Kẻ Tuẫn Tội

Chương 31: Thức tỉnh


2 năm

trướctiếp

Lâm Quốc Đông ra khỏi cửa, cầm túi nilon vứt vào thùng rác. Tối nay gió hơi lớn, trong không khí có mùi vị ẩm ướt. Hắn nhìn mây đen cuồn cuộn trên bầu trời đêm, có lẽ trận mưa xuân đầu tiên của năm nay sắp trút xuống.

Lâm Quốc Đông bỏ hai tay vào túi áo bông, kéo lại cổ áo, ra khỏi tiểu khu.

  Từ sau đêm thả Trần Hiểu đi, Lâm Quốc Đông mấy ngày liền đều không ra khỏi nhà. Hắn rất rõ không thể tới công ty phiên dịch đó nữa. Nhưng với đồng lương ít ỏi lúc trước cũng không thể để hắn cầm cự được lâu, hắn phải mau chóng tìm việc làm mới được. Sau khi liên tục gửi mười mấy bản sơ yếu lý lịch trên mạng, đều không có hồi âm. Điều này khiến hắn buồn bực suốt mấy ngày qua. Tối nay hắn ra ngoài đi dạo, một là để giải tỏa tâm trạng, hai là có thể tới siêu thị mua một số thức ăn được giảm giá trước giờ đóng cửa.

  Mùa xuân đến tựa hồ khiến người ta càng có tâm trạng ra ngoài. Tuy đã hơn 8h tối, trên phố vẫn đông người qua lại. Lâm Quốc Đông đi tới trạm xe buýt, quét mắt nhìn đám người đang đợi xe, hắn tới đứng dưới mái che, nhẫn nại đợi xe buýt tới.

  Lúc này, một cô gái đi ngang qua mặt hắn, đứng bên cạnh hắn. Cô nhìn thông tin trên bảng, rồi lấy di động ra chơi.

  Lâm Quốc Đông nhìn cô, mái tóc thẳng dài, tầm hai mươi mấy tuổi, mang ba lô màu tím hiệu Nike, trên người là áo bông mỏng màu đen, bên dưới là quần bò màu lam, chân mang giày thể thao. Nhìn có vẻ là một học sinh.

  Cô gái dáng người rất cao, eo thẳng, đôi chân thon dài. Dường như cô chú ý tới ánh mắt Lâm Quốc Đông, quay đầu lại nhìn hắn. Vào giây phút ánh mắt giao nhau, Lâm Quốc Đông quay đầu đi.

Cô gái không thèm để ý tới hắn nữa, lấy tai nghe ra bắt đầu nghe nhạc, cơ thể thi thoảng khẽ lắc lư theo tiết tấu của bản nhạc.

  Lại một cơn gió thổi tới, một mùi hương thoang thoảng bay vào khoang mũi Lâm Quốc Đông. Hắn đột nhiên rùng mình, mau chóng hít hít mũi, tựa hồ muốn tìm ra nguồn gốc của mùi hương đó. Rất nhanh, hắn phát hiện mùi hương này toát ra từ cô gái đứng bên cạnh.

  Ngay lập tức, hắn cảm giác có một dòng nhiệt ngày càng kịch liệt từ trong đầu hắn tóe ra, chạy khắp toàn thân, sau cùng dồn xuống bụng dưới. Từng lỗ chân lông dường như đều mở ra, bắn ra dục vọng nóng bừng. Tim bắt đầu đập kịch liệt, huyết quản ra sức co rút, giãn nở. Mồ hôi rịn ra, lòng bàn tay cũng trở nên nóng ẩm.

  Lâm Quốc Đông chép miệng, liền cảm giác được mùi vị tanh ngọt của sắt gỉ. Mùi vị nguy hiểm lại đầy dụ hoặc khiến hắn càng thêm hưng phấn. Vờ như hít thở sâu, Lâm Quốc Đông khẽ bước tới chỗ cô gái, như con nghiện hít lấy hít để mùi hương trên người cô gái.

  Cô gái dường như phát hiện sự tiếp cận của hắn, chỉ hơi nghiêng đầu, nhưng không tránh né, tiếp tục nghịch điện thoại. Lúc này, đám người trên trạm xe buýt bắt đầu di chuyển, cách đó không xa, xe buýt tuyến 249 đang chậm rãi chạy tới.

  Cô gái cũng bước lên, theo đám người muốn lên xe buýt, cùng lúc, lấy từ trong túi áo ra thẻ xe buýt.

  Dù Lâm Quốc Đông cũng không tính sẽ đáp tuyến xe buýt 249, nhưng mùi hương trên người cô gái như có ma lực, dẫn dụ hắn bước đi theo.

  Có vẻ, cô gái cũng không phát hiện ra Lâm Quốc Đông đang bám theo cô, sự chú ý vẫn đặt trên điện thoại, vừa đi vừa mở Wechat, chọn liên lạc một người, nhấn gửi một đoạn video. Sau đó, cô bỏ di động vào ngăn lưới bên hông của chiếc ba lô. Lúc này, vừa đúng lúc cô bước lên bàn đạp của xe buýt, quẹt thẻ, đi vào thân xe chật chội.

  Lâm Quốc Đông cũng bước theo lên xe. Cửa xe đóng lại sau lưng họ

  Ngụy Huỳnh đang ngồi trong thư viện, trước mặt là trang 177 của quyển tài liệu tiếng Anh đại học cấp 6. Anh chí ít đã nhìn chằm chằm nó cả 2h liền, tâm tư hoàn toàn không để lên những từ vựng trên đó.

  Anh quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, đèn trong vườn trường tô điểm thêm cho bóng đêm âm trầm. Loáng thoáng nghe được tiếng gió rít gào. Ngụy Huỳnh bỗng dưng cảm thấy lo lắng, tựa hồ có chuyện gì đó sắp xảy ra.

  Anh lại nhìn chiếc bàn hơi chếch phía sau mình, một tên nam sinh đầu bóng nhờn đang vùi đầu đọc một quyển đề toán cao cấp. Đó là chỗ Nhạc Tiêu Tuệ hay ngồi, nhưng đã hai hôm rồi không thấy cô.

  Cô ấy đã đi đâu?

  Ngụy Huỳnh lấy di động ra, mở Wechat, ấn vào ô hội thoại với Nhạc Tiêu Tuệ: "Cậu đang ở đâu?"

  Tựa hồ ngay vào giây phút tin nhắn gửi đi, thì cũng nhận được tin nhắn của Nhạc Tiêu Tuệ, nhưng cô không trả lời bằng chữ, cũng không nói, mà là một đoạn clip.

  Ngụy Huỳnh cảm thấy kỳ lạ, nhìn quanh rồi lấy tai nghe đeo vào, ấn phím mở.

  Tai nghe tạm thời vang lên cách biệt với âm thanh bên ngoài, giọng nói Nhạc Tiêu Tuệ đặc biệt rõ ràng. Nhìn có vẻ cô đang trong một tiểu khu dân cư, đằng sau là bức tường có dán tấm quảng cáo, góc tường còn có thể thấy được cả tuyết chưa tan hết.

  Nhạc Tiêu Tuệ dường như đã ở bên ngoài rất lâu, gò má đỏ ửng, thần sắc cũng rất mệt mỏi.

   "Ngụy Huỳnh, khi cậu xem được clip này, hãy liên lạc ngay với Đỗ Thành, bảo ông ấy định vị số điện thoại của mình." Nhạc Tiêu Tuệ hơi dừng lại một chút "Đồng thời, nếu có thời gian, mình cũng sẽ dùng Wechat chia sẻ vị trí hiện tại của mình."

  Ngụy Huỳnh càng thấy nghi ngờ: Nhạc Tiêu Tuệ đang ở đâu? Cô ấy muốn làm gì? Sao phải liên lạc với Đỗ Thành?

  Không kịp nghĩ nhiều, Nhạc Tiêu Tuệ lại tiếp tục nói:

   "Đỗ Thành nói không sai. Theo như chứng cứ hiện có, chúng ta hết cách với Lâm Quốc Đông. Cơ hội duy nhất chính là lúc hắn gây án lần nữa" Nhạc Tiêu Tuệ cười trong ống kính, nhưng nụ cười của cô vừa căng thẳng lại vừa lo lắng "Phải để hắn cắn câu, mình là lựa chọn tốt nhất. Nếu lúc này cậu ở cạnh mình, cậu sẽ phát hiện, mình đang dùng 'Mitsouko'.."

  Cô đột nhiên im lặng, ánh mắt nhìn sang chỗ khác: "Thật ra, mình rất muốn cậu ở cạnh mình."

  Sững sờ vài giây, Nhạc Tiêu Tuệ gãi đầu, vẻ mặt hồi phục lại như ban đầu: "Cậu không cần khuyên mình, khuyên cũng vô ích thôi. Thời gian của chúng ta không còn nhiều, Đỗ Thành không thể đợi được nữa, mình cũng không thể. Cho nên, mình phải khiến Lâm Quốc Đông mau chóng đền tội."

  Cô giơ một ngón tay lên trước màn hình, thái độ kiên quyết: "Tuyệt đối không được gọi điện cho mình. Lúc thích hợp mình sẽ mở di động ra ghi lại toàn bộ quá trình Lâm Quốc Đông gây án. Chuyện mọi người cần làm là mau chóng tìm được mình. Nếu có thể có lẽ còn kịp tới cứu mình."

  Nhạc Tiêu Tuệ lại cười: "Nói thật thì, mình cũng không muốn chết. Nếu còn có cơ hội.." cô nhấn giọng, trở nên trịnh trọng "Mình sẽ giải thích với cậu vì sao mình làm thế."

  Lúc này, trong tai nghe loáng thoáng nghe không rõ, dường như là tiếng cửa bị đóng lại. Nhạc Tiêu Tuệ cũng theo âm thanh đó mà hơi nhìn về phía trước. Đột nhiên biểu tình của cô trở nên khẩn trương, cả người nấp ra phía sau.

   "Hắn ra rồi." Nhạc Tiêu Tuệ nhìn vào màn hình lần nữa, tốc độ nói bắt đầu nhanh hơn "Mình phải đi đây, cậu nhất định phải làm theo lời mình nói!"

  Đoạn clip kết thúc.

  Ngụy Huỳnh sững sờ vài giây, liền gọi vào số di động Nhạc Tiêu Tuệ. Chuông vang lên vài hồi liền bị tắt, gọi thêm lần nữa, lại bị tắt. Anh cầm cặp sách lên, vắt giò lên cổ chạy ra khỏi phòng đọc.

  Lúc chạy xuống lầu, Ngụy Huỳnh gọi vào số di động Đỗ Thành, mở miệng liền muốn ông lập tức định vị số di động của Nhạc Tiêu Tuệ. Đỗ Thành nghe xong khó hiểu: "Tại sao? Tôi đang ở nhà.."

   "Mau chóng, ngay lập tức!" Ngụy Huỳnh chạy xuống lầu, chạy nhanh ra khỏi cửa phòng, chạy ra khỏi thư viện. Một nữ sinh đang đứng ôm cặp không kịp né, bị anh đụng ngã. Ngụy Huỳnh chỉ kịp nói câu "Xin lỗi" liền đẩy cửa chạy khỏi cổng trường.

   "Bây giờ tôi sẽ làm ngay." Đỗ Thành tuy chưa rõ động cơ và mục đích của Ngụy Huỳnh, nhưng trong điện thoại truyền tới tiếng hỗn loạn khiến ông không dám chậm trễ "Cậu mở điện thoại, giữ liên lạc."

  Ngụy Huỳnh chạy một mạch ra khỏi trường, tới con phố đông đúc xe cộ. Anh đứng bên đường, ra sức vẫy tay với một chiếc taxi. Nhưng phần lớn taxi đều đang chở khách. Vài phút sau, mới có một chiếc taxi còn trống dừng trước mặt anh.

  Tuy thời gian đợi chưa lâu, Ngụy Huỳnh đã lòng như lửa đốt. Tài xế tò mò nhìn cậu thanh niên trán đầy mồ hôi hỏi "Đi đâu?"

  Lúc này Ngụy Huỳnh mới ý thức được mình căn bản không biết Nhạc Tiêu Tuệ đi hướng nào. Anh ngẫm nghĩ, ra chỉ thị với tài xế: "Cứ chạy về phía trước."

  Tài xế càng thêm nghi ngờ. Nhưng vẫn bấm đồng hồ, khởi động xe.

  Ngụy Huỳnh lại gọi cho Đỗ Thành, chuông chỉ vang lên một tiếng đã có người bắt máy. Giọng Đỗ Thành cũng rất gấp rút, tựa hồ cũng đang chạy.

   "Định vị được Nhạc Tiêu Tuệ chưa?"

   "Tôi đã bảo Chấn Lương đi tra rồi." trong điện thoại là tiếng mở khóa và khởi động xe "Rốt cuộc chuyện là thế nào?"

   "Nhạc Tiêu Tuệ tới tìm Lâm Quốc Đông." môi Ngụy Huỳnh khẽ run rẩy "Cô ấy dùng 'Mitsouko.' "

  Tiếng hô hấp của Đỗ Thành đột nhiên ngừng lại, sau đó là tiếng động cơ được khởi động.

   "Sao cậu biết?"

  Ngụy Huỳnh tóm tắt nội dung đoạn clip mà Nhạc Tiêu Tuệ gửi cho anh nói cho Đỗ Thành nghe, trong điện thoại là tiếng đập mạnh lên vô lăng.

   "Các cậu mẹ kiếp.." tiếng Đỗ Thành nghiến răng "Cô bé này điên rồi sao?"

   "Ông bớt nói những lời nhảm nhí này đi!" Ngụy Huỳnh ngắt lời ông "Bây giờ phải làm sao?"

   "Làm sao, cứu người trước chứ còn làm sao!" giọng Đỗ Thành kiên quyết "Cậu ngoan ngoãn đợi đó, không được đi đâu cả!"

  Ngụy Huỳnh còn đang muốn tranh biện, Đỗ Thành đã cúp máy.

  Taxi đã chạy tới một ngã tư. Tài xế quay sang hỏi Ngụy Huỳnh, ngữ khi như dò hỏi: "Còn chạy về phía trước nữa không?"

  Ngụy Huỳnh bóp trán, ép bản thân phải bình tĩnh. Nhạc Tiêu Tuệ trong đoạn clip có nói "Hắn ra rồi" sau đó liền rời khỏi. "Hắn" này, chắc chắn là Lâm Quốc Đông. Vậy thì tính theo thời gian, hai người có lẽ vẫn còn đang ở quanh khu nhà của Lâm Quốc Đông.

   "Tới khu Thiết Đông." Ngụy Huỳnh chỉ về hướng đông nam của thành phố "Tiểu khu Lục Trúc Uyển."

   "Được!" từ cuộc nói chuyện điện thoại khi nãy, tài xế đã ý thức được tình hình của hành khách trẻ tuối này không hề nhỏ. Anh không dám chậm trễ, bật tín hiệu xin đường, chạy nhanh tới khu Thiết Đông.

  Trong xe chật kín. Cô gái vịn tay vào tay nắm, bất động nhìn ra ngoài cửa sổ. Lâm Quốc Đông dán sát sau lưng cô, hô hấp kéo dài lại nặng nhọc. Mùi hương khiến người ta thất hồn lạc phách không ngừng sộc lên mũi hắn, dường như có vô số xúc tua nhỏ đang gãi nhẹ vào tim hắn.

  Miệng Lâm Quốc Đông trở nên khô khốc, trong khoang miệng thậm chí còn xuất hiện tiếng ừng ực. Hắn không ngừng nuốt nước miếng, yết hầu lên xuống. Đồng thời một bộ phận nào đó trên cơ thể hắn, cũng đang dần thức dậy.

   Trên cửa xe bắt đầu xuất hiện vết nước, sau đó trở nên dày đặc. Rất nhanh, từng hạt mưa lớn đập vào thân xe, phát ra tiếng đều đều.

  Trận mưa xuân đầu tiên của năm nay, cuối cùng cũng đến rồi.

  Nền đất trơn trượt, xe chạy chầm chậm. Tại mỗi trạm đều có người xuống, và càng có nhiều người đi lên. Mùi ẩm ướt lan tỏa khắp trong xe, dây dưa không dứt, mập mờ không rõ.

  Lâm Quốc Đông cảm giác trên mặt mình vừa ướt vừa lạnh, còn có chút cảm giác nhờn dính. Điều này càng khiến hắn trở nên hưng phấn. Nhân lúc xe lắc lư và người đông đúc, hắn lại âm thầm dựa sát vào cô gái đó thêm bước nữa.

  Cơ thể cô gái bị ép sát vào cây cột vịn, nửa thân trên đều ngả về phía trước. Lâm Quốc Đông thậm chí còn cảm giác được hình dạng vật dụng trong cặp. Cô gái cũng không có phản ứng ngay, mà lấy di động từ trong ngăn lưới bên hông chiếc cặp ra, bấm bấm gì đó, rồi cất lại.

  Sau đó, cô xoay người lại, tay che trước túi lưới, nhìn Lâm Quốc Đông một cái.

  Đây là lần đầu hai người nhìn nhau. Lâm Quốc Đông rất nhanh quay đầu đi. Nhưng chỉ một cái liếc mắt, sự rộn rạo trong lòng không giảm ngược lại còn tăng. Dung mạo cô gái khá xinh, làn da mịn màng. Đặc biệt là phần cổ lộ ra, trắng mịn.

  Tim hắn đập nhanh hơn. Chiếc cổ này, nếu bóp trong tay, cảm giác sẽ thế nào?

  Cô gái mặt không biểu tình gì quay đầu đi.

  Cơn mưa bất chợt khiến giao thông có chút ùn tắt. Ngụy Huỳnh nhìn dòng xe cộ đông nghịt trước mặt, lòng nóng như lửa đốt. Anh không ngừng xem đồng hồ, nhưng bất luận là Đỗ Thành hay Nhạc Tiêu Tuệ, đều không có tin tức gì.

  Ý đồ của Nhạc Tiêu Tuệ rất rõ ràng: Dùng Mitsouko và mình, làm mồi nhử khiến Lâm Quốc Đông gây án lần nữa. Từ chuyện Lâm Quốc Đông từng có ý giết Trần Hiểu, khả năng hắn mắc câu là khá cao. Nhưng nguy hiểm mà Nhạc Tiêu Tuệ phải đối mặt cũng rất lớn. Nếu không kịp bắt được lúc Lâm Quốc Đông đang gây án, dù Nhạc Tiêu Tuệ có để lại chứng cứ, thì cái giá phải trả chính là sinh mạng của mình.

  Không biết vì nguyên nhân gì khiến Nhạc Tiêu Tuệ đưa ra quyết định này, dù là vì lão Kỉ hay Đỗ Thành, cái giá này khó tránh cũng quá lớn rồi.

  Ngụy Huỳnh không ngừng nói với bản thân không được nghĩ lung tung, tập trung tinh thần sắp xếp lại dòng suy nghĩ. Có lẽ bây giờ Nhạc Tiêu Tuệ và Lâm Quốc Đông ở cùng nhau, vị trí cụ thể không biết, hoàn cảnh xung quanh không biết, Lâm Quốc Đông đã mắc câu hay chưa cũng không biết. Nhưng nhiệm vụ cấp bách bây giờ không phải là bắt được Lâm Quốc Đông mà là ngăn Nhạc Tiêu Tuệ lại. Cho dù từ giờ sẽ kinh động tới Lâm Quốc Đông, mất đi cơ hội đưa hắn vào vòng pháp luật, cũng không thể trơ mắt nhìn Nhạc Tiêu Tuệ đi chết.

  Đang suy nghĩ, màn hình di động Ngụy Huỳnh chợt sáng, từng hồi chuông vang lên. Anh theo phản xạ nhìn vào, là Nhạc Tiêu Tuệ yêu cầu cuộc gọi video.

  Ngụy Huỳnh liền nín thở, không nghĩ ngợi nhiều ấn phím nghe.

  Trên màn hình là hình ảnh có chút dao động, không nhìn thấy gương mặt Nhạc Tiêu Tuệ. Phần lớn hình ảnh là cửa sổ và đầu người xếp thành hàng. Đồng thời tai nghe truyền tới từng tràng âm thanh không rõ, nghe kỹ hơn là giọng con gái, ngữ điệu bình lặng, không chút gợn sóng, vài chữ số có thể nhìn rõ được. Ngụy Huỳnh liền ý thức được, Nhạc Tiêu Tuệ đang trên xe buýt. Anh vội nói vào điện thoại: "Tiêu Tuệ, Tiêu Tuệ, cậu đang ở đâu?"

  Nhạc Tiêu Tuệ không trả lời, hình ảnh trên màn hình vẫn duy trì ở góc độ cũ. Vài giây sau, hình ảnh bắt đầu xoay chuyển mau chóng, sau khi lướt qua vài người nhìn không rõ mặt, liền dừng lại trong thân xe.

  Ngụy Huỳnh bỗng mở to mắt. Nửa thân trên của một người đàn ông xuất hiện trong màn hình, hắn ta nhìn thẳng về phía Nhạc Tiêu Tuệ, sau đó quay đầu đi. Đồng thời yết hầu động đậy lên xuống. Dù chỉ 2 giây ngắn ngủi, Ngụy Huỳnh vẫn có thể nhận ra hắn chính là Lâm Quốc Đông.

  Hình ảnh lần nữa chuyển động, trên màn hình lại xuất hiện cánh cửa sổ đó. Vài giây sau, cuộc gọi video kết thúc.

  Tim Ngụy Huỳnh đập thình thịch. Nhạc Tiêu Tuệ tuy không nói chuyện, nhưng nhất định là cô muốn thông qua đoạn clip truyền tin tức nào đó cho anh: Cô đích thực đang ở cạnh Lâm Quốc Đông, vả lại đối phương đã mắc câu.

  Nhưng bọn họ đang ở đâu?

  Ngụy Huỳnh ra sức nhớ lại mỗi hình ảnh và từng âm thanh trong đoạn clip đó. Dù chỉ thông qua cửa xe căn bản không thể phán đoán được đó là tuyến xe buýt nào. Nhưng cửa xe đầy nước mưa, nhìn không rõ cảnh vật bên ngoài, càng không biết vị trí chiếc xe buýt đó. Nhưng vừa nãy trong tai nghe truyền tới giọng nữ tựa hồ đang báo trạm, vả lại dãy số đó nghe như là 249.

   "Hoan nghênh quý khách đã đáp chuyến xe buýt tuyến 249.."

  Ngụy Huỳnh mau chóng mở baidu để tìm kiếm. Đích thực, trong tuyến xe buýt 249 có một trạm nào đó gần tiểu khu Lục Trúc Uyển. Vậy Nhạc Tiêu Tuệ và Lâm Quốc Đông không nghi ngờ gì nữa là đang trên chuyến xe đó. Nhưng trạm tới của họ ở đâu?

  Tuyến 249 là tuyến đường nằm ngang hai hướng nam bắc. Ngụy Huỳnh ngồi taxi đã sắp tới tiểu khu Lục Trúc Uyển, nếu theo sai phương hướng, sẽ càng lúc càng cách xa Nhạc Tiêu Tuệ.

  Ngụy Huỳnh bỗng bấn loạn, lo lắng nhìn quanh, tựa hồ muốn tìm kiếm bóng dáng Nhạc Tiêu Tuệ trên trạm xe buýt nào đó. Nhưng thông qua cửa xe bị nước mưa che khuất, cảnh vật bên ngoài chỉ là một mảng mông lung, căn bản nhìn không rõ. Anh đưa tay tới hạ cửa kính xe, lúc chạm vào tay cầm, anh bỗng dừng lại.

  Nước mưa.

  Ngụy Huỳnh nhìn chằm chằm ngoài cửa xe. Nước mưa đập vào lớp kính cửa xe mau chóng chảy xuống, để lại vết ngoằn nghèo, tựa như vô số dòng suối nhỏ đang chảy. Trong đầu anh liền hiện ra hình ảnh chiếc xe buýt trong đoạn clip vừa nãy. Trên cửa xe, nước mưa từ góc trái của lớp kính, chảy sang góc phải.

  Khi đó xe buýt đang báo trạm, rõ ràng vừa mới khởi hành, tốc độ không nhanh. Nước mưa trên cửa xe chạy thành một quỹ đạo, chiếc xe đi ngược hướng gió.

  Nghĩ tới đây, Ngụy Huỳnh vội bảo tài xế: "Bác tài, dừng xe."

  Tài xế nghe vậy liền từ từ dừng lại bên đường. Ngụy Huỳnh hạ cửa kính xuống, lặng lẽ quan sát nước mưa bên ngoài, phát hiện màn mưa dày đặc đang từ phía sau bay tới.

   "Quay đầu!" Ngụy Huỳnh lần nữa bảo tài xế, đồng thời đưa di động tới, chỉ vào tuyến đường trên bản đồ nói "Đi theo các trạm của tuyến 249."

   "Đã tới trạm cầu Hương Giang, xin mời những hành khách xuống trạm chuẩn bị.."

  Giọng nữ báo trạm lại lần nữa vang lên, một vài hành khách bắt đầu di chuyển về cửa xe. Cô gái cũng rời khỏi cây cột vịn, theo dòng người đi tới cạnh cửa xe.

  Tuyến xe buýt 249 giảm dần tốc độ, chậm rãi chạy vào trạm cầu Hương Giang. Cửa xe mở ra, hành khách nối đuôi nhau bước xuống, rồi tản đi. Cô gái kéo mũ áo bông lên che đầu, theo dòng người chậm rãi đi về phía trước.

  Lâm Quốc Đông hai tay bỏ túi áo, theo sau cô. Xuống xe, mùi hương nồng nàn trên người cô gái liền trở nên dịu nhẹ. May mà hai người đều đi nghịch hướng gió, mùi hương đó vẫn thoang thoảng chui vào khoang mũi hắn. Cô gái tựa hồ vẫn chưa phát hiện cái đuôi phía sau, không quay đầu lại cũng không nhìn quanh, vẫn thong thả bước đi, dáng vẻ tự tại.

  Sau khi đi khoảng 100m, cô gái rẽ vào một siêu thị. Lâm Quốc Đông do dự một chút, sau khi đợi ở cửa vài giây, cũng đi vào.

  Trong siêu thị cũng không đông lắm, Lâm Quốc Đông vừa nhìn đã phát hiện cô gái đang đứng lựa đồ bên kệ hàng. Hắn nhìn quanh một lượt, rồi đi thẳng tới khu đồ dùng nhà bếp.

  Giữa kệ dao, Lâm Quốc Đông giả vờ nhẫn nại lựa dao, nhưng ánh mắt thi thoảng vẫn hướng về cô gái. Trong tầm nhìn hạn hẹp, cô gái vẫn lưu luyến trước kệ hàng. Hắn không nhìn thấy được, cô gái không ngừng nhìn lên màn hình LCD treo phía trên.

  Đó là màn hình giám sát camera trong tiệm, hình ảnh trong đó chia thành 6 ô. Ngay từ lúc Lâm Quốc Đông bước vào, cho tới nhất cử nhất động của hắn trong khu đồ dùng nhà bếp, đều hiện rõ trên màn hình.

  Khóe miệng cô gái lộ ra nét cười, sau đó liền bị biểu tình căng thẳng thay thế.

  Lâm Quốc Đông sau cùng chọn một con dao nhà bếp nhỏ dài, nhìn cô gái vẫn đang ở khu thực phẩm, đứng dậy tới quầy thu ngân tính tiền. Sau khi thanh toán, hắn rời khỏi siêu thị trước, sau đó nấp đằng sau một trụ đèn bên đường, im lặng nhìn về hướng cửa siêu thị.

  Vài phút sau, cô gái cũng đi ra, trong tay còn cầm một túi nilon. Cô nhìn xung quanh, tiếp tục đi về hướng nghịch hướng gió.

  Lâm Quốc Đông ra khỏi trụ đèn, âm thầm theo sau.

  Trên con đường cách họ chừng mười mấy mét, một chiếc xe taxi vụt qua. Trong xe, một cậu con trai đang nhìn chằm chằm chiếc xe buýt phía trước, biểu tình lo lắng.

  Đã hơn 9h tối, người qua lại trên đường bắt đầu thưa dần. Cô gái vẫn duy trì tốc độ đi không nhanh không chậm. Vài phút sau cô rẽ bên phải, vào một con hẻm nhỏ.

  Lâm Quốc Đông theo tới đây. Đây là đường một chiều, hai bên đều là tòa nhà dân cư. Tuy không có đèn đường, nhưng ánh đèn vẫn tỏa ra từ cửa sổ của những hộ dân, khiến con đường này có chút sáng sủa. Cô gái đi phía trước cách hắn mười mấy mét, tháo tai nghe xuống, cúi đầu bấm màn hình điện thoại.

  Lâm Quốc Đông nhìn về phía trước, cuối hẻm là một tòa nhà tối đen như mực, hình như là một công trình dang dở. Hắn lại nhìn xung quanh, ngoài mình và cô gái đó ra thì không còn ai trong con hẻm nhỏ này nữa.

  Hắn bước nhanh hơn, vừa đi vừa lấy con dao nhà bếp mới mua lúc nãy, tháo vỏ bọc ra, bỏ vào trong túi. Không biết cô gái có phải ở gần đây hay không, nếu không ra tay nữa, e là mất đi cơ hội. Vài giây sau, hắn và cô gái chỉ cách một bước. Cô gái nghe tiếng bước chân từ đằng sau, theo phản xạ xoay người lại, Lâm Quốc Đông kề dao lên ngực cô.

   "Đừng động đậy!"

  Lâm Quốc Đông cố gắng khiến giọng mình trở nên trầm thấp hung dữ. Cô gái cũng thật sự bị hắn dọa, cả người lùi về sau một bước, sắc mặt trắng bệch.

   "Ông.. ông muốn gì?"

   "Đi về phía trước!" Lâm Quốc Đông đẩy đẩy cô gái "Không được kêu, nếu không tao xử mày!"

  Cô gái nhìn lưỡi dao sáng chói, không phản kháng, xoay người đi về phía trước.

  Lâm Quốc Đông nắm lấy tay trái cô gái, kề dao xuống eo cô, vừa để ý động tĩnh xung quanh, vừa áp giải cô gái đi về tòa nhà phía trước.

  Cô gái lén lấy di động trong ngăn lưới của ba lô đeo trước ngực, mở giao diện Wechat.

  Ngụy Huỳnh đứng dưới xe buýt, mau chóng nhìn quanh trong xe buýt tuyến 249. Hành khách trên xe cũng hiếu kỳ nhìn cậu thanh niên vẻ mặt đầy lo lắng này, đều quay đầu sang đưa ánh mắt trưng cầu về phía anh. Nhưng đều không phải là gương mặt Ngụy Huỳnh hy vọng nhìn thấy.

  Xe buýt rời trạm. Ngụy Huỳnh bước lên chiếc taxi đang đợi bên đường, nói với tài xế: "Tiếp tục chạy, đuổi theo chuyến kế tiếp."

  Chiếc taxi lướt nhanh đi. Ngụy Huỳnh lại gọi vào số Đỗ Thành. Điện thoại vừa kết nối, anh liền hỏi: "Cô ấy ở đâu?"

   "Ở giữa đường Hắc Sơn và đường Tùng Sơn, tôi sắp tới đó rồi, Trương Chấn Lương sẽ mang theo thiết bị tới." giọng Đỗ Thành rất vội, "Chúng ta chắc chắn sẽ tìm ra cô ấy, cậu không được đi đâu cả, đợi tin của tôi.."

   "Tôi đã ra ngoài rồi. Vừa nãy cô ấy và Lâm Quốc Đông cùng ở trên xe buýt tuyến 249, tôi không biết họ có phải đã xuống xe rồi hay không.." Ngụy Huỳnh bỗng trừng to mắt, trong cột thông báo phía trên màn hình, một tin nhắn Wechat bỗng xuất hiện.

  Anh không kịp suy nghĩ nhiều liền ấn menu, mở Wechat.

  Là Nhạc Tiêu Tuệ!

  Trong ô hội thoại, là tin nhắn check in: Cô ấy đang ở trong một con hẻm giữa đường Hắc Sơn và đường Tùng Sơn. Ngụy Huỳnh phóng to bản đồ, tên con hẻm hiện rõ trên màn hình.

   "Bác tài, quay đầu xe, hẻm 102 đường Hắc Sơn!" Ngụy Huỳnh lại gào lên trong điện thoại: "Cô ấy đang trong hẻm 102 đường Hắc Sơn!"

   "Được, tới ngay!" Đỗ Thành đã không kịp hỏi nguyên do "Cậu ở đầu hẻm đợi tôi, không được một mình.."

  Ngụy Huỳnh đã cúp máy, hai mắt nhìn chằm chằm vào bản đồ trên màn hình, và cả hình biểu tưởng của Nhạc Tiêu Tuệ.

  Cô gái không phản kháng, cũng không kêu cứu, mặc cho Lâm Quốc Đông kéo mình tới cuối con hẻm. Dọc đường, họ không gặp bất cứ người qua lại nào. Lâm Quốc Đông lần nữa đắm chìm trong mùi nước hoa trên người cô gái. Đoạn đường mấy chục mét sau cùng, hắn tựa hồ đưa mũi dán sát sau gáy cô gái.

  Ra khỏi con hẻm, phía trước là con đường dọc hai hướng nam bắc. Thi thoảng có một chiếc xe lướt qua trước mặt. Lâm Quốc Đông không thể không tập trung tinh thần, bắt chặt lấy tay trái cô gái, con dao dịch chuyển từ thắt lưng ra tới sau lưng cô gái.

   "Qua đường. Mày dám động đậy, tao đâm chết mày!"

  Cô gái theo bản năng thẳng eo lên, dưới sự áp giải của hắn, chậm rãi qua đường.

  Tòa lầu đó đứng sừng sững bên kia đường. Lâm Quốc Đông kéo cô gái đi vòng cả nửa tòa lầu, rất nhanh phát hiện ra lối vào. Đi vào trong, mùi ẩm ướt sộc vào mặt, dưới chân cũng cảm nhận được đá vụn và cát. Lâm Quốc Đông vuốt gương mặt đầy nước mưa của mình, nhìn quanh, sau cùng chỉ lên cầu thang bằng xi măng thô.

   "Mày, lên đó!"

  Cô gái trong bóng đêm yên lặng nhìn Lâm Quốc Đông, đối phương dưới phản chiếu của đèn đường, chỉ còn là một đường nét lờ mờ. Duy chỉ có con dao vẫn đang phát sáng. Cô đột nhiên rất muốn co giò chạy, thậm chí hoang tưởng ngay giây tiếp theo một lực lượng lớn cảnh sát sẽ bao vây tòa nhà này. Nhưng đêm vẫn yên tĩnh. Ngoài một trận mưa lớn và người đàn ông cầm dao ra, không có gì cả.

  Cô gái xoay người lại, chậm rãi trèo lên cầu thang. Lâm Quốc Đông theo sát cô, từng bước từng bước đi lên cầu thang. Cô gái lần nữa lấy di động từ ngăn lưới ra, mở chức năng ghi hình.

  Vào giây phút cuối cùng sắp tới, cô phải làm tốt chuẩn bị.

  Chia sẻ vị trí đã kết thúc.

  Ngụy Huỳnh sững sờ nhìn màn hình di động, mới vừa nãy, anh đã mất đi vị trí của Nhạc Tiêu Tuệ.

  Chiếc taxi thắng gấp một cái. Đầu Ngụy Huỳnh va vào tấm kính chắn gió phía trước. Anh không để tâm chỉ dụi dụi chỗ đau, xoay người hỏi: "Sao lại dừng xe? Chạy tiếp đi."

   "Tới rồi. Hẻm 102 đường Hắc Sơn." Tài xế chỉ biển phố bên đường "Đây là đường một chiều, không chạy xe vào được."

  Con hẻm vừa tối vừa dài, Nhạc Tiêu Tuệ kết thúc chia sẻ vị trí chính là phía tây con hẻm nhỏ này. Sớm tìm ra cô ấy một phút nào thì có thêm một phần khả năng sống sót của cô ấy.

   "Chạy vào!" Ngụy Huỳnh khẩn cầu "Tôi sẽ thêm tiền cho anh."

   "Không phải là chuyện tiền nong." tài xế đã bật đèn báo xe trống, máy đo km đã bắt đầu in phiếu "Bị khấu trừ hết làm sao tôi sống nữa đây?"

  Ngụy Huỳnh không thèm phí lời với anh ta nữa, ném tờ 100 tệ, nhảy xuống xe chạy nhanh vào con hẻm nhỏ.

  Trời vẫn đang mưa, và ngày càng lớn. Ngụy Huỳnh sau khi chạy được mấy chục mét, mặt mũi đầu tóc đều là nước mưa. Anh đánh giá dân cư hai bên đường, gia tăng tốc độ.

  Chỗ này không thể là nơi Lâm Quốc Đông ra tay được, họ chắc chắn ở nơi sâu hơn trong con hẻm này.

  Lúc này, một chiếc xe hơi lao tới. Ngụy Huỳnh bị chói mắt. Anh cố gắng mở mắt ra, muốn nhìn hình dáng và hành khách trong xe. Nếu đó là chiếc việt dã Paladin đời cũ do Đỗ Thành lái, và Nhạc Tiêu Tuệ bình yên vô sự ngồi bên trong thì tốt biết mấy.

  Một chiếc Volkswagen Tiguan lướt qua người anh. Đồng thời một dòng khí lưu bị khuấy động thổi loạt xoạt.

  Ngụy Huỳnh vô cùng thất vọng lòng chợt động, anh chạy về phía trước mấy bước, cuối cùng cũng nhìn rõ thứ đồ đó.

  Đó là một chiếc túi nilon mua hàng bình thường, bên trong là vài món đồ. Ngụy Huỳnh nhặt chiếc túi đó lên, mở ra xem phát hiện trong đó là một hộp bánh quy, một lon coca và hai túi khăn giấy. Xem kĩ hơn nữa, đáy túi còn một hộp thuốc lá.

  Thuốc lá Trung Nam Hải hàm lượng 5g.

  Tim Ngụy Huỳnh bỗng đập thình thịch. Đây là hiệu thuốc Nhạc Tiêu Tuệ thích. Nếu túi đồ này thật sự thuộc về Nhạc Tiêu Tuệ, vậy chí ít có thể nói rõ hai vấn đề: Thứ nhất, cô ấy chắc chắn từng đi vào con hẻm này; thứ hai, cô ấy đã gặp phải tình huống đột ngột nào đó.

  Nói cách khác, cô ấy bị Lâm Quốc Đông dẫn đi ngay tại nơi này.

  Đại não Ngụy Huỳnh bắt đầu xoay chuyển mau chóng: Con hẻm này không thích hợp để gây án, Nhạc Tiêu Tuệ nhất định đã bị dẫn tới một nơi nào đó. Căn cứ vào thời gian để phán đoán, có lẽ họ cách chỗ này không xa lắm.

  Anh ném túi đồ xuống, cố sức chạy về cuối hẻm.

  Vài phút sau, Ngụy Huỳnh đã ra khỏi con hẻm 102 đường Hắc Sơn, trước mặt anh là đường Tùng Sơn. Nhìn đường cái rộng lớn và xe cộ qua lại thưa thớt, Ngụy Huỳnh cần phải đưa ra quyết định lần nữa.

  Lỡ như cô ấy bị Lâm Quốc Đông bắt lên xe taxi?

  Ngụy Huỳnh vội lấy di động ra, gọi vào số Đỗ Thành.

   "A lô, tôi tới ngay đây." Điện thoại vừa kết nối, giọng lo lắng của Đỗ Thành truyền tới, "Cậu ở đâu?"

   "Tôi ở ngay đầu hẻm, không thấy họ." Ngụy Huỳnh tựa hồ gào thét "Không phải ông có thể xác định vị trí di động của Nhạc Tiêu Tuệ sao?"

   "Không thấy họ?" Đỗ Thành càng sốt ruột hơn "Định vị hiện rõ cô ấy đang ở chỗ giao nhau giữa hẻm 102 và đường Tùng Sơn mà."

  Chỗ giao nhau?

  Ngụy Huỳnh giơ di động lên, đứng yên tại chỗ nhìn quanh. Ngân hàng giao thông. Cửa hàng điện thoại di động Trung Quốc. Quán hải sản Hỉ Lai Thuận. Trường tiểu học đường Tùng Sơn..

  Một tòa nhà sừng sững đen ngòm trước mắt, giống một con quái thú khổng lồ đang nấp trong mưa.

   "Có một tòa nhà, là loại chưa được hoàn thành." Ngụy Huỳnh gào thét vào điện thoại "Tôi tới đó trước, ông phải mau lên!"

  Nói xong, anh cúp điện thoại, cắn răng, chạy về phía con quái thú khổng lồ đó.

  Lúc lên tới lầu 7, cô gái nghe Lâm Quốc Đông ở phía sau thấp giọng nói: "Dừng lại, đi vào trong."

  Cô gái làm theo xoay người, đi vào một khoảng trống hơi chếch về phía trước. Kiến trúc của tòa nhà này có lẽ dùng làm văn phòng, không gian rộng hơn nhiều so với những nhà bình thường. Chỉ là, vì đang trong tình trạng tạm ngừng, vách tường và dưới nền đều là xi măng thô. Gió lạnh mang theo nước mưa, có lẽ từ cái lỗ hỏng lớn để đặt cửa sổ sát đất bên dưới. Cảnh thành phố về đêm bên ngoài tòa lầu nhìn một cái là có thể bao quát hết.

  Lâm Quốc Đông nhìn quanh bãi trống một lượt, chỉ vào một chiếc ghế gỗ vứt bỏ nơi góc tường: "Đem nó tới đây."

  Cô gái làm theo. Chiếc ghế gỗ là đồ dùng để thi công, được đóng từ mấy tấm ván đơn giản, nhìn càng giống một chiếc giá gỗ hơn, bên trên đầy những xi măng đã khô.

  Lâm Quốc Đông cầm dao chỉ về phía cô gái: "Mau cởi áo ngoài ra!"

  Cơ thể cô gái khẽ run rẩy. Cô chậm rãi bỏ cặp xuống, cẩn thận đặt xuống nền nhà, để túi lưới trên dây đeo nhắm thẳng vào ghế gỗ. Sau đó, cô cởi áo bông ra cầm trên tay.

   "Trải xuống ghế gỗ."

  Cô gái có chút rụt rè, nắm lấy góc áo không buông. Lâm Quốc Đông bước lên trước, giật lấy chiếc áo bông, trải qua loa lên ghế gỗ.

   "Nằm lên đó!"

  Cô gái bắt đầu lùi về sau, trên mặt càng lộ rõ vẻ sợ hãi.

   "Đừng.."

  Lâm Quốc Đông nắm lấy cánh tay cô, lôi cô xềnh xệch tới trước ghế gỗ, đẩy cô nằm xuống ghế gỗ. Hai tay cô gái che trước ngực, hai chân khép chặt lại, không ngừng vùng vẫy.

  Lâm Quốc Đông đã thở như trâu, hai mắt đỏ ngầu. Hắn kề dao lên cổ cô gái. Cái đau đột ngột kéo tới khiến cô gái khẽ thét lên một tiếng, sau đó toàn thân cứng đờ, bất động.

  Lâm Quốc Đông đè nửa người lên cô gái, kéo áo khoác màu đỏ đô trên người cô gái xuống, lộ ra áo thun màu đen dài tay bên trong. Hắn nhìn phần ngực cao vút đang kịch liệt nhấp nhô, rồi liền vùi mặt vào đó.

  Ngay lập tức mùi hương quen thuộc xộc vào mũi, bay thẳng tới não.

  Mùi vị ngọt ngào. Mùi vị phản bội. Mùi vị kích thích tính dục bộc phát. Mùi vị giết chóc vô tình.

  Hởi thở ẩm nóng của Lâm Quốc Đông phả xuống cổ cô gái. Trong giây phút đó, nỗi sợ hãi trong lòng cô gái ngày càng mãnh liệt xông thẳng lên đầu. Một sợi dây nào đó trong não "pặc" một tiếng liền đứt ra. Dũng khí và lòng tin trước giờ vẫn chống đỡ cho cô cũng sụp đổ hoàn toàn. Tất cả quyết tâm, kế hoạch đều bị cô ném sạch sành sanh. Cô chỉ biết, người đàn ông đang trên người mình đã cưỡng hiếp, giết chết bốn người phụ nữ. Và kết cục của cô, cũng sẽ giống với những người phụ nữ kia.

  Ngụy Huỳnh cậu đang ở đâu?

  Đỗ Thành ông đang ở đâu?

  Toàn bộ tư duy của cô gái đều bị nỗi sợ hãi chiếm cứ. Cô co hai chân lại, ra sức đẩy Lâm Quốc Đông ra, đồng thời tuyệt vọng kêu cứu: "Cứu tôi với! Cứu tôi với!"

  Lúc cách chỗ giao nhau giữa hẻm 102 và đường Tùng Sơn chừng mấy chục mét, Đỗ Thành liền thấy tòa nhà Ngụy Huỳnh nói. Nhìn vào, là một tòa nhà văn phòng đang nghỉ đông, đợi mùa xuân tới rồi mới xây dựng tiếp. Trang trí bờ tường ngoài vẫn chưa tiến hành, cả tòa lầu là một hình hộp xi măng vuông vức. Những ô cửa sổ chưa được lắp kính tối đen như mực. Đỗ Thành tay nắm vô lăng, vừa tìm chỗ đỗ xe, vừa mau chóng đánh giá những ô cửa sổ đen ngòm đó, thử tìm chút ánh sáng trong đó.

  Tòa lầu bị một bức tường bằng gạch đỏ bao vây, phía cạnh đường Tùng Sơn có một chỗ hỏng, có lẽ là nơi thường ngày công nhân và xe cộ ra vào. Đỗ Thành chạy xe qua đó, đồng thời đưa tay cầm lấy chiếc túi đặt trên ghế phụ. Đột nhiên, trong tầm mắt ông xuất hiện ánh sáng chói lóa, trong đó, một bóng đen khổng lồ như ẩn như hiện. Sau đó, ông liền cảm thấy cả người mình đều bay về bên phải, đồng thời, một tiếng đụng lớn vang lên bên tai.

  Sự va chạm mãnh liệt tới đột ngột khiến ông như trẹo cả cổ, đại não cũng trong giây phút đó trở nên trống rỗng. Trong cơn đau kịch liệt chỗ xương cổ, vài giây sau Đỗ Thành mới ý thức được, có một chiếc xe từ bên trái đâm mạnh tới.

  Ông theo phản xạ quay đầu nhìn lại, một chiếc Honda CRV đang đâm vào bên trái chiếc việt dã Paladin. Động cơ vẫn đang hoạt động, xe mình đang bị đối phương chầm chậm húc vào bờ tường bên phải. Cuối cùng, xe việt dã Paladin bị đẩy tới sát bờ tường, không thể di chuyển được nữa.

  Đỗ Thành bị đụng tới đầu choáng mắt hoa, vừa sợ hãi vừa tức giận. Túi khí trên ghế lái của chiếc Honda CRV đã bung ra, không nhìn thấy được hình dáng của người lái. Nhưng Đỗ Thành cảm thấy chiếc xe này rất quen mắt, một loại dự cảm không lành chợt dấy lên trong lòng.

  Mũi xe Honda CRV đã biến dạng, một luồng khí đang từ khe hở bốc ra. Đột nhiên cửa xe ngay buồng lái bị đẩy ra, một bóng dáng cao lớn lảo đảo bước xuống, vừa đi vừa xoa cổ.

  Đỗ Thành bỗng trừng to mắt.

  Người đó chính là Mã Kiện.

  Đỗ Thành liền ý thức được ý đồ của đối phương: Ông ta nhất định cũng biết Lâm Quốc Đông ở trong tòa nhà này, cú đâm xe vừa rồi chính là muốn vây mình trong xe. Và chuyện tiếp theo Mã Kiện làm không cần nghĩ cũng biết.

  Trong phút chốc, đủ loại cảm xúc dấy lên trong lòng Đỗ Thành. Sợ hãi, tức giận, lo lắng, cừu hận. Nó khiến ông mất đi năng lực sắp xếp từ ngữ, chỉ có thể trừng mắt nhìn Mã Kiện, đồng thời phát ra tiếng gào thét như con thú bị thương.

  Mã Kiện chỉ nhìn ông một cái, liền rút một cây gậy cảnh sát ra, xoay người chạy vào tòa nhà.

  Hành động mau lẹ của ông ta khiến Đỗ Thành bừng tỉnh. Theo bản năng ông đẩy cửa xe, phát hiện bị chiếc Honda CRV kẹp chặt, cửa xe không cách nào mở ra được. Ông lại xoay người nhìn sang ghế phụ, thấy ngoài cửa xe là bức tường bằng gạch đỏ, liền từ bỏ cách nghĩ xuống xe từ bên phải.

  Đỗ Thành tháo dây an toàn ra, treo ra ghế sau, đưa tay mở cửa sau của xe. Cửa xe tuy đã được mở, nhưng chỉ là một khe hở nhỏ. Bộ phận Mã Kiện chọn để đâm vào vô cùng chuẩn xác, để phần đầu của chiếc Honda CRV chắn giữa phần đầu và sau của chiếc xe. Đỗ Thành muốn mở cửa xe để thoát thân tuyệt đối không thể nào.

   "ahihi!"

  Đỗ Thành tức giận. Ông ngã ngửa lên ghế sau, đưa chân lên, ra sức đạp cửa sau của xe.

  Vừa xông vào tòa nhà, Ngụy Huỳnh liền vấp gạch vụn té ngã. Anh mệt mỏi bò dậy, cảm giác đầu gối và cùi chỏ đều vô cùng đau nhức. Anh không kịp xem xét vết thương, sau khi quan sát xung quanh một lượt, liền men theo cầu thang bằng xi măng chạy lên trên.

  Lầu hai không người, lầu ba không người.

  Ngụy Huỳnh chạy tới thở hồng hộc. Nhưng xung quanh anh đều không chút động tĩnh, cũng không thấy bóng dáng con người. Lẽ nào mình đã tìm nhầm chỗ, hoặc là Nhạc Tiêu Tuệ đã bị hại rồi?

  Lầu bốn cũng không có người.

  Anh không chạy nổi nữa, cúi người, tay chống vào đầu gối, thở kịch liệt. Trải qua một đêm bôn ba, thêm vào đó tinh thần căng thẳng cao độ, thể lực Ngụy Huỳnh đã rút cạn. Anh nhìn quanh, mượn ánh sáng yếu ớt của đèn phố từ bên ngoài chiếu vào, chỉ có thể phân biệt được đại sảnh rộng lớn và những ô cửa đen ngòm.

  Cậu ở đâu?

  Sau khi đợi hơi thở bình ổn lại đôi chút, âm thanh bên tai cũng trở nên rõ ràng hơn. Chợt anh nghe thấy trên đỉnh đầu truyền tới tiếng ẩu đả và kêu cứu yếu ớt. Ngụy Huỳnh liền nín thở, cả người khẽ run rẩy.

  Là giọng của Nhạc Tiêu Tuệ.

  Anh như được tiếp sức, chạy thẳng lên lầu.

  Cô ấy ở đây!

  Cô ấy còn sống!

  Lúc chạy qua chiếu nghỉ, Ngụy Huỳnh liếc thấy một cây thép nằm ở góc tường, tiện tay cầm lên. Không ngờ kéo một cái, liền cảm thấy rất nặng, nhìn lại thì ra một đầu của thanh thép còn bị dính một mảng xi măng. Anh không còn tâm trạng mà đi tìm vũ khí cầm tay khác, lôi thanh thép ra chạy lên lầu.

  Cô gái cố sống cố chết vùng vẫy khiến Lâm Quốc Đông có chút ngạc nhiên. Vốn tưởng bản thân đã có thể tùy ý chơi đùa cô gái đã bị dọa chết khiếp này rồi, nhưng bây giờ hắn không thể không nghĩ cách khống chế cô ta. Trên thực tế, Lâm Quốc Đông cũng không quen dùng dao, trước đây hắn chỉ dùng nó để giải phẫu cơ thể của những phụ nữ đã chết. Cho nên trong lúc giằng co, trên người cô gái bị thương nhiều chỗ, máu tươi nhớp nháp dính đầy tay, đầy mặt Lâm Quốc Đông, khiến hắn ngày càng lo lắng.

  Trong cơn cuồng nộ, sát ý bỗng trổi dậy. Tay Lâm Quốc Đông chạm tới mái tóc dài của cô gái, sau đó liền nắm chặt lấy, dùng sức kéo xuống. Đầu cô gái bị kéo nghiêng sang một bên, lộ ra chiếc cổ trắng ngần.

  Được thôi, dù là máu tươi tung tóe, thì đây cũng là một xác chết có sức hấp dẫn, hoàn toàn có thể thỏa mãn bản thân mình.

  Lâm Quốc Đông giơ dao lên..

  Đột nhiên, bên tai truyền tới tiếng quát lớn, dù xa nhưng rất rõ.

   "Dừng tay!"

  Tay Lâm Quốc Đông dừng giữa chừng, theo phản xạ quay đầu lại, nhìn xuống dưới cầu thang. Nhưng ở đó không có ai, chỉ có thể nghe thấy tiếng bước chân nặng nề và tiếng va chạm "Ầm ầm" có quy luật.

  Lâm Quốc Đông và cô gái đều sững sờ.

  Vài giây sau, một bóng dáng gầy yếu xuất hiện ngay lối ra vào ở lầu 7. Dưới ánh sáng yếu ớt, có thể nhìn ra đây là một chàng thanh niên hơn 20 tuổi, dáng người lom khom, trong tay còn lôi theo một thanh thép.

   "Lâm Quốc Đông.." giọng nói cậu thanh niên trộn lẫn nhịp thở kịch liệt, nói ngắt quãng "Mày.. mày thả cô ấy ra!"

  Chàng trai bước lên trước một bước, thanh thép trong tay kéo lê trên nền nhà, đầu còn lại của thanh thép mang theo mảnh xi măng ma sát với nền nhà phát ra tiếng xoạt xoạt.

   "Thả cô ấy ra!"

  Lâm Quốc Đông đột nhiên cảm thấy hoài nghi: Sao thằng nhãi đó biết tên mình?

  Chàng trai lại tới gần thêm bước nữa, đường nét của anh cũng ngày càng rõ ràng hơn. Gương mặt đầy mồ hôi và nước mưa, một đôi mắt cháy bừng phẫn nộ và cảnh giác đang lấp lánh.

   "Ngụy Huỳnh.." cô gái lại bắt đầu vùng vẫy, mang theo tiếng khóc cầu cứu anh "Mau cứu mình với!"

  Chàng trai nghiến răng, thử giơ thanh thép lên, nhưng tảng xi măng to lớn chỉ cách mặt đất được vài mm, lại rơi xuống. Lúc chàng trai kiệt sức thử lại lần nữa, đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân vội vã từ sau truyền tới. Cùng lúc một bàn tay đẩy anh ra.

  Một bóng dáng cao lớn xuất hiện bên cạnh Ngụy Huỳnh. Ngụy Huỳnh tưởng là Đỗ Thành tới, nhưng ngẩng đầu lên nhìn lại là một gương mặt đàn ông xa lạ.

  Mái đầu hoa râm. Nếp nhăn ngang dọc trên gương mặt chữ điền. Chàng trai mím chặt môi, đôi mắt nhìn Lâm Quốc Đông chằm chằm, ra lệnh cho Ngụy Huỳnh: "Tránh ra!"

Đối mặt với cục diện đột ngột này khiến Lâm Quốc Đông hoảng hốt. Theo bản năng hắn giữ chặt cô gái, kề dao lên cổ cô, từ từ lùi ra sau.

   "Đừng qua đây, nếu không tao giết nó!"

  Ngụy Huỳnh liền khẩn trương. Anh đã thích ứng được với ánh sáng lờ mờ trong phòng, đồng thời cũng phát hiện trên người Nhạc Tiêu Tuệ loang lỗ vết máu.

   "Mày không được làm bậy! Thả cô ấy ra!"

  Tầm nhìn của người đàn ông từ trên người Lâm Quốc Đông chuyển sang cổ của cô gái, dừng lại trên mũi dao đã đâm vào da thịt cô, đột nhiên cười.

   "Thằng nhóc này, gan cũng lớn lắm."

  Ông bước lên trước một bước, đứng ngay chỗ ánh sáng chiếu vào. Lâm Quốc Đông nhìn gương mặt ông, chợt phát hiện, người đàn ông này như từng gặp qua đâu đó.

   "Mày còn gì để nói nữa không, hả?" người đàn ông hơi giơ tay lên, dùng sức vung một cái, một cây gậy cảnh sát xuất hiện trong tay "Lâm Quốc Đông."

  Lời còn chưa dứt, người đàn ông đã lao tới, gậy cảnh sát giơ lên cao.

   "Ông đừng tới đây, tôi.." Lâm Quốc Đông kinh sợ, tay dùng thêm lực, lưỡi dao cứa vào cổ cô gái. Nhưng người đàn ông hoàn toàn không vì uy hiếp của hắn và tiếng kêu đau đớn của cô gái mà dừng lại, chớp mắt, đã lao tới trước mặt Lâm Quốc Đông.

  Không đợi hắn kịp phản ứng, gậy cảnh sát đã phá không bay tới, vù vù giáng xuống. Lâm Quốc Đông theo phản xạ né, gậy cảnh sát giáng mạnh xuống vai hắn.

  Trong cơn đau, Lâm Quốc Đông chợt ý thức được mình đã trúng bẫy, cô gái cũng không phải là miếng mồi tình cờ gặp, mà là một mồi nhử, mà bị bắt, lại chính là Lâm Quốc Đông. Vả lại, hắn nhận ra người đàn ông đó chính là một trong số những cảnh sát điều tra vụ án Hứa Minh Lương năm đó. Vậy mục đích của hắn căn bản không phải cứu cô gái này mà là dồn mình vào chỗ chết!

  Nhanh như chớp, gậy cảnh sát lại giáng mạnh xuống.

  Lâm Quốc Đông cố gắng trốn sau người cô gái, không ngừng lùi ra sau. Người đàn ông tựa hồ hoàn toàn không lo lắng tới chuyện có làm cô gái bị thương hay không, vẫn nhắm chuẩn các góc đánh vào đầu Lâm Quốc Đông. Trong tiếng thét của cô gái và cảm giác đau đớn không ngừng giáng xuống người, cảm giác sợ hãi của Lâm Quốc Đông ngày càng mãnh liệt.

  Máu đã từ đầu chảy xuống, che mờ một bên mắt hắn. Trong lúc né tránh, con mắt còn lại của Lâm Quốc Đông chợt cảm thấy được một tia sáng, đồng thời, gió lạnh từng cơn thổi lên mặt.

  Bọn họ đã đánh nhau dồn tới bên cửa sổ.

  Đột nhiên, trong nỗi tuyệt vọng sâu sắc kích phát bản năng sinh tồn. Cô gái đã không còn bất kỳ tác dụng che chắn, ngược lại còn là một phiền toái. Mày đã muốn tao chết, vậy mọi người cùng chết. Mày có gậy cảnh sát, tao có dao. Dù có chết, cũng phải kéo theo một đệm lưng!

  Lâm Quốc Đông gầm lên, đẩy mạnh cô gái một cái. Cơ thể cô gái liền mất thăng bằng, loảng choảng một lúc, chân phải vấp bậu cửa sổ bằng xi măng cao chưa tới 20mm, cả người nghiêng ra bóng đêm nguy hiểm ngoài cửa sổ.

  Phút chốc, ai nấy có mặt tại đó tựa hồ đều bị đứng hình.

  Tay người đàn ông đang giơ giữa không trung, gậy cảnh sát đen nháy đang đợi giáng xuống. Ông quay đầu sang hướng ngoài cửa sổ, hai mắt chữ A mồm chữ O..

  Ngụy Huỳnh vẻ mặt kinh sợ, nửa thân trên nghiêng về phía trước, tay phải đưa ra..

  Cô gái hơi ngửa đầu lên, mái tóc dài tung bay trong màn đêm. Hai tay cô quờ quạng vô ích, tựa hồ như muốn nắm lấy thứ gì đó. Vì cô biết, sau lưng cô là độ cao hơn 20m.

  Thời gian hoạt động trở lại.

  Cô gái chỉ kịp kêu thất thanh liền ngã xuống dưới.

  Người đàn ông đầu óc liền trống rỗng, tựa hồ máu trong người đều dồn xuống chân, ông vứt gậy cảnh sát, xoay người lao về hướng cửa sổ.

  Mái tóc dài của cô gái đã biến mất khỏi cửa sổ, trước mắt chỉ còn lại một cánh tay đang vùng vẫy. Người đàn ông đạp mạnh một cái, cả người bay tới đó. Đồng thời, tay phải của ông ra sức đưa về phía cánh tay đó.

  Vào giây phút nắm được cánh tay đó, theo bản năng nắm bàn tay lại, giữ chặt cánh tay mảnh mai ấy. Sau đó, ông liền cảm giác ngực truyền tới cảm giác đau mãnh liệt, nửa thân trên đập mạnh vào bậu cửa sổ xi măng.

  Vừa bắt được bàn tay thì người đàn ông cũng ngã bên cửa sổ. Ông mau chóng dạng chân ra, ra sức dùng mũi giày móc vào nền xi măng thô. Dù như vậy ông vẫn bị kéo đi khoảng nửa mét, nửa thân trên đều soài trên bậu xi măng.

  Nhưng ông đã bắt được người con gái đang rơi xuống lầu!

  Mọi hành động xảy ra trong chớp mắt. Ngụy Huỳnh không biết Nhạc Tiêu Tuệ có bị rơi xuống dưới hay chưa. Anh cố sức chạy tới bên cửa sổ, trước mắt chỉ có người đàn ông đang nằm sóng soài trên nền đất và bóng đêm được tô điểm bởi đèn đường. Đột nhiên trong tầm mắt xuất hiện một bóng đen đang đong đưa. Sau đó anh liền cảm giác trán bị đập mạnh một cái.

  Trong tiếng ván bị vỡ vụn và cơn chóng mặt ập đến, Ngụy Huỳnh té ngửa, khóe miệng ngập tràn mùi máu tanh.

  Động tác ném chiếc ghế gỗ đi dường như đã tiêu hao toàn bộ khí lực của Lâm Quốc Đông. Hắn khom người xuống, thở hổn hển vài hơi, rồi thẳng người dậy, cười hì hì.

  Hắn vốn muốn chết chung với đối phương. Không ngờ tên cảnh sát ngu ngốc này lại chạy tới đó trước để cứu cô gái đang rơi xuống. Bây giờ, hắn ta và cô gái đó đang chỗ cửa sổ không thể động đậy được gì, thằng nhãi kia cũng bị đánh ngã dưới đất, cục diện đã bị Lâm Quốc Đông khống chế. Tiếp theo, chỉ cần giải quyết chúng là xong.

  Lâm Quốc Đông mặt đầy máu tay cầm dao, bước từng bước về phía người đàn ông đang nằm sóng soài dưới đất. Con mắt bị máu che mờ, bỗng xuất hiện hàn quang.

  Tiếng cười của Lâm Quốc Đông và tiếng bước chân từ đằng sau khiến người đàn ông hoàn hồn. Ông rất rõ toàn thân mình đang lồ lộ dưới lưỡi dao của đối phương. Nhưng ông không làm được gì, bất kỳ động tác nào đều có thể khiến mình và cô gái đều sẽ ngã xuống dưới.

  Thời gian cấp bách, chỉ có hai lựa chọn: Thứ nhất, phải mau chóng kéo cô gái lên, một khi cô ấy an toàn, mình dư sức đối phó với Lâm Quốc Đông; thứ hai..

  Cô gái đang bị treo lơ lửng trong không trung. Bản năng sinh tồn khiến cô ra sức kéo lấy tay áo người đàn ông. Cô không dám nhìn xuống, càng không dám tưởng tượng nền đất cách 20m bên dưới có bao nhiêu cứng.

  Tay phải của cô được người đàn ông nắm chặt. Hai chân cô quẫy đạp, vùng vẫy trong không trung, đồng thời cố gắng đưa tay trái qua đó, thử để mình an toàn hơn.

  Phía trên cô, có thể thấy nửa thân trên và gương mặt gồng tới đỏ bừng của người đàn ông. Người đàn ông cũng đưa tay trái ra, muốn bắt lấy tay cô gái. Ngón tay đôi bên chạm vào nhau mấy lần nhưng từ đầu tới cuối vẫn không cách nào nắm chặt lấy nhau được.

  Cô gái nãy giờ vẫn đang vùng vẫy trong không trung đột nhiên dừng lại. Hai mắt tròn xoe, nhìn chằm chằm phía sau người đàn ông.

   "Mau! Mau lên!" cô gái lại bắt đầu vùng vẫy, "Hắn.. hắn đang ở phía sau ông!"

   "Câm mồm!" người đàn ông biết chuyện không hay rồi, sắc mặt đen như gan heo, tay trái vẫn cố gắng bắt lấy tay cô gái.

  Cô gái đã sợ hãi tới không gì sánh bằng, cô trơ mắt nhìn Lâm Quốc Đông đứng bên cửa sổ, từ cao nhìn xuống người đàn ông vẫn đang cô gắng, vung dao lên cao.

  Sau một luồng sáng lạnh, cơ thể người đàn ông đờ ra một chút. Sau đó, mắt ông trừng to, cơ mặt kịch liệt run rẩy.

   "Bỏ tay ra!" cô gái cuối cùng cũng thốt nên lời "Ông mau buông tay ra!"

  Đó là lựa chọn thứ hai. Nhưng ông không thể.

  Người đàn ông nhìn cô gái chằm chằm, gương mặt đã bắt đầu méo mó. Ông vặn tay trái, đưa tới tay phải cô, nắm chặt lấy nó.

  Lại một luồng sáng lạnh.

  Tiếng vụn vỡ của lưỡi dao đâm vào xương vang lên trong đêm vô cùng rõ ràng. Lâm Quốc Đông nhìn lưỡi dao chỉ vào được một nửa, tựa hồ rất không hài lòng với bản thân mình. Hắn thử rút dao ra, nhưng lưỡi dao bị mảnh xương vỡ kẹp chặt khó mà dịch động. Hắn suy nghĩ một hồi, dùng hai tay cầm chặt cán dao, dùng sức ấn xuống.

  Mỗi lần ấn xuống, cơ thể người đàn ông lại khẽ run rẩy. Ông duy trì tư thế cũ, dùng hai tay nắm chặt lấy tay cô gái cố định nơi cửa sổ.

  Cô gái bị treo lơ lửng trong không trung. Đã không còn sức vùng vẫy, chỉ sững sờ nhìn vào đôi mắt dần trở nên trống rỗng của người đàn ông. Chợt vài giọt dịch thể ấm nóng lại nhớp nháp rơi xuống mặt cô. Đồng thời, cô thấy rất nhiều máu đang chảy từ bên dưới người đàn ông, men theo khe hở giữ ngực và bậu xi măng chảy xuống.

   "Thả tay ra đi, ông mau thả tay ra." Cô gái khóc thành tiếng, vô lực rung lắc đôi tay to lớn như gọng kìm đó "Ông không được chết, thả tay ra đi.."

  Người đàn ông đã không thể suy nghĩ thêm, ông nhìn gương mặt đầy nước mắt của cô gái, trong đầu chỉ còn một ý niệm: Cô không được rơi xuống.

  Nhưng hô hấp của ông ngày càng yếu, ý thức cũng theo dòng máu tươi không ngừng phun ra dần rời xa bản thân. Ông dùng chút sức còn sót lại tập trung vào hai tay, đồng thời lấy hết hơi cuối cùng lớn tiếng gọi: "Thành.."

  Đỗ Thành đã lên tới lầu 4 toàn thân khẽ chấn động, ông đưa mắt nhìn tầng trên, sắc mặt trắng bệch. Sau đó, ông liền chạy lên trên.

  Ngụy Huỳnh miễn cưỡng mở mắt ra, mọi thứ trước mắt quay mòng mòng. Vài giây sau, tầm nhìn khôi phục lại ban đầu, tình hình bên cửa sổ khiến đôi đồng tử của anh bỗng chốc co rút lại.

  Người đàn ông vẫn nằm sóng soài trên mặt đất, bất động. Lâm Quốc Đông nửa quỳ bên cạnh, hai tay ấn chặt cán dao, đang muốn thử ấn hết lưỡi dao vào sau lưng người đàn ông.

  Đồng thời, tiếng khóc mơ hồ của Nhạc Tiêu Tuệ cũng từ trong gió lạnh truyền tới.

   "A.." Ngụy Huỳnh phát ra một tiếng kêu vừa kinh vừa hãi. Anh bò dậy, thuận tay cầm lấy một miếng ván, đập mạnh về phía Lâm Quốc Đông.

  Tiếng kêu làm kinh động tới Lâm Quốc Đông. Hắn quay đầu lại, mau chóng đứng lên. Ngụy Huỳnh đã lao tới trước mặt, dùng hết sức giơ tấm ván lên đánh vào đầu hắn. Lâm Quốc Đông vội né. Ngụy Huỳnh đánh không trúng, cả người mất thăng bằng. Lâm Quốc Đông nhắm chuẩn cơ hội, đạp mạnh vào sau thắt lưng anh.

  Ngụy Huỳnh kiệt sức ngã xuống, khóe miệng chảy máu không ngừng. Anh vừa xoay người lại, mặt lại bị Lâm Quốc Đông đá trúng.

   "Muốn hại tao!" Lâm Quốc Đông gằng từng tiếng "Bọn bay đừng mơ!"

  Toàn thân hắn dính đầy máu tươi và bùn đất trông giống một con ác quỷ, trong mắt là sát ý điên cuồng. Hắn nhìn quanh một vòng, cầm thanh thép lên, dùng đầu có tảng xi măng nhắm chuẩn phần đầu của Ngụy Huỳnh đang gắng sức bò dậy, giơ lên cao..

   "Lâm Quốc Đông!"

  Lại một tiếng quát vang lên ngay lối cầu thang. Lâm Quốc Đông khẽ run rẩy, nhìn về phía giọng nói, thấy một người đàn ông đang từ trong bóng tối mau chóng lao về phía mình.

   "Con bà nó!" mắt thấy lại có người tới viện trợ, Lâm Quốc Đông đã không còn tâm trạng mà đánh nữa. Hắn ném thanh sắt về phía người đàn ông, sau đó xoay người chạy theo lối cầu thang phụ.

  Đỗ Thành né thanh thép đang bay tới, đuổi theo Lâm Quốc Đông. Vừa chạy được vài bước, liền nghe dưới đất có một người đang gào lên: "Đừng đuổi nữa, cứu.. cứu người trước đã!"

  Đỗ Thành lúc này mới ý thức được Ngụy Huỳnh đang quỳ bò trên mặt đất. Đầu tóc mặt mũi toàn máu và bụi bẩn, Ngụy Huỳnh chỉ phía cửa sổ, giọng nói đã hoàn toàn khàn đặc "Mau, ông ấy.. ông ấy và Nhạc Tiêu Tuệ.."

  Lúc này Đỗ Thành mới nhìn thấy Mã Kiện đang nằm sóng soài, bất động dưới nền đất.

  Và con dao cắm sâu vào lưng ông.

  Dù có hai người giúp sức, Đỗ Thành và Ngụy Huỳnh vẫn tốn rất nhiều sức mới có thể kéo Nhạc Tiêu Tuệ lên. Cô gái vừa thoát hiểm, không xem thương thế của mình ngay mà chạy tới bên cạnh Mã Kiện, gào khóc không ngừng lay người ông.

  Mã Kiện mặt đã không chút huyết sắc, bờ môi trắng bệch. Nhưng tay ông vẫn như gọng kìm nắm chặt lấy tay Nhạc Tiêu Tuệ.

  Đỗ Thành ôm Mã Kiện, chỗ ống tay áo, máu tươi đầm đìa. Ông quay đầu kêu gào với Ngụy Huỳnh: "Gọi 120, mau!"

  Ngụy Huỳnh trả lời rồi làm theo. Đỗ Thành lại nhìn sang Nhạc Tiêu Tuệ: "Chuyện này, mẹ kiếp rốt cuộc là thế nào?"

  Cô gái đã khóc tới nói không ra lời. Cô quỳ xuống đất, tay trái ôm mặt, tay phải còn bị Mã Kiện nắm chặt.

  Đỗ Thành nghiến răng, vỗ vỗ mặt Mã Kiện: "Mã Kiện, Mã Kiện, mau tỉnh lại!"

  Đầu Mã Kiện lắc lư theo cái vỗ của Đỗ Thành. Vài giây sau, ông từ từ mở mắt, nhìn thẳng Đỗ Thành, tựa hồ đang phân biệt đối phương là ai.

   "Thành.." biểu tình Mã Kiện thả lỏng hơn nhiều "Ông mẹ kiếp cuối cùng cũng tới rồi.."

   "Tôi tới rồi." Đỗ Thành vội trả lời "Ông yên tâm, mọi người đều không sao."

  Mã Kiện từ từ quay đầu lại, sau cùng nhìn về phía Nhạc Tiêu Tuệ đang không ngừng khóc lóc.

  Đôi tay đang nắm chặt phút chốc buông ra.

   "Không sao thì tốt." giọng ông vô cùng yếu ớt, "Không sao thì tốt.."

  Đỗ Thành cảm giác cơ thể Mã Kiện ngày một nặng. Đồng thời, nhiệt độ cơ thể ông đang xuống mau chóng. Nỗi sợ hãi mãnh liệt dâng trào trong tim, Đỗ Thành chỉ có thể ôm chặt lấy Mã Kiện, miệng không ngừng an ủi ông.

   "Ông sẽ không sao đâu.. nhất định không sao, xe cứu thương tới ngay thôi.."

  Mã Kiện khẽ cười: "Lần này e là mẹ kiếp không xong rồi.."

  Lời còn chưa dứt, ông đã bắt đầu ho kịch liệt. Rất nhiều máu bắn lên người, lên mặt Đỗ Thành. Ông không lau đi, cũng không kiểm tra xem, tay càng dùng sức hơn nữa, ôm lấy cơ thể đang dần lạnh ngắt của Mã Kiện, bất lực nhìn ra bóng đêm ngày càng sâu lắng bên ngoài cửa sổ.

   "Tôi, thật mẹ kiếp quá ngu ngốc.. tôi vốn định.." Mã Kiện ngừng ho, ông chậm rãi đưa một bàn tay lên, nắm lấy cổ áo Đỗ Thành "Thật ra, qua rồi tôi mới nghĩ lại, dù tối đó tôi tới nhà Lâm Quốc Đông, tôi cũng sẽ không để cô gái đó chết.. ông tin không?"

  Đỗ Thành cúi đầu, trong tầm nhìn mơ hồ của Mã Kiện. Ông gật đầu: "Tin."

   "Hì hì" Mã Kiện cười, thả cánh tay đang nắm cổ áo của ông ra, vỗ vỗ vai Đỗ Thành "Cảm ơn nhé, bạn già."

  Cánh tay đó, vô lực trượt xuống.

  Lúc này, ánh đèn xanh đỏ của cảnh sát bắt đầu nhấp nháy dưới lầu. Tiếng bước chân khẩn trương vang lên trong tòa nhà này. Rất nhanh, Trương Chấn Lương dẫn một đám cảnh sát xông lên tầng 7. Trong tiếng hô gọi, tiếng truyền mệnh lệnh và ánh đèn pin đang không ngừng đung đưa, Đỗ Thành bất động ngồi trên nền đất, đối với mọi chuyện xảy ra xung quanh như không thấy không nghe.

  Ông chỉ ôm cơ thể đã bắt đầu cứng đờ cửa người bạn già, lặng lẽ nhìn trận mưa đầu tiên của mùa xuân năm nay.  


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp