Nhân Vật Phản Diện Trong Truyện

Chương 157: Thực sự vui sướng


2 năm

trướctiếp

Trong cuộc thi Toán cuối cùng của cấp ba, Tiếu Hi Hi phải đại diện cho thành phố O đến tỉnh tham gia, tổng cộng phải mất ba ngày, phải qua hai đêm ở thành phố E.

Thím đã chuẩn bị sẵn hành lý cho cô trước, thậm chí còn đặt cả miếng giữ ấm và thuốc cho trường hợp cấp bách vào trong túi cho cô, để phòng khi cần đến.

“Sau khi đến thành phố E thì nhắn tin cho thím trước.”

Sau khi đón Tiếu Hi Hi về ở chung, cô chưa bao giờ qua đêm ở bên ngoài cả, Chung Lệ Mẫn đương nhiên là sẽ lo lắng rồi, cứ sợ Tiếu Hi Hi ở bên ngoài sẽ ăn không ngon ngủ không tốt.

Khi Tiếu Hi Hi đi lính trong quân viễn hành Tinh Tế, thời gian xa nhà cũng không phải là tính bằng ngày, mà là tính bằng năm.

“Thím cứ yên tâm đi, sau khi thi xong thì con sẽ trở về.”

“Nhìn lại xem còn gì chưa mang theo không, mang theo chút tiền mặt, lỡ như điện thoại hết pin rồi thì sẽ không có cách nào thanh toán điện tử đâu.”

Lần cuối cùng kiểm tra lại hành lý một lần thì đã là mười giờ tối rồi.

Tiếu Hi Hi trở về phòng để đi tắm, trong chiếc tủ ở bên ngoài phòng tắm có rất nhiều bom tắm do thím mua về, Tiếu Hi Hi tuỳ ý lấy ra một miếng, xé bao bì ra rồi ném vào trong.

Bom tắm màu xanh lá cây hoà tan trong nước, xung quanh bom tắm “lộp bộp lộp bộp” nổi lên một vòng tròn bọt nhỏ màu xanh lá cây, sau khi kêu lên một lúc, bọt nhỏ mới từ từ nhỏ đi rồi biến mất trong làn nước màu xanh ngọc.

Mùi thơm nhàn nhạt của chanh lan tỏa trong phòng tắm, Tiếu Hi Hi dùng khăn khô quấn lấy mái tóc đã gội sạch rồi ngồi vào trong bồn tắm.

Trong phòng tắm vắng lặng như tờ, trên mặt gương đã phủ lên một màng trắng do hơi nước, ngẩng đầu lên nhìn trần nhà, hơi nóng của mùi chanh bốc lên.

Ấn mở màn hình đối diện bồn tắm, Tiếu Hi Hi mở đến kênh tin tức hai mươi bốn giờ, nheo mắt lại xem tin tức.

Thời gian trôi qua từng chút một, nhiệt độ nước cũng dần trở nên ấm đi.

Đột nhiên, Tiếu Hi Hi mở mắt ra.

Cô nghe thấy tiếng cửa phòng được mở ra.

Âm thanh đó nhỏ nhẹ vô cùng, đến mức khó có thể nghe thấy bằng tai thường.

Nhìn lấy thời gian trên màn hình, hoá ra cô đã ngâm gần một tiếng đồng hồ rồi, nhấc ngón tay ngâm trong nước lên, những đầu ngón tay đã nhăn nhúm lại, giống như quả mận chua được phơi khô vậy.

Người ở bên ngoài phòng tắm có lẽ đã nghe thấy tiếng nước trong phòng tắm, cậu dừng bước lại, đi về phía ghế sofa.

Tiếu Hi Hi đứng dậy khỏi bồn tắm, nhanh chóng tắm sạch sẽ lại, mặc chiếc đầm ngủ.

Chiếc đầm ngủ do thím mua cho cô, chất vải lụa màu trắng kem, cổ áo viền ren mềm mại, độ dài vừa đúng đến đầu gối, làm tôn lên dáng vẻ xinh đẹp của cô.

Đẩy cửa phòng tắm ra, Sở Hoài Nam ngồi trên ghế sofa, tay phải cầm lấy cuốn sách từ đơn luôn mang theo bên mình để nhẩm từ đơn.

Nghe thấy tiếng vang, Sở Hoài Nam ngẩng đầu nhìn sang thì nhìn thấy Tiếu Hi Hi nhanh nhẹn chạy đến, mũi chân khẽ chạm thì cô đã ngồi vững lên đùi của cậu rồi.

“Chú đã về chưa?” Tiếu Hi Hi hỏi.

“Ba vẫn còn đang tăng ca, mẹ lại ra ngoài nữa rồi.”

Sở Hoài Nam tháo chiếc khăn làm khô tóc đang quấn lấy mái tóc của Tiếu Hi Hi ra, tóc vẫn còn ẩm ướt chưa hoàn toàn khô hết. Sợ Tiếu Hi Hi sẽ bị đau đầu khi đi ngủ với mái tóc ướt ấy, Sở Hoài Nam kéo Tiếu Hi Hi đi đến bàn trang điểm.

Lấy máy sấy tóc từ hộc tủ ở dưới bàn ra, Sở Hoài Nam từ từ sấy tóc cho cô.

Tiếu Hi Hi khẽ dựa vào người của cậu, tận hưởng lấy những đầu ngón tay nhẹ nhàng khi Sở Hoài Nam chạm vào mái tóc của cô, thoải mái đến mức khẽ nheo đôi mắt lại.

Sở Hoài Nam nhìn từ trên xuống dưới, góc độ này có thể nhìn thấy toàn bộ phong cảnh trước ngực của Tiếu Hi Hi.

“… Hi Hi, em không mặc áo ngực à?”

Vừa rồi Sở Hoài Nam chỉ mãi nhìn lấy khuôn mặt của Tiếu Hi Hi, để ánh nhìn của mình tránh xa bộ phận nhạy cảm hết mức có thể, nhưng lúc này vô tình đã nhìn ngay vào.

Rõ mồn một ngay trước mắt.

“Tắm xong thì sẽ không mặc.” Cũng sắp đi ngủ rồi, còn mặc cái thứ đó để làm gì chứ.

Sở Hoài Nam: …

Cậu cố gắng tập trung ánh mắt vào mái tóc của Tiếu Hi Hi, trong lòng thầm đọc bảng tuần hoàn các nguyên tố hóa học.

Nhịp tim của Sở Hoài Nam đang dần tuột cương, giống như một con ngựa hoang đã ăn phải chất kích thích vậy, chạy như điên trên đồng cỏ.

Cuối cùng cũng sấy khô tóc rồi, Sở Hoài Nam thở một hơi thật sâu, nhẹ nhàng bế Tiếu Hi Hi lên.

Tiếu Hi Hi chui vào trong chăn nệm trước, chỉ lộ ra khuôn mặt nhỏ như một bàn tay: “Tắt đèn đi, anh cũng ngủ ở đây luôn.”

Vợ chồng Tiếu Viễn Sơn không có thói quen nửa đêm vào phòng ngủ để nhìn khuôn mặt đang ngủ của con, mà cho dù Tiếu Hi Hi không nói thì Sở Hoài Nam cũng không định về.

Sau khi tắt đèn trong phòng, Sở Hoài Nam tháo mắt kính ra, cũng chui vào trong tấm chăn lông bồng bềnh.

Cậu khẽ phẩy tấm chăn rộng, dùng viền chăn dư ra để quấn lấy Tiếu Hi Hi và ôm vào trong lòng.

Tiếu Hi Hi giống như con cá bơi theo dòng nước vậy, thuận theo động tác của Sở Hoài Nam rồi gối đầu lên cánh tay của cậu, đôi tay gian xảo luồn vào trong áo ngủ của Sở Hoài Nam để sờ soạng cơ bụng, eo, ngực và khuôn mặt của cậu.

Màn rèm che nắng treo trên cửa sổ rất có hiệu quả, trong phòng tối đến mức không thể nhìn thấy rõ ngón tay, chỉ có thể dựa vào hơi thở và mùi vị để phân biệt đối phương.

Sở Hoài Nam thích nhiệt độ lòng bàn tay, các đường vân trên ngón tay, thậm chí là những đầu ngón tay thỉnh thoảng cào vào da thịt của cậu khi Tiếu Hi Hi đang sờ soạng cậu, tất cả đều khiến cho cậu mê mẩn.

Cậu dùng tay phải ấn nhẹ vào bàn tay đang di chuyển trên cơ thể mình của cô.

Tiếu Hi Hi rất hài lòng sự nhiệt tình của người bạn trai trẻ, mở miệng ra rồi cắn vào. Cô cẩn thận tránh vùng cổ và khuôn mặt của cậu, nếu cắn ra dấu răng thì chắc chắn sẽ gây ra những rắc rối không đáng có.

Ngực, bụng, đùi và cánh tay, Tiếu Hi Hi giống như một con sói đang ước tính miếng thịt nào vừa miệng hơn.

Sở Hoài Nam cũng không chịu thua, cậu nhắm hờ mắt lại, hôn cô một cách cuồng nhiệt nóng bỏng.

Cả hai quấn lấy nhau cho đến khi trăng lên giữa trời cao, Tiếu Hi Hi nhìn đồng hồ treo trên tường, đã một giờ rưỡi rồi.

Sở Hoài Nam biết thị lực vào ban đêm của cô rất tốt nên hỏi: “Mấy giờ rồi?”

Cậu nhẹ nhàng vén tóc ở mặt bên của Tiếu Hi Hi lên bên tai rồi khẽ hôn lên vầng trán mịn màng của cô.

Tiếu Hi Hi cầm lấy nước khoáng ở đầu giường lên uống một ngụm: “Một giờ rưỡi, anh uống không?”

Sở Hoài Nam bèn uống một ngụm nước trong tay của Tiếu Hi Hi: “Mau đi ngủ đi, ngày mai em còn phải dậy sớm.”

Tiếu Hi Hi vốn không cần đi ngủ, nhưng loài người bình thường như Sở Hoài Nam thì cần phải đi ngủ.

Sở Hoài Nam ôm lấy Tiếu Hi Hi, cằm chạm nhẹ vào đỉnh đầu của cô, ngửi lấy mùi hương trên tóc của cô rồi chìm vào giấc ngủ.

Sáng ngày hôm sau, Sở Hoài Nam đã thức dậy đúng giờ vì đồng hồ sinh học, Tiếu Hi Hi cũng mở mắt ra ngay lúc cậu vừa mở mắt.

“Chào buổi sáng.”

Sở Hoài Nam vươn tay kéo tấm rèm ở đầu giường ra, bầu trời vẫn chưa hoàn toàn sáng hẳn phát ra ánh sáng màu xanh thẫm, đôi mắt long lanh của cậu thanh niên vừa mới tỉnh dậy trông có chút lờ mờ, cặp má lúm đồng tiền hõm xuống, sảng khoái dễ chịu.

“Đã thức dậy rồi, chúng ta đi chạy bộ thôi.” Tiếu Hi Hi trở mình nhảy ra khỏi giường, tập thể dục buổi sáng là điều bắt buộc và không có ngoại lệ.

Sở Hoài Nam: …

Cậu tưởng rằng còn có thể lười thêm một lát.

Sau bữa sáng, Chung Lệ Mẫn sai tài xế đưa Tiếu Hi Hi đến trạm tàu cao tốc, giáo viên đã hẹn gặp cô ở chỗ này.

Sở Hoài Nam muốn cùng đến trạm tàu cao tốc để tiễn cô nhưng Tiếu Hi Hi đã xua tay: “Anh ở nhà đợi đi, em sẽ về ngay thôi.”

Nhìn thấy tài xế đặt chiếc vali nhỏ của Tiếu Hi Hi vào trong cốp xe sau, khi Tiếu Hi Hi sắp đóng cửa xe lại, Sở Hoài Nam lao lên như một mũi tên, mặt mày nghiêm túc nói: “Anh vẫn nên đi cùng với em.”

Kể từ lần đầu tiên cậu nhìn thấy Tiếu Hi Hi thì hai người họ chưa bao giờ tách rời nhau cả.

Tiếu Hi Hi không ngạc nhiên cũng không phản đối, thản nhiên hỏi: “Anh có vé tàu cao tốc sao?” ( đọc truyện trên app T𝚢T giúp phát triển các team dịch hợp tác )

Sở Hoài Nam: “Không có, anh đi mua vé, có lẽ vẫn còn có vé.”

Tiếu Hi Hi: “Đã thu dọn hành lý rồi sao?”

Sở Hoài Nam: “… Anh có thể không cần thay quần áo trong mấy ngày này luôn.”

Tiếu Hi Hi: “Đã xin nghỉ phép với giáo viên trong trường rồi chứ?”

Sở Hoài Nam: “… Anh bây giờ xin nghỉ phép cũng không muộn.”

Tiếu Hi Hi: “Anh vẫn chưa nói với thím.”

Sở Hoài Nam: “… Anh.”

Cậu quả thực không nên đi theo, Tiếu Hi Hi là đi thi Toán, cho dù cậu có đi thì cũng chỉ ở trong khách sạn của thành phố E để đợi cô thi mà thôi.

“Em có thể giúp anh nói với thím là anh muốn đi cùng với em để học hỏi.”

Sở Hoài Nam hai mắt sáng lên: “Hi Hi?”

Tiếu Hi Hi xích người vào trong, vỗ vào chỗ ghế trống rồi nói: “Còn không mau lên đây, còn phải đi mua vé cho anh đấy.”

Hoài Nam không muốn rời xa cô, vậy thì dẫn cậu theo là được rồi.

Tiếu Hi Hi có một trong những tiêu chí chọn bạn đời mà cô đã quyết định cách đây vài năm, cô hy vọng bạn đời của mình có những cảm xúc vui buồn tức giận rõ ràng, và có một lòng cố chấp mãnh liệt với mình.

Nhưng khác với diễn viên họ Mã nào đó, cũng không giống với kiểu của Tư Đồ Chấn Nhiếp, kiểu người toàn bày tỏ suy nghĩ bằng cách gào thét.

Mà là cơn nóng rực như dung nham, lặng lẽ như dòng nước chảy chậm rãi.

Nhưng loại người như vậy có thể nói là hầu như không có trong tinh cầu Mạc Đắc.

Dù sao thì quan hệ giữa các cặp đôi của tinh cầu Mạc Đắc nửa năm gặp một lần đã được xem là tốt rồi.

Tuy nhiên, cuộc sống chính là kỳ diệu như vậy, cậu thiếu niên trong sách khiến cho Hi Hi Gritt thích thú ngày nào lại cơ duyên ngẫu nhiên trở thành bạn đời chuẩn mực của cô.

Đeo bám đúng là đeo bám, vui sướng thì… đúng là rất vui sướng.

Loại vui mừng này không thể diễn tả bằng lời, nhưng cô vẫn không thể kìm được muốn khoe khoang với người khác.

Nói với ai mới được đây?

Tiếu Hi Hi suy nghĩ một hồi, nói với Polka đi.

Tác giả có lời muốn nói: Polka: Giáo sư, nhiệm vụ của tôi đến tinh cầu Lam Sắc chính là phối hợp để sinh con và ăn cẩu lương sao?

From TYT & Lavender

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp