Cừu Nhỏ Chạy Đâu Cho Thoát

Chương 41 2


2 năm

trướctiếp

Chương 412:

 

“Đạo diễn, tôi cũng không còn cách nào khác, chiếc nhẫn rất quan trọng với tôi.

 

Không nói về giá cả, mà là ý nghĩa của chiếc nhẫn, đó là chiếc nhẫn cầu hôn mà Tư thiếu đã tặng cho tôi, tôi không thể làm mắt nó.”

 

Vừa nghe thấy mấy chữ nhẫn cầu hôn Có Cẩm không thể nhịn được cười nữa.

 

Chẳng trách Chu Lê muốn phẫu thuật thẩm mỹ cạo xương, chắc hẳn trước đây cô ta có khuôn mặt to hơn, ngay cả những câu như vậy cũng dám nói.

 

“Cô cười cái gì! Có gì đáng cười!”

 

Chu Lê nhìn vào đôi mắt đang cười của Có Cẩm, trong lòng cô ta dâng lên một cảm giác bất an không thể giải thích được.

 

Rõ ràng là cô ta có cơ hội chiến thắng, Mạnh Linh có thể kết tội cô bằng cách lấy chiếc nhẫn ra.

 

Cô ta bị sốc bởi sự bình tĩnh trên gương mặt của Có Cẩm, chét đến nơi mà cô còn cười được.

 

“Tôi chỉ cười cô Chu hơi ngu ngốc, cô Chu, tôi khuyên cô một câu, bây giờ thu tay lại tôi có thể để yên mọi chuyện.

 

Nếu cô tiếp tục, người bị thương chỉ có thể là cô, đến lúc đó thì đừng khóc…”

 

Chu Lê bị lời nói của cô làm cho tức giận, cô ta nhanh chóng nháy mắt với Mạnh Linh.

 

Mạnh Linh nhân cơ hội cầm lấy túi xách của Có Cẩm: “Cô Erlena, nếu cô không có tật giật mình, tôi sẽ mở chiếc túi này để chứng minh cô trong sạch.”

 

Những người xung quanh cũng nhận ra một số manh mối, Mạnh Linh cố tình động vào túi xách, hiển nhiên cô ta đã sớm biết bên trong có đồ.

 

Mọi người đều vì Cố Cẩm mà đổ mồ hôi lạnh, bên trong thật sự có chiếc nhẫn, cho dù cô không lấy trộm thì cũng coi như xong! Lại nhìn Cố Cẩm, vừa nhìn những người bên cạnh như muốn nỗi điên lên, cô vẫn có thể ngồi đó với thái độ xem kịch, giống như không phải lấy túi xách của cô.

 

Chu Lê không tin Cố Cẩm thực sự sẽ không lo lắng, ngay cả một kẻ ngốc cũng có thể cảm nhận được có điều gì đó không ổn.

 

Trộm cắp máy vạn đã bị phán mấy năm tù, chứ đừng nói là đồ trăm triệu tệ.

 

Một khi phạm tội trộm cắp, đừng nói là một Nam Cung Mặc nhỏ bé, ngay cả ông trời cũng sẽ không thể cứu cô.

 

Chu Lê nhìn chằm chằm vào Cố Cẩm, bắt kỳ biểu hiện lo lắng và hoảng sợ nào trên gương mặt của Cố Cảm đều có thể làm cô ta hài lòng.

 

Tuy nhiên từ đầu đến cuối, trên mặt Cố Cảm không hề có chút sợ hãi, lúc này ngay cả đạo diễn Nam Cung cũng có chút lo lắng.

 

Cô ấy thực sự không lo lắng chút nào sao? Không có khả năng, chắc chắn người phụ nữ này cố ý giả vờ.

 

Thái độ lạnh nhạt của Có Cẩm hoàn toàn khiến Chu Lê khó chịu, Chu Lê trực tiếp ra lệnh cho Mạnh Linh.

 

“Mở ra.”

 

“Dừng tay!” Nam Cung Mặc lo lắng nói, cũng không biết cô đại tiểu thư này đã xảy ra chuyện gì.

 

Lúc này, cô vẫn vững như núi Thái Sơn, cho dù cô không trộm, nhưng bây giờ đang ở trước mặt bao nhiêu người.

 

Chỉ cần mở túi ra có chiếc nhẫn kia, cho dù Có Cẩm có lấy trộm nó hay không, cũng không thẻ thoát khỏi danh có tội.

 

Chu Lê nhìn Nam Cung Mặc: “Đạo diễn, có chuyện gì sao?”

 

Cuối cùng Nam Cung Mặc đã bảo vệ Có Cẩm, Cố Cảm đã trở thành nạn nhân của vần đề này.

 

“Đều là người cùng một đoàn phim. Bắt kẻ trong túi này có chiếc nhẫn hay không, chỉ cần cô mở chiếc túi này ra, đó là một loại thiếu tôn trọng và gây hại cho Erlena.”

 

“Đạo diễn, tôi cũng không còn cách nào khác. Dù sao chiếc nhẫn cũng chỉ nhỏ một chút như vậy. Nếu thật sự ở bên trong thì sao?”

 

Trong mắt Nam Cung Mặc hiện lên một tia lạnh lùng, nếu anh biết Chu Lê này phiền phức như vậy, anh đã không cho cô ta diễn vai nữ hai.

 

“Cô Chu, với tư cách là đạo diễn của bộ phim này, từ góc độ của tôi, tôi không muốn làm lớn chuyện.

 

Nếu cô Chu có yêu cầu gì, vị đạo diễn này có thể đáp ứng cô.” Nam Cung Mặc lùi một bước.

 

Cho dù ngậm đắng nuốt cay, vì để bảo vệ Cố Cẩm, anh chỉ có thể làm như vậy.

 

Sự quan tâm của Nam Cung Mặc dành cho Cố Cẩm bộc lộ ra ngoài, những người khác trong phòng này không phải là người mới.

 

Ai cũng hiểu rằng có 90% khả năng chiếc nhẫn nằm trong chiếc túi xách đó.

 

Có Cẩm có lấy trộm nó hay không không quan trọng, điều quan trọng là một khi Chu Lê truy cứu cô, mọi chuyện sẽ kết thúc.

 

Nam Cung Mặc biết điểm này nên mới lùi một bước, ánh mắt Giản Vân nhìn Chu Lê cũng đầy lạnh lùng.

 

Nhưng trong trường hợp này, anh ấy cũng bất lực, sợ mình mở miệng chọc giận Chu Lê, anh ấy cũng không dám kích động.

 

Ý của Nam Cung Mặc rất rõ ràng, chỉ cần Chu Lê không mở chiếc túi xách này ra, anh có thể đáp ứng yêu cầu của cô ta.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp