Ông Xã Là Chiến Thần

Chương 109: Em Ấy Đã Tới


2 năm

trướctiếp



Nghe xong lời mẹ Kiều, Lâm Ngọc Linh thở phào nhẹ nhõm, may mà không phải nhóm người cho vay lãi suất cao đến tìm mẹ Kiều làm gì Kể từ khi mẹ Kiều ngã bệnh, lương của Lâm Ngọc Linh làm sao có thể đủ chỉ phí y tế cao như vậy? Hơn nữa còn có Lâm Ngọc Huy hết lân này đến lần khác đòi tiền cô, lúc đó cô thực sự tuyệt vọng, đành phải sau lưng mẹ Kiều bí mật đi vay nặng lãi.

“Không sao đâu, mẹ, con vẫn có thể kiếm tiền, mẹ đừng tức giận” Lâm Ngọc Linh an ủi bà Mẹ Kiều áy náy khóc thành tiếng: “Mẹ thật xin lỗi con, nhưng đây là tiền một tháng tiết kiệm của con cho mẹ, trách là mẹ không đủ sức lực khi bị Ngọc Huy cướp, chỉ có thể trơ mắt nhìn nó cầm tiền đi”
“Em ấy đã tới rồi sao?” Lâm Ngọc Linh hỏi.

“Đúng vậy, sáng nay mẹ vừa tắm rửa xong chuẩn bị ăn sáng thì Ngọc Huy gõ cửa, mẹ tưởng nó đến thăm mẹ, mẹ liền cao hứng để nó vào, không nghĩ tới nó không nói hai lời liền bắt đầu cùng mẹ đòi tiền.

Nó nói rằng đã hứa với các bạn cùng lớp đi chọi gà, còn nói sẽ mất mặt nếu không có tiền cá cược.

Sao mẹ có thể cho nó tiền để làm loại chuyện này, nên liền nói mẹ không có tiền, nhưng Ngọc Huy, nó căn bản không tin mẹ, nó nói rằng con sắp kết hôn với Chu Hoàng Anh còn ở trong một khu sang trọng như vậy, thậm chí còn nói mẹ không coi nó là con.

Nói đến đây, mẹ Kiều đã òa khóc nức nở: “Sau đó tự nó lục tung tìm mọi thứ, cuối cùng cầm lấy một triệu bảy trăm nghìn rồi bỏ chạy.

Giờ đây mẹ thật rất hận nó! Mẹ thật không ngờ mình lại sinh ra một đứa con trai súc sinh như vậy”
Lâm Ngọc Linh lẳng lặng nghe mẹ cô nói, tiếng khóc của mẹ Kiều qua điện thoại khiến đầu cô ong ong.

Mặc dù trái tim gần như sắp sụp đổ nhưng Lâm Ngọc Linh vẫn chịu đựng và bình Tĩnh nói: “Mẹ ơi, mẹ đừng khóc.

Chỉ là một triệu mấy thôi cũng không phải để người ngoài tiêu.

Mẹ ngoan ngoãn chờ ở bệnh viện.

Con sẽ đến với mẹ ngay bây giờ”
“Được”
Sau khi cúp điện thoại, Lâm Ngọc Linh bật dậy khỏi giường, nhìn bộ đồ ngủ còn nguyên vẹn của mình, những kí ức của Lâm Ngọc Linh đêm qua cũng dần hiện về trong tâm trí cô.

Cô nhớ rõ mình vô tình ngủ quên trong bồn tắm, vậy ai là người mặc quần áo cho cô, ai là người mang ra ngoài?
“Cốc cốc Cửa phòng bị gõ, cô hầu cách cửa xuất hiện nửa cái đầu, đôi mắt sáng như trái nho đen đảo quanh phòng, xác nhận thực sự không có bóng dáng của Chu Hoàng Anh, cô ta mới có dũng khí đi tới, bước vào phòng.

“Cô có chuyện gì sao?” Lâm Ngọc Linh tò mò hỏi cô ta.

Cô hầu cầm trên tay cái khay từ tối hôm qua, nhưng đồ trong đó đã được thay bằng một chiếc váy đính pha lê và kim cương: “Cô Ngọc Linh, đây là phân phó của thủ trưởng tối hôm qua, ngài nói cô mặc lễ phục đi lại không tiện, nên ngài liền bảo tôi tìm cho cô một bộ quần áo bình thường, cô nhìn xem có hài lòng không ạ?
Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy trang phục goi là bình thường lại là một chiếc váy công chúa như vậy.

Bất quá tất cả thiên kim nhà giàu có đều là có loại trang phục này, lúc ở nhà Tạ Miên cô cũng từng thấy qua những chiếc váy như vậy.

“Tôi rất thật lòng, cảm ơn cô” Lâm Ngọc Linh gật đầu.

Đưa mâm cơm cho Lâm Ngọc Linh, cô hầu kính cẩn xưng: “Cô Ngọc Linh, vì thân phận của cô, nên cô không thể xuống lầu dùng bữa với ông chủ, nhưng tiểu thư cứ yên tâm, lát nữa tôi sẽ đem điểm tâm lên cho cô”
Lâm Ngọc Linh lơ đễnh nhìn vào chiếc váy, thấy cô hầu đã quay người chuẩn bị rời đi, cô vội vàng gọi cô ta: “Chờ một chút!”
“Cô còn gì căn dặn nữa không?” Cô hầu quay đầu hỏi.

Lâm Ngọc Linh vươn tay kéo quần áo của mình, do dự mãi, đôi mắt trong veo xẹt qua một tia sóng, h‹ lôi muốn hỏi một chút, quần áo này là hôm qua cô thay cho tôi sao?”
“Không phải ạ” Cô hầu lắc đầu tỏ vẻ không hiểu: “Trước khi thủ trưởng trở về phòng ngủ thì tôi cũng ra ngoài rồi”
Vì vậy, Chu Hoàng Anh đã thay quần áo của cô? Anh cũng tự bế cô lên giường?
Trời ơi!



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp