Giả Trai Lại Bị Nam Thần Coi Trọng

Chương 63: Giao thừa


1 tháng

trướctiếp

Triệu Ninh Manh đứng ở tượng đá điêu khắc dưới tầng khoa nghệ thuật đợi cả một tiếng đồng hồ, cuối cùng Diệp Thanh cũng đeo bản vẽ đi ra.

Triệu Ninh Manh huýt sáo với cậu.

Diệp Thanh quay đầu lại, nhìn thấy Triệu Ninh Manh, ánh mắt hơi sa sầm xuống.

 
Cô mặc một cái quần cao bồi siêu ngắn, phía trên là cái áo ba lỗ mát mẻ, phác họa thân hình cao gầy mảnh khảnh, một đôi xương quai xanh tinh xảo xinh đẹp. Dáng người đẹp như vậy cũng khiến cho nữ sinh xung quanh cực kỳ hâm mộ.

Kỳ thật rất nhiều lúc, mọi người đều cảm thấy Diệp Thanh và Triệu Ninh Manh rất không hợp nhau, Triệu Ninh Manh là kiểu con gái khí chất cực kỳ mạnh mẽ, tính cách thì nghĩ gì nói đó, ăn mặc cũng rất có cá tính, không phải kiểu con gái ngoan ngoãn khiến con trai cảm thấy an toàn.

Mà Diệp Thanh lại là điển hình của thiếu niên áo sơ mi trắng, giáo dưỡng tốt, quy củ, phong cách chàng trai nhà bên.

Các bạn học nhìn thấy Diệp Thanh đi chung với cô gái có phong cách như vậy đều cảm thấy dường như không quá xứng đôi.

Nhưng đây cũng không có trở ngại gì đến hai người. Từ lúc hai người lên đại học đã bắt đầu yêu đương, bây giờ cũng đã được một năm rồi.

Diệp Thanh thấy Triệu Ninh Manh chờ cậu, ánh mắt có chút động đậy, nhưng lập tức khôi phục lại bình thường, đi tới chỗ cô.

Hai người giống như thường ngày, đi dọc theo con đường trong trường, Triệu Ninh Manh lén nhìn Diệp Thanh mấy lần, cậu vẫn luôn cúi thấp đầu, nhìn đá lát đường dưới chân, chốc chốc lại đá văng đá vụn ven đường.

 Triệu Ninh Manh bĩu môi, nói: “Cặp sách nặng.”

Diệp Thanh trì độn một chút mới phản ứng, vội nhận cặp sách của cô, đeo lên vai mình.

Thân hình cậu vạm vỡ, đeo cặp nữ sinh nhìn không hợp lắm, nhưng phong cách lại vô cùng ngọt ngào.

“Buổi tối anh có việc gì sao?” Triệu Ninh Manh hỏi cậu.

“Chuẩn bị tới phòng vẽ tranh ngốc người ở đó cả đêm.”

“Em có thể đi xem anh vẽ tranh không?”

Diệp Thanh quét mắt nhìn cô một cái, chần chờ một chút, giống như muốn nói lại thôi.

Từ trước đến giờ tâm tư của Triệu Ninh Manh đều rất tỉ mỉ cũng là cô gái rất mẫn cảm, cô nói thẳng: “Trong khoảng thời gian này, anh không chủ động liên lạc với em, anh có lời gì thì nói rõ ràng một lần luôn đi.”

Diệp Thanh ngập ngừng một chút, rốt cuộc trong lòng cậu vẫn luôn sợ hãi, lại không dám tùy tiện nhắc đến đề tài kia __ __

“Em muốn đến với Ôn Hàn sao?”

Triệu Ninh Manh biết trong lòng cậu vẫn đau đáu chuyện này, từ sau ngày ấy ở quán ăn đêm gặp được Ôn Hàn, Diệp Thanh luôn cố tình hay vô ý lảng tránh cô.

Triệu Ninh Manh cau mày nói: “Em nói muốn đến với Ôn Hàn lúc nào thế?”

Diệp Thanh chần chừ một hồi, cuối cùng nói: “Anh không muốn làm khó em, em cũng không cần áy náy hay cảm thấy có lỗi với anh. Nếu như em nói chia tay không được, vậy cứ để anh nói. Dù sao cậu ta cũng là người em thích từ nhỏ đến lớn, anh hiểu rõ cảm giác đó, anh tình nguyện buông tay.”

Triệu Ninh Manh đứng im vài giây, đi đến trước mặt Diệp Thanh, nhón chân lên búng nhẹ vào trán cậu: “Anh diễn sâu quá rồi đó!”

Diệp Thanh:...

Lời này cậu đã cất giấu trong tận đáy lòng nhiều ngày rồi, vậy mà lại bị Triệu Ninh Manh chế giễu, nhất thời có chút không chịu được, vội nói: “Đây đều là những lời thật lòng của anh! Anh không giận em.”

Triệu Ninh Manh bất đắc dĩ xoa đầu cậu: “Thanh nhi, chuyện chia tay với anh, trước giờ em chưa từng nghĩ tới, sau này cũng vậy, hiểu chưa?”

“Nhưng mà…” Diệp Thanh ngập ngừng nhìn cô: “Ôn Hàn…”

“Một năm nay, Ôn Hàn đến tìm em hai lần, lần đầu là kỳ nghỉ sau khi tốt nghiệp cấp ba, ngày thứ hai sau khi em đồng ý yêu đương với anh, cậu ấy nói muốn báo danh cùng một trường đại học với em.”

Diệp Thanh nhìn Triệu Ninh Manh, đột nhiên có chút may mắn vì bản thân đã chọn ngày cuối hạ đó để tỏ tình với cô, khó khăn lắm mới sớm hơn Ôn Hàn một ngày.

“Em thừa nhận, khoảng thời gian đó, em thật sự có mục đích riêng với anh, em muốn vào một đoạn tình cảm mới để không phải chìm đắm vào những năm tháng trong quá khứ, chìm đắm vào ảo tưởng của bản thân đối với cậu ấy, không thể tự thoát ra.”

“Anh biết.” Diệp Thanh trầm giọng nói: “Anh biết, thật ra em vốn không phải thích anh.”

Cậu vẫn luôn biết, có lẽ bản thân là người thích hợp nhất, vào thời điểm cô không vui vẻ nhất cậu là người xuất hiện ở bên cạnh cô, chứ không phải là nốt chu sa [1] trong tim cô.”

[1] nốt chu sa: chỉ người đã để lại dấu ấn sâu sắc trong lòng người khác.

“Lần thứ hai Ôn Hàn tìm em là chiều hôm qua.” Triệu Ninh Manh tiếp tục nói.

Diệp Thanh ngẩng đầu, nhìn cô, trái tim bỗng đập loạn xạ.

Mười chín năm nay, cậu chưa từng sợ bất cứ cái gì, nhưng mà vào thời khắc này, cậu thật sự có chút sợ hãi.

“Cậu ta tìm em làm gì?”

“Lần này, cậu ấy xin lỗi em, xin lỗi vì thanh xuân hơn mười năm đã qua, cậu ấy nói hy vọng em có thể cho cậu ấy thêm một cơ hội nữa."

Bàn tay buông thõng của Diệp Thanh nắm chặt, không nhịn được run rẩy: “Vậy em…”

“Em nói với cậu ấy, em đã không còn thích cậu ấy nữa rồi.”

Diệp Thanh kinh ngạc nhìn cô.

Triệu Ninh Manh đến bên cạnh Diệp Thanh, kiễng chân, kề sát vào tai cậu, dùng âm thanh chỉ mình cậu nghe được, nhỏ nhẹ nói - -

“Trong quá khứ có người cam đoan với em, anh ấy sẽ làm bạn trai tốt nhất tốt nhất thế giới, mỗi ngày anh ấy sẽ nhắn tin chúc em ngủ ngon, mỗi ngày đón em tan học, bất luận là chuyện gì đều dẫn em theo bên cạnh, cùng em tới lớp tự học, chép sách thư viện, nhớ rõ sinh nhật và kỳ s!nh lý của em. Anh ấy sẽ giúp em đeo túi sách, lúc em mang giày cao gót đau chân, anh ấy cũng sẽ xoa chân cho em. Anh ấy không giỏi ăn nói, nhưng lại có vẻ hài hước lạnh lùng của riêng mình, rất đẹp trai, nhưng hay tự ti.”

Hơi thở của Triệu Ninh Manh tựa như một làn gió ấm áp phảng phất bên tai cậu.

“Hôm qua lúc Ôn Hàn thổ lộ với em, em cho rằng em sẽ rất vui vẻ, nhưng cuối cùng lại không có.”

Triệu Ninh Manh nghiêm túc nói: “Em đã từng hoảng sợ, mỗi ngày đều không nhịn nổi bất an và xao động, giờ thì không còn nữa. Em nhìn cậu ấy, trong lòng đã trở nên rất bình tĩnh. Em nghĩ, đại khái là vì, em đã có người em thích rồi.”

Diệp Thanh ngập ngừng một lúc lâu, mới cẩn thận dò hỏi: “Người trong lời em nói, chắc không phải là anh đấy chứ?”

Triệu Ninh Manh vốn dĩ rất thâm tình, nghe thấy câu này của cậu, ngược lại trợn mắt, không kiên nhẫn nói: “Nếu không thì sao, chẳng lẽ là Lục Vũ hả?”

Diệp Thanh thụ sủng nhược kinh đến mức tay không biết để đâu, thậm chí không biết nên phản ứng thế nào.

“Em thật sự thích anh?”

"Xin lỗi vì đã khiến anh nghĩ rằng một năm nay, em đều xem anh là công cụ hình người.” Lúc Triệu Ninh Manh nói lời này, rõ ràng là có chút hẹp hòi.

“Không không không, không sao cả, anh bằng lòng ở bên cạnh em làm công cụ hình người, anh nhất định sẽ làm công cụ hình người toàn năng nhất, tùy ý em sử dụng.”

Triệu Ninh Manh cười cười: “Diệp Thanh, em phát hiện anh có một điểm rất giống Ôn Hàn.”

“Có sao?”

“Kiểu của các người là cái kiểu rất điển hình của thể chất tra nữ, cho dù không phải tra nữ cũng sẽ bị các người biến thành tra nữ.”

Diệp Thanh chớp chớp mắt: “Tại sao?”

“Bởi vì biết anh sẽ không đi, sẽ mãi ở chỗ này chờ đợi cô ấy, vì vậy cô ấy sẽ mặc sức bay lên trời cao, tùy tiện dạo chơi."

Diệp Thanh thực sự không biết bản thân còn có thuộc tính này, thật ra cậu cũng từng nghe Lục Vũ không chỉ một lần lảm nhảm bên tai mình như vậy - -

Liế/m [2] đến cuối cùng, cái gì cũng không có.

[2] Ý chỉ mình là có tính “liế/m cẩu”

“Vậy em sẽ thế sao?” Cậu nhìn Triệu Ninh Manh: “Em sẽ vì anh vẫn luôn chờ em mà đi tìm bãi biển của mình sao?”

Triệu Ninh Manh cảm thấy em trai này thật sự có chút ngây thơ đáng yêu, cô vòng tay ôm lấy cổ Diệp Thanh, nhẹ nhàng hôn lên môi cậu một cái, mềm giọng nói: “Em đã tìm thấy rồi.”

Diệp Thanh trợn tròn mắt, đây là lần đầu tiên trong một năm nay hai người yêu đương, có hành động thân mật như vậy.

Trước đây hai người yêu đương giống hệt như học sinh cấp ba, nắm tay đi dạo đã là cao nhất rồi, Diệp Thanh vẫn luôn cảm thấy Triệu Ninh Manh không thích mình, cho nên không dám vượt quá giới hạn, sợ cô không thoải mái, không vui.

Triệu Ninh Manh nhẹ nhàng hôn khóe môi cậu, tựa như cảm thấy chưa đã thèm, chậm rãi chuyển qua bên môi, nhẹ nhàng ngậm vào.

Đầu óc Diệp Thanh tựa như nước sôi, hơi nước bốc lên nóng hầm hập, từ má cho đến vành tai.

Triệu Ninh Manh thấy cậu không có phản ứng gì, liền dời đi một chút, nói: “Nếu hiểu lầm đã được cởi bỏ vậy thì em về trường đây, buổi tối vẽ tranh xong, anh nhớ về sớm chút.”

Cô còn chưa dứt lời đã bị Diệp Thanh kéo lại, tay cậu dừng ở vòng eo nhỏ của cô, dùng sức nâng lên, cô liền đón nhận cậu.

Một nụ hôn nóng bỏng rơi xuống, Diệp Thanh vô sự tự thông mút cánh môi cô, như nhấm nháp cây kẹo ngọt. Một năm trước cậu đã muốn làm như vậy, đè nén quá lâu bây giờ bùng nổ, tự nhiên nụ hôn này không thể chỉ chạm nhẹ rồi thôi.

Triệu Ninh Manh cũng là lần đầu bị người ta hôn sâu đến vậy, có chút không chống đỡ nổi, đưa tay đẩy ngực cậu một cái, phát ra tiếng rên nhẹ.

Hô hấp Diệp Thanh hỗn loạn, cúi đầu nhìn cô, ánh mắt dịu dàng như nước: “Từ nay về sau, em là của một mình anh.”

“Em vốn đã là...”

Lời còn chưa dứt, Diệp Thanh đã kéo tay cô bước nhanh qua đường cái, đi đến phòng vẽ tranh.

Trước đây, Triệu Ninh Manh thật sự cho rằng Diệp Thanh là bạn trai ôn tồn nho nhã, sau khi cởi bỏ tự ti và bất an, quả nhiên, đàn ông không có một người nào thật sự ngây thơ.



Kỳ nghỉ đông năm thứ ba đại học, Ôn Noãn và Giang Trác trở về nhà họ Giang, gặp ông nội Giang Trác, Giang Tiệp và Tưởng Trừng cũng có mặt, cả nhà cùng nhau ăn bữa cơm giao thừa.

Ôn Noãn đến, bọn họ đương nhiên rất nhiệt liệt hoan nghênh, Giang Tiệp hỏi Ôn Noãn không ít chuyện, bao gồm cả ngành học của cô, cha mẹ cô, còn có công việc tương lai v.v, y hệt tất cả những bà mẹ chồng trong thiên hạ, quan tâ m đến bối cảnh gia thế của cô.

Đương nhiên, có thể nhìn ra, tuy bà cố gắng khống chế cảm xúc của mình, nhưng vẫn không kìm nén được vẻ vui mừng trên khuôn mặt.

Thực ra lúc trước Ôn Noãn vẫn luôn cảm thấy, Giang Tiệp không giống như ghét bỏ Giang Trác như bà thể hiện bên ngoài, thật ra ở sâu trong nội tâm bà, đối với cậu không hẳn là không có thương hại và đau lòng.

Giang Trác không thích biểu lộ cảm xúc, từ đầu đến cuối vẫn chưng bộ dạng không tim không phổi nhẹ như mây gió, nhưng mẹ vẫn luôn là chấp niệm duy nhất trong tim cậu.

Bữa cơm này, hai mẹ con Giang Trác và Giang Tiệp đều cố gắng kiềm chế lịch sự ăn cơm, gần như chưa từng trực tiếp nói chuyện, suốt bữa ăn đều là hai người Ôn Noãn và Tưởng Trừng ba la bô lô nói không hết.

“Chị học AI hả? Là lắp ráp người máy?”

“Đúng vậy!”

“Mẹ ơi, ngưỡng mộ chị ghê!” Tưởng Trừng nói với Ôn Noãn: “Em thật sự rất muốn học chuyên ngành đó, nhưng mẹ em lại cứ muốn em học tài chính gì gì đó.”

Nói rồi, Tưởng Trừng liền ai oán nhìn Giang Tiệp.

Giang Tiệp bất đắc dĩ cười nói: “Mẹ bắt con học tài chính là vì tương lai con có thể phát triển hơn, nhưng con nếu có sức học chuyên ngành thứ hai thì vẫn có thể theo đuổi sở thích của con mà.”

“Thôi bỏ đi, cái lĩnh vực Ai này tính chuyên nghiệp quá mạnh mẽ, con vẫn muốn lên đại học tìm một cô bạn gái.”

“Con mới bao lớn tìm bạn gái cái gì?”

“Con học đại học rồi thì có thể tìm bạn gái, con muốn tìm một cô gái xinh đẹp giống như chị dâu.”

“Con trai, con phải bản lĩnh trước thì mới có bạn gái thích con.” Giang Tiệp gõ trán cậu: “Dồn tâm tư vào việc học đi.”

Hai mẹ con tự nhiên thân thiết nói chuyện, trong lời nói đều là tình thương yêu sâu sắc của mẹ đối với con trai.

Ôn Noãn nhìn về phía Giang Trác, cậu ngồi ngay ngắn, sống lưng thẳng như cây bút, im lặng ăn cơm, không nói tiếng nào.

“Dì ơi, kỳ khảo hạch năm nay của Giang Trác cũng toàn đạt điểm A.” Ôn Noãn nói với Giang Tiệp: “Còn lấy được bằng khen và học bổng toàn phần!”

“Đứa trẻ Giang Trác này vẫn luôn rất ưu tú.” Giang Tiệp cười cười nói: “Lúc trước thi đua cấp tỉnh, chỉ cần thằng bé tham gia thì đều là không còn chỗ cho Tiểu Trừng nhà chúng ta nữa.”

“Đó là do con nhường anh!” Tưởng Trừng không khách khí nói: “Con nhường cho anh lấy giải nhất chứ bộ!”

“Được được được, là con khiêm tốn, được chưa.”

Ôn Noãn cười quay đầu nhìn Giang Trác một cái, cậu vẫn lạnh lùng như trước, rất khó dung nhập vào bầu không khí vui vẻ hòa thuận trong nhà.

Nhưng mà Ôn Noãn hiểu rõ, cậu có bao nhiêu ngưỡng mộ Tưởng Trừng.

Khoảng trống của mười năm sao có thể dễ dàng lấp đầy được.

Sau bữa cơm, ông nội Giang gia phát bao lì xì cho con cháu, đặc biệt là cho Ôn Noãn một cái bao lì xì lớn, cả nhà tụ tập vào trong phòng khách, vừa xem Xuân Vãn, vừa tán gẫu.

Trong lúc đó, Diêu Mạn Chi gọi cho Ôn Noãn một cuộc điện thoại, Ôn Noãn đi đến chỗ không có ai bắt máy - -

“Mẹ.”

“Tiểu Noãn, ở bên đó như thế nào?” Nghe giọng điệu Diêu Mạn Chi, còn có chút không yên tâm, sợ cô đón giao thừa ở nhà người ta sẽ bị chịu thiệt thòi: “Mẹ cậu ấy có dễ ở chung không? Có làm khó con không?”

“Không có, dì rất tốt.” Ôn Noãn nói: “Người trong nhà đều rất tốt, còn cho con một bao lì xì lớn.”

“Vậy thì tốt.” Diêu Mạn Chi thở dài nhẹ nhõm: “Buổi tối về nhà sớm chút, chúng ta cũng chờ con trở về đón giao thừa đó.”

“Vâng.”

Ôn Noãn cúp điện thoại, cách một tầng cửa sổ, nhìn thấy Giang Trác một mình đứng ở hàng rào bên bờ tường phía sau vườn hoa, trên bầu trời đêm xa xa có làn khói lửa tràn ra, cô đoán Giang Trác đang ngắm pháo hoa, vì thế liền đẩy cửa ra ngoài, nhón tay nhón chân đi đến bên cạnh cậu, muốn hù cậu một chút.

Pháo hoa tan hết, cô nhìn theo ánh mắt Giang Trác, trông thấy ngã tư cách đó không xa có một chiếc xe hơi màu đen đang đỗ.

Giang Tiệp đứng bên cạnh xe, tranh chấp với một người đàn ông trung niên: “Hôm nay Giang Trác mang bạn gái về nhà ăn cơm, có thế nào tôi cũng phải đến gặp mặt một lần.”

Người đàn ông hết sức không vui nói: “Hôm nay là ba mươi Tết, cô quăng bố mẹ tôi đi, dẫn con về nhà ngoại thì thôi đi, lại còn vì gặp thằng nhóc kia, có lầm không vậy!”

“Ông đi về trước đi, lát nữa tôi sẽ dẫn Tiểu Trừng về.”

“Cô tốt nhất nhanh chút cho tôi, trong nhà vẫn còn đang chờ đón giao thừa đó.” Người đàn ông không kiên nhẫn lên xe, miệng lải nhải: “Chẳng lẽ quên nỗi đau của vết sẹo đó đem lại rồi à? Nếu tôi là cô, tôi sẽ vĩnh viễn không nhận nó.”

Câu này dường như Giang Tiệp đã nghe rất nhiều lần, không có phản ứng gì thái quá, chỉ thúc giục người đàn ông đó mau lên xe.

Ôn Noãn không nghĩ đến sẽ gặp phải tình huống ngượng ngùng này, cô quay người muốn rời đi, nhưng không ngờ Giang Trác cũng quay người, vừa khéo nhìn thấy cô.

Nhìn thấy bóng lưng chạy trối chết của cô, ánh mắt Giang Trác trầm xuống.

Chín giờ tối, Ôn Noãn và Giang Trác tạm biệt mọi người trong nhà, cậu đưa Ôn Noãn trở về.

Hai người đều ăn ý ngầm né tránh chuyện ban nãy, chỉ xem như chưa có chuyện gì xảy ra.

Sau khi về nhà, Ôn Hàn bưng một nồi canh cá tiêu xanh nóng hổi lên, làm bữa ăn khuya cho Ôn Noãn. Tuy Ôn Noãn ở nhà họ Giang ăn chưa no lắm, nhưng mà trong lòng giống như bị nghẹn cái gì đó, không có khẩu vị ăn bữa này, vì vậy sớm đã quay về phòng, lên giường nằm.

Cô biết trong lòng Giang Trác nhất định không dễ chịu, Giang Tiệp có gia đình với chồng của bà ấy, theo một nghĩa nào đó mà nói, thực ra nhà họ Giang cũng không phải nhà của cậu.

Giống như Diêu Mạn Chi đã từng nói, có người dùng tuổi thơ chữa lành cả đời, mà cũng có người, dùng cả một đời để chữa lành tuổi thơ.

Giang Trác tất nhiên là ở vế sau.

Ôn Noãn càng nghĩ càng cảm thấy khó chịu, hiện tại trong lòng cậu chắc hẳn là vô cùng buồn bã, nghĩ đến đây, mắt của cô cũng có chút đỏ lên.

Cô lấy điện thoại, nhắn tin cho Giang Trác, lại không biết phải nói cái gì. Sau khi viết được vài chữ lại xóa đi.

Ở trong phòng đi tới đi lui mấy vòng, Ôn Noãn nhẹ nhàng mở cửa, thò đầu ra nhìn bên ngoài.

Ngày mai công ty có việc cần làm, nên giờ mẹ đã đi ngủ, Ôn Hàn cũng về phòng, phòng khách rất yên tĩnh.

Ôn Noãn nhẹ chân nhẹ tay đi xuống lầu, đổi giày đi ra ngoài.

Trong lòng cô đè ép khó chịu, trong đầu chỉ có một suy nghĩ muốn gặp cậu. Ba mươi Tết không dễ gọi xe, vì vậy Ôn Noãn dứt khoát lén lấy xe đạp của Ôn Hàn, ra khỏi sân.

Đường xá đêm ba mươi vẫn rất náo nhiệt, trên quảng trường tụ tập không ít người, đều đang chờ đếm ngược. Ôn Noãn nhìn đồng hồ, còn nửa tiếng nữa là đếm ngược rồi, cô tăng tốc chạy về phía nhà của Giang Trác.

Nhìn căn tứ hợp viện ngói xám tường trắng quen thuộc phía trước, Ôn Noãn ngẩng đầu quan sát lầu hai, cửa sổ trong phòng Giang Trác vẫn sáng đèn.

Cô dựng xe đạp sát vào tường, nhắn tin cho Giang Trác - -

“Anh ngủ rồi sao?”

“Ngủ rồi.”

“Ngủ rồi mà còn trả lời tin nhắn của em. (bĩu môi)

“Có lẽ là đang mộng du. (sờ đầu)

Ôn Noãn nghĩ ngợi rồi nói: “Vậy mời anh mộng du xuống dưới lầu, mở cửa cho em đi.”

Rất nhanh, trên lầu truyền đến thanh âm lạch bạch xuống lầu của chàng trai. Cửa viện mở ra, cậu nhìn cô, kinh ngạc hỏi: “Sao em lại đến đây?”

“Suỵt.”

Ôn Noãn nhìn thời gian trên đồng hồ, tích tắc, tích tắc, tích tắc… cuối cùng, khoảnh khắc thời gian chỉ về số không, cô giang hai tay, ôm lấy eo của cậu: “Anh trai, năm mới vui vẻ.”

Cô quàng khăn màu đỏ, chóp mũi bị lạnh hơi ửng đỏ, nước da càng thêm trắng bệch, pháo hoa bắn lên trời phía sau chiếu sáng đôi mắt trong như thủy tinh của cô.

Cô buông cậu ra, lúm đồng tiền nhỏ như ẩn như hiện thấp thoáng nơi khoé miệng, mỉm cười nhìn cậu: “Được rồi! Nhiệm vụ đã hoàn thành, em chỉ muốn qua đây đón giao thừa với anh thôi, giao thừa kết thúc rồi em phải về đây.”

Giang Trác có chút không biết làm sao, cô nhóc tinh quái lanh lợi này muốn ra ngoài là ra ngoài. Đêm ba mươi, vậy mà cô lại băng qua nửa thành phố đến tìm cậu, ở bên cậu vài giây để đón năm mới, sau đó lại về nhà.

Đúng là đủ giày vò mà!!

Ôn Noãn đẩy xe đạp, quay người muốn rời đi, đi được vài bước cô lại quay đầu nhìn cậu.

Cậu mặc một chiếc áo len màu xám mỏng manh, đứng dưới ánh đèn, thân người rất cao, ánh mắt bị làn mi dài cong che khuất, nhìn không rõ sắc mặt.

Cô giơ tay về phía cậu: “Mau trở về đi, bên ngoài lạnh lắm!”

Nói rồi cô cưỡi lên xe, sau đó còn chưa kịp giẫm bàn đạp thì chàng trai phía sau đột nhiên chạy đến, kéo cánh tay cô.

“Làm gì vậy?” Ôn Noãn hơi sửng sốt.

“Tối nay, ở lại đây.” Cậu nói ra từng chữ từng chữ.

Ôn Noãn không hiểu hỏi lại: “Ở lại đây làm gì?”

“Làm chuyện vẫn luôn muốn làm.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp