⟨⟨Đồng Nhân Harry Potter⟩⟩ Tôi Chỉ Thích Cậu!

Chương 73: Khum biết đặt tên


2 năm

trướctiếp

Chương 73.

"Trò đã bị sự ngu dốt của Gryffindor nhập rồi, trò Bellanita." Thầy Snape đứng nhìn tôi nói một cách mỉa mai, tôi cẩn thận vẫy đũa phép nhấc cái vạt đã bị nung chảy gần hết phân nửa ra.

Xung quanh vang lên tiếng cười chế nhạo. Tôi không để ý lắm mấy đứa đó, cười híp mắt xin lỗi thầy Snape. Lần xin lỗi thứ năm trong buổi học hôm nay, vài ngày nay tôi thật khó chịu nên không thể chú tâm vào việc học hành.

"Trò biết đó, tiết học thì chỉ có một, mà trong tiết học trò chỉ suy nghĩ về những thứ viễn vông khác..." Khí thế quanh người thầy Snape trầm xuống. Tôi bất đắc dĩ, chỉ có thể cúi đầu chịu trận.

Thầy Snape xoay người đi lên phía trước, giọng nói lạnh lùng của thầy vang lên. "Buổi chiều đến nhận phạt."

Tôi phụng phịu, lén lút bĩu môi. Sau kỳ nghỉ hè dường như thầy Snape ngày càng nghiêm khắc và khó khăn hơn.

Nghe nói hình như Neville cũng bị phạt làm gì đó, hơn nữa còn bị cấm túc... Không bị phạt một mình là được rồi, may quá.

Tôi chợt nghĩ đến đây liền nghe thầy Snape nói. "Trò đã sắp vượt qua kỷ luật nung chảy sáu cái vạc của Neville rồi đấy, cố lên." Cả lớp liền cười lên.

...

Buổi chiều tôi đến phòng làm việc của thầy Snape sớm hơn một chút, tôi sợ mình mà đến trễ một giây nào thầy sẽ nói móc tôi suốt buổi phạt luôn mất.

"Có gì... Đáng cười chứ?" Từ xa tôi đã nghe được tiếng chất vấn của em trai mình. Tôi ngạc nhiên vì sao Beavis lại ở gần phòng làm việc của thầy Snape như vậy.

"Beavis?"

Beavis ở đằng trước xoay người, đây là lần đầu tiên tôi thấy ẻm tỏ vẻ uất ức đối với người khác. Tôi đảo mắt nhìn người đối diện với Beavis.

Là một người đàn ông mang dung mạo đẹp hơn cả phụ nữ... Mặc dù sở hữu nhan sắc kiều diễm, nhưng chắc chắn sẽ không có ai nhận nhầm ông ta là phụ nữ được, bởi vì khí tràng trên người ông ta quá mạnh.

Trái ngược với khí chất trên người, ông ta luôn giữ nụ cười dịu dàng trên môi... Quan trọng hơn là gương mặt của ông ta cùng tôi tương tự đến bảy phần.

Tôi ngẩn người.

"Chị nhìn cái gì?"

Tôi dời mắt nhìn Mary, bây giờ tôi mới phát hiện ra, màu mắt của Mary là màu đỏ giống người đàn ông kia, không đúng, nói chính xác nó là màu trà đậm thì đúng hơn, chỉ khi có ánh sáng chiếu vào nó mới loé lên một màu đỏ.

Là quan hệ gì đây...?

Tôi có thể chắc chắn rằng người trước mắt này chính là người đã chiếm trọn trái tim của mẹ tôi... Và cũng là cha tôi.

Mỗi lần Marie nhắc đến ông ta điều tràn ngập mùi vị của tình yêu, và cô luôn cam đoan với tôi rằng cha tôi không có ai khác ngoài cô...

Nhìn Mary có vài phần giống người kia...

Marie phải làm sao đây? Kế hoạch của tôi phải làm sao?

Trong vài giây ngắn ngủi, đầu tôi đã hiện lên một đống chuyện rủi ro.

"Chị nhìn cái gì!!" Mary nhấn mạnh lại một lần nữa, vẻ mặt có chút cảnh giác.

Tôi bực bội, gương mặt mỹ lệ vô cùng khó coi. "Tôi nhìn cô chắc?" Sẵn tiện vươn tay níu Beavis vẻ mặt mộng bức lại chỗ mình.

Nhìn Beavis tôi cũng đoán ra nó đã nhận ra người trước mặt là cha chúng tôi rồi, có lẽ ông ta đã làm gì đó khiến Beavis sock nhẹ.

Bị chị gái kéo, Beavis tỉnh táo, khuôn mặt sa sầm lại. "Em... Em về ký túc xá trước, cái này cho chị." Nó đưa tôi hai chiếc hộp, rồi nhanh chóng rời đi.

Sau khi Beavis rời đi, ánh mắt Hyperion dời lên người tôi khoảng ba giây thì mới nhìn về phía Mary.

Mary đang suy đoán tâm tư của Hyperion giật thót một cái. 

Hyperion cong môi, cười vô cùng dịu dàng. "Đi học thật tốt, trên lớp nhớ tiếp thu bài giảng nhé." Mary ngoan ngoãn dạ một tiếng, bả vai run nhè nhẹ. Hyperion hài lòng gật gù vươn tay vỗ nhẹ lên đầu cô ta.

Ở ngón giữa của Hyperion có đeo một chiếc nhẫn vàng trắng đính ngọc Phỉ Thúy, nó có màu hồng nhạt, tính ngọc nhẵn mịn như bột củ sen.

Một chiếc nhẫn đặc biệt...

Bởi vì chỉ luôn để ý đến Hyperion mà tôi không biết Mary đang run rẩy.

Cạch.

Cánh cửa đen bật mở ra, mùi độc dược nồng đậm xộc vào mũi, đến nổi mà nụ cười của ông chú Hyperion cũng có chút vặn vẹo.

"Làm gì tụ tập ầm ĩ thế? Muốn ồn ào thì đi chỗ khác!" Thầy Snape trừng mắt nhìn Mary, với ánh mắt đó tôi tin rằng nếu cô ta không phải người của Slytherin thì đã bị thầy ấy trừ mất 20 điểm rồi. "Còn trò? Trò đến trễ một phút, vốn dĩ ta đã nương tay nhưng đây là do trò tự tìm lấy đấy, bước vào đây moi ruột của cóc có sừng cho ta, hai thùng. Không xong thì đêm nay khỏi về ký túc xá, về trên cái giường mến yêu của trò!" Thầy quay đầu nhìn tôi, thốt ra những lời khiến dạ dày tôi quặn lại.

"Moi bằng tay, không dùng đũa phép."

Moi ruột cóc...

Ruột cóc...

Cóc...

... Bằng tay....?

Chỉ mới nghĩ đến một chút thôi mà dạ dày tôi đã cuộn trào lên rồi.

Mũi tôi lên men, khẽ trợn tròn hai mắt, tôi dùng vẻ mặt cự tuyệt nói một cách khó khăn. "Nhưng thầy ơi là do chú này cùng nhỏ Selwyn đứng cấn đường, nên con mới không đi vào được..." Sao tôi toàn chịu thiệt thế này.

Thầy Snape ném một cái nhìn sắc bén về phía tôi, rồi đảo mắt nhìn Hyperion. Hyperion nhún vai với nụ cười tuyệt đẹp trên môi. "Do mình thật, đừng trách cô bé."

Thầy Snape trực tiếp đơ người tại chỗ, có một thứ cảm xúc khó hiểu trong mắt thầy loé lên rồi biến mất rất nhanh khiến tôi không nhìn kịp, thầy khó chịu nhìn Hyperion lầm bầm. "Cô ta là đang dằn mặt cậu... Xấu xa đến như thế..."

Hyperion không hài lòng lắm. "Thôi nào, dù gì cũng từng là cả thế giới của mình mà..." Hắn không ngại mà nói thẳng khiến Snape âm thầm nhíu mày.

Thầy Snape nhìn Hyperion như thằng ngu, nhanh chóng kết thúc cuộc trò chuyện. "Được rồi làm ơn phắn đi dùm cái." Hyperion cười cười nói tạm biệt rồi nhanh chân rời đi.

Tôi ngó nghiêng bóng lưng của Hyperion rồi quay đầu bắt gặp ánh mắt hung ác của Mary. Tôi nhướn mày không hiểu sao con nhỏ này luôn nhìn mình bằng ánh mắt ác ý như thế, nếu như là vì Draco thì không thể, bởi vì chúng tôi đã xé rách da mặt ngày hôm đó, cũng chẳng còn đi chung với nhau nữa, cô ta rốt cuộc... Oán hận tôi về điều gì?

Mary nheo mắt, hậm hực hừ một tiếng cũng nhanh chân rời đi.

Tôi liếc Mary. Có thể là vì nó biết tôi là con của ông chú khi nãy chăng, bởi vì khuôn mặt chúng tôi rất giống nhau, thành thật mà nói chỉ có những đứa ngu khi gặp tôi cùng ông chú kia rồi, mà vẫn nói chúng tôi không có quan hệ ruột thịt chính là kẻ ngu.

Chắc là vì lý do này đi?

Tôi vừa nghĩ vừa bước vào phòng làm việc của thầy Snape. Băn khoăn một chút liền giả vờ như vô tình hỏi. "Chú khi nãy là cha của Selwyn hả thầy?" Điều tôi muốn biết bây giờ là Mary và Hyperion có quan hệ gì.

Thầy Snape quay đầu nhìn tôi, khiến nụ cười trên mặt tôi cứng đờ.

"Ba thùng cóc sừng."

Tôi "..." KHÔNG!

...

Bệnh sạch sẽ đã ngấm sâu vào máu và linh hồn. Ngay khi tôi vừa moi ruột của hai con cóc đầu tiên xong liền suýt xĩu ngang tại chỗ, tôi vừa moi ruột cóc vừa gào khóc trong đau đớn, mặc kệ ánh mắt hình viên đạn của thầy Snape.

Tôi nghiêng đầu ựa thêm vài cái.

Bởi vì tôi quá ồn ào nên Thầy Snape hung ác đá văng tôi ra ngoài, đuổi tôi về ký túc xá, tôi nước mắt ngắn nước mắt dài dập đầu tạ ơn thầy.

Nhưng đời không như mơ đâu mọi người ơi, ngay khi cánh cửa của phòng làm việc đóng lại, tiếng nói u ám của thầy đã kịp truyền ra ngoài.

"Hôm nay không hoàn thành thì ngày mai tiếp tục, không được nữa thì cứ làm tiếp làm tiếp như thế cho đến khi trò!!! Trò moi được hết ruột của 10 thùng cóc có sừng!!"    
Tôi giật mình quay phắt lại, va người vào cửa gào lên. "Mở cửa nói chuyện đàng hoàng thầy ơi!!!!" Thành thật mà nói, chắc chỉ có thầy Snape là người duy nhất khiến tôi mất hình tượng gào thét kiểu này.

"15 thùng!"

"Không thầy ơi nó ghê lắm thầy ơi!!"

"20 thùng!"

"Thầy không thể đối xử với em như vậy được thầy ơi!! Ruột cóc nó nhờn nhợt thum thủm rất hại cho em!!"

"25 thùng."

"Thầy..."

"30 thùng!!"

Tôi "..." ỌAỌ

Tôi cắn răng nuốt một ngụm máu xuống bụng, ánh mắt hừng hực lửa nhìn vào cánh cửa.

Chẳng phải nói thầy Snape nổi tiếng thiên vị người Slytherin sao? Tại sao thầy đối xử khác biệt với tôi như vậy?!

...

Thứ năm là ngày học sinh năm tư trông chờ và phấn kích nhất.

Sáng tôi thức dậy rửa mặt chải đầu, chuẩn bị cho một ngày học tập mới. Tiết đầu là môn Độc dược, bởi vì tôi thể hiện khá tốt trong tiết này nên thầy Snape liền giả bộ quên mất vụ tôi phải moi ruột cóc luôn. =)))

Tôi dĩ nhiên vui đến nổi giãy đành đạch, và tự hứa với bản thân sẽ không nghĩ đến việc của bọn Draco nữa, mà chuyên tâm học hành!

Nhưng hiện thực luôn tán cho Bellanita ngã ngửa.

Trưa này sẽ có tiết Phòng Chống Nghệ thuật Hắc Ám, tôi bị bầu không khí vui sướng của Beavis lây sang nên cũng vô cùng mong chờ tiết học này.

Như thường lệ, giống như những ngày trước tôi sẽ xuống bàn cuối ngồi, một mình chiếm trọn "giang sơn".

Chỉ là...

Nhằm ngay bữa đó, Draco vào sát giờ, chính vì vào sát giờ nên chỗ ngồi đã bị chiếm trọn, chỗ còn trống duy nhất là gần tôi. Dưới ánh mắt hóng chuyện của Blaise, Draco thật sự ngồi xuống bên cạnh tôi. Trong lớp liền lần lượt vang lên tiếng hít khí.

Trái tim tôi liền rơi vào trạng thái căng thẳng.

Người này... Tại sao lại đáng ghét như thế, cứ mỗi lần gặp mặt là khiến lòng tôi rối như tơ vò!

Trái tim của tôi nhanh chóng gia tốc...

Lần này không giống đâu...

Lần này trí nhớ của tôi đã đầy đủ và hoàn thiện hơn, thậm chí tôi đã nhớ luôn cảm giác đó.

Người bên cạnh là người mà tôi đã mơ ước từ lâu, chính là chấp niệm của đời tôi...

Mặc dù tôi biết, cậu ta vốn dĩ là một thằng khốn.

Draco không để ý lắm những ánh mắt xung quanh, Blaise ngồi tuốt ở trên huýt sáo tặng cho tôi cái nhìn trêu ghẹo mỗi khi tôi đối mắt. Draco cau mày trừng cậu ta, rồi tự chơi đùa cây bút lông của mình.

Tôi cúi đầu mò mẫm ngón tay của mình. Nghĩ nghĩ liền vươn tay lấy ra cuốn: Thế lực Hắc Ám – Hướng dẫn tự vệ.

Cả lớp yên lặng một cách bất thường. Tôi lật trang đầu tiên của cuốn sách ra xem, và cứ giữ mãi cái vị trí đó chưa hề lật trang tiếp theo, suy nghĩ một chút tôi cẩn thận xoay đầu qua, bất thình lình tôi đối diện với con ngươi xám xanh!!

Tôi giật thót một cái, làm bộ như không có gì rũ mắt nhìn sách tiếp. Draco nhíu mày cũng xoay đầu đi.

Chẳng bao lâu sau, cả lớp nghe tiếng bước chân lạch cạch không lẫn vào đâu được của thầy Moody dọc hành lang, rồi thầy bước vào lớp, nhìn vừa lạ lùng vừa đáng sợ hơn bao giờ hết. Draco nhìn ông có chút ghét bỏ.

Vừa đi lộp cộp về bàn và ngồi xuống, ông vừa gầm gừ. "Mấy trò dẹp cái đó qua một bên. Mấy cuốn sách đó… Không cần tới đâu."

Tôi gấp sách bỏ vào túi. Thầy Moody lẩy ra một tờ danh sách, lắc cho cái bờm tóc muối tiêu rũ ra khỏi khuôn mặt méo mó và đầy thẹo, rồi bắt đầu điểm danh. Con mắt bình thường của thầy từ từ dò theo danh sách, trong khi con mắt phép cứ xoay mòng mòng, dán chặt vào từng đứa học trò mỗi khi nó trả lời.

"Bellanita... Mar—tin."

Tôi lên tiếng. "Dạ có." Không biết có phải ảo giác của tôi hay không nhưng tôi cảm thấy khi đọc tên tôi, đôi mắt của thầy toát ra một tia nghiền ngẫm.

Tôi rùng mình, khẽ nhăn mày, ép cảm giác bài xích này xuống.

...

Tiếng chuông vang lên, tôi thở phào nhẹ nhõm, thầy Moody dạy học không cần sách vở nên tôi cũng không tốn thời gian gì nhiều để dọn dẹp.

Draco đã rời trước tôi một bước, gia nhập vào đám Blaise. Tôi treo túi xách lên vai đi ra ngoài liền bắt gặp đoàn người Gryffindor đang đứng bên ngoài chuẩn bị ùa vào trong. Bầu không khí bên đó lúc nào cũng rộn rã nhộn nhịp.

"Chị!" Beavis hú một tiếng với tôi. "Chị thấy tiết học này thế nào á?"

Tôi mỉm cười đi đến. "Khá thú vị..."

"Chị mới học gì thế? Có thực hành không?" Beavis hưng phấn hỏi. Tôi lắc đầu. "Nói trước thì còn gì thú vị nữa, chịu đựng một chút, tí nữa em sẽ được thoả mãn trí tò mò của mình thôi."

"Dạ." Beavis vui vẻ tươi cười, nhưng không biết đã thấy gì mà ẻm lại thẹn thùng cúi đầu. Tôi ngạc nhiên quay đầu nhìn quanh, có một loại suy đoán trong lòng. Nhưng đáng tiếc hướng mà Beavis nhìn lúc nãy đã không còn ai. Chỉ có Hermione đang phóng ào ào đến đây.

Tôi nhìn Ron đang trêu ghẹo Beavis một phen khẽ cười. "Bây giờ mình đi đây, học vui vẻ nhé."

"Được."

....

Học xong lớp Biến trời cũng đã chuyển chiều, tôi đi dùng bữa xong liền đến thư viện muốn tìm một cái vài quyển sách về để tiếp thu nhiều kiến thức mới. Bình thường tôi hơi lười đọc sách nhưng hiện tại hết cách rồi, bây giờ mà về ký túc xá là chẳng có ai nói chuyện, tôi sẽ chán chết mất.

Sau khi tìm được ba quyển sách có trang bìa hợp gu, tôi tính toán định xin mang về, lục lọi trong túi xách tìm giấy có chữ ký của giáo sư McGonagall.

Ngay lúc tôi vừa tìm được tờ giấy tôi liền thấy Hermione đi vào, cô ấy bắt đầu bày biện từng thứ một lên bàn để làm gì đó. Tôi nhét giấy lại vào túi đi đến chỗ cô ấy.

"Hermione? Bồ đang làm gì đó?" Tôi thân thiết gọi một tiếng, sau bữa đấu chọi gay gắt giữa Draco và đám Harry, Hermione liền biết bây giờ tôi chỉ có một mình, nên cô ấy luôn trích một phần thời gian quý báu luôn dùng để học ra để nói chuyện với tôi.

"Mình đang chuẩn bị làm huy chương cho hội thành viên H.V.Đ.C.Q.L.G.T." Hermione chăm chỉ nói. Mắt cô ấy lướt nhanh qua từng trang sách.

"Hội vận động Cho quyền lợi Gia tinh?" Tôi lập tức suy đoán được phần đọc tắt cô ấy nói, Hermione luôn than thở với tôi về chuyện Hogwarts đối xử với gia tinh như nô lệ.

"H.V.Đ.C.Q.L.G.T.! Mình sắp tiến hành Ngăn chặn Bạo hành Sinh vật Huyền bí, và Chiến dịch thay đổi Địa vị Hợp pháp của Sinh vật Huyền bí, nhưng mà chưa được. Đó mới chỉ là đầu đề bản tuyên ngôn của tụi mình." Hermione vô cùng nghiêm túc, dường như việc giải thích cho tôi hiểu không làm giáng đoạn đến khả năng đọc sách như bay của cô ấy.

Hermione nghiến răng bắt đầu than thở với tôi, đây là lời thoại mà cô ấy luôn nói khi chúng tôi gặp nhau, nhiều đến mức tôi gần như thuộc luôn. "Mình đã nghiên cứu hết cả thư viện. Tình trạng nô lệ gia tinh đã có từ nhiều thế kỷ nay. Không thể tin nổi là từ đó tới nay không ai làm gì cho cái chuyện đó cả!!"

Tôi giả bộ ngỡ ngàng. "Vậy là bây giờ cậu muốn chấm dứt tình trạng nô lệ gia tinh sao?"

Hermione gật đầu thật mạnh, rút một cái khuôn ra. "Đúng vậy! Mục tiêu hôm nay là làm 50 cái huy chương!" Khả năng đọc nhanh nhớ kỹ siêu phàm của Hermione đã không còn khiến tôi bị sock như những lần đầu gặp mặt nữa, nên tôi cũng không lạ gì lắm khi cô ấy mới đây mà đã đọc gần xong một cuốn sách.

"Mình giúp cậu nhé?" Tôi thử yêu cầu, dù gì bây giờ về ký túc cũng chẳng có ai bên cạnh, chi bằng ở lại đây làm mấy cái lặt vặt sẽ vui hơn.

Hai mắt Hermione sáng lên. "Dĩ nhiên!!" Tiếng của cô ấy hơi lớn, lập tức ảnh hưởng đến những người xung quanh. Đặc biệt là bà Pince đang híp mắt một cách nguy hiểm.

Tôi đặt ngón trỏ lên môi, ra hiệu chỉ về một hướng, hạ thấp giọng. "Mình nghĩ chúng ta đến chỗ kia đi, nơi đó sẽ ít làm phiền đến những người xung quanh."

Hermione đồng ý đứng dậy dọn đồ. Trong lúc làm huy chương cũng sẽ không tránh khỏi tạo ra một vài tiếng ồn, như thế sẽ ảnh hưởng đến việc học tập của mọi người.

Chúng tôi di dời đến một góc gần cửa sổ, hai bên là kệ sách lớn. Tôi giúp Hermione bày biện đồ đạc ra. "Bồ thấy thầy Moody dạy thế nào?"

Hermione dáo dác nhìn quanh vì cô ấy đã ám ảnh bởi con mắt phép thuật của thầy Moody (con mắt nhìn xuyên được mọi thứ). "Tốt đấy nhưng có chút hung bạo..."

"Sao lại nói vậy?" Tôi ngạc nhiên nhìn cô rồi đặt cái vạc lên giá đỡ.

Hermione cho vài thỏi kim loại vào vạc bắt đầu nung chảy nó ra. Cô bắt chước theo điệu bộ của thầy Moody lúc dạy. "Cất sách vở vào đi vì ta nghĩ các trò sẽ không cần nó." Cô ấy giơ móng vuốt lên, nhăn nhó mặt khẽ gầm gừ.

Tôi phụt cười. Hermione hỏi. "Thế nào trông giống không?"

Tôi cười cợt sắp từng cái khuôn ra thật ngay ngắn thẳng hàng. "Giống, rất giống."

Hermione hí hửng kể tiếp. "Sau đó bắt đầu bài học về những lời nguyền không thể tha thứ... Ờm... Sau đó thầy giết con nhện bằng những lời nguyền, khá dã man." Cô ấy rùng mình khi nhớ lại ký ức lúc trưa, giọng nói cũng dần ỉu xìu xuống.

Tôi ngó đầu vào cái vạc. "Dã man đến vậy à?" Thầy Moody khi dạy Gryffindor có vẻ cháy hơn khi dạy mấy đứa học trò Slytherin nhờ, mặc dù thầy cũng giết con cào cào trong bữa học trưa nay.

Hermione khuấy vạc đột nhiên cười lên. "Lúc thầy biến con nhện thành cở to Ron suýt té ngã ra sau với vẻ mặt sợ sệt, nhìn vẻ mặt đó mình tự nhiên nhớ lại lúc đầu cậu ta đã dành chỗ bàn đầu hùng hổ như thế nào." Cô ấy nhấc vạc lên.

Tôi đẩy một cái khuôn đến, lần lượt từng cái. "Cậu ấy sợ nhện à?" Không hổ danh là bạn thằng Bebe, đứa sợ nhện đứa sợ sâu!!

Hermione gật đầu, rút đũa phép ra vẫy vẫy. "Hình như là do anh Fred và George giở trò hồi nhỏ, khiến cậu ta ám ảnh tới giờ."

Theo vài cái vẫy đũa của Hermione, kim loại được đổ vào khuôn nhanh chóng đông cứng lại. Tôi cẩn thận lấy nó ra, làm sạch nó.

Hermione dừng tay một chút nhìn tôi. "Phải rồi, nghe nói trong lớp học thầy Moody, Malfoy ngồi cùng bồ?"

Tôi ngẩng đầu, tay vẫn không ngừng nghỉ. "Sao bồ biết?"

"Lời đồn bay đầy trời rồi. Bọn họ nói rằng bồ cố tình quyến rũ Malfoy, không biết xấu hổ quyến rũ công khai nữa." Hermione phẫn nộ, nên trong lúc lấy kim loại ra khỏi khuôn cũng hơi mạnh tay.

"Lũ rảnh hơi, ăn bám cha mẹ chẳng được tích sự gì!" Hermione không vui nhìn tôi. "Đáng lẽ ngay khi cậu ta ngồi xuống bồ phải đuổi cậu ta đi mới đúng chứ. Cũng tại vì cậu ta chợt hứng thú mà bồ phải chịu những lời đồn không hay này!"

Khoé miệng tôi hơi co lại. "Mình cũng không biết sẽ xảy ra chuyện này, mà những lời đồn đó mình cũng không để tâm lắm. Bồ đừng lo mình sẽ nghĩ nhiều."

"Nhưng mà... Suy cho cùng, cậu ta vẫn ngồi cùng bồ, chủ động đấy chứ..." Hermione bới móc ra một chuyện. Rõ ràng vừa xảy ra mâu thuẫn lớn mà cậu ta vẫn cố tình mò lại chỗ Bellanita.

Tôi nhìn vẻ mặt mờ ám của Hermione không biết nói gì, ợm ờ cho qua chuyện. "Cậu ấy cũng tốt..."

"Tốt có tí tẹo thôi! Không đúng, là chỉ tốt với mình bồ!" Hermione phản đối việc tôi phát thẻ người tốt cho Draco.

Tôi ngượng ngùng thu lại lời nói.

Chúng tôi ngồi làm huy chương đến tận trời tối mới chào tạm biệt nhau.

...

Bức tường ình ịch đẩy ra, tôi bước vào khá ngạc nhiên vì Draco chưa ngủ, hình như cậu ta tìm gì đó. Nghe được tiếng bước chân cậu ta quay đầu nhìn tôi một chút rồi tiếp tục làm việc của mình.

Tôi không nghĩ được câu nào để bắt chuyện nên cuối cùng vẫn im lặng đi về phòng. Lúc vừa mở cửa ra, một con mèo nhảy bổ vào người tôi. Tôi đóng cửa lại ôm nó đến sofa cưng nựng một chút.

Con mèo nằm yên trên đùi tôi, mặc cho tôi giày vò, cuối cùng vẫn là nó không chịu được trước mà nhảy xuống đất. Sau khi thoát khỏi ma trảo của tôi, con mèo béo ú lùn tịt nhanh chóng quay về hình dạng một thiếu niên.

Beavis xoa cái má bị bóp đến đỏ bừng của mình, không vui nhìn tôi. Tôi nghiêm túc khoanh tay trước ngực nhìn em trai mình. "Chị đã nói không được đột nhập vào Slytherin nữa mà? Nếu lỡ em gặp trúng thầy Snape hoặc các đàn anh đàn chị phía trên thì sao?"

"Không đâu em trốn kĩ lắm, em cũng rất cẩn thận khi vào đây mà chị." Beavis cười hì hì nhảy bổ lên giường tôi.

"Có chuyện gì mà em tìm đến đây thế?" Tôi kéo túi xách đến bàn học kéo sách vở bên trong ra.

Beavis lăn lộn trên chiếc giường êm ái, ngây thơ nói. "Em chỉ muốn đến đây than thở với chị một chút thôi."

"Chuyện là... Harry với Ron thật ngốc!" Beavis phồng má. Tôi vươn tay xoa đầu nó.

"Có chú Sirius giúp sức rồi mà họ vẫn chưa học được Hoá Thú!" Beavis mặt mày ủ dột. Thế thì sao đi chơi đêm cùng cậu đây.

"Nó không dễ dàng như thế đâu, còn phải đợi cơn bão đến nữa mà." Tôi an ủi Beavis. "Thế Hermione thì sao?"

"Cô ấy vừa thành công vài ngày trước, cô ấy hoá thành một chú chim nhỏ dễ thương, cơ mà em nghĩ cô ấy sẽ không thường xuyên dùng hình dạng đó được đâu." Beavis nghiêng đầu, tài lanh tài lẹt phụ giúp tôi phân loại sách.

Tôi sửng sốt. "Cô ấy thành công rồi sao? Nhưng sao lại không dùng được thường xuyên?" Hình dạng của một chú chim nhỏ rất dễ hành động đấy.

"Cô ấy không biết bay." Beavis hớn hở nói.

Tôi "..."

Tôi kéo Beavis ngồi lên giường, Beavis đẩy tôi ra tung người lên giường một cái vèo, tôi co giật khoé miệng bình thản ngồi xuống. Lơ đãng hỏi. "Sao em lại đứng trước phòng thầy Snape vậy?"

Beavis nằm sấp trên giường, uốn éo mấy cái tìm tư thế thích hợp để nằm, nước mắt lưng tròng ngó tôi. "Ông ta... Chính là người đàn ông đó, hình như ổng hơi giống chúng ta..."

Tôi nhìn Beavis, kéo nó lại an ủi. "Hình như chú ấy là cha của chúng ta."

Beavis ấp úng. "Nhưng ổng chối."

"Gì?" Tôi giật cả mình.  Không lẽ Beavis giáp mặt hỏi thẳng ổng luôn rồi sao?

"Ổng chối là ổng chưa quen bất cứ người phụ nữ nào từ trước đến nay, bảo em đừng thấy sang bắt quàng làm họ..." Beavis rất buồn, nó vẫn luôn tưởng tượng hàng ngàn cách gặp mặt cha của mình, nhưng điều nó không ngờ nhất là ông ấy không nhận nó... Nó cực kỳ sock và buồn khủng khiếp.

Tôi ngẩn người kéo Beavis vào lòng, cố chuyển chủ đề, vụng về nói. "A... Chắc người giống người thôi..." Hai mắt Beavis rưng rưng.

"Hình như ông ta không nổi tiếng lắm... Mà ổng là ai mà được đi vào trường thong thả như thế..." Tôi suy đoán đến khả năng người đàn ông họ Selwyn kia dùng bùa chú gì đó che giấu khuôn mặt mình.  Chỉ là có thể vừa mới bàn bạc công việc gì đó với thầy Snape, rồi đi ra ngoài quên phải sử dụng bùa chú che mặt nên bị Beavis bắt gặp.

"Hả?" Beavis qua loa quẹt mắt ngồi dậy nhiều chuyện.

"Trong trường em cảm thấy em thế nào?" Tôi hỏi.

Beavis kiêu ngạo ưỡn ngực. "Em rất được săn đón ạ."

"Ông ta giống em thì ông ta nhất định cũng rất được săn đón mới đúng phải không?" 

Beavis mờ mịt. "Đúng..." Sao cậu cứ thấy sai sai ấy nhỉ? Hình như chủ đề không liên quan lắm...

Bellanita•tên lừa gạt not chuyên nghiệp• Martin. "Thì đó..."

Tôi không muốn Beavis buồn nên lừa gạt vòng quanh lo co. Đầu óc Beavis tự nhiên rối tung lên. 

Bella đang nói cái gì vậy, sao nói vòng quanh rồi cậu chẳng hiểu gì hết.

Tôi nhìn Beavis đang rơi vào trạng thái mơ hồ.

Ngày đầu tiên chọn đũa, ông cụ đó bảo rằng tôi giống "thằng nhóc họ Selwyn". Người đàn ông kia là người nhà họ Selwyn. Khuôn mặt chúng tôi hệt nhau, có gì để chối nữa chứ?

Có một điều khiến tôi không hiểu là sao bọn nhóc Slytherin điều là con nhà quý tộc nhưng lại không nhận ra được chuyện khác thường?

Chúng tôi rõ ràng rất giống nhau kia mà??

Không lẽ mỗi lần gặp mặt, ông Selwyn điều điều dùng bùa chú che mặt?

Sau khi thỏa mãn thú vui nhiều chuyện của mình xong, tôi yêu cầu Beavis hoá về hình dạng mèo quay về. Tôi ôm Beavis ra ngoài, bức tường đẩy ra rồi tôi thả nó xuống, con mèo ú vừa tiếp đất là phóng đi như ngựa, trong phút chốc liền biến mất khỏi hành lang.

Tôi quay về phòng xem lịch rồi lôi mấy cuộn len ra.

...

Hai tuần sau.

Các môn học trở nên ngày càng khó và đòi hỏi cao hơn trước, đặc biệt là môn Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám của thầy Moody.

Trước sự ngạc nhiên của cả đám, giáo sư Moody tuyên bố rằng ông sẽ lần lượt thử lời nguyền Độc đoán trên từng đứa, để biểu diễn sức mạnh của lời nguyền cũng như để xem thử liệu cả đám có thể chống chọi với tác động của nó hay không.

Tôi lui ra hàng cuối cùng đứng. Nhưng bằng một cách vi diệu nào đó, ánh mắt của thầy Moody rơi lên người tôi, thầy gầm nhẹ.

"Bellanita đến đây, một thiên tài nhỏ mà Giáo sư McGonagall hết lòng khen ngợi. Ta ít khi thấy được vẻ mặt hài lòng của bà ấy, khi nhắc đến một học sinh nào đó như vậy. Phải! Chính là trò, còn trợn mắt với ai? Chẳng lẽ trong lớp này còn ai khác tên Bellanita à??"

Tôi buồn bực không vui bước lên phía trước. Tôi đối với những thứ như lời nguyền không thể tha thứ này có chút e dè, bởi vì hồi hè tôi đã dính một chưởng, cơn đau đó đã khiến tôi tởn tới già.

Hơn nữa sức mạnh đã bị khoá, nó không thể bảo vệ tôi trong lúc nguy cấp như trước kia nữa, điều này khiến bước chân tôi chùn bước.

"Nhanh nào trò này!" Thầy Moody cau mày quát một tiếng, tôi sải rộng bước chân hơn, đứng chính giữa căn phòng học, xung quanh là những ánh mắt ác ý của một số đứa.

"Imperio!" Thầy Moody chĩa đũa phép vào tôi hô.

Tôi cảnh giác vô cùng cao độ, tất cả các giác quan điều rơi vào trạng thái căng như dây đàn, tỏ vẻ sẵn sàng lật bàn bất cứ lúc nào khi tổn hại đến mình.

Đau đớn?

Khó chịu?

Được rồi... Không có cảm giác nào như phía trên cả và nó... khá thoải mái. Cơ thể thả lỏng, tôi cảm thấy hoàn toàn thư giãn.

Một giọng nói từ phía xa xăm truyền đến. "Tẩy trang... Tẩy trang đi..."

Tôi quả quyết đáp. "Khum."

"..."

Nói đùa? Tôi phải mất biết bao thời gian để tô son trét phấn lên mặt, tạo cho mình một khuôn mặt bling bling, giờ mới học được có một tiết mà kêu tôi tẩy trang?

Xung quanh hình như có tiếng cười đùa.

"Tẩy trang..."

"Đã bảo là khum!!" Tôi bất mãn nói.

"Tẩy trang! Tẩy trang! Nhanh đi!"

Tôi muốn cãi lại liền nhạy bén nghe được một giọng nói khác, giọng nói này rất nhỏ nếu không để ý kỹ sẽ không nghe được, vì giọng nói của thầy Moody đã đè lên.

"Giết em trai của mày..."

Tôi lập tức cảnh giác, nghe kỹ lại. Đến khi xác định được mình không nghe nhầm, tôi vươn tay lên cao cuộn lại một đấm, đập mạnh xuống cái bàn bên cạnh.

"Cút xéo."

Rầm!!

Cái bàn lập tức đổ nát xuống đất. Cũng ngay lúc đó thầy Moody nhanh chóng thu hồi câu thần chú lại. Bầu không khí lặng yên một cách quỷ dị.

Chỉ có thầy Moody là bình thường nhất. "Tốt, làm tốt lắm. Quả nhiên giáo sư McGonagall không nói quá, trò là một thiên tài... Một lần nữa! Thử lại một lần nữa!"

Tôi cay đắng đáp. "... Thôi thầy ơi..."

...

Tất cả bọn năm thứ tư đều nhận thấy có sự gia tăng rõ ràng khối lượng các công việc đòi hỏi chúng phải làm trong học kỳ này. Giáo sư McGonagall quả nhiên như đúng dự đoán của tôi, cho hàng tá bài tập về nhà.

Ký túc xá Slytherin.

Tôi ngồi ở phòng sinh hoạt chung làm bài tập, bởi vì ngồi quá lâu không cử động, tôi vươn vai ưỡn người một chút, khi cảm thấy thoải mái hơn tôi rời ghế đi đến tủ sách rút ra một cuốn mà mình thường đọc.

Tôi ôm nó về chỗ ngồi của mình. Đây là cuốn sách về lịch sử thế giới, nó nói về phép thuật đã được tồn tại và phát triển thế nào cho đến ngày nay. Những nội dung trong này đối với các Slytherin khác mà nói là vô bổ, bởi vì họ đã được cha mẹ của mình dạy từ lúc trước khi đến trường.

Bởi vậy cũng chỉ có tôi mới cảm thấy hứng thú với quyển sách này. Tôi đặt quyển sách dày lên bàn, lật đến trang mình đã đánh dấu, thì một tờ giấy rơi ra. Tôi ngạc nhiên cầm nó lên, hương sen quen thuộc quanh quẩn ở đầu mũi.

Trên giấy viết:

'Xin chào. Bạn có khoẻ không?'

Tôi nhìn tờ giấy một lúc lâu, đột nhiên úp mặt xuống sách, vành tai đỏ lên một cách bất thường.

...

Môn Lịch sử Pháp thuật thì giáo sư Binns không có yêu cầu gì nhiều, chỉ cần viết bài luận hàng tuần về các cuộc khởi nghĩa của yêu tinh vào thế kỷ thứ mười tám.

Thầy Snape bắt nghiên cứu về thuốc giải độc. Công việc này đã được diễn ra một cách hết sức nghiêm túc, và ông đã nói bóng gió rằng trước Giáng sinh, có thể ông sẽ đầu độc một đứa trong bọn để coi thuốc giải độc của tụi nó chế có tác dụng không.

Tôi chỉ lo cho đứa em trai cưng của mình. "Thầy ơi, có gì thầy đừng dùng Bebe làm thí nghiệm nha thầy—" Beavis bây giờ đã mất trí một thời gian, sao có thể đấu lại thầy Snape.

Với tính cách của "Beavis" nó nhất định chống đối thầy Snpae đến cùng, lúc đó thầy Snape sẽ lôi nó ra thử nghiệm thì sao?

Thầy Snape xoay người, mọi người trong lớp cũng dồn dập nhìn tôi. 

"Vậy thì sẽ dùng trò làm thí nghiệm, được rồi, kết thúc buổi học." Cùng với tiếng nói vang lên của thầy, tiếng chuông kết thúc giờ học cũng vang lên theo. Tôi sững sốt.

...

Giáo sư Flitwick yêu cầu  đọc thêm ba cuốn sách để chuẩn bị cho bài học về Bùa Triệu tập.

Ngay cả bác Hagrid cũng chất thêm cho cả đám một đống công việc. Những con Quái Tôm Đuôi Nổ đang lớn với một tốc độ đáng nể mặc dù vẫn chưa ai phát hiện ra là chúng ăn cái gì. Bác ấy đã rất sung sướng, và như một phần của "dự án", bác đề nghị cả đám cứ cách ngày lại tới căn chòi của bác vào chiều tối để quan sát lũ Quái tôm và ghi lại những hành vi lạ lùng của tụi này.

"Tôi sẽ không đến." Draco nói thẳng thừng khi bác Hagrid đề nghị chuyện này với điệu bộ của một ông già Noel đang rút một món quà cực lớn ra khỏi túi.

Bác Hagrid "..."

Draco cười khẩy. "Coi mấy thứ đồ điên đó trong giờ học cũng quá đủ rồi, cảm ơn." Nụ cười tắt hẳn đi trên gương mặt bác Hagrid, bác cáu kỉnh nói.

"Biểu gì thì làm nấy, hoặc không để ta bắt chước thầy Moody… nghe nói trò biến thành con chồn đẹp lắm, Malfoy."

Draco "!!"

Cả đám nhà Gryffindor cười rần rần!

Khí thế trên người Draco bỗng chốc ỉu xìu, rất rõ ràng vụ đó đã ám ảnh đến cậu ta.

Đây có thể là lần duy nhất trong cuộc đời mà mọi người chứng kiến, đó là Beavis giống Draco, nó cũng phản đối chuyện này.

Bác Hagrid nổ lực an ủi. "Beavis, thật sự sẽ không sao đâu, con xuống đây rồi đứng im một chỗ quan sát là được, không cần phải chạm vào chúng." Thái độ khác hẳn với lúc nói chuyện với Draco.

10% bác Hagrid đối xử nhẹ nhàng đối với Beavis là vì nó là "bạn thân" của bác, còn 90% còn lại là nó có sở thích biến thái giống bác.

Tôi đã hỏi hình dạng hoá thú của Hermione là gì thì cô ấy nói là một con đại bàng cao bằng tôi. Tôi ít nhất cũng cao 1m63. Một con đại bàng to đùng như thế mà thằng em tôi bảo chú chim nhỏ xinh xinh. Nó bị điên à?

Khi buổi học kết thúc tôi quay về ký túc xá, chạy thẳng đến tủ sách, rút ra một quyển sách dày có trang bìa quen thuộc. Tôi mở ra liền thấy một tờ giấy.

'Xin chào. Bạn có khoẻ không?'

'Bạn là ai?'

'Là một người bạn trong tiềm thức của bạn.'

Tôi cười khúc khích, ôm tờ giấy nghiêng người qua, nghiêng người lại.

...

Sau khi trả lời xong thư tôi liền ra ngoài, ngó quanh một dòng. Dường như mặt ai cũng tràn ngập vẻ phấn khích dị thường.

Astoria tung tăng chạy đến chỗ tôi, khuôn mặt đáng yêu gò má đỏ bừng. "Chị Bella, chị biết gì chưa?"

Không đợi tôi trả lời con nhóc này đã nói trước. " Thi đấu tam pháp thuật phái đoàn trường Durmstrang và trường Beauxbatons sẽ đến vào lúc 6 giờ ngày thứ sáu, ngày 30 tháng 10, tất cả học sinh sẽ kết thúc sớm trước buổi học nửa tiếng!! Chúng ta sẽ về cất túi và sách ở ký túc xá và rồi tập trung trước cổng lâu đài để đón khách trước buổi tiệc đón mừng!!!" Astoria nói như bắn liên thanh, tôi thán phục lá phổi của nó.

Cũng ngay chiều đó tôi nhận được thư của Marie.

_____oOo_____

Gửi Bella của mẹ!

Có lẽ bây giờ con cũng đã biết trường chuẩn bị tổ chức gì rồi nhỉ? Phải, là cuộc thi tam pháp thuật, cuộc thi này sẽ có mặt của hai trường khác nữa là Beauxbatons và Durmstrang.

Con vẫn còn nhớ lúc hè mẹ con mình đã ngồi lại với nhau nói chuyện đàng hoàng chứ? Lúc đó con giận mẹ tận vài ngày vì con không phải Máu thuần chủng, cuối cùng là mẹ nói con có một bất ngờ dành cho con, nên con mới rời phòng đấy? 

Bất ngờ đó là một bộ lễ phục cho con cùng Bebe. Mẹ cũng đã nói với con rằng chính là chị họ con đã gửi đến. Bây giờ vào vấn đề chính nhé, trong cuộc thi sắp đến này chị họ con cũng sẽ đến. Các con hãy chơi với nhau thật tốt nhé! Con bé có viết thư gửi cho mẹ là con bé rất trông ngóng ngày 30/10 sắp đến. Hãy chào đón con bé thật nồng nhiệt và đừng nói mấy năm qua mẹ là người đáp thư của nó chứ không phải con.

Mẹ yêu của con. Marie.

...

Tôi "..."

Sao cô vẫn không nhắc gì đến chuyện mà tôi đề cập nhỉ?

Việc xuất hiện của cái bảng trong tiền sảnh đã gây nên một hiệu quả rõ rệt trên toàn bộ cư dân của lâu đài. Suốt một tuần sau đó, dù đến bất cứ nơi đâu cũng chỉ có một đề tài bàn tán duy nhất: Thi đấu Tam Pháp thuật. Những lời đồn đại bay từ học trò này đến học trò kia giống như mầm bệnh truyền nhiễm: ai sẽ là quán quân Hogwarts, thi đấu như thế nào, học trò trường Beauxbaton và trường Durmstrang mặt mũi ra sao…

Lâu đài đang trải qua một cuộc tẩy rửa toàn diện. Vài bức chân dung bẩn thỉu được dỡ xuống lau chùi, gây bực mình rất nhiều cho mấy nhân vật trong tranh, chúng ngồi túm vào nhau trong khung, thì thà thì thào rầu rĩ và nhăn mặt khi rờ rẫm thấy cái mặt trần trụi, ửng hồng của mình. Hàng áo giáp đột nhiên bóng loáng, nhúc nhích không kẽo kẹt tới một tiếng. Còn thầy giám thị Argus Filch thì cư xử quá hung tợn với bất cứ học sinh nào quên chùi gót giầy, đến nỗi ông ta làm hai nữ sinh năm thứ nhất khiếp đảm tới mức loạn thần kinh. Những thành viên của ban giáo sư cũng căng thẳng lạ lùng.

...

Ngày 30/10.

Đại sảnh đã được trang hoàng suốt đêm qua. Những biểu ngữ bằng lụa khổng lồ căng suốt các bức tường, mỗi cái tượng trưng cho một Nhà: màu đỏ với con sư tử là nhà Gryffindor, màu xanh với con chim ưng vàng đồng là nhà Ravenclaw, màu vàng với con lửng đen là nhà Hufflepuff, và màu xanh lá với con rắc bạc là nhà Slytherin. Phía sau dãy bàn giáo viên, một tấm biểu ngữ lớn nhất mang toàn bộ các huy hiệu của Hogwarts: sư tử, chim ưng, con lửng, và con rắn, tất cả quây quần quanh một chữ H to đùng.

Tôi dùng súp, nước súp đặc sệt, mùi hương thơm lừng làm tôi muốn nuốt luôn đầu lưỡi của mình. Vài phút sau đám Beavis đến. Tụi nó đang bàn bạc về một chuyện gì đó thì con cú trắng của Harry lao đầu xuống làm đổ ly nước của Ron.

Tôi rũ mắt tiếp tục dùng bữa sáng.

Hôm nay sẽ rất vui đây.

...


*****

Sau một khoảng thời gian nghiện tìm Picrew để tìm kiếm một cái ảnh minh họa phù hợp cho hai đứa con cưng, tôi quyết định không tìm nữa mà thẳng tay vào Artbreeder để tạo luôn.

Dưới đây là khuôn mặt của Bella và Bebe, hy vọng các bồ thấy thích. 

...

Bella thích cậu chàng kia đến nổi giãy đành đạch.

Bebe thích cô nàng kia đến nổi giãy đành đạch.

Hai chị em nhà này thích người ta đến nổi giãy đành đạch!


••••

 Thiệt tình là cũng chẳng muốn đăng truyện lâu như thế đâu, nhưng gia đình tôi liên tục xảy ra chuyện, không có thời gian để ra nhiều chương như trước kia nữa. Hy vọng năm 2022 sẽ đối xử dịu dàng với tôi hơn. Cuối cùng năm mới vui vẻ nha các bồ tèo của tôi!!✨🙊♥️


1/1/2022


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp