Fan Khắp Thiên Hạ Đều Nói Ta Là Thụ

Chương 4: Trở lại hình dạng con người


2 năm


----------------Editor: Mèo----------------

Bị Kha Trạch bế lên, Tiểu Bạch Đoàn cảm thấy thân thể bắt đầu tê dại.

Nó hoảng sợ ngẩng đầu nhìn một cái, chiếu cái tốc độ này chình là muốn bắt nó ở trong lòng Kha Trạch biến thành con người.

Nghĩ đến chuyện này, nó nhanh chóng quyết định, liều mạng tránh thoát khỏi cánh tay Kha Trạch, một đầu chui vào phòng bếp.

Thấy thân thể hơi gai gai, tầm mắt nó dần dần cao lên, ngón tay nhô ra dần, lông trắng biến mất, cậu động động ngón tay, sờ sờ đầu cùng mặt của mình, vẫn là hình dạng lúc đầu........

Còn chưa kịp cao hứng, liền nghe phòng khách một chuỗi tiếng bước chân "Tháp tháp tháp tháp", ngừng ở cửa phòng bếp.

Cậu lập tức trốn sau tủ lạnh, tim đập bùm bùm, trong đầu bắt đầu miên man suy nghĩ vạn nhất Kha Trạch phát hiện ra cậu sẽ phản ứng như thế nào.

May mắn tiếng bước chân dừng lại trong chốc lát rồi lại trở về phòng ngủ, cửa nhẹ nhàng đóng lại.

Cậu thở phào một hơi, chuẩn bị chờ đến lúc Kha Trạch ngủ sẽ hành động.

Hiện tại là năm 2006, qua hai tháng nữa, cuối tháng 7, chính là thời gian bắt đầu cậu quay《 Đầm rồng hang hổ 》.

Trong mười năm qua, cậu có hơn 170 triệu fans Weibo, đoạt được vô số giải thưởng điện ảnh lớn, trải qua vô số đêm mất ngủ, cùng hai lần thiếu chút nữa bỏ mạng.

Cực cực khổ khổ vài chục năm, cậu lại được giải phóng, tay nắm chặt quyền.

Trong phút chốc cậu nổi lên ý niệm rời khỏi giới giải trí.

Thời gian không sai biệt lắm, cậu rón ra rón rén rời khỏi bếp, ghé vào phòng ngủ mở cửa nhìn một chút —— trên giường có một đống lớn, hình như là ngủ rồi.

Bỗng nhiên, cậu cảm giác trên lưng bị cái gì nhẹ nhàng đụng một chút.

Cậu hãi hùng khiếp vía xoay người, cái gì cũng không có!

Từ từ......

Cậu run rẩy sờ lại phía sau......

Quả nhiên, sờ thấy một cái đuôi to đùng đằng sau.

Chẳng lẽ......

Trong óc xuất hiện hình ảnh những con vật hình người những vẫn có tai và đuôi hay có trong truyện tranh, cậu lại run rẩy giơ tay, quả nhiên, sờ thấy hai cái lỗ tai múp múp mềm mịn.

Vì cái gì lỗ tai và đuôi vẫn còn!

Muốn hắn biến thành cẩu lang sao?

"Ngươi rốt cục còn muốn như thế nào? Muốn như thế nào?"

Cậu nín thở, trong đầu vô thanh vô tức bạo phát, nghĩ tới nghĩ lui, vẫn quyết định về lại chỗ cũ rồi tính.

Cậu lại lần nữa khom lưng nhìn Kha Trạch ngủ bên trong, sờ sờ lỗ tai, suy xét vạn nhất Kha Trạch tỉnh lại thì nên giải thích với hắn như thế nào, hắn có thể hay không báo nguy, cậu liền bị coi là quái vật đưa đi giải phẫu nghiên cứu.

Cho nên không thể đanh thức hắn.

Quyết định xong xuôi, cậu lén lút bước vào phòng ngủ

Trên giường Kha Trạch ngủ đến vô thanh vô tức.

Dưới bóng đêm, cậu cúi người từ trên giường chậm rãi nhấc lên một bộ quần áo, giũ ra, là một cái quần, cậu nhẹ nhàng đem quần treo ở trên tay.

Lại chậm rãi nhấc lên một bộ quần áo, giũ ra, vẫn là một cái quần, cậu nhẹ nhàng đem nó đặt ở một bên.

Lại chậm rãi nhắc tới......

"Đinh linh" một tiếng, tiếng chìa khóa va chạm phát ra rất nhỏ, trong không gian an tĩnh này lại có vẻ cực kỳ chói tai.

Cậu cả người cứng đờ, trái tim nhảy thót lên một cái.

Chỉ thấy Kha Trạch lật người, mặt quay qua bên này.

Cậu còn chưa kịp ngồi xổm xuống, cậu bỗng nhiên cảm giác thân mình lại một lần nữa tê dại, tầm mắt nhanh chóng rơi xuống, làn da trơn bóng một lần nữa biến thành bộ lông trắng dài, nâng tay, cũng một lần nữa biến thành cái bộ móng vuốt trắng.

Cậu liền bừng tỉnh, mình thế mà một lần nữa biến thành thú bôn chân.

"Bang", chiếc quần trên tay cậu cũng rớt xuống.

Này!

Không nên như vậy chứ!

Chỉ lấy lại được hình dạng con người trong một thời gian ngắn sao?

Không có biện pháp nào biến trở lại thành người vĩnh viễn sao?

Chẳng lẽ muốn cậu bị nhốt trong cái lốt này mãi mãi?

Nghĩ đến đây, cúc hoa liền căng thẳng, lòng còn sợ hãi, bất quá may mắn lần này cúc hoa không có đau, nó hồi tưởng một chút, chính mình lại một lần bị flag——

May mà không có bị trĩ.

May mắn may mắn.

Nó ngẩng đầu nhìn nhìn chiếc giường cao cao, nâng chân trước bám trên mép giường, chỉ có thể lộ ra một đôi mắt to nhìn tình cảnh trên giường, chóp mũi ngửi ngửi, thế giới trên giường không thể chạm tới.

Không thể đi lên.

Tiểu gia hỏa đuổi theo cái đuôi của mình xoay vài vòng, mất mát nằm trên cái quần rơi trên mặt đất, cuộn thành một đoàn.

Thật muốn biến trở lại thành người......

Sáng hôm sau, theo tiếng quốc ca trang nghiêm vang lên, Kha Trạch chậm rãi mở to mắt.

Ngồi dậy liền nhìn thấy một con chó nhỏ đứng trước giường, nâng lên một cái móng vuốt nhỏ, tinh thần phấn chấn ngửa đầu nhìn hắn, đôi mắt giống đá quý đen lấp lánh tỏa sáng, nhìn thấy hắn đang nhìn nó, cái đuôi vội vàng nhanh chóng phe phẩy.

Kha Trạch đứng lên lười nhác vươn vai, tùy tay sờ đệ đệ mình vài cái, sau đó ngồi xuống mặc quần áo.

Tiểu Bạch Đoàn ngồi ở chân trái hắn, hai chân sau không ngừng cào loạn, hận không thể theo bò lên chân hắn.

Kha Trạch xỏ quần, nâng chân trái lên.

Tiểu Bạch Đoàn bám riết không tha mà ngồi sang chân khác của hắn, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn hắn.

Kha Trạch nhìn đôi mắt nhỏ chờ mong của nó, tay cầm quần đứng lại, hồi tưởng chuyện tối hôm qua, cau mày không thể tin tưởng nhìn về phía tiểu gia hỏa —— nó không phải lại muốn hôn hôn chứ?

Nghĩ vậy, hắn cúi người xuống, làm bộ đem mặt hướng lại gần nó, quả nhiên, tiểu gia hỏa kích động vô cùng, một đôi mắt phát ra khát vọng, liều mạng đem đầu hướng lên trên, không ngừng vươn đầu lưỡi nhỏ muốn liếm miệng hắn.

Kha Trạch không hiểu tiểu gia hỏa này uống phải thuốc gì, từ tối hôm qua đã bắt đầu si ngốc, hận không thể hôn hắn mọi lúc mọi nơi.

Hắn duỗi tay sờ sờ môi mình, cọ cọ, không có gì.

Này còn chưa phải kì quái, mỗi lần hôn xong, nó đều giống như bị dẫm phải đuôi nhanh như chớp chạy trốn.

...... Chẳng lẽ là thẹn thùng?

Nhìn thấy Tiểu Bạch Đoàn một bộ si hán, Kha Trạch không lời gì để nói, chính mình thật là càng nghĩ càng điên rồi.

Nếu để cho người khác biết hắn ngày ngày cùng một con chó hôn hôn, phỏng chừng sẽ bị chê cười đến chết, nghĩ như vậy, hắn cau mày, ghét bỏ liếc liếc mắt nhìn Tiểu Bạch Đoàn một cái, đứng dậy đi rửa mặt.

Tiểu Bạch Đoàn liền ở dưới chân hắn, đầu ngẩng đến cao cao nhìn hắn.

Nó cực kì có nghị lực, bám riết không tha, đem hắn từ phòng ngủ đuổi tới phòng khách, từ phòng khách đuổi tới phòng ngủ, từ phòng ngủ lại đuổi tới phòng khách, lại đuổi tới buồng vệ sinh, cuối cùng đuổi tới trước cửa.

Rất nhiều lần hắn thiếu chút nữa dẫm đến nó.

Cuối cùng nhìn thấy Kha Trạch ngồi xổm xuống đổi giày, nó kiễng chân ngắn bay nhanh đu lên người hắn, ở trên ngực Kha Trạch liều mạng bò lên trên, ngửa đầu muốn hôn Kha Trạch.

Nó nghĩ nó là mèo sao, Kha Trạch nghĩ thầm.

Hắn ngửa đầu vẻ mặt lạnh nhạt không cho nó hôn.

Đổi xong giày, hắn liếc mắt một cái, tuyệt tình đóng cửa.

Sáng sớm, mặt trời đã lên cao, trên đường, xe không quá nhiều, Kha Trạch cưỡi xe đạp xiêu xiêu vẹo vẹo hướng trường học phóng.

Tới trường học, xa xa nhìn lão hói đầu như hổ rình mồi gác cửa nhìn chằm chằm, Kha Trạch liền đem đồng phục kéo khóa đến trên cổ, ngoan ngoãn dừng xe, ăn mặc chỉnh chỉnh tề tề.

Nhưng vừa qua cổng, khóa cũng đã kéo xuống đến gần ngực, lộ ra lồng ngực thanh thuần của hắn cùng xương quai xanh xinh đẹp.

Hắn vai khoác ba lô, một tay xách một cái bánh ga tô nhỏ tinh xảo, đi vào ban của Đồng Mẫn.

Đồng Mẫn đang nói chuyện phiếm với bạn cùng bạn, che miệng cười đến vui vẻ, bỗng nhiên nghe được phòng học tĩnh lại, cô ngẩng đầu, thấy vẻ mặt tràn đầy ý cười của Kha Trạch ngồi ở bàn bên cạnh.

Bạn cùng bàn của cô ý thức nhường vị trí cho hắn.

Hắn cầm hộp nhỏ trong tay, đặt trên bàn Đồng Mẫn, mở cặp sách, móc ra một hộp sữa chua, "Ngày mai anh đi đấu bóng rổ, em có đến hay không?"

"Thi đấu bóng rổ?" Đồng Mẫn trừng lớn đôi mắt, "Giải đấu của trường sao?"

Kha Trạch gật đầu.

"Hừm, nếu có thời gian em sẽ đi," Đồng Mẫn cười nhìn Kha Trạch, tay vén tóc cài lên qua tai, lộ ra chiếc cằm nho nhỏ, sợi tóc nhu thuận nhè nhẹ rõ ràng, lại vẫn như cũ rũ xuống.

"Anh chờ em," Kha Trạch duỗi tay đem vài sợi tóc rơi xuống của cô vén lên, nhân tiện xem thời gian, nói, "Sắp vào học rồi, em mau ăn, anh về phòng học."

Đồng Mẫn gật gật đầu, ngoan ngoãn giống một con thỏ con.

Mỗi ngày mang đồ ăn sáng cho Đồng Mẫn đã trở thành thói quen, hắn không thích Đồng Mẫn nhiều như vậy, chỉ là hắn đã bán mình trong một năm, này đều do từ miệng hắn mà ra.

Ngày đó Đồng Mẫn nói với hắn, "Em cảm thấy anh rất trọng tình nghĩa, nhưng lại không đủ nghiêm túc."

Hắn thậm chí còn chưa kịp suy nghĩ thấu đáo, buột miệng thốt ra, "Anh hiện tại đối với em là nghiêm túc." Giống như mấy đứa con gái chỉ cần nói đến đây liền vừa lòng, nhưng Đồng Mẫn cư nhiên nói, "Nếu là nghiêm túc vậy anh liệu có theo đuổi em được một năm không?"

Hắn rốt cuộc bị vào tròng, đành phải theo đuổi người ta một năm.

Nhưng chuyện này căn bản không khiến Kha Trạch nhớ mãi, hắn đùa giỡn ai, trêu chọc ai, vẫn như cũ không dừng lại.

Nhưng hôm nay hắn lại không thèm phản ứng với anh, trở về phòng học lập tức ngồi vào chỗ ngồi, không đứng dậy, đã thế lại còn phát ngốc, hỏi hắn cái gì hắn cũng không nói.

Kha Trạch đương nhiên không thể nói hắn phát hiện chính mình giống như đại khái bắt đầu thích nam nhân, bời vì hiện thực chứng minh hắn với nữ nhân không có dục vọng.

Ngọn nguồn sự tình phải chuyển đến tối hôm nọ, hắn cùng một người nam nhân làm, ở WC KTV.

Chuyện này cũng phỉa trách Bổn Bổn, nếu không phải nó bỗng nhiên chạy vào WC, hắn cũng sẽ không đuổi theo, cũng sẽ không gặp được người kia.

Hắn không nhớ rõ bộ dáng người kia, chỉ nhớ rõ ánh mắt cậu ấy, cùng cảm giác bản thân đang cắm trong người kia.

Người kia có đôi mắt cực xinh đẹp, mí mắt mỏng như cánh ve, lông mi rất giống lông mi trẻ con, ánh mắt ủ dột thống khổ, còn mang theo hơi thở nguy hiểm cùng quật cường.

Ở trong không gian nhỏ hẹp kia, Kha Trạch không kịp phản ứng, đã bị đối phương hung hăng hôn lên, thô bạo kéo đai lưng hắn ra, kéo khóa quần, làn da trơn trượt, tản mát ra hơi thở kinh tâm động phách.

Không biết có phải do tác dụng của rượu hay không, thân thể hắn như là ma túy, Kha Trạch chưa bao giờ nhấm nháp qua nên lúc này liền nghiện.

Hắn đem đối phương ấn trên tường, hơi có chút đau đớn lại kích thích đến điên cuồng, hai người thở dốc cùng mồ hôi trộn lẫn vào nhau.

Kha Trạch ở trong thân thể đối phương lộng đến vui thích.

Đôi mắt khó hiểu nhìn chằm chằm Kha Trạch ——

"Đêm ngày 28 tháng 5 năm 2006."

Kha Trạch không rõ.

"Tôi yêu cậu."

Kha Trạch tâm chợt run lên.

Người nọ ngẩng đầu, nhẹ nhàng hôn lên môi hắn.

"Nhớ kỹ, không cho quên tôi."

Dứt lời, Kha Trạch bị một phen đẩy ra, hắn thất tha thất thểu đỡ vách tường đứng vững, sửng sốt một chút, mới xông lên mở cửa ra, lại phát hiện bên trong không có ai.

Giống như là mộng một giấc, người nọ hư không tiêu thất.

Nhưng Kha Trạch khẳng định đêm đó xác thật là có, hơn nữa......

Hắn có dự cảm, bọn họ sẽ còn gặp lại.

Đã từng nghe nói đến đồng tính luyến ái, khi nghe đến gay, hắn đều tỏ vẻ khinh thường, thậm chí ẩn ẩn khinh thường, hắn vẫn luôn cho rằng chính mình chắc chắn là thẳng.

Thẳng đến khi chuyện phát sinh ở trên người mình, hắn hiện tại đối với nam nhân kia vô cùng chờ mong, khiến hắn đối với chuyện khác đều nhấc không nổi hứng thú.

Buổi tối về đến nhà, vốn tưởng rằng Tiểu Bạch Đoàn sẽ chạy tới nghênh đón, cư nhiên nó lại khôi phục bộ dáng cao lãnh trước kia, lười biếng ghé vào trên giường trừng đôi mắt to lung liếng nhìn hắn.

Hắn chắc chắn không biết kế hoạch tác chiến mà Tiểu Bạch Đoàn thu thập được từ kinh nghiệm cùng giáo huấn ngày hôm qua ——

Kế hoạch hôn trộm sau khi ngủ.

Hơn nữa đã giấu quần áo cẩn thận ở phòng kháh, vô luận như thế nào nó cũng phải gọi về nhà báo cái bình an, sau đó nâng cao một chút sinh hoạt cái nhân......

Không chỉ có sức khỏe ——

Nó nhìn đống quần lót cùng với còn chưa giặt trong góc phòng.

Quan trọng nhất chính là lốt cẩu của nguy ——

Hồi tưởng lại chuyện trong ba ngày sống ở đây, Tiểu Bạch Đoàn càng thêm cảm thấy chính mình có thể chết một lần nữa.

Tác giả có lời muốn nói: Nhóm tiểu thiên sứ, tôi yêu các bạn ~

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play