⟨⟨Đồng Nhân Harry Potter⟩⟩ Tôi Chỉ Thích Cậu!

Chương 76: "Hồi Sinh"


2 năm

trướctiếp

Chương 76


Harry thề là cậu không bao giờ yêu thích sự nổi tiếng của mình lúc này! Thật tệ làm sao!

 Cậu vừa trèo qua cái lỗ chân dung của bà Béo thì gặp ngay Hermione.

"Chào! Mình đem cái này lên cho bồ nè… Muốn đi dạo không?" Hermione ngạc nhiên nhìn cậu rồi nói.

Harry nói ngay với một giọng biết ơn. "Đúng là ý kiến hay!"

Cả hai đứa đi xuống cầu thang, nhanh chóng băng qua Tiền sảnh, không cần nhìn một cái vô Đại sảnh đường, rồi ngay sau đó sải bước băng qua bãi cỏ hướng về phía hồ, nơi chiếc tàu của trường Durmstrang đang bỏ neo, cái bóng của con tàu phản chiếu đen hù dưới mặt nước.

Buổi sáng hôm nay trời lạnh, hai đứa vừa đi vừa nhai bánh mì nướng, Harry kể cho Hermione nghe chính xác điều gì đã xảy ra sau khi cậu rời khỏi bàn ăn nhà Gryffindor vào đêm hôm trước. Cậu hết sức nhẹ nhõm khi thấy Hermione chấp nhận câu chuyện cậu kể mà không thắc mắc gì hết.

Đang nói giữa chừng thì Hermione kinh ngạc bật thốt lên. "Chuyện gì xảy ra ở đó vậy??!" Cô chỉ về hướng hồ đen.

Harry nhìn theo. Ở gần hồ đen có hai người đang giằng co, mái tóc rực rỡ cùng bề ngoài nổi bật đó chính Bellanita không thể nhầm đi đâu được.

Người còn lại có một chiều cao vượt trội cùng thân hình cao lớn, chính là tầm thủ xuất sắc giành được banh vàng trong cuộc thi Quidditch thế giới vừa rồi, Viktor Krum!

Bùm!!

Bellanita "rớt" thẳng xuống hồ. Krum đơ người trong chốc lát liền lao người xuống theo.

"Anh ta đang làm gì vậy chứ!!" Hermione kinh sợ chạy đến, miệng còn không quên thét to. "Này anh kia!!"

Khi cả hai vừa chạy đến gần hồ thì Krum cùng Bellanita đã trồi lên mặt nước. Krum bơi nhanh lên bờ hất Bellanita từ trên vai xuống.

Tôi rơi thẳng xuống đất, cả người ướt sũng, quần áo dán chặt lên người. Harry vội vàng dời mắt nhìn Krum.

Tôi che miệng ho khù khụ, Hermione cởi áo khoác đắp lên người tôi. "Cậu không sao chứ?" Cô vỗ về lưng tôi.

"Không... Không sao... Khụ!!" 

Hermione nhìn tôi rồi quay đầu chất vấn Krrum, giọng điệu tức giận vô cùng. "Sao anh đẩy Bellanita xuống nước?" Dưới góc nhìn khi nãy của cô cùng Harry, bọn cô thấy rõ Krum đã đẩy Bellanita.

"Đẩy xong còn bày đặt làm bộ nhảy xuống cứu để vớt hình tượng sao? Tôi nói cho nghe, tôi không dễ bị lừa như mấy đứa con gái khác đâu!!" Hermione giận dữ nhìn Krum.

Krum ngạc nhiên rồi cau mày. "Không phải..."

"Tôi cùng Harry thấy rõ ràng mà anh còn chối ư?" Hermione vẫn còn phẫn nộ lắm. Tôi kéo cô một cái. 

"Không phải như thế, chỉ là hiểu lầm mà thôi!!" Tôi qua loa lau chùi gương mặt, đôi mắt dán chặt vào cái hồ đen. Hermione khựng lại nhìn Krum một cái, rồi lại nhìn tôi, cô e dè hỏi.

"Vậy chuyện lúc nãy là như thế nào?"

Krum vắt tay áo ướt nhẹp của mình. "Tôi chỉ đứng trên tàu uống cafe thôi, nghe thấy tiếng có gì đó rơi xuống hồ nên tôi nhìn thì mới biết đó là người. Tôi bỏ dở ly cafe của mình bất chấp nước Hồ lạnh buốt để vớt cô bé đó lên..." Anh ta nhìn tôi.

"Chỉ là tôi làm ơn mắc oán, sau khi vừa vớt người lên thì cô bé này đã chửi xối xả vào mặt tôi, rồi chúng tôi cãi nhau, cô bé trượt chân nên rớt xuống hồ tiếp."

Tôi xấu hổ cúi đầu. "Em xin lỗi..." Chỉ là lúc nãy tôi thấy thứ kia ở dưới mặt hồ nên vội vã nhảy xuống để lấy. Ngay lúc tôi sắp lấy được thì Krum xuất hiện khiến thứ đó trôi đi mất tâm, tôi tức quá nên trút giận hết lên đầu anh ta.

Mặt Hermione đỏ bừng lên, cô lúng túng nói. "Ơ... Vậy hả... Tôi xin lỗi..." 

Harry giúp đỡ tôi cùng Hermione đứng thẳng dậy, đặt ra một câu nghi vấn. "Mà thứ gì đã khiến cậu lao mình xuống dưới vậy hả?" Beavis bảo rằng Bellanita sợ lạnh mà.

Ánh mắt mọi người xung quanh đổ hết vào người tôi. Tôi bẹp miệng, vươn tay vuốt mái tóc ướt đẫm.

"Cái gì đó... Có thể là một bằng chứng, chứng minh mình không có ý tham gia cuộc thi kia." Tôi cười nhã nhặn nói.

Hermione lập tức nghiêm nghị nhìn tôi. "Dù có là bằng chứng quan trọng bồ cũng phải nghĩ đến bản thân mình đi chứ, ở dưới đó chẳng biết có cái gì nguy hiểm hay không mà bồ đã vội nhảy xuống rồi!" Ngộ nhỡ lỡ con bạch tuộc dưới hồ dùng xúc tua cuốn chặt không cho Bellanita bơi lên thì sao?

Tôi chỉ có thể im ắng cúi đầu không phản bác một câu.

Krum hết nói nổi nhìn tôi. "Dù gì thì điều đó không còn quan trọng nữa, kết cục cuối cùng là em vẫn phải đi thi mà thôi, sao không nghỉ ngơi dành sức mà tốn công vào những chuyện này."

Sao bữa nay anh ta nói nhiều vậy?

Tôi không vui nhưng vẫn cười mỉm. "Hại em lần một thì sẽ có lần hai thôi anh ạ, em nhất định phải tìm ra được đứa đó là ai." Mặc dù đã đoán trước được nó là ai nhưng tôi vẫn muốn chắc chắn suy đoán trong lòng nên mới đi tìm hiểu thử.

Krum nhíu mày. "Được rồi, tùy em thôi, em nên quay về phòng thay đồ đi thì hơn, anh đi trước." Bữa nay anh ta phá lệ nói hơi nhiều.

...

Tôi về ký túc xá tắm rửa thay đồ, mặc dù trước đó Hermione đã dùng bùa hông khô quần áo rồi.

Xong xuôi tôi ôm sách vở ra phòng sinh hoạt chung tìm vị trí cũ ngồi xuống. Điều đầu tiên tôi làm chính là tìm lại cuốn Lịch sử Pháp thuật.

Một cuốn sách quen thuộc, là nguồn kết nối duy nhất giữa tôi và người kia. Không một ngày nào là tôi không lại kiểm tra nó.

Tôi lần mò tìm kệ sách, sau đó rút một quyển sách lớn ra. Bìa của nó có màu xanh lục đậm.

Tôi nhanh chóng đặt quyển sách xuống bàn, lật ra tìm kiếm. Một tờ da dê ló ra, tôi nhặt lên ngay tức thì.

Đã một khoảng thời gian trôi qua, nhưng vẫn chẳng có hồi đáp, tôi phụng phịu viết.

'Bạn lấy nước mắt của tôi, tôi ghét bạn.'

Viết xong tôi khó chịu nhét nó về chỗ cũ. 

Người này thật là chậm chạp mà.

Tôi chóng cằm một chút rồi quyết định mở sách vở ra học tập. Nếu tôi muốn duy trì thành tích cao thế này thì tôi phải cố gắng, tôi cũng không phải thuộc thể loại thiên tài, nhìn một phát là biết làm, nhớ ngay.

Tất cả thành tích xuất sắc hiện tại điều là do cố gắng mà ra cả... Thiệt tình tôi cứ nghĩ có phép thuật là ok rồi, nhưng ai ngờ còn phải vất vả ngược xui thế này.

Tôi ngó một số công thức trong sách, thay vì ghi một lèo lý thuyết dài ngoằng ra vở thì tôi lựa chọn cách vẽ sơ đồ, nó khiến tôi đỡ tốn công mỏi tay hơn.

Tôi tỉ mỉ kẻ khung rồi viết chữ vào, đôi khi còn vẽ một số hình ảnh minh hoạ nhỏ. Sau khi vẽ được kha khá, tôi không nhỏm đầu dậy vươn tay mò mẫm quanh bàn.

Lọ mực đâu mất rồi?

Tôi ngước đầu thì một cái bóng đen đổ xuống.

Chàng trai với nước da sẫm màu cùng mái tóc được chải chuốt gọn gàng ngồi xuống cạnh tôi, cậu ta đảo đôi mắt đào hoa của mình một vòng rồi định hình trên mặt tôi.

"Mình không biết cậu là người Selwyn đấy..." Blaise nhướn cao mày nhìn tôi.

À... Lại cái chuyện phiền phức này.

"Mình không phải là người nào cả, mình chỉ đơn giản là Bellanita thôi." Tôi nhíu mày bất mãn với lời mở đầu của Blaise, đồng thời đứng dậy muốn lấy lọ mực.

Blaise thuận tay lấy lọ mực rồi đưa tôi, tôi đang đứng dậy nữa chừng thì ngồi xuống, đưa tay nhận lấy.

"Ồ, trong cậu có vẻ không vui lắm khi mình nhắc đến vấn đề này?" Blaise khá thoải mái, cậu ta còn rất nhàn nhã hỏi mượn tôi một quyển vở.

Tôi đưa một quyển ghi chép hằng ngày của mình cho cậu ta. "Cậu nên cảm thấy vinh hạnh đi." Tôi sẽ không bao giờ để lộ ra vẻ không vui với những người tôi không thích.

Blaise cầm lấy quyển vở bật cười. "Thật vinh hạnh thưa quý cô..." Tôi cười theo chấm bút vào lọ mực.

"Ah... Toàn là sơ đồ nhỉ?" Blaise ngạc nhiên. "Trong thế này có vẻ dễ hiểu và gọn gàng hơn... Đây là cách học tập của cậu sao, mới lạ thật đấy."

"Không, đây là cách Bebe chỉ mình, tại nó thấy mình viết nhiều công thức và lý thuyết nhiều quá nhưng chẳng nhớ được nhiều..." Tôi sờ mũi.

Blaise ngộ ra. Sau một khoảng thời gian loạt soạt giữa giấy và bút, cuối cùng cậu ta khéo léo nói. "Thường thì các quý tộc nhỏ luôn được người phía trên định ra hôn nhân lúc trước 15 tuổi..."

Tôi ngẩng đầu nhìn cậu ta, Blaise không nhìn tôi mà chỉ lật một trang vở tiếp theo, nhìn như cậu ta rất chăm chú vào nó. "Hiện tại đã 14 tuổi rồi, sau khi học hết năm tư giới quý tộc sẽ tổ chức một cuộc hội ngộ lớn... Cậu thì sao? Có tham gia không?"

Tôi giật mình sau đó chậm rãi cười nói. "Có mấy ngày kỳ quái này nữa sao?" Tôi hoàn toàn không biết đấy, nói thẳng ra là ngày xem mắt tập thể chứ gì!! Khoan đã, thế còn Draco?

Blaise buồn cười nhìn tôi. "Sao lại không? Tất nhiên cũng có một vài trường hợp đặc biệt..."

"Đặc biệt?"

"Đính hôn từ nhỏ. Giống như... Marco Flint và Greengrass." Blaise ra hiệu tôi nhìn một chỗ trong vở, lấy bút lông ngỗng chấm một chút mực gạch một chỗ và viết một hàng chữ khác lên.

Khác với nét sắc sảo và thanh tú của Draco, nét chữ của Blaise cũng dịu dàng ôn hoà như con người cậu ta vậy.

Cậu ta đang chỉ ra một công thức mà tôi đã viết sai. Chỉ là nội dung hiện tại cùng mớ công thức trong bài tập chúng tôi đang đề cập nó không liên quan lắm.

"Nói thế cậu cũng có hôn thê à?" Tôi làm bộ đứng dậy muốn tránh xa cậu ta. Blaise đặt bút xuống lắc đầu.

"Mình thì vẫn chưa." Cậu ta là con trai út trong nhà, cũng là đứa con trai duy nhất của Zabini, nên tất cả mọi người đều rất cưng chiều cậu ta, sẽ không ép cậu ta làm những việc cậu ta không muốn.

Tôi ngồi xuống kẻ sơ đồ tiếp. "Cậu mệt rồi đây, sẽ có nhiều người đề nghị làm quen với cậu lắm?." Được chiều đến như thế nhưng Blaise vẫn đang trưởng thành một cách tốt đẹp.

Draco cũng được cưng chiều từ bé nhưng tính tình lại khác xa bạn thân của cậu ta...

Nghĩ đến đây, tôi thấy hơi sầu. Sao cậu ta không học được một tí tinh tế nào ở Blaise vậy nè, nếu thế thì mọi thứ giữa tôi và cậu ta có phải sẽ trở nên dễ dàng hơn không?

Nhưng thực tế không như tưởng tượng.

Blaise cầm một quyển sách màu bạc lên, tên bìa là "Hồi Sinh".

"Hồi Sinh? Đây là sách gì vậy?" 

Tôi sựt tỉnh chụp lại cuốn sách một cách thất thố khiến Blaise kinh ngạc. "Chỉ là bí mật nhỏ của con gái thôi, nào? Cậu không phải vẫn muốn xem đấy chứ?" Tôi quơ quơ quyển sách nhìn cậu ta.

Blaise bừng tỉnh. "Một quý ông sẽ không làm vậy đâu."

Tôi gạt bỏ hết tình cảm đơn thuần sang một bên, cẩn thận đặt cuốn Hồi Sinh cạnh mình. "Cậu đã bao giờ gặp gia chủ nhà Selwyn chưa?"

"Rồi."

Trái tim tôi đập mạnh hơn một chút. "Cậu không cảm thấy có gì đó hơi lạ sao?"

Blaise xoa cằm. "Lạ cái gì?" Tôi đăm chiêu nhìn cậu ta. Không lẽ người đàn ông kia thật sự che mặt mỗi khi gặp ai đó sao? 

Tôi không tin Blaise ngu ngốc đến mức không nhận ra khuôn mặt tôi cùng người đàn ông đó giống nhau.

Blaise nhìn tôi một lúc mới cười rộ lên nói. "Mình gặp ngài ấy lúc mình mới một tuổi."

Tôi "..." Moá ôi!!

Tôi thất vọng nhìn vở, chán nản vẽ một đoá hoa vào một góc của khung sơ đồ.

Blaise biết tôi muốn tìm hiểu gì nên cũng nói thẳng. "Ngài Selwyn lên nắm quyền khá sớm." Thường thì gia chủ mất rồi con trưởng mới lên kế thừa.

"Nhưng ngài ấy ít khi góp mặt vào các buổi lễ này nọ lắm, những buổi lễ đó là do gia chủ tiền nhiệm tham dự thôi."

Tôi ôn nhu hỏi. "Thế ngài Selwyn đã có vợ chưa?" Hỏi xong câu này, ký ức lúc năm vừa rồi của tôi thi nhau ùa về.

Không... Ông Selwyn vẫn chưa có vợ! Chắc chắn như thế. Vì năm trước Draco đã nói với tôi rằng Mary là con ngoài giá thú của gia chủ tiền nhiệm mà! Là em gái cùng cha khác mẹ của gia chủ hiện tại!! Hyperion Selwyn!

Ôi!! Sao tôi lại chợt quên mất vấn đề quan trọng này chứ! Thế thì sẽ không có chuyện rủi ro gì xảy ra rồi!

Blaise nhìn khuôn mặt sáng láng của tôi. "Có lẽ là chưa đi..." Tất cả mọi người trong Slytherin bây giờ điều biết Bellanita thuộc dòng họ nhà Selwyn, nhưng vẫn chưa biết chắc cô là con ai. Thái độ của những người lớn hơn luôn là trung lập. Còn mấy đứa nhỏ hơn lại lan truyền rằng Bellanita là con riêng của gia chủ tiền nhiệm.

Nhưng có một sự thật không thể chối cãi, Bellanita là người của Selwyn.

Bọn họ làm sao có thể nghi ngờ quy định nghiêm ngặt của Hogwarts được chứ, đặc biệt là họ tên, họ tên của một người không thể làm giả được bởi nhà trường phải thông qua những cuộc kiểm tra giám định nghiêm ngặt để có thể đưa học sinh vào học.

Nhưng mà tại sao đầu năm học giáo sư McGonagall lại đọc họ của Bellanita là Martin? Có nhầm lẫn ư? Hoặc là giáo sư McGonagall cố tình đọc sai?

Không loại trừ trường hợp Bellanita là con của gia chủ hiện tại. Bởi Blaise có nghe mẹ mình kể rằng ngài Selwyn có quen với một tiên nữ trong một thời gian. Mà mẹ Bellanita có thể mang dòng máu tiên nữ, bề ngoài của bà ấy cực kỳ nổi bật.

Blaise lại nhớ đến Fleur Delacour.

Cô gái này có điểm giống mẹ của Bellanita, cậu ta có biết một tí về tiếng Pháp nên nghe ra được Bellanita gọi cô gái đó là chị.

Thiệt tình.... Cậu ta cứ tưởng câu chuyện của Draco và Bellanita giống truyện cô bé lọ lem ở thế giới Muggle chứ. Không ngờ hiện tại nó loằng ngoằng hơn cậu ta tưởng.

Mà thằng Draco này cũng kỳ, biết con người ta cũng là quý tộc thì thẳng thừng luôn đi, do dự cái gì nữa. Chẳng phải hiện tại họ đã xứng đôi vừa lứa rồi sao?

"Cậu có thể hỏi—" Nhà Draco biết khá nhiều về Selwyn, Bellanita có thể đến tìm Draco hỏi. (Blaise: tạo cơ hội cho hai đứa nó nói chuyện luôn)

Balise muốn nói gì đó thì bị một tiếng thét lớn cắt ngang.

"CÚT CHO TAO!!" 

Tôi cùng Blaise nhìn nhau một cái, không khó để nhận ra đây là tiếng của Pansy.

"Đi cùng chứ?" Blaise im lặng một chút rồi thở dài đứng dậy. Tôi lắc đầu.

Tiếng thét giận dữ cùng bén nhọn như thế có thể cho thấy bộ dạng hiện tại của Pansy thế nào, chắc chắn hiện tại cô ta chẳng muốn ai thấy cô ta thế đâu. Tôi mà đi thì chỉ có nước đổ dầu vào lửa thôi.

Blaise liền rời đi ngay.

Tôi cũng thu thập sách vở lại. Kiểu gì Blaise cũng sẽ đưa Pansy ra phòng sinh hoạt chung, tôi chỉ muốn tránh khỏi mớ phiền phức thôi.

Tôi đi vào một lối hành lang, đây chính là lối dẫn đến ký túc xá nữ của Slytherin. Bởi vì được xây dựng ở dưới tầng hầm nên ký túc xá Slytherin thật sự khá rộng rãi.

"Là do người..."

"Im ngay cho tôi!"

Tôi vừa đi vào hành lang thì đã nghe được một tiếng quát nghiêm nghị. Tôi vừa đi vừa liếc nhìn Mary mới vừa quát Avantika.

Mary trừng mắt nhìn Avantika, chị ta nhấp môi cuối cùng giận dữ nói. "Tốt! Quát vào mặt huynh trưởng!"

Tôi bước nhanh hơn đi thẳng vào phòng mình.

Suốt ngày chỉ toàn cãi nhau, rồi hôm sau lại làm hoà và chưng ra một nụ cười dối trá.

Tôi bỏ sách vở xuống bàn rũ mắt, chạm vào cuốn Hồi Sinh.

"Chị không sao chứ?" Bên cạnh vang lên một giọng nói, nó cứ vang dội trong phòng, nhưng thực tế không có ai ở trong này ngoài Bellanita.

Tôi ngừng một chút mới ngồi xuống ghế. "Đừng hiện ra, em nên dưỡng sức chờ ngày hồi sinh thì hơn." Bây giờ chỉ cần chờ Marie nữa thôi...

"Sẽ thành công sao?" Giọng nói đó vẫn tiếp tục vang lên.

Tôi vươn tay đặt lên ngực phải, híp mắt. "Bắt buộc là như thế."

"Nó có vẻ không ổn lắm đâu..."

Tôi buồn phiền quát một tiếng. "Đi lại vào trong!" Ngay lập tức, cảm giác mất kiên nhẫn trong lòng dần lắng xuống.

Rất lâu sau đó, trong phòng vang lên giọng nói dịu dàng của tôi. "Chị không nên quát tháo em như thế, chị xin lỗi." Ngừng một chút tôi vỗ về trên ngực. "Đừng hù doạ cậu ấy, cậu ấy chỉ là một đứa trẻ mà thôi..."

...

Vài ngày sau đó.

Sau khi kết thúc tiết Thảo dược học, tôi thở phào rút khăn tay lau sạch sẽ rồi mới rời đi.

Quả là tra tấn mà, suốt một buổi học, bầu không khí im lặng thất thường, vô cùng nặng nề.

Tôi ghét bầu không khí này.

Sau khi dùng bữa trong Đại Sảnh xong, tôi hội ngộ cùng Beavis. Hôm nay chúng tôi có một tiết học chung môn Chăm Sóc Sinh Vật huyền bí của bác Hagrid.

Được biết Harry và Ron đang xảy ra trục trặc, Beavis không chịu đựng được cảm giác kẹt ở giữa nên luôn trốn vào thư viện.

"Em nói thiệt với chị, em luôn tạo cho họ bầu không khí thật tốt nhưng đến cuối cùng lại bị phát nát bằng một vài câu đơn giản." Beavis túm tóc giãy đành đạch. Tôi kéo tay Beavis lại.

"Ê, coi kìa, tụi bây! Thằng quán quân kìa! Tụi bây muốn sách có chữ ký không? Đi xin chữ ký ngay bây giờ đi, bởi vì tao e là nó sẽ không sống được bao lâu đầu à nghen… Một nửa tụi quán quân Tam pháp thuật từng chết ngoẻo… Ê, Potter, mày nhắm mày sẽ sống được bao lâu hả? Tao cá là chừng mười phút sau khi cuộc thi đấu bắt đầu…" 

Beavis ngừng giãy cùng tôi xoay đầu lại. Ở một chỗ xa, Draco đang đi đến, giọng cậu ta oang oang, vừa lúc truyền hết vào tai Harry.

Tôi phiền muộn thở dài.

Nói xong Draco nhìn Crabbe và Goyle. Blaise có vẻ bất đắc dĩ nhìn đi chỗ khác.

Crabbe và Goyle cười lên hô hố một cách ngu ngốc, rõ ràng tôi thấy họ cố cười như thế để nịnh bợ mà thôi. Tôi nhìn vẻ mặt của Draco bắt đầu thấy phiền lòng hơn.

Không biết Draco có nhận ra không? 

Draco muốn mở miệng nói thêm nhưng cậu ta phải tạm ngừng ở đó thôi, bởi vì bác Hagrid đã xuất hiện từ phía sau căn chòi của bác.

Bác Hagrid đang cố giữ thăng bằng một đống thùng gỗ thưa cao như tháp lắc lư chệnh choạng, mỗi thùng chứa một con Quái Tôm Đuôi Nổ!!!

Bọn chúng hình như còn đang đấu đá kịch liệt nhau.

Sắc mặt Beavis tái xanh. "Lại nữa ư?"

Càng kinh hoàng hơn khi cả lớp học nghe bác Hagrid giải thích. "Lý do khiến cho mấy con quái tôm giết lẫn nhau là sự thừa mứa năng lượng bị dồn nén, cho nên cách giải quyết vấn đề là mỗi một học sinh sẽ gắn một cái dây xích cổ vào một con quái tôm và dắt nó đi dạo một lát..."

 Harry thấy toàn bộ cái chương trình này chỉ có một điểm hay duy nhất là làm cho Draco hoàn toàn chết khiếp.

Draco trừng mắt ngó vô một trong mấy cái thùng gỗ thưa, lập lại với giọng nói khi nhắc đến thứ gì đó rất kinh tởm. "Dắt cái đồ này đi dạo hả? Mà chính xác là buộc dây vô chỗ nào chứ, cái nọc, cái đuôi tòe loe, hay cái vòi hút?"

Bác Hagrid giải thích. "Buộc quanh khúc giữa. Ờ… các trò sẽ cần đeo găng tay da rồng sống, chỉ để phòng xa thôi. Harry, con lại đây giúp ta trị cái con to xác này…"

Beavis đứng chết trân tại chỗ, gân cổ gào. "Bác Hagrid!!"

"Gì đó Beavis?" Bác ấy quay đầu hoà ái nhìn nó. Beavis nghẹn rồi lại nghẹn cuối cùng chui tọt vào vào lòng tôi. 

"Chị cứu em đi!!" Con quái tôm đuôi nổ trong thùng nhảy lên một cái, là Beavis cũng nhảy theo một cái.

Cậu nhìn ra bác Hagrid muốn nói gì đó với Harry, cậu cứ bám theo họ mãi cũng không tiện, chi bằng bám theo chị gái thì hơn.

Lớp học bây giờ tản mạn rải rác, và đứa học trò nào cũng đang khốn đốn vất vả với mấy con quái tôm.

Lũ quái tôm bây giờ dài gần một thước và cực kỳ mạnh. Chúng không còn trạng thái không màu và không vỏ bọc nữa, mà đã khoác lên một loại áo giáp dày, sáng bóng, màu xám nhạt. Trông chúng giống như một loài tạp lai giữa bò cạp khổng lồ và cua dài ngoằng, nhưng vẫn chưa thấy đầu và mắt chúng ở đâu cả.

Tôi cố gắng bỏ qua ánh mắt hình viên đạn của Draco, kéo Beavis như keo dán chuột trong lòng ra dỗ dành. "Nhìn kìa Bebe, chúng nó khác lạ lắm."

Beavis cẩn thận ngó tụi nó một cái rồi cười lạnh. "Tụi bây sẽ cảm thấy hối hận khi thay đổi hình dạng!"

Lũ quái tôm đã trở nên khỏe mạnh vô cùng và chế ngự được chúng cũng vô cùng khó. Thế nhưng họ thấy gì?

Thấy thằng Beavis này rất liều! Nó dễ như trở bàn tay đè con quái tôm xuống, dùng vài ba động tác đã cột xong. Đám người há hốc mồm, mấy đứa con gái hét lên một tiếng tuyệt vời lao đến chỗ Beavis.

Beavis rất hoà đồng, không ngại giúp đỡ ai bên Gryffindor cả. Chỉ có điều cậu ta sẽ lọc người ra để giúp bên Slytherin. Kẻ nào có có thù với Bellanita cậu ta điều nhớ kỹ hết!

"Của cậu đây." Beavis hì hục cột xong thêm một cái quái tôm khác, hai má hơi ửng hồng đưa dây cho một cô gái.

Daphne vuốt tóc mai, nheo mắt cười, một nụ cười khiến người khác say mê, cô ấy cảm kích nói. "Cảm ơn." Khi cô ấy vừa tiếp nhận dây, con quái tôm lập tức nhảy bổ vào người Beavis nhân lúc cậu không chú ý.

Daphne cả kinh nắm chặt dây lại, đánh liều kéo giật nó ra sau. Theo quán tính con quái tôm giật lùi ra sau, đuôi nó vừa vặn chuẩn bị đâm đến chỗ cô.

"Á!!"

Beavis nhanh chóng nhảy ào đến ôm cô ấy lại. Bịch một tiếng, cả hai ngã thẳng xuống đất.

"Beavis!!" Tôi liền lao đến ôm chầm lấy đầu Beavis, Draco không thể tin nổi, đạp lên con quái tôm chạy đến. "Không!! Không!! Không!!" Bả vai tôi chợt nặng xuống.

Chờ đợi họ chẳng có gì xảy ra cả. Tôi hé mắt thì thấy Harry và Ron đang cùng lúc chế ngự con Quái tôm đó thành công.

Bả vai bớt nặng, tôi quay đầu nhìn Draco dang đứng dậy với vẻ mặt khó coi, cậu ta phủi quần áo, cao ngạo rời đi, tôi ngơ ngác nhìn cậu ta thì bị một tiếng kêu nhỏ xíu kéo lại.

"Nặng quá..."

Tôi thấy bản thân đang đè lên lưng Beavis, còn Beavis thì lại nằm sấp trên người Daphne, tôi vội đứng dậy kéo Beavis lên.

Có lẽ đã bị tôi đè đến hỏng mất, nên mặt của Daphne với Beavis đỏ đến mức có thể nhỏ ra giọt máu. Daphne từ chối bàn tay của Beavis mà tự đứng dậy, cô vươn tay xoa trán để che đi gương mặt đỏ thắm của mình.

"Cảm... Cảm ơn các cậu..." Xấu hổ quá đi mất...

"Khum chi khum chi khum chi khum chi khum chi khum chi ..." Beavis liên tục nói, mắt còn không ngừng chớp.

Tôi. "..." 

Ở một chỗ khác, Doris tức giận suýt chút giật hư luôn mái tóc đỏ sậm của mình, Marco bên cạnh đau đớn nhìn cô ta rồi nhìn về hướng của tụi Beavis với ánh mắt nảy lửa.

...

Trong những tuần qua, mọi thứ thay đổi rõ rệt.

Harry bị đì đi trong thấy, cả Ravenclaw cũng cảm thấy cậu ấy thiệt hám danh lợi.

Tưởng là do chính nghĩa sao? Lầm rồi, rõ ràng là Cerdic trong quá ư đẹp trai, lại thêm Viktor Krum nổi tiếng nữa thì còn phần nào cho cậu ấy đâu.

Thiệt là khó nói giữa Cerdic và Viktor Krum ai là người được ngưỡng mộ hơn trong những ngày này. Những cô nàng năm thứ sáu háo hức xin chữ ký của Viktor Krum giờ đây vây lấy Cerdic vào một buổi ăn trưa để nài nỉ anh ký tên lên cái cặp đi học của họ.

Đúng là a dua theo phong trào.

...

Không chỉ Bellanita thấy mọi người thay đổi rõ rệt, mà mọi người cũng thấy cô ta như thế.

Cô ta trở nên khó chịu một cách thái quá và thường xuyên nổi giận.

Nhiều người bảo rằng là do cô ta có nhà Selwyn chống lưng nên như thế, đối với vấn đề này Mary luôn tỏ vẻ khinh thường, khiến bọn họ càng thêm chắc chắn suy nghĩ trong lòng.

Cũng chính vì như thế họ càng không kiêng nể khi chòng ghẹo Bellanita.

Như lúc này...

"Khó ưa..."

Tôi đang trên đường đến bìa rừng thì ngừng lại, khẽ quay đầu.

Lại là tụi nhóc mang danh xứ giả của chính nghĩa diệt trừ cái ác đây mà.

Đứng đầu là trưởng nhóm Marco.

Rõ ràng tên này là một quý tộc, hơn nữa còn là loại tai to máu mặt nhưng sao cứ thích đi làm trò ngu như thế? 

Hơn nữa nghe Blaise bảo thằng này là hôn phu của Greengrass. Nhưng có rất nhiều tin đồn giữa hắn và Doris.

Đúng rồi, chính là con c_hó c_ái Doris. Nó vốn dĩ là một phù thủy theo học tại Hogwarts mà, chỉ là không hiểu sao, sau 15 tuổi nó lại di dời đến thế giới Muggle học, để quyến rũ Beavis.

Nhắc đến đứa con gái này người lịch thiệp như Blaise còn phải nhăn mặt là đủ hiểu.

Vốn dĩ kiếp này con nhóc đó chưa đụng chạm gì đến tôi, tôi sẽ quyết định mắt nhắm mắt mở lơ nó đi, nhưng trời xui đất khiến tôi nghe được cuộc nói chuyện giữa nó và Marco vào sáng nay.

Marco đang theo đuổi con ngu này mặc dù đã có hôn thê, con ngu này thì tỏ vẻ ghét bỏ hắn nhưng dây dưa không dứt. Điều khiến tôi chú ý nhất trong cuộc nói chuyện là con này nó ghét tôi, vì mặt tôi giống crush nó (Bebe đó). Tên Marco này tuy rất đau lòng nhưng lại nung nóng ý nghĩ xử lý tôi giúp người nó thích.

Ôi trời ơi... Cái thể loại gì thế này.

Hơn nữa con nhỏ Doris này còn mang trên người cái kiểu: tao biết nhiều thứ hơn bọn mày, lũ nông cạn ạ.

Nhìn mà gai cả mắt.

"Khôn hồn thì đừng có liếc ngang liếc dọc Doris." Marco cảnh cáo tôi. Tôi khoanh tay trước ngực cười khẩy. Hắn đứng hình trong chốc lát liền rống lên vớ vẻ giận dữ.

"Mày dám quyến rũ tao? Tao nói cho mày biết, tao chỉ thích một mình Doris thôi!!"

Tôi nhàn nhạt nhìn hắn. "Thế vị hôn thê của cậu thì sao?"

"Khốn khiếp, ả Greengrass đã mách lẻo với mày sao? Nó là một con nhỏ hư đốn, chuyên đi quyến rũ thằng ch* Beavis, em mày, thằng ch* đó có gì hay mà Doris lại thích, chả là cái thá gì cả, chỉ là con riêng!!".

Tôi khó chịu vuốt vành tai đi nhanh đến chỗ Marco, nhấc chân, lấy tư thế sét đánh không kịp bưng tai đá vào cổ chân hắn.


Hắn không kịp đề phòng nên lập tức ngã đùng ra đất bằng tư thế chó cạp đất. Bầu không khí nhốn nháo dần im bặt.


Tôi giơ tay nới lỏng cà vạt trên cổ, dùng điệu bộ từ trên cao nhìn xuống, lạnh lẽo phun từng chữ.


"Cậu đang khiêu khích với giới hạn của tôi đấy." Càng mở mồm càng vô lý. Sao cuộc sống này lại tạo ra một thằng khùng thế này!


Tôi dí gót giày vào lưng Marco mấy cái, thô tục một câu.


"Đồ chó này..." 


...

Bellanita chẳng những dễ nổi giận mà còn bạo lực nữa.

Chẳng ai dám nói gì hay tỏ thái độ gì với cổ cả.

Fleur cảm thấy em cô như thế mới tuyệt vời, đến khi cô rời Hogwarts rồi sẽ không ai dám khi dễ em cô nữa.

...

"Tốt lắm trò Bellanita, quả nhiên là một Slytherin ranh mãnh thông minh." Giáo sư Flitwick cực kỳ hài lòng với cô học trò này.

Tôi cười tủm tỉm nói. "Là do công sức của giáo sư dạy chứ làm gì liên quan đến Slytherin đâu ạ." Một câu đủ chọc cho giáo sư Flitwick cười toét miệng, còn đám Slytherin còn lại thì... Một lời khó diễn tả hết.

Bellanita có thể là học sinh đầu tiên trong suốt những thập kỷ qua... Chê nhà mình...

Sau khi kết thúc buổi học về Bùa Triệu tập của giáo sư Flitwick một cách mỹ mãn, tâm trạng tôi vui vẻ hơn một chút.

Các người dám chơi xấu tôi, tôi sẽ sút vào "mặt" các người. (Ý là tấn công vào lòng tự trọng)

Draco chẳng bận tâm về những vấn đề này, cậu ta đang hừng hực khí thế để chuẩn bị gì đó. Có lẽ nó khá quan trọng...

Tôi nhìn bóng lưng của Draco cùng đồng bọn chạy mất tâm khi tiếng chuông reo lên. Trong lúc tôi đang chăm chú nhìn thì bị một đứa nào đi phía sau đẩy mạnh một cái. "Tránh ra coi thứ con riêng, cản đường cản lối!!"

Tôi liền xoay người múc thẳng vào mặt con nhỏ đó. "Mắt mi mù à, thiếu gì đường, mắc gì chen chỗ với ta rồi la?" Dạo gần đây tôi không còn vui vẻ như trước kia nữa.

Nhỏ đó bị múc đến bật ngửa ra sau liền gào lên. "Thứ khốn nạn này, mày đi chết đi!!" Nó móc đũa phép ra tấn công tôi, tôi chỉ đứng yên không né tránh doạ mọi người một phen hú vía.

Cứ tưởng lần này Bellanita toi rồi, chỉ không ngờ ngay lúc ngàn cân treo sợi tóc, giáo sư Flitwick hoá giải phép một cách thuần thục với bộ mặt phẫn nộ.

"Trò nghĩ gì mà làm thế!!! Trừ hai mươi điểm nhà Slytherin!"

Sắc mặt nhỏ kia tái nhợt đi. Cuối cùng nhỏ bị giáo sư Flitwick bắt đi, trước khi đi nó còn hăm doạ tôi một câu. Tôi chỉ dịu dàng mỉm cười đáp lại, giơ ngón giữa lên.

...

Mọi người chợt nhận ra cái nết của Bellanita y chang thằng bố đời Beavis.

Từ trước tới giờ con này thì ra chỉ giả vờ.

Biết cái nết Bellanita hơi kì nhưng Astoria vẫn cực kỳ trung thành, một năm có ba trăm sáu lăm ngày thì nhỏ này đã dùng hết ba trăm sáu bốn ngày để nghĩ ra cách gặp Bellanita làm sao cho thiệt tình cờ.

...

Khi Harry và Hermione đến lớp học của thầy Snape dưới tầng hầm sau bữa ăn trưa, cả hai nhận thấy đám nhà Slytherin đang đứng đợi bên ngoài lớp học, đứa nào đứa nấy đeo một phù hiệu to tướng trước áo chùng của mình. Ban đầu Harry thoáng ngơ ngác, tưởng tụi nó đeo phù hiệu H.V.Đ.C.Q.L.G.T. – Nhưng rồi Harry nhận thấy tất cả những phù hiệu đó đều có nội dung giống nhau: những chữ đó phát sáng lên rực rỡ trong ánh sáng mờ mờ của hành lang dưới tầng hầm: ỦNG HỘ CEDRIC DIGGORY QUÁN QUÂN THỰC SỰ CỦA HOGWARTS

Và rồi Harry và Hermione đã thấy một hình ảnh vô cùng sướng mắt: Bellanita nổi tiếng dịu dàng vừa múc vào mặt một thằng đeo huy hiệu kỳ lạ kia. Doạ cho một vài đứa xung quanh nhanh tay tháo xuống.

"Thích cà khịa không?" Tôi quay đầu múc thêm vài đứa nữa. Bộ tưởng tôi thèm tham gia cuộc thi này lắm hay sao mà đeo cái huy hiệu lên dằn mặt nhau vậy? Đã vậy tất cả điều đeo nữa chứ.

Được thôi... Mình tôi chấp hết.

"Không phải aaaa!!!"

"Không!!"

"Con nhỏ này điên rồi!!"

Cuối cùng Hermione không nhịn được nữa chạy qua can ngăn, mặc dù nhìn Bellanita đánh cái bọn thúi tha này đã cái nư thiệt.

"Được rồi Bellanita, thầy Snape sắp đến rồi." Hermione không biết từ đâu ra vọt đến ôm cánh tay tôi lại.

Tôi đứng đắn nhìn quanh thì thấy thầy Snape đang đứng ở cửa lớp, ngay phía sau Harry, và phía sau thầy Snape nữa là Beavis đang lo sợ cạp ngón tay. Mà Ron thì vẫn đứng tựa lưng vào tường với vẻ mặt lạnh lùng ngời ngợi.

Tự nhiên tôi thấy hơi mắc cười, cho nên... Tôi cười.

"Có gì đáng cười sao trò Bellanita?" Giọng thầy dịu dàng đến nổi dội mạnh vào những nền đá xung quanh, âm thanh này mạnh mẽ chui tọt vào tai của một đám người.

Ron đang lanh lùng boy "...??"

Harry mê man "!!!?"

Beavis định lách vào một chỗ nào đó nhưng rồi....

"Trò Mar— à không Selwyn..." Cái cách Thầy Snape gọi cái họ của Beavis, nó mỉa mai đến cực điểm.

Beavis "!!..."

...

Sau khi khó khăn vượt qua hai tiết Độc dược dài đằng đẵng thì chuông tan học cuối cùng cũng vang lên.

Thâỳ Snape đã rời đi, chỉ còn đám học sinh trong lớp đang bắt đầu dọn dẹp sách vở. Đột nhiên tụi nó lần lượt móc huy hiệu ngu ngốc kia đeo lên ngực tiếp. Tôi nhìn tụi nó một chút rồi kéo tay áo lên.

Ngay lập tức tụi nó mạnh mẽ ấn vào huy hiệu và một hàng chữ kia thay thế bằng hàng chữ khác, nó màu xanh lá chói loà: POTTER THÚI HOẮC.

Tôi nhíu mày nhìn Draco đang lấy một cái huy hiệu khác ra nhìn Hermione.

"Muốn có một cái không Hermione? Tao có cả mớ. Nhưng đừng đụng vào tay tao nha. Tao mới rửa tay xong nên không muốn một đứa Máu bùn làm nó nhơ nhớp, hiểu không?"

Một phần cơn giận âm ỉ suốt mấy ngày nay bây giờ phá tan cái đập chắn trong lồng ngực Harry, òa vỡ.

Harry rút cây đũa phép của mình ra. Mọi người chung quanh Harry và Draco vội nháo nhào chạy tản ra, lùi xuống hành lang, Hermione kêu lên đầy cảnh cáo.

"Harry!"

"Này Draco Malfoy!" Tôi nhịn không được thốt lên một tiếng.

Trong tích tắc, Harry và Draco nhìn vào mắt nhau, và rồi cả hai hành động, chính xác cùng một lúc.

Harry thét. "Furnunculus!( có nghĩa là: "Diệm sơn phún hỏa!")

Draco gào. "Densaugeo!" (Có nghĩa là: "Răng mọc dài ra!")

Tia sáng từ đầu đũa vọt mạnh ra, khi ấy tôi bị một đứa nào đó đẩy ra làm lá chắn, tôi cả kinh vươn tay che lại, đòn của Harry trúng vào tay tôi.

Tôi kinh khủng thét lên một tiếng, đối diện Hermione cũng che mặt lùi ra sau một cách hãi hùng.

Hoàn cảnh lập tức náo loạn. Tôi ôm cánh tay đang có một cái mụn nhọt nổi to lên bật khóc. Draco chưa kịp xem xét tình hình của tôi đã bị Beavis đẩy lăn thành một cục.

"Lại chuyện gì!" Thầy Snape bất ngờ xuất hiện. Thầy trừng mắt với Draco. "Giải thích xem!"

"Thưa thầy, Potter tấn công con…"

Harry la lớn. "Tụi con tấn công nhau cùng một lúc!

"… và nó đánh phép trúng Bellanita, thầy coi nè…" Draco bắt lấy tay tôi thì bị Beavis bổ mạnh một cái khiến cậu ta đau điếng rụt tay lại.

Thầy Snape xem xét tôi, mặt hơi nhăn nhó, bình tĩnh nói. "Trò hãy đi tới bệnh thất."

Ron la lớn. "Malfoy đánh phép trúng Hermione, coi nè!" Cậu ta kéo Hermione đang khóc nức nở đến, đám con gái nhà Slytherin lập tức cười lên, chỉ chỏ.

Thầy Snape nhìn một lúc mới nheo mắt. "Ta thấy chẳng khác gì cả." Đám đông vỡ oà, Pansy cười to nhất, nhưng khi chạm phải ánh mắt chán ghét của tôi, cô ta khựng lại.

Hermione tổn thương sâu sắc, cô vùng ra khỏi Ron lao thẳng ra ngoài. Harry và Ron thét lớn một tiếng vào mặt thầy Snape bằng những lời khó nghe, điều mà cả hai chưa bao giờ dám làm, rồi vọt theo. Beavis cũng giằng mạnh tôi đứng dậy, xách đi xềnh xệch, trước khi ra khỏi cửa nó quát lớn một tiếng.

"ĐỒ TỒI TỆ!!!"

Thầy Snape lập tức khó chịu. "Để xem. Trừ nhà Gryffindor năm mươi điểm. Cấm túc Harry, Ron và Beavis!" Nhưng một đám người đã phóng thẳng ra ngoài lớp, chỉ lại tiếng chạy dồn dập bên ngoài.

....

Ngồi trong phòng bệnh thất, tôi nghe tiếng khóc thút thít của Hermione sau tấm màng.

Tôi an ủi cô. "Cậu đừng buồn, sẽ không sao đâu..." Bà Pomfrey đưa thuốc cho tôi, tôi cầm lấy uống mấy hớp như sầu đời lắm, rồi vội vàng phun hết ra ngoài.

Phụt!!

"Ôi trời!! Trò uống từ từ chứ?!" Bà Pomfrey lo lắng lấy khăn lau khoé môi tôi, cuối cùng bà quyết định ngồi xuống tống vào mồm tôi thứ thuốc đó tiếp, mặc cho sự kháng cự của tôi.

"Bà Pomfrey, nó thật sự sẽ nhỏ lại sao?" Giọng Hermione truyền từ phía sau bức màn một cách ngọng nghịu.

"Dĩ nhiên rồi, đừng lo lắng nhiều." Bà Pomfrey đút thuốc cho tôi hoà ái nói.

Tôi há mồm, giọt nước mắt trong suốt chảy dài trên má, Bà Pomfrey dịu dàng lau nước mắt cho tôi.

Mùi vị của thuốc sốc lên não khiến tôi muốn tiền đình tới nơi.

Hermione kéo tấm màng ra một chút, xấu hổ nhìn tôi. Tôi ngó cô sắc mặt thê thảm.

Cốc! Cốc!

Hermione lập tức kéo màng lại ngay như rùa rụt cổ. Khi nãy vì sợ Hermione xấu hổ nên bà Pomfrey đã đuổi hết mấy đứa con trai ra ngoài.

Harry bên ngoài đẩy cửa vào trong với khuôn mặt buồn phiền. "Collin bảo là chúng ta nên đến chỗ của ông Ludo. Hình như là chụp hình cho quán quân gì đó." Thằng nhóc Collin này cũng lựa thời cơ quá đi mất, nói thẳng ra trước mặt Ron vậy đấy!

Tôi giật mình. "Chụp hình à?" Tôi mau lẹ uống sạch hết thuốc dưới ánh mắt giám sát của bà Pomfrey. Bà ấy không hài lòng lắm. "Thuốc làm gì có hiệu nghiệm nhanh như vậy!"

Tôi chỉ có thể cảm ơn và tạm biệt bà ấy, cùng Harry ra ngoài.

Beavis lo lắng nhìn tôi. "Chị có sao không?"

Tôi lắc đầu. "Không sao, chỉ là bây giờ chị phải đi rồi."

"Em biết, thôi em vào bầu bạn cùng Hermy nha." Beavis bĩu môi liếc tôi, tôi yêu thương nhìn nó. "Ừm."

Beavis ngó chị gái đã rời đi, đẩy cửa phòng bệnh thất ra, lú đầu vào. "Hú..."

"Beavis hả?" Hermione gọi một tiếng.

Beavis đáp. "Mình đây nè!"

Giọng Hermione vang lên một cách ẩn ý. "Ủa... Cậu không đến thư viện sao?"

Beavis ôm cửa lúng túng nói. "Mình đến thăm cậu mà... Cậu có ý gì? Cậu muốn đuổi mình? Cậu chán mình rồi chứ gì? Mình biết tỏng cái nết của cậu..."

"Thôi thôi đi ông tướng! Chỉ thích tự biên tự diễn thôi, được rồi, cậu cứ việc vào nhưng không được giở tấm màng hay cố tìm cách nhìn mặt mình đâu nhé..." Giọng Hermione phía sau tấm màng truyền ra một cách bất đắc dĩ.

...

Trên đường đi Harry thấy Bellanita quăng một đống bùa làm đẹp lên người.

Harry "..."

Hơn nữa cậu còn thấy Bellanita châm lửa đốt vết thương của mình, điều khiến cậu bất ngờ là vết thương của cô đang dần thu nhỏ lại nhờ ngọn lửa đó.

Harry "!!!"

Chưa bao giờ tôi thấy Harry đáng yêu như vậy, im lặng một cách dễ thương.

Cả hai không nói với nhau một câu nào, đi trên hành lang dài ngoằng, cuối cùng họ ngừng lại ở một căn phòng.

Harry gõ cửa và đi vào phòng. Căn phòng ấy là một lớp học tương đối nhỏ, hầu hết các bàn ghế đều đã được dọn về cuối phòng, chừa một khoảng không gian khá rộng ở giữa, tuy nhiên trước tấm bảng có ba cái bàn xếp nối tiếp nhau và được phủ một tấm vải nhung dài. Đằng sau cái bàn dài phủ vải nhung đó có đặt sẵn năm cái ghế, và ông Ludo Bagman ngồi trên một trong năm cái ghế đó. Ông Bagman đang nói chuyện với một bà phù thủy mà Harry chưa từng gặp trước đây. Bà phù thủy này mặc một cái áo đầm đỏ tươi.

"Út." Fleur đứng một bên, vui vẻ gọi tôi, chị hất nhẹ mái tóc như phát ra ánh sáng của mình. Ông thợ chụp hình cứ liếc nhìn chị suốt thôi.

Krum vẫn mang vẻ mặt khó ở như thế, Cerdic thì lúc nãy đang nói chuyện dở với Fleur, bởi vì tôi xuất hiện nên anh chẳng thể nói hết câu nhưng không có biểu hiện bất mãn vì bị làm phiền gì cả.









8/1/2022


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp