Phật Đạo (Phật Bản Thị Đạo)

Chương 107: Ươm mầm tai họa (1)


2 năm

trướctiếp




Vân Hà tiên tử chỉ cảm thấy một luồng chân nguyên cuồn cuộn truyền từ Chu Thanh qua tay mình, trong tích tắc đã thông hết tứ chi bách mạch trong cơ thể, tinh huyết vừa dùng bí pháp nghịch chuyển lập tức lặng xuống, trong lòng mừng rơn. Chu Thanh nếu đã lên tiếng nói chuyện, vậy chắc đã do thám xong trận pháp, thật không ngờ Chu Thanh nhanh như thế đã do thám xong bí mật của Lưỡng Nghi Vi Trần trận, Vân Hà tiên tử càng thêm kinh ngạc, vừa mừng vừa kinh ngạc, nhất thời nàng quên mất Chu Thanh vẫn đang nắm chặt tay nàng.

Chu Thanh biết Vân Hà tiên tử muốn làm gì, cũng biết nguyên nhân nàng phải nghịch chuyển tinh huyết, trong lòng cảm kích vô cùng, Chu Thanh nhẹ nhàng rụt tay lại, hai người đưa mắt nhìn nhau bối rối. Linh Hư lão đạo nhìn thấy hết, mỉm cười bí hiểm, nói: “Hai vị đạo hữu, mời vào!” Nói xong lách người một cái biến mất vào Thục Sơn động thiên trước.

Núi xanh sừng sững, vách núi cheo leo dựng đứng, thác nước tung bọt trắng xóa, từng luồng hơi nước trong suốt mờ mờ ảo ảo dưới ánh nắng mặt trời phản chiếu tạo thành cầu vòng bảy sắc. Đáng lí ra không gian được khai phá sẽ không thể thấy ánh mặt trời, nhưng Chu Thanh biết nhất định do tiền bối cao nhân của Thục Sơn dùng pháp lực thần thông mở ra một không gian trống trên đỉnh động, nhằm kết nối với mặt trời dẫn vào sức mạnh thuần dương xua tan âm khí, làm cho động thiên này càng tràn trề sức sống hơn, nhất là còn có thể chuyển hóa sức mạnh thuần dương thành nguồn năng lượng tốt nhất duy trì cân bằng sinh thái trong động.

Năm ngọn núi cao vài trăm trượng, trải dài ít nhất mấy mươi dặm xếp thành tư thế Ngũ Hành đại trận, Chu Thanh mơ hồ cảm nhận thấy sức mạnh thuần dương phát ra từ ánh nắng mặt trời có hơn một nửa bị 5 ngọn núi này hấp thu, trên đỉnh 5 ngọn núi có ánh sáng le lói, Chu Thanh và Vân Hà tiên tử thị lực tinh nhạy, tất nhiên biết ánh sáng do loại linh dược quý báu nào đó tỏa ra. Dưới chân núi bầy hưu nhảy nhót, đàn dê thong dong gặm cỏ, chốc chốc lại có chú thỏ lông trắng phao như tuyết tung tăng chạy ngang, trên trời đàn hạc trắng vang cánh chao lượn, tiếng hót lảnh lót rót vào tai khiến tâm trí khoan thai, trên ngọn núi cây cối um tùm, một màu xanh biếc, lại không đơn điệu, xen lẫn giữa những cây cổ thụ xanh mơn mởn lúc nào cũng có vài đóa hoa tươi đủ màu sắc nở rộ phảng phất hương thơm, vô số ong bướm dập dìu múa lượn. Thiên địa linh khí nồng hậu vỗ mặt lướt tới, hít một hơi sâu, Chu Thanh cảm thấy tinh thần sảng khoái, gió mát thoang thoảng, toàn thân như muốn phiêu bồng theo ngọn gió, cứ đứng chôn chân tại chỗ, Chu Thanh không muốn rời đi.

Vân Hà tiên tử lại tỏ thái độ dửng dưng, hình như nàng đã quá quen với cảnh vật kiểu này đến nỗi nhàm chán, không hề có điểm nào đáng để khen ngợi, còn Chu Thanh lại như mới lần đầu được mở rộng tầm mắt. Truyện "Phật Đạo "

“Ui! Quả nhiên là đại môn phái nha! Thục Sơn đứng vững suốt ngàn năm quả thật có chỗ độc đáo hơn người, Thục Sơn động thiên này hấp thu tinh hoa long mạch của núi Nga My, linh khí nơi đây xét về chất lượng lẫn độ nồng hậu đều gấp mấy lần bên ngoài. Tu luyện ở chốn này hiệu quả vượt bậc đó!” Chu Thanh thở dài chán ngán, mình dùng mấy tấn ngọc thạch chôn dưới nhà bày Tụ Linh trận pháp, linh khí hấp thu được so với nơi đây chẳng khác nào một đống rác rưởi.

Khu rừng trên đỉnh núi le lói ánh hào quang, Chu Thanh nhìn thấy rõ mồn một, đó là các dược liệu quý như linh chi tím, linh chi ngũ sắc, hà thủ ô ngàn năm, nhân sâm… Trên vách núi hiểm trở, mấy nhánh cây đỏ chót mọc chi chít những trái chu quả to bằng nắm tay, toàn là linh dược tốt nhất bồi bổ nguyên khí cho người tu đạo. Chỉ có điều trên bề mặt đám linh dược này đều phủ một lớp ánh sáng mỏng, chắc chắn đã được dùng trận pháp phong tỏa, đề phòng bị chim chóc thú rừng ăn mất hoặc môn hạ đệ tử hái trộm. Nếu không có trận pháp, Chu Thanh còn định len lén đi hái một ít, trong Luyện Khí tổng cương có ghi chép cách luyện đan dược cao thâm tinh diệu, đan dược tinh luyện ra có hiệu quả thần kì, nhưng khổ nỗi không tìm được dược liệu quý, Chu Thanh không có cách gì để kiểm chứng.

“Nếu không phải mình thông minh mưu mẹo, thêm vào mấy lần may mắn, e rằng lúc này còn đang là Dẫn Khí trung kì ấy chứ! Động thiên phúc địa này đúng là nơi chốn tốt nhất thích hợp để tu luyện, Thiên Đạo tông của ta nếu có một mảnh đất giống vậy, trong vòng mấy mươi năm, ta có thể để nó xưng bá trong tu đạo giới rồi.” Chu Thanh suy nghĩ không sai, môn phái nào có động thiên phúc địa đều được coi là đại môn phái cả. Cách tu luyện của Chu Thanh có thể nói là đi đường tắt, dùng Cửu Lê Thánh Huyết kích thích Kim tằm sáu cánh tiến hóa, luyện thành nguyên thần thứ hai, rồi đem sức mạnh to lớn của Kim tằm chuyển hóa thành chân nguyên bản thân, thoáng chốc đột phá từ Dẫn Khí trung kì lên Hóa Thần kì, sau đó dưới sức ép của Hiên Viên pháp vương lĩnh ngộ được Bát Cửu Huyền Công, dưới mặt đất Trường Bình hấp thu quân hồn quỷ dữ luyện thành pháp tướng kim thân, bước vào cảnh giới Luyện Thần Phản Hư, có bước nào là không nguy hiểm cùng cực đâu? Toàn là đem cái đầu treo dưới lưỡi gươm liều mạng đánh cược cả. Chu Thanh tuy hãy còn chưa hài lòng với thực lực hiện nay của bản thân, nhưng lại không dám tiếp tục mạo hiểm nữa, trận xung đột với Côn Lôn sắp sửa ập tới, giờ này không còn thời gian tiếp tục nâng cao công lực nữa rồi.

“Chỉ một Thục Sơn động thiên mà đã biến thái cỡ này, linh khí sung túc, linh dược phong phú, vậy Côn Lôn còn khủng khiếp như thế nào?” Đột nhiên nghĩ tới vấn đề này, Chu Thanh giật thót tim một cái. Côn Lôn được Khương Tử Nha lưu truyền từ Nguyên Thủy Thiên Tôn, Nguyên Thủy Thiên Tôn là một trong Tam Thanh tổ sư, pháp lực vô biên, vượt xa khai phái tổ sư Trường Mi đạo nhân của Thục Sơn, động thiên Côn Lôn chỉ e là siêu việt hơn Thục Sơn nhiều lần. Truyện "Phật Đạo " Truyện "Phật Đạo "

“Chỉ cần đến cùng lúc 2 cao thủ như Càn Cơ lão đạo, ta sẽ bị đánh tan tành xác pháo, dù có lên cùng lúc bốn năm tên cao thủ Hóa Thần hậu kì thôi ta cũng chống không nổi rồi.” Chu Thanh sau khi quan sát Thục Sơn động thiên, lần đầu tiên cảm thấy mình không nên động thủ với Càn Cơ Tử, nhưng mọi việc đã lỡ rồi, giờ không phải lúc hối hận, Chu Thanh đánh giá kĩ lại thực lực phái Côn Lôn, trong đầu nhanh chóng suy tính đối sách.

Linh Hư lão đạo làm sao biết được Chu Thanh đang toan tính những gì, lão không ngừng huyên thuyên giới thiệu về cảnh sắc Thục Sơn động thiên, như một hướng dẫn viên du lịch thực thụ, nhưng khi nói đến những chỗ nhạy cảm, ví dụ như cách bố trí trận pháp, cách hấp thu linh khí long mạch đều chỉ thoáng lướt qua, Chu Thanh và Vân Hà đều biết đấy là bí mật môn phái nên cũng không hỏi thêm.

“Nơi tiếp đón đạo hữu đến thăm của Thục Sơn ta chính là ở tòa đại điện trên Linh Thúy phong, hôm nay khai phái đại điển của Thục Sơn ta có rất nhiều đạo hữu đến tham gia, Liệt Dương chân nhân của Thuần Dương tông, Thiên Nhất chân nhân của Ngũ Hành tông đều là tu sĩ có đạo hạnh cao thâm, hai vị đạo hữu có thể đến chào hỏi làm quen.” Linh Hư lão đạo đưa ra đề nghị, trong lòng đã toan tính sẵn, đợi Chu Thanh qua đó liền tuyên bố thân phận Khách Khanh trưởng lão Thục Sơn của hắn, để tu sĩ khắp thiên hạ loan truyền ra ngoài, Thục Sơn có thêm một cao thủ Phản Hư, như vậy ngay cả Côn Lôn xem ra cũng bị lép vế mấy phần rồi.

“Sư bá! Trưởng môn sai con gọi người qua đó ạ, nói là có việc quan trọng cần bàn bạc!” Một luồng sáng xanh biếc lẳng lặng hiển hiện từ xa xa lướt tới, luồng sáng xanh lúc có lúc không, khí tức êm dịu, nhưng Chu Thanh cảm nhận được bên trong ẩn chứa nguồn linh khí dồi dào đang lay động, chắc chắn là một món pháp bảo cực kì lợi hại. Chu Thanh dõi mắt quan sát, nhận ra ngay người quen, không phải tên Hướng Huy từng đánh lén mình ở Liên minh yêu quái thì còn ai trồng khoai đất này?



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp