Sếp Tôi Là Một Kẻ Cuồng Yêu

Chương 103: Vả mặt Đỗ Mạn Trân (1)


2 năm

trướctiếp

Editor: Amy

...

Ngày hôm sau là thứ bảy, Dư Phiêu Phiêu sáng sớm rời giường, liền bảo Dư Hàng dẫn cô trở về thôn Nham Thượng.

Dư Phiêu Phiêu tới tìm trưởng thôn.

Trưởng thôn Đỗ Trang là một người tốt.

Sau khi cha mẹ Dư Phiêu Phiêu gặp chuyện không may, đêm bà nội xuất huyết não, cô chạy đi tìm trưởng thôn, là trưởng thôn đưa bà nội đến bệnh viện.

Sau khi bà nội cũng không còn, Dư Phiêu Phiêu lại ở nhà trưởng thôn vài ngày.

Mấy ngày đó, trưởng thôn vì cô bận rộn trước sau, xử lý hậu sự.

Dư Phiêu Phiêu có thể có trách nhiệm nói, thôn các cô sở dĩ phát triển nhanh như vậy, nhà ở nhà mới, nhà giàu có, đều là bởi vì có trưởng thôn tốt như Đỗ Trang.

Và thôn của họ cũng gần một vài ngôi làng, được biết đến là những thôn hái ra tiền nhiều nhất.

Trưởng thôn sẽ không tham ô, trưởng thôn sẽ phân phối số tiền trợ cấp sẽ được chia cho dân khi mua đất và xây dựng các công trình trong làng, cũng như các khoản trợ cấp do chính sách quốc gia ban hành. Không giống như trưởng thôn và bí thư của một số thôn, thỉnh thoảng có hiện tượng làm giàu cá nhân..:

Dư Phiêu Phiêu, Dư Hàng, Phương Chu Diêu tìm được đơn vị trưởng thôn, trưởng thôn đi ra ngoài tuần tra.

Họ chờ một lúc mới thấy trưởng thôn.

Đỗ Trang cũng đã lâu không nhìn thấy Dư Phiêu Phiêu, nhìn thấy nha đầu hôm nay đột nhiên tới cửa, ông tươi cười nghênh đón, "Nha đầu Phiêu Phiêu a, đã lâu không gặp cháu. Cháu cao quá!"

Dư Phiêu Phiêu quả thật có chiều cao lớn, dù sao cũng mới mười mấy tuổi.

"Trưởng thôn, cháu cũng đã lâu không gặp ông..."

Hốc mắt cô hơi đỏ lên nói.

Đối với cô mà nói, lần trước gặp trưởng thôn không thể nghi ngờ là mười mấy năm trước, bởi vì cô là người sống lại trở về, cũng không phải người hiện tại.

"Ôi, tiểu nha đầu đừng quá thương cảm a, ha ha." Đỗ Trang cười đặt bàn tay lên vai Dư Phiêu Phiêu vỗ nhẹ, ngẩng đầu, ánh mắt hướng về phía Dư Hàng, "Dư tiên sinh hôm nay mang đứa nhỏ tới đây, là muốn làm cái gì đây?"

"Trưởng thôn, ngồi xuống chậm rãi nói đi." Dư Phiêu Phiêu nói.

"Được được được, đến đây, ngồi một chút."

Vì vậy, sau khi bốn người ngồi xuống, Dư Phiêu Phiêu liền đem chuyện Đỗ Mạn Trân đến tòa soạn tìm Dư Hàng nói cho Đỗ Trang biết.

Đỗ Trang còn không biết Đỗ Mạn Trân đã trở lại.

Hôm nay nghe Dư Phiêu Phiêu nói, sắc mặt ông trong nháy mắt trầm xuống, biểu tình rất là không vui!

Đỗ Mạn Trân người đàn bà kia, sớm không trở về, hiện tại trở về, nhất định bất an trong tâm!

Bởi trước đó, khi bố mẹ Phiêu Phiêu gặp chuyện không may, Đỗ Trang đã gọi điện cho người phụ nữ kia.

Tiện nhân Đỗ Mạn Trân kia sợ cha mẹ Dư Phiêu Phiêu chết, bà phải gánh vác trách nhiệm dưỡng lão cùng dưỡng Dư Phiêu Phiêu, lúc ấy liền cúp điện thoại của Đỗ Trang!

Đỗ Trang sau đó lại gọi điện thoại cho Đỗ Mạn Trân, số điện thoại kia đều trực tiếp đổi.

Thế cho nên sau này, sau khi bà nội qua đời, Đỗ Trang không liên lạc được với Đỗ Mạn Trân.

Mà Dư Phiêu Phiêu trước kia sở dĩ có thể liên lạc được với Đỗ Mạn Trân, đó là bởi vì, Dư Phiêu Phiêu nhớ rõ số điện thoại của Đỗ Mạn Trân là kiếp trước, cũng không phải kiếp này duyên cớ.

"Cô ta trở về nhất định không phải chuyện tốt gì, đừng để ý tới cô ta! Người phụ nữ đó không phải là một người tốt!" Đỗ Trang tức giận nói.

Dư Hàng cùng Phương Chu Diêu trước đó còn tưởng rằng, cô cô Dư Phiêu Phiêu kia trở về là vì dẫn Dư Phiêu Phiêu rời đi.

Nhưng bây giờ nhìn thấy biểu hiện của thôn trưởng, hai cha con bọn họ có chút lăng....

Đây là, tình hình là gì?

"Thôn trưởng, ta cảm thấy cô cô trở về, nhất định là vì gian phòng kia của bà nội. Sổ nhà và di thư đều ở chỗ tôi, trước đây ba tôi cũng từng cùng tôi công chứng, tên phòng hiện tại là của tôi. Nhưng mà, ta sợ cô cô sẽ không tin lý do của ta, cho nên thôn trưởng, ngươi có thể cùng chúng ta làm chứng minh hay không? Dư Phiêu Phiêu hảo thanh hỏi thôn trưởng.

Đỗ Trang là một người tốt, lại là một người nhiệt tình.

Chuyện gia đình Dư Phiêu Phiêu, ngay từ đầu ông đã quản.

Cho nên hiện tại, tự nhiên cũng không thể từ chối!

Ông trực tiếp nói:

"Không thành vấn đề! Bác không chỉ phải chứng minh cho cháu, bác còn phải thật tốt mắng chửi nữ nhân Đỗ Mạn Trân kia! Nếu cô ta trở về, nếu cô ta đến nhà cháu, bác chắc chắn sẽ mắng cô ta đi luôn!"

Dư Phiêu Phiêu gật đầu cảm tạ, "Cám ơn thôn trưởng..."

""Không sao đâu! Chuyện nhỏ mà! Bà nội không có ở đây, thôn trưởng che chở cho cháu!" Đỗ Trang phất tay nói thẳng.

"Ai, thật sự là cám ơn thôn trưởng a." Dư Hàng ở một bên nói theo.

"Dư tiên sinh, gây phiền toái cho anh." Đỗ Trang lại giải thích với Dư Hàng, "Đỗ Mạn Trân kia, tôi sớm không coi cô ta là người nhà Phiêu Phiêu! Lúc trước cũng không phải cố ý gạt anh, mà là cô ta thật sự rất ghê tởm người! Sau tai nạn xe hơi của cha mẹ Phiêu Phiêu, tôi gọi cho cô ta, ý định ban đầu chỉ muốn gọi cô ta trở lại. Cô ta lại cảm thấy rằng tôi cho cô ta gánh nặng nuôi dưỡng người già, nên từ chối! Cúp máy đi! Sau đó thay đổi số điện thoại! Tôi nói cho anh biết, loại nữ nhân bất hiếu này, trước khi đời này đã sớm không nhận! Cho nên sau đó bà nội không còn, tôi tình nguyện tìm viện phúc lợi tốt cho Phiêu Phiêu, cũng không nghĩ tới đem Phiêu Phiêu đưa đến chỗ Đỗ Mạn Trân! Phiêu Phiêu muốn đi chỗ Đỗ Mạn Trân, cũng không được bị khi dễ chết!"

Nói xong, Đỗ Trang còn thở dài một hơi, "Nha đầu Phiêu Phiêu chúng ta, trước kia ở chỗ bà nội Từ, đều là bảo bối. Bà ấy đối với Phiêu Phiêu đó là nâng ở trong lòng bàn tay, nuôi rất tốt!......"

Đỗ Trang thuận miệng nói rất nhiều, Dư Phiêu Phiêu trước kia cùng bà nội cô sinh hoạt trong thôn.

Hai cha con Dư Hàng, Phương Chu Diêu nghe rất nghiêm túc.

Phương Chu Diêu vừa nghe, trong đầu có hình ảnh, đối với bà nội Dư Phiêu Phiêu, trong đầu anh cũng có một bộ mặt hiền lành.

Dư Phiêu Phiêu cũng đã lâu không nhớ đến bà nội...

Bà nội đối với cô mà nói, là mười mấy năm trước.

Kiếp trước cô đấu tranh trong cuộc sống đau khổ, trong bóng tối kéo dài sự sống còn, sống rất khó khăn, mệt mỏi như vậy.

Căn bản không dám nhớ lại những điều tốt đẹp mà mình đã từng có.

Bởi vì vẻ đẹp của quá khứ và thực tế tàn nhẫn luôn luôn có thể trái ngược với...

Nghe Đỗ Trang nhắc lại, Dư Phiêu Phiêu cũng nghĩ đến những năm tháng đó, ở thôn Nham Thượng, được bà nội nuôi lớn.

Khoảng thời gian đó, cũng hạnh phúc.

Mặc dù cô là một đứa trẻ bị bỏ lại, mặc dù chưa bao giờ cùng cha mẹ vào thành phố, nhưng khi cha mẹ trở về một chuyến đi vào ngày đầu năm mới, cô cũng không kém.

Bà nội càng coi cô như bảo bối, tình nguyện tự mình làm nhiều thủ công hơn, cũng muốn để cho cô một chút có thịt.

Thậm chí, sớm lập di chúc, tài sản và tài sản toàn bộ để lại cho Dư Phiêu Phiêu.

Nghĩ đến những điều này, hốc mắt Dư Phiêu Phiêu bất giác phiếm hồng...

...

Buổi tối, Đỗ Trang liền cùng Dư Hàng, Dư Phiêu Phiêu cùng với Phương Chu Diêu ba người đi thị trấn.

Dư Hàng đang đi trà hẹn trước một gian phòng riêng, lúc mấy người bọn họ đến, Đỗ Mạn Trân đã sớm đứng ở cửa phòng trà chờ.

Dư Hàng dừng xe xong, khi Dư Phiêu Phiêu từ trên xe đi xuống, Đỗ Mạn Trân liếc mắt một cái liền phát giác một đám người bọn họ!

Tốt... Con bé Phiêu Phiêu này đều ngồi trên xe riêng rồi!

Có vẻ như cuộc sống thực sự tốt!

Đỗ Mạn Trân trên mặt mang theo tươi cười, liền cười ha hả nghênh đón, "Nha đầu Phiêu Phiêu a..."

Đỗ Mạn Trân một giây trước còn rất cao hứng, một giây sau liền nhìn thấy Đỗ Trang cũng từ trong xe xuống.

Bà nhanh chóng nhận ra Đỗ Trang, bởi vì thôn Nham Thượng nhiều năm không đổi trưởng thôn, dân làng không cho phép đem Đỗ Trang thay thế.

Mi tâm Đỗ Mạn Trân nhanh chóng nhíu lại một chút, nhưng lại rất nhanh bình phục, tiếp tục mang theo nụ cười giả tạo kia.

"Hừ!" Đỗ Trang nhìn thấy bà, liền ném một tiếng hừ, sắc mặt xấu xa trực tiếp kéo xuống.

"Trưởng thôn a." Đỗ Mạn Trân gật đầu, yếu đuối kêu người.

Dư Phiêu Phiêu nha đầu chết tiệt này, cư nhiên còn trực tiếp gọi trưởng thôn tới đây?

Là muốn khắc bà sao?

Thật sự là không sợ mất mặt!

Dư Hàng cuối cùng xuống xe, ông gọi mọi người vào phòng trà.

Trong phòng phòng kín đáo, Dư Hàng gọi đồ ăn, nhân viên phục vụ trước tiên mang theo một bình nước sôi miễn phí.

Đỗ Mạn Trân ngồi bên cạnh Đỗ Trang, ba cha con Dư Phiêu Phiêu ngồi đối diện bà và trưởng thôn.

Nếu như không phải bên Dư Phiêu Phiêu vị trí không đủ, Đỗ Trang cũng không muốn cùng Đỗ Mạn Trân ngồi một chỗ!

Dư Phiêu Phiêu mặt lạnh lùng, đi thẳng vào vấn đề nói thẳng: "Năm ngoái gọi điện thoại cho cô, hỏi cô có thể giúp cháu giải quyết chuyện nhà cửa không, bị cô mắng một trận. Không biết cô đang tìm cháu làm gì?"

Dư Phiêu Phiêu đầu tiên là đem chuyện năm ngoái cô bị Đỗ Mạn Trân mắng ra, điều này cũng khiến mọi người đều biết, cô tìm Đỗ Mạn Trân cầu cứu, là Đỗ Mạn Trân cự tuyệt cô!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp