Không Ai Cứu Tôi

Chương 2: Thương Dữ


2 năm


Dịch: Duật Lam

Lúc nhận được điện thoại của Viện Khoa học, Thương Dữ đang họp ở phòng làm việc.

Ngoại trừ thân phận Công tước của Đế Quốc, tài chính nhà họ Thương còn đồng thời khống chế rất nhiều mạch kinh tế trọng yếu của Đế Quốc. Trong thời đại khoa học kĩ thuật cao cấp hóa này, việc họp hành ở công ty từ lâu vốn chỉ là hình thức mà thôi. Công dân của Đế Quốc sau khi vào công ty thì đăng tải và đợi thông qua hình tượng của mình, sau đó mỗi lần mở họp đều có thể thoải mái nằm ngay tại nhà, vừa uống cafe mới pha vừa tham gia cuộc họp.

“Hôm nay Giang Úc không đến?” Nhìn quanh thấy thiếu một người, Thương Dữ nhíu mày, nhàn nhạt hỏi.

Mọi người nhìn một vòng, phát giác người đó đúng là không đến, không nhịn được nuốt một ngụm nước bọt.

Giang Úc là một Omega đến công ty đã lâu, luôn đeo kính với khẩu trang, thi thoảng cười lên ánh mắt cong cong dịu dàng cực kì, rất được lòng mọi người. Nhưng lúc họp đầu óc và tư duy của cậu ấy lại rất rõ ràng rành mạch, còn thường được trọng dụng đề án, đến cả người sếp khó tính cũng phải nhìn cậu ấy bằng con mắt khác – Dường như cả công ty đều đang rỉ tai ngầm, đợi Thương Dữ cùng với người bạn đời dây dưa lâu lăm kia cắt đứt hoàn toàn rồi, cái người Omega thần bí này liền có thể thượng vị.

Cảm xúc của Thương Dữ vừa thay đổi, nhưng cảm xúc của ông chủ trước giờ đều không quá dễ dàng để lộ ra ngoài, trong lòng mọi người cũng không dám đoán già đoán non, chỉ cảm thấy tâm tình anh ta hôm nay không tốt, có lẽ là vì Giang Úc không đến.

Họp được một nửa thời gian, điện thoại giả tưởng của thư kí Beta Thương Dữ sáng lên, cô ấy quét mắt một lượt, không biết là nhìn thấy tin gì, sắc mặt đột nhiên trắng bệch, trong không khí vô cùng áp lực khi ấy nhịn xuống mà nhỏ tiếng thông báo: “Sếp Thương, Viện Kĩ thuật có chuyện gấp muốn tìm ngài…”

Không biết có phải ảo giác hay không, các vị ngồi đây dường như có cảm giác biểu cảm của Thương Dữ thả lỏng đi đôi chút.

“Cứ để đó, lát nữa tôi gọi lại.”

Thư kí Beta run sợ: “Bên đó nói… là chuyện rất gấp… là người…”

Thương Dữ không chút nhẫn nại: “Đang họp, lát nói.”

Anh ta có vẻ biết là ai rồi, cũng đoán được đại khái Viện Khoa học vì sao gọi điện đến, có lẽ do cái người kia cuối cùng nhịn không nổi nữa, dù sao người kia cũng muốn ở cạnh mình đến thế.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play