Tiểu Kiều Của Quyền Thần

Quyển 2 - Chương 20


2 năm

trướctiếp

C275: Nguyên nhân chết kiếp trước.(2)

Nàng nóng lòng nhìn theo hắn đi xa.

Trong tầm mắt, kiệu liễn dần dần mơ hồ, rốt cuộc nàng không trụ được nữa mà bất tỉnh nhân sự dưới trời mưa tầm tã.

Vốn rằng mình đã chết, khi tỉnh lại ngoài ý muốn phát hiện bản thân ngủ ở trong lều hoa màu tím.

Nàng giơ tay xoa xoa cái trán.

Ngoài phòng tiếng mưa rơi tí tách, hỗn loạn có tiếng nói chuyện:

"Sách, khắp thiên hạ chỉ có một cây nhân sâm núi ngàn năm này, là đồ có thể bảo mệnh, lại cũng có thể bỏ ra được......"

Thanh âm này lộ ra đặc biệt khàn khàn, là Cố Sùng Sơn.

"Hạ quan cho rằng, dùng nhân sâm ngàn năm cứu một cái tiểu cung nữ, không khỏi quá mức lãng phí. Hắn đã phái người đưa đến tay Cửu thiên tuế, không bằng ngài thu làm mình dùng. Tương lai phúc họa khó liệu, có bảo vật này, tương đương nhiều thêm một cái mệnh nha!"

"Ta còn không có xấu xa đến đoạt đồ của nữ nhân. Đi sắc thuốc."

"Dạ..."

Sau đó, Nam Bảo Y liền được uống chén thuốc nhân sâm ngàn năm.

Cơ thể mấy năm nay bị hao tổn, được canh sâm bồi đắp lại.

Cố Tùng Sơn nói nàng thú vị, đòi nàng từ chỗ lão hoàng đế, để nàng hầu hạ giặt quần áo đấm chân cho hắn.

Hắn là cái thái giám.

Người trong cung đều nói, Cửu thiên tuế nhìn trúng nàng, chỉ sợ là muốn cho nàng làm cung nữ đối thực cùng hắn.

Nhưng chỉ có Nam Bảo Y chính mình minh bạch, Cố Sùng Sơn là thật sự đem nàng trở thành thị nữ sai sử.

Đại thái giám này tính tình hung ác nham hiểm, lúc cao hứng, dạy nàng bắn tên cưỡi ngựa, dạy nàng thơ từ ca phú.

Lúc không cao hứng, từng đem nàng đá đến hai ngày không xuống được giường, từng đem nàng nhốt vào thủy lao tùy ý tra tấn.

Có đoạn thời gian, hắn cùng quyền thần đại nhân vì vấn đề chọn người thống lĩnh cấm quân tranh đoạt không thôi, đều muốn cho người của mình ngồi cái vị trí kia, bởi vậy trong thời khắc khói mù bạo nộ đó.

Nàng không biết sao chọc giận hắn, hắn tự tay đem nàng quất roi tới máu tươi đầm đìa, lại xách cổ áo nàng, kéo nàng như kéo chó chết, xuyên qua các hẻm cung triều thần lui tới, tùy ý để quan viên thượng triều đi qua ghé mắt nhìn.

Nàng nhớ rõ, sáng sớm ngày ấy, quyền thần đại nhân cũng từng đi qua cung hẻm.

Hắn lại chưa từng quay đầu lại.

Cái loại tra tấn sống không bằng chết này, thẳng đến khi Cố Sùng Sơn đem cấm quân thống lĩnh thu vào trong túi, mới tính kết thúc......

Sau quyền thần đại nhân lại xuất chinh Dạ Lang quốc, nàng ở bên người Cố Sùng Sơn còn tính là an bình.

Nhưng những ngày tháng an bình, cũng không liên tục được bao lâu.

Khi đó Cố Sùng Sơn có nhân tình, gọi là Lưu Hoa phu nhân.

Có lẽ là cảm thấy nàng chướng mắt, vì thế nhân cơ hội Cố Sùng Sơn ra cung làm việc, đem nàng lừa vào hầm băng, sau đó khóa lại cửa hầm băng.

Nàng ở hầm băng, sống hai ngày hai đêm.

Bởi vì quá đói bụng, nàng ăn thật nhiều thật nhiều khối băng, ăn đến bụng quặn đau, ôm bụng lăn lộn trên mặt đất.

Chính là theo tử vong tới gần, ngay cả cảm giác bụng quặn đau, cũng trở nên mơ hồ mà xa xôi.

Nàng ôm bụng cuộn tròn ở góc, nước mắt ngưng kết thành băng, theo lông mi lan tràn, dần dần đông lạnh hai mắt nàng.

Nàng dựa vào tường băng, nhớ tới khi còn bé, mẫu thân từng ôm nàng hướng thần linh cầu nguyện, hy vọng có người dối đãi tiểu Kiều Kiều của nàng như châu như bảo, hy vọng tiểu Kiều Kiều của nàng cả đời không lo cơm áo.

Chính là, nữ nhi bảo bối của nàng, lại nửa đời đau khổ, cuối cùng bị chết lạnh trong hầm băng.

Hầm băng thật lạnh, thật cô đơn.

Mẫu thân, Kiều Kiều rất muốn về nhà nha, trở về toà Cẩm Quan Thành hoa sen nở kia......

Bên tai tựa hồ có người ở gọi tên của mình, một tiếng tiếp theo một tiếng, thê lương mà tuyệt vọng.

Nhưng nàng cái gì cũng nhìn không thấy.

Chất lỏng ấm áp, theo gò má lăn xuống.

Nam Bảo Y gắt gao nhìn chằm chằm Cố Sùng Sơn, sợ hãi không ngừng lui về phía sau.

Huyết nguyệt thê diễm.

Cố Sùng Sơn nghiêng đầu.

Hắn đứng dậy, đi tới hướng Nam Bảo Y.

Trước khi thiếu nữ kịp chạy trốn, đè lại bả vai nàng.

Môi hắn quá mức đỏ bừng, nhìn dưới ánh trăng giống như ác quỷ địa phủ uống máu..

Dùng bộ giáo kim hoa văn phù điêu, ngả ngớn mà mơn trớn gò má nàng, đem run rẩy cùng sợ hãi của nàng, đều để vào trong mắt.

"Nghe nói, có tiểu hài nhi, trình độ mẫn cảm với nguy hiểm giống như thú non...... Nhưng ngươi chưa bao giờ gặp qua ta, cũng không biết ta là ai, lại vì sao phải sợ hãi đến rơi lệ?"

Nam Bảo Y vành mắt hồng đỏ, không ngừng run rẩy phát run.

Bị Cố Sùng Sơn đá đến hai ngày không xuống được giường, bị ném vào thủy lao tra tấn, bị quất roi đến máu tươi đầm đìa, bị xách cổ áo kéo như kéo chó chết qua hẻm cung......

Dấu vết ở ký ức trong máu thịt, khiến nàng kinh sợ.

Nàng đánh cái rùng mình.

"Ta thấy ngươi, liền cảm thấy quen thuộc." Cố Sùng Sơn cúi người tiến đến trước mặt nàng, nâng lên cằm trắng nõn của nàng, bắt nàng nhìn thẳng vào mắt hắn, "Hay là, chúng ta từng gặp qua ở kiếp trước?"

Nam Bảo Y liều mạng lắc đầu.

Nàng muốn lùi bước về phía sau, nhưng mà Cố Sùng Sơn gắt gao bóp chặt bả vai nàng, nàng muốn trốn cũng không thể trốn!

Cách đó không xa truyền đến giọng cung kính gọi: "Khâm sai đại nhân!"

Hoàng Ân, thiếu đông gia của Kim Mãn Ngọc Đường, mặt mũi tràn đầy nịnh nọt mà lại đây.

Hắn chắp tay, gương mặt tươi cười: "Yến tiệc sắp bắt đầu, ngài sao còn không có ngồi vào vị trí? Đúng rồi, nghe nói ngài muốn tới Cẩm Quan Thành, tiểu nhân cố ý chuẩn bị một vị mỹ nhân, phải gọi là một cái da thịt non mịn, đảm bảo ngài vừa lòng!"

"Còn không mau lại đây!"

Hắn quay đầu lại gầm lên.

Cô nương cúi đầu chậm rãi đi ra, mặc áo váy lụa mỏng phấn nhạt, dáng người cao gầy no đủ, dung mạo rất tú mỹ.

Nam Bảo Y sững sờ.

Cái gọi là mỹ nhân, thế nhưng lại là Liễu Liên Nhi......

Liễu Liên Nhi là biểu tỷ của Nam Yên, từng mưu toan thông đồng quyền thần đại nhân, sau lại bị quyền thần đại nhân lấy đèn mỹ nhân dọa chạy, ngược lại bị nàng xúi giục, thông đồng Nam Cảnh.

Mới vừa cùng Nam Cảnh thành thân không lâu, liền đêm trốn tới Kim Ngọc Mãn Đường, làm nữ nhân của Hoàng Ân.

Không nghĩ tới, lại bị hoàng ân lấy ra, hiến cho một cái thái giám......

Liễu Liên Nhi mặt mũi tràn đầy không tình nguyện.

Chú ý tới Nam Bảo Y cũng có mặt, nàng không khỏi càng thêm nan kham oán hận.

Nàng cho rằng nàng theo Hoàng Ân, ít nhất có thể trải qua ngày lành cơm ngon rượu say.

Cơm ngon rượu say nhưng thật ra là thật, nhưng Hoàng Ân quả thực không phải kẻ ra gì!

Hắn thường thường cùng đám bằng hữu ăn chơi trác táng ngợp trong vàng son, tận tình thanh nhạc, ngay cả loại sự tình đổi thiếp này cũng làm được ra tới!

Được hắn ban tặng, nàng đã hầu hạ qua bảy tám cái nam nhân!

Hiện giờ, thậm chí phải bị đưa cho một cái thái giám không làm ăn được gì!

Nàng mắt ngập nước, gắt gao nhéo tay áo Hoàng Ân, nhỏ giọng cầu xin: "Công tử, ta không muốn...... Ta không muốn......"

Nhưng mà Hoàng Ân chính là kẻ bạc tình.

Hắn không kiên nhẫn mà tránh khỏi tay nàng, "Có thể phụng dưỡng Cửu thiên tuế, là phúc khí của ngươi, mẹ nó khóc sướt mướt cái gì, đen đủi!"

Liễu Liên Nhi té ngã trên mặt đất, khóc càng thêm hoa lê vũ đái.

Cố Sùng Sơn nghiêng đầu, tươi cười thực ôn nhu, "Ta cũng không miễn cưỡng nữ nhân."

Liễu Liên Nhi nâng lên khuôn mặt kinh hỉ, "Đa tạ khâm sai đại nhân!"

"Bởi vì nữ nhân không ngoan.," Cố Sùng Sơn lạnh sâu kín, "Đều đã chết."

Liễu Liên Nhi bỗng nhiên trừng lớn mắt.

Còn không có tới kịp nói cái gì, một thái giám Tây Hán lặng yên xuất hiện, ở trước mặt mọi người, dùng lụa trắng thít chặt cổ nàng!

Nam Bảo Y hô hấp khó khăn.

Làm việc không để lối thoát, đối với bất luận kẻ nào đều sẽ không nhân từ nương tay, đây chính là Cố Sùng Sơn.

"Vậy còn ngươi, ngươi có bằng lòng phụng dưỡng ta hay không?"

Cố Sùng Sơn chuyển hướng nàng, thâm kim giáp bộ, ôn nhu mà phác hoạ mặt mày của Nam Bảo Y.

C276: Nam Kiều Kiều, tới chỗ ca ca.

Nam Bảo Y cứng người.

Nàng không chút nghi ngờ, nếu là lúc này khiến Cố Sùng Sơn tức giận, giáp bộ sắc bén kia sẽ đâm vào hai mắt nàng.

Nên trả lời như thế nào đây?

......

Trong lúc Nam Bảo Y tới tây phòng, thính đường.

Một nam nhân trung niên tướng mạo đường đường, tìm tới Tiêu Dịch.

Hắn cung kính chắp tay: "Thảo dân thỉnh an hầu gia."

Tiêu Dịch nhướng mày.

"Thảo dân chính là lão bản lương trang Vạn gia, cũng là hội chưởng thương hội lương thương Thục quận. Nhận ký thác, cố ý tới yến hội, cùng hầu gia thương lượng chút chuyện."

Vạn lão bản dừng một chút, bồi gương mặt tươi cười tiếp tục nói: "Hiện giờ Thục quận đại hạn, đồng ruộng hoa màu không thu hoạch. Phía Tây Bắc tình hình hạn hán càng là thập phần nghiêm trọng, khiến cho các bá tánh bốn phía vội vàng mua sắm gạo thóc dựng trữ. Ta cùng các thương nhân lương thực khác đã cẩn thận thương lượng, tính toán đem giá gạo thóc tăng lên vài lần, không biết hầu gia có bằng lòng tham dự?"

Hồng lão cửu lũng đoạn thị trường lương thực nửa toà Thục quận.

Sau khi hắn chết, Tiêu Dịch tiếp nhận tất cả cửa hàng làm ăn.

Người trong thương hội lương thương muốn tăng giá, phải liên hợp Tiêu Dịch cùng nâng giá lương thực.

Nếu không chỉ riêng nhóm bọn họ tăng giá thì có lợi ích gì, một nửa tiệm gạo Thục quận, đều vẫn là dựa theo giá gốc bán lương thực đâu!

Tiêu Dịch chậm rì rì uống dưa hấu nước.

Vạn lão cửu không chắc thái độ của hắn, nịnh nọt nói: "Hầu gia, đây chính là thời cơ phát tài rất tốt của chúng ta! Ngày mai đem giá lương thực tăng gấp hai, qua một đoạn thời gian lại tăng gấp hai, đến thời tiết mùa đông, một hơi tăng lên gấp mười lần, dân chúng không mua cũng phải đến mua, còn lo không kiếm được bạc trắng bóng sao?"

Nước dưa hấu ngọt ngào, so với nước ngô còn dễ uống hơn.

Tiêu Dịch thuận miệng hỏi: "Ngươi làm sao biết được, bản hầu chưởng quản tiệm gạo của Hồng gia?"

"Hắc hắc, ta bỏ ra một vạn lượng bạc, mua được tin tức này ở Ngọc Lâu Xuân. Hầu gia, thừa dịp tình hình hạn hán phát đại tài, chính là làm ăn một vốn bốn lời, ngàn năm có một a!"

"Không làm."

Tiêu Dịch không cần suy nghĩ liền từ chối.

Vạn lão bản biểu tình cứng đờ, "Hầu gia, làm ăn tốt như vậy, vì sao ngài không làm?"

Tiêu Dịch lại uống mấy hớp nước dưa hấu, mắt phượng khó được ôn nhu, "Từng đáp ứng với nàng, sẽ không để Thục quận có một cái bách tính bị chết đói."

Vạn lão cửu yên lặng không nói.

Tuy rằng không biết "Nàng" là ai, nhưng rõ ràng là một nữ nhân.

Vì nữ nhân mà bỏ qua vụ làm ăn tốt như vậy, có bị bệnh không!

"Hầu gia, chớ trách ta không nhắc nhở ngài, lương thương chúng ta, lúc trước không bị Hồng lão cửu thâu tóm, là bởi vì sau lưng chúng ta có người. Ngài làm như vậy, sẽ đắc tội rất nhiều quyền quý, tương lai chưa chắc có kết cục tốt a!"

Tiêu Dịch buông chén nước.

Hắn lười biếng đứng dậy, trên cao nhìn xuống bễ nghễ liếc mắt Vạn lão bản một cái.

Ngay sau đó, hắn giễu cợt một tiếng, phất tay áo rời đi.

Vạn lão bản ảo não.

Công tử nhà họ Vạn đi tới, tò mò hỏi: "Cha, Tĩnh Tây Hầu nói như thế nào? Có đáp ứng cùng chúng ta liên thủ?"

"Không đáp ứng." Vạn lão bản biểu lộ nảy sinh ý định ác độc, "Trở về bẩm báo thái thú đại nhân, mời hắn định đoạt. Cho dù như thế nào, lần nạn hạn hán này, là cơ hội phát tài ngàn năm có một, chúng ta tuyệt không thể bỏ qua!"

Ngoài thính đường.

Núi giả nước chảy, lá vàng bình phong.

"Ngươi có bằng lòng phụng dưỡng ta hay không?"

Khuôn mặt Cửu Thiên Tuế hung ác nham hiểm, vươn ám kim giáp bộ sắc bén, cười nhẹ phác họa theo khuôn mặt Nam Bảo Y.

Nam Bảo Y nhắm mắt.

Trong đầu hiện ra hình ảnh quyền thần đại nhân.

Nàng biết, này một đời, tất nhiên cùng kiếp trước không giống nhau.

Đáy lòng xuất hiện ra dũng khí vô hạn, nàng hắt tay Cố Sùng Sơn, nhanh chóng lui về phía sau.

Nàng đứng yên dưới ánh đèn, đôi tay giao điệp ở trước ngực, nâng lên cằm trắng nõn, khuôn mặt nhỏ lạnh lùng: "Ta là muội muội Tĩnh Tây Hầu, Nam phủ ngũ cô nương. Cho dù là khâm sai đại nhân, cũng không có quyền đùa giỡn dân nữ đi?"

Gió đêm thổi quét áo váy lụa mỏng hoa màu xanh lá của nàng.

Thiếu nữ da trắng hơn tuyết, tha thướt yêu kiều đứng ở dưới ánh trăng đỏ, giống như mĩ nữ được vẽ tỉ mỉ trên giấy tuyên.

Đặc biệt là cặp mắt phượng kia, nội câu ngoài vểnh, liễm diễm quang hoa, mỹ đến kinh tâm.

"Mỹ nhân ở cốt không ở da." Cố núi non rất có hứng thú mà khen ngợi, bỗng nhiên chuyện vừa chuyển, "Đáng tiếc phù hoa như ảo ảnh trong mơ, hoa sen mặt trắng, chỉ là lớp thịt cùng bộ xương khô, cuối cùng cũng sẽ thành một nắm đất vàng. Nam cô nương chính thực là hoa quý, không bằng tối nay liền chết đi, cũng có thể khỏi phải chịu khống khổ sinh lão bệnh tử."

Ngữ điệu của hắn thực ôn nhu, rõ ràng tính toán giết người, lại như là ban ân.

Nam Bảo Y cắn răng.

Hắn bảo nàng tối nay đi chết, để tránh tương lai chịu đựng khống khổ sinh lão bệnh tử tra tấn, nhưng sao chính hắn lại không chết đi?

"Sinh, lão, bệnh, tử, ái biệt ly, oán lâu dài, cầu không được, không bỏ xuống được, đây là tám loại đau khổ trong Phật môn. Chính là, Phật tu kiếp sau, đạo tu kiếp này. Muội muội nhà ta chính là môn đồ Đạo giáo, chẳng sợ quãng đời còn lại hồng thủy ngập trời, cũng muốn được sống oanh oanh liệt liệt, thiên kiều bá mị, sinh sôi không ngừng."

Giọng nói thanh lãnh hờ hững vang lên.

Nam Bảo Y ngoái đầu nhìn lại, quyền thần đại nhân đứng ở cách đó không xa, là bộ dáng đối chọi gay gắt cùng Cố Sùng Sơn.

Hắn môi mỏng nhẹ cong: "Kiều kiều, tới chỗ ca ca."

Nam Bảo Y mặt mày cong lên.

Tất cả sợ hãi, trong khoảnh khắc thấy hắn đều tan biến.

Nàng nhấc theo tà váy lụa mỏng to rộng, giống như một đám mây uyển chuyển nhẹ nhàng đi tới chỗ hắn.

Cố Sùng Sơn nghiêng đầu.

Hắn nâng tay lên.

Trong giáp bộ thật dài cất giấu một loạt châm độc, theo cổ tay hắn vận chuyển, châm độc phá gió mà đi, đánh úp về phía sau lưng Nam Bảo Y!

Là tên bắn lén trí mạng!

Tiêu Dịch đem Nam Bảo Y bảo hộ ở trong ngực, tay áo rộng phất quá, trận gió gào thét.

Một loạt châm độc kia, đảo ngược đánh úp về phía Cố Sùng Sơn!

Cố Sùng Sơn hơi hơi nghiêng đầu.

Châm độc lướt qua gò má hắn, bá đạo cắm vào núi giả.

Trận đánh cờ âm thầm này, chỉ phát sinh trong nháy mắt, những người khác chỉ cảm nhận được hai trận gió mạnh.

Nam Bảo Y ngẩng đầu lên, cười ngọt ngào: "Nhị ca ca, chúng ta trở về đại sảnh yến hội?"

"Được." Tiêu Dịch mỉm cười xoa xoa khuôn mặt nàng, ngước mắt liếc hướng Cố Sùng Sơn, "Thục quận là địa bàn của bản hầu, bách tính Thục quận là bách tính bản hầu quản lý, ngay cả chó Thục quận, cũng là chó của bản hầu. Lần sau trước khi Cửu thiên tuế động thủ giết người, thỉnh cầu trước đó nên ước lượng một chút."

Sau khi Tiêu Dịch mang theo Nam Bảo Y rời đi, thái giám Tây Hán cầm lụa trắng tính toán siết chết Liễu Liên Nhi, trên đầu cắm một cây châm độc.

Độc tố lặng lẽ lan tràn.

Hắn vẫn duy trì biểu lộ kinh ngạc, ngã xuống đất mà chết.

Liễu Liên Nhi quỳ rạp trên đất, che lại cổ xanh tím, sớm đã bị dọa đến hồn phi phách tán, dưới váy tanh tưởi.

Nàng cùng Hoàng Ân căn bản không dám nhìn tới Cố Sùng Sơn, té ngã lộn nhào mà chạy khỏi nơi này.

Cố Sùng Sơn trước sau nhìn chằm chằm bóng dáng Tiêu Dịch.

Giọng hắn khàn khàn: "Tĩnh Tây Hầu sợ là nghĩ sai rồi, Thục quận, là địa bàn của Tiết Định Uy."

"Tạm thời."

Tiêu Dịch ngay cả đầu cũng không quay lại.

Thân ảnh hắn biến mất trong tầm mắt Cố Sùng Sơn.

Âm thanh rất nhỏ bỗng nhiên vang lên.

Lấy đám châm độc làm trung tâm, trên núi giả vỡ ra vô số khe hở.

Chỉ trong một khoảnh khắc, núi giả nguy nga ầm ầm sụp xuống.

Cố Sùng Sơn vỗ vỗ tro bụi trên quan bào, mặt mày chán ghét: "Chuẩn bị nước tắm."

Trở lại thính đường, ngọn đèn dầu rực rỡ, tấn ảnh y hương, xua tan lo lắng do vầng trăng đỏ kia mang đến.

Nam Bảo Y cùng Tiêu Dịch ngồi xuống, tiếp nhận trà hạnh nhân hắn đưa, an ủi nhấp miệng nhỏ.

Trà hạnh nhân lộ ra hương sữa, làm tinh thần nàng dần dần an bình.

"Có sợ không?"

Tiêu Dịch một tay chi di, cười hỏi.

C277:Tình nhân cũ của Kiều Kiều

Nam Bảo Y gật đầu, lại lắc đầu.

Nàng không muốn ở trước mặt hắn rụt rè, vì thế dời đi đề tài, "Không nghĩ tới khâm sai đại thần lần này, cư nhiên là Tây Hán Cửu thiên tuế."

"Đúng vậy, cư nhiên là tình nhân cũ của Kiều Kiều."

Tiêu Dịch không nóng không lạnh nói một câu.

Nam Bảo Y nghẹn họng.

Xác thật nàng từng nhắc qua, xạ nghệ của nàng là được Cố Sùng Sơn dạy trong mộng, nhưng cũng không được tính là tình nhân cũ đi!

Lời này của quyền thần đại nhân, thật là không đúng vị.

Nàng rũ mắt, uống trà hạnh nhân.

Yến tiệc sắp mở màn, nàng đưa mắt nhìn bốn phía, không thấy Tiết đô đốc cùng Trình thái thú đến dự tiệc, nhưng lại thấy không ít đại thương Thục quận.

Đặc biệt là thương nhân gấm Tứ Xuyên, trong đó có vài vị còn từng có làm ăn qua lại với nhà nàng.

Nàng tò mò: "Nhị ca ca, Cửu Thiên Tuế thân phận cao, yến tiệc tiếp đón hắn, sao không thấy Tiết đô đốc cùng Trình thái thú tự mình chiêu đãi?"

"Thân phận cho dù cao, cũng chỉ là cái hoạn quan. Tiết Định Uy cùng Trình thái thú, chướng mắt."

Nam Bảo Y im lặng.

Cũng phải, tuy rằng Cố Sùng Sơn quyền cao chức trọng, ngay cả Thừa tướng thấy cũng phải xưng một câu "Cửu Thiên Tuế "nhưng sau lưng những triều thần đó lại thường xuyên nhục mạ hắn là thiến nô không căn.

Nàng lại nói: "Hai người bọn họ không tới tiếp đãi cũng liền thôi, nhưng sao lại có rất nhiều thương nhân? Chẳng lẽ triều đình, tính toán cùng Thục thương chúng ta liên hệ?"

"Lần này Cố Sùng Sơn tới Thục quận, trừ bỏ xác minh án bạc cứu tế, còn muốn chọn lựa hoàng thương, phụ trách mỗi năm cung cấp gấm Tứ Xuyên cho Thịnh Kinh thành."

Hoàng thương......

Nam Bảo Y hai mắt sáng lấp lánh.

Trở thành hoàng thương chính là rất tốt, trừ bỏ mỗi năm đều có thể lấy được đơn đặt hàng lớn gấm Tứ Xuyên từ Thịnh Kinh thành, còn có thể miễn bảy phần thuế má!

Hơn nữa bởi vì có lưng dựa là hoàng tộc, gia tộc địa vị nước lên thì thuyền, thương hộ khác cùng ngành, không chỉ có không dám khất nợ hàng hóa, khoản nợ, thậm chí còn sẽ chủ động tới cửa thỉnh cầu hợp tác!

Kiếp trước, Hạ gia liền từng trở thành hoàng thương, sau lại còn chuyển nhà tới Thịnh Kinh thành.

Nếu nhà nàng cũng có thể trở thành hoàng thương, như vậy không chỉ có có thể tới Thịnh Kinh thành, còn có thể tạo quan hệ cùng hoàng tộc, cùng việc mở tiền trang rất có lợi.

Chỉ là......

Nàng chần chờ, "Nhị ca ca, nhà chúng ta sao không nhận được thiệp mời? Rõ ràng nhà chúng ta mới là thương hộ gấm Tứ Xuyên lớn nhất Thục quận nha."

Lời vừa ra, sau lưng truyền đến âm thanh nhiệt tình tiếp đón:

"Kiều kiều!"

Nam Bảo Y trong lòng hiện lên dự cảm không ổn.

Nàng chậm rãi ngoái đầu nhìn lại.

Cha nàng mặc đẹp đẽ quý giá, cười tủm tỉm lại đây.

"Mấy ngày trước đây người gác cổng đưa thiệp mời của Kim Mãn Ngọc Đường cho ta." Nam Quảng cảm khái ngồi xuống, "Ta cân nhắc, chuyện tốt như vậy, tất nhiên không thể thiếu ta, bởi vậy cố ý đại biểu gia tộc tiến đến dự tiệc. Ngươi ngàn vạn đừng nói cho tổ mẫu ngươi, ta trộm đem thiệp mời giấu đi a, bằng không ta sẽ bị mắng!"

Hắn duỗi tay túm một cái đùi gà, hướng trong miệng, "Ngô...... Gà nướng này không tồi!"

Hắn bận rộn lo lắng túm một cái đùi gà khác, đặt vào chén của Nam Bảo Y, "Kiều kiều mau ăn, đừng để bị người khác đoạt mất!"

Nam Bảo Y ngượng ngùng.

Nàng nhìn quanh bốn phía.

Đại diện nhà khác phái tới, đều là nhân vật có thủ đoạn.

Có lão tổ tông kinh doanh gấm Tứ Xuyên hơn 60 năm, có người đối với gấm hiểu rõ như lòng bàn tay, có chưởng quầy giỏi chạy buôn khắp cả nước......

Mỗi người đều xoa tay hầm hè, tính toán tranh cử hoàng thương.

Chỉ có nhà bọn họ......

Nàng ghét bỏ mà nhìn phía lão cha mình.

Nam Quảng gặm đùi gà gặm đến hăng say, miệng bóng nhẫy nói: "Kiều kiều, ngươi nhìn ta làm gì, mau ăn a! Yến hội tốt như vậy, đồ ăn này nơi khác không có đâu! Chất nhi a, túi tay áo ngươi có thể đựng không? Đem bàn cua lớn kia mang về, đừng lãng phí!"

Nam Bảo Y thật sự không muốn để ý hắn.

Nàng uyển chuyển nói: "Nhị ca ca, tranh cử hoàng thương là lấy cái gì để so?Quy mô làm ăn của gia tộc, hay là độ tinh mỹ tinh mĩ của gấm Tứ Xuyên?"

"Quyên bạc."

"Quyên bạc?"

"Triều đình bỏ ra một trăm vạn lượng bạc để cứu tế, lão hoàng đế chính là rất đau lòng. Nạn hạn hán không biết khi nào kết thúc, lão hoàng đế không nỡ tiếp tục chi ngân sách, bởi vậy muốn cho phú thương Thục quận xuất tiền túi. Lần này danh ngạch hoàng thương, sẽ cho thương hộ quyên nhiều bạc nhất."

Nam Bảo Y: "......"

Nàng ôm ấp một chút hy vọng, thử nói: "Cha, lúc ngày tới đây, có người yêu cầu ngài quyên tặng tiền bạc hay không?"

"Đưa bạc lễ sao? Ta đưa a!" Nam Quảng nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, "Tận hai lượng bạc đâu! Kiều kiều a, ngươi đừng học tổ mẫu ngươi ăn xài phung phí, chúng ta tới uống rượu mừng, đưa hai lượng bạc tiền lễ, đã là tốt rồi."

Hai lượng, bạc......

Nam Bảo Y mặt không cảm xúc mà nhìn hắn gặm đùi gà, rất muốn đem mặt hắn ấn vào chậu cơm.

Đúng vào lúc này, có tiểu thái giám cao giọng:

"Đốc chủ đến ——"

Cố Sùng Sơn là một thái giám.

Cho dù rất nhiều người có tư tâm xem thường hắn, nhưng lại không có người nào muốn giáp mặt đắc tội với hắn.

Trừ bỏ Tiêu Dịch thân phận cũng đủ cao, những người khác sôi nổi đứng dậy hành lễ.

Cố Sùng Sơn một mình chiếm một bàn, tư thái lương bạc phất tay áo ngồi xuống.

Hắn lười đến không nói bất kỳ lời nào, không coi ai ra gì mà tự rót tự uống.

Một thái giám có chút lớn tuổi, cao giọng nói: "Đại nhân nhà ta phụng hoàng mệnh mà đến, kiểm tra đối chiếu sự thật về án bạc cứu tế bị mất trộm, cùng chọn ra hoàng thương gấm Tứ Xuyên. Hoàng Thượng thấy bá tánh chịu nạn hạn hán khó khăn, thỉnh chư vị nhà giàu thương hộ quyên tặng ngân lượng cứu tế. Người quyên tặng nhiều nhất, sẽ được khâm định trở thành hoàng thương. Vì để công chính, chúng ta sẽ đem mức quyên tặng đọc trước mặt mọi người."

Thương hộ gấm Tứ Xuyên trong thính, tất cả đều lộ vẻ khẩn trương.

Bọn họ cũng không biết đối phương quyên tặng bao nhiêu, nhưng không thể nghi ngờ, có thể đạt được vị trí đứng đầu nhất định chính là người Nam gia.

Mỗi năm đều gạt ra 60 vạn lượng bạc cứu tế bách tính, lần này gặp phải nạn hạn hán, sao có thể khoanh tay đứng nhìn?

Nam Bảo Y cảm thụ được tầm mắt đến từ bốn phương tám hướng.

Những những tầm mắt đó đều tràn ngập kiêng kị, phảng phất nhà nàng là một cái đối thủ cạnh tranh lớn.

Nhìn tư thế lão cha ăn ngấu nghiến, Nam Bảo Y tỏ vẻ tâm thật mệt.

"Vương gia, năm vạn lượng bạc!"

"Lý gia, bảy vạn lượng bạc!"

"Trịnh gia, mười vạn lượng bạc!"

Theo tiếng đọc, mọi người biểu tình khác nhau.

Quyên tặng ít nhất chính là Cát gia, hai vạn lượng bạc.

Người Cát gia cảm thấy thực mất mặt, gương mặt nóng lên.

Cát gia phu nhân trùng hợp ngồi bàn bên cạnh, ngày thường cùng Nam gia quan hệ không tồi, nhìn Nam Bảo Y miễn cưỡng cười nói: "Phu quân ta ngày hôm trước ở sòng bạc thua quá nhiều, bởi vậy không được dư dả, lại nói tiếp thật là mất mặt...... nhà Bảo Y phú quý, lần này Nam gia tất nhiên có thể trở thành hoàng thương."

Nam Bảo Y: "......"

Không, nhà nàng không chỉ có không trở thành hoàng thương, còn phải bị mọi người nhạo báng.

Hai vạn lượng, đã là gấp nhà nàng vạn lần!

Nàng nhỏ giọng: "Nhị ca ca, chúng ta tranh thủ thời gian chuồn khỏi đây thôi."

"Không phải đi."

Tiêu Dịch chậm rì rì uống nước dưa hấu.

"Vậy ta tự chuồn trước......"

Nam Bảo Y khom lưng như mèo, đôi tay như móng chó cụp xuống ở trước ngực, chuẩn bị bôi dầu ở lòng bàn chân.

Nam Quảng rốt cuộc cũng ý thức được không ổn, vội vàng hạ giọng: "Kiều kiều chờ ta!"

Vừa nói vừa vơ bánh hoa quế vịt quay cùng gà kho ngũ vị hương,"Ta đi không được, Kiều Kiều giúp cha!"

Lão thái giám đã cao giọng đọc đến hai nhà cuối cùng:

"Trâu gia, hai mươi vạn lượng bạc!"

"Nam gia, hai mươi vạn lượng —— nga không, hai vạn lượng —— nga cũng không, hai lượng, hai lượng?! Ngô, Nam gia, hai lượng bạc ròng!"

Hai lượng?!

Cả thính đường đều ồ lên!

Đủ loại ánh mắt, đồng thời dừng ở trên người hai cha con Nam gia.

Nam Bảo Y vừa chuồn ra được hai bước:"......"

Trong tay nàng, còn bưng toàn bộ bánh hoa quế da vịt quay lão cha đã kín đáo đưa cho nàng.

Mà Nam Quảng khom lưng đi theo phía sau nàng, chính là đang bưng lấy toàn bộ gà kho ngũ vị hương.

C278: Sao hắn bỏ được,để Nam Kiều Kiều mất mặt.

Bị tất cả phú thương thân hào, thế gia quyền quý Thục quận vây xem, gương mặt Nam Bảo Y nóng bỏng.

Một ít thương hộ gấm Tứ Xuyên bình thường không vừa mắt Nam gia, sôi nổi bỏ đá xuống giếng:

"Nam gia suy tàn sao? Hai cha con này sao lại ngay cả đồ ăn cũng mang lấy về!"

"Đường đường là nhà giàu số một, cư nhiên lại chỉ quyên tặng hai lượng bạc, còn nói nhà tích thiện nhà đâu? Hay là thanh danh trước kia, đều là lừa gạt bá tánh mà được?"

"Xem ra, lần này danh ngạch hoàng thương, không ai ngoài Trâu gia. Chúc mừng Trâu lão bản!"

"Nơi nào, nơi nào! Ha ha ha!"

Nam Yên nhẹ lay động quạt tròn, đồng dạng mặt mang ý cười.

Thấy Nam Bảo Y xui xẻo, trong lòng nàng liền cao hứng.

Sau lưng nàng, đám quý nữ châu đầu ghé tai:

"Xì, dạ yến Tiết gia lần trước, Nam Yên cũng đi, lại không nỡ quyên trang sức, cuối cùng vẫn là Trình công tử không vừa mắt, buộc nàng quyên một cây trâm cài. Xem ra Nam Yên keo kiệt, là di truyền từ cha nàng đâu!"

"Ngươi xem Nam Yên, nàng còn không biết xấu hổ cười, không cảm thấy nhục ngược lại còn cho rằng là vinh, da mặt thật dày a!"

Nam Yên: "......"

Chế nhạo Nam Bảo Y còn không được sao?

Vì cái gì muốn nhắc tới nàng!

Tiết mị vui sướng khi người gặp họa: "Hai lượng bạc ròng, nói ra đều là cái chê cười! Lần trước tuyết tai, Nam Bảo Y dẫn người giúp hạ nhân trong phủ tu sửa phòng ốc, phát cháo phát lương, ta còn tưởng rằng nàng hào phóng cỡ nào, thì ra cũng chỉ có như thế. Hai lượng bạc ròng, thua thiệt cha nàng cũng lấy ra được!"

Lời chế nhạo không dứt bên tai.

Trên trán Nam Bảo Y toát ra mồ hôi mỏng.

Nàng yên lặng ngồi lại chỗ cũ, kéo lấy tay áo Tiêu Dịch, "Nhị ca ca, mượn tay áo ngươi dùng chút."

Nàng đem khuôn mặt nhỏ vùi thật sâu vào trong tay áo hắn.

Tiêu Dịch môi mỏng nhếch lên cười nhạt.

Tiểu cô nương thẹn thùng mà muốn chui vào tay áo hắn, như là chim cút vùi đầu.

Hắn ấm giọng: "Thời cổ trong tay áo có mũi tên, hiện giờ trong tay áo bản hầu lại có tiểu mỹ nhân......"

"Nhị ca ca, ta mặt mũi đều mất hết a!"

Ngọn đèn dầu sáng rực, thanh niên mắt phượng ôn nhu.

Hắn sao có thể, để Nam Kiều Kiều phải mất mặt?

Hắn vỗ tay hai cái.

Đám người Thập Khổ áp giải từng rương gỗ đỏ thẫm, bước vào thính đường.

Rương gỗ dán chỉnh tề giấy niêm phong, dùng nét chữ rồng bay phượng múa, viết " bạc cứu tế Nam phủ ".

Thập Khổ đứng dưới thính đường, cao giọng: "Phụng mệnh Nam gia lão phu nhân, cố ý đưa tới 88 vạn lượng bạc, dùng cho cứu tế bá tánh Thục quận. Thỉnh đốc chủ kiểm tra và nhận!"

88 vạn lượng bạc!

Mọi người trong sảnh, đồng thời hít một hơi!

Cái này còn sắp vượt cả số lượng tất cả bọn họ cộng lại, Nam gia hạ bút thật lớn!

Cố Sùng Sơn từ đầu tới cuối đều lạnh nhạt rót rượu, lương bạc mà nâng lên mi mắt.

Hắn môi đỏ mỉm cười, ra hiệu tiểu thái giám nghiệm thu.

Không hề ngoài ý muốn, danh ngạch hoàng thương, bị Nam gia thu vào trong túi.

Nam Bảo Y chui ra khỏi tay áo, hai mắt sáng lấp lánh, "Nhị ca ca, thì ra ngươi cùng tổ mẫu sớm có chuẩn bị nha, thật làm cho ta lo lắng một hồi."

Tiêu Dịch từ chối cho ý kiến.

Nam gia có thể đem việc làm ăn buôn bán làm lớn như vậy, tin tức đương nhiên thập phần linh thông, đã sớm biết lần này Cố Sùng Sơn đến Thục quận, là muốn tuyển chọn hoàng thương gấm Tứ Xuyên.

Bách cứu tế gì đó, sớm đã chuẩn bị tốt.

Lấy 88 vạn lượng bạc ròng, đổi lấy thân phận hoàng thương, cùng hoàng tộc tạo quan hệ, giảm miễn bảy phần thuế má, đối với đại thương nhân làm buôn bán mà nói, chính là kiếm máu.

Tiết mị nhìn hai huynh muội này, không vui nhíu mày.

Tiêu Dịch vốn là hôn phu nàng nhìn trúng, Nam Bảo Y dựa vào cái gì làm nũng với hắn?

Nàng phe phẩy quạt tròn, châm chọc: "Vốn là phú quý, bất quá quyên chút bạc mà thôi, theo lý thường hẳn là chuyện đương nhiên, có cái gì đáng khoe khoang?"

Nam Bảo Y hỏi lại: "Tiết cô nương nói thật nhẹ nhàng, vậy ngươi có quyên tặng tiền bạc?"

Tiết mị nghẹn lời.

Xác thật nàng không quyên.

Nhưng thì tính sao, cha nói, chờ nạn hạn hán qua đi, liền đem công tích của những người khác cứu tế ôm đến trên người nàng, tấu thỉnh triều đình, sắc phong nàng làm quận chúa!

Nam Bảo Y đem tất cả biểu tình của nàng thu hết vào đáy mắt, mỉm cười chuyển hướng Cố Sùng Sơn, "Cửu thiên tuế có điều không biết, vị Tiết gia đại cô nương này, chính là đại danh đỉnh đỉnh cứu tế nương tử của Thục quận, trời sinh một trái tim nhân hậu thiện lương, lần này nạn hạn hán huyên náo đến như vậy, Tiết đại cô nương tất nhiên sẽ làm gương cho mọi người, không phụ danh hào ' cứu tế nương tử '."

"Ồ?"

Cố Sùng Sơn uống nửa chén rượu, tươi cười nghiền ngẫm, "Tiết cô nương, vậy ngươi đến quyên bạc a."

Tiết Mị nắm chặt chuôi ngọc quạt tròn, sắc mặt xanh trắng đan xen.

Cố Sùng Sơn là người bên cạnh Hoàng Thượng, nếu để Hoàng Thượng biết danh hào "Cứu tế nương tử" của nàng là giả, khẳng định không muốn sắc phong nàng làm quận chúa.

Nàng trong lòng một âu hỏa, lại chỉ có thể miễn cưỡng cười nói: "Đốc chủ, tiểu nữ tử nguyện ý quyên tặng hai vạn lượng bạc ròng, dùng cho cứu tế."

Nói như vậy, trong lòng lại nhỏ máu.

Hai vạn lượng bạc ròng, là mấy năm nay nàng cực cực khổ khổ tích cóp được.

Tối nay bởi vì một câu của Nam Bảo Y, toàn bộ đều thành bọt nước!

Nàng hung hăng liếc mắt Nam Bảo Y.

Nam Bảo Y ỷ vào Tiêu Dịch chống lưng, không chút sợ hãi mà cong mắt cười.

Hạ Dục giúp đỡ Tiết mị, mở miệng: "Nam cô nương không cảm thấy, buộc người khác quyên bạc như vậy, thật có chút quá đáng hay sao?"

Nam Bảo Y nói thẳng, "Chẳng lẽ cái danh hào ' cứu tế nương tử ', là cho không sao? Lại nói đến Hạ cô nương cùng Tiết cô nương là bạn thân khuê mật, nói vậy cũng thiện tâm giống nàng, vậy cũng muốn quyên chút?"

Chiêu này quá độc.

Hạ Dục là nửa tiền đồng cũng không muốn cho, bởi vậy im miệng không nói, chỉ an tĩnh như gà mà rũ mắt uống trà.

Các cô nương có quan hệ tốt với Tiết Mị, sợ bị Nam Bảo Y lừa tiền, bởi vậy cũng không ai dám lên tiếng.

Cố Sùng Sơn loay hoay mộc châu gỗ đen, xa xa nhìn chăm chú Nam Bảo Y, mặt mày hung ác nham hiểm.

Hắn ấm giọng: " Muội muội Tĩnh Tây Hầu, thật thú vị a......"

Ánh mắt hắn tương đối nguy hiểm.

Khuôn mặt Nam Bảo Y hơi cứng.

Tiêu Dịch săn sóc mà đem tay áo rộng đưa cho nàng, "Muốn vào đi trốn nữa sao?"

Hắn thực thích bộ dạng Nam Kiều Kiều trốn vào tay áo hắn.

......

Một trận ăn uống linh đình, dạ yến rốt cuộc cũng kết thúc.

Xe ngựa dừng bên đường dần dần tứ tán, chỉ còn lại ánh trăng chiếu trên con đường.

Nam Bảo Y đang muốn bước lên xe ngựa, sau lưng truyền đến một tiếng "Chậm đã".

Nàng ngoái đầu nhìn lại, Cố Sùng Sơn đứng ở phía trên bậc thang, quan bào tím thêu hoa văn sóng phần phật tung bay, dưới ánh trăng môi hồng răng trắng, là tư thái cực tuấn mĩ.

Hắn giọng khàn khàn: " Muội muội Tĩnh Tây Hầu, ngươi tên là gì?"

Nam Bảo Y nghĩ nghĩ, tự nhiên hào phóng mà đáp: "Nam Bảo Y."

"Tên này là do mẫu thân ta lấy, Mong có người đối đãi ta như châu như bảo, cả đời không lo áo cơm." Nàng nhìn Tiêu Dịch sải bước cưỡi lên tuấn mã, mỉm cười, "Cửu thiên tuế, đời này, rất nhiều người đối đãi ta như châu như bảo, ta thực vui mừng."

Trong mắt nàng, như là rải đầy sao trời nhỏ, sáng kinh người.

Ánh mắt Cố Sùng Sơn dần sâu trầm.

Trái tim chợt đau.

Như là ở thực xa xôi từ trước, cũng từng nhận thức qua một cô nương như vậy.

Chỉ là cô nương kia đau khổ cả đời, không người đối đãi nàng như châu như bảo, cũng không có người bảo hộ nàng không lo áo cơm.....

Nam Bảo Y nhấc vạt váy lụa bước lên xe ngựa, đẩy ra màn trúc, bỗng nhiên lại chuyển hướng Cố Sùng Sơn, "Cửu thiên tuế."

"Làm gì?"

"Mong ngài hàng năm thêm phúc lộc, mọi chuyện đều cát tường."

Thiếu nữ tươi cười ngọt ngào, cúi người vào thùng xe.

Trước kia như mộng, xa xôi không thể với tới.

Nàng bởi vì Cố Sùng Sơn mà sống, cũng bởi vì Cố Sùng Sơn mà chết.

Gút mắc ân oán cùng hắn, từ nay về sau, đều xóa bỏ toàn bộ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp