Kẻ Tuẫn Tội

Chương 11: Dấu vân tay


2 năm

trướctiếp

Phân tích hiện trường vụ án giết người phân xác "8.7"

Tóm tắt vụ án.

  07/08/1991 6h30 AM, quốc lộ 177 (hướng thành phố về trấn Dương Liên) tại km 21 dưới nền đường phát hiện phần đầu (được kí hiệu số 1, bên dưới giống vậy) và hai tay bị chia làm 4 đoạn (số 2) được đựng trong một túi nilon đen. 07/08 7h10 AM, trong thùng rác trước cửa khu nhà của viện kiến trúc tỉnh số 14-7 đường Hòa Bình phát hiện phần đùi trái (số 3) và cẳng trái (số 4) được đựng trong túi nilon đen. 07/08 9h30 AM, tại công trường xây dựng khu thương mại Duy Kinh số 163 phố Hồng Hà phát hiện phần cơ thể phụ nữ (số 5) được gói trong túi nilon đen. 07/08 khoảng 16h20 PM, phía đông bồn nước thôn Hạ Giang trấn Dương Liên phát hiện đùi phải (số 6) và cẳng phải (số 7) được đựng trong túi nilon đen.

  Khám nghiệm hiện trường.

  07/08/1991 khoảng 9h20 AM khám nghiệm hiện trường: Tại phía đông bồn nước thôn Hạ Giang trấn Dương Liên phát hiện túi nilon đen, tay cầm được buộc hình chữ thập và dùng băng keo quấn chặt. Trong túi có đùi, cẳng chân, bàn chân bên phải. Chân còn mang sandal nữ thương hiệu Funen (màu bạc, cao gót, size 36), trong túi ngoài ít máu ra, còn lấy được 11 cọng lông động vật, qua giám định đó là lông heo. Trên túi nilon không in chữ. Phần giữa túi nilon lấy được 4 dấu vân tay.

  ..

  Đỗ Thành ngẩng đầu, ấn ấn huyệt thái dương, từ hộp thuốc bên cạnh lấy ra một điếu thuốc. Ông ngả người ra sau, dựa vào lưng ghế xoay, nhìn lên trần nhà, chậm rãi nhả từng ngụm khói.

  Đã là giữa đêm, trong căn nhà ổ chuột chật chội, ngoài một ngọn đèn trên bàn, thì không còn bất kỳ ánh sáng nào khác. Tầm nhìn của Đỗ Thành tập trung vào trần nhà đen ngòm, lại phát hiện căn bản không tìm được tiêu điểm để phân tán lực chú ý. Ngược lại, còn cảm thấy máu chảy trong người ngày càng nhanh, thậm chí có thể nghe được tiếng kêu la.

  Mẹ kiếp, đã hơn 20 năm rồi, sao còn như thế chứ?

  Đỗ Thành cười khổ, ngồi thẳng người lại, cố ép mình đọc tiếp.

  Ý kiến phân tích.

  ..

  Vụ án này có thể gộp với các vụ án giết người phân xác "11.9" "3.14" 6.23 "để cùng điều tra, từ thủ pháp của tội phạm, các mảnh cắt của thi thể, bề mặt xương không tìm thấy dấu chặt, năng lực gây án được nâng cấp, thủ pháp thuần thục. Thi thể bị cắt rời có quy luật, tay và chân, phần thân, đầu được vứt ở những nơi khác nhau, có thể suy đoán lúc gây án thái độ rất bình tĩnh..

  Đỗ Thành thở dài một hơi.

  Ông đẩy hồ sơ trước mặt sang một bên, những tờ giấy đã ố vàng phát ra tiếng loạc xoạc giòn tan, tựa hồ có thể biến thành bột vụn bất cứ lúc nào.

  Vô dụng. Ông không cách nào tập trung được, không cách nào khiến tầm nhìn của mình rời khỏi dòng chữ" ngày 8 tháng 8 "được.

  Đỗ Thành quay đầu lại, lặng lẽ nhìn lên khung ảnh trên tủ.

  Một người con gái tóc xõa ngang vai, đang ngồi xổm trong đám hoa uất kim hương, ôm một cậu bé tròn quay, mỉm cười nhìn ông.

  Khóe môi Đỗ Thành khẽ cong lên, mọi thứ trước mắt trở nên mơ hồ.

  Ông đứng dậy, chậm rãi đi tới trước tủ, cầm khung ảnh lên, khẽ vuốt ve.

  Lớp kính trên khung hình phản chiếu gương mặt ông. Xám xịt, hơi sưng, đầy nếp nhăn. Gương mặt già nua phủ lên hai gương mặt vẫn còn trẻ và sinh động, dường như thời gian và không gian kéo gần lại, sinh tử hòa lẫn vào nhau.

  Ánh mắt Đỗ Thành dần trở nên dịu dàng, mọi thứ bên cạnh đã chìm vào hư không vô tận, trong ánh sáng lờ mờ, ông vô ý đem những suy tư kéo về với thực tại, con người cho tới chết, thứ quý giá nhất, cũng chỉ có hồi ức.

  8/8/1991 7h10 AM.

  Một thanh niên mặc đồng phục cảnh sát cầm hai chiếc túi nilon, vội đi lên những bậc tam cấp trước cửa phân cục Thiết Đông thuộc cục công an thành phố C. Xuyên qua lớp cửa kính, anh gật đầu với đồng nghiệp đang trực ban, rẽ phải, lao nhanh theo lối hành lang phía đông. Lúc này trời đã sáng trưng, nhưng lối hành lang vẫn tối lờ mờ, cửa các phòng hai bên lối hành lang đều đang đóng, chỉ có phía bắc cuối dãy hành lang có một cánh cửa sổ còn chút ánh sáng.

Lối hành lang vắng vẻ, chỉ nghe được tiếng bước chân của các cảnh sát trẻ và tiếng những túi nilon ma sát vào nhau tạo ra tiếng loạt soạt. Gần tới căn phòng phía đông ở cuối dãy hành lang, cảnh sát trẻ cảm thấy rùng mình kỳ lạ, tựa như bên trong cánh cửa trước mặt đang giải phóng từng cơn gió lạnh.

  Đi tới trước cửa, anh chuyển túi nilon sang tay trái, do dự một lúc, đưa tay gõ cửa.

  " Ai đấy? "một giọng nói bực bội truyền tới.

  Cảnh sát trẻ đẩy cửa, cẩn thận thò nửa cái đầu vào. Nhiệt độ trong phòng quá thấp liền khiến anh nổi da gà, đồng thời, cái mùi vì khiến người ta sợ hãi đó xông thẳng lên mũi.

  " Đội trưởng Mã. "anh cố gắng không đi nhìn thi thể trắng xanh đang nằm trên bàn giải phẫu, cổ họng trở nên khô khốc" Cơm tới rồi. "

  " Để ở phòng họp đi. "Mã Kiện xua xua tay," Lát nữa chúng tôi qua đó sau. "

  Cảnh sát trẻ vội vàng đáp, đóng cửa lại liền rời khỏi.

  Mã Kiện xoay người lại, hai tay chống nạnh, nhìn chằm chằm thi thể đang nằm trên bàn giải phẫu.

  Chiếc máy lạnh kiểu đứng ở góc tường đang thổi vù vù, cửa thoát gió từng đám khí trắng bay ra. Nhiệt độ trong phòng rất thấp, nhưng trên trán Mã Kiện lại lấm tấm mồ hôi, chiếc áo sơ mi sọc xanh đen cũng ướt đẫm mồ hôi.

  Đỗ Thành đứng đối diện anh, hai tay khoanh trước ngực, sắc mặt tái nhợt, đầu mày chau lại.

  Pháp y ngồi xổm trên mặt đất, từ trong túi đựng thi thể lấy ra một cẳng người, tỉ mỉ xem xét một lượt, rồi để lên bàn giải phẫu.

  " Tạm thời chỉ có thể ghép được như vậy "anh lùi sau một bước, gỡ khẩu trang xuống," ahihi! "

  Đây là một thi thể của phụ nữ trưởng thành, bị cắt tổng cộng thành 8 phần: Đầu, thân, hai tay trái phải, đùi và cẳng chân trái. Các mảnh được ghép tạm thời với nhau, tư thế nạn nhân rõ ràng quái dị, thêm vào đó thiếu mất đùi và chân phải, nhìn vào cũng không giống hình người.

  Đỗ Thành vòng tới trước mặt phần đầu của nạn nhân, cúi đầu quan sát tỉ mỉ. Nạn nhân để tóc dài, bung xõa, đầu hơi nghiêng sang phải, mặt sưng húp, miệng hơi mở, đôi mắt hơi khép lại, đồng tử tối đen.

  " Nguyên nhân dẫn đến cái chết là gì? "

  " Phán đoán sơ bộ là ngạt cơ học. "pháp y chỉ đoạn đứt của phần đầu, dấu xiết tím xanh có thể nhìn rõ," Có lẽ là bị bóp chết. "

  Đỗ Thành nhìn Mã Kiện, sau đó lặng im không nói gì, cắn chặt răng, cơ trên gò má lồi ra.

  " Đợi lúc nữa làm phân tích độc tính, nhưng tôi thấy không có ý nghĩa gì lắm. "pháp y châm một điếu thuốc," Vẫn là do hắn làm. "

  " Thời gian tử vong? "

  " 8h trở lên. "pháp y đeo găng tay," Thời gian cụ thể, phải kiểm tra thức ăn trong bao tử rồi mới nói với các anh. Ngoài ra.. "

  Anh ta chỉ phần còn lại của thi thể nữ trên bàn giải phẫu.

  " Đi tìm chân phải, kiểu này, người nhà nhìn thấy sẽ phát điên lên mất. "

  Mã Kiện thở dài một hơi, cả người phút chốc trở nên mệt mỏi:" Cố gắng vậy. Cậu bận tiếp đi, có phát hiện lập tức thông báo cho chúng tôi. "

  Nói xong, anh vẫy Đỗ Thành:" Đi thôi, ăn cơm trước đã. "

  Cửa sổ phòng họp mở toang, không khí trong lành thổi vào. Dù có chút lạnh, nhưng đối với Mã Kiện và Đỗ Thành vừa từ phòng giải phẫu của pháp y đi ra mà nói, dường như từ giữa mùa đông lạnh lẽo phút chốc xuyên tới giữa mùa hè. Càng khiến người ta cảm thấy có chút vui vẻ, là mùi thơm của thức ăn lắp đầy khoang mũi xua tan đi mùi xú uế của tử thi.

  Mấy đồng nghiệp đang ngồi ăn sáng trước bàn họp, thấy họ đi vào, bèn đứng dậy nhường chỗ. Mã Kiện và Đỗ Thành vừa ngồi xuống thì sữa đậu nành, bánh bao và trứng gà luộc lá trà liền đẩy tới trước mặt họ.

  Dù bụng đói sôi cồn cào, nhưng Mã Kiện không có khẩu vị lắm. Ăn được nửa cái bánh bao, uống mấy ngụm sữa đậu nành, anh châm một điếu thuốc, nhìn quanh một lượt các đồng nghiệp đang cắm cúi ăn, mở miệng hỏi:" Tình hình thế nào rồi? "

  Một cảnh sát mặc chiếc áo sơ mi tay ngắn ướt sũng mồ hôi, đầu tóc rối như tổ chim vội nuốt miếng bánh bao trong miệng xuống:" Thân phận của nạn nhân đang trong quá trình điều tra, chiều qua có mấy người tới, đều là những người tới báo mất tích trong tháng này, nhưng mà đều không phải. "

  Anh cắn miếng bánh bao trong miệng, dở tài liệu trong tay, nói không rõ lời:" Lần báo án gần đây nhất là ngày 6/8, một người đàn ông họ Kỉ nói vợ anh ta đã một đêm không về, chúng tôi cảm thấy hình dạng đặc trưng tương đối giống, đã thông báo cho anh ta rồi, chắc lát nữa sẽ tới đây. "

  Mã Kiện gật đầu, lại hỏi:" Những cái khác thì sao? "

  Một cảnh sát khác trả lời:" Vẫn đang tiến hành điều tra hiện trường, nhưng trước mắt cũng không có manh mối giá trị nào. "

  Mã Kiện chau mày, búng tàn thuốc, suy nghĩ một hồi:" Bên khám nghiệm hiện trường thế nào rồi? "

  " Vẫn đang trong quá trình khám nghiệm. "

  " Bảo họ nhanh chút đi! "

  Người cảnh sát đó đáp một tiếng, đứng dậy ra ngoài. Cùng lúc, một nữ cảnh sát vội vàng chạy vào, chạy thẳng tới trước mặt Mã Kiện:" Đội trưởng Mã, một người họ Kỉ tới nhận xác. "

  Mã Kiện ừm một tiếng, quay đầu nói với Đỗ Thành:" Thành, cậu đi xem xem. "

  Đỗ Thành gật đầu, ăn vội cái bánh bao trong tay, lau miệng, đứng dậy đi ra cửa.

  Mã Kiện quay đầu lại, nhìn nữ cảnh vẫn còn đang đứng trước mặt.

  " Còn có việc gì sao? "

  " Dạ, cục trưởng thông báo, 20 phút nữa, tại phòng họp số 3 lầu 4, họp phân tích tình hình vụ án "cô dừng lại một lúc, có vẻ rất căng thẳng," Phó thị trưởng và thư ký ủy ban chính trị và pháp lý đều đã tới. "

  Mã Kiện nhìn cô chằm chằm cả vài giây, đột nhiên đứng dậy, vỗ vỗ tay, lớn tiếng nói:" Động tác mau lẹ nào, 20 phút sau họp! "

  Đám cảnh sát đáp một tiếng, gia tăng tốc độ nhồi thực phẩm. Người nào ăn xong trước, đã bắt đầu chỉnh lý tài liệu, chuẩn bị làm báo cáo cho cuộc họp. Mã Kiện hút liền hai điếu thuốc, bình tĩnh sắp xếp lại suy nghĩ, thỉnh thoảng dùng bút ghi lại những trọng điểm vào sổ ghi chép.

  Sau khi mọi thứ chuẩn bị xong, Mã Kiện dẫn thủ hạ đi tới phòng họp, men theo lối hành lang đi vào trong thang máy. Vừa vào đi được mấy bước, đột nhiên nghe thấy tiếng khóc xé nát tâm can từ sau truyền tới.

  Đó chính là hướng phòng giải phẫu pháp y.

  Mã Kiện dừng bước, cúi đầu, mắt hơi nhắm lại, hai tay nắm thành quyền. Các đồng nghiệp phía sau cũng dừng lại, nhìn dáng lưng hơi run rẩy của đội trưởng.

  Tiếng nghiến răng ken két nghe rõ mồn một.

  Lúc sau, Mã Kiện ngẩng đầu lên, bước tiếp, mau chóng đi về phía trước.

  Cuộc họp phân tích kéo dài hơn 2h đồng hồ, sắc mặt của cục trưởng, phó thị trưởng và thư ký ủy ban chính trị pháp lý đều rất tệ. Cũng khó trách, bắt đầu từ tháng 11 năm ngoái, hung thủ đã liên tiếp cưỡng hiếp, giết hại 4 nạn nhân, cả thành phố đều rơi vào nỗi sợ hãi trước giờ chưa từng có. Nhưng theo manh mối mà phía cảnh sát có được và tiến triển điều tra, vẫn là chưa có đầu mối. Không khí cuộc họp nặng nề như buổi truy điệu. Dưới áp lực này, cục trường trước khi kết thúc cuộc họp đã ra một quân lệnh: Phá án trong 20 ngày, nếu không tự mình từ chức tới canh kho trang bị.

  Cấp trên đã thể hiện thái độ, nhưng áp lực lại rơi lên đám người Mã Kiện bọn họ. Vừa tan họp, Mã Kiện dẫn đầu đám người về lại văn phòng. Mọi người ngồi trước bàn làm việc, nhất thời im lặng. Lâu sau đó, Mã Kiện chậm rãi mở miệng:" Thiếu Hoa đâu? "

  Có người đáp:" Đang trong phòng khám nghiệm vật chứng. "

  Mã Kiện" Ừ "một tiếng, đứng dậy:" Vừa nãy trên cuộc họp, mọi người cũng nghe thấy rồi, 20 ngày, không cần tôi nói thêm nữa, thời gian rất cấp bách.. "

  Đột nhiên, cửa phòng làm việc bị đẩy mạnh, một người đàn ông cởi trần loạng choạng xông vào, ùm một cái quỳ xuống đất, khấu đầu như giã tỏi.

  " Các anh.. các đồng chí cảnh sát "trên mặt người đàn ông ngập tràn mồ hôi và nước mắt" Các anh nhất định phải bắt được hắn! Người tôi yêu.. cô ấy là người con gái tốt.. cô ấy không nên.. "

  Theo sau là Đỗ Thành. Anh kéo người đàn ông đứng dậy, không ngừng an ủi:" Lão Kỉ, anh mau đứng dậy, đừng như vậy.. "

  Mã Kiện cũng bị kinh ngạc, vội gọi đồng nghiệp đỡ người đàn ông đứng dậy. Trên trán người đàn ông đã rướm máu, trộn lẫn bụi và mồ hôi, khuôn mặt như ác quỷ. Nỗi đau cực lớn đột nhiên ập tới, thêm vào dập đầu xuống đất, thần trí của người đàn ông đã không còn tỉnh táo, cả người mềm nhũn như bùn nhão. Bốn người cảnh sát không dễ gì mới đỡ anh ta tới dãy hành lang, đã đi rất xa, nhưng vẫn nghe thấy rõ tiếng khóc thảm thiết của anh ta.

  Mã Kiện thở mạnh một hơi, tay chỉ ra cửa:" Quần áo anh ta đâu? "

  " Đắp lên thi thể rồi. "Đỗ Thành thần sắc ảm đảm" Nạn nhân là vợ anh ta. "

  Mã Kiện trầm mặc một hồi, vẫy tay gọi một đồng nghiệp tới:" Đi đợi cảm xúc anh ta bình ổn chút rồi hỏi tình hình nạn nhân. "

  Nói xong, anh ngồi đối diện Đỗ Thành, đưa hai ngón tay ra.

  " Thành, 20 ngày. "

  " Tôi nghe nói rồi. "Đỗ Thành gật đầu, thở dài một hơi," Vụ án này, làm sao đây? "

  " Không có manh mối. "Mã Kiện châm một điếu thuốc," Cậu có suy nghĩ gì? "

  " Bắt đầu từ phạm vi hoạt động của hắn. "Đỗ Thành kéo hộc tủ bàn làm việc của mình, lấy ra một xấp phim, đưa cho Mã Kiện.

  Mã Kiện xem qua một lượt, phát hiện đây là bản đồ tóm lượt được vẽ bằng tay, trên mỗi tấm phim đều có biểu thị ngày tháng, có mấy chỗ được đánh dấu bằng bút đỏ.

  " Đây là? "

  " Đây là chỗ vứt xác của 4 vụ án. "Đỗ Thành cầm một tấm phim được đánh dấu" 11.9" "Đây là vụ án đầu tiên, anh nhìn này.."

  Anh chỉ những chỗ được kí hiệu màu đỏ: "Chỗ giao nhau giữa phố Tùng Giang và đường Dân Chủ, công viên Hà Loan, nhà máy đốt rác, bệnh viện khoa chỉnh hình thành phố.

  Đỗ Thành cầm một cây bút màu đen:" Kẻ tình nghi có lẽ có xe riêng, nếu theo thứ tự trước sau đi tới những chỗ này, vậy thì chỉ có mấy con đường này. "

  Nói xong, anh vẽ lên tấm bản đồ mấy đường màu đen khúc khuỷu

  Mã Kiện đã hiểu ra:" Tìm điểm giao thoa? "

  " Đúng vậy. "Đỗ Thành cầm tấm phim được kí hiệu" 3.14 ", cũng dùng bút đen liên kết lại những điểm được đánh dấu đỏ, sau đó để nó lên tấm phim thứ nhất. Hai tấm nhựa trong suốt chồng lên nhau, có thể thấy được chỗ vứt xác khác nhau, nhưng đường màu đen đánh dấu lộ trình lại có chỗ giao thoa và trùng hợp.

  " Chủ ý này không tồi! "Mã Kiện trở nên phấn chấn, đứng dậy gọi một đồng nghiệp," Đi lấy một tấm bản đồ khu nội thành tới, càng lớn càng tốt. "

  Mấy giờ sau, một tấm bản đồ nội thành cực lớn được treo trên tường trong phòng làm việc, bàn làm việc được dịch sang một bên, ghế dựa sát vào tường thành dãy. Đám cảnh sát đứng trước tấm bản đồ, nhìn lên mười mấy điểm được kí hiệu màu đỏ, phân tích tuyến đường hung thủ có khả năng đi qua. Dần dần, mấy đường gấp khúc thô đen xuất hiện trên tấm bản đồ. Theo mạch phân tích suy ra địa điểm ban đầu của hắn.

  Lại sau một hồi suy diễn, Mã Kiện cầm một cây bút ký tên màu đen tới trước tấm bản đồ.

  " Bây giờ xem ra, hung thủ có khả năng ẩn mình tại.. "anh vẽ hai vòng tròn lớn trên tấm bản đồ" Khu Thiết Đông và khu Tú Giang. "

  Biểu tình của Đỗ Thành vẫn nặng nề như cũ. Tuy nhìn phạm vi điều tra có vẻ như đã thu hẹp hơn nhiều, nhưng khu Thiết Đông và khu Tú Giang là hai khu chủ yếu của nội thành, nhân khẩu đông, truy tìm hung thủ đó ở hai nơi này, chẳng khác nào mò kim dưới Thái Bình Dương và biển Bột Hải.

  Mã Kiện ngược lại có vẻ đắc chí, theo anh thấy, bây giờ tốt xấu gì cũng đã tìm ra được một đầu mối trong tình hình phức tạp của vụ án, tuy vẫn chưa rõ ràng, nhưng so với không có gì còn tốt hơn. Trong lúc anh đang bố trí nhiệm vụ điều tra, Lạc Thiếu Hoa từ ngoài cửa chạy vào, vừa nhìn đã thấy tấm bản đồ trên tường.

  " Mẹ nó, đây là gì? "

  Mã Kiện vừa nhìn thấy anh, lập tức gọi anh ngồi xuống:" Cậu về thật tốt, vật chứng bên đó có phát hiện gì không? "

  " Có cái rắm. "Lạc Thiếu Hoa đưa mấy tấm hình tới, biểu tình chán nản" Không dấu vân tay, túi nilon không in thương hiệu, không tra ra được nơi sản xuất, giống những vụ án trước đây. "

  Mã Kiện không cam lòng, lại hỏi:" Dấu chân thì sao? "

  " Còn đang đối chiếu. "Lạc Thiếu Hoa cầm ly nước trên bàn, tu ừng ực" Lão Đặng nói không có hy vọng gì lắm, chỗ vứt xác đều là nơi có mật độ qua lại đông đúc, sớm đã bị phá hủy rồi. "

Đám cảnh sát vừa nãy bu lại liền lặng lẽ tản ra. Lạc Thiếu Hoa nhìn tấm bản đồ trên tường, hỏi Đỗ Thành:" Các cậu đang làm gì thế? "

  Đỗ Thành kiên nhẫn, vừa giải thích vài câu, liền nghe điện thoại trên bàn làm việc vang lên. Một nữ cảnh sát bắt máy, nói câu" Xin chào. ", sau khi đối phương nói ý định của mình, liền đưa điện thoại cho Đỗ Thành.

  " Chị dâu. "

  Đỗ Thành chau mày, nhận điện thoại.

  " Có việc gì sao? "

  " Đang làm việc sao? "vợ anh rụt rè hỏi" Quấy rầy anh rồi sao? "

  " Mau nói đi có chuyện gì sao, anh đang bận. "

  " Xin lỗi.. là thế này, Lượng Lượng sốt, em vừa từ trường đón nó về, anh.. "

  " Sốt, bao nhiêu độ? "Đỗ Thành vội ngồi thẳng người dậy" Là chuyện khi nào? "

  " Sáng nay, vừa đo nhiệt độ xong 38.5℃. "vợ anh rõ ràng đang cố kiềm chế lo lắng của mình" Anh có thể về một chuyến không? Bác sĩ nói, nếu còn sốt nữa, phải tới bệnh viện. "

  " Anh.. "Đỗ Thành do dự một lúc, quay đầu nhìn Mã Kiện. Mã Kiện vẻ mặt hết cách, nhưng vẫn vẫy tay:" Về đi, ngày mai rồi tới. "

  Đỗ Thành đưa tay tỏ ý áy náy, nói vào ống nghe:" Được, bây giờ anh về. "

  " Được. "giọng của vợ anh rõ ràng rất vui," Muốn ăn gì? Em hầm ba ba cho anh nhé? "

  " Sao cũng được, không cần phiền phức như vậy. "

  " Ừm, em đợi anh. "

  Cúp máy xong, Đỗ Thành đứng dậy, áy náy nói với Mã Kiện:" Mã Kiện, tôi.. "

  " Không sao, về đi. "Mã Kiện cười," Cả tuần rồi chưa về nhà? Vừa hay về nghỉ ngơi, tắm rửa, chăm sóc con một chút. "

  " Thật ngại quá. "

  " Mau biến đi. "Mã Kiện xua xua tay," Đợi tình hình của Lượng Lượng khá hơn rồi hãy tới, ở đây còn có các anh em mà. "

  " Được! "Đỗ Thành vội lấy đồ, thu dọn túi xách, bước ra cửa. Vừa mở cửa, đụng phải một cảnh sát đang vội vàng chạy vào.

  " Aizzo! Xin lỗi anh Đỗ. "người cảnh sát đó chào hỏi qua loa với Đỗ Thành, liền quay sang Mã Kiện, thở hổn hển" Đội trưởng Mã, chân phải, đã tìm thấy rồi. "

  40 phút sau, xe cảnh sát đã cách xa đường chính, chạy vào con đường đất gồ ghề. Sắc mặt Mã Kiện sắt lạnh, không nói lời nào, từ đầu tới cuối đều nhìn chằm chằm về phía trước. Đỗ Thành cầm bản đồ, tại" Thôn Hạ Giang trấn Dương Liên "dùng bút đỏ đánh dấu vào đó, sau đó anh nhìn mấy địa điểm khu nhà của viện kiến trúc tỉnh" Quốc lộ 177" "Số 163 phố Hồng Hà", rồi dùng bút đen nối các điểm lại với nhau.

  Xe lắc lư, Đỗ Thành rất nhanh cảm thấy đầu choáng mắt hoa, dạ dày cũng bắt đầu cuộn trào. Anh bỏ bút xuống, nhìn ra ngoài cửa sổ. Tuy mới khoảng 5h chiều, nhưng sắc trời đã tối xuống. Tiếng gió vù vù, đám mây đen nghịt tụ ở chân trời, có thể loáng thoáng thấy tia chớp.

  Anh vỗ vỗ Mã Kiện đang ngồi ghế trước, "Trời sắp mưa rồi."

  Mã Kiện từ trong trầm tư hoàn hồn lại, cũng nhìn ra ngoài trời, mắng một câu rồi gọi: "Thiếu Hoa."

  Lạc Thiếu Hoa đáp một tiếng, cầm máy bộ đàm: "Thông báo với các anh em ở hiện trường, bảo vệ hiện trường."

  Lời vừa dứt, hạt mưa to như hạt đậu rơi xuống, lộp độp đập vào cửa xe.

  Hiện trường vứt xác ở phía đông bồn nước thôn Hạ Giang, phải xuyên qua cả đám ruộng lớn mới tới được. Xe không thể chạy vào, cảnh sát dừng xe cạnh bờ ruộng, bước thấp bước cao xuyên qua đám bắp cao bằng đầu người, lúc nhìn thấy cái bồn nước, toàn thân ai nấy đều đã ướt sũng.

  Đồng nghiệp được phái tới trấn Dương Liên đang vây quanh hiện trường đón họ, vừa đi vừa báo cáo tình hình vụ án: Một đôi nam nữ trong thôn, hẹn hò bên bồn nước, cô gái phát hiện túi nilon đen bị vứt một xó bên phía đông bồn nước, khi đó túi nilon "Ruồi bu quanh, phát ra mùi hôi thối" chàng trai dùng cành cây đâm thủng túi nilon, đột nhiên phát hiện chỗ rách lộ ra một cái chân người nên liền báo cảnh sát.

  Các đồng nghiệp tới trước đã kéo dây cảnh giới quanh hiện trường, có lẽ vì trời mưa nên người vây xem cũng không nhiều. Nhưng xung quanh hiện trường vẫn để lại nhiều dấu chân. Mã Kiện chau mày nhìn đám bùn bị giẫm nát nhừ, xua xua tay: "Mở đường đi."

  Biết rõ không có ý nghĩa gì lớn, nhân viên khám nghiệm hiện trường sau khi quan sát hiện trường, trải vài miếng ván, để đi vào.

  Một cảnh sát khu vực từ đầu tới cuối cầm ô quỳ dưới bồn nước, dưới sự bảo vệ của anh, túi nilon đựng phần thi thể và chỗ xung quanh vẫn giữ được khô ráo. Sau khi chụp hình chứng cứ cố định, cảnh sát bắt đầu khám nghiệm hiện trường.

  Mưa lớn và vết giẫm đạp của dân trong thôn đã khiến cho việc khám nghiệm trở nên vô cùng khó khăn, tinh lực đặt lên chiếc túi đựng thi thể. Đó là phần đùi, cẳng và chân phải, đã bắt đầu thối rửa. Mã Kiện nhìn chiếc sandal cao gót màu trắng bạc, như đang suy tư.

  Lạc Thiếu Hoa cũng bước tới: "Hờ, lần đầu tiên lấy được vật dụng trên người nạn nhân."

   "Ừm" Mã Kiện quay đầu hỏi Đỗ Thành "Thành, không về nhà sao?"

  Đỗ Thành quay lưng về phía bồn nước, đang nhìn con đường trong thôn ở phía xa xa đằng sau đám ruộng, nghe Mã Kiện hỏi, liền trả lời "Không về nữa, lo xong việc ở đây đã."

   "Có muốn gọi về nhà không?"

   "Không cần." Đỗ Thành xoay người lại lau nước mưa trên mặt, cười "Cô ấy quen rồi"

   "Cũng được." Mã Kiện rõ ràng hy vọng anh có thể ở lại giúp một tay, "Xong vụ án này, cho cậu nghỉ mấy ngày phép.."

   "Đội trưởng Mã!" một nhân viên khám nghiệm đột nhiên gọi "Mau tới đây!"

  Mã Kiện vội chạy tới: "Sao thế?"

   "Có phát hiện!" trong giọng nói của nhân viên khám nghiệm có vui mừng không cách nào che đậy, "Anh xem."

  Anh ta chỉ đáy của túi nilon đen, trong vũng máu, có một nhúm lông như ẩn như hiện.

   "Đây là gì?"

   "Tạm thời chưa biết." nhân viên khám nghiệm cẩn thận dùng nhíp gắp nhúm lông đó ra, cẩn thận quan sát "Nhưng chắc chắn không phải là của người."

   "Mau lấy đi!" Mã Kiện nắm chặt tay, "Mẹ kiếp tên khốn này cuối cùng cũng để lại chút thứ gì đó."

   "Không chỉ vậy." nhân viên khám nghiệm vẻ mặt đắc ý, đưa tay ra hiệu cho đồng nghiệp phía sau, "Bột phấn vàng và băng keo, nhanh lên."

  Anh chỉ chỉ phần giữa chiếc túi.

   "Phát hiện vân tay."

  Về lại cục, nhúm lông và vân tay có được liền đem đi kiểm tra. Mã Kiện để lại một tổ ở lại hiện trường tiến hành điều tra người trong thôn, Đỗ Thành vẫn tiếp tục nhìn tấm bản đồ mà suy tư vật lộn. Rất nhanh, hung thủ trên tuyến đường vứt xác dần dần hiện rõ.

   "Khu dân cư viện kiến trúc tỉnh số 163 phố Hồng Hà, men theo quốc lộ 177 về hướng thôn Hạ Giang trấn Dương Liên."

  Đỗ Thành dùng bút đỏ đánh dấu thứ tự lên bản đồ, Mã Kiện vuốt cằm, nhìn tấm bản đồ toàn kí hiệu, trầm ngâm một hồi, chậm rãi nói: "Nói vậy, điểm xuất phát của hung thủ có khả năng nhất vẫn là ở khu Thiết Đông."

  Lạc Thiếu Hoa nhìn anh: "Vậy trước tiên khoanh vùng điều tra là khu Thiết Đông?"

  Mã Kiện gật đầu: "Tôi thấy được, Thành ý kiến cậu thế nào?"

   "Tên khốn này có lẽ sống một mình vả lại có xe." Đỗ Thành ngẫm nghĩ một hồi "Tài xế taxi?"

   "Hoặc có thể là tài xế cho cơ quan, doanh nghiệp nào đó." Lạc Thiếu Hoa nói "Kinh doanh hộ cá thể, đều có khả năng này."

   "Trước mắt cứ theo suy đoán này điều tra xem." Mã Kiện trầm ngâm một lúc "Những chuyện khác đều gác sang một bên, nhất định phải mau chóng bắt được hắn."

  Nhiệm vụ điều tra đã triển khai thực hiện, mọi lực lượng đều bắt đầu gấp rút hành động. Mã Kiện tìm cục trưởng báo cáo sơ lược tình hình, lúc về lại phòng làm việc, phát hiện chỉ còn mình Đỗ Thành.

  Anh ngồi trước tấm bản đồ đó, tay kẹp điếu thuốc, dáng vẻ suy tư.

   "Thành, làm gì thế, nhớ nhà sao?"

  Đỗ Thành hoàn hồn, cười: "Không có."

   "Gọi điện về nhà đi." Mã Kiện kéo một chiếc ghế tới, ngồi trước mặt anh "Hỏi tình hình của con xem."

   "Không cần." tâm tư Đỗ Thành rõ ràng không để ý tới chuyện này, "Lão Mã, anh nói, tên khốn này dáng vẻ thế nào?"

  Mã Kiện dừng động tác châm thuốc, "Cậu đang nghĩ gì thế?"

   "Phần đầu bên trái của các nạn nhân đều bị thương nhẹ. Vả lại, vừa nãy tôi có xem ghi chép cuộc nói chuyện với Kỉ Càn Khôn, tối đó vợ anh ta tham gia tụ tập với đồng nghiệp, khoảng 10h30 thì tan, trước khi về còn gọi điện thoại cho Kỉ Càn Khôn. Tình hình tương tự giống những vụ án trước, nạn nhân đều bị bắt cóc vào đêm khuya" Đỗ Thành chậm rãi nói, "Cũng có nghĩa là, nạn nhân có khả năng là sau khi lên xe của hung thủ, bị hung thủ ngồi bên ghế lái ra tay tấn công hôn mê sau đó bị mang đi cưỡng hiếp giết hại."

   "Khuya như vậy, vẫn chịu lên xe của một người lạ.." Mã Kiện ngẫm nghĩ, lại nhìn Đỗ Thành, "Tên này chí ít dáng vẻ không khiến người ta chán ghét."

   "Đúng vậy, hắn có khả năng là người biết ăn nói vả lại còn có lý do chính đáng bắt chuyện với nạn nhân." Đỗ Thành nhìn bản đồ, "Chẳng hạn như hỏi đường gì đó."

   "Có được sự giáo dục nhất định, quần áo gọn gàng." ánh mắt Mã Kiện chợt sáng lên, "Là loại nhìn vào khiến người ta cảm thấy tín nhiệm."

   "Ngoài ra, anh có phát hiện không.." Đỗ Thành đã hoàn toàn chìm vào vòng xoay của tư duy, "Tên này ngày càng tự tin."

   "Hử?"

   "Lần đầu gây án, rõ ràng có thể nhìn ra thủ pháp cắt rời cơ thể của hắn cũng không thành thạo vả lại còn rất hồi hộp" Đỗ Thành chỉ chỉ những chấm đỏ trên tấm bản đồ, "Phần đầu và đùi trái bỏ chung với nhau, đùi phải và cẳng trái bỏ chung với nhau. Nhưng trong vụ án này, không chỉ thuận lợi cắt rời cơ thể, mà việc vứt xác cũng rành mạch rõ ràng."

  Trong đầu Mã Kiện liền xuất hiện một cảnh tưởng: Hung thủ ngồi xổm trên mặt đất, ngâm nga hát, nhẫn nại đem từng mảnh thi thể đã được cắt rời bỏ vào túi nilon đen theo một trật tự.

  Anh cảm thấy buồn nôn, tiếp nữa là phẫn nộ.

   "ahihi!"

   "Nhưng, có vài chỗ vẫn.. con mẹ nó nghĩ không thông." Đỗ Thành ấn đầu thuốc lá vào trong gạt tàn "Luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng."

   "Ý cậu là?"

   "Lúc tên khốn này lần đầu gây án, đến cả vân tay còn không để lại, trong túi cũng sạch sẽ." Đỗ Thành lại châm một điếu thuốc nữa, "Lần này sao lại sơ xuất tới vậy?"

   "Lông và vân tay?" Lửa giận trong lòng Mã Kiện càng thêm bừng bừng "Hắn cho rằng mình lợi hại chứ gì!"

   "Giải thích như vậy, cũng hợp lý.." Đỗ Thành quay mặt về phía Mã Kiện, nhưng trong tầm nhìn lại thấy cửa phòng làm việc bị đẩy mạnh, nhìn kĩ, Lạc Thiếu Hoa cầm mấy tờ giấy chạy vào.

   "Sếp, có phát hiện!" anh bước nhanh tới trước mặt Mã Kiện, "Là lông heo!"

  Thông qua kiểm nghiệm khẩn cấp, lông trong túi nilon đen được giám định là lông heo. Vả lại, nhân viên giám định vân tay phát hiện ở phần giữa túi nilon có bốn dấu ngón tay trái, trong đó ngón trỏ có vết đứt ngang, suy đoán sơ bộ có lẽ ngón trỏ từng bị vết thương do vật nhọn.

  Phát hiện này khiến mọi người đều vui mừng khôn xiết, đặc biệt là nhúm lông đó.

   "Có khả năng là người giết mổ hoặc là người bán heo." Mã Kiện liền đưa ra phán đoán, "Nói đơn giản là, tên đồ tể."

   "Hợp lý." Lạc Thiếu Hoa ủng hộ ý kiến của Mã Kiện, "Những người như vậy luôn có một chiếc xe hàng nhỏ."

   "Tuổi không lớn, hoặc theo nghề này chưa lâu." Đỗ Thành nghĩ một lúc "Chí ít mấy tháng trước, thủ pháp của hắn vẫn chưa thành thạo như vậy."

"Đúng." Mã Kiện mắt sáng rỡ, "Vết thương trên ngón trỏ có khả năng là do luyện tập mà tạo thành."

  Tổ chuyên án đang thảo luận tình hình vụ án, lại thêm một manh mối có được từ cảnh sát khu vực thôn Hạ Giang truyền tới. Theo trí nhớ của một thôn dân, khoảng 3h sáng ngày 7/8, theo thường lệ ông dậy đi vệ sinh, từng thấy một chiếc xe lao nhanh qua trước cửa nhà, hướng đi chính là bồn nước trong thôn. Còn về hình dáng chiếc xe, ông ta ngoài việc khẳng định "nó không phải là xế hộp" ra, thì không cách nào cung cấp được tin tức giá trị nào, chỉ chắc chắn thân xe màu trắng.

  Thời gian trôi đi nhanh chóng, trong phòng họp thuộc phân cục Thiết Đông, ai nấy đều giống như được gắn mã lực dưới chân di chuyển với tốc độ nhanh chóng. Tiếng chuông điện thoại vang lên liên tục, trước mỗi bàn làm việc đều là bóng dáng bận rộn. Đồng thời, các mạch tư duy và phân tích lặng lẽ đụng vào nhau trong không trung, thấp thoáng tia lửa.

  Không biết từ lúc nào, mưa đã ngừng.

  Chân trời dần xuất hiện một tia sáng, hình dáng về kẻ tình nghi đã ngày càng rõ nét: Nam, tuổi từ 25-35, vẻ ngoài nho nhã, có tài ăn nói, làm nghề giết mổ hoặc buôn bán heo, lái xe hơi màu trắng (không phải xế hộp), sống một mình tại khu Thiết Đông thành phố C.

   "Lần này có việc để làm rồi." Mã Kiện cúi người xuống bàn nhìn chằm chằm bản đồ khu Thiết Đông, "Lò mổ và chợ nông sản ở khu này chỉ có mấy cái này thôi, ngoài ra, tên này dáng vẻ nho nhã, còn là một tên giết mổ, đặc điểm xem như tương đối rõ ràng rồi."

   "Vậy thì bắt đầu thôi." Đỗ Thành ném đầu thuốc, lấy áo khoác, "Khi nào xuất phát?"

   "Không vội. Trời sáng rồi tính, bây giờ tới chợ nông sản cũng không cách nào tra được." Mã Kiện dáng vẻ như đã tính trước mọi việc, "Nhiệm vụ tiểu tử cậu bây giờ là về nhà!"

   "快四点了。" 杜成看看手表, "算了,不回了,免得吵醒他们娘俩。" "Sắp 4h rồi" Đỗ Thành nhìn đồng hồ, "Thôi, không về nữa, không lại đánh thức hai mẹ con họ"

   "Vẫn nên quay về xem xem." Mã Kiện cầm chìa khóa xe, "Không phải Lượng Lượng bị sốt sao?"

  Đỗ Thành có chút do dự, suy nghĩ một lúc, hỏi dò: "Vậy tôi.. về nhà xem thế nào?"

   "Nói lời thừa thải gì thế?" Mã Kiện đã sải bước về phía cửa, "Tôi đưa cậu đi."

  Nửa giờ sau, chiếc Santana màu đen dừng dưới lầu nhà Đỗ Thành. Mã Kiện khóa trục biến tốc xong, đẩy đẩy Đỗ Thành đang ngủ gật bên cạnh. Người phía sau vội vàng ngẩng đầu dụi mắt.

   "Tới rồi?"

   "Mau lên trên nhà ngủ đi, con không sao thì mai tôi tới đón cậu." Mã Kiện thò đầu ra cửa xe, cười "Em dâu thật rộng lượng, còn chưa ngủ nữa."

  Đỗ Thành nhìn cửa sổ còn sáng đèn, cũng cười: "Cô vợ ngốc, muộn vậy rồi còn thức đợi."

  Mã Kiện nhìn Đỗ Thành loạng choạng bước vào lối cầu thang, đưa tay khởi động xe, lao về hướng phân cục. Có lẽ bị cơn buồn ngủ của Đỗ Thành lây sang, Mã Kiện rất nhanh cảm giác mi mắt nặng trĩu. Anh cố mở to mắt, nhìn về con phố không một bóng người ở phía trước, nhưng lúc đợi đèn đỏ, anh vẫn gục xuống vô lăng ngủ say.

  Chỉ vài phút nhưng Mã Kiện lại như ngủ cả một đêm rồi, còn có một giấc mộng mơ hồ, cho tới khi một chiếc xe tải chở đầy bùn đất ở bên cạnh bấm còi inh ỏi, anh mới tỉnh lại.

  Giật mình, Mã Kiện mắng một câu, đồng thời phát hiện mồ hôi lạnh đã chảy từ cổ xuống ngực. Anh cởi bỏ áo khoác, ném ra ghế sau, mở máy thu thanh, chỉnh âm lượng lớn nhất, khởi động lại xe.

  Anh không nghe thấy tiếng chuông chói tai từ máy BP trong túi áo khoác.

  Thứ năm 8/8/1991, âm lịch 28/6, lập thu, mưa lớn.

  Cư dân thành phố C, Bành Quyên và con trai Đỗ Giai Lượng bị ngộ độc khí ga đã tử vong ngay tại nhà. Qua khám nghiệm hiện trường, nguyên nhân dẫn tới tử vong là nồi canh ba ba trên bếp ga, vì nước canh tràn ra làm tắt bếp ga. Hơn nữa tối đó thành phố xuất hiện gió to và mưa lớn, nạn nhân vì đề phòng mưa tạt vào trong nhà, nên đã đóng kín cửa sổ. Loại trừ khả năng bị sát hại.

  Đối với người dân thành phố mà nói, cái chết của hai mẹ con này, là một tin dài chưa tới năm phút của bản tin tối, là đề tài bàn tán trong lúc rảnh rỗi, là chuông cảnh báo trước khi ngủ phải khóa ga an toàn.

  Đối với Đỗ Thành mà nói, cánh cửa thông tới nhân gian đã đóng kín.

  Dọn nhà. Chỉnh lý lại di vật. Chuẩn bị tang lễ. An ủi tâm trạng cha mẹ vợ. Nhận sự an ủi của bạn bè và đồng nghiệp. Sau cùng, nhìn hai người một lớn một nhỏ bị đưa vào lò hỏa táng.

  Mọi thứ dài như cả thế kỷ. Mọi thứ ngắn ngủi như trong nháy mắt.

  Chỉ là, trong căn nhà một phòng ngủ một phòng khách đã từng đông đúc, giờ trở nên trống vắng.

  Sau hơn 20 năm, Đỗ Thành đối với đoạn hồi ức đó vẫn luôn mơ hồ, dường như bản thân từ trong ra ngoài đều bị móc ra sạch sẽ, mắt không còn nữa, miệng không còn nữa, não cũng không còn nữa và tim cũng không còn nữa. Đều không để lại bất kỳ chi tiết nào, dường như hai người họ chưa từng xuất hiện, càng không biết biến mất từ khi nào. Ông vốn chỉ một mình, trước giờ chỉ một mình.

  Kí ức rõ ràng duy nhất là Mã Kiện trong tang lễ bắt lấy vai ông, Đỗ Thành đứng đờ như tượng đất ngơ ngác nhìn ông. Mã Kiện mở đôi mắt đỏ như máu, nói: "Thành, Thành.. mẹ kiếp, lão tử bắt được hắn rồi!"

  Kẻ tình nghi Hứa Minh Lương, nam, 24 tuổi, dân tộc Hán, chưa kết hôn, hộ tịch thành phố C, nhà ở khu Thiết Đông đường Tư Duy số 87-311, kế nghiệp gia đình, bán thịt heo ở chợ nông sản Xuân Dương.

  Qua điều tra, Hứa Minh Lương mất cha từ sớm, học lực trung bình, sau khi tốt nghiệp trường dạy nghề của thành phố C vẫn luôn ở nhà đợi việc. Bắt đầu từ tháng 1 năm 1991, theo mẹ ra chợ nông sản Xuân Dương bán thịt heo. Hứa gia có một chiếc xe chở hàng màu trắng hiệu Giải Phóng, còn Hứa Minh Lương từ tháng 6 năm 1990 vừa lấy được bằng lái.

  Sau khi giám định, dấu vân ngón trỏ trái của Hứa Minh Lương hoàn toàn trùng khớp với dấu vân tay lấy được trong vụ giết người cắt rời cơ thể vứt xác "8.7", trên ngón trỏ trái của Hứa Minh Lương thật sự có một vết sẹo do vật nhọn cắt.

  Sau khi Hứa Minh Lương bị bắt, không thừa nhận mình đã từng gây ra nhiều vụ án. Qua thẩm tra, tên Hứa cuối cùng đã thừa nhận hành vi tội ác của mình. Vụ án này đã đưa tới viện kiểm sát nhân dân thành phố C, ít hôm sau đưa tới tòa án nhân dân trung cấp của thành phố C.

  22/8/1991, tòa án nhân dân trung cấp thành phố C, phòng thẩm phán hình sự.

  Dù phiên tòa 9h mới bắt đầu, nhưng mới qua 8h, trước cửa phòng thẩm phán đã bị vây kín. Ngoài các phóng viên còn có rất nhiều quần chúng nghe tin tới xem. Nhưng vì vụ án này liên quan tới tội cưỡng hiếp, cho nên, chỉ có gia đình nạn nhân và số ít nhân viên mới được phép vào nghe xét xử.

  8h40 AM, dưới sự kiểm tra nghiêm ngặt của cảnh sát tòa án, nhân viên tới nghe phải có thẻ mới được vào. Mã Kiện và Lạc Thiếu Hoa vừa ngồi xuống, liền nghe tiếng cửa của phòng xét xử nặng nề khép lại. Mã Kiện nhìn về phía gia đình nạn nhân, trên mặt ai nấy đều mang theo nỗi phẫn hận cực độ và hy vọng được báo thù. Mã Kiện thu lại tầm nhìn, nhưng lại liếc thấy một người ngồi ở hàng ghế sau.

  Là Đỗ Thành.

  Anh đã ốm đi nhiều, xương gò mà lồi lên thấy sợ, râu ria mọc đầy. Nếu không nhờ biểu tình và ánh mắt quen thuộc đó, Mã Kiện tựa hồ không nhận ra anh.

  Mã Kiện đứng dậy, men theo hàng ghế dài tới bên cạnh Đỗ Thành.

   "Sao cậu lại tới đây?" anh trên dưới đánh giá Đỗ Thành, "Không phải cục đã cho cậu nghỉ phép rồi sao?"

  Đỗ Thành nhìn anh, rồi quay đầu nhìn sang chỗ dành cho bị cáo không một bóng người.

   "Tôi phải đến xem xem rốt cuộc là người thế nào."

  Đúng 9h, thẩm phán bước vào, tuyên bố mở phiên tòa. Bị cáo bị áp giải vào pháp đình.

  Lúc Hứa Minh Lương xuất hiện ở cửa tòa án, đằng sau là những tiếng mắng chửi và tiếng giữ trật tự. Trong ánh đèn mờ ảo, Hứa Minh Lương thân mặc áo tù, tay và chân đều bị đeo còng được hai cảnh sát tòa án dẫn vào phòng xét xử.

  Tựa hồ cùng lúc, trên hàng ghế dự nghe phát ra tiếng gào khóc và tiếng mắng chửi um sùm, tựa hồ tất cả người nhà nạn nhân đều rời khỏi chỗ ngồi mà đứng dậy, xông tới Hứa Minh Lương đang cúi đầu bước loạng choạng. Dù cảnh sát tòa án phụ trách duy trì trật tự đã sớm có chuẩn bị, nhưng tốn không ít sức lực mới miễn cưỡng khôi phục sự yên tĩnh cho phòng xét xử.

  Mã Kiện chú ý thấy cả phòng xét xử, ngoài anh và Lạc Thiếu Hoa ra, chỉ có hai người từ đầu tới cuối bất động.

  Một là Đỗ Thành, người khác nữa là Kỉ Càn Khôn.

  Quá trình thẩm tra cũng không thuận lợi, lúc công tố viên đọc bản cáo trạng, Hứa Minh Lương bắt đầu gào khóc, không ngừng kêu oan. Ở phần đối chất, Hứa Minh Lương càng cố vùng khỏi hai cảnh sát tòa án, cởi bỏ áo tù, nói mình bị cảnh sát bức cung.

  Trên cơ thê gầy trơ xương, đầy các vết bầm lớn nhỏ.

  Chủ thẩm phán đưa tầm nhìn sang phía Mã Kiện, người phía sau chỉ hơi hất cằm, nhìn chằm chằm vào Hứa Minh Lương đang ở chỗ dành cho bị cáo, mặt không biểu tình gì.

  Buổi xét xử kéo dài hơn 4h, Hứa Minh Lương từ đầu tới cuối đều khóc, phủ nhận tất cả cáo buộc. Nhưng những người ở đó đều biết, tuy chứng cứ trực tiếp rất ít, nhưng có khẩu cung của hắn ta, ở thời đại này, việc định tội không chút cản trở.

  Tại tòa không tuyên phán. Sau khi thư ký tuyên bố nghỉ giải lao, Mã Kiện là người đầu tiên rời khỏi phòng xét xử. Lúc đi qua cửa, Mã Kiện nghe thấy một trận ồn ào ở phía sau. Theo phản xạ anh quay đầu lại, nhìn thấy Kỉ Càn Khôn nãy giờ ngồi đơ như tượng gỗ đang bay qua chỗ ngồi, nhảy thẳng tới lối đi. Động tác của anh ta rất nhanh, khiến cảnh sát tòa án tại hiện trường không kịp phản ứng!

  Đánh đi, đánh mạnh vào!

  Mã Kiện âm thầm nhìn anh ta, nhưng không hề có ý muốn bước lên cản anh ta lại.

  Nhưng, Kỉ Càn Khôn chỉ lướt qua vai Hứa Minh Lương, nhìn thẳng vào gương mặt đầm đìa nước mắt nước mũi.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp