Hứa Cùng Em Phù Sinh Nhược Mộng

Chương 9: Phiền phức lại tới


2 năm

trướctiếp

Hứa Tinh Trình ra khỏi Mỹ Cao Mỹ, đi tới ngã tư đường, vừa đi vừa ngắm nghía mặt dây chuyền của Thiên Anh, yêu thích không rời, khóe miệng không khỏi nở nụ cười.

Anh vừa ngẩng đầu, lại nhìn thấy qua tủ kính bên cạnh có vài người cảnh sát mặt thường phục ở phía sau, đang lén lút đi theo anh. Hứa Tinh Trình vừa quay đầu lại, mấy người họ vờ như nói chuyện phiếm, không nhìn anh.

Hứa Tinh Trình biết mình bị theo dõi, bước chân nhanh hơn.

Mấy cảnh sát chìm nọ cũng bước nhanh, vừa rẽ ngay góc ngã tư, lại phát hiện không thấy bóng dáng của Hứa Tinh Trình đâu.

Mấy cảnh sát chìm đưa mắt nhìn nhau, thì thầm to nhỏ, tỏa ra bốn phía tìm kiếm.

Đợi họ đi hết, Hứa Tinh Trình nấp trong buồng điện thoại công cộng xuất hiện, nhìn thấy một chiếc xe kéo đi ngang qua, vội vàng ngoắc lại.

– Anh muốn đi đâu?

– Bệnh viện Từ Ái, nhanh lên- Phu xe kéo đáp một tiếng, kéo xe chạy băng băng trên đường, Hứa Tinh Trình xả tấm màn che xuống, người ngồi thụt vào trong xe, dùng áo che mặt.

Trên đường, mấy tên cảnh sát chìm tập hợp lại, lắc đầu với nhau, thở dài, đúng lúc xe kéo đi ngang qua họ, hoàn toàn không bị phát hiện.

Hứa Tinh Trình vội vàng đến bệnh viện, gặp được Đoàn Thiên Tứ đứng bên ngoài phòng bệnh.

Đoàn Thiên Tứ thấy anh, chủ động đến chào hỏi:

– Anh là người tối qua đúng không? Anh là ân nhân cứu mạng cha tôi, xin nhận một lạy của Thiên Tứ.

– Không dám nhận, tôi tên Hứa Tinh Trình, anh có thể gọi tôi là Mật Trúc. Đúng lúc tôi làm việc đi ngang qua bệnh viện, sẵn tiện ghé xem sức khỏe ông chủ Đoàn hồi phục thế nào?- Hứa Tinh Trình vội vàng đáp lễ, vừa nói vừa nhìn vào bên trong, tìm kiếm bóng dáng Thiên Anh.

Đoàn Thiên Tứ nhìn ra được anh là tới tìm Thiên Anh, nhưng vẫn trả lời câu hỏi của anh thật chi tiết:

– Tối qua được anh Hứa cứu giúp, cha tôi không bị đe dọa tính mạng, bác sĩ nói phải để cha tôi tịnh dưỡng một thời gian. Hiện giờ ông đang ngủ.

– Không sao là tốt rồi. À sao không thấy cô Thiên Anh?

– Chiều nay Thiên Anh có buổi diễn, nên về Phúc Long chuẩn bị rồi- Đoàn Thiên Tứ bịa chuyện mà mặt không biến sắc, tim không đập mạnh.

Hứa Tinh Trình tiếc nuối vì không gặp được cô, nhưng biết chiều nay cô có buổi diễn, lại có chút mong chờ:

– Vậy tôi không làm phiền nữa, nhờ anh chuyển lời hỏi thăm của tôi đến ông chủ Đoàn, tạm biệt.

– Đi thong thả không tiễn!- Đoàn Thiên Tứ không biết bản thân làm vậy là đúng hay không. Đây là một cậu chủ rất hấp dẫn, nhưng trực giác mách bảo anh mấy cậu ấm thế này tương lai nhất định sẽ mang đến thương tổn cho em gái anh. Nếu em gái anh và anh ta đã không phải người cùng một thế giới, dứt khoát cắt đứt mối quan hệ này ngay từ đầu đi.

Hứa Tinh Trình buồn bã ra về, vừa mới khuất bóng khỏi góc hành lang, Thiên Anh đã cầm phích nước từ trong phòng đi ra:

– Anh, vừa rồi anh nói chuyện với ai vậy?

– À, không có ai, chỉ là người hỏi đường thôi. Thiên Anh, em thức cả đêm rồi có mệt không? Hay là em về nhà nghỉ ngơi trước đi, chiều nay còn có buổi diễn. Đừng vắt kiệt cơ thể mình.

Thiên Anh nhìn ra sự quan tâm và đau lòng trong mắt anh, kéo cánh tay anh trai làm nũng:

– Vẫn là anh tốt với em nhất.

– Cùng cha cùng mẹ sinh ra, anh không thương em thì ai thương em? Hãy nhớ, trên đời này không có người thứ hai đối tốt với em hơn anh đâu- Đoàn Thiên Tứ nhìn Thiên Anh, nói đầy thâm ý.

***

Rạp hát Phúc Long, bên ngoài phòng hóa trang, tiếng khua chiêng gõ trống, tiếng người ồn ào.

Thiên Anh nhìn mình trong gương sau khi đã hóa trang xong, bất giác lại nhớ tới một người.

Một đôi tay vịn lấy vai cô, xoay cô lại, nhẹ nhàng lau đi thuốc màu còn sót lại trên mặt cô, lực tay nhẹ nhàng. Anh còn cầm tay cô, viết tên anh vào lòng bàn tay cô, cả bóng lưng rộng mặc comple trắng kéo xe kéo trong màn mưa đó nữa.

Ngón tay Thiên Anh chấm vào nước trà, viết chữ Mật nguệch ngoạc lên mặt gương trang điểm. Bởi vì nhớ sai, nên bị thiếu một chấm, cô nhìn chằm chằm chữ đó vô thức mỉm cười, nhìn thấy khóe miệng ôm mộng tưởng của mình trong gương, Thiên Anh hơi giật mình, chẳng lẽ cô đang nhớ anh?

Thiên Anh đang nghĩ ngợi, đột nhiên có người vỗ vai cô, kéo cô ra khỏi dòng suy nghĩ, Thiên Anh quay lại nhìn, là anh trai.

– Thiên Anh, em ngẩn ngơ gì đó? Tất cả mọi người trong ngoài rạp hát, đều đang chờ em lên sân khấu biểu diễn đó. Hóa trang xong chưa?- Đoàn Thiên Tứ vờ như không nhìn thấy chữ viết trên mặt gương, chỉ thúc giục cô.

– Dạ xong rồi- Thiên Anh mặc đồ diễn chuẩn bị lên đài.

Đoàn Thiên Tứ gọi cô lại:

– Ai da, lưng áo sao lại thụng thế này?

Anh vô thức luồn tay vào bên trong đồ diễn định giúp cô kéo thẳng các nếp nhăn giống như trước đây, Thiên Anh lại né tránh như bị điện giật:

– Anh! Để tự em làm cho!

Đoàn Thiên Tứ giật mình một chút, không khỏi cười khổ:

– Xin lỗi, anh quên mất, Thiên Anh của chúng ta giờ đã thành thiếu nữ rồi.

Thiên Anh mặc trang phục Mộc Quế Anh lên sân khấu biểu diễn, hôm nay diễn vở “Mộc Quế Anh làm thống soái”, người xem nhiệt liệt hưởng ứng, tiếng trầm trồ khen ngợi vang trời. Đoàn Thiên Tứ đứng bên trong xem cũng liên tục gật gù.

Ngay lúc điệu bộ cử chỉ của Thiên Anh làm khán giả xem như ngây như dại, tại lúc không nên tán thưởng thì lại có người đứng lên vỗ tay, quấy nhiễu hứng thú của người xem.

Thiên Anh và khán giả ở đây đều lúng túng, người này chính là Hứa Tinh Trình.

Trong tiếng cười nhạo của người xem, Hứa Tinh Trình lại rất thản nhiên. Đây là biện pháp thu hút sự chú ý của Thiên Anh nhanh nhất, anh muốn nói với cô rằng, anh đến rồi.

Thiên Anh không biết suy tính trong lòng Hứa Tinh Trình, chỉ thấy anh không hiểu quy tắc. Trong lúc bốn mắt nhìn nhau, đối mặt với nụ cười cổ vũ ấm áp của anh, trong lòng cô cũng thấy ấm lây.

Anh đến để nghe cô hát hí khúc. Ý nghĩ như vậy một khi bắt đầu sản sinh, hệt như có ngọn lửa thiêu đốt toàn thân cô.

Xuống đài, Thiên Anh vừa lấy khăn lau lớp hóa trang, vừa hỏi Đoàn Thiên Tứ đang thu dọn trang phục:

– Cha ở bệnh viện có khỏe không anh?

– Yên tâm đi, các sư huynh đệ đã thay phiên nhau chăm sóc rồi, em lo hát cho tốt là được.

– Sức khỏe cha còn yếu, em muốn mang vài món tẩm bổ cho cha, em nghe người ta nói, ba ba chưng đường phèn của Tô Hàng Lâu rất ngon, hay là…

Đoàn Thiên Tứ liếc mắt đã nhìn thấu tâm tư cô:

– Khoan khoan, chứ không phải tự em muốn ăn à?

– Anh, ở trong mắt anh, em ngoài ăn ra chỉ có ăn thôi à?- Thiên Anh giận dỗi- Mau tính xem phòng vé hôm nay thế nào, trừ tiền thuốc men của cha thì còn lại bao nhiêu?

Đoàn Thiên Tứ đưa túi tiền cho Thiên Anh, Thiên Anh nhận lấy mở ra xem, đột nhiên có bàn tay vươn đến, giật lấy túi tiền.

Tên Mập đi vào phòng hóa trang, giật lấy túi tiền trong tay Đoàn Thiên Anh.

– Cô em biết đếm sao? Nào, chi bằng để Bàn tam gia đây đếm cho em! Một, hai, ba… chà chà, đúng là có tài nha, không ít đâu.

Thiên Anh đứng bật dậy  muốn đoạt lại túi tiền:

– Trả tôi! Anh là ai? Hậu đài là nơi mèo chó gì cũng có thể vào được sao?

Tên Mập không thèm nhìn cô:

– Con nhỏ này nói chuyện hăng nhỉ, không sợ cắn trúng lưỡi à.

Đoàn Thiên Tứ kéo Thiên Anh ra sau lưng mình:

– Đừng kích động.

Thiên Anh gấp đến độ muốn khóc:

– Đó là tiền chúng ta cực khổ kiếm được, còn phải chia cho ông chủ Mã, trả tiền thuốc men cho cha, anh em trong gánh hát nhiều như vậy đều dựa vào nó để có cơm ăn, không thể để hắn cướp đi được!

Bàn tam gia chậm rãi đếm xong, bước tới, giơ hai ngón tay sờ vào mặt Thiên Anh:

– Hay là, cô em để Bàn gia đây sờ nắn chỗ khác, thì túi tiền này sẽ trả cho em?

Thiên Anh bị làm nhục, Đoàn Thiên Tứ tức giận đến toàn thân phát run cũng không dám ra mặt, bài học tối qua còn rõ ràng trước mắt. Họ không phải con nhà quyền quý, có chỗ chống lưng. Gánh hát của họ ra đời lăn lộn kiếm sống chỉ có thể làm theo chữ “nhịn”.

Thiên Anh giãy khỏi Đoàn Thiên Tứ, thuận tay giáng cho tên Mập cái tát, đánh đến khóe miệng hắn rướm máu.

Tên Mập giận dữ, ôm mặt khó tin:

– Mày ỷ mày là người phụ nữ của La Phù Sinh liền không coi ai ra gì à? Bắt lấy nó cho tao, mấy người các ngươi đi nói cho La Phù Sinh biết, khi nào hắn thả Hồ Kỳ ra, đến châm trà nhận lỗi với tao, thì tao sẽ thả người.

Dứt lời, có hai tên côn đồ muốn đến bắt Thiên Anh, Đoàn Thiên Tứ lập tức chắn trước Thiên Anh, liên tục xin tha:

– Bàn tam gia, xin anh thương xót, sư muội này của tôi không hiểu chuyện, anh muốn đánh muốn phạt, tôi sẽ chịu thay cô ấy!

– Chịu thay cô ta? Mày chơi trò gì vậy? La Phù Sinh sẽ quan tâm đến sự sống chết của mày à? Anh em lên, đập nát chỗ này cho tao!

Đám đàn em Thanh bang xông đến, bắt đầu đập đồ đạc trong phòng, các sư huynh đệ tới ngăn cản cũng bị đấm đá. Nhân viên công tác trong rạp hát giận lắm nhưng không dám nói gì, mau chóng đi báo cho ông chủ Mã, phòng hóa trang ở hậu đài bị đập thành một đống lộn xộn.

Thiên Anh cảm thấy màng tang phình lên, lại là tên sao chổi xui xẻo kia. Mình đã tránh rất xa rồi, vẫn bị gặp vạ lây. Cuối cùng cô cũng hiểu, chỉ cần Hồng bang và Thanh bang một ngày không san bằng được đối phương, thì những người dân thấp cổ bé họng bị kẹp chính giữa như cô đây sẽ càng chịu khổ nhiều hơn.

Hai tên đàn em của tên Mập kéo Thiên Anh ra lối đi dưới sân khấu, Thiên Anh ngoại trừ tóc hơi rối, thì không bị thương tổn gì, vẻ mặt cô quật cường, không thèm cầu xin tha thứ.

Đoàn Thiên Tứ cùng các sư huynh đệ đi theo:

– Bàn tam gia, xin anh thả sư muội tôi ra đi!

– Mày có thời gian lãng phí ở chỗ tao, chi bằng mau đi gọi La Phù Sinh đến đây, không thì ông cũng không để ý dùng chung cái bô với hắn đâu. Người đẹp này da trắng thịt mềm, sao giống như nụ hoa chưa từng nở vậy nhỉ?

Thiên Anh tuy ở bên ngoài bán nghệ, nhưng vẫn là cô gái chưa chồng. Bị hắn sỉ nhục đến mất hết mặt mũi thế này, liền phun nước bọt vào hắn:

– Phụt! Tôi và La Phù Sinh không có quan hệ gì! Dù có, anh có bản lĩnh muốn chém muốn giết cứ tìm anh ta đi. Làm khó dễ một cô gái như tôi, không biết xấu hổ à?

Tên Mập mặt biến sắc, giơ tay lên định đánh Thiên Anh, cô không né tránh, một bàn tay đột nhiên ngăn hắn lại.

Mọi người vừa nhìn, là Hứa Tinh Trình.

– Mày là thằng nào?- Hứa Tinh Trình vừa về nước, đã lâu không lộ mặt ở Thượng Hải, cho nên tên Mập không biết người thanh niên tài tuấn trước mặt này là cậu chủ nhà nào.

Một đàn em khẽ nói với tên Mập:

– Bàn tam gia, người bạn lần trước ở bên cạnh La Phù Sinh, hình như rất giống tên này.

Tên Mập kinh hãi một chút, rút tay về, nhưng vẫn cứng miệng:

– Bạn của La Phù Sinh, chẳng phải cũng là hạng gà chó thôi sao, sợ hắn làm gì?

Rõ ràng Thang bang cũng làm nghề đó, há chẳng phải đang mắng luôn chính mình hay sao? Hứa Tinh Trình cười khẩy, nụ cười này in vào mắt Đoàn Thiên Anh, cũng chọc vào mắt Đoàn Thiên Tứ.

Ở trên người Hứa Tinh Trình, họ nhìn thấy phong thái gặp nguy không loạn, bản lĩnh khác biệt với loại người không dám gần của La Phù Sinh, Hứa Tinh Trình có một loại khoan thai chỉ đứng đó thôi cũng uy nghiêm, như thể chấp anh cũng không dám đụng đến tôi. Nói trắng ra, đây là sự tự tin dưỡng thành do sống lâu trong nhung lụa.

Ở lối ra vào của rạp hát, có người đứng ở góc tối theo dõi nhất cử nhất động của họ.

– Mày cười gì?- Tên Mập bị sự ung dung này chọc giận.

– Cười anh buồn cười.

– To gan- Tên Mập xông lên định đánh Hứa Tinh Trình, Hứa Tinh Trình vừa định đỡ, tên Mập đột nhiên trông thấy ai đó đang đứng ở góc tối nọ, lập tức thay đổi thái độ- Hôm nay may cho tụi bây, chỉ cần một ngày tụi bây chưa đi khỏi Thượng Hải, bọn tao đều sẽ trông chừng! Cô em à, em chuyển lời với La Phù Sinh, món nón giữa tao và hắn chưa xong đâu!

Tên Mập dẫn theo đám đàn em nhanh như chớp đã đi mất dạng, đến và đi đều đột ngột.

Hứa Tinh Trình có hơi bất ngờ, nhưng cũng không muốn truy nguyên nhân đến cùng:

– Cô Thiên Anh, cô không sao chứ?

Thiên Anh cảm kích nhìn Hứa Tinh Trình:

– Tôi không sao! Cám ơn anh! Lại cứu tôi một lần rồi.

Hứa Tinh Trình trả lại túi tiền giật được từ chỗ tên Mập cho Thiên Anh, còn lấy một tờ tiền mệnh giá lớn trong bóp da của mình kẹp lẫn vào trong.

Thiên Anh nhận lấy tiền, thấy nhiều hơn, vội vàng trả lại tiền dư cho Hứa Tinh Trình.

Hứa Tinh Trình không nhận:

– Xưa nay, thưởng cho diễn viên giỏi là phép lịch sự, cô Thiên Anh cần gì phải chối từ chứ?

– Hiện tại tôi không phải diễn viên nổi tiếng gì, cho dù tương lai phải, tôi cũng chỉ nhận phần mình nên được. Nếu vì anh thông cảm hay có nguyên nhân nào khác mà cho tôi tiền, vậy giống như tôi đang bán thân chứ không phải bán nghệ- Thiên Anh dúi tờ tiền vào tay anh, Hứa Tinh Trình không ngờ cô lại hiểu theo hướng đó, không muốn khó xử cô, liền bỏ tiền trở lại vào túi.

Tên Mập chạy hơi gấp, vừa chạy vừa quay đầu lại, cho đến khi rẽ qua góc đường, xác định không ai theo dõi mình, mới dừng lại thở dốc.

Đám đàn em cũng thở hổn hển, khó hiểu hỏi:

– Dù thằng đó có thân với La Phù Sinh, nhưng chẳng phải chỉ là tên nhà giàu chỉ biết khua môi múa mép thôi sao? Chúng ta cần gì sợ hắn?

Tên Mập thông khí, đập vành nón của tên đàn em:

– Mắt nhìn xung quanh tai thì nghe ngóng, không biết à? Tao sợ nó làm gì? Mắt của tụi bây chỉ để trang trí thôi sao? Nhìn không thấy có người đang theo dõi à? Chắc chắn không phải chỉ đến thôi đâu.

Một tên thuộc hạ khúm núm ló đầu ra nhìn:

– Đại ca, anh nói đến người đang đứng bên cạnh chúng ta à?

Tên Mập mất kiên nhẫn quay đầu, vừa thấy, toàn thân run lên bần bật, một bóng râm bao phủ cả đám bọn họ.

***

Thiên Anh và Hứa Tinh Trình nhìn nhau, anh đột nhiên vươn tay ra, giúp cô vén mớ tóc rối ra sau tai, má Thiên Anh ửng đỏ.

Đoàn Thiên Tứ nhìn mà khó chịu, lập tức đi đến kéo Thiên Anh ra sau:

– Lại nhận ơn cứu giúp của anh Hứa rồi, gánh hát chúng tôi vô cùng cảm kích.

– Nên làm mà, đổi lại là người khác cũng sẽ làm vậy thôi.

Sẽ không đâu, trong lòng Thiên Anh khẽ đáp, cô theo gánh hát đi đây đi đó nhiều năm, hiểu rất rõ ấm lạnh tình người. Người dệt hoa trên gấm rất nhiều, nhưng đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi lại rất hiếm có. Càng đừng nói tới một nơi bất ổn như Đại Thượng Hải, có thể nhìn thấy chuyện bất bình ngoài đường hàng ngày, nhưng có mấy ai đưa tay giúp đỡ chứ?

– Thực ra lần này tôi đến, là muốn trả cô Thiên Anh…- Hứa Tinh Trình còn chưa nói hết, một đám cảnh sát vọt vào trong rạp hát, vẻ mặt nghiêm trọng, hình như định tới bắt họ.

Đoàn Thiên Tứ vô thức kéo Thiên Anh tránh sang một bên.

Hứa Tinh Trình nhìn thấy toán cảnh sát này, lập tức nhét dây chuyền hình sao vào tay Thiên Anh.

Thiên Anh nhìn thấy dây chuyền, mừng rỡ không thôi:

– Sao lại ở chỗ anh?

– Hôm qua cô đánh rơi trước cổng bệnh viện, may mà tôi nhặt được, trông rất đặc biệt, nhất định là rất quý giá đúng không? Cất đi đừng làm mất nữa, tôi đi cùng cảnh sát một chuyến giải thích tình hình, không sao đâu.

– Không được, vụ ẩu đả này không liên quan đến anh, không thể để anh chịu tội được! Ai biết trong đám cảnh sát này có người nhận tiền của Thanh bang hay không?- Hình như Đoàn Thiên Anh có ấn tượng không tốt với cảnh sát, tối qua lúc anh dẫn cảnh sát đến giải vây cho La Phù Sinh, Thiên Anh đang ở hậu đài, nên không rõ thân phận của anh. Nhất thời anh không biết có nên thẳng thắn với cô hay không?

Thiên Anh bị Đoàn Thiên Tứ níu lại, không muốn Thiên Anh nói gì để bị cuốn vào trong đó.

Hứa Tinh Trình nhỏ giọng nói với Thiên Anh:

– Yên tâm, tôi không sao, họ là đến tìm tôi, cô đi sẽ càng thêm phiền phức.

Hứa Tinh Trình quay đầu, đi về phía đám cảnh sát nọ. Cảnh sát vừa thấy Hứa Tinh Trình liền đồng loạt dừng bước.

Hứa Tinh Trình cực kỳ bình tĩnh và khinh thường họ:

– Đừng tốn công nữa, tôi biết ai kêu các người tới, tôi đi cùng các người là được.

Nói xong, Hứa Tinh Trình sải bước đi khỏi rạp hát, để lại Thiên Anh với vẻ mặt lo lắng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp