Đại Đường Minh Nguyệt

Chương 3: Lòng người như biển, thuận nước đẩy thuyền


2 năm

trướctiếp

Quay   đầu nhìn con đường phía sau một cái, Lưu Ly nhẹ nhàng thở ra một hơi ---------   cho dù nàng sớm đã nghe danh chợ Tây nổi tiếng sầm uất, nhưng một khắc trước,   khi nàng vừa tận mắt nhìn thấy khu trung tâm thương mại lớn nhất thời Đường   này, vẫn hoa mắt chóng mặt một phen: hai bên đường lớn là các cửa hiệu san   sát nhau, hương liệu châu ngọc da lông tơ lụa, muốn gì có nấy, còn là kinh   doanh theo hình thức mở rộng cửa, một khắc trước còn là châu ngọc lấp lánh đập   vào mặt, một giây sau đã là mùi hương liệu sực nức xông vào mũi, đi thêm vài   bước, còn có cô gái mắt xanh tóc vàng dựa vào tường vẫy tay lớn tiếng rao:   "Rượu nho cao cấp tươi mới đây...."

Còn   về tiệm "Khuôn in Như Ý" trước mặt nàng đây, mặc dù là ở ngay trung   tâm khu chợ Tây thì cũng có chút lộ liễu: mặt tiền cửa hàng rộng ba trượng, gấp   ba lần những cửa tiệm bình thường khác, dưới hiên dù chỉ xây một bức tường trắng   cao hai thước để phân cách giữa tiệm và bên ngoài, nhưng trên tường lại khắc   những hoa văn hình hoa sen hết sức tao nhã. Ba bức tường bên trong tiệm treo   rất nhiều khuôn in hoa lệ có thanh nhã có, nhìn qua cứ tựa như mặt sông tĩnh   lặng bằng phẳng, còn đặt hai thư án gỗ chất đầy những khúc vải, có hai cô gái   ăn mặc hoa lệ dắt theo hầu gái đang lựa chọn tỉ mỉ.

Lưu   Ly lấy trong ngực ra một chiếc khăn tay sạch sẽ, cẩn thận lau sạch đất cát   trên mặt, chậm rãi tiến vào bên trong.

Tên   làm công đứng trước cửa đang cười nói tiễn hai vị khách, nhìn thấy Lưu Ly, ngẩn   ra một hồi, nói: "Cô nương, người muốn xem những mẫu mới của tiệm chúng   tôi sao?" Rồi ánh mắt rơi lại trên chiếc áo khoác của Lưu Ly, lộ ra vài   tia thất vọng.

Lưu   Ly cười gật đầu, nhẹ giọng nói: "Xin hỏi, ông chủ tiệm này là An tứ   lang?"

Tên   làm công ngơ ra một hồi, vẫn đáp, "Đương nhiên, khắp chợ Tây này chỉ có   một tiệm buôn khuôn in, không biết cô nương đây..."

Lưu   Ly giãn chân mày cười, "Vậy thì tốt quá! Tôi họ Khố Địch, là cháu gái ruột   đằng ngoại của nhà họ An, phiền ngài tìm người thông báo đến cậu tôi một tiếng,   cứ nói cháu gái đằng ngoại họ Địch Khố có việc gấp muốn nhờ cậu giúp đỡ."

Tên   làm công hơi giật mình, nhìn Lưu Ly từ trên xuống dưới, thần sắc hơi do dự, lại   quay đầu nhìn chưởng quầy đang cất bước đến gần, nghĩ một chút rồi nói nhỏ:   "Cô nương xin đợi một lát." Rồi xoay người đi đến bên cạnh chưởng   quầy nói thầm mấy câu.

Vị   chưởng quầy đó tầm bốn năm mươi tuổi, khuôn mặt hòa nhã, ánh mắt lại có mấy   phần sắc bén, nhìn Lưu Ly từ đầu đến chân, nhíu mày.

Trong   lòng Lưu Ly hơi hơi nôn nóng, kiềm chế ý định tiến lên phía trước giải thích,   cố gắng ra vẻ ung dung cười với chưởng quầy. Chưởng quầy cân nhắc một hồi, vẫy   tay gọi một tên làm công, dặn dò hai ba câu, tên nhóc đó liền chạy đi như   bay. Ông ta mưới cười cười, đến đi đến chắp tay: " Vị cô nương đây, tôi   đã cho người đi mời ông chủ, hay là cô nương vào trong chờ một lát vậy?"

Lưu   Ly cười nói cảm ơn, đi theo vào trong cửa tiệm. Chưởng quỹ muốn mời nàng ra   phía sau uống trà, Lưu Ly chỉ cười nói, "Không dám phiền ngài, tôi ở đây   nhìn một chút là được rồi." Nói rồi ngẩng đầu nhìn ngắm mấy khuôn in vải   vóc treo trên tường.

Nàng   vốn là sinh viên ngành thiết kế thời trang của học viện Mỹ Thuật, ba năm trước   viết luận văn tốt nghiệp là "Bàn về hoa văn nhuộm và dệt thời nhà Đường   cùng với phong cách Tây Vực", đương nhiên biết kỹ thuật khuôn in chính   là sử dụng hai bản khắc gỗ kẹp lấy vải lụa rồi đem nhuộm, bắt đầu từ thời Bắc   Ngụy, lưu truyền đến tận thời Thịnh Đường, vì kỹ thuật này tốn tiền tốn sức,   lúc này chỉ có mấy nhà quyền quý giàu có mới hay dùng. Nàng thấy những khuôn   in treo trên tường, chủ yếu làm trên vải lụa, màu sắc cũng chỉ có hai màu,   cũng có cái ba bốn màu, hoa văn chủ yếu là châu ngọc, chùm hoa hay hoa đơn và   một số ít những người và vật, những khuôn in tinh tế như tranh vẽ săn bắt hoa   thú sơn thủy vẫn chưa xuất hiện ở thời Thịnh Đường.

Lưu   Ly thở dài một hơi. Mấy tháng nay, nàng vẫn luôn nghe ngóng tin tức việc làm   ăn của mấy người cậu, biết được rằng Cậu lớn nhất An nhị lang kinh doanh   hương liệu trang sức, giàu có nhất, Cậu út thất lang buôn bán dạo, thường đi   đi về về giữa Trường An và Ngũ Châu, cũng có muôn bán hầu gái nữa, còn cậu   Hai An tứ lang chuyên bán vải vóc, có tiệm khuôn in danh tiếng độc nhất ở chợ   Tây, còn có tiệm khắc khuôn in Chiêu Tài và một phường thêu Minh Tâm. Lúc đó   lòng nàng khẽ động, lặng lẽ tính toán.

Lưu   Ly đang cân nhắc xem lát nữa phải nói với vị Cậu Hai này thế nào, lại nghe   sau lưng có tiếng than thở, "Chỉ có mấy mẫu này là mẫu mới thôi à?"   sau đó nghe thấy tiếng chưởng quầy cười, "Phu nhân là khách hàng lâu năm   nên cũng biết đấy, nói về kiểu dáng, trong thành Trường An này ngoài phường dệt   thêu ra thì có tiệm nào có nhiều kiểu mới như chúng tôi đâu."

Vị   phu nhân đó nói: "Tiệm khuôn in Phong Hoa bên chợ đông cũng được lắm,   đáng tiếc không có màu mà tôi thích." Chưởng quỹ cười nói, "Cái này   cũng không khó gì, phu nhân có thể miêu tả kiểu dáng, rồi bảo họa sư vẽ ra,   chỉ là phải đợi thêm một tháng."

Phu   nhân đó liền hỏi, "Giá cả thế nào?" Chưởng quầy đáp, "Cứ theo   giá niêm yết, nếu như dùng vải lụa thượng đẳng để in, thì phải theo giá hàng   thượng đẳng, một khúc bảy trăm sáu mươi văn tiền, đặt cọc trước một nửa."

Lưu   Ly nhanh chóng đi xem các mẫu treo trên tường, quả nhiên thấy đều có định sẵn   cấp độ và giá cả, hàng hạ cấp ba trăm hai mươi văn tiền, trung cấp buốn trăm   năm mươi văn, không có hàng thượng cấp, nàng thầm nghĩ hàng thượng cấp đều là   hàng đặt, phải khắc hoa văn từ đầu, đương nhiên đắt đỏ hơn.

Lưu   Ly không hề quay đầu, nhưng chân đã dịch lại phía đó mấy bước, chỉ nghe phu   nhân ấy nói, "Mẹ tôi thích nhất là mẫu đơn, tiệm này tuy có mấy mẫu,   nhưng lại không đủ quý phái, tôi đang muốn làm một tấm lụa khoác ngoài hoa mẫu   đơn ba màu, tiệm các người có thể vẽ ra tôi xem được không?"

Chưởng   quầy cười có chút khó xử, "Mẫu đơn là loài hoa khó vẽ nhất. Tôi phải   thương lượng với họa sư đã, nếu phu nhân thật sự muốn, thì ngày mai giờ này lại   đến." Vị phu nhan kia có hơi do dự, "Ngày mai à..."

Lưu   Ly không do dự nữa, xoay người cười nói, "Tiểu nữ thích nhất là mẫu đơn,   ngày thường rảnh rỗi cũng hay vẽ vài mẫu, nếu ngài tin tưởng, tôi sẽ vẽ một mẫu   cho phu nhân đây xem thử."

Chưởng   quầy và vị phu nhân kia đều kinh ngạc, phu nhân kia đánh giá Lưu Ly một lượt,   hơi nghi ngại nhìn chưởng quầy. Lưu Ly hơi uốn gối cười nói, "Tôi là cháu gái đằng ngoại của ông chủ tiệm này, từ nhỏ đã học vẽ hoa văn, hôm nay là lần   đầu đến tiệm của cậu, gặp nhau là duyên phận, hơn nữa chỉ là vẽ một mẫu đơn   giản, phu nhân không thích thì cũng không sao." Rồi lại cười nói với chưởng   quầy, "Có thể cho tôi mượn giấy bút dùng được không? Bút là bút lông sói   cỡ nhỏ, còn giấy thì thục ma chỉ là tốt nhất."

Trên   mặt vị phu nhân kia lộ ra mấy phần tò mò, nghiêng đầu nghĩ rồi cười bảo,   "Vậy phiền cô nương rồi."

Lưu   Ly đã xem xét kỹ lưỡng, vị phu nhân này khoảng hơn ba mươi tuổi, vóc dáng đẫy   đà, dung mạo thanh tú, trán có dán chu sa hình hoa mai, trên người mặc váy   dài thạch lựu, khoác thêm dải lụa màu bạc bên ngoài, quả thật là một mỹ nhân   thời Đường bước ra từ tranh vẽ, hiếm có là ánh mắt vẫn còn mấy phần ngây thơ,   nụ cười lại tươi đẹp rạng rỡ, khiến người ta nhìn vào đã mềm lòng.

Vốn   dĩ chưởng quầy có chút do dự, nghe đến mấy thứ mà Lưu Ly cần, nghĩ một chút rồi   quay đầu dặn dò tên làm công lấy giấy mực bút nghiên ra, rồi lại dọn trống   bàn, mài sẵn mực.

Lưu   Ly nhấc bút chấm nhẹ vào mực, hít một hơi thật sâu, bắt đầu vẽ phác họa trên   giấy một nhánh mẫu đơn: lấy một đóa mẫu đơn nhiều cánh và một đóa mẫu đơn ít   cánh làm điểm nhấn, phía sau là trúc và hoa trà.

Đã   lâu nàng không đụng đến bút, đương nhiên có chút không thạo, may mà gần đây   cũng có lén lút dùng than củi hoặc cành cây để tập luyện, thứ nàng vẽ ra đây   lại là bản hoa văn mà kiếp trước nàng quen thuộc nhất, sau đó càng vẽ càng   thuận lợi. Lúc thu bút, tự mình nhìn ngắm cũng hài lòng sáu bảy phần, đang định   nói thêm vài câu, chỉ nghe thấy tiếng hoa hô vang lên. Lưu Ly giật mình, ngẩng   đầu nhìn, thì ra không biết từ khi nào mà tất cả những người trong tiệm đều   vây lấy nàng, còn có mấy người lúc nãy không có trong tiệm đi ngang ghé qua   xem.

Vị   phu nhân kia vỗ tay cười nói, "Tiểu cô nương đây quả nhiên là người   trong nghề, tùy tiện vẽ ra thôi mà đã đẹp như thế này, thêm màu vào chắc còn   lộng lẫy hơn, tôi lấy mẫu này đấy nhé!"

Có   một vị quý phu nhân khác cũng nói, "Tôi muốn một mẫu hỷ thước bay lên   cành cây, không biết tiểu cô nương có vẽ được không?"

Lưu   Ly lau mồ hôi trên trán, vẫn chưa trả lời, từ xa đã truyền đến tiếng chiêng   vang dậy, đám người xem náo nhiệt tức thì tản ra. Nàng giật nảy mình, nghe thấy   chưởng quầy hô: "Hôm nay không được rồi, đã đến giờ đóng cửa rồi!"

Vị   phu nhân lấy mẫu hoa mẫu đơn vội vàng bảo hầu gái đưa tiền cọc cho chưởng quầy,   chỉ nói là Ngũ phu nhân phủ Hạ Lan, vị phu nhân muốn hỷ thước thì than thở,   "Mấy ngày nữa tôi lại đến, hy vọng có thể gặp được cô nương."

Lưu   Ly nhẹ nhàng hành lễ, thầm nghĩ, tôi còn muốn thế hơn cả bà đấy... lại nghe   thấy bên cạnh vang lên giọng nói trầm thấp, "Em Tư dạy con vẽ bản mẫu   hoa văn?"

Lưu   Ly kinh hãi, quay đầu nhìn thấy một người đàn ông trung niên mày rậm tóc xoăn   dáng người cao to đang đứng sau lưng mình, dùng ánh mắt phức tạp nhìn nàng.   Nàng chớp chớp mắt, lập tức nhớ ra, người này lúc vừa đến Trường An nàng có gặp   rồi, lúc ấy ông ta và mấy người khác nữa cứ thấp giọng càm ràm lảm nhảm gì đó   bên tai nàng, nhưng khi đó nàng đâu có hiểu, chỉ có thể giả ngây giả ngô khóc   lóc không dám mở miệng, người này hình như hơi thất vọng giận dữ, sau đó thì   không quay lại lần nảo nữa--------- chẳng lẽ đây chính la Cậu Hai An tứ lang   của nàng sao? Qủa nhiên nghe thấy chưởng quầy gọi: "Ông chủ đã đến?"

Lưu   Ly vội vàng hành lễ: "Cậu Hai!" rồi trả lời, "Mẹ con lúc còn sống   từng dạy cho con một ít, con cũng thích, chỉ là ba năm nay không đụng đến   bút, hôm nay khiến cậu cười chê rồi." ----------- Lời này cũng không   hoàn toàn là nói dối, nàng từng thấy trong phòng mình có một số bút và chậu   nhuộm cũ không hoàn chỉnh, cũng từng thấy vài bản hoa văn riêng lẻ tinh tế đẹp   đẽ và mấy bản sao chép "Nữ giới", viết đầy chữ nhỏ. Có lẽ An thị   cũng từng dạy con gái vẽ, đáng tiếc từ khi nàng chiếm lấy thân thể này, thì lại   không có cơ hội đụng đến giấy mực bút nghiên.

Cậu   hai An nhíu mày, thần sắc trầm mặc, ho một tiếng thấp giọng hỏi: "Con   tìm cậu có việc gì?"

Lưu   Ly nhẹ nhàng nói, "Ngày mai cha con và mẹ kế muốn đưa Lưu Ly đến Thái   Thường Tự thi tuyển, con lại không muốn trở thành ca nữ giáo phường, chỉ mong   cậu cho con ở lại một đêm, đợi sau chiều mai qua giờ tuyển chọn rồi con sẽ trở   về."

Cậu   hai An lập tức giận dữ: "Nói bậy! Cha của con bị mê muội đầu óc rồi sao,   nơi đó là nơi con gái nhà lành có thể đến à? Con bé này, hôm đó cậu muốn đưa   con về nhà họ An ở, nếu không phải con khóc lóc sống chết không chịu đi, thì   đâu phải cực khổ thế này!"

Thì   ra là vậy, bất đồng ngôn ngữ quả là tai hại mà! Lưu Ly buồn bã trong lòng, nhịn   không được thấp giọng than thở.

Cậu   hai An nhìn nàng, ánh khẽ quét qua bản vẽ hoa văn Lưu Ly vẽ lúc nãy, rõ ràng   là đã hạ quyết tâm, trầm giọng nói, "Con cứ đến nhà cậu mà ở, muốn ở mấy   ngày thì ở mấy ngày!"

Lưu   Ly thấp giọng đáp ứng, theo sau Cậu hai An đi ra ngoài chợ Tây, tiếng chiêng   dẹp chợ vang lên khắp chợ Tây, mấy cửa tiệm bên đường đã đóng nửa cánh cửa,   trên đường chỉ còn vài người qua lại, tựa như thời khắc ma thuật đã kết thúc,   nơi mà một khắc trước còn sầm uất nhộn nhịp đã nhanh chóng biến thành hoang vắng   thế này. Lưu Ly lôi từ ống tay áo ra hai tờ giấy có mặt sau là bản vẽ phác thảo   cảnh hoa lá săn bắn và bướm vờn hoa mà nàng dùng than củi vẽ lúc trước, lặng   lẽ vò thành một cục tròn, vứt vào trong kênh nước bên đường.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp