến thầy Vương.

Dù sao tất cả mọi người biết rõ lớp 13 là cái dạng gì.

Thầy Vương cũng không để ý.

Chính vào lúc này, nhân viên kỹ thuật phòng giáo vụ cười: "Có kết quả rồi, thầy Lưu, chúc mừng chúc mừng, Giang thành đứng thứ 3 tỉnh, trường chúng ta cuối cùng cũng có học sinh lọt vào TOP 10."

Nhất Trung Thanh thị mặc dù là trường trung học tốt nhất.

Trong tỉnh trường học rất nhiều, nhưng Nhất Trung không thể sánh bằng Cao trung Thanh Thành được, dù vậy, Nhất Trung vẫn là trường đứng đầu.

Hàng năm, thí sinh đứng đầu tỉnh đều bị trường cao trung Thanh Thành ôm đi mất.

Còn về thứ hạng quốc gia, những giáo viên này không nghĩ nhiều đến điều đó.

Xét cho cùng, trong kỳ thi quốc gia, hơn một nửa số thí sinh của cả nước được đưa vào bảng xếp hạng, vậy mà hàng năm, chỉ có học sinh từ một vài tỉnh được xếp vào bảng xếp hạng quốc gia.

Giang Thành tuy là đào hoa cấp tỉnh nhưng có thể chen chân vào top bốn mươi toàn quốc cũng không tồi.

Nhưng top 40 cả nước không bằng top thứ ba.

Hiệu trưởng cũng rất hòa ái mà nhìn Lưu Long Sinh, không kìm được vui mừng, "Thầy Lưu, dạy dỗ được học sinh tốt như vậy, không thể bỏ qua công lao của anh. Cô, còn có cô nữa, nhanh lên website trường thông báo tin vui này, làm một biểu ngữ . . ."

Lần này Giang Thành có thể đứng thứ ba tỉnh, Lưu Long Sinh khỏi phải nói có bao nhiêu vui vẻ.

Hắn nhướng nhướng mày, cơ hồ có chút khinh thường nhìn thoáng qua thầy Vương.

Lúc này, kỹ thuật viên đã nhập xong kết quả của mọi người, "Chờ đã ... đợi đã, Top của thành phố cũng là của trường chúng ta, không, số một của tỉnh?! Chờ đã, có cả bảng xếp hạng quốc gia phía sau nữa ?"

Toàn trường yên tĩnh.

Thành tích của Giang Thành đã đủ trâu bò rồi, vậy mà, trong trường học còn có một đại lão sống ẩn dật như vậy?

Đứng thứ hai...hoặc là, đứng đầu tỉnh?

“Mau, xem có phải là Lâm Tuyết hay không!” Lưu Long Sinh là người đầu tiên phản ứng, mặc dù Lâm Tuyết không bùng nổ như Giang Thành.

Nhưng ở lớp 1 thì điểm rất ổn định, tâm lý của em ấy cũng rất ổn định, câu hỏi lần này khó như vậy, nếu em ấy có tâm lý tốt rồi sau đó đạt vị trí đầu tiên trong kỳ thi thì sao?

Nghĩ đến 3 vị trí đứng đầu tỉnh đều ở lớp của mình, Lưu Long Sinh cảm thấy vô cùng phấn khích.

"Không phải . . ." Nhân viên kỹ thuật nhìn đi nhìn lại nhiều lần, xác định không có gì sai, mới đưa trang giấy vừa in ra, giọng điệu lơ mơ: "Là bạn học tên Diệp Thiều Hoa."

Diệp Thiều Hoa lần này thi đại học, ngoại trừ môn ngữ văn, do chủ quan nên bị trừ điểm, các môn khác hầu như không bị trừ điểm.

Cũng kéo điểm bình quân của lớp 13 lên, cô chưa bao giờ làm bài kiểm tra nghiêm túc như vậy.

Gần như đạt điểm tuyệt đối.

Cuộc thi lần này cũng không ngoại lệ, max là 750 điểm, cô đạt 746đ. [Học thần trong thuyền thuyết (╥_╥)]

Xếp thứ 3 là Giang Thành, 676đ.

Trọn vẹn cao hơn hơn 70 điểm.

Năm nay đề thi thật sự khó, Giang Thành có thể thi được 676 điểm đã là vượt xa phát huy bình thường rất nhiều rồi, bằng không Lưu Long Sinh và hiệu trưởng cũng sẽ không kích động như vậy.

Nghe nói có người cùng trường, đứng trước cả Giang Thành, tất cả mọi người ở đây đều tưởng là học sinh của lớp 1. Ai ngờ đâu, người đó lại là Diệp Thiều Hoa!

Sau khi xác nhận kết quả in trên giấy, thầy Vương xém chút ngã ngồi trên đất.

Tuy là tổ trưởng tổ toán, là giáo viên xuất sắc, nhưng thầy chưa từng dạy ra một trạng nguyên tỉnh.

Nhiều năm trôi qua như vậy, trong tỉnh cũng xuất hiện mấy Trạng Nguyên. Nhưng điều quan trọng, đấy đều là học sinh của trường cấp 3 Thanh Thành.

Thầy vương đã kinh ngạc rồi, các thầy cô khác còn kinh ngạc hơn.

Nhất Trung tương đối hiểu về học lực của học sinh, luôn có phương án thích hợp để dạy cho học sinh của mình. Huống chi là đám học sinh mà trường học không thể quản - học sinh lớp 13, nhất là Diệp Thiều Hoa, năm đó còn bỏ tiền để có chỗ ngồi trên ghế nhà trường.

Học sinh của lớp 13 này chưa bao giờ có thể lọt vào top 200 trong các kỳ thi của trường, giờ lại chơi lớn như vậy, còn trực tiếp đứng đầu?

Những thầy cô này không phải những học sinh kia, bọn họ biết rõ về quá khứ của Diệp Thiều Hoa. Dù sao trước kia, cô cũng rất trâu bò.

Nếu như cô đột nhiên nghịch tập, cũng không phải không dễ dàng để cho người ta tiếp nhận.

"Thầy Vương, chúc mừng." Các thầy cô khác ánh mắt đã chuyển sang hướng thầy Vương, đa số mang ánh mắt hâm mộ."

"Không phải. " Nhân viên kỹ thuật yếu ớt nhấc tay, "Mấy người có phải quên nhìn hay không. . . không phải bảng xếp hạng của tỉnh mà là bảng xếp hạng quốc gia"

Xoát ——

Giọng nói của nhóm người lại ngừng lại.

Đưa mắt nhìn về hướng mà kỹ thuật viên chỉ.

"Hhhh —— "

Đây là âm thanh hít khí lạnh.

Bảng xếp hạng quốc gia . . . đứng đầu?!

Đây không phải đơn thuần là đứng đầu tỉnh như lúc trước.

Ngay cả năm đầu tiên trung học, Diệp Thiều Hoa cũng không quá xuất sắc như vậy?

Có thể mọi chuyện không hề đơn giản như vậy.

"Chờ chút, thầy Vương, Vu Hàng này không phải cũng ở lớp thầy sao sao? Kiểm tra đứng thứ 3 toàn trường? Thứ 7 tỉnh?" Một người chỉ vào một cái tên, kinh ngạc nói.

Giang Thành đứng thứ 3 tỉnh kém Diệp Thiều Hoa hơn 70 điểm.

700 điểm chính là một đường ranh giới, thi được 700 điểm có thể đứng top 20 cả nước.

Nhưng mà Vu Hàng đứng thứ 7 tỉnh kém Giang Thành thứ 3 tỉnh có 3 điểm.

673, so với người đứng thứ tư toàn trường cao hơn 10 điểm

Trước đây, hầu như tất cả 60 học sinh đứng đầu của trường đều theo học lớp 1, nhưng các lớp bình thường cũng có thể có một vài người. Nhưng bây giờ lại khác đứng đầu toàn trường hơn phân nửa là người của lớp 13.

Ban phổ thông một cơ hội nhỏ nhoi cũng không có!

90 người đứng đầu của trường hầu như lớp 13 chiếm gần hết.

Lớp 1 thì họ sẽ không cảm thấy có điều gì bất thường, nhưng lớp 13? Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra thế.

Lưu Long Sinh xém chút nữa xiên thủng 2 lỗ trên tờ giấy, đám côn đồ của lớp 13 kia hắn có thể không hiểu rõ sao? Hàng ngày ra ngoài không chịu học, thậm chí cũng không tính là học sinh Nhất Trung, đại đa số người cũng chỉ đến để nhận chỗ.

"Thầy Vương, chúc mừng." Lưu Long Sinh cười rất miễn cưỡng, "Lớp anh thi lần này như vậy . . ."

Thầy Vương cũng còn đang thất thần, nghe vậy chỉ theo phản xạ khoát tay, "Đâu có đâu có, tôi là tùy tiện dạy một chút liền thi thành bộ dáng này."

". . ."

Các giáo viên tại hiện trường cố nén cảm xúc, muốn úp thùng rác lên đầu thầy Vương.

Học sinh lớp 13 đều đủ điểm để thi vào trường mà họ mong muốn.

Hiệu trưởng một bên phân phó người treo biểu ngữ, 1 bên trở về lật lại hồ sơ. Hắn nhớ rõ hơn phân nửa người của lớp 13 đều đánh nhau, hiện tại hắn vì mặt mũi của trường học, bỏ qua.

Mà khi dám học sinh của lớp 13 biết được thành tích của mình, liền đến trường học tìm Lưu Long Sinh.

Bọn họ còn nhớ rõ, Lưu Long Sinh và Diệp Thiều Hoa đánh cược nói xin lỗi.

Trong lớp hai mươi bạn học, nhanh như chớp đứng thành một hàng, vô cùng khoa trương vô cùng kiêu ngạo đến đứng đấy.

Bọn họ nhìn Lưu Long Sinh trước đó xem thường bọn họ, lần đầu tiên cảm giác được mở mày mở mặt.

Lưu Long Sinh tâm tình có thể nói là khá phức tạp, nhất là nhìn thấy thầy Vương đang cười tủm tỉm.

Hắn tránh không được lại nhớ lại hai tháng trước, đám học sinh này ở trước mặt hắn nói chuyện, hắn bây giờ còn nhớ rõ lúc ấy biểu lộ và ngữ khí của mình có bao nhiêu châm chọc: "Quả nhiên có thầy như thế nào thì sẽ có học sinh như thế, thầy Vương hay là về nhà làm ruộng đi, cả ngày dạy hư học sinh?"

Từ khi thành tích của lớp 13 tuôn ra, làm kinh động đến tin tức của xã hội. Website Nhất Trung có 1 bài viết tiêu đề là [ Học bá trường học trùng sinh nghịch tập ]

Lưu Long Sinh nhớ lại những gì hắn nói lúc trước.

Từng lời nói đập vào mặt hắn như một cái tát trời giáng.

Lưu Long Sinh không dám ở lại lâu hơn, xin lỗi rồi vội rời đi.

"Lão đại, nguyên lai cậu lợi hại như vậy sao, vậy mà tôi lại đạt được 600 điểm khi học theo cuốn sách ôn tập mà cậu đưa cho, tôi bảo họ hàng của tôi đều sợ ngây người luôn ấy." Trong lớp Vu Hàng sởn tóc gáy.

Thầy Vương nhìn đám học sinh này của mình, thấy thế nào ư ? Tất nhiên cảm thấy mình là người chiến thắng.

"Bất quá lợi hại nhất vẫn là lão đại! Toán học 150! Max điểm!" Một người khác biết rõ một chút tin tức: "Mấy cậu biết rõ lần này đề toán học có hai người điểm cao, một người là lão đại, còn lại là Tề Lâm Lâm, hắn tiếp cận max điểm-148 điểm, Năm ngoái, người đã giành được huy chương vàng tại IMO vào tháng 7. "

IMO, Olympic Toán học Quốc tế.

"Thiều Hoa, em muốn vào trường Đại học nào?" Thầy Vương nhìn Diệp Thiều Hoa đứng ở một bên, lộ ra vẻ mặt hết sức lạnh lùng, mở miệng hỏi: "Vừa rồi có mấy trường học không liên lạc được cho em, trực tiếp gọi cho thầy."

"Nếu em chưa biết mình muốn vào trường nào thì đến đại học B đi. Viện sĩ của đại học B vừa gọi điện cho thầy, hy vọng em có thể tới khoa của hắn để học."

Không cần xét tuyển đã được viện trưởng của viện hàn lâm thu làm học trò, Diệp Thiều Hoa không phải duy nhất nhưng cũng rất hiếm.

Thầy Vương biết rõ học sinh này hoàn toàn khác những học sinh kia, hắn đã quan sát 2 tháng rồi. Chỉ nhìn thấy được 2 chữ ở trên người của học sinh này.

Mờ mịt.

Cho nên hắn mới đưa ra ý kiến này.

Giáo sư tại Đại học B kia là một nhà khoa học và đã xuất bản nhiều bài báo trên tờ New Times Weekly of Country A.

Những người có thể xuất bản các bài báo ở đó là những người có IQ cao hàng đầu thế giới.

Rất nhiều người muốn được vị này ở đại học B nhìn trúng, bây giờ Diệp Thiều Hoa được cũng không phải ngoài ý muốn.

Toán học 150 điểm, người đạt huy chương vàng IMO điểm thấp hơn cô, cô không tham gia cuộc thi toán......

Nghĩ tới đây, thầy Vương cũng là hối hận, đáng lý ra liên quan tâm đứa nhỏ là nhiều hơn một chút, nhưng cũng may đứa nhỏ này là không lệch điểm.

"Đại học B?" Diệp Thiều Hoa hơi híp mắt lại, trường học cách Thanh thị không tính là quá xa, ba năm qua cũng xếp hạng nhất hoặc hạng hai. “Em nghĩ xem.”

Thầy Vương cũng không có quyền quyết định cuộc sống của người khác, chỉ nói: " Nhưng em vẫn phải điền đầy đủ nguyện vọng thì đại học, nếu không thì em chỉ có thể về nhà để thừa kế gia sản mà thôi."

Nói đến phần sau, hắn lại muốn cười lại muốn cảm thán.

**

Diệp Vân và đám người Dương Cầm ở nhà trọ.

"Chú Mạnh, dì Mạnh, 2 người ở lại ăn cơm tối đi." Diệp Vân nhiệt tình mời Mạnh đổng ở lại.

Cô ta ở Diệp thị rất vất vả mới có được ưu thế lại bị Diệp Thiều Hoa đột nhiên quật khởi xáo trộn.

Hiện tại cô ta chỉ có thể lôi kéo những đồng nghiệp khác của Diệp thị, Mạnh gia chính là một trong những người mà cô ta xem trọng.

Mạnh đổng hôm nay cùng Mạnh phu nhân tới nhìn con của Dương Cầm, cũng là em trai cô ta, cho nên Diệp Vân thuận thế mời hai người ở lại dùng cơm.

Không nghĩ tới nghe được câu này, Mạnh đổng trực tiếp cự tuyệt, "Không, tôi còn muốn đến nhà chính nhà họ Diệp một chuyến."

Bà nội Diệp không rõ, "Cậu đến nhà chính của nhà họ Diệp làm gì? Hôm nay cũng không phải là đại sự gì?"

"Chờ chút, mấy người không biết sao?" Nghe được lời nói của bà nội Diệp, Mạnh đổng ngược lại vô cùng kỳ quái, "Hôm nay là ngày công bố kết quả kỳ thi tuyển sinh đại học. "

"Đương nhiên biết, hôm qua tôi gọi điện thoại cho Quốc Phú, hắn nói muốn tra thành tích cho nha đầu chết tiệt kia." Bà nội Diệp vừa dỗ dành cháu trai vàng bạc của mình, vừa thản nhiên nói: "Nó vẫn chưa bỏ cuộc, nghĩ rằng đứa con gái khốn nạn kia còn có thể đạt được kết quả cao trong kỳ thi."

Ngay trước mặt Mạnh đổng, bà ta nói vậy.

Mà Diệp Vân nhìn biểu lộ của Mạnh đổng, bỗng nhiên nghĩ đến một khả năng không thể tin được . . .

“Không.” Mạnh Đồng lúc này mới khẽ nói:“Vậy bà thực sự không biết, cô ấy đạt hạng nhất quốc gia với số điểm cao hơn vị trí thứ hai tận 20 điểm sao?”

Mạnh đổng nói xong, toàn bộ phòng khách, vô cùng yên tĩnh.

Nhìn vào biểu hiện của họ một vòng.

Đặc biệt là bà nội Diệp, bà ngạc nhiên đến mức không giấu được nếp nhăn trên mặt.

Mạnh đổng xác định, mấy người này thật sự không biết.

Trên thực tế, hiện tại Mạnh đổng nhìn Diệp Vân với ánh mắt cực kỳ phức tạp.

Trước đó khi xác định Diệp Thiều Hoa không muốn phát triển, hắn vội vã không nén nổi để Mạnh Trạch giải trừ tất cả quan hệ với Diệp Thiều Hoa.

Chớ nói chi là lúc ấy Dương Cầm xác định cái thai trong bụng là con trai, về sau gia sản nhà họ Diệp rất có thể là của chị em Diệp Vân, bởi vì điều này hắn chấp nhận quan hệ của Mạnh Trạch và Diệp Vân.

Thế nhưng là hắn làm sao cũng không nghĩ tới, Diệp Thiều Hoa bởi vì mẹ mà sa đọa, vậy mà cmn lại quật khởi!

Diệp Vân cùng bà nội Diệp nghe được top 1 cả nước động tác liền cứng ngắc lại.

Hành động đầu tiên của Diệp Vân là nhấc điện thoại lên và tìm kiếm trên Internet trong sự hoài nghi.

Nếu như không phải trong nhà có người thi đại học, ngoại trừ mấy trường đó, căn bản không ai chú ý tới kết quả thi đại học, Diệp Vân cũng như vậy, tìm kiếm lúc này, tin tức tràn ngập đều là về tiểu thư Diệp gia. Diệp Thiều Hoa.

Trên mạng miêu tả rất cặn kẽ, Diệp Vân đã nhìn thấy độ khó của đề thi được đăng lên weibo.

Cô ta choáng váng trước thành tích của Diệp Thiều Hoa, sao Diệp Thiều Hoa có thể đạt được số điểm này chứ?

Cô không phải ba năm không chạm qua sách sao?

Diệp Vân rõ rõ ràng ràng nhớ kỹ đời trước không có chuyện này, Diệp Thiều Hoa cũng bởi vì đánh nhau bị cho nghỉ học, nhưng bây giờ chuyện gì xảy ra?

Chẳng lẽ cô ta trọng sinh một đời còn không bằng đời trước?

Diệp Vân không tin, cô ta che ngực, có chút thở không nổi.

"A Vân, cháu không sao chứ?" Bà nội Diệp lấy lại tinh thần, nhìn thấy Diệp Vân bờ môi phát tím.

Diệp Vân miễn cưỡng nở nụ cười, "Không có việc gì."

Chỉ là bờ môi có chút phát tím, ánh mắt trầm xuống càng thêm dữ tợn.

**

Giáo sư từ Đại học B đã gọi điện cho Diệp Thiều Hoa vài lần, cuối cùng Diệp Thiều Hoa quyết định đi học Đại học B.

"Vừa vặn." Giáo sư vô cùng nhiệt tình: "Em có một vị đàn anh cũng ở Thanh thị, vừa vặn có hạng mục đang nghiên cứu, em lại am hiểu không gian đa chiều nhỉ ! Ngày mai để vị đàn anh kia tìm em."

Còn chưa tới đại học B, đã bắt đầu nhận hạng mục.

Giáo sư quá an tâm về năng lực của Diệp Thiều Hoa.

Nhưng cũng là vì câu hỏi toán cuối cùng năm nay liên quan đến không gian đa chiều nên Diệp Thiều Hoa đạt điểm tuyệt đối. Giáo sư nghe được từ những người có liên quan rằng cô đã sử dụng cách ngắn gọn hơn câu trả lời để trả lời câu hỏi.

Hắn biết lý lịch của học sinh này là gì, nhưng cũng thắc mắc tại sao một thiên tài toán học như vậy lại không tham gia IMO.

“Cậu điền cái gì á?” Dư Hằng cùng những người khác nghiêng người xem nguyện vọng của Diệp Thiều Hoa.

Những người khác tốt xấu đều điền nguyện vọng 1 nguyện vọng 2, cuối cùng còn sợ bản thân không đủ trình độ điền nguyện vọng 3.

Bọn họ nhìn nguyện vọng của Diệp Thiều Hoa.

Sạch sẽ.

Chỉ có duy nhất 1 nguyện vọng

Đại học B

Cái nguyện vọng này, phách lối vcl.

"Lão đại không hổ danh là lão đại:" Đám người Vu Hàng cầm bút của mình hướng về phía Diệp Thiều Hoa bái phục:"Không thể trêu vào, không thể trêu vào."

Đám người này, chỉ có Vu Hàng đặt nguyện vọng 1 là đại học B, những người khác không đủ điểm.

Sau khi điền xong, Diệp Thiều Hoa bị bọn họ kéo ra làm dây.

Vừa ra khỏi cửa liền nhận được một cuộc điện thoại.

"Xin chào?" Diệp Thiều Hoa cong mi mắt.

Gần đây có quá nhiều cuộc gọi, cô lười xem là ai.

"Thiều Hoa, tớ là Hứa Mộng Khiết." đầu bên kia điện thoại là một giọng nói rất ngọt ngào, "Thời gian họp lớp lần trước tớ đã chọn rồi. Chuyện là các bạn học cũ của chúng ta đều được nghỉ vào đầu tháng 7, nếu không ngày 3 sau đi, cậu có thời gian tới không?"

Họp lớp?

Diệp Thiều Hoa hơi híp mắt lại, nhớ lại điểm này, cô vừa tới cái thế giới này, có một người nữ sinh ở trường học Nhất Trung mời cô đi.

Không nghĩ đến Hứa Mộng Khiết này còn nhớ rõ.

"Vừa hay cậu cũng thi đại học xong rồi." Hứa Mộng Khiết mãi không nghe được câu trả lời của Diệp Thiều Hoa, tưởng cô không dám đến, nói: " Sao cậu lại không nói gì? Cậu không muốn đến à? Đừng, còn nhiều người đang chờ cậu đấy, nam thần trung học trước kia cũng đến."

Diệp Thiều Hoa lấy lại tinh thần, nở nụ cười, "Được, gửi thời gian và địa chỉ cho tôi là được."

Từ bây giờ đến ngày mùng 3 còn mấy ngày nữa, không vội!

Đầu bên kia điện thoại Hứa Mộng Khiết nghe vậy, hướng về phía nam sinh đẹp trai bên cạnh, nói: "Nghiêm Sênh, Thiều Hoa nói cô ấy sẽ đến."

Hai tháng trước, cô ả mời Diệp Thiều Hoa, tưởng rằng cô sẽ không đi, không nghĩ tới đối phương vậy mà đáp ứng.

Diệp Thiều Hoa không biết Hứa Mộng Khiết tìm cô đi họp lớp hoàn toàn chính là muốn xem bộ dạng thất bại hiện giờ của cô.

Bất quá coi như biết rõ cô cũng không để ý.

Mặc dù đã thi ĐH xong, nhưng cô còn có việc phải giải quyết.

Mọi việc trong công ty đang chờ đợi cô, cô cũng đang bận rộn với việc nghiên cứu học thuật mà giáo sư giao.

Còn có đám nhóc con lớp 13, nguyên một đám khăng khăng muốn mời từng người một đến nhà mình ăn.

Khi Diệp Thiều Hoa trở về biệt thự, Diệp Quốc Phú không có ở nhà.

Quản gia và những người khác cũng không có ở đó.

Thời điểm đứng ở cửa biệt thự nhận được điện thoại của Diệp Quốc Phú: "Thiều Hoa, bà con bên này xảy ra chút chuyện, cha đi xem một chuyến."

Cô cúp điện thoại đi vào cửa, lại phát hiện Diệp Vân ngồi trong đại sảnh hết sức bình tĩnh.

"Thiều Hoa, em trở về rồi, cha không có ở đây, em uống miếng nước đi." Diệp Vân ôn hòa nhìn Diệp Thiều Hoa.

Còn thân mật rót cho cô một chén nước.

Diệp Thiều Hoa nhìn ly nước này, nửa ngày không nhúc nhích.

Diệp Vân vốn là đang cười, càng về sau, nụ cười có chút cứng ngắc lại:"Thiều Hoa, vì sao em không uống?"

"Uống nước có thuốc mê này?" Diệp Thiều Hoa khiêu mi.

Dù sao, bây giờ muốn trở thành đặc vụ cũng không dễ dàng, nếu không biết được mấy cái mánh khóe này sao xứng làm đặc công được chứ.

"Cô ngửi được mùi thuốc sao?” Diệp Vân ngẩng đầu kinh ngạc nhìn Diệp Thiều Hoa, Diệp Thiều Hoa nhận thấy trong mắt cô ta chỉ có kinh ngạc, không có sợ hãi, thậm chí là hoảng sợ.

Diệp Thiều Hoa còn muốn nói điều gì, đột nhiên trước mắt một mảnh sương trắng, đầu óc có chút đau đớn.

Lần nữa lấy lại tinh thần, cô phát hiện mình tại nhận một cuộc điện thoại: "Tại sao cậu không nói chuyện? Chẳng lẽ cậu không tới? Đừng, rất nhiều người cũng đang chờ cậu đây, nam thần trường trung học cũng đến đấy."


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp