Khô Lâu Huyễn Hí Đồ

Chương 37: Giải quyết


2 năm

trướctiếp

"Ra khỏi đây ngay!" Lý Nghiệp thấy tình hình không ổn, hướng về phía hai người quát to.

Lâm Bán Hạ và Lý Tô nhanh nhẹn lui về phía cửa. Mấy thứ này xuất hiện càng lúc càng nhiều, tốc độ cũng càng lúc càng nhanh, chỉ trong nháy mắt đã có một Ilenia ngã từ trên trần xuống, nhào tới vai Lý Tô. Lý Nghiệp phản ứng cực nhanh, giơ tay bắn một phát, viên đạn xẹt qua gò má Lý Tô, cọ ra vài tia máu, khiến Ilenia kia lập tức nát bấy.

Lâm Bán Hạ chưa từng dùng súng, chỉ có thể dùng họng súng đánh trả, nhưng thực sự không ổn, rơi vào đường cùng, lại đành phải dùng dao găm. Chỉ là sức ba người chiến đấu chỉ như muối bỏ bể, lúc họ rời khỏi gian phòng kia không lâu, không gian ban nãy biến thành một lò luyện đáng sợ, vô số Ilenia không ngừng sinh ra, cả gian phòng bị nhồi đầy, cửa đá thậm chí còn bị chèn đến mức xuất hiện vết nứt.

"Tiếp tục vậy không ổn - Lâm Bán Hạ!! Cậu nhanh tìm Sergei, đánh ngất anh ta đi!" Lý Tô quát: "Bọn tôi ở đây câu giờ cho..."

Lâm Bán Hạ lớn tiếp đáp: "Được!"

"Đừng nhìn vật kia!" Lý Tô nói.

Lâm Bán Hạ đáp một tiếp rồi xoay người chạy. Trong căn phòng tối đen như mực, tìm Sergei chẳng khác nào mò kim đáy bể, thảm nhất là cậu còn không dám nhìn xung quanh, bởi cần tránh khỏi vật trong quảng trường kia. Tống Khinh La không biết đã ở đâu rồi, có bị Ilenia ảnh hưởng không. Lâm Bán Hạ cắn răng, lia đèn pin tìm kiếm không ngừng, cậu dựa theo tiếng súng của Lý Tô và Lý Nghiệp, cuối cùng cũng tìm thấy Sergei đang cuộn thành một cục ở một góc quảng trường.

"Sergei!" Lâm Bán Hạ gọi tên anh ta, vọt tới chỗ đó với tốc độ chạy nước rút một trăm mét.

Sergei nằm dưới đất không nhúc nhích, như thể chẳng hề nghe thấy thanh âm sắp sửa chuyển sang phẫn nộ của Lâm Bán Hạ.

Cuối cùng Lâm Bán Hạ cũng vọt tới bên người Sergei. Cậu đưa tay muốn đánh cho anh ta bất tỉnh, nhưng chính tại lúc này, lại nghe thấy một tiếng nổ vang sau lưng. Cậu quay đầu nhìn, phát hiện ra nơi này đang bị vô số Ilenia đè ép. Cô ta... không, phải gọi là nó, thân thể của nó liên tục bị đè ép trong căn phòng đá, cuối cùng bị ép thành một cục thịt lớn. Trên cục thịt ấy là vô số tay chân và đầu, chỉ liếc mắt nhìn một cái thôi đã khiến người ta cảm thấy cực kỳ khó chịu.

Lâm Bán Hạ chửi tục một tiếng. Sergei nghiêng đầu qua chỗ khác, cũng nhìn thấy một màn này. Nếu bình thường, hẳn anh ta sẽ lộ ra vẻ mặt hoảng sợ, song lúc này Sergei chẳng những không hề thấy sợ hãi, ngược lại còn tỏ ra vui thích, luôn miệng lẩm bẩm: "Ilenia, em về rồi, Ilenia, cuối cùng em cũng trở về..."

Nhìn bộ dáng si tình kia, dù Lâm Bán Hạ không hiểu anh ta đang nói gì, song cũng chẳng khó mà nhận ra ý tứ trong ấy. Lâm Bán Hạ thực sự giận quá hoá cười, đưa tay nắm chặt cổ áo Sergei, kéo anh ta đến trước mặt mình, hung ác nói: "Mẹ nó chứ, thực chất anh đâu có lo nghĩ gì về Ilenia!"

Sergei mờ mịt nhìn Lâm Bán Hạ.

"Con mẹ nó, nếu anh thật sự muốn Ilenia trở về, thì sao có thể nghĩ ra cái loại... cái vật này được. Anh muốn tất cả chúng ta cùng chôn chung một mộ thì có! Cái tên khốn đáng chết này!!" Khoảnh khắc này Lâm Bán Hạ mới rõ, từ khi cậu gặp được Sergei tới nay, xung quanh họ luôn xuất hiện những quái vật có liên quan tới Ilenia, nhưng những quái vật này hoàn toàn không có suy nghĩ của Ilenia, mà giống như là cố ý ngăn cản bọn họ thì đúng hơn. Mới đầu, Lâm Bán Hạ còn tưởng Sergei áy náy nên mới để Ilenia quấy phá, giờ đây cậu mới hiểu ra -

Cái mà Sergei tâm tâm niệm niệm căn bản không phải là Ilenia, mà là bởi cái chết của Ilenia nên mới nảy sinh suy nghĩ ấy, đó là một việc ngoài ý muốn. Anh ta muốn được chết trong hành trình tận cùng kích thích này, thêm nữa lại nảy sinh áy náy với cái chết của Ilenia, do vậy Sergei không tan thành nước bùn, bởi nguyện vọng của anh ta vẫn chưa được thực hiện. Bươm bướm cũng được, bản thể của Ilenia cũng được, Sergei muốn những quái vật với đủ loại hình thái chết chóc này liên tục tụ tập lại, cuối cùng tạo thành tòa núi thịt không thể vượt qua phía sau bọn họ kia.

Lâm Bán Hạ nhìn Sergei vẻ mặt vô tội, giận mà không biết trút vào đâu. Cậu chẳng chút do dự mà vung nắm đấm, đánh vào mặt Sergei. Sergei vẫn chưa kịp phản ứng nên chịu trọn một đấm này, trong miệng rụng mất cái răng, lảo đảo ngã xuống đất.

Lâm Bán Hạ đi qua, phát hiện anh ta không ngất nên lại xách lên, hung hăng đánh tiếp. Lần này là đánh vào phần dưới, Sergei trợn trắng mắt, hoàn toàn mất đi ý thức.

Nhưng dù anh ta có bị ngất chăng nữa, con quái vật đáng sợ sau lưng Lâm Bán Hạ cũng không biến mất. Đằng sau Lâm Bán Hạ truyền tới tiếng nổ kịch liệt, hình như Lý Nghiệp và Lý Tô đã dùng tới cả thuốc nổ. Nhưng tác dụng của thuốc nổ với con quái vật khổng lồ kia cũng chỉ là hạt cát trong sa mạc. Ilenia hoá thành núi thịt khổng lồ, có lẽ đã sắp nhồi đầy đường hầm, đồng thời cũng bắt đầu lan tới cả quảng trường.

Không biết Tống Khinh La bên kia sao rồi, Lâm Bán Hạ vô cùng lo lắng, theo phản xạ nhìn về phía trung tâm quảng trường.

Lâm Bán Hạ vừa nhìn đã thấy Tống Khinh La đang chạy tới cạnh bệ đá. Mấy thứ quái dị có vẻ giống người kia vẫn đứng ấy đó giờ, phát hiện ra Tống Khinh La tới gần, bọn chúng bắt đầu thấp giọng ngâm tụng. Ngay sau đó, thân thể chúng bắt đầu phân hoá ra từng tảng thịt hình tròn. Những tảng thịt này nhanh chóng hóa thành một đám quái dị khác, có răng dài và cả cánh đằng sau, là một loại sinh vật rất kỳ quái, chúng tấn công Tống Khinh La. Cùng lúc ấy, một ngọn lửa màu xanh bắt đầu bén từ bệ đá, lan khắp xung quanh. Toàn bộ bệ đá bị ngọn lửa phong tỏa, bọn chúng vẫn thấp giọng lẩm bẩm những từ ngữ mà người nghe không hiểu, âm thanh kỳ quái lượn lờ bên tai. Trái tim Lâm Bán Hạ nảy lên như nổi trống. Cậu lại nhìn thấy Tống Khinh La. Hắn tựa như một con thiêu thân, vì việc nghĩa mà quyết bước không chùn, hướng ngọn lửa xanh mà đi.

Những sinh vật kỳ quái kia đã đến trước mặt Tống Khinh La. Bọn chúng há hàm răng sắc nhọn, tứ chi hóa thành lưỡi dao sắc bén, tấn công Tống Khinh La.

Nếu là người bình thường thì chắc chắn không thể vượt qua những vật này, thế nhưng Tống Khinh La, hiển nhiên không phải người bình thường.

Hắn lấy một loại tư thế không tưởng mà nhảy lên khỏi mặt đất, tựa như nhảy vọt, lại giống như bay. Thân thể hắn nhẹ tới nỗi như không có trọng lượng, cứ như vậy nhảy cao tới tận vài thước trên không. Bầy trùng quái dị lập tức thay đổi phương hướng, một lần nữa hướng Tống Khinh La đánh tới. Tống Khinh La đã phòng bị từ lâu, vũ khí trong tay chớp đổi, đoàng đoàng đoàng, mười mấy tiếng súng liên tục vang lên. Xung quanh hắn bị bao phủ bởi những bông tuyết đỏ sậm, đám trùng bị bắn nổ trên không biến thành thịt nát, như thể trời mưa, lấm ta lấm tấm rơi xuống đất. Sau một khắc, không gian quanh Tống Khinh La đột nhiên vặn vẹo. Vẻ mặt hắn cứng lại, không cố kỵ nữa mà nhào vào ngọn lửa màu xanh đang cháy trên bệ đá.

Những con trùng còn dính trên da hắn, răng sắc như dao, nhuộm da thịt trắng như tuyết của Tống Khinh La thành màu đỏ máu. Tống Khinh La rơi từ trên không xuống, rơi thẳng vào trong ngọn lửa xanh kia. Ngọn lửa màu xanh không hề làm hư hại quần áo của Tống Khinh La hay da thịt hắn. Hắn đứng lên từ trong ngọn lửa, tựa như muốn đi lên phía trước, nhưng vừa đi lên hai bước, động tác của hắn bỗng ngừng lại. Tiếng nỉ non của đám người đáng sợ kia ngày càng lớn, Lâm Bán Hạ cực kỳ không thoải mái, đầu cũng tê liệt đau nhức. Mũi cậu nóng lên, đưa tay quệt mới biết là bị chảy máu. Tuy nhiên điều khiến cậu lo lắng nhất là, Tống Khinh La đột nhiên dừng lại.

Tống Khinh La không động đậy. Ngọn lửa xanh kia, chẳng biết đã ảnh hưởng gì tới hắn rồi. Hắn lẳng lặng đứng trong ấy, phảng phất như đã trở thành một pho tượng đá không bao giờ cử động nữa.

Lâm Bán Hạ nhớ tới lời nói trước lúc đi của Tống Khinh La - nếu như hắn không động đậy nữa, thì giết hắn đi. Cậu hung tợn nhổ toẹt một bãi nước bọt xuống đất, mắng: "Đệt, mẹ nó ai sẽ nổ súng với đồng đội của mình chứ!" Cậu nâng súng trong tay lên, nhằm vào những Người nặn bên cạnh Tống Khinh La. Cậu không biết mình làm như vậy có ích gì hay không, nhưng ít ra, cậu phải thử làm gì đó.

Đoàng! Đoàng! Đoàng! Liên tiếp ba tiếng súng vang. Sau khi bắn hết hai khẩu súng, cuối cùng cậu cũng bắn trúng một Người nặn. Người bị bắn trúng tuôn ra một đám hoa máu đỏ lòm, phát ra tiếng xì xì thê lương. Ngay trong nháy mắt này, ngọn lửa màu xanh bao vây Tống Khinh La hơi lóe lên một cái. Chỉ trong một khắc ấy, Tống Khinh La lại nhảy vọt lên, nhảy từ trong ngọn lửa ấy ra ngoài. Mà trước mắt hắn bấy giờ chính là vật đặt trên bệ đá. Nó như một trái tim vừa bị moi ra, vẫn đang đập thình thịch thình thịch - đó chính là vật dị đoan.

Bầy trùng lại tấn công một lần nữa, chi chít dày đặc, gần như bò đầy trên cơ thể Tống Khinh La, liên tục cắt lên da thịt và thậm chí là cả vào xương của hắn. Trong chốc lát, Tống Khinh La như thể biến thành một người được làm bằng máu. Có lẽ đó là cái giá phải trả, bởi cuối cùng hắn cũng chạm tới bệ đá, trái tim đang đập kia sắp bị hắn nắm lấy trong tay.

Thấy cảnh ấy, Lâm Bán Hạ vui mừng như điên, nghĩ rằng cuối cùng cũng kết thúc rồi. Thế nhưng ngay lúc Tống Khinh La nắm chặt trái tim ấy, mặt đất trên quảng trường đột nhiên sụp đổ. Tống Khinh La không giữ được thăng bằng, rơi xuống cùng bệ đá nọ.

Nhìn thấy cảnh đang diễn ra trước mắt, mí mắt Lâm Bán Hạ tựa hồ như rách toạc. Trái tim cậu đau đớn như thể muốn nhảy khỏi cổ họng. Lần đầu tiên cậu cảm nhận được sự sợ hãi mãnh liệt như vậy, như là chuẩn bị mất đi hết thảy những gì mình đang có. Ngay khi sự tuyệt vọng ùn ùn kéo tới, một suy nghĩ quái dị đột nhiên hiện lên trong đầu Lâm Bán Hạ. Cậu bỗng nhớ ra điều gì đó. Đây là hi vọng cuối cùng của bọn họ, mặc dù xa vời chẳng khác nào sao sáng trên trời cao. Tôi hi vọng... Tống Khinh La - không rơi xuống. Cậu dùng âm thanh lớn nhất, hét lên trong chớp nhoáng này, bày tỏ khát vọng to lớn nhất xuất phát từ sâu thẳm bên trong.

Chỉ sau một khắc, quả thật quá trình sụp đổ đột nhiên ngừng lại.

Lâm Bán Hạ còn chưa kịp mỉm cười, đã lập tức cảm thấy một trận rét lạnh. Cậu cúi đầu xuống, thật thà nhìn ngực của mình. Nơi ấy chẳng có gì, nhưng cậu lại có cảm giác rằng, hình như có người đang dùng một bàn tay lạnh lẽo, nắm lấy trái tim mình, như thể muốn móc cả trái tim lẫn linh hồn từ thân thể cậu ra ngoài... Lâm Bán Hạ mờ mịt ngẩng đầu, nhìn thấy Tống Khinh La toàn thân đẫm máu.

Ở phía xa kia, Tống Khinh La đã thành công lấy được trái tim nọ. Hắn thuận tay dùng dao găm rạch bụng mình ra, nhét trái tim kia vào thân thể mình. Sau khi làm xong xuôi đâu đó, hắn ngẩng đầu, nhìn về phía Lâm Bán Hạ, vẻ mặt mỉm cười vẻ trấn an vỗ về.

Cảnh tượng này thật quá mức hoang đường. Lâm Bán Hạ thậm chí còn không xác định được mình có nhìn nhầm hay không. Ánh mắt cậu bắt đầu vặn vẹo, chung quanh vang lên tiếng lầm bầm nho nhỏ. Cậu nhìn thấy trần nhà màu đen, nghe thấy âm thanh vật nặng rơi xuống. Một lúc lâu sau, cậu mới ý thức được, vật nặng rơi xuống kia, chính là thân thể của mình.

Lâm Bán Hạ nhắm nghiền hai mắt, quanh quẩn bên tai là âm thanh thế giới đang sụp đổ. Cậu rơi vào một hoàn cảnh rất huyền diệu. Linh hồn như thể đang không ngừng bay lên, như thể muốn đi vào bầu trời đêm đẹp đẽ mỹ diệu kia. Nếu đây chính là cái chết, vậy quả thực cũng không đáng sợ như trong tưởng tượng. Lâm Bán Hạ nghĩ như vậy, tự an ủi bản thân.

Thế nhưng đúng lúc này, cậu lại cảm thấy đau đớn. Cảm giác đau đớn này cưỡng ép kéo cậu ra khỏi trạng thái thoải mái dễ chịu kia. Cậu nghe thấy tiếng thở nặng nề và dồn dập, còn có mấy tiếng vang và cái đau khó tả. Một lát sau, Lâm Bán Hạ mới ý thức được, mẹ nó, có người đang tát cậu.

Vì muốn giãy giụa để người kia mau dừng tay, Lâm Bán Hạ trở về với thân thể nặng nề của mình. Chẳng những đang bị tát, mà thậm chí còn có người đang dùng hết sức đè lên ngực cậu. Môi cậu cảm nhận được một thứ gì đó buốt giá, rồi sau đó, không khí nóng rực liên tục được truyền vào miệng Lâm Bán Hạ. Đáng tiếc còn chưa hít đủ dưỡng khí, cậu lại bị tát thêm hai cái mạnh đến nổ đom đóm mắt. Lâm Bán Hạ dùng hết sức lực toàn thân, miễn cưỡng phun ra một câu: "Đừng... đừng tát, đừng tát, tôi tỉnh rồi!!" Cũng không biết súc sinh nào ra tay ác như vậy, bên tai cậu bấy giờ toàn là âm thanh ông ông ông ông.

Dưới sự ngăn cản chật vật của Lâm Bán Hạ, nương theo một tiếng thở dài tiếc nuối, mấy cái tát đáng chết kia cuối cùng cũng ngừng lại. Lâm Bán Hạ cảm giác được mình được ai đó cẩn thận bế lên, nhưng bên tai cậu vẫn rất mông lung, vẫn không nghe rõ như trước. Cậu muốn mở mắt ra song lại thất bại, thế là dứt khoát bỏ qua, ngoan ngoãn nằm trong lồng ngực người kia, giống như chú chuột hamster đang ngủ đông.

Làm hô hấp nhân tạo không phải là đủ rồi sao, sao còn phải tát người ta chứ. Lâm Bán Hạ ấm ức nghĩ, chắc chắn là tên Lý Tô khốn kiếp kia rồi. Khi nào về chắc chắn cậu phải mách Tống Khinh La việc Lý Tô gọi hắn là đồ mặt than. Suy nghĩ như vậy, Lâm Bán Hạ lại rơi vào giấc ngủ ngọt ngào.

Cậu không biết mình đã ngủ bao lâu rồi. Đến khi tỉnh lại, xung quanh đều đã thay đổi. Lâm Bán Hạ cảm thấy, hình như mình đang nằm trong một chiếc xe đang chạy, vết thương trên người đều đã được băng bó, ở gian điều khiển có người đang nhỏ giọng trò chuyện. Cậu chật vật mở to mắt, thấy chiếc cằm với đường cong duyên dáng, cùng với đôi mắt đang khẽ nhắm của Tống Khinh La. Lông mi Tống Khinh La vừa đen vừa dài, nhìn vừa rậm vừa mềm. Lâm Bán Hạ nhìn một chốc, cảm thấy hơi ngứa tay, đang định sờ thử xem sao, ai ngờ lúc này, chủ nhân của hàng mi ấy mở mắt, đôi mắt đen như trời đêm trong lành.

Tống Khinh La rũ mắt, nhìn Lâm Bán Hạ: "Tỉnh rồi?"

"Tỉnh rồi, chúng ta đang ở đâu vậy?" Lâm Bán Hạ nhúc nhích thân thể, mới ý thức được mình bị Tống Khinh La ôm vào trong ngực. Đều là đàn ông con trai với nhau, Lâm Bán Hạ không cảm thấy có gì không đúng: "Xong rồi sao?"

"Xong rồi." Tống Khinh La nói.

Lâm Bán Hạ giãy giụa muốn đứng lên, nhưng toàn thân lại bất lực. Tống Khinh La duỗi tay đỡ lấy cơ thể cậu, để cậu tựa đầu vào vai mình, cho cậu thấy khung cảnh bên ngoài xe. Đó là nơi họ đã từng đi qua lúc trước, tuy nhiên khác ở chỗ, xung quanh rất náo nhiệt, xe cảnh sát và xe tác chiến ở khắp nơi. Lâm Bán Hạ thậm chí còn nhìn thấy mấy cái máy bay trực thăng đang bay trên bầu trời.

"Nhiều người vậy sao?" Lâm Bán Hạ hơi kinh ngạc.

"Ừ, đến để giải quyết nốt hậu quả." Tống Khinh La nói: "Có chỗ nào không thoải mái không?"

"Không, chỉ là cả người chẳng còn tí sức nào." Lâm Bán Hạ trả lời: "Anh thì sao, anh không sao chứ?" Cậu nhớ trước khi ngất đi, cảnh tượng cuối cùng nhìn thấy là Tống Khinh La tự rạch người mình ra, nhét trái tim đang đập kia vào trong. Cảnh tượng ấy quá mức ấn tượng nên Lâm Bán Hạ nhớ rất rõ, chắc chắn không nhìn nhầm.

"Không sao." Tống Khinh La trả lời rất bình thản.

"Thật sự không sao ư?" Lâm Bán Hạ hơi không tin.

Tống Khinh La lắc đầu.

"Nhưng mà, tôi thấy anh cầm vật kia... nhét vào trong người, thật sự không có chuyện gì sao?" Lâm Bán Hạ vẫn cảm thấy không thể tin nổi.

"Không sao. Tôi chỉ tạm thời niêm phong nó thôi." Tống Khinh La đáp: "Nếu để nó tiếp tục phát huy tác dụng thì cậu chết chắc rồi." Hắn thở dài, có chút bất đắc dĩ: "Tại sao lại tuỳ tiện cầu nguyện thế, hả."

"Tôi mà không ước, thì mọi người sẽ chết đó." Lâm Bán Hạ không bận tâm lắm: "Mình tôi chết dù sao cũng tốt hơn là mọi người cùng chết."

Tống Khinh La không nói chuyện, hắn vuốt ve mái tóc màu nâu của cậu: "Cậu quả thực đã cho tôi rất nhiều kinh hỉ." Hắn vốn tưởng Lâm Bán Hạ ôn hoà vô hại, nhưng giờ xem ra, Lâm Bán Hạ còn có rất nhiều tiềm lực để phát hiện và phát triển.

"Anh cũng vậy." Lâm Bán Hạ khua tay: "Anh nhảy lên thế nào vậy, lợi hại lắm đó, như là đánh võ vậy, có thể dạy tôi một chút không..."

Tống Khinh La bật cười: "Nhảy thì không dạy nổi rồi, nhưng súng thì vẫn học được, sau rồi tôi dạy cậu bắn súng trước nhé."

Lâm Bán Hạ nói xong rồi thì hơi buồn ngủ, co ro ngồi một chỗ nhìn ra ngoài cửa sổ. Cậu thấy trong đêm tối trên thảo nguyên hoang vu vẫn là cảnh tượng hôm qua, trời cao đất xa, đưa mắt nhìn bốn phía, đều là đường chân trời xa xôi. Ánh trăng trong sáng, ngân hà xuyên qua màn đêm, Lâm Bán Hạ nghe thấy một tiếng côn trùng êm ái, khiến cho người ta an lòng.

"Tốt quá." Lâm Bán Hạ cười.

Tống Khinh La nói: "Ừ. Ngủ đi."

Lâm Bán Hạ gật gật đầu, sau đó lại dựa vào Tống Khinh La, thiếp đi.

Đến khi cậu tỉnh lần nữa, trời đã sáng rõ. Khung cảnh chung quanh cũng từ sa mạc hoang vu biến thành trấn nhỏ có người sinh sống. Mọi chuyện đều tựa như một giấc mộng, hiện tại rốt cuộc đã tỉnh mộng, ánh mặt trời ấm áp khiến người ta cảm thấy dễ chịu và an toàn.

Lâm Bán Hạ ngồi trên xe, ngây ngẩn một lúc, chợt lại nhớ ra gì đó. Cậu lấy bản đồ trong ba lô ra, nói: "Hình như tôi thấy thi thể Alexie ở đây, không biết có phải do vật kia tạo ra hay không... có thể phái người đi xem một chút không?"

"Có thể." Tống Khinh La nói: "Thi thể của đội viên đã chết, chúng tôi sẽ gắng sức thu về."

"Chúng ta đi đâu tiếp vậy?" Lâm Bán Hạ hỏi.

Tống Khinh La nói: "Cậu và mấy người Lý Tô tới nhà nghỉ chờ đi, tôi phải mang vật này đi niêm phong trước." Bấy giờ Lâm Bán Hạ mới chú ý sắc mặt Tống Khinh La hình như không ổn lắm, thậm chí còn trắng hơn bình thường mấy phần. Cậu tuy lo lắng, song vẫn ngoan ngoãn bảo được.

Xe đi lên phía trước khoảng ba, bốn tiếng nữa, cuối cùng dừng bên ngoài một nhà dân. Lý Nghiệp, Lý Tô và Sergei xuống từ một xe khác ở phía trước. Lý Tô cười, chào hỏi với Lâm Bán Hạ, Lâm Bán Hạ lại phát hiện ra tay anh ta đã được băng lại bằng băng vải, tay trái bị thương cuối cùng cũng được chữa trị rồi.

Lâm Bán Hạ hỏi anh ta không sao chứ.

"Không sao, giống hệt như trước đã đoán, chỉ là rạn xương thôi." Lý Tô không để ý lắm, đã sớm quen với việc này, "Nghỉ ngơi mấy ngày là khoẻ ấy mà." Lúc họ đang nói chuyện, một chiếc xe vũ trang màu đen đi tới, vài người mặc áo nhân viên có ký hiệu chữ vạn đi xuống, trao đổi với Tống Khinh La vài câu bằng tiếng Anh, sau đó hộ tống hắn lên xe.

Lâm Bán Hạ nhìn bóng lưng Tống Khinh La dần biến mất khỏi tầm mắt, không hiểu sao lại cảm thấy hơi mất mát. Lý Tô thấy thế bèn cười, ôm cổ Lâm Bán Hạ bảo: "Đừng nhìn nữa, lát nữa là về ấy mà. Đi, chúng ta đi uống rượu."

"Bây giờ sao?" Lâm Bán Hạ nói: "Mới sáng sớm mà."

"Sáng sớm thì sao chứ, ai bảo cậu sáng sớm không được uống rượu hử. Đã đến Nga thì nhất định phải uống vài bữa mới được." Lý Tô cười, quay đầu nói với Sergei vài câu tiếng Nga. Lúc đầu Sergei không mặn không nhạt đứng cạnh ấy, vừa nghe Lý Tô nói, tinh thần anh ta lập tức phấn chấn hẳn, nở nụ cười xán lạn. Xem ra sau khi rời khỏi chốn kia, anh ta đã trở lại như thường. Nhưng Lâm Bán Hạ lại không tự nhiên mà nhìn anh ta - răng cửa của Sergei bị cậu đấm một cú đã rụng luôn một cái, lúc mở mồm nói chuyện, dường như còn bị hở một chút.

Sergei hình như cũng chẳng ngại hàm răng của mình, cười hì hì gọi điện thoại với ai đó kể chuyện.

Lâm Bán Hạ nhỏ giọng nói: "Anh ta tới đây làm gì?"

Lý Tô cười: "Tôi bắt anh ta mời chúng ta uống rượu, chắc là gọi điện cho bạn đó."

Đúng là bữa rượu này nên là Sergei mời, dù sao lúc ở chỗ kia, anh ta đã gây cho họ không ít phiền phức. Lâm Bán Hạ để ý sau khi xuống xe, Lý Nghiệp chẳng nói câu nào, nhìn thì có vẻ tâm trạng không tốt lắm, không biết có phải đã xích mích gì với Lý Tô khi ở trên xe không. Nhưng suy cho cùng hai người cũng không thân thiết lắm, vì thế cậu không dám hỏi.

Mấy phút sau, Sergei gọi một chiếc xe, kéo mấy người tới một quán rượu gần đó.

Bây giờ mới chín giờ sáng, Sergei gõ những phát rất mạnh lên cửa quán, gõ một mạch mười mấy phút. Một người đàn ông trung niên để râu quai nón, dáng người cao lớn mở cửa, khi thấy Sergei, vẻ giận dữ trên mặt anh ta tản đi không ít. Anh ta đưa tay vỗ vai Sergei, cười nói gì đó. Xem ra người đàn ông này người quen của Sergei. Sergei vẫy tay với các cậu, bọn họ nối đuôi nhau vào, Lâm Bán Hạ lúc này mới thấy rõ bên trong quán rượu.

Quán rượu không lớn, xây bằng gỗ, phong cách thô kệch, tràn đầy hương vị chỉ thuộc về nước Nga.

Kỳ thật Lâm Bán Hạ hơi đói bụng, hỏi Sergei có gì để ăn cho đỡ đói không. Sergei nói đây là quán rượu, không có món chính, nhưng lạp xưởng rất ngon, vì thế gọi cho Lâm Bán Hạ một suất.

Rượu nhanh chóng được dọn lên bàn. Lâm Bán Hạ không biết chữ viết trên đó, chỉ thấy Sergei lấy ra cái chén nhỏ bằng thuỷ tinh, rót cho mỗi người một chén. Lâm Bán Hạ nhấp một ngụm thì nhăn mặt, nói: "Mới sớm ra đã uống rượu mạnh thế này, thật sự không sao chứ?"

"Có sao đâu." Lý Tô cười to, "Phải uống mừng vì vẫn được nhìn thấy ánh mặt trời chứ." Anh ta nâng chén rượu lên, uống một ngụm to.

Sergei cũng uống. Vừa dứt ngụm, lại rót thêm một nửa nữa, sau đó nâng chén hướng về Lâm Bán Hạ, miệng liên tục nói gì đó, lại rót thêm một nửa nữa. Lâm Bán Hạ thấy anh ta phóng khoáng như vậy, nghĩ thầm không thể để người Trung Quốc mất mặt được, thế là nhắm mắt nhắm mũi uống hết sạch, uống xong lại thấy dạ dày bỏng rát. Cậu nhìn chén rượu của Sergei đã rỗng không, bèn chủ động rót thêm cho anh ta một chén. Sergei thấy động tác đó của cậu thì lại càng kích động hơn, không ngừng hô hào gì đó, lần nữa uống một hơi cạn sạch chén rượu trước mặt. Lâm Bán Hạ bị động tác này dọa sợ, run run rẩy rẩy uống hơn nửa chén rượu trước mặt mình, nhưng tửu lượng của cậu không tốt, mới uống hai chén, trước mắt đã hơi lơ mơ.

Nhưng dù lơ mơ đi chăng nữa, lễ nghi gì đó trên bàn rượu cũng không thể quên. Lâm Bán Hạ cầm bình rượu lên, chuẩn bị rót tiếp chén thứ ba cho Sergei, song lại bị Lý Tô ngăn cản, giọng nói mang ý cười.

"Đừng rót nhanh như vậy." Lý Tô nói: "Quy tắc uống rượu của người Nga không giống vậy đâu, trong chén của bọn họ không thể để thừa rượu, nhiều ít thế nào thì cũng chỉ uống thế ấy..."

Lâm Bán Hạ tranh thủ buông chén trong tay xuống, run giọng nói: "Sao anh không nói sớm một chút."

Lý Tô cười ha ha: "Vì muốn nhìn cái vòng tuần hoàn này lặp lại lần nữa á."

"Rượu vodka này nồng độ rất cao, dễ say lắm." Ngón tay Lý Tô vuốt ve chén rượu, mỉm cười: "Người Nga thích lắm... anh ta nói anh ta rất thích cậu, dù cơ thể cậu có vẻ yếu ớt, nhưng lại là nam tử hán chân chính, rất đáng để anh ta tôn kính."

Lúc đầu Lâm Bán Hạ muốn giải thích rằng thân thể mình cũng rất cường tráng, nhưng mắt thấy Sergei cao to như gấu thì đành thôi. Được rồi, có một số việc không thể cưỡng cầu, dễ khiến bản thân trở nên tự ti.

Đúng lúc này lạp xưởng của Lâm Bán Hạ được bưng lên. Cậu xoa xoa dạ dày đang nóng rát, tranh thủ cắt lạp xưởng nhét vào miệng. Lạp xưởng này khác xúc xích cậu từng ăn, mùi vị xông khói đậm đà vô cùng, không có tinh bột gì, lại hơi mặn, dùng để nhắm rượu rất vừa. Lâm Bán Hạ ăn một chút mới xua đi được phần nào cảm giác đói bụng.

Khi cậu đang ăn lạp xưởng, ba người Lý Nghiệp, Lý Tô và Sergei đã xử lý xong một chai Vodka. Lý Nghiệp và Sergei thì không nói, Lâm Bán Hạ ngạc nhiên phát hiện ra, không ngờ tửu lượng của Lý Tô cũng rất tốt. Mấy chén Vodka vào bụng rồi mà sắc mặt anh vẫn không thay đổi, chỉ là khuôn mặt hơi ửng đỏ.

Lâm Bán Hạ đột nhiên nhớ ra, lần đầu tiên gặp mặt, Lý Nghiệp không cho Lý Tô uống rượu, nói thân thể anh ấy không tốt, sao giờ lại...

"Tôi và Lý Nghiệp quen nhau ở quán rượu đấy." Đầu ngón tay Lý Tô lướt qua chén rượu, ngữ khí hững hờ, "Khi đó anh ta mới mười hai tuổi, gầy gò chẳng khác nào đứa trẻ con."

Lâm Bán Hạ chăm chú lắng nghe.

"Nơi này loạn lắm, không giống trong nước." Lý Tô nói: "Bố mẹ Lý Nghiệp cũng mất sớm, hoàn toàn chẳng ai quản thúc gì anh ta. Khi tôi tìm được anh ấy, đúng lúc có người mời ảnh uống rượu." Khuôn mặt đang tươi cười của Lý Tô lạnh xuống: "Mời một đứa trẻ mười hai tuổi uống rượu, là người cặn bã đến mức nào chứ?"

Lý Tô đang kể chuyện xưa của Lý Nghiệp, vẻ mặt Lý Nghiệp lại chẳng mảy may thay đổi, tựa như chuyện Lý Tô đang kể chẳng phải chuyện của mình vậy.

"Rượu giá rẻ nhất là cồn trộn với nước, uống có thể chết người." Lý Tô nói: "Nhưng ở đây, cậu có biết không... Với một số người, có rượu uống là tốt rồi. Tôi ngồi cạnh đó, nhìn Lý Nghiệp uống một chén, lại tiếp lấy một chén, như thể muốn uống đến no bụng vậy." Anh tự giễu nở nụ cười: "Sao lại có đứa trẻ như vậy chứ. Khi ấy tôi mới nghĩ rằng, kẻ cặn bã quả thực không hiếm, nhưng đứa trẻ như vậy đó là lần đầu tiên tôi thấy."

Anh ta kể đến đây lại rót cho mình một ly nữa, uống một hơi cạn sạch.

"Sau đó thì sao?" Lâm Bán Hạ hỏi.

"Sau đó?" Lý Tô nói: "Tôi nhìn vậy thấy trong lòng khó chịu ghê, vì vậy đánh cho tên khốn kia một trận. Lý Nghiệp, nhóc khốn kiếp này còn nhổ nước bọt với tôi nữa chứ." Anh trừng Lý Nghiệp bên cạnh một chút, nhưng Lý Nghiệp cũng không quan tâm lắm, không mặn không nhạt nói: "Đó là khách của quán rượu, cậu sẽ hại tôi mất việc."

Lý Tô mắng một câu thô tục bằng tiếng Nga, lại uống thêm chén nữa.

Lý Nghiệp cũng không ngại, ngón tay gõ lên bàn một cái: "Chén thứ sáu rồi."

Lý Tô lại càng mắng tợn hơn.

Lâm Bán Hạ cảm thấy mình thật sự chẳng thể nhìn thấu mối quan hệ của hai người này. Theo lý thuyết mà nói, Lý Tô đưa Lý Nghiệp đi khỏi nơi ấy, đáng ra Lý Nghiệp phải sùng kính và tôn trọng Lý Tô mới phải; nhưng từ biểu hiện của Lý Tô có thể thấy, anh ta thậm chí còn hơi sợ đứa trẻ mà mình mang khỏi nước Nga này. Lâm Bán Hạ không hiểu, vì thế chỉ yên lặng uống phần của mình.

Lý Tô nói: "Sau đó tôi đưa anh ta đi, mang về Trung Quốc. Tôi nghĩ mãi, dù tôi chẳng phải người tốt gì, nhưng ít ra cũng sẽ không để một đứa trẻ uống rượu ghê như thế. Ảnh còn nhỏ như vậy, tay bé chẳng khác gì que củi." Anh ta xoa mặt một cái: "Tôi còn tưởng khi trưởng thành thì sẽ thành một thiếu niên thanh tú tri kỷ với tôi cơ, sau đó thi đại học nào đó tốt một chút, tìm công việc nào đó không tệ phần nào... nhưng ai ngờ, càng ngày càng sai..."

Chén rượu thứ bảy trôi xuống bụng, Lý Tô kết thúc đề tài này.

Lâm Bán Hạ cảm thấy dường như Lý Tô còn rất nhiều lời muốn nói, nhưng anh lại không lên tiếng nữa.

Lúc bọn họ đang nói chuyện trên trời dưới đất, Sergei bên cạnh cũng tì tì nốc rượu giải sầu. Thậm chí anh ta còn chẳng cần đồ nhắm, cứ chén này nối chén kia, uống cả vào bụng, như thể đó không phải Vodka tinh khiết nồng độ cao mà chỉ là nước lọc không vị vậy.

Lý Tô nói đó mới là cách mà người Nga uống rượu. Tại nơi phố thị miền cao, thời tiết lạnh lẽo là rất bình thường, nó giúp người dân quốc gia này có được linh hồn mạnh mẽ và thân thể cường tráng, đồng thời cũng làm họ yêu thứ chất lỏng có thể sưởi ấm bản thân thế này rất sâu đậm.

Ngay khi đang nói chuyện phiếm, Lý Tô cũng uống xong chén rượu cuối cùng của mình. Anh ta tiếc nuối buông chén xuống, đứng lên nói mình muốn ra ngoài hút điếu thuốc.

Lý Nghiệp không cản, mắt dõi theo bước anh đi.

Lâm Bán Hạ kỳ quái hỏi: "Anh và anh ấy cãi nhau à?"

Lý Nghiệp nhìn Lâm Bán Hạ một lát: "Ừm."

Lâm Bán Hạ càng cảm thấy kỳ lạ hơn: "Sao lại cãi nhau..."

Lý Nghiệp nói: "Việc vặt thôi."

Xem ra y cũng không muốn nói cho Lâm Bán Hạ biết chuyện với Lý Tô, vì thế Lâm Bán Hạ cũng thức thời ngậm miệng, lại uống thêm nửa chén rượu nữa.

Lý Tô vừa đi, không khí cả bàn rượu thoáng chốc trở nên yên tĩnh. Sergei uống liên tùng tục, không ngừng chút nào. Lâm Bán Hạ dùng vốn tiếng Anh sứt sẹo của mình an ủi anh ta vài câu, anh ta lại cười khổ khoát tay với Lâm Bán Hạ, Lâm Bán Hạ chỉ có thể để anh ta tiếp tục.

Cứ uống ba, bốn lượt như vậy, Lâm Bán Hạ thật sự không chống đỡ nổi nữa, lê đôi chân mềm nhũn ra ngoài hóng chút gió lạnh. Cậu thấy Lý Tô ngồi xổm trên mặt đất, dùng một cành gỗ trêu con kiến dưới chân. Cậu nói: "Mặt trời sắp mọc, anh nhớ đeo khẩu trang và kính râm lên đấy nhé."

"Ài..." Lý Tô không nhúc nhích: "Cậu không uống nữa à?"

"Không uống nổi." Lâm Bán Hạ nói: "Tửu lượng của anh tốt lắm à?"

"Tất nhiên rồi." Lý Tô nói: "Tửu lượng của tôi tốt nhất luôn đó. Xin lỗi, tôi quên Tống Khinh La không ở đây." Anh quay đầu nhìn Lâm Bán Hạ: "Hôm qua lúc làm chuyện kia, cậu không sợ mình sẽ biến thành nước bùn sao?"

Ý anh ta là khi Lâm Bán Hạ cầu nguyện.

"Sợ chứ." Lâm Bán Hạ là người thành thật, "nhưng nếu Tống Khinh La thất bại thì cả bốn chúng ta đều sẽ chết ở đó..."

"Tôi biết, tôi biết." Lý Tô nói: "Ai cũng biết điều ấy, nhưng cậu có hiểu không... chẳng có mấy ai thật sự dám làm vậy đâu." Anh cười, ánh mắt nhìn Lâm Bán Hạ dịu dàng muốn chết: "Lâm Bán Hạ, tôi rất vinh hạnh được làm bạn với cậu."

"Tôi cũng vậy." Lâm Bán Hạ trả lời: "Vì thế tôi nghĩ anh không phải người tát tôi lúc ấy đâu nhỉ?"

Lý Tô: "..."

___

Tiểu kịch trường:

Lâm Bán Hạ: Tôi tưởng là tôi sẽ chết luôn cơ.

Tống Khinh La: Em sợ chết sao?

Lâm Bán Hạ: Tôi không sợ chết, tôi sợ...

Tống Khinh La: Sợ cái gì?

Lâm Bán Hạ: 0.0 tôi sợ sau khi chết, ngân hàng tàn khốc vô tình sẽ tịch biên phòng ở của tôi.

Tống Khinh La: ... 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp