Năm Đó Giáp Sắt Động Đế Vương

Chương 135: ★ Lòng trắc ẩn ★


2 năm

trướctiếp

Viên Phỉ vì lấy lòng vị Tri châu Thanh Châu này nên xảy ra chuyện, dù Tri châu Thanh Châu không tham dự trực tiếp, nhưng thân thích họ hàng xa xảy ra chuyện, nếu đã cầu tới chỗ Viên Phỉ, không có khả năng không cầu tới chỗ hắn, hắn khoanh tay đứng nhìn, cũng vì trong lòng biết rõ, sẽ không trốn thoát được tội không làm tròn trách nhiệm.

Cố Liệt vốn muốn xem hắn bổ cứu như thế nào, kết quả nhìn thấy không thể trọng dụng, nếu làm không được, vậy đừng làm.

Cố Liệt hạ chỉ, cho cẩm y cận vệ cũng áp giải Tri châu Thanh Châu vào kinh, hoả tốc bổ nhiệm quan mới nhậm chức.

Tri châu Thanh Châu thay đổi người, tân quan tiền nhiệm tam bả hoả*.

*So sánh việc mới nhậm chức trước tiên phải làm vài việc có sức ảnh hưởng, chứng minh tài năng bản thân

Tri châu Thanh Châu tân nhiệm vừa lên đài, lập tức chống lưng cho Đạo đài Hoài Nam Đạo, tự mình hỏi mượn quân của Đô đốc phủ Thanh Châu lần nữa, lặng yên không tiếng động phái binh bao vây diệt trừ một bang yêu chúng của Hải Thông, chém đầu yêu tăng và những kẻ liên quan tại chỗ, chôn vùi trong núi sâu.

Chống lưng xong, đến lượt phạt trượng.

Tri châu Thanh Châu tân nhiệm quở trách Đạo đài Hoài Nam Đạo xử lý bất lực, giao trách nhiệm quét sạch phong trào bất chính tại địa phương, đốc xúc lấy danh nghĩa xua tan tà dị, giải tán chúng tăng chùa Thạch Điền về đồng ruộng, niêm phong dỡ chùa.

Sạch sẽ gọn gàng xử lý xong vụ án, cuối cùng Tri châu Thanh Châu còn dâng sổ con lên Cố Liệt thỉnh tội, nói mình lo lắng yêu tăng mê hoặc càng nhiều dân chúng vô tri, thời kỳ bất thường hành sự cấp bách, khó tránh khỏi xảy ra chuyện quá khắc nghiệt không nhân từ, xin Bệ hạ thứ tội.

Phụ thân của vị Tri châu Thanh Châu này, chính là Tri châu Dực Châu vừa mới cáo lão hồi hương, thật sự là hổ phụ vô khuyển tử.

Cố Liệt gõ sổ con, khen một tiếng “Tốt”.

Toàn bộ quá trình Địch Kỳ Dã đều không xen vào, coi như không nghe thấy.

Trận thế tam tư hội thẩm lớn như vậy rồi, quả thật không cần Định Quốc Hầu hắn đi góp thêm náo nhiệt.

Huống chi, lần này cấp cao trong Lại Bộ rung chuyển, người duy nhất còn may mắn tồn tại là Hữu thị lang Ngao Nhất Tùng, ai cũng biết đó là người của Định Quốc Hầu hắn, Địch Kỳ Dã không trộn lẫn vào, đối với hắn đối với Ngao Nhất Tùng đều tốt, tránh cho người khác bắt được cớ.

Hơn nữa, hắn vẫn không biết, rốt cuộc Cố Liệt muốn làm hắn hiểu điều gì.

Rõ ràng lúc trước chính Cố Liệt ngàn dặn vạn dò, bảo rằng có chuyện gì nhất định phải nói thẳng, kết quả hiện tại thành Cố Liệt tự mình vòng vo quanh co, Địch Kỳ Dã đang tức giận, vô cùng không thích làm chuyện vợ chồng với Bệ hạ của hắn.

Vì thế gần đây Cố Liệt nhìn được không ăn được, đi ngang qua muốn hôn một cái, cũng bị tướng quân nhà hắn tránh đi, chỉ có thể trút toàn bộ khang lửa đói về phía những kẻ ăn hối lộ trái pháp luật kia.

Tam tư thẩm xong, xác định ý kiến bước đầu thẩm tra xử lý, ghi chép tường tận thuyết minh nội dung chính của vụ án, gộp cùng tất cả hồ sơ tội trạng, nộp lên cho Cố Liệt định đoạt.

Buổi chầu ngày hôm sau, người của Cố Liệt áp giải toàn bộ nghi phạm lên Phụng Thiên Điện, tuyên án trên triều, răn đe cảnh cáo.

Đạo đài Hoài Nam Đạo Viên Phỉ, vì nịnh bợ cấp trên, bao che nghi phạm giết người. Dựa theo 《 Đại Sở Luật 》 nên phán tước quan quy điền*. Nhưng, vụ án này dẫn phát yêu tăng tại Hoài Nam hoặc chúng, truyền bá tà dị độc hại bách tính, tội càng thêm tội, phán trảm lập quyết*, tịch biên. (*quy điền: về quê. *lập quyết: lập tức hành quyết)

Lại Bộ Hữu thị lang Tả Thành Lam, lạm dụng chức quyền, nhiễu loạn bổ nhiệm quan chức địa phương, thu nhận hối lộ, không biết hối cải. Dựa theo 《 Đại Sở Luật 》nên phán tước quan hạ ngục. Bởi vì vụ án Hoài Nam quá mức ác liệt, tội càng thêm tội, phán trảm lập quyết, tịch biên.

Tất cả quan viên có quan hệ với Tả Thành Lam tạm thời cách chức điều tra, xét nhà sung công, biếm trích biên cương.

Lại Bộ Thượng thư Trần Tham, không làm tròn trách nhiệm tra xét, dựa theo 《 Đại Sở luật 》 nên phạt bổng lộc, tạm thời cách chức, hiện tội thêm một bậc, sửa án tước quan quy điền.

Tri châu Thanh Châu, không làm tròn trách nhiệm, kế tiếp xử lý bất lực, biếm trích biên cương, đã khởi hành về phía Nam.

Mục Liêm mặt vô cảm đọc xong phán quyết, trong lòng quần thần đều giật nẩy, dù sao gia thần khai quốc vẫn có địa vị khác biệt, bình thường Cố Liệt cũng bằng lòng nể mặt ba phần.

Tuy nói năm đó Cố Liệt sấm rền gió cuốn xử trí Chúc Bắc Hà, nhưng đó dù sao cũng là lập uy lúc khai triều, hơn nữa, Chúc Bắc Hà nhàn rỗi một năm, cuối cùng vẫn phục chức, yên lành làm Đại lý tự khanh đến tận bây giờ.

Bọn họ cũng biết, làm sai còn xin tha, là điều vô dụng với Bệ hạ, từ trước tới nay Bệ hạ luôn duy trì tam pháp chấp pháp công bằng.

Nhưng không ai trong số họ ngờ tới, người của Tả gia làm sai, Bệ hạ không chỉ không khai ân, còn nâng tội thêm một bậc phán trảm lập quyết!

Tả gia vẫn còn một Tả Lãng đang canh phòng biên giới cho quốc gia đấy.

Điều này thuyết minh, cho dù là gia thần khai quốc, cho dù gia tộc cành lá tươi tốt, chỉ cần cành cây này của ngươi mọc lệch, tuy Đại Sở triều sẽ không làm tội của ngươi liên luỵ gia tộc, nhưng sẽ không lưu tình với ngươi, nhất định phải cắt.

Cố Liệt ngồi cao trên long ỷ, trước nhìn về phía Trần Tham: “Ngươi có gì muốn nói?”

Ngày xưa cũng từng hùng tâm tráng chí, cũng từng một khang nhiệt huyết, nhưng năm rộng tháng dài, một bước sai từng bước sai, lần nữa quay đầu đã không còn lối thoát, kinh doanh nửa đời, kết quả là tất cả đều vô ích.

Trần Tham rơi đầy lệ nóng, quỳ sát đất bái: “Tội nhân thẹn làm Lại Bộ Thượng thư, thẹn với Bệ hạ, tội nhân nhận tội đền tội. Tội nhân về quê, không thể gặp lại thánh nhan, vạn mong Bệ hạ bảo trọng thân thể, trường mệnh vạn tuế.”

Hắn quỳ rạp trên đất không ngừng rơi nước mắt, biết vậy chẳng làm.

Vẻ mặt Cố Liệt không thay đổi, lại nhìn Tả Thành Lam: “Ngươi thì sao?”

Tả Thành Lam cười mỉa mai: “Bệ hạ, được cá quên nơm, một người sắp chết như ta, không có gì để nói.”

Quần thần biến sắc, Cố Liệt bình tĩnh nói: “Không phải ngươi nói không ít lời đây sao? Được cá quên nơm? Ý ngươi là vong hồn Bạo Yến kéo tay ngươi, ép ngươi mua bán chức vị địa phương?”

Tả Thành Lam cười ha ha: “Văn võ cả triều này, ta không tin không có ai chưa từng tham ô! Một đám giả vờ nhân mô cẩu dạng, bản chất còn không phải đều là thứ giống như ta! Hôm nay Tả Thành Lam ta mất mạng, ta không lời nào để nói.”

Nói tới dây, Tả Thành Lam chỉ thẳng vào Định Quốc Hầu: “Ta chỉ muốn hỏi một chút, Bệ hạ, con công cẩu kia, chừng nào thì ngươi chơi chán hầm thịt ăn?”

“Làm càn!”

Cố Liệt thoáng chốc bạo nộ, thiên nhan giận dữ, như hổ gầm long ngâm, quần thần tới tấp quỳ xuống, không dám đối mặt thánh nhan.

Tả Thành Lam gắng gượng căng ra vẻ mặt khinh thường. Địch Kỳ Dã đứng tại chỗ như suy tư điều gì.

Cố Liệt nhìn Tả Thành Lam như nhìn người chết: “Ngươi tâm thuật bất chính, phát ngôn bừa bãi, bôi nhọ rường cột nước nhà, để ngươi sống lâu một khắc, đều là ông trời đui mù.”

Cố Liệt nhìn cẩm y cận vệ.

“Trảm.”

Cẩm y cận vệ tiến lên bịt miệng Tả Thành Lam, kéo gã xuống, đẩy ra ngọ môn chém đầu.

Quần thần quỳ rạp không dám đứng dậy, toàn bộ Phụng Thiên Điện lặng ngắt như tờ.

Địch Kỳ Dã không quỳ, nhìn Cố Liệt.

Đế vương Đại Sở chí cao vô thượng, trong một chớp mắt dường như đã già đi hai ba tuổi, sương trắng bên tóc mai dường như cũng loang rộng hơn một chút.

Hắn cũng sẽ già, bọn họ đều đang già đi từng năm. Địch Kỳ Dã tự nhận lòng mình rất rõ ràng rất minh mẫn, căn bản không biết Cố Liệt đang lo lắng điều gì.

Thế nhưng trong chớp mắt ấy, một Cố Liệt phảng phất chợt già hai ba tuổi, khiến trái tim Địch Kỳ Dã bỗng nhiên hoảng hốt, giống như dẫm hụt một bậc thang.

Mà Cố Liệt cũng đang nhìn Địch Kỳ Dã.

Trong lòng Cố Liệt biết rõ mình đã làm mọi thứ, đã thực hiện an bài thích hợp nhất cho Địch Kỳ Dã, cho dù mình xảy ra chuyện ngoài ý muốn rời khỏi nhân gian, Địch Kỳ Dã cũng sẽ không rơi vào cảnh bị ngàn người chỉ trích, tứ cố vô thân.

Nhưng Cố Liệt vẫn lo lắng, vẫn sợ hãi.

Hắn sợ mình đi trước một bước, Địch Kỳ Dã sẽ tồn tại mà không lưu luyến bât cứ điều gì trên đời; hắn sợ sau khi mình chết Địch Kỳ Dã sẽ sống không thoải mái, không vui vẻ……

Thật giống như chỉ cần liên quan đến người này, tất cả bình tĩnh thiện mưu, anh minh quyết đoán của Cố Liệt đều trở nên vô dụng, chỉ có thể không ngừng lo lắng, thậm chí lo lắng cả chuyện hậu sự của bản thân.

“Bệ hạ, tội nhân Tả Thành Lam đã đền tội.”

Cố Liệt gật đầu đáp, cũng không trả lời.

Địch Kỳ Dã quỳ một gối xuống đất, lên tiếng xin: “Bệ hạ, tội nhân đã chết, chính sự vẫn chưa nghị xong, để chư vị đại thần đứng lên đi.”

Cố Liệt trừng Địch Kỳ Dã, trừng đến đôi mắt đào hoa của hắn giận tròn, loại thời điểm này, ngươi đứng ra xin xỏ cái gì!

Địch Kỳ Dã đã mấy ngày không có sắc mặt tốt, giờ đây chớp chớp mắt với Cố Liệt, đừng nóng giận mà.

Cố Liệt thầm oán hận nghĩ, thân lừa ưa nặng không biết thông cảm cho người khác tí nào hết, ngươi đừng tưởng ngươi chớp mắt có tác dụng!

Cố Liệt thanh thanh giọng, bình tĩnh nói: “Bình thân.”

“Tạ Bệ hạ.”

Quần thần lần lượt đứng lên, Cố Liệt nhìn Viên Phỉ, vẫn hỏi một câu: “Ngươi thì sao?”

Viên Phỉ vốn định kêu oan, nhưng hắn biết kêu oan với vị Bệ hạ thiết diện vô tình này là điều vô ích, hơn nữa Bệ hạ vừa bị Tả Thành Lam khiêu khích xong, sắc mặt còn đang xanh mét, có điều không kêu oan hắn sẽ chết! Hắn chỉ là muốn lấy lòng cấp trên, hắn đâu muốn gặp phải nhiều chuyện như thế này đâu! Thám hoa hắn cực cực khổ khổ thi đỗ!

Trong đầu Viên Phỉ một đống hồ nhão, đối mặt với câu hỏi của Cố Liệt, miệng run bần bật, nhưng không nói ra được một câu, cuối cùng oà một tiếng, cất tiếng khóc to, liên tục gọi: “Bệ hạ…… Bệ hạ……”

Cảnh tượng này nhìn đủ đáng thương đủ nam kham, so với Thám hoa lang đề danh kim bảng, đứng trên kim điện nói đùa ngày xưa, quả thực khác nhau một trời một vực.

Quần thần đều khó tránh khỏi động lòng trắc ẩn.

Cố Liệt hỏi hắn: “Giả như, cô dâu vô tội uổng mạng ở dưới suối vàng có biết, biết được quan hồ đồ là ngươi đây bị trừng phạt đúng tội, ngươi đoán hiện tại nàng đang khóc, hay đang cười?”

Viên Phỉ nghe vậy ngẩn ra, ngay sau đó quỳ rạp xuống đất không ngừng dập đầu, vẫn khóc kêu: “Thần biết tội, thần biết tội, nhưng tội thần chưa đến chết Bệ hạ……”

Quần thần khó tránh khỏi rút về lòng trắc ẩn vừa rồi.

Cố Liệt khẽ lắc đầu, xua tay nói: “Đều dẫn đi đi.”

Kết án niêm phong.

Cố Liệt nhìn văn võ cả triều, không nghe ra cảm xúc mà nói: “Chư vị ái khanh, quân thần chúng ta, mỗi ngày đều tam tỉnh ngô thân*, xem đã làm việc cho dân thật tốt, làm quan thật tốt, chưa?” (*mỗi ngày tự kiểm điểm trên các phương diện)

Tất cả quần thần quỳ xuống đất, thưa vâng nói: “Lời dạy của Bệ hạ, chúng thần ghi khắc trong lòng.”

Mấy ngày sau, nhằm vào việc tăng lữ yêu ngôn hoặc chúng trong vụ án, sau khi thương nghị ở Chính Sự Đường, đã ra pháp lệnh.

Những năm gần đây, Đại Sở trọng nông lợi dân, dần dần huỷ bỏ thuế đầu người, chuyển đổi thực hành chế độ than đinh nhập mẫu, thu thuế dựa theo số mẫu. Thí dụ như, một nhà ba người chỉ có một mẫu ruộng, vậy chỉ thu thuế một mẫu ruộng, mà không phải thu hẳn thuế ba người.

Chuyện này phơi bày vấn đề số lượng tăng lữ quá đông đảo, du côn vô lại gia nhập vào tăng đạo, bất lợi cho việc thống trị, bất lợi cho nếp sống dân gian, Cố Liệt muốn chỉnh đốn nếp sống, thế nên đạo sĩ cũng xúi quẩy theo.

Nhằm vào những tăng lữ đạo sĩ không lao động này, Đại Sở tuyên bố thu thuế theo đầu người, chỉ thu bằng sáu phần nông hộ, nhưng bất kể chùa miếu hay đạo quan, đều cần phải lao động trồng trọt, không được dùng tiền hương khói nộp thuế, phải tự cày tự cấy, tự mình làm nông.

Hành động này trở thành ngọn nguồn của việc đạo sĩ và hoà thượng đánh nhau trong những năm Đại Sở, từ khi ấy đạo sĩ và hoà thượng đối chọi không ngừng, nhưng cũng thật sự có tác dụng ngăn chặn hiện tượng những kẻ lười biếng vô lại bước vào tăng đạo.

Vụ án Viên Phỉ nổi danh trong năm Sở Sơ thứ mười lăm, đến đây hoàn toàn chấm đứt.

Vụ án này kết thúc, quần thần rõ ràng thắt chặt lòng dạ lơ là, Địch Kỳ Dã cũng không trừng mắt lạnh lùng nữa, tâm tình Cố Liệt khoan khoái hơn rất nhiều.

Nhưng trái tim Cố Liệt vừa buông xuống, đã không thể không lại treo lên.

Chúc Bắc Hà bệnh nặng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp