Bạch Nhật Đề Đăng

Chương 49: Mê Ngục


8 tháng

trướctiếp

Edit: Ys

Nói câu đó xong, Đoạn Tư đột nhiên quay đầu lại, mỉm cười nói với Khương Ngải: “Vừa rồi ta không nghe rõ, ngài nói ta là gì, chính trực?”

Khương Ngải gật gật đầu.

Bởi vì lời vừa rồi của thiếu niên, nàng ta bèn nhìn kỹ hắn một lần nữa, nàng ta nói: “Chẳng lẽ không phải sao?”

Thiếu niên trước mặt lắc đầu, mạng sa đen trên chiếc mũ theo đó mà lay động, giọng nói hắn mang theo ý cười, còn mơ hồ ẩn chứa một chút hài hước, tựa như nghe thấy một lời nhận xét gì đó thực buồn cười.

“Ta không phải người tốt gì cả. Trên người ta nợ máu vô số, xưa nay ta đã từng giết rất nhiều người ta không quen biết, bọn họ tay không tấc sắc, cầu xin ta buông tha cho bọn họ, thậm chí có người còn không thể phát ra tiếng. Ta làm những việc đó không phải có lý do chính đáng nào cả, ta chỉ vì giữ mạng mà thôi. Nếu mấy thứ pháp điều này áp lên người ta, có lẽ ta cũng không thể toàn thân rút lui.”

“Thế nhưng ta cũng đã phát lời thề, sau này ta sẽ cứu nhiều người hơn, bảo vệ nhiều người hơn, khiến cho bọn họ có được tự do. Ta sẽ dốc hết sức lực chiến đấu với cuộc đời này.”

Khương Ngải giật mình. Nàng ta biết mấy đứa trẻ ở độ tuổi này ít nhiều đều có hoài bão lớn, khảng khái sôi nổi, chỉ hận không thể bay lên trời cao hái ánh trăng, trong sòng bạc cũng có rất nhiều công tử giàu sang như vậy vung tiền như rác, luôn mê mang và dễ dao động.

Nhưng đứa nhỏ này thì khác, hắn dõng dạc hùng hồn như tỉnh táo quá mức.

Nàng ta còn chưa kịp đưa ra đánh giá về miêu tả của hắn thì đã thấy đứa nhỏ này lui về phía sau mấy bước, mỉm cười rẽ chủ đề sang hướng khác: “Trước đó ngài nói đây là nơi mà đám quỷ ghét thứ hai, vậy nơi chán ghét nhất là chỗ nào, là Cửu Cung Mê Ngục trong truyền thuyết?”

Khương Ngải chỉ cảm thấy mí mắt giật giật, nàng ta ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Ngươi sẽ không muốn đến Cửu Cung Mê Ngục đúng không?”

Không có con quỷ nào thích Cửu Cung Mê Ngục cả, hoặc là nên nói, tất cả quỷ đều tránh Cửu Cung Mê Ngục như tránh tà, đừng nói là đi vào, ngay cả cửa lớn cũng không muốn ngang qua.

“Làm phiền Tả thừa đại nhân dẫn đường rồi.”

Đoạn Tư ngây ngô bày ra thủ thế mời.

Gần đây Khương Ngải cảm thấy sự ngây thơ của đứa nhỏ này luôn tràn ngập cạm bẫy và chuyện phiền toái.

Cửu Cung Mê Ngục ở dưới nền đất núi Hư Sinh, cửa vào ở trên sườn núi, đó là một cái cửa lớn bằng gỗ hoè mài đen nhánh tựa như bao cánh cửa nhà kho bình thường khác. Không có bất kỳ hoạ tiết trang trí nào, đứng ở đó một cách hiển nhiên, nhìn không ra chút manh mối khủng bố nào, cũng không có con quỷ nào đứng gác, không hề phù hợp với danh tiếng của nó.

Khương Ngải và Đoạn Tư đứng trước toà Mê Ngục đại danh đỉnh đỉnh này, nàng ta xác nhận lại lần nữa: “Ngươi chắc chắn muốn đi vào?”

Đoạn Tư hỏi lại: “Chẳng lẽ Tư Mộ không cho ta đi vào?”

“Thật ra nàng chưa từng nói thế, nhưng nếu thủ vệ không cho ngươi vào thì ta cũng không có cách nào đâu.”

Khương Ngải gõ cửa, ba tiếng dài một tiếng ngắn, cửa lớn đen nhánh mộc mạc sáng lên một đạo phù chú, theo sau đó bắt đầu có những dải hoa văn màu trắng nổi lên trên cánh cửa, cực kỳ giống với gân xanh nổi lên trên trán người đang cố dùng sức.

Theo hướng mà dải kinh mạch màu trắng hội tụ, một đôi mắt trắng dã bán kính khoảng chừng ba thước thình lình mở ra trên hai cánh cửa, linh hoạt đảo tròn trên dưới trái phải một phen, không biết đang nhìn về hướng nào, cũng không biết đang đánh giá cái gì.

“Người tới báo danh.”

Đôi mắt cũng không biết phát ra âm thành từ đâu, vậy mà giọng nói lại tròn vành rõ chữ hệt như chuông đồng.

“Hu quỷ điện chủ, Khương Ngải.”

Tròn mắt kia kề sát lại nhìn Khương Ngải, cười nói: “Khương Ngải, khách ít ghé thăm khách ít ghé thăm, ngươi đã phạm phải chuyện gì vậy? Sao ta không nhận được ý chỉ của Vương Thượng?”

Khương Ngải xua xua tay, cười đến run rẩy cả người: “Hư Sinh, ngươi đang nói cái gì vậy? Con quỷ tri thư đạt lễ lại tuân thủ phép tắc như ta sao có thể vào ngục được?”

Hư Sinh chính là sơn linh của núi Hư Sinh, toàn bộ ngọn núi Hư Sinh đều là do cơ thể gã biết thành, đôi mắt gã đang ở trên cửa lớn Cửu Cung Mê Ngục, còn Cửu Cung Mê Ngục thì lại ở trong đầu gã.

“Ta chính là muốn đưa vị bằng hữu này của ta vào xem.”

Khương Ngải duỗi tay chỉ vào Đoạn Tư ở phía sau nàng ta.

Đôi mắt cực lớn đột nhiên dựng đứng lên chạy về phía Đoạn Tư, Đoạn Tư theo bản năng muốn tránh né nhưng lại lập tức dừng lại đứng nguyên tại chỗ, mặc cho đôi mắt trắng dã dựng thẳng lên ngó trái ngó phải trước mặt hắn.

Hư Sinh nói: “Trên người hắn có khí tức của Vương Thượng, khí tức rất nặng.”

“Trên cái mũ có mạng che của hắn có phù chú của Vương Thượng.” Khương Ngải đáp.

“Không chỉ có vậy.”

Hư Sinh đột nhiên thu đôi mắt lại, không chút để ý chuyển động trên cánh cửa: “Hắn là người sống, ta không cho người sống vào đâu.”

Lời này đúng là gãi đúng chỗ ngứa của Khương Ngải, nàng ta đang định nói với Đoạn Tư không phải ta không giúp ngươi, là Hư Sinh không chịu cho ngươi vào thì lại nghe Hư Sinh nói tiếp: “Cơ mà, có phải Vương Thượng muốn cưới ngươi không? Ngươi là vị hôn phu của Vương Thượng?”

Khương Ngải còn hơi kinh ngạc và do dự, thiếu niên này đã lấy tốc độ phản ứng mà người thường không thể theo kịp nói: “Không sai, đôi ta đã ước định cả đời.”

Cả đời làm người kết chú cũng là cả đời.

Hư Sinh phì một tiếng, nếu không phải cả đôi mắt đều là lòng trắng thì gã thật muốn trợn trắng mắt.

“Nhìn dáng dấp cũng được đấy, người sống lần trước mang nặng khí tức của Quỷ Vương chính là cựu Quỷ Hậu điện hạ. Được rồi, vậy ngươi tiến vào đi.”

Thiếu niên quay đầu lại, Khương Ngải không nhìn thấy vẻ mặt hắn nhưng có thể đoán được hắn đang cười đắc ý. Nàng ta ấn huyệt thái dương, thầm nghĩ trăm rương vàng thỏi trong kim khố Vương cung thật không dễ kiếm, nếu lần sau Tư Mộ còn giao cho nàng ta loại việc thế này thì nàng ta phải thận trọng hơn mới được. Có điều đi một vòng trong Cửu Cung Mê Ngục ngoại trừ không thoải mái lắm thì cũng không phải chuyện lớn gì.

Nàng ta gõ gõ cửa lớn, nói: “Hư Sinh, cho ta hai ngọn tâm đuốc.”

“Được rồi.”

Một làn hơi nước màu đỏ tràn ra từ trong đôi mắt trắng dã, tựa như rặng mây đỏ nơi chân trời, hội tụ thành hai giọt nước mặt màu đỏ nương theo hốc mắt chảy xuống, rơi vào trong tay Khương Ngải lập tức biến thành hai ngọn nến đỏ.

Khương Ngải phất trong không trung một cái, trong tay tức khắc có thêm một cái giá cắm nến màu vàng rực rỡ, nàng ta đưa ngọn nến và giá cắm nến cho Đoạn Tư. Đoạn Tư nhận lấy giá cắm nến, ánh nến kia tự động bùng cháy lên trong nháy mắt.

“Giữ cho kỹ đấy, đây là tâm đuốc của ngươi.”

Khương Ngải cũng tạo ra một ngọn tâm đuốc khác theo cách tương tự, ngọn nến kia cũng bùng lên ngọn lửa. Nhưng ánh lửa của ngọn nến trong tay Đoạn Tư là màu đỏ, còn ánh lửa của ngọn nến trong tay Khương Ngải lại màu lam.

Đoạn Tư hỏi: “Đây là tâm đuốc của ngài?”

“Không sai. Chỉ có cầm tâm đuốc mới không bị lạc trong Cửu Cung Mê Ngục.”

Cửa lớn chậm rãi mở ra, phía sau cánh cửa là bóng tối thăm thẳm nhìn không thấy điểm cuối. Khương Ngải nâng tâm đuốc của mình lên, nói: “Sau khi đi vào phải theo sát ta đấy, bên trong không có gì đẹp cả nhưng đi hết một vòng cũng mất nửa canh giờ.”

Đoạn Tư đồng ý theo sau.

Cửu Cung Mê Ngục, nhìn tên đoán nghĩa, chín cung được sắp xếp theo trận đồ bát quái, nhất Khảm, nhị Khôn, tam Chấn, tứ Tốn, ngũ Trung, lục Càn, thất Đoài, bát Cấn, cửu Ly, dệt nên đủ loại mê cục dụ.c vọng trên đời.

Khương Ngải giơ ngọn nến ra phía trước, khi Đoạn Tư vừa bước vào Mê Ngục đã trông thấy trên mặt đất có ánh sáng yếu ớt, hiện ra chữ “Khảm” sau đó chìm vào bóng tối. Từ nơi xa xôi truyền đến tiếng la đau đớn sợ hãi, vang vọng thành vô số âm thanh trùng điệp, du hồn ở trong bóng đêm thi thoảng có tiến vào trong phạm vi của ánh nến mờ ảo.

Bọn họ giống như con thuyền du hành giữa biển rộng trong đêm tối, chung quanh có sóng gió mãnh liệt, nhưng đập vào mắt lại chỉ có màu đen.

Đoạn Tư hỏi: “Sao trong Cửu Cung Mê Ngục này lại tối như vậy?”

Khương Ngải chậm rãi đáp: “Nơi này chính là bóng tối của lòng người.”

Lúc nãy nàng ta có nói Cửu Cung Mê Ngục không có gì đẹp, đó không phải là bịa ra một lí do, trên thực tế nếu cầm tâm đuốc bước vào Cửu Cung Mê Ngục thì chỉ có thể thấy bóng đêm không bờ bến, nghe thấy tiếng quỷ bị lưu đày tại đây kêu thảm thiết, hầu như không chính diện đụng phải con quỷ nào, bởi vậy nên cực nhàm chán.

Chỉ khi tâm đuốc tắt đi mới có thể thấy Cửu Cung Mê Ngục chân chính.

Không có tâm đuốc, quỷ sẽ lập tức lâm vào ảo cảnh do Cửu Cung Mê Ngục dệt nên, quên đi ranh giới giữa hiện thực và hư ảo, chìm trong bể khổ của sinh lão bệnh tử, oán tăng hội, ái biệt lỳ, cầu bất đắc.

“Quỷ sẽ không cảm nhận được đau đớn, nhưng ngươi cũng nhìn thấy Phương Xương khi bị thiêu chết đã tru lên một lúc lâu đấy. Đó là bởi vì quỷ hoả của đèn Quỷ Vương có thể làm cho quỷ nhớ tới tất cả những ký ức đau đớn đã phải chịu khi làm người, còn tăng lên gấp mười lần. quỷ bị dày vò trong ký ức cho nên mới thống khổ khó nhịn.”

“Mà ở trong Cửu Cung Mê Ngục, sự trừng phạt lại là đói khát.”

Hết thảy chúng quỷ đều vì có chấp niệm trong lòng, cầu không được nên sau khi chết mới hoá thành du hồn, thành du hồn rồi còn phải cắn nuốt lẫn nhau trăm năm mới có thể thành quỷ, không có dụ.c vọng cực kỳ sâu nặng thì không thể làm thế được. Nhưng sinh thời đã cầu không được thì sau khi chết có thể cầu được hay sao?

Trên thực tế nguyện vọng của quỷ vĩnh viễn không có khả năng thực hiện được, tất cả quỷ đều ở trong cơn đói khát vĩnh hằng. Ăn người có thể giảm bớt đói khát, nhưng không thể chữa khỏi cơn đói, đây là sự trừng phạt nghiêm khắc mà quỷ phải chịu vì chấp niệm ngông cuồng.

Cửu Cung Mê Ngục đó phóng đại đủ loại dụ.c vọng và khát cầu trong lòng quỷ lên, tạo ra một ảo cảnh tuần hoàn thống khổ và khó chịu đựng nhất.

“Quỷ mất đi tâm đuốc bị lưu đày trong Cửu Cung Mê Ngục chẳng khác nào cà rốt treo đầu lừa, mải miết truy tìm trong ảo cảnh, nhưng chẳng thu được gì. Nếu chỉ bị phán vào Mê Ngục mấy năm, tâm đuốc của quỷ sẽ được Hư Sinh bảo tồn, thắp sáng ở ngoài sinh môn, đợi đến thời gian sẽ có thể đánh thức người đó mang ra ngoài. Nếu đang ở trong Cửu Cung Mê Ngục mà tâm đuốc bị tắt hoàn toàn thì sẽ vĩnh viễn bị lạc trong Cửu Cung Mê Ngục, bị diệt thành tro tàn.”

Khương Ngải giới thiệu toà Mê Ngục chuyên chế tạo dụ.c vọng của quỷ, Đoạn Tư vẫn luôn im lặng lắng nghe nàng ra giảng giải, không hề ngắt lời hay đặt câu hỏi.

Giới thiệu xong, Khương Ngải thấy thiếu niên này như đang suy tư gì đó, lòng ham náo nhiệt lại trỗi dậy. Nàng ta cười nói: “Tiểu bằng hữu, ngươi thấy đấy, chuyện giữa Quỷ giới chúng ta và thế giới con người khác nhau rất lớn. Trước đó ngươi muốn hỏi ta về quá khứ của Vương Thượng, ngươi cũng biết nàng đã sống 400 năm rồi, tuy rằng vẫn còn rất trẻ ở Quỷ giới nhưng đối với phàm nhân mà nói thì đã là một quãng thời gian khó mà tượng tượng.”

“400 năm, đó là hơn mười bốn vạn sáu ngàn ngày, một quyển sách mười bốn vạn sáu ngàn trang đủ cho ngươi đọc cả đời, huống chi một con quỷ như thế này, ngươi có thể đọc hiểu nàng sao?”

Thiếu niên phía sau dừng bước, nét mặt dưới lớp mạng che đen và bóng tối nhìn không rõ lắm, chỉ mơ hồ thấy hắn cười không giống ngày thường, giọng nói cũng bình tĩnh.

Hắn nói: “Đây đúng là chuyện không dễ dàng, nàng nói không cần ta hiểu, đại khái cũng vì cảm thấy ta không làm được.”

Khương Ngải nghĩ, thiếu niên này nói như vậy có phải là muốn từ bỏ hay không?

Dừng một chút, thiếu niên lại nói: “Tả thừa đại nhân, hình như có tiếng gì đó?”

Khương Ngải ngẩn người, nàng ta vừa định hỏi là tiếng gì, tại sao nàng ta không nghe thấy? Ngay khi vừa nghĩ thế thì nhận thấy một tiếng động nhanh chóng tới gần, trong phạm vi chiếu sáng của tâm đuốc đột nhiên có một bóng người thình lình xuất hiện, đánh thẳng về phía Khương Ngải, Khương Ngải lập tức vẽ một bức phù chú để chống lại, nương theo ánh sáng yếu ớt, nàng ta có thể thấy rõ dáng vẻ của con quỷ vừa giao thủ trong nháy mắt kia.

Lông mi và tóc của lão ta đều trắng như tuyết, làn da cũng tái nhợt quá mức, thoạt nhìn như một nam nhân loài người hơn ba mươi tuổi, trên người có rất nhiều chỗ bị thương, nằm trên làn da tái nhợt lại đặc biệt khiến người nhìn thấy ghê người.

Toàn thân lão ta chỉ có một đôi mắt đen nhánh là có màu sắc đậm.

Khương Ngải bàng hoàng nói: “Bạch Tán Hành… Ngươi còn chưa tan thành tro bụi?”

Con quỷ này hẳn là đã chìm trong ảo cảnh, sắc mặt lão ta mê mang, chỉ trong lúc Khương Ngải ngây người một lát đã phá vỡ phù chú của nàng ta, nắm lấy cổ tay nàng ta, đoạt lấy tâm đuốc trên tay nàng ta.

“Ta muốn đi ra ngoài… Ta muốn… Đi ra ngoài…” Lão ta lẩm bẩm nói.

Mắt thấy tâm đuốc của Khương Ngải sắp bị lão ta cướp đi. Thiếu niên lắc mình tiến lên, dùng miệng cắn giá cắm nến của mình, rút song kiếm Phá Vọng ra chém quanh cổ tay quỷ, con quỷ lập tức rút tay về tránh né, sau đó bị thu hút lực chú ý, ngược lại quay sang đánh nhau với thiếu niên.

Lúc này Khương Ngải mới khôi phục lại tinh thần từ trong khiếp sợ, nàng ta biết thiếu niên dù có tài giỏi cỡ nào cũng không phải đối thủ của Bạch Tán Hành, bèn lập tức vung tay làm phù chú, hô lên: “Tiểu bằng hữu, ngươi đừng…”

Nàng ta còn chưa dứt lời đã nghe thấy tiếng kim loại rơi xuống đất, giữa lúc hai người giao thủ, tay áo Bạch Tán Hành bay phấp phới, theo tay áo bay lên trời cao còn có một ánh nến leo lắt.

Đó là tâm đuốc bị Đoạn Tư tước đoạt giữa chừng.

Khương Ngải trừng lớn đôi mắt, đôi tay vẽ phù chú ngừng giữa không trung, nếu nàng ta có nhịp tim thì bây giờ hẳn cũng đã ngừng đập rồi, trong lúc nước sôi lửa bỏng này, thiếu niên đột nhiên mở miệng: “Ta nghe nói Tả thừa đại nhân thích cá cược, sòng bạc trải rộng khắp thiên hạ.”

Hắn quay đầu lại, Khương Ngải trông thấy một đôi mắt trong sáng giữa tấm mạng che tung bay: “Tả thừa đại nhân có muốn cá cược với ta một phen không, nếu ta có thể sống sót ra khỏi Cửu Cung Mê Ngục thì ngài sẽ kể cho ta về quá khứ khi còn nhỏ của Tư Mộ?”

Tác giả có lời muốn nói: Ta hơi bối rối khi mọi người đều nói Đoạn tiểu hồ ly rất thâm tình… Hắn chỉ là tò mò mới vào Mê Ngục, sau đó bị phạm nhân trong đó cắt đứt tâm đuốc, dù sao cắt cũng đã cắt rồi nên cuối cùng hắn cá cược với Khương Ngải, hắn là tin rằng mình có thể chiến thắng ảo giác mà ra ngoài… Hắn là cái loại nhãi con đặc biệt có khả năng tìm đường chết lại tự tin thôi, cái này, nhìn đâu ra thâm tình vậy…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp