Tàn Độc Lương Duyên

Chương 468


2 năm

trướctiếp

Chương 468

“Vũ Hào, sao trên người cháu lại bị thương như vậy chứ?”

Bác cả đang ở trước cửa phòng bệnh, vừa thấy anh đi tới bèn dùng vẻ mặt kinh ngạc hỏi.

Hạ Vũ Hào khẽ hoạt động cánh tay phải đang bị quấn đầy băng gạc thản nhiên nói: “Không có gì, chỉ là cháu chọc cho ông nội không được vui mà thôi”.

“Cho dù là cháu có chọc cho ông nội mình không vui đi nữa thì lần này ông cụ xuống tay cũng quá nặng rồi!” Bác cả nhíu mày, sau đó dường như là đột nhiên nghĩ tới cái gì: “Cháu nói mình chọc giận ông nội có phải chính là chuyện cháu lấy dao gọt hoa quả uy hiếp ông nội đúng không?”

Hạ Vũ Hào cười như không cười nhìn ông ta: “Bác cả đây là … Biết rõ mà còn cố hỏi hay sao?”

“Ai da” Bác cả thở dài: “Cháu nói một chút đi, xem ngày thường thông minh đến vậy, sao mà ến thời khắc mấu chốt lại phạm phải sai lầm này? Phụ nữ thôi mà, muốn có lúc nào chẳng được, cháu cần gì phải vì một Hướng Thu Vân mà đi đắc tội ông nội mình?”

Cạch cạch.

Cửa phòng bệnh bị mở ra.

“Đêm hôm khuya khoắt còn không ngủ đi, ở chỗ này nói nhiều lời nhảm nhí vậy làm gì?” Ông cụ Hạ hung hăng bước ra ngoài, trên người còn đang mặc bộ quần áo bệnh nhân: “Nếu như là ngày thường anh cũng để tâm chú ý đến công việc trong công ty như vậy thì bây giờ cũng không phải là cái bộ dạng này!”

Bác cả đắc dĩ nói: “Con cũng chỉ là làm người lớn trong nhà, quan tâm đến Vũ Hào một chút mà thôi, sao từ miệng ba nói ra lại thành cái loại người có suy nghĩ tiểu nhân, tầm nhìn hạn hẹp không cao tới mặt bàn như thế chứ?”

“Nếu như anh thật sự có năng lực đi nhắc nhở nó, tôi còn phải để cho cháu trai của mình đứng lên làm tổng giám đốc sao? Cút về nhà nghỉ ngơi đi, tôi cũng chỉ có một chút xíu thời gian rảnh rỗi thế này thôi, đừng có cả ngày ở trước mặt lắc lư qua lại khiến tôi thêm phiền nữa!” Ông cụ Hạ không kiên nhẫn nói xong quay đầu liền đi vào phòng bệnh.

Thấy Hạ Vũ Hào còn chưa đi vào lại quay đầu ra quát lớn: “Còn không chịu đi vào, đứng ở đấy làm cái gì?”

“Trời cũng đã muộn rồi, bác cả về sớm nghỉ ngơi đi” Hạ

Vũ Hào nói với bác cả một câu, sau đó theo ông cụ đi vào phòng bệnh rồi đưa tay đóng cửa phòng lại.

Bác cả nhìn chằm chằm vào cánh cửa đang đóng chặt, nụ cười nơi khóe miệng cũng biến mất, trong mắt hiện lên một tia u ám. Ông ta hừ lạnh một tiếng cất bước rời đi.

“Đã nghĩ kỹ rồi sao?” Trong phòng bệnh, ông cụ Hạ ngồi xuống ghế dựa đưa mắt nhìn Hạ Vũ Hào đang lạnh lùng đứng ở cửa.

Hạ Vũ Hào tiến về phía trước vài bước: “Đáp án của tôi vẫn như trước đây thôi”

“Hỗn láo” Ông cụ Hạ đột nhiên vỗ bàn đứng lên.

Vẻ mặt của Hạ Vũ Hào vẫn không thay đổi, nói: “Tốt hơn hết là ông nội nên kiềm chế tính khí của mình lại một chút, dù sao thân thể ông cũng đã lớn tuổi rồi không chịu đựng nỗi bị ông giày vò như vậy?

“Mày là đang nguyền rủa cho tao chết sớm phải không?” Ông cụ Hạ tức đến nghiến răng nghiến lợi.

“Không có” Hạ Vũ Hào thần sắc lại chỉ nhàn nhạt: “Tôi chỉ là đang khuyên ông nội chú ý giữ gìn sức khỏe của mình một chút, là ông suy nghĩ quá nhiều rồi”

Xung quanh rời vào trầm tĩnh.

Không khí dường như cứ từng chút từng chút một ngưng tụ thành bằng, lúc này thời gian cũng như đông cứng lại.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp