Tiểu Kiều Của Quyền Thần

Quyển 2 - Chương 13: Bạc cứu tế bị cướp


2 năm

trướctiếp

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

c247:Làm cái quý thiếp, cũng đáng để nàng kiêu ngạo như vậy.

Tiểu tốt kia xoay người xuống ngựa, đầy mặt mũi tràn đầy nôn nóng:

"Hầu gia, Trương thị lang áp giải bạc cứu tế tới huyện Quảng Nhu, đi qua An Yển lại bị sơn phỉ cướp! Đáng thương toàn đội nhân mã, trừ bỏ Trương thị lang không ai sống sót!"

Bạc cứu tế bị sơn phỉ cướp đi?

Nam Bảo Y ngơ ngẩn.

Kia chính là hơn trăm vạn lượng bạc trắng, là triều đình phát cho bá tánh gặp tai họa, bị sơn phỉ cướp đi, là sảy ra chuyện gì?!

Ban ngày ban mặt, những sơn phỉ đó lá gan cũng quá lớn!

Không đợi nàng nói cái gì, lại có khoái mã chạy như bay đến.

Thiếu niên ngồi trên lưng ngựa ngồi, mặc áo gấm xanh đa trời, mang sợi nhỏ tiểu quan, dung mạo ôn nhuận như ngọc.

Lại là Trình Đức Ngữ.

Hắn thít chặt dây cương, trên cao nhìn xuống: "Tĩnh Tây Hầu, phụ thân ta nghe nói bạc cứu tế bị cướp, rất tức giận. Hắn muốn ngươi trong vòng 3 ngày tìm được bạc cứu tế, nộp lên quan phủ. Nếu không, liền đăng báo triều đình, trị ngươi tội làm việc thất trách!"

Nam Bảo Y chân mày khoá lại.

Trình Hối là thái thú Thục quận, hơn nữa là Nhị ca ca phụ trách tiếp đãi khâm sai, dựa theo lệ thường, hắn xác thật có quyền yêu cầu Nhị ca ca điều tra bạc cứu tế bị thất lạc.

Chỉ là thời gian 3 ngày, không khỏi quá mức hà khắc, nói ràng là muốn trả thù Nhị ca ca!

Rốt cuộc mấy tháng trước, trình đức tấn bị xe ngựa kéo túm đến chết, tuy rằng điều tra ra là do ngựa điên, nhưng lại không có điều tra ra chủ nhân xe ngựa là ai.

Mà cả tòa Cẩm Quan Thành, ngươi dám giết Trình Đức Tấn, người có sát tâm với Trình Đức Tấn, chỉ có Nhị ca ca.

Cho nên Thái thái thú, đây là lấy cớ bạc cứu tế, trả thù Nhị ca ca!

Nàng không vui: "Vùng An Yển, sơn phỉ đông đảo, tản mát nhiều sơn trại khác nhau. Nếu thật là bọn chúng gây ra, thời gian ba ngày, là không có khả năng tiêu diệt bọn chúng, lấy bạc cứu tế về."

Ánh mắt Trình Đức Ngữ dừng ở trên người nàng.

Mấy tháng không thấy, đã từng vị hôn thê của hắn, thân hình giống như cành liễu non kiều nộn, lại lớn cao chút.

Búi tóc tinh xảo, khuôn mặt nhỏ trắng nõn đạm phấn, rất kiều mỹ.

Đôi mắt hắn khẽ nhúc nhích, "Nơi này là quân doanh trọng địa, như thế nào Kiều Kiều lại ở chỗ này?"

Nam Bảo Y không muốn được hắn gọi nhũ danh của mình.

Nàng nghiêm mặt nói: "Ta cùng với Trình công tử không thân, còn thỉnh ngươi không cần tùy ý gọi nhũ danh của ta,."

Trình Đức Ngữ nghẹn họng.

Ngay sau đó, hắn cười lạnh: "Tỷ tỷ ngươi hiện giờ là quý thiếp của ta, ta cũng coi như là tỷ phu ngươi. Gọi nhũ danh của ngươi lại như thế nào?"

Hắn không dây dưa nhiều ở trên cái đề tài này, chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm Tiêu Dịch: "Tĩnh Tây Hầu, mệnh lệnh của phụ thân ta, ngươi đã biết. Hiện giờ ta ở quan nha đảm nhiệm chủ bộ, trong ba ngày này phụ trách giám thị nhất cử nhất động của ngươi. Thời gian ba ngày, cần phải tiêu diệt sơn phỉ, lấy bạc cứu tế về. Nếu không, triều đình trách tội, Thục quận chỉ có thể bắt ngươi gánh tội thay."

Nam Bảo Y đầy mặt mũi tràn đầy lo lắng.

Đánh mất trên trăm vạn lượng bạc cứu tế, triều đình khẳng định là muốn hỏi tội quan địa phương.

Trình thái thú cùng Tiết đô đốc, rõ ràng muốn bắt Nhị ca ca đội cái nồi này......

Vẻ lo lắng trên mặt nàng, làm Trình Đức Ngữ rất không vui.

Hắn nói: "Tĩnh Tây Hầu phải làm việc, Kiều Kiều ở chỗ này, không khỏi sẽ gây trở ngại cho hắn. Cô nương nên có bộ dáng cô nương gia, ta phái người đưa ngươi hồi phủ."

"Ta ở nơi nào, có liên quan gì tới ngươi đâu?" Nam Bảo Y cực kỳ chán ghét hắn, "Ngươi bớt quản chuyện của ta!"

Nàng thân mật ôm lấy cánh tay của Tiêu Dịch, "Nhị ca ca, ta cùng với ngươi đi An Yển. Ta bảo đảm, sẽ không gây thêm phiền toái cho ngươi!"

Nàng tính toán đem bồ câu đưa thư tới Ngọc Lâu Xuân, thỉnh Hàn Yên Lương giúp nàng điều tra tin tức của bạc cứu tế.

Như thế, cũng coi như là giúp được Nhị ca ca.

Tiêu Dịch ôn nhu mà sờ sờ khuôn mặt nhỏ của nàng, "Kiều kiều thích, vậy đi theo."

Nam Bảo Y cũng cưỡi ngựa.

Thời điểm tới An Yểm, nàng mới phát hiện, thì ra không chỉ quyền thần đại nhân mang theo gia quyến, chính Trình Đức Ngữ cũng mang theo một chiếc xe ngựa.

Màn xe đong đưa, lộ ra áo váy hồng nhạt.

Xuyên thấu qua màn trúc, mơ hồ có thể thấy được bên trong là thiếu nữ dáng người tinh tế yểu điệu, mặt nghiêng vũ mị mê người.

Nàng nhìn nhìn, một bàn tay tuyệt trắng nộn nhẹ nhàng đẩy màn trúc ra.

Bốn mắt nhìn nhau.

Nam Yên nâng đỡ trâm vàng trên búi tóc, mỉm cười: "Non nửa năm không thấy, Kiều Kiều từ khi chia tay đến giờ không có chuyện gì chứ?"

Là Nam Yên!

Nam Bảo Y nhướng mày, hứng thú.

Xem bộ dáng này của Nam Yên, ở Trình gia hẳn là trải qua cũng không tệ lắm.

Nàng ôn thanh: "Tỷ tỷ cũng không có chuyện gì chứ?"

"Trình ca ca rất sủng ta, ta ở Trình gia trải qua cuộc sống rất tốt, so với khi ở Nam gia khá hơn nhiều." Nam Yên không chút để ý mà xoa xoa áo váy, "Loại này chất liệu này, lúc trước là ta không có khả năng mặc nổi, nhưng hiện tại, ta muốn cắt vài bộ liền cắt vài bộ, không bao giờ cần xem sắc mặt người khác."

Nam Bảo Y nghiêng đầu.

Làm cái quý thiếp, cũng đáng để nàng kiêu ngạo thành bộ dáng như vậy......

Có thể thấy được ở loại có tầm mắt này, thật sự quá trọng yếu.

Nàng tươi cười ngọt ngào: "Chúc mừng tỷ tỷ được như ước nguyện."

Nam Yên liếc mắt một cái xuyên thủng ý nghĩ của nàng, khóe miệng giơ lên: "Ta biết ngươi xem thường ta. Chính là với ta mà nói, thà làm thiếp quan gia, cũng sẽ không làm thê nhà nghèo. Hiện giờ Trình ca ca rèn luyện trong quan nha, tuy chỉ là chủ bộ nho nhỏ, lại cũng có rất nhiều người đi cửa sau, mưu toan thông qua ta hối lộ hắn. Ta thu được rất nhiều lễ vật quý giá, đây là chỗ tốt không có được khi gả cho nhà bình thường,."

Nam Bảo Y cười khẽ.

Đem thu nhận hối lộ, trở thành chuyện đáng để khoe khoang như, Nam Yên thật đúng là khiến người khinh thường.

Nàng không để bụng, lập tức giục ngựa đi tới phía trước.

Nam Yên nhìn chăm chú vào bóng dáng của nàng, tươi cười lại càng thêm chút đắc ý.

Nam Bảo Y nhất định là hâm mộ đố kỵ, bởi vậy mới không muốn nói chuyện cùng nàng.

Nàng nhẹ lay động quạt tròn, trong ngực càng thêm cảm giác vui sướng.

Nàng nhìn ra phong cảnh bên ngoài, trong ánh mắt là đắc ý cuối cùng cũng có thể khổ tận cam lai.

Nàng có thể đứng vững gót chân ở Trình gia, tiêu tốn rất nhiều sức lực.

Hoàng thị không thích nàng, vì thế nàng mỗi ngày sớm tối thưa hầu, tự mình xuống bếp nấu ăn cho Hoàng thị, lúc nào cũng cẩn thận mà hầu hạ nàng, so với nha hoàn bên cạnh còn chu đáo hơn.

Nhưng như vậy cũng không thể đả động Hoàng thị.

Vì thế nàng mua tới độc dược, độc chết hai cái tiểu thiếp được Trình thái thú yêu thích, giúp Hoàng thị tranh sủng, lúc này mới khiến Hoàng thị nhìn nàng với con mắt khác, đối với nàng tốt hơn rất nhiều.

Trình Đức Ngữ là người coi trọng mẫu thân.

Bởi vì Hoàng thị đối với nàng tốt, cho nên hắn cũng chịu đối với nàng tốt, đối nàng hào phóng rất nhiều, nguyện ý đưa nàng một ít châu trâm đồ trang sức, lăng la tơ lụa.

Thậm chí ngay cả lần tới An Yểm này, cũng nguyện ý mang nàng đi theo.

Đây là biểu hiện được sủng ái a!

Nam Yên phe phẩy quạt tròn, hưởng thụ thị nữ hầu hạ bưng trà đổ nước.

Hành trình tới An Yển lần này, nàng tất nhiên muốn cho Nam Bảo Y tận mắt nhìn thấy, hiện giờ nàng trải qua ngày tháng phú quý sung sướng như thế nào.

Đến lúc hoàng hôn, đoàn xe đến Quán huyện.

An Yểm là vùng thuộc Quán huyện, là một tòa công trình thuỷ lợi nguy nga rộng lớn.

Nơi đám người Nam Bảo Y nghỉ chân là đường phố Ngọc Thạch.

Nói là phố, trên thực tế lại như là cổ trấn phồn hoa, tiếng tăm lừng lẫy tại tây nam Trà Mã Cổ Đạo*.

*Trà Mã Cổ Đạo: là con đường mòn huyền thoại nằm sau tổng những dãy núi ở Tứ Xuyên, vận chuyển trà và ngựa giữa TQ với Tây Tạng. Đây là có đường thông thương buôn bán cổ nhất nhì Châu Á.



Bá tánh nơi này chịu ảnh hưởng rất nhỏ từ nạn hạn hán, mua bán trao đổi tơ lụa, gấm Tứ Xuyên, lá trà, tuấn mã, ngọc thạch phi thường phồn vinh.

Khách điếm hào hoa sa sỉ nhất trên phố Ngọc Thạch, tên là Thiên Thu Tuyết, cùng tòa Thiên Thu Tuyết trên Tây Lĩnh tuyết sơn kia là cùng một lão bản.

Nam Yên đỡ tay thị nữ, cố ý nhìn Nam Bảo Y, ôn nhu nói: "Trình ca ca, chúng ta chọn một gian phòng khách tốt nhất đi? Ven đường mỏi mệt, muốn nghỉ ngơi cho tốt."

c248 Có thể vì ngài thị tẩm.

Trình Đức Ngữ cũng nhìn Nam Bảo Y.

Hắn cố ý để nàng biết, làm nữ nhân của hắn là chuyện hạnh phúc cỡ nào, vì thế nhàn nhạt nói: "Nếu Yên Nhi thích, vậy chọn phòng tốt nhất."

Nam Bảo Y cọ cọ chóp mũi.

Nàng cũng muốn ở phòng khách tốt nhất......

Chưởng quầy cười nói: " Phòng khách tốt nhất của Thiên Thu Tuyết chúng ta tên là U Sơn Nhã Cư, ở ba đêm một ngàn lượng bạc ròng! Tiền thế chấp hai ngàn lượng, sau khi trả phòng sẽ hoàn trả."

Nam Yên cùng Trình Đức Ngữ đồng thời lâm vào trầm mặc.

Ở cái khách điếm, thế mà phải mất một ngàn lượng bạc ròng?!

Sao hắn không đi cướp đi!

Chưởng quầy mở sổ sách, ôn thanh: "Hai vị này liền vào ở sao?"

Sau một lúc lâu, Trình Đức Ngữ mặt không chút thay đổi nói: "Lần này tới, chính là mang theo công vụ trên người. Nếu là ở đến quá tốt, khi trở về hướng quan nha chi trả khoản, không khỏi không dễ nhìn lắm. Chúng ta ở phòng kém hơn một bậc."

Nam Yên phụ họa: "Đúng vậy, trình ca ca là người liêm khiết thanh bạch, chúng ta không thể chiếm tiện nghi của quốc gia."

Chưởng quầy lặng lẽ mắt liếc mắt.

Gian phòng kia, vốn chính là gian phòng thượng chuyên cấp cho đại phú thương trên đường Trà Mã.

Còn không phải là chê đắt ở không nổi sao, cũng không biết xấu hổ lấy cớ là liêm khiết thanh bạch nói ra.

Liêm khiết thanh bạch đắc tội bọn họ?

Nam Bảo Y ghé vào quầy thượng, đưa ra một tấm tấm ngân phiếu ngàn lượng gấp chỉnh tề, ngọt ngào nói: "Chưởng quầy, đem gian phòng trên cho chúng ta đi."

Thân là bảo bối minh châu nhà giàu số một Thục quận, một gian phòng thượng nàng vẫn là có thể ở được.

Nàng quay đầu lại nhìn phía Tiêu Dịch, tươi cười ngọt ngào: "Nhị ca ca muốn thảo phạt sơn tặc, tìm bạc cứu tế, mấy ngày kế tiếp sẽ thực vất vả, cũng lên ở phòng khách tốt một chút."

Thiếu nữ hai mắt cong như trăng non, như là rải đầy sao trời nhỏ vụn.

Tiêu Dịch giống như uống cạn một chén nước xuân, trong lòng rất ngọt lành thanh nhuận.

Chưởng quầy lấy chìa khóa đi.

Trình Đức Ngữ thấp giọng châm chọc: "Thuê khách điếm còn phải để nữ nhân móc bạc, Tĩnh Tây Hầu cũng không ngại mất mặt."

"Có người muốn, lại không có cơ hội." Tiêu Dịch cười như không cười, "Kiều kiều thích tiêu bạc cho bản hầu, bản hầu cũng rất hưởng thụ tư vị được nàng bao nuôi, làm ảnh hưởng đến mắt Trình công tử?"

Trình Đức Ngữ tức giận đến không nói nên lời.

Làm gì có nam nhân nào bị nữ nhân bao nuôi, lại cao hứng như thế?!

Sống tới chừng tuổi này, hắn cũng chưa thấy qua kẻ nào mặt dày như Tiêu Dịch vậy!

Tiểu nhị khách điếm, hỗ trợ đem hành lý dọn vào phòng khách.

"U Sơn Nhã Cư " ở trên lầu 5 khách điếm, có thể quan sát phong cảnh cả tòa An Yển.

Ngọc Lũy núi non trùng điệp, Mân Giang chảy ra hướng đông, Khẩu Thuỷ Ngư, Phi Sa Yển, Khẩu Bảo Bình đều là công trình thuỷ lợi hợp thành vùng An Yển, ngẫu nhiên có bạch hạc lướt qua sông dài cùng trời xanh, càng lộ vẻ rộng lớn hùng vĩ.

Nam Bảo Y dựa vào lan can mà trông, cảm thấy cảnh trí như vậy, liền đã đáng giá tiền của phòng khách.

Đẩy cánh cửa U Sơn Nhã Cư ra, lọt vào trong tầm mắt là cảnh trí cầu nhỏ nước chảy trong phòng, thậm chí còn có một bộ hòn non bộ phủ đầy rêu.

Đây là một phòng có hai gian phòng ngủ, thậm chí còn có thư phòng, phong rửa mặt, tiểu sảnh.

Trong phòng một kiểu tơ vàng gỗ nam gia sản, bộ đệm chăn lụa đều là mới tinh, Nam Bảo Y thậm chí ở trước trang bàn trang điểm, phát hiện một bộ son phấn của Áng Vân gian, son môi, sáp thơm.

Nàng lại mở tủ quần áo.

Trong ngăn tủ chuẩn bị áo ngủ mới, áo váy, thật là không làm thất vọng với giá tiền bỏ ra.

Nàng vui mừng mà chạy đến tiểu sảnh, Tiêu Dịch ngồi ở trên ghế bành, tùy ý thưởng thúc trà bánh.

Mà trước mặt hắn, mà trước mặt hắn ưa lại có sáu nha hoàn tư dung tú mỹ.

Nha hoàn đứng đầu hành lễ, mỉm cười nói: "Thỉnh an tiểu thư!Nô tỳ phụ trách hầu hạ khách quý của U Sơn Nhã Cư, rửa mặt thay quần áo, bóp vai đấm chân, nô tỳ đều có thể làm."

Nam Bảo Y không có thói quen dùng nha hoàn của người khác.

Nàng đang muốn tống cổ các nàng đi, nha hoàn kia lại cười nói: "Mặt khác, nếu vị công tử này yêu cầu, chúng ta cũng có thể làm ấm giường thị tẩm, trấn an mệt mỏi thân thể cùng tinh thần của ngài."

Nam Bảo Y: "......"

Cái phục vụ này, thật đúng là quá chu đáo!

Nàng nhìn phía Tiêu Dịch.

Quyền thần đại nhân phẩm trà thơm, mặt nghiêng lạnh lùng đạm mạc.

Nam Bảo Y biết hắn luôn luôn không thích phản ứng người ngoài, vì thế uyển chuyển nói: "Chúng ta bên này không cần người hầu hạ, các ngươi trở về đi."

Đám thị nữ liếc nhau, cuối cùng chỉ đành phải hành lễ lui xuống.

Nam Bảo Y thêm chút trà cho Tiêu Dịch, khuôn mặt nhỏ đứng đắn: "Trình thái thú rõ ràng gây khó dễ cho nhị ca ca, kế tiếp ngươi có tính toán gì không, thật sự muốn đi điều tra sơn phỉ sao? Nhưng mà quanh đây nhiều núi như vậy, sơn phỉ nổi danh cũng nhiều, trong vòng 3 ngày, sao có thể tra rõ ràng đâu?"

Trong phòng không có người chướng mắt, Tiêu Dịch nhìn Nam Bảo Y, môi mỏng nhếch lên một chút tươi cười.

Hắn duỗi tay, chỉnh lại sợi tóc tán loạn trên trán nàng," Bắt đầu từ Trương thị lang."

Nam Bảo Y như suy tư gì, "Trương thị lang là người sống sót duy nhất, xác thật hẳn là bắt đầu điều tra từ hắn. Chỉ là nghe nói hiện giờ hắn vẫn hôn mê bất tỉnh, chỉ sợ nhị ca ca lại phải chờ chút canh giờ."

Nàng vuốt vuốt áo váy, cười nói: "Đi đường cả buổi, mặt đều là hôi, ta đi tắm trước một cái."

Tiêu Dịch nhìn theo nàng chạy chậm tiến vào phòng rửa mặt.

Không bao lâu, trong phòng truyền ra tiếng nước.

Nàng từ trước đến nay đều thích sạch sẽ.

Tiêu Dịch nghĩ, đứng dậy cũng hướng phòng rửa mặt đi đến.

Trong phòng nhiệt khí bốc hơi.

Một bộ bình phong thêu hoa điểu ngăn cách, áo váy thiếu nữ vắt ở trên bình phong, một đôi giày thêu liễu vàng quy quy củ củ mà gác ở bên bình phong.

Tiêu Dịch ngồi xổm một gối xuống, tùy tay lấy ra miếng độn giày.

Dưới miếng độn giày là xấp ngân phiếu thật dày.

Hắn nhìn, khóe miệng không khỏi gương lên.

Giấu tiền như vậy, cũng không biết giống ai.

Hắn lấy ra ngân phiếu một ngàn lượng ngân, lặng yên bỏ vào xấp ngân phiếu.

Cùng tiểu cô nương ra tới thuê phòng, tất nhiên không có đạo lý để nàng bỏ tiền.

Chút tiền này, Tiêu Dịch hắn còn không thiếu.

Hắn đứng dậy, nghe thấy sau bình phong truyền ra tiếng ca hào phóng của thiếu nữ:" Xuân hàn ban tắm hoa Thanh Trì, nước ôn tuyền hoạt tẩy nõn nà, tẩy nha sao tẩy nõn nà! Thị nhân phù khởi kiều vô lực, thủy là tân thừa ân trạch khi, ân nha sao ơn trạch khi!"

Chính nàng ca loạn điệu, nghe rất là đáng yêu.

Tiêu Dịch hầu kết có chút nhấp nhô.

Mắt phượng ảm đạm như mực, cất giấu nguy hiểm.

Một ngày nào đó, muốn cho tiểu cô nương bản thân lãnh hội, cái gì gọi là "Lúc bắt đầu hưởng ân trạch mới."

Nam Bảo Y rửa mặt chải đầu trang điểm thỏa đáng, nhìn gương đồng chiếu chiếu.

Cô nương trong gương non nớt kiều mỹ, áo váy lụa mỏng xanh lá làm người cảm giác mới mẻ.

Tóc chải thành búi tóc linh xà, lộ ra cổ nhỏ dài như thiên nga.

Bởi vì mới vừa tắm xong, da thịt trắng hồng, lại non lại mịn.

Nàng nhấp nhấp son môi, tâm tình vui vẻ.

Đi vào tiểu sảnh, gặp phải Thập Khổ tới đây bẩm báo chính sự: "Trương thị lang đã tỉnh, nằm ở phòng khách lầu dưới, chủ tử có cần phải đi qua nhìn một cái?"

"Ta cũng đi, ta cũng đi!"

Nam Bảo Y rất hào hứng

Tiêu Dịch liếc nhìn nàng một cái.

Mặc kệ nguy hiểm hay không nguy hiểm, tiểu cô nương này đối với náo nhiệt luôn là cảm thấy hứng thú.

Xác thực mà nói, người Nam gia cảm thấy hứng thú đối với náo nhiệt.

Nếu ngày nào đó Nam phủ phát sinh hỏa dược nổ mạnh, người Nam gia nhất định là đầu tiên phải ở lại xem cẩn thận, cả nhà hưng phấn mà thảo luận vài câu, rồi mới suy xét chạy trốn.

Dường như là con hươu ngốc.

Hắn mang theo Nam Bảo Y đi vào phòng khách lầu dưới.

Trương thị lang thẳng tắp mà nằm ở trên giường, toàn thân quấn băng gạc, run rẩy mà vươn tay về phía Tiêu Dịch.

C249:Đi mua váy ngắn sinh đẹp, ban đêm mặc cho nhị ca ca xem.

Hắn mở to một đôi mắt vẩn đục, ngay cả giọng nói cũng đang phát run: "Chúng ta áp giải bạc cứu tế, con đường tắt trong núi sâu, đột nhiên xuất hiện hơn 90 sơn phỉ xông ra...... Hù chết lão phu, hù chết lão phu!"

Tiêu Dịch thản nhiên nói: "Xông ra từ phương hướng nào?"

"Là từ bốn phương tám hướng vây quanh," Trương thị lang nước mắt tuôn đầy mặt, " Hơn 900 sơn phỉ, cả cuộc đời lão phu chưa bao giờ gặp phải chuyện như thế, thật khiến lão phu thấy sợ hãi!"

Tiêu Dịch trầm mặc, chậm rãi nói: "Đến tột cùng nhiều ít cái sơn phỉ?"

"Sống sờ sờ hơn 9000! Đầy khắp núi đồi đều là người a! May mắn lão phu chạy trốn mau, mới may mắn chạy thoát...... Tĩnh Tây Hầu, ngươi phải giúp triều đình đoạt lại bạc cứu tế a!"

Lão nhân túm lấy tay Tiêu Dịch, nước mắt rơi như mưa.

Phòng cho khách lặng im.

Nam Bảo Y thưởng thức quạt tròn, nhịn không được mặt lộ vẻ khinh thường.

Còn Hộ Bộ thị lang đâu, ngay cả sơn phỉ nhiều hay ít cũng nói không rõ.

Hồ đồ như vậy, cũng có thể làm quan?

Lão trướng phòng trong phủ nàng, đều so với hắn còn có năng lực hơn..

Dư quang nhìn quét qua băng vải băng bó của Trương thị lang, nàng không chút biến sắc: "Nếu Trương đại nhân chạy trốn nhanh, nói vậy không nên bị thương mới phải."

"Tiểu nữ hài biết cái gì?" Trương thị lang không vui, "Ngựa của bản quan chạy trốn quá nhanh, khi xuống núi, bản quan không cẩn thận ngã từ trên lưng ngựa xuống, bởi vậy quăng ngã gãy xương cốt. Bản quan chính là mệnh quan triều đình, há có thể bị sơn phỉ gây thương tích?"

Nam Bảo Y "Nga" một tiếng, nhìn về phía nam nhân nam nhân đứng trong góc khuất, "Ngươi là đại phu?"

Nam nhân cõng hòm thuốc, giọng điệu đặc trưng của Rót huyện cung kính nói: "Thưa cô nương, tiểu nhân đúng là đại phu trong Rót huyện. Khâm sai đại nhân chỉ là khuỷu tay, đầu gối té bị thương, cũng không có bị thương tới chỗ yếu hại."

Nam Bảo Y gật gật đầu.

Nàng thực ôn nhu mà chuyển hướng Trương thị lang, "Thương gân động cốt một trăm ngày, đại nhân nghỉ dưỡng cho tốt. Kêu khách điếm hầm nhiều chút canh xương, có thể bổ dưỡng thân thể."

Sau khi rời khỏi phòng của Trương thị lang, Tiêu Dịch phân phó mấy câu với Thập Khổ, lại mang theo Nam Bảo Y đi đại đường dùng cơm trưa.

Bàn vuông tạo hình tinh tế đặt sát bên cửa sổ, đồ sứ trắng mạ vàng quý giá, sáu món ăn một canh, tất cả đều là đều là món đặc sắc của An Yển.

Tiêu Dịch lấy một chén canh gà hầm bạch quả cho Nam Bảo Y, "Nhìn thần sắc của kiều kiều, tựa hồ là phát hiện cái gì?"

Nam Bảo Y bưng lấy chén sứ trắng, hít hà hương canh.

Nàng chém đinh chặt sắt: "Trương thị lang đang nói dối."

"Làm sao thấy được?"

"Trương thị lang nói, hắn bị quăng ngã gãy xương cốt. Cái đại phu kia lại nói, Trương thị lang bị thương là khuỷu tay, đầu gối. Nhưng nếu thật là khớp xương bị gãy, đại phu hơi chút có kiến thức đều biết, không thể băng bó thẳng tắp giống như hắn vậy. Khuỷu tay phải dùng băng gạc treo ở trước ngực, đầu gối cũng nên uốn lại chút. Nếu không sau này khỏi hẳn, chỗ khớp xương sẽ mất khả năng hoạt động. Đây là ta học được từ chỗ Khương đại ca."

Tiêu Dịch nhìn nàng.

Tiểu cô nương phân tích ra đạo lý rõ ràng, mặt mày đều là thần thái.

Gió thổi xuyên qua cửa sổ, vài sợi tóc đen nhánh phất qua gò má nàng, càng tôn lên khuôn mặt nhỏ trắng nõn tinh xảo.

Hắn nhếch cười, ôn nhu giúp nàng đem tóc toán loạn vén tới sau.

Dù đã sớm phát hiện ra Trương thị lang nói dối, hắn vẫn hỏi: "Còn có gì nữa?"

"Cái kia đại phu ngay cả băng bó cũng không biết, có thể thấy được là đại phu hàng giả, hắn giúp Trương thị lang lấp liếm. Mà hắn một miệng gu đều nói tiếng địa phương, cho nên hẳn là người địa phương. Bởi vậy suy đoán, Trương thị lang ở cùng quyền quý bản địa cấu kết."

Nam Bảo Y tinh tế cân nhắc, "Cho nên chỗ bạc cứu tế kia, cũng không phải bị sơn phỉ cướp đi...... Ta nghĩ, bọn họ đem mọi chuyện đẩy tới sơn phỉ, thứ nhất là vì để sơn phỉ tới làm dê chịu tội thay, thứ hai là vì dời đi tầm mắt của Nhị ca ca, để bọn hắn tranh thử thời gian dời đi bạc cứu tế tới nơi khác."

Một phen suy luận, có thể nói tinh mỹ.

Nàng chớp chớp mắt, tựa hồ lại không còn gì phân tích, vì thế cúi đầu ăn canh.

Tiêu Dịch nhìn nàng uống non nửa chén canh.

Hắn cầm khăn, cẩn thận lau canh đọng trên khóe môi nàng, cố ý hỏi: "Kiều kiều thông minh như vậy, không bằng chỉ dạy ca ca một chút, kế tiếp nên làm như thế nào?"

Nam Bảo Y hai mắt sáng ngời.

Quyền thần đại nhân, vậy mà hướng nàng thỉnh giáo vấn đề!

Hắn chính là đế sư a!

Hiện giờ, nàng vậy mà trở thành người chỉ đạo đế sư!

Nàng hẳn là phong một cái danh hiệu "Đế Sư chi sư"!

Nàng không khỏi cười to vài tiếng.

Rơi vào trong mắt Tiêu Dịch, lại rất giống là chó nhỏ nhếch lên cái đuôi.

Thiếu nữ đắc ý cọ cọ chóp mũi, "Nhị ca ca xem như hỏi đúng người! Ta cho rằng, hẳn là mau chóng phong tỏa quan đạo cùng bến đò, không cho tặc tử có cơ hội dời bạc cứu tế đi nơi khác."

"Kiều kiều thật là lợi hại."

Tiêu Dịch thuận thế khích lệ.

Hắn cố ý bồi dưỡng năng lực chưởng sự cho tiểu cô nương, muốn cho nàng thêm một chút tin tưởng, bởi vậy đang muốn phân phó ám vệ đi làm theo lời nàng nói, mười khổ đột nhiên lon ton chạy tới.

Hắn chắp tay: "Chủ tử, ti chức đã phái người canh giữ quan đạo cùng bến đò, ba ngày, tuyệt đối sẽ không có người dám mang bạc cứu tế rời khỏi Quán huyện!"

Bẩm báo như vậy, biểu tình rất là đắc ý.

Nhìn một cái xem hắn làm việc hiệu suất cao bao nhiêu, chủ tử nên thưởng hắn một thỏi hoàng kim mới đúng!

Không khí trên bàn lại có chút quỷ dị.

Nam Bảo Y ôm chén sứ nhỏ, ngơ ngẩn nhìn Tiêu Dịch.

Thì ra, Nhị ca ca đã sớm biết Trương thị lang đang nói dối nha......

Tiêu Dịch mặt không cảm xúc.

Hắn lạnh lùng liếc hướng Thập Khổ: "Trở về Nam phủ chuyển thịt khô đi."

Thập Khổ: "......"

Hắn trợn mắt há hốc miệng.

Không phải, hắn hoàn toàn là dựa theo chủ tử phân phó mà làm việc, vì sao không lấy được tiền thưởng cũng liền thôi, còn phải về nhà chuyển thịt khô?!

Hắn không muốn về nhà chuyển thịt khô a!

Thập Khổ khóc lóc rời đi.

Nam Bảo Y nhìn chằm chằm chén nhỏ, sau một lúc lâu, mới lặng lẽ nâng mắt lên, nhìn thanh niên phía đối diện.

Hắn mặc áo gấm tay bó màu đen, đeo ủng quân, tóc buộc kim quan, tư thái mười phần tự phụ.

Khuôn mặt tuấn mỹ kia lại lộ ra vài phần buồn bực.

Quyền thần đại nhân chịu bồi nàng diễn kịch, đại biểu hắn đem nàng đặt ở trong lòng.

Nàng lại sao có thể oán hắn đâu?

Nàng cắn cắn cánh môi, bỗng nhiên đứng dậy, thật cẩn thận ngồi xuống bên người Tiêu Dịch.

Nàng cầm lấy đũa, gắp vào trong chén hắn một chiếc đùi gà.

Nàng nhỏ giọng nói: "Ta minh bạch, Nhị ca ca không phải cố ý gạt ta, mà là đang dùng phương thức của mình, tốt với ta. Ta thích Nhị ca ca như vậy, đặc biệt thích!"

Tiêu Dịch rũ mắt nhìn phía nàng.

Tiểu cô nương mặt mày đúng như trăng non, hai lúm đồng tiền ngọt như là đậu đỏ.

Loại nụ cười ngọt ngào này, thực chọc tâm hắn

Chút bất mãn với Thập Khổ trong lòng, đột nhiên tan thành mây khói.

Một lớn một nhỏ sóng vai mà ngồi, an tĩnh ăn xong cơm trưa.

Tiêu Dịch rửa qua tay, từ trong ngực lấy ra một xấp ngân phiếu thật dày, "Đồ trong phố Ngọc Thạch cũng không tệ lắm, đi dạo đi, tùy tiện mua. Chuyện bạc cứu tế, ca ca sẽ xử lý tốt."

Sau khi thấy một xấp ngân phiếu dày như vậy, đôi mắt Nam Bảo Y đều tái rồi!

Nàng tiếp nhận ngân phiếu, tư thế so tiếp thánh chỉ còn muốn thành kính hơn.

Nàng đếm ngân phiếu giống tham tiền: "Nhị ca ca, ngươi thật sự cho ta bạc tiêu?!"

Càng đếm, khóe miệng càng là điên cuồng gương lên.

Tiêu Dịch sờ sờ đầu nàng: "Lần trước ở biệt trang Tiết gia, từng đã nói với ngươi, muốn cho ngươi mua áo váy xinh đẹp. Thấy thích thì mua, buổi tối mặc cho ca ca xem."

Hai người nói chuyện, Trình Đức Ngữ cùng Nam Yên từ lầu trên đi xuống.

Nam Yên phe phẩy quạt tròn, cách thật xa ôn nhu nói: "Kiều kiều, trình ca ca cho ta ngân phiếu 50 lượng, để ta cùng với ngươi đi mua áo váy trang sức. Ngươi có muốn đi cùng tỷ tỷ?"

Năm mươi lượng?

Nam Bảo Y rất muốn cất tiếng cười to.

C 250 Hắn không nỡ để Nam Kiều Kiều làm thiếp.

Trình Đức Ngữ cùng Nam Yên đã đi tới.

Trình Đức Ngữ từ tay áo túi lấy ra một tấm ngân phiếu 50 lượng, mỉm cười đưa cho Nam Bảo Y: "Tuy rằng Nam gia không thiếu bạc, nhưng tấm ngân phiếu này là một chút tâm ý của tỷ phu. Kiều Kiều cầm, cùng tỷ tỷ ngươi đi dạo phố đi, mua chút kẹo hoặc là mua bộ áo váy, đều có thể."

Hắn nghe nói, tiểu di tử rất dễ thân cận tỷ phu.

Chỉ cần hắn đối kiều kiều bày ra quan tâm, nàng tất nhiên muốn khuynh đảo ở trong ôn nhu của hắn.

Nhưng mà, cốt truyện cũng không có dựa theo hắn đoán trước phát triển.

"Tỷ phu?"

Nam Bảo Y cười nhạo một tiếng.

Chợt, nàng mở ra thao thao bất tuyệt trào phúng: "Trình công tử hay là đã quên, thứ nhất, Nam Yên là thứ nữ, mà ta là đích nữ. Thứ hai, Nam Yên cũng không phải là chính thê của ngươi, nàng chỉ là thiếp. Có hai tầng quan hệ này, ngươi cũng không biết xấu hổ tự xưng là tỷ phu của ta! Luận về tỷ phu, ta chỉ nhận Tống Thế Ninh, mới không nhận ngươi."

Trình Đức Ngữ biểu tình rất cứng đờ.

Tay đưa ra ngân phiếu, càng là cứng ở giữa không trung.

Nam Yên mang cái giá tỷ tỷ, lạnh lùng nói: "Kiều Kiều, không được vô lễ với trình ca ca! Hắn có ý tốt cho ngươi tiền tiêu vặt, ngươi hẳn là nhận lấy, nói lời cảm tạ. Không có giáo dưỡng như vậy, truyền ra ngoài, người khác sẽ nghĩ lầm cha không biết dạy nữ nhi!"

Nàng không có cố tình hạ giọng.

Khác trong đại đường đều nghe rõ ràng, tò mò mà nhìn quanh bên này.

Nam Bảo Y cười đến càng thêm châm chọc.

Nam Yên không có bản lĩnh gì, cũng chỉ biết đổi trắng thay đen, bêu xấu thanh danh người khác.

"Nghe tỷ tỷ nói, giống như cha không dạy bảo được nữ nhi." Nàng bình tĩnh mà phản kích, "Hiện giờ Cẩm Quan Thành ai không biết, ngày xưa ngoại thất nữ của Nam tam gia, tự bỏ nhà đi làm thiếp? Tỷ tỷ cũng xào bỏ nhà đi làm thiếp, cũng không biết xấu hổ quản giáo ta? Nếu là đem ta cũng dạy thành tự trốn đi làm thiếp, ta tìm ai nói rõ lí lẽ đây?!"

Tiêu Dịch cười nhẹ.

Hắn thưởng thức nhẫn mắt mèo, tưởng tượng tình cảnh thấy Nam Kiều Kiều đóng gói một cái tay nải nhỏ, đêm hôm khuya khoắt bỏ trốn đi làm thiếp.

Nếu là nàng chạy vội tới trong phủ hắn, hắn chắc chắn để cửa, lưu giường cho nàng.

Bất quá......

Hắn là luyến tiếc để Nam Kiều Kiều phải làm thiếp.

Các vị khách đang ăn cơm hứng thú dạt dào.

Còn có cái đề tài nói chuyện gì, so quý nữ nhà giàu bỏ nhà đi làm thiếp càng có ý tứ?

Các loại ánh mắt nhìn về phía Nam Yên cùng Trình Đức Ngữ, khiến hai người vô cùng xấu hổ buồn bực.

Nam Yên nghiến răng nghiến lợi, không còn lời gì để nói.

Non nửa năm không gặp, nàng phát hiện cái tiểu tiện nhân này càng thêm nhanh mồm dẻo miệng!

Trình Đức Ngữ sắc mặt đồng dạng xanh trắng đan xen, đối Nam Bảo Y bó tay không biện pháp.

Nhưng không biết vì sao, càng là đối với nàng bó tay không biện pháp, hắn càng là cảm thấy cô nương này thú vị.

Hắn gắt gao nhìn chằm chằm Nam Bảo Y, trong đầu bách chuyển thiên hồi các loại tâm tư.

Mà Nam Bảo Y tựa hồ cảm thấy nhục nhã bọn hắn còn chưa đủ, tiếp tục nói: "Nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, nếu tỷ tỷ mời ta đi dạo phố, ta đây liền cung kính không bằng tuân mệnh."

Nàng cố ý quơ quơ kia một xấp ngân phiếu thật dày, "Vừa lúc, Nhị ca ca cho ta ngân phiếu 5000 lượng, có thể mua rất nhiều trang sức cùng áo váy đâu. Trình công tử, ngân phiếu 50 lượng kia của ngươi, vẫn là chính mình giữ lại mua kẹo đi."

Lời nói khinh miệt, giống như cái tát thanh thúy, hung hăng đậu trên mặt Trình Đức Ngữ cùng Nam Yên.

Trình Đức Ngữ phức tạp mà nhìn chằm chằm Tiêu Dịch.

Vốn tưởng rằng là cái ăn bám, không nghĩ tới cư nhiên còn có chút của cải.

5000 lượng cũng không phải là số lượng nhỏ, Tiêu Dịch, lại có thể tiêu xài vài lần đâu?

Hắn âm thầm cười lạnh, chờ mong thời điểm Tiêu Dịch tiêu xài hết của cải.

Có lẽ là cảm thấy tiếp tục ngốc tại nơi này thật sự mất mặt, Nam Yên miễn cưỡng cười nói: " Phố Ngọc Thạch cửa hàng đông đảo, Kiều Kiều, chúng ta mau chút đi dạo đi, có thể trở về trước chạng vạng."

Nam Bảo Y ngoái đầu nhìn lại nhìn Tiêu Dịch.

Hắn hướng nàng hơi hơi gật đầu.

Nàng ổn ổn tinh thần, biết quyền thần đại nhân là đại nhân vật lợi hại, tra cứu loại việc nhỏ bạc cứu tế này, tất nhiên không nói chơi.

Nàng yên tâm mà cùng Nam Yên rời đi.

Đây là nàng lần đầu tiên cùng Nam Yên đi dạo phố.

Cửa hàng trên phố san sát nối tiếp nhau, các loại cửa hàng ngọc thạch, cửa hàng tơ lụa lá trà chỗ nào cũng có.

Trừ bỏ thương nhân bản địa, còn có thương nhân từ nơi khác tiến đến chợ chung.

Hai tỷ muội toàn bộ hành trình đều không nói chuyện, cũng không có mang tỳ nữ, bởi vậy không khí phá lệ quỷ dị.

Các nàng cùng nhau đi dạo phố, đối với nhau mà nói vốn chính là một chuyện thực dày vò.

Đi đến chỗ ngoặt trên đường, Nam Yên khô cằn đề nghị: "Vào cửa hàng may trang phục này nhìn xem một chút đi."

Nam Bảo Y: "Nga."

Cửa hàng may trang phục rất rộng rãi, trừ bỏ có áo váy nữ tử Trung Nguyên, còn có phục sức dân tộc biên cương.

Nam Bảo Y thấy mới mẻ, duỗi tay cầm lấy một chiếc mũ viền vàng, hướng trên đầu khoa tay múa chân.

"Muội muội thật là đáng yêu, ngươi chải búi tóc linh xà, sao có thể đội được mũ đâu?" Nam Yên ôm cánh tay đứng ở bên cạnh, ôn nhu mở miệng nói, "Muội muội trước khi làm việc hẳn là động não nhiều chút, đỡ phải khiến người chê cười."

Nàng lại thân mật cầm lấy một đóa hoa lụa, "So với chiếc mũ này, muội muội minh diễm động lòng người, càng thích hợp mang loại hoa lụa này."

Nam Bảo Y ghét bỏ.

Đoá hoa lụa đỏ chót này vừa thô lại xấu, Nam Yên thật là khiến người chán ghét a!

Lúc nàng không vui, thoáng nhìn Nam Yên cầm lấy một kiện váy áo mẫu đơn hồng.

Thấp ngực thiết kế mô phỏng theo y phục thời Đường, dùng vải lụa mỏng phiêu dật, làn váy phi thường to rộng.

Nam Bảo Y không lưu tình chút nào mà chế nhạo: "Tuy rằng tỷ tỷ mười bốn tuổi, nhưng lại gầy giống cây gậy trúc, không có chút dáng người đáng nói, là mặc không được loại áo váy này. Tỷ tỷ, ngươi cũng là người đọc sách thánh hiền, chẳng lẽ không biết người sang có tự mình hiểu lấy sao?"

Nam Yên: "......"

Nàng nhìn chằm chằm gương đồng.

Người trong gương mảnh khảnh nhỏ yếu, trước ngực một chút phập phòng nên có cũng không thấy đâu.

Cho dù đã mười bốn tuổi, chính là so với Nam Bảo Y 13 tuổi, thế mà không có gì khác biệt.

Nam Bảo Y, đây là cố ý rải muối lên vết thương của nàng!

Nam Bảo Y lại mỉm cười lấy tới một bộ áo váy nữ đồng, "Tỷ tỷ hẳn nên mặc loại này, hoàn toàn dán sát dáng người, tuyệt đối sẽ không làm làn váy rơi xuống dưới lúc đi lại."

"Ngươi —— tiện nhân!"

Nam Yên lần thứ hai bị chọc đến chỗ đau, thẹn quá thành giận vơ lấy vải vóc ném về hướng Nam Bảo Y.

"Ngươi mới là tiện nhân!"

Nam Bảo Y không cam lòng yếu thế, cũng chộp vũ khí.

Đám thị nữ trợn mắt há hốc miệng.

Hai tỷ muội này, thân mật gọi "Tỷ tỷ muội muội", trong chớp mắt liền biến thành "Tiện nhân", quả thực là trở mặt không biết người, dường như có thù oán từ kiếp trước kiếp trước

Thấy các nàng bắt đầu túm tóc nhau, rốt cuộc trưởng quầy cũng đứng dậy.

Hắn là cái nam nhân trung niên không có biểu lộ gì, giơ tay liền vỗ xuống sau gáy hai người.

Nam Bảo Y cùng Nam Yên, đồng thời ngã xuống trên mặt đất.

Thị nữ kinh ngạc: "Chưởng quầy?"

"Ta ghét nhất nữ nhân ồn ào. Đưa vào sơn trại." Chưởng quầy tiếp tục ngồi ở sau quầy tính sổ, "Tối nay Hàn lão bản muốn tới sơn trại mật đàm, hai cái tiểu nương này dung mạo không tồi, vừa vặn đưa vào Ngọc Lâu Xuân hát hí khúc."

Thị nữ lưu loát chắp tay.

Nàng rất nhanh an bài nhân thủ, đem Nam Bảo Y cùng Nam Yên nâng vào xe ngựa.

Nàng nhìn chăm chú vào xe ngựa rời đi phố Ngọc Thạch phồn hoa, nhẹ giọng nói: "Từ tổ tiên bắt đầu, các thế hệ hậu bối chúng ta, thành thật an phận mà ở lại Thục quận, đã hơn 200 năm. Đến tột cùng khi nào, mới có thể lại thấy ánh mặt trời, trở về cố quốc đâu?"

Chưởng quầy đừng động tác gảy bàn tính một chút.

Sau một lúc lâu, hắn mặt không biểu tình nói: "Ngày lệnh bài xuất hiện."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp