Tinh Hán Xán Lạn, May Mắn Quá Thay

Chương 57: Tháp Nhạn Hồi (Thượng)


2 năm

trướctiếp

Cho đến khi trở lại Trình phủ, từ đầu đến cuối Thiếu Thương luôn trầm mặc không nói một lời, dựa vào vách xe ngơ ngẩn xuất thần.

Trình Ương lo lắng hỏi: "Trên tiệc lại có tiểu thư nhà ai ăn hiếp muội ư?" Hôm nay nàng kết giao được với mấy người bạn có cùng sở thích, núp trong góc chuyện trò vui vẻ, cũng không chú ý tới người bên ngoài.

Thiếu Thương cười nhạo: "Các nàng có hai lá gan sao?!"

Tiêu phu nhân cũng nhận ra tâm tình nữ nhi sa sút, hỏi: "Là vị trưởng bối Lâu gia nào khó chịu với con à?" Lâu đại phu nhân hiển nhiên đã bị trượng phu thuyết phục, hôm nay nữ quyến trong nhà cũng không nói lời vô lễ; nhưng một gia tộc lớn như vậy khó tránh khỏi có người cá biệt.

Thiếu Thương ngạo nghễ nói: "Ai dám? Con sẽ khiến A Nghiêu đời này không nhận vị trưởng bối đó nữa!"

Hỏi thăm không ra kết quả, Tiêu phu nhân đành phải thả nữ nhi về phòng, bữa tối thấy nàng vẫn mặt ủ mày chau như cũ, chưa ăn được mấy miếng đã cúi đầu ủ rũ về chỗ ở. Đêm hôm ấy, trong sân viện Trình phủ chợt vang lên một hồi tiếng sáo trong trẻo, uyển chuyển trầm thấp, như khóc như kể. Giai điệu cũng không ưu thương, mà là một loại hoang mang buồn bã không biết sẽ đi về đâu.

Tiêu phu nhân không ngủ được, mở mắt lắng nghe nửa ngày, đột nhiên đứng dậy muốn xốc màn ra ngoài, lại bị trượng phu giữ lấy từ phía sau.

Trình Thủy nhắm mắt nói: "Ta khuyên nàng đừng đi."

Tiêu phu nhân cau mày: "Hôm nay từ lúc rời khỏi Lâu gia ta đã cảm thấy không ổn, không được, ta nhất định phải đi hỏi xem thế nào."

Mí mắt Trình Thủy cũng chưa mở ra: "Nàng hỏi, Niệu Niệu sẽ nói sao?"

Tiêu phu nhân nghẹn lời, sau đó lại nói: "Vậy ta đi hỏi thị tỳ bên cạnh nó."

"Cũng không cần đi. Với đầu óc kia của Niệu Niệu, chân trước nàng vừa hỏi chân sau nó đã biết rồi. Nàng cảm thấy con bé sẽ vui vẻ khi biết nàng tra hỏi người bên cạnh nó sao?" Trình Thủy đổi tư thế nằm, "Hai mẹ con nàng gần đây khó khăn lắm mới hòa hoãn được chút, đừng làm mọi việc rối hơn."

"Chàng không lo lắng trong lòng con có chuyện sao?"

"Ngoại trừ trẻ con ngây thơ, chỉ có trong lòng kẻ ngốc mới không có chuyện gì thôi. dù sao Niệu Niệu cũng sắp lập gia đình rồi, không thể thương đông buồn tây một chút ư?"

"Là thương xuân buồn thu, không phải thương đông buồn tây."

"Rồi rồi, thương cái gì cũng được, chớ tổn thương thân thể là được. Haiz, a phụ ra đi sớm quá, lúc này Niệu Niệu chưa học sáo bao lâu mà đã thổi tốt như vậy, nghe mà thấy trong lòng chua xót. Nếu a phụ vẫn còn, coi như chúng ta để Niệu Niệu ở lại đô thành cũng chẳng sao. Nói không chừng còn có thể dạy ra một nghệ sĩ danh chấn thiên hạ!"

Tiêu phu nhân im lặng, một lát sau mới nói: "Chẳng lẽ nghe nó thổi mãi như vậy, chàng có thể ngủ được hả?"

"Có gì mà không ngủ được. Trước kia chỉ cần trong lòng a phụ không vui thì nửa đêm sẽ dậy tấu vài khúc bi thương khổ sở. Có khi thổi tiêu, có khi đánh đàn, có khi còn đánh cả trống nữa cơ. Huynh muội chúng ta vẫn ngủ tít đấy thôi! Được rồi, nàng cũng nằm xuống đi."

Tiêu phu nhân ngồi lặng ở đầu giường hồi lâu, mới nghĩ: Thực ra quân cữu đã tạ thế sống cũng không dễ dàng.

May mà trước kia Thiếu Thương cũng là người ở ghép nhiều năm, văn minh phòng ngủ còn chưa có bị chó ăn hết, thổi xong một khúc thì tắt đèn đi ngủ. Ngày thứ hai tỉnh lại tinh thần đã sáng láng, nhìn không ra nửa phần tâm sự.

Vốn dĩ Lâu Nghiêu rất muốn ngày ngày tới cửa, nhưng cho dù Lâu thái phó có tốt tính thì cũng không thể nhịn được nữa, tóm lấy cháu trai ném vào thư phòng đọc sách, cách năm sáu ngày mới cho hắn tới Trình gia một lần —— ai mà chưa từng làm con rể chứ, nịnh bợ nhà vợ thì cũng phải có chừng mực, làm như cả đời này không lấy được vợ không bằng, vứt hết cả mặt mũi Lâu thị, những người chờ ở cửa bắc cung cầu tiến cử làm quan so ra đều thận trọng hơn cháu trai nhà mình nhiều!

Sau đó Thiếu Thương thần kỳ phát hiện từ khi Lâu Nghiêu không còn tới cửa mỗi ngày, các huynh trưởng nhà mình đều dễ tính hơn, sắc mặt cũng ôn hòa hơn nhiều.

"Các huynh chướng mắt A Nghiêu à?" Thiếu Thương không tài nào lý giải nổi, bèn vụng trộm hỏi ca ca sinh đôi.

Trình Thiếu Cung nói: "Chúng ta không chướng mắt Lâu công tử, chúng ta chướng mắt muội. Mỗi lần thấy hắn là muội lại cười giống như Nhị Vượng sát vách cắn được đùi gà." Nhị Vượng là con chó vàng ở sát vách.

Kết quả của lần nói chuyện này tất nhiên là Thiếu Thương giận tím mặt, vác cả hộp cờ đổ lên đầu Trình Thiếu Cung, đồng thời cũng không muốn các huynh trưởng dẫn ra ngoài nữa.

Tiêu phu nhân mới vừa ở trước mặt các con khen Thiếu Thương hai câu, Trình Thiếu Cung đã ôm lấy cái đầu thương tật bắt đầu gièm pha: "A mẫu, đây là Niệu Niệu sợ quản lý việc nhà sẽ làm chậm trễ việc riêng của muội ấy, mấy ngày nay muội ấy ra ngoài không sót ngày nào, cũng không gọi chúng con đi theo!" Trước kia đều là huynh đệ bọn họ dẫn ấu muội ra ngoài đấy chứ!

Ai ngờ Tiêu phu nhân lại chẳng hề tức giận, còn ung dung nói: "Bên cạnh Niệu Niệu có thị tỳ và gia đinh đi theo, sao gặp chuyện gì được, cũng đâu thể dẫn thêm một đứa con rể nữa về nhà."

Khóe miệng Trình Tụng khẽ động, liếc sang nhìn huynh trưởng Trình Vịnh một cái, huynh đệ hai người cúi đầu, không hé miệng nữa —— bởi vì có lần bọn họ trông thấy Viên Thận đưa ấu muội trở về, thẳng đến đầu ngõ mới tách ra.

Sau đó, hai huynh đệ cũng từng lén hỏi Thiếu Thương, ai ngờ Thiếu Thương vô cùng quang minh lỗi lạc đáp: "Thì gặp được hai lần, không có lần thứ ba, đều là nói về chuyện của thúc phụ thúc mẫu."

Viên Thận đúng là Viên Thận, phong cách làm việc không hề thay đổi chút nào, hắn lại cho người nhìn chằm chằm cửa Trình phủ, đợi khi trông thấy chiếc xe diêu nhỏ màu son kia của Trình Thiếu Thương đi ra, lập tức để tôi tớ chia ra nửa bám theo nửa về báo cáo với mình —— tài tử giai nhân gặp nhau vốn nên mười phần cảnh đẹp ý vui, chỉ cần địa điểm gặp mặt không kỳ quặc như vậy là được rồi.

Lần đầu tiên thiếu nữ bị chặn trong một tiệm sắt ở góc đô thành, đối diện với lò sắt nung nóng đỏ rực, gương mặt tài tử giai nhân đều bị hun cho khô ráp, sợi tóc quăn queo xoắn cả lại, rất giống một đôi vợ chồng đốt than hỏng việc biến thành quạ đen.

Lần thứ hai gặp mặt thì ở trong một nơi xay bột cách đô thành không xa, đối diện với trấu và bột mịn bay trong không khí, tài tử giai nhân đầy đầu đầy mặt đều là phấn trắng bụi vàng, đổi một thân y phục là có thể trực tiếp tiếp quản nơi xay bột rồi.

"Ngươi không thể đến hiệu sách tiệm vàng gì đó được sao? Cửa hàng hoa hay tiệm son phấn cũng được." Trên đường trở về phủ, Viên Thận cưỡi ngựa đi cạnh xe diêu, nội tâm không nói nên lời.

"Ta có mời ngươi đi sao?" Thiếu Thương rất không có hảo cảm với cái tên tự ý điều tra quấy rầy mình này, "Có gì thì nói đi! Lần trước ngươi nói cái gì nhỉ, à, ngươi nói Hoàng Phủ phu tử đã ở trong núi thu xếp ổn thỏa, sao nào? Lại muốn tìm ta đưa tin à, ta không làm đâu!"

"Lời ta nói ngươi không lọt tai nổi một câu!"

Thiếu Thương trợn trắng mắt: "Đó là vì ngươi đứng cạnh lò sắt chưa được nửa khắc đã chạy ra ngoài." Lần gặp mặt đó, hai người đứng ngoài tiệm sắt hàn huyên còn chưa được mười câu, Viên đại công tử đã bị hơi khói hun cho suýt nữa ho ra cả phổi.

Viên Thận uất ức, hắn chưa từng vào tiệm sắt có được không hả, người thì sắp bị nướng chín, thở cũng không kịp thở.

"Không phải bảo ngươi đưa tin, phu tử chỉ cần biết rằng Tang phu nhân sống tốt là được. Nếu có chỗ nào ông ấy có thể giúp đỡ, Tang phu nhân và lệnh thúc phụ khó nói thì ngươi cứ lặng lẽ nói cho ta, nếu có thể thì Hoàng Phủ phu tử sẽ giúp một tay. . . Ngươi nhìn ta như vậy làm gì. . . Không có ý gì khác, chỉ là phu tử muốn lòng mình được dễ chịu mà thôi."

Thiếu Thương cười nói: "Thế còn tạm được, năm đó những chuyện thúc mẫu làm vì Hoàng Phủ gia đâu chỉ một chút, phu tử có thể nghĩ rõ ràng là tốt rồi, vậy ta đây sẽ đồng ý thay thúc mẫu." Chuyện có lợi như thế đương nhiên phải đáp ứng.

"Còn nữa..." Vẻ mặt Viên Thận buồn bực, "Ta cũng sắp phải cân nhắc chuyện hôn sự rồi."

Thiếu Thương cười ha ha: "Đây là chuyện đứng đắn. Mấy lão nhân gia đều nói, càng lựa chọn thì càng không được người tốt, chẳng thà nhanh chóng giải quyết. Đến lúc đó ta và A Nghiêu sẽ tới cửa chúc mừng ngươi!"

Đáy lòng Viên Thận nổi giận, gò má như bạch ngọc hơi phiếm hồng, hắn oán hận nói: "Có nhanh thế nào thì cũng không ai như ngươi, người ta vừa cầu hôn ngươi đã lập tức đồng ý, sớm biết, sớm biết..." Nói đoạn, hai chân hắn kẹp chặt bụng ngựa, dùng sức quay đầu ngựa lại cấp tốc rời đi, trong con ngõ nhỏ chỉ còn lại tiếng vó ngựa văng vẳng.

Thiếu Thương sờ mũi, giả bộ như nghe không hiểu, thật vui vẻ trở về phủ.

Lại qua mấy ngày, lúc này đã đến thời điểm cảnh xuân rực rỡ nhất trong năm, Quốc Tử Giám có vị nho sinh chợt dâng lên hoàng đế mấy tấm thư giản cổ xưa, bên trên có lời tiên đoán, ý tứ là "Phương đông có điềm, ứng với người, cũng ứng với linh".

Hoàng đế hết sức coi trọng, lập tức triệu tập mấy thần tử tâm phúc tới thảo luận một phen, đưa ra kết luận —— chữ điềm chính là đỉnh núi, ứng với tòa Đồ Cao sơn phía đông đô thành, cần phải hiến tế sinh linh trong núi.

Vốn dĩ ngự giá nên đích thân đi săn một phen, nhưng hoàng đế nhân từ, biểu thị xuân sang chính là thời điểm vạn vật sinh sôi, không nên tàn sát quá độ, thế là đổi hiến săn thành tế tự, dâng lên thần linh trên núi các loại lương thực ngũ cốc. Nhóm nho sinh đương nhiên thi nhau ca tụng, tán dương hoàng đế anh minh nhân từ thế nào, lương thực ngũ cốc so với thú săn vốn càng thánh khiết hơn vân vân.

Cứ như vậy, hoàng đế dẫn theo hậu phi và một số tôn thất hoàng tộc, lại điểm tên một đống quan viên cùng nhau tiến về Đồ Cao sơn hiến tế —— Trình lão cha cũng bị chọn trúng. Tuy nói lần này là hiến tế, nhưng theo Thiếu Thương thấy thì đây lại giống một chuyến du xuân dã yến quy mô lớn hơn, bởi vì quan viên được chọn đi cùng còn có thể mang theo gia quyến.

Trình gia người ít, ngoại trừ Trình mẫu và Trình tiểu Trúc không thể đi, chuyến này tổng cộng có hai vợ chồng, cộng thêm ba huynh đệ cùng Trình Ương Thiếu Thương, sau khi tụ hợp với đội xe Vạn gia ở cửa thành, xe chạy hơn nửa ngày, đoàn người cuối cùng cũng tới Đồ Cao sơn.

Bọn họ đến không tính là muộn, lúc này khắp chân núi đều đã đầy vết chân người và móng ngựa. Từ xa nhìn lại, lấy tòa lều trại lớn màu đen khảm viền đỏ kim nổi bật nhất ở trung tâm làm trục, xung quanh là các loại lều trướng riêng đủ màu sắc, trải ra bốn phía chừng mấy dặm.

Như hơn chục tòa lều trại của nhà Ngu hầu, đều là lều gấm thuần một sắc lam chàm khảm tộc huy trắng xám khắc bằng ngà voi, cao quý mà đoan trang; lại như Ngô đại tướng quân không quá chú trọng chi tiết, lều vải đủ các loại màu sắc đan xen xếp cùng một chỗ; hay như Hàn tướng quân thích phô trương văn nhã, vài chục tòa lều vải trong nhà đều được làm bằng thanh trúc và vải xanh, vừa nhìn đã thấy một vùng xanh biếc, trông vô cùng mát mẻ.

Còn có những người thích vui vẻ náo nhiệt, chẳng hạn như Tuyên hầu – đệ đệ của Hoàng hậu, vậy mà lại trang trí lều vải giống như nhà tranh làm bằng rơm rạ, đến gần mới biết đó là những tấm lụa màu bạc màu vàng kim được cột thành bó, khiến cho đám người vừa hâm mộ lại vừa buồn cười, cũng rước lấy một hồi giận dữ quở trách của Hoàng hậu, cuối cùng Tuyên hầu đành phải dỡ bỏ trong đêm rồi dựng lại một tòa lều vải bình thường khác.

Hai nhà Vạn Trình dựng lều trại ở cùng một chỗ như thường lệ, mọi người trong nhà cười toe toét cùng dùng bữa nói chuyện phiếm với nhau. Chỉ tiếc sáng sớm hôm sau sẽ phải làm nghi thức tế bái, cho nên đêm nay không tiện uống rượu ăn thịt, chỉ có thể dùng chút rau quả quà bánh cùng với tôm cá vừa đánh bắt được từ khe nước dưới núi. Không biết có phải do ảnh hưởng tâm lý của Thiếu Thương hay không, nàng luôn cảm thấy lần tế tự này dường như sẽ có chuyện gì đó.

Trời còn chưa sáng, Vạn Tùng Bách và Trình Thủy đã mặc quan bào chỉnh tề đi tới ngự trướng, gia quyến còn lại thì ở chỗ cũ, quỳ gối làm lễ cầu khẩn theo tiếng chiêng trống vang dội, ầm ĩ thẳng đến tận trưa mới coi như hoàn tất.

Có lẽ là do thiếu máu, Thiếu Thương chịu đựng cơn choáng váng nghỉ ngơi trong trướng một lát, lúc bước ra thì người đã tản đi hết ——

Vạn Thê Thê và Trình Tụng tới tham gia cuộc thi bắn cung đua ngựa do Ban lão hầu gia treo thưởng, Trình Vịnh vốn muốn tìm mấy huynh đệ đồng môn tới luận văn, lại bị huynh muội Doãn gia tới cửa kéo đi từ sớm, Trình Thiếu Cung vốn muốn ở lại trong trướng đọc sách, ai ngờ trước khi mở quyển trục lại bốc một quẻ theo thói quen, được quẻ tượng tinh chuẩn "Giờ Thân sơ khắc không nên ở lại một chỗ", hắn sờ sờ cái mũi, buộc lòng phải ra ngoài lắc lư một phen.

Tiêu phu nhân và Vạn phu nhân cùng nhau trò chuyện việc nhà, Trình Ương nhu thuận ngồi một bên như thường lệ, trông thấy Thiếu Thương đi ra, còn nói cho nàng biết Lâu Nghiêu tới tìm nàng, thấy nàng nghỉ ngơi thì không quấy rầy nữa, sau đó cũng bị Trình nhị ca kéo đi mất rồi.

Thiếu Thương suy nghĩ một lát, quyết định sẽ không để lãng phí cảnh xuân tươi đẹp như vậy, thế là nàng lập tức đội mũ, cưỡi chú ngựa tiểu Hoa đốm sữa yêu thích, thảnh thơi bước đi một mình không có mục đích. Ven đường gặp được tiểu nữ nương cười cười nói nói, nhóm sĩ tử kết bạn hàn huyên, thậm chí còn xém chút nữa đã kinh động đến vài đôi dã uyên ương. Đi ngang qua một bụi hoa, nàng còn hái được mấy bông kết thành vòng hoa đội lên cho ngựa nhỏ tiểu Hoa, ngựa nhỏ gật gù lắc đầu càng lộ vẻ ngốc nghếch đáng yêu, khiến cho Thiếu Thương vui vẻ không thôi.

Từ nhỏ nàng đã không thích những nơi đông người, tất nhiên là quay lưng về phía Đồ Cao sơn mà đi tới khu vực đồi núi, ai ngờ cưỡi ngựa chưa được bao xa, lại trông thấy Viên Thận cùng một đám thiếu niên mặc trang phục văn sĩ bên dòng suối phía trước, nhóm người đang tụ tập trong đình nấu rượu tụng văn. May mà nàng đội mũ nên không ai nhận ra, thế là vội vàng vỗ gáy tiểu hoa chuyển hướng đi về phía khác.

Nàng vừa cưỡi ngựa vừa nghĩ, tại sao nàng luôn dễ dàng bị người bắt gặp như vậy, đó là bởi vì nàng luôn thích chạy đến ven bờ nước, nếu như không muốn gặp lại người quen, có lẽ nàng phải thay đổi tư duy, đi con đường ngược lại, tỷ như... Thiếu Thương ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy trên đồi núi cách đó không xa có tòa lầu các nho nhỏ hình tháp gỗ.

Thiếu Thương giật mình, nàng rất muốn nhìn cảnh tượng thiên tử hành trướng cùng quyền lực khắp nơi là bực nào khí phái, đáng tiếc quan vị của lão cha nhà nàng không đủ, căn bản không có cách nào tới gần quan sát, còn chẳng bằng đứng từ trên cao nhìn xuống.

Tâm niệm đã định, Thiếu Thương nhanh chóng giục ngựa chạy qua, khi đến chỗ cách bảo tháp còn hơn mười trượng, trên gò núi đá vụn dày đặc, con đường đá lởm chởm cao ngất. Nàng thương tiểu Hoa tuổi nhỏ vó non, thế là bèn buộc nó lại bên trong rừng cây, tự mình nhấc váy cuốc bộ lên núi.

Gò núi này nhìn từ xa trông có vẻ nhỏ bé, nhưng đến lúc thật sự leo lên thì lại tương đối tốn sức, Thiếu Thương thở hồng hộc bò đến được chân tháp, chỉ thấy trên cửa tháp có khắc hai chữ "Nhạn Hồi". Nàng đẩy cửa bước vào, đồng thời hô lên "Có ai ở đây không?". Sau khi kéo căng cuống họng hô mười mấy tiếng, Thiếu Thương phát hiện trong tháp chẳng có lấy một bóng người, thế là nàng quay đầu đóng cửa lại, cẩn thận đi vào.

Đây là một tòa tháp mới do hương dân gần đây góp tiền xây cất để thờ phụng thần tượng tôn giáo mới xuất hiện, hoa văn chạm trổ trong tháp tuy không quá cầu kỳ tinh xảo, nhưng chất liệu gỗ bền chắc mới tinh, nước sơn bóng loáng, quét dọn lau chùi cũng hết sức sạch sẽ. Thiếu Thương leo lên từng tầng một, leo hết bảy tầng mới đến được đỉnh tháp.

Nàng vuốt vuốt lồng ngực đang phập phồng kịch liệt, vừa thở vừa tỉ mỉ quan sát pho tượng đá nho nhỏ có mấy phần quen mắt trên đỉnh tòa tháp, sau đó không nhịn được mà bật cười —— thế này mới đúng chứ! Có điều tượng đá trước mắt còn mang theo mấy phần dữ tợn nguyên thủy, chờ trải qua thêm mấy trăm mấy ngàn năm phát triển biến hóa là sẽ thành mặt mũi hiền lành a mi đậu phụ rồi!

Thiếu Thương vốn định đẩy cửa sổ ra xem, trong lúc ngẩng đầu lại phát hiện trên nóc nhà có một cánh cửa sổ mái* đang mở.

*Cửa sổ mái: là cửa sổ thường được thiết lập theo chiều dọc trên một mái nhà dốc.

Trước khi làm tiểu thái muội dự bị thì nàng cũng là một đứa trẻ bướng bỉnh, kỹ thuật leo cây leo tường có thể đứng trong top 3 toàn trấn. Lúc này nàng xách váy lên, dọc theo lan can và cột trụ bên cạnh mà trèo lên trên, cơ thể nhỏ yếu đã trải qua rèn luyện linh hoạt leo đến đỉnh.

Xuyên qua cửa sổ, nắng xuân ấm áp bao phủ khắp cơ thể nàng, Thiếu Thương hài lòng hít sâu một hơi, cảm thấy toàn thân vô cùng khoan khoái dễ chịu. Phóng tầm mắt ra xa, chỉ thấy dưới Đồ Cao sơn là một vùng người ngựa và lều vải nhỏ như bầy kiến, dưới ánh mặt trời rực rỡ tựa như những sắc màu sặc sỡ trong kính vạn hoa.

Loại cảm giác này quả thực hết sức mê người, Thiếu Thương dứt khoát nằm thẳng trên mái tháp hơi nghiêng, lấy tay áo che mặt, hưởng thụ giây phút yên tĩnh cùng hơi nắng ấm áp khó có được này. Ai dè, vừa nằm một lát nàng đã mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi, tỉnh lại là lúc mặt trời đã ngả về tây.

Thiếu Thương vỗ đầu "ôi" lên một tiếng. Nàng nhớ Tiêu phu nhân có dặn dò đêm nay Hoàng đế muốn mở tiệc chiêu đãi quần thần, Hoàng hậu thì mở tiệc thân mật mời gia quyến văn võ bá quan tới, nhất định phải trở về trước giờ Dậu hai khắc. Đến lúc đó người ta nhao nhao nhập tiệc lại thiếu mất nàng, tuy là tiệc đông người, nhưng nếu bị người có ý nhìn thấy rồi báo cáo lên trên, vậy thì cũng khá là rắc rối.

Thời này không có đồng hồ đeo tay, Thiếu Thương cũng không biết hiện tại đã là giờ nào rồi, nàng vội vàng nhấc cánh cửa lên rồi leo xuống theo lối cũ, trước khi rời khỏi tầng thứ bảy còn quỳ xuống trước tượng đá vái lạy một cái, ai ngờ mới vừa tới tầng thứ sáu, nàng đã mơ hồ nghe thấy trong sương phòng có tiếng người.

—— Tòa tháp này có kết cấu hình lục giác phổ biến nhất, ngoại trừ tầng thứ bảy là một căn gác nhỏ thờ phụng tượng đá, sáu tầng phía dưới đều có kích thước và cấu trúc như nhau. Trong một tầng của tháp lục giác, gần một nửa diện tích dùng làm thông đạo, phần còn lại chia làm hai nửa, một nửa là sương phòng, một nửa là mặt đất bằng phẳng dẫn ra lan can sân thượng.

Thiếu Thương ngơ ngác vẫn chưa hiểu rõ tình hình, vịn lấy lan can cầu thang xích gần lại, nghe thấy bên trong có tiếng hai người đang nói chuyện, lời nói không rõ ràng lắm:

"... Lần này Thái tử tính toán cũng nhanh, trong vòng hai canh giờ đã tìm được người giải thích lời tiên tri kia, tránh được một kiếp..."

". . . Nếu như. . . thì lại tốt... Tính tình như thế sao có thể xứng với vị trí Thái tử. . . Việc phế trữ* bắt buộc phải làm. . . !"

*Phế trữ: phế bỏ Thái tử.

Sau lưng Thiếu Thương toát mồ hôi lạnh, nàng bắt đầu cảm thấy hoảng sợ, loại sợ hãi này khác hẳn so với quá khứ, giống như một khối gang lạnh lẽo nhét vào lồng ngực nàng, hàn khí lan ra khắp toàn thân. Không biết cơ thể đã cứng đờ bao lâu, nàng khắc chế dục vọng muốn chạy trốn đang điên cuồng kêu gào, chậm rãi rón rén lùi về phía sau, hi vọng có thể trở lại tầng thứ bảy tránh đi một lát.

Ai ngờ vừa tới gần bệ cửa sổ, trên đỉnh đầu chợt có bàn tay trắng ngần mạnh mẽ duỗi xuống, Thiếu Thương suýt chút nữa hét lên thành tiếng, nàng vội vàng dùng sức đưa hai tay che miệng lại, không để lọt ra chút âm thanh nào —— ngẩng đầu nhìn lên, vậy mà lại là một gương mặt tuấn mỹ quen thuộc!

Nửa người Lăng Bất Nghi treo trên xà nhà, trông thấy Thiếu Thương ở phía dưới, dường như hắn cũng vô cùng giật mình, sau đó đột nhiên nở nụ cười. Hắn vốn mang một gương mặt tuyệt đẹp, lúc này chậm rãi cười một tiếng như vậy, cảnh xuân khắp núi so ra cũng chẳng rực rỡ bằng vẻ mặt hắn.

Thiếu Thương bị hoa mắt, nhất thời quên đi sợ hãi, cũng ngơ ngác cười lại một tiếng.

Lúc này, trong sương phòng rốt cục cũng phát hiện ra động tĩnh bên ngoài, một người trong đó trầm giọng nói: "Ai ở nơi đó!" Dứt lời lập tức muốn đẩy cửa ra nhìn xem là ai.

Thiếu Thương lại lần nữa bị dọa sợ, trái tim tưởng chừng như sắp vọt lên tới cổ. Lăng Bất Nghi suy nghĩ trong chốc lát, cấp tốc nhảy xuống đưa tay bắt lấy Thiếu Thương, sau đó mang nàng phi thân nhảy ra khỏi tháp!

Lần này Thiếu Thương rốt cục nhịn không được mà muốn hét lên, tuy nhiên bởi vì kinh sợ quá độ nên không tài nào phát ra âm thanh, chỉ có thể điên cuồng hô to trong đầu —— đây là tầng sáu tầng sáu tầng sáu đó, ngươi tưởng rằng đang quay phim võ hiệp sao, không có dây treo thì ngươi quay võ hiệp cái gì hả?!

**********


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp