Đưa Cho Nhân Vật Chính Vòng Hào Quang

Chương 45


2 năm

trướctiếp

Đưa cho nhân vật chính vòng hào quang – Lâu Bất Nguy

~Editor: Mực

~Beta:

Chương 45: Kết tóc thụ trường sinh

Toàn thân Thanh Nhai như thể bị đóng băng, y vẫn duy trì tư thế vừa rồi, qua hồi lâu cũng không nhúc nhích chút nào. Bên tai vang lên từng trận tiếng nổ ầm ầm, dưới ánh nến mơ hồ, trong tâm trí ùa về những kí ức xa xôi kia, là những hình ảnh lơ lửng trên không trung, lảo đảo sắp ngã, tràn ngập nguy hiểm, trong thoáng chốc lại rơi xuống vực sâu, phát ra tiếng vọng không dứt.

Trước mắt là một tầng sương trắng mờ mịt, âm thanh của Nguyên Khê ở bên tai y không ngừng vang lên.

Sư phụ, ôm con một cái được không...

Ôm con một cái được không...

Nguyên Khê, Nguyên Khê... Nguyên Khê của y.

Trong nháy mắt Thanh Nhai bị Hoa Tử Nhiễm hỏi câu này, cảm giác như được quay về bảy năm trước, những hình ảnh được y chôn vùi tận sâu trong tâm khảm kia lại một lần nữa vô cùng rõ nét xuất hiện trước mắt.

Bảy năm trước...

Đầu thu của một năm kia, sau một trận mưa thu kéo dài liên tục, trong không khí xen lẫn một chút lạnh lẽo, một trận gió lạnh thổi qua, trên cây những chiếc lá vàng thưa thớt vang lên xào xạc, khoảng đất trống trước sân lúc này đã chất đầy hoa rụng cùng lá khô. Nguyên Khê một thân bạch bào, ở trước sân cạnh cây ngô đồng vung kiếm múa, hắn đem trường kiếm trong tay nhẹ nhàng vung lên, rồi quét ngang qua đống lá vàng rơi đầy đất kia, ngay sau đó những chiếc lá vàng kia lại bay lả tả rơi xuống quanh người hắn.

Thanh Nhai đẩy cửa ra liền nhìn thấy Nguyên Khê đang múa kiếm trước sân, y đứng lại trước cửa, khóe miệng cong cong nhìn người kia, trong ánh mắt tràn đầy ôn nhu.

Thanh Nhai trời sinh tính tình lãnh đạm, không thích cùng người ngoài tiếp xúc, cho nên Hằng Vụ đỉnh lớn như vậy cũng chỉ có hai sư đồ bọn họ ở. Y và Nguyên Khê đều là người làm việc tùy ý, cũng không quá chú trọng đến những quy củ kia, cho dù không có những đệ tử sai vặt thì cũng không cảm thấy có gì bất tiện.

"Sư phụ." Thấy Thanh Nhai đi ra, Nguyên Khê đang chơi đùa cùng thanh kiếm xinh đẹp, liền thu Tố Quân kiếm về trong tay, quay đầu về phía Thanh Nhai, hướng y chắp tay hành lễ.

Thanh Nhai chậm rãi đi đến, dừng lại trước mặt Nguyên Khê, đưa tay phủi đi những chiếc lá khô bám trên người hắn, cúi đầu xuống liền thấy trên mặt Nguyên Khê ửng đỏ, Thanh Nhai cười một tiếng, nói với Nguyên Khê: "Vi sư gần đây dự định đi đến núi Cửu Giang một chuyến, một mình con đợi ở Hằng Vụ đỉnh nếu thấy nhàm chán, thì hãy đi đến chỗ chưởng môn ở một thời gian ngắn đi."

Nguyên Khê tựa hồ có chút kinh ngạc, dù sao từ ngày hắn đến Hằng Vụ đỉnh thì chưa thấy Thanh Nhai xuất môn bao giờ. Hắn chớp mắt vài cái, hỏi: "Sư phụ không mang theo con đi sao?"

"Qua đây rồi nói." Thanh Nhai dẫn Nguyên Khê đến bàn đá bên cạnh, y vừa ngồi xuống, Nguyên Khê lập tức ân cần châm cho y một cốc trà, trên mặt đầy ý cười dâng đến trước mặt y.

Thanh Nhai nhận lấy cốc trà Nguyên Khê đưa tới, nhấp một ngụm nhỏ, sau đó đặt cốc trà xuống, ngẩng đầu nhìn Nguyên Khê, hỏi hắn: "Con muốn đi sao?"

Nguyên Khê ngồi đối diện Thanh Nhai, nghe Thanh Nhai hỏi, hắn gật đầu không ngừng, sau đó liền nằm sấp trên bàn với đôi mắt trông đợi nhìn chăm chú vào Thanh Nhai.

Thanh Nhai thấy bộ dạng này của hắn chỉ cảm thấy thật buồn cười, đúng lúc ánh nắng chiếu xuống, trên bàn đá loang lổ bóng cây, y đưa tay xoa đầu Nguyên Khê. Lần này y đi núi Cửu Giang cũng không có việc gì quan trọng, chẳng qua là năm đó thời điểm sư phụ đi về cõi tiên đã dặn dò y trăm năm sau nhất định phải đến núi Cửu Giang một chuyến, tìm giúp Người một mộ thất ở trên núi Cửu Giang, đem hài cốt trong mộ thất kia mang về hợp táng cùng Người.

Thanh Nhai lúc còn nhỏ đã từng nghe qua không ít tình sử phong lưu của sư phụ, nhưng xưa nay lại không hề biết, cũng đã từng có một người sư phụ thật tâm để trong lòng.

Bất quá những chuyện này cũng đã qua, Thanh Nhai cũng không quan tâm đến, y hiện tại phải làm chính là hoàn thành di nguyện của sư phụ, đem bộ hài cốt kia về. Thanh Nhai dùng ngón trỏ gõ nhẹ lên bàn đá, núi Cửu Giang giáp ranh giới Tây Nam, cũng cách Ma tộc một đoạn, mang theo Nguyên Khê đi cũng không hẳn là không thể.

Huống chi, để Nguyên Khê một mình ở Tử Tiêu tông y cũng có chút không an tâm, dù sao Quyết Dương đỉnh còn có một tiểu sư muội Trăn Linh của hắn đó!

Nhớ tới Diệp Trăn Linh...

Thanh Nhai căng mặt, hỏi: "Vài ngày trước con đến Quyết Dương đỉnh làm gì?" (Bê: Ô, hóa ra ổng ăn giấm chua....)

Nguyên Khê sửng sốt một chút, không hiểu mới vừa rồi còn đang nói đến chuyện đi núi Cửu Giang, sao đảo mắt lại đã biến thành Quyết Dương đỉnh, hoàn toàn không hiểu nổi trong đầu sư phụ hắn đang suy nghĩ thứ gì, Nguyên Khê chỉ đành đáp: "Cũng không có gì, chính là hôm đó Trăn Linh muốn ăn bánh quế hoa, Thanh Liên sư bá lại không cho muội ấy ra ngoài, con liền mang đến cho muội ấy."

"Con đối xử với con bé thật sự rất tốt..." Thanh Nhai thở dài một tiếng.

Nguyên Khê luôn cảm thấy trong giọng điệu này của sư phụ hắn còn chứa những ý tứ khác, chẳng qua trong nhất thời hắn không lĩnh ngộ ra được. Thế nhưng kế tiếp, Thanh Nhai nói một câu liền trực tiếp nói rõ ý tứ.

Thanh Nhai hỏi hắn: "Con chính là muốn sau này kết thành đạo lữ với con bé sao?"

Nguyên Khê nghe lời này thiếu chút nữa từ trên ghế đá nhảy dựng lên, hắn há miệng phản bác: "Sao có thể chứ? Con chẳng qua chỉ coi muội ấy là muội muội!" Vì phòng ngừa sư phụ hắn nhất thời nổi hứng lại nhắc đến chuyện này với Thanh Liên sư bá, hắn lại nghiêm túc nhấn mạnh lần nữa: "Sư phụ, con thật sự chỉ xem Trăn Linh là muội muội."

Không biết có phải hắn sinh ảo giác hay không, mà Nguyên Khê cảm thấy sau khi mình nói những lời này thì sắc mặt Thanh Nhai liền trở nên khá lên không ít.

Thanh Nhai nói: "Con coi con bé là muội muội cũng không sao cả, chỉ là sau này con vẫn nên cách xa Trăn Linh một chút đi, không nói đến việc Thanh Liên sư bá con nghĩ thế nào, Trăn Linh cũng không còn nhỏ, con đối tốt với con bé như vậy, khó đảm bảo con bé sẽ không nảy sinh những tâm tư khác."

"Đã rõ, sư phụ." Nguyên Khê không muốn tiếp tục dây dưa vào cái đề tài này nữa, liền nhắc sư phụ hắn: "Sư phụ, chuyện núi Cửu Giang còn chưa bàn xong đâu."

Thanh Nhai thu tay phải đặt ở trên bàn lại, nói với hắn: "Muốn đi núi Cửu Giang cũng được, nhưng sau khi ra ngoài kia thì không thể chạy loạn, chỉ có thể ở bên cạnh vi sư."

Nguyên khê thấy Thanh Nhai đồng ý dẫn hắn đi cùng, lập tức cười, đáp: "Vâng, tạ ơn sư phụ."

Thanh Nhai thấy Nguyên Khê vui vẻ như vậy, chính y cũng khẽ cười, nụ cười này của y, toàn bộ cơ mặt đều giãn cả ra, thật giống như gió xuân ấm áp thổi khắp đất trời, băng tuyết tan chảy, vạn vật hồi sinh.

Nguyên Khê có chút ngẩn người nhìn sư phụ hắn, trong miệng lẩm bẩm nói: "Sư phụ, người cười lên thật đẹp mắt, giống như là..."

Nguyên Khê không biết nghĩ đến điều gì, cả người chợt lặng xuống, hắn ngừng nửa ngày, cuối cùng vẫn không nói ra được là giống như là gì.

Núi Cửu Giang, Đoạn Trường nhai.

Núi trống vắng sau cơn mưa, khí trời cuối thu.

Xuyên thấu qua vài đám mây trắng lượn lờ, ở giữa không trung nhìn xuống núi Cửu Giang dưới chân này, khắp núi đều là lá đỏ, đỏ đến sâu thẳm lại nóng bỏng, tựa như ráng chiều chói rực, như một vòng hỏa diễm đang bùng cháy.

"Xuống đi." Thanh Nhai dừng ngự kiếm lại, nói với người phía sau lưng.

Nguyên Khê nhẹ nhàng nhún một cái, liền nhảy xuống, mới vừa chạm chân xuống mặt đất hắn liền mở miệng ai oán nói với Thanh Nhai: "Sư phụ người cũng nên dạy Ngự kiếm quyết rồi chứ, những sư đệ sư muội nhập môn muộn hơn con bây giờ đều có thể phi kiếm bay đầy trời rồi kìa, người không dạy con cũng được, thế mà còn không cho con đi theo các sư bá học."

Thanh Nhai thu hồi trường kiếm, đối với sự than phiền của Nguyên Khê cũng chỉ nhàn nhạt trả lời một câu: "Con với bọn chúng không giống nhau." (Bê: Dạy cho con để con không ngồi sau vi sư được nữa à :>)

Nguyên Khê sờ Tố Quân kiếm trong tay, cúi đầu, vểnh môi nhỏ giọng nói: "Có gì mà không giống nhau chứ."

Hắn vốn chỉ muốn phát tiết chút thôi, không ngờ Thanh Nhai có thể nghe thấy câu hắn nói, lại càng không ngờ Thanh Nhai lại quay đầu nghiêm túc trả lời hắn: "Con là đệ tử của Thanh Nhai ta, mà bọn chúng thì không phải."

Nguyên Khê nghe vậy ngẩn ra, đối với lời này của Thanh Nhai rốt cuộc cũng không cách nào phản bác lại được.

Nhưng hắn vẫn không hiểu tại sao đệ tử của Thanh Nhai lại không thể học Ngự kiếm quyết.

Thanh Nhai xoay người hướng núi Cửu Giang đi tới, trước khi đi cũng không quên dặn dò Nguyên Khê một tiếng: "Theo sát, chớ đi lạc."

Nguyên Khê ở sau lưng y bất đắc dĩ thở dài nói: "Sư phụ, nói thế nào đi nữa con cũng đã trung kỳ Kim Đan, sẽ không lạc đâu."

Nguyên Khê nếu như có thể biết những bí mật giấu trong đáy lòng Thanh Nhai, hắn có lẽ sẽ hiểu được vì sao Thanh Nhai luôn đối với hắn không yên tâm như vậy.

Nhưng hắn không biết, mà Thanh Nhai cũng không dám cho hắn biết. (Bê: Sợ anh biết... à mà thôi :<)

Mộ thất nằm giữa sườn núi Cửu Giang, xây cực kì kín đáo, cửa mộ thất chồng chất đất đá, xung quanh mọc đầy cỏ dại, cách đó không xa hàng trăm cây hoàng lô [1] mọc bất quy tắc, trên ngọn cây mọc đầy những chiếc lá hồng nhạt có hình dáng giống lông chim, tựa như mây tựa như sương, như mộng như ảo.

[1] gỗ màu vàng, để làm đồ dùng hoặc thuốc nhuộm.

Chỉ là không biết chủ nhân mộ thất đến cùng là người nào, lại có thể khiến cho sư phụ của Thanh Nhai nhớ nhung trong lòng như vậy.

Thanh Nhai để Nguyên Khê lui ra sau lưng, mình thì ở trước niệm Khởi pháp quyết, đem từng tảng đá trước mộ thất cẩn thận dời đi, không lâu sau, hình dáng bên ngoài của mộ thất hoàn toàn hiện ra trước mặt hai sư đồ Thanh Nhai.

Thanh Nhai đẩy cửa mộ thất ra, bên trong một màu tối đen. Thanh Nhai không biết có nên cho Nguyên Khê theo y vào trong hay không, y sợ lỡ như trong mộ thất này có cơ quan thì sẽ gây tổn thương cho Nguyên Khê, nhưng cũng không yên tâm để Nguyên Khê ở ngoài một mình.

Y bèn quay lại hỏi Nguyên Khê: "Muốn đi vào không?"

Nguyên Khê bước tới, nhoài người đến trước cửa nhìn vào bên trong, chỉ thấy bên trong tối đen như mực, cái gì cũng không thể nhìn thấy, ngoài miệng lại nói với Thanh Nhai: "Đương nhiên rồi, dù thế nào con vẫn muốn đi theo sư phụ."

Ngày thường sao lại không thấy con nghe lời như vậy.

Thanh Nhai khẽ cười một tiếng, từ trong túi đựng đồ lấy ra một viên dạ minh châu to bằng nắm tay, đi trước Nguyên Khê bước vào mộ thất kia.

Nguyên Khê theo sát sau lưng Thanh Nhai, mộ thất này nhìn bên ngoài có vẻ như xây hết sức đơn sơ, nhưng bên trong lại trang hoàng vô cùng nguy nga tráng lệ, vật chôn theo từ lối vào thẳng đến tận sâu bên trong chất đầy khắp mộ thất, vốn tưởng rằng người được chôn cất ở loại địa phương như núi Cửu Giang này, có lẽ chỉ là một người bình thường mà thôi. Nhưng bây giờ xem ra là không phải, chủ nhân mộ thất tuy không phải người tu chân, nhưng chắc lúc còn sống thân phận hẳn là hết sức tôn quý.

Nhưng mà nếu thân phận người này tôn quý, chuyến đi này sợ là không phải chuyện đơn giản.

Dưới ánh sáng yếu ớt của dạ minh châu, bốn phía các loại hoa văn sặc sỡ trên vách tường tựa như đang chuyển động, cho người ta một cảm giác quái dị không diễn tả được.

Thanh Nhai nhìn Nguyên Khê sau lưng dặn dò: "Nguyên Khê, nhất định phải theo sát vi sư."

"Vâng." Trong mộ thất âm u, âm thanh của Nguyên Khê nghe có vẻ phá lệ hư vô.

Hiện tại Thanh Nhai đã có chút hối hận vì dẫn Nguyên Khê tới, y cũng không phải là sợ Nguyên Khê sẽ gây trở ngại cho y, y chỉ sợ mình không thể bảo hộ Nguyên Khê được. Chỉ có thể trách sư phụ kia của y đã ra đi thật sớm, lúc truyền lời lại cũng không nói toàn bộ, ít nhất cũng phải đem thân phận người trong lòng của Người nói rõ ràng chứ.

Đứng trước cánh cửa cuối cùng, Thanh Nhai hồi lâu vẫn không động, y xoay người nói với Nguyên Khê: "Nguyên Khê, nếu như chút nữa phát hiện tình hình không ổn, con cứ chạy ra bên ngoài trước đi, không cần để ý đến vi sư."

Dạ minh châu tỏa ra ánh sáng màu lục yếu ớt, biểu tình trên mặt Thanh Nhai vô cùng ngưng trọng.

Nguyên Khê có chút không yên, kêu một tiếng: "Sư phụ?"

Thanh Nhai cũng không giải thích, chỉ sờ đầu hắn, nói: "Nghe lời."

"Đã rõ." Nguyên Khê gật gật đầu.

Thanh Nhai cong cong khóe miệng, hướng phía Nguyên Khê nở một nụ cười trấn an, xoay người chậm rãi đẩy cánh cửa đá trước mặt ra, qua hồi lâu, thấy xung quanh không có gì khác thường, Thanh Nhai lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Nguyên Khê theo sát sau lưng Thanh Nhai, quan sát gian mộ thất cuối cùng này, nơi đây bài trí đơn giản, không có những tuẫn táng theo nằm ngổn ngang kia, trên vách tường vẽ rất nhiều ký hiệu không biết tên, bốn phía trống không, chỉ có ngay giữa trung tâm mộ thất đặt một tấm bàn đá, phía trên đặt một vài món bảo ngọc nho nhỏ, gần sát trong mộ thất là một giường đá.

Trên chiếc giường đá kia dường như có một người nằm, mặc bộ y phục hoa lệ tối màu thêu chỉ bạc, bởi vì do ánh sáng, Nguyên Khê cũng không thấy rõ tướng mạo của người nọ.

"Sư phụ, sư công muốn người mang về, là người kia sao?" Nguyên Khê đè thấp giọng nói của mình, hỏi Thanh Nhai.

Thanh Nhai nhìn theo tầm mắt của Nguyên Khê, thấy trên chiếc giường đá kia dáng người mơ hồ, y gật đầu: "Đại khái là vậy."

Trong không khí tràn ngập mùi ẩm mốc và thối rữa, ánh sáng yếu ớt của dạ minh châu càng khiến bên trong nơi này thêm âm u đáng sợ, bốn phía hoàn toàn yên tĩnh, Thanh Nhai đi trước, đi dần về phía giường đá.

Đợi đến lúc bọn họ nhìn gần, chỉ thấy dưới lớp y phục kia trống không, chỉ còn lại một bộ xương trơ gầy.

Mà nhìn bộ y phục... vậy mà lại là một nam nhân!

Thanh Nhai trong lúc nhất thời cũng không biết nên làm gì cho phải, y chưa từng nghe nói sư phụ nhà mình cùng một nam nhân nào đó mờ ám, nếu mang sai hài cốt về, sợ là sư phụ y sẽ từ dưới lòng đất nhảy dựng lên.

Hơn nữa, cũng không phải ai cũng nguyện ý sau khi chết sẽ cùng sư phụ y hợp táng chung một chỗ.

Thanh Nhai trong lúc nhất thời không có biện pháp, đương lúc y do dự, trước ngực có ánh sáng nhạt lóe lên, trong y phục động đậy mấy cái, từ bên trong bay ra ngoài một lá bùa màu vàng, đó là vật sư phụ giao cho y trước khi về cõi tiên, dặn dò y nhất định phải mang theo bên người, nhưng chưa từng nói qua vật này có ích lợi gì.

Bây giờ xem ra, sư phụ y đã sớm đoán được sẽ có ngày hôm nay, như vậy cũng tốt, nếu sư phụ y đã có chuẩn bị, Thanh Nhai cũng hơi hơi yên lòng.

Tấm bùa kia nhẹ nhàng rơi xuống trước ngực của hài cốt trên giường, Thanh Nhai dắt Nguyên Khê lùi về phía sau một khoảng, lẳng lặng đứng một bên nhìn chăm chú biến hóa ở trên giường đá kia. Không lâu sau, lá bùa trong ngực hài cốt lại sáng lên hai lần, ngay sau đó liền nghe một giọng nam nhân già nua lại khàn khàn vang vọng toàn bộ bên trong mộ thất tối đen, giọng nam nhân kia nói: "Phù Phong, ta đến dẫn ngươi về."

Thanh âm này Thanh Nhai tất nhiên rất quen thuộc, chẳng qua là không nghĩ tới sư phụ y đến cuối cùng tâm tâm niệm niệm nhớ nhung thật sự là một nam nhân.

Nhưng hài cốt trên giường này lại không có phản ứng nào, như cũ lặng yên ngủ say ở nơi đó, lá bùa lóe lên ánh sáng vàng rực chiếu lên bộ hài cốt sáng bừng nơi âm u này, Nguyên Khê ở một bên nhìn chỉ cảm thấy một cơn rùng mình ập tới.

Giọng nam nhân kia đem lời nói lặp lại một lần lại một lần, thanh âm một lần so với một lần lại thấp xuống, đoán chừng linh lực trong lá bùa sắp tiêu hao hết.

Phù Phong, ta đến dẫn ngươi về... Ta đến dẫn ngươi về...

Không biết tên Phù Phong này là nhân vật thế nào, lại có thể để cho sư phụ Thanh Nhai chờ đợi, lãng tử phong lưu thế mà đến chết cũng không quên.

Ngay tại lúc Thanh Nhai cho rằng chuyện này sẽ không có kết quả, hài cốt kia bỗng nhiên nhúc nhích một chút, sau đó chậm rãi từ trên giường ngồi dậy, mà lá bùa kia cũng từ trong ngực hắn tuột xuống, bộp một tiếng rơi trên mặt đất.

Lá bùa lóe lên chút ánh sáng yếu ớt cuối cùng, rồi hoàn toàn tối đen, câu "Phù Phong, ta đến dẫn ngươi về" kia cũng không vang lên nữa.

Trên giường đá Phù Phong xoay xoay cổ, đã quá lâu không hoạt động nên xương lúc này lộp cộp mà kêu lên, trong mộ thất yên tĩnh nghe có vẻ dị thường, hắn bỗng nhiên quay đầu, hốc mắt trống rỗng thẳng tắp nhìn về phía hai người Thanh Nhai.

Hắn há miệng, qua hồi lâu mới phát ra âm thanh: "Là Ngọc Tiêu kêu các ngươi tới?" Thanh âm của hắn ta nghe có vẻ là thời niên thiếu, trong trẻo nhưng lại tuyệt vọng.

Mà Ngọc Tiêu chính là tục danh của sư phụ Thanh Nhai, Thanh Nhai gật đầu, nói: "Quấy nhiễu tiền bối."

Phù Phong lại nói: "Nếu thật cảm thấy quấy nhiễu, thì hôm nay các ngươi sẽ không tới."

Thanh Nhai không nói gì, bởi vì trong chuyện này đúng là y làm không đúng, tùy tiện tiến vào mộ thất của người ta quả thực không phải nhân sĩ chính đạo nên làm.

Thấy Thanh Nhai không nói lời nào, Phù Phong cười giễu hai tiếng, đầu của khô lâu kia dường như xuất hiện vẻ mặt giễu cợt, chỉ nghe giọng của Phù Phong nói: "Ngọc Tiêu muốn mang Cô đi? Hắn dựa vào cái gì chứ?"

Thanh Nhai dừng một chút, mới miễn cưỡng trả lời: "Sư tôn hắn... đại khái là ái mộ ngài."

"Hắn ái mộ Cô? A..." Giống như là nghe thấy chuyện gì vô cùng buồn cười, Phù Phong cười hồi lâu, cho đến mức đầu lâu kia cũng phải ho khan, Phù Phong mới dần dần thu hồi tiếng cười.

Nhờ ánh sáng yếu ớt của dạ minh châu, Nguyên Khê ở một bên thấy sợ hết hồn hết vía, chỉ sợ Phù Phong không cẩn thận liền đem xương cốt bên trong ho khan hết ra.

Phù Phong trong ngữ khí rõ ràng mang ý trào phúng, khô lâu trên giường run run, lại nghe Phù Phong nói: "Cô năm đó vì Ngọc Tiêu mà bị cô lập hoàn toàn, thế nào Ngọc Tiêu lại có thể đợi Cô?"

Thanh Nhai không lên tiếng, chuyện ân oán của đời trước, y vốn không nên nhiều lời, y khẽ vuốt ve sau lưng Nguyên Khê, tiểu đồ đệ này của y lần đầu gặp chuyện như vậy, chỉ e rằng đã bị dọa sợ.

Phù Phong cũng không cần Thanh Nhai trả lời, hắn lẩm bẩm một mình tiếp tục nói: "Hắn đảo mắt đã bỏ rơi Cô, tiếp tục cuộc sống tiêu dao sung sướng của hắn, ngồi ôm hồng nhan lam nhan vô số, càng về sau sợ là đã sớm quên Cô người này đi! Ngọc Tiêu a Ngọc Tiêu, ngươi bây giờ lại dựa vào cái gì để Cô theo ngươi trở về chứ?"

Trong mộ thất chỉ còn lại tiếng lải nhải của Phù Phong, có thể do duyên cớ trôi qua quá lâu, rất nhiều chuyện hắn đều đã không nhớ rõ, lại nói tiếp nhiều chuyện đem chúng trộn lẫn với nhau, đại khái phần lớn những nguyên do trong đó không thể nói rõ ràng, nhưng muốn đem toàn bộ câu chuyện đã qua kể lại dễ hiểu thật ra cũng không khó.

Chuyện xảy ra đã hai trăm năm trước, lúc đó Phù Phong vẫn còn là Thái tử nước Sở, trăm quan tôn sùng hắn, phụ hoàng tín nhiệm hắn, huynh đệ bằng hữu cung kính hắn, phụ từ tử hiếu, hắn vốn cho rằng hắn cả đời này đã định trước tốt đẹp, đợi đến tương lai một ngày khoác hoàng bào lên người, cả đời liền như vậy trôi qua, nhưng mà cho đến ngày đó hắn gặp Ngọc Tiêu.

Ngọc Tiêu tuy là người tu đạo, nhưng lúc còn trẻ trời sinh tính tình phóng đãng, lại yêu thích mỹ nhân, thời điểm lần đầu gặp Phù Phong thấy thiếu niên này quả thực quá đẹp, liền không nhịn được chọc ghẹo mấy câu, chẳng qua là hắn tùy tiện trêu một hồi lại đổi thành Phù Phong cả đời bị trói chặt.

Những lời đó của hắn đã nói qua với nữ tu, cũng đã nói với những yêu tinh lẳng lơ kia, nói qua vô số lần, chính mình đều đã xem những lời này thành lời đùa ghẹo, nhưng lại không biết mỹ nhân trước mặt là một người lòng không đổi, đem những lời đó của hắn xem là thật.

Cõi đời này chung quy sẽ có một người chính là tâm ma trong lòng ngươi, mà Ngọc Tiêu chính là tâm ma của Phù Phong. Hắn vì Ngọc Tiêu mà bị phụ hoàng phế truất ngôi vị Thái tử, lại bị đuổi đến đất khách xa xôi.

Hắn vì Ngọc Tiêu buông bỏ tất cả, nhưng thực tế ngay cả Ngọc Tiêu cũng không cần hắn, hóa ra đến sau cùng cũng không còn lại thứ gì, hắn thứ gì cũng không còn.

Phù Phong chết vào ngày 18 hội xuân năm đó, khi đó, vừa mới qua sinh thần hai mươi ba tuổi của hắn không quá vài ngày.

Một chữ tình này, lại gây đau thương nặng nề nhất.

Miệng khô lâu kia đóng đóng mở mở nói hơn một canh giờ, nói xong lời cuối cùng, âm thanh kia dường như thở dài một hơi: "Thôi thôi, phù sinh như mộng, hãy cứ để cho những chuyện này như cát bụi trở về cát bụi, đất trở về với đất đi."

Dứt lời, khô lâu trên giường thẳng tắp ngã về phía sau, xương cốt cùng giường đá va chạm, phát ra âm thanh thật mạnh.

Thanh Nhai rũ mi mắt xuống, nhìn thấy lá bùa trên mặt đất, xem ra nguyện vọng của sư phụ y không hoàn thành được, Phù Phong nếu đã nói đến đây, nhất định sẽ không cùng sư phụ y có bất kỳ dây dưa nào, tin tưởng Ngọc Tiêu nếu biết suy nghĩ trong lòng Phù Phong, cũng nhất định không cưỡng cầu hắn.

Thanh Nhai đi qua, cúi người xuống nhặt lá bùa lên, đúng lúc này, bỗng nhiên nghe thấy Nguyên Khê sau lưng hướng y lớn tiếng hét to: "Sư phụ cẩn thận ——"

Thanh Nhai nhìn lên liền lấy một đạo cực quang hướng y bên này tấn công tới, y vội vàng né qua một bên, chỉ nghe một tiếng ầm ầm nổ vang, mặt đất kia bị cực quang đánh trúng trũng xuống thật sâu, Thanh Nhai vội vàng chạy qua đem Nguyên Khê bảo hộ phía sau mình.

Lúc này ở giữa không trung xuất hiện một thiếu niên mặc thanh y, hắn tướng mạo vô cùng đẹp, nhưng lại không có nửa phần nữ khí. Trong tay phe phẩy chiếc quạt xếp, mơ hồ có thể thấy trên chiếc quạt đề hai chữ Ngọc Tiêu.

Phù Phong cúi đầu mắt nhìn xuống Thanh Nhai hai người, trong miệng phát ra tiếng cười hắc hắc: "Cô hận hắn như vậy, làm sao có thể bỏ qua cho các ngươi dễ dàng như vậy chứ? Cát bụi trở về cát bụi, đất trở về với đất những lời đó chẳng qua là học Ngọc Tiêu trêu ghẹo các ngươi vui đùa chút thôi!"

"Cô năm đó dùng 50 năm tuổi thọ để tế, lưu lại một luồng sinh hồn ở chỗ này, vọng tưởng Ngọc Tiêu có lẽ một ngày nào đó sẽ đến nhìn Cô một lần, lại không nghĩ rằng cuối cùng chờ được lại là các ngươi. Bất quá cũng không sao, các ngươi tới phụng bồi Cô cũng như nhau."

Phù Phong dứt lời nhẹ nhàng vung tay lên, chỉ thấy vô số đạo ngân quang từ trên trời hạ xuống, những đạo ngân quang kia đan vào nhau khiến người ta nhìn hoa cả mắt.

Thanh Nhai dùng trường kiếm, ngăn phía trước Nguyên Khê, vung kiếm đem những đạo ngân quang kia từng cái một đánh tan.

Nguyên Khê đứng sau lưng y, thấy Thanh Nhai một mình ở trước mặt ngăn cản khó khăn, liền muốn tiến lên giúp một tay, nhưng hắn vừa mới động đậy, thì nghe thấy Thanh Nhai nghiêm nghị quát: "Lui về phía sau!"

Thanh Nhai chưa từng dùng giọng nói nghiêm khắc nói với hắn như vậy, Nguyên Khê mím mím môi, cuối cùng vẫn nghe lời Thanh Nhai, lui về phía sau.

Phù Phong cũng không phải là tu chân giả, muốn tạo ra những thứ này cũng phải trả giá rất lớn, ngân quang kia hẳn là không thể kéo dài được bao lâu nữa. Thanh Nhai dùng khóe mắt nhìn về phía cửa, lại thấy cửa ở nơi đó đã khép lại, y vốn là muốn để Nguyên Khê đi ra ngoài trước, bây giờ xem ra là không được rồi.

Phù Phong ở trên không trung tựa như nhìn thấy suy tính trong lòng Thanh Nhai, hắn khinh miệt cười một tiếng, lại vung tay lên, những đạo ngân quang kia nhất thời toàn bộ biến mất không thấy, ngược lại khắp nơi lại xuất hiện những đám sương mù màu đen ẩn chứa kim quang, những đám sương mù này là Phù Phong nhiều năm qua tích góp từng chút từng chút oán niệm mà thành, hơn nữa hắn vốn dĩ chính là Thái tử một nước, thân mang long khí, những đám sương mù này bên trong chứa oán niệm lại càng thêm cường thịnh.

Mặc dù Thanh Nhai hiện tại đã đạt Xuất Khiếu kỳ, nhưng sương mù này có chút quái dị y nửa điểm cũng không dám đụng phải.

Thanh Nhai nhanh chóng dùng linh lực gắng sức tạo ra một kết giới hình cầu, đem y cùng Nguyên Khê bảo hộ ở bên trong, những đám hắc vụ* dày đặc kia bị ngăn cách ở bên ngoài, nhưng mà không chờ Thanh Nhai thở phào nhẹ nhõm, y ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy giữa không trung Phù Phong đang cười quỷ dị.

*sương mù màu đen.

Những đám sương mù kia đem toàn bộ vòng sáng hoàn toàn bao quanh lại một chỗ, không quá một khắc, trên mặt Thanh Nhai lại lộ ra biểu cảm khiếp sợ, y có thể cảm nhận được những đám sương mù màu đen bên ngoài kia đang không ngừng cắn nuốt linh lực của y, sương mù dần dần càng ngày càng nhiều, màu sắc cũng càng ngày càng đậm, Thanh Nhai nhíu nhíu mày, y biết rất rõ linh lực của mình đều bị những đám hắc vụ này hấp thu, nhưng lại không thể đem linh lực thu hồi lại.

Nếu như vẫn cứ tiêu hao như vậy, y cùng Nguyên Khê sớm muộn cũng sẽ bị đám hắc vụ này nuốt chửng, nhưng trong nhất thời Thanh Nhai cũng không nghĩ ra được biện pháp giải quyết, nơi này bốn phía khép kín, quanh tường lại vẽ các loại trận pháp, cứng rắn xông tới để thoát ra là không thể nào, hôm nay sợ là phải dây dưa đến chết ở nơi này.

Thanh Nhai quay đầu lại nhìn Nguyên Khê, thấy Nguyên Khê cũng đang lo lắng nhìn y, Thanh Nhai hướng phía hắn an ủi mỉm cười.

Sau một khoảng thời gian, Thanh Nhai càng ngày càng khó khăn, vòng sáng trên đỉnh đầu cũng dần dần ảm đạm, y dần dần có chút chống đỡ không nổi nữa.

"Sư phụ..." Nguyên Khê kêu y một tiếng, thấy Thanh Nhai chú ý đến mình, liền đưa tay ra, đem linh lực phóng thích.

Thanh Nhai lại ngăn hắn lại nói: "Đem linh lực thu hồi đi, chờ chút nữa nếu kết giới bị phá, con phải bảo vệ tốt chính mình."

Nguyên Khê mím mím môi, cũng không có nghe lời Thanh Nhai, vẫn như cũ cùng sư phụ hắn cùng nhau chống đỡ kết giới ảm đạm đang từ từ thu nhỏ lại kia.

Phù Phong ở giữa không trung nhìn hai người phía dưới, hừ lạnh một tiếng, nhếch khóe miệng, trong giọng điệu kèm theo vẻ thương hại, nói: "Từ bỏ đi, các ngươi không thoát được."

Hắn ta vừa mới dứt lời, liền nghe một tiếng nổ đùng đùng cực kỳ chói tai, hắc vụ bao vây vòng sáng khiến nó rạn nứt rồi từng chút xông vào vòng sáng, mắt thấy kết giới này đã chống đỡ không nổi nữa, Thanh Nhai thu tay về quay đầu ôm Nguyên Khê, gắt gao đem hắn nhấn vào trong ngực mình.

Hắc vụ xung quanh hai sư đồ bọn họ lan tràn, Thanh Nhai chỉ cảm thấy trong đan điền một trận đau nhói, linh lực cả người y tựa như trong nháy mắt bị móc sạch.

Nhưng y vẫn như cũ ôm chặt Nguyên Khê không buông tay, đem Nguyên Khê bảo hộ thật tốt ở dưới thân mình.

Phù Phong đong đưa quạt xếp trong tay, trong mắt tựa hồ còn mang chút hâm mộ, trong miệng cảm thán nói: "Ngươi đối với hắn thật sự là thật tâm thật ý."

Đối với hắn thật tâm thật ý thì thế nào? Còn không phải là không thể bảo vệ hắn sao.

Ngay tại lúc Thanh Nhai cho là y cùng Nguyên Khê hôm nay đều phải chết ở chỗ này, lá bùa trong tay áo y lạch cạch rơi trên mặt đất. Lá bùa vừa mới tiếp xúc với hắc vụ, liền lay động bay ra, trên không trung xoay tròn hai vòng, lóe lên chút tinh quang, lá bùa kia lại hóa thành hình người nửa trong suốt, hình dáng người này chính là Ngọc Tiêu.

Ngọc Tiêu nhắm mắt đứng giữa không trung, đưa tay bấm một pháp quyết, hắc vụ trước mắt từ từ tiêu tán.

Đợi sau khi tất cả những đám hắc vụ này tản ra, Thanh Nhai cúi đầu xuống nhìn, chỉ thấy gương mặt Nguyên Khê tái nhợt nằm ở trong ngực y, khóe miệng tràn ra máu tươi, hai mắt hắn nhắm nghiền, bộ dạng chính là đã bất tỉnh.

"Phù Phong..." Ngọc Tiêu ngắm nhìn Phù Phong, nhẹ nhàng gọi.

Phù Phong nở nụ cười, lại không nói lời nào.

"Cùng ta trở về thôi." Ngọc Tiêu đưa tay tới trước mặt Phù Phong.

"Được." Phù Phong khẽ mỉm cười, nụ cười này của hắn giống như trăm hoa đồng loạt nở rộ, đẹp không thể tả.

Không ai hiểu được tại sao hắn vào lúc này lại đáp ứng Ngọc Tiêu, tại sao lại nở ra nụ cười như vậy.

Phù Phong đưa tay về phía Ngọc Tiêu, chẳng là hắn mới vừa chạm đến đầu ngón tay của Ngọc Tiêu, cả người liền hóa thành vũng phấn vụn phiêu tán trên mặt đất, những hạt phấn vụn này phát ra ánh sáng trong suốt, cuối cùng toàn bộ tiêu tán, trở về trong hư vô.

Hắn lấy năm mươi tuổi tuổi thọ để tế, đem một luồng sinh hồn của mình vây hãm ở một góc, đợi Ngọc Tiêu trăm năm. Lại dùng hồn phi phách tán để đánh đổi, muốn Ngọc Tiêu có thể ở lại nơi này vĩnh viễn phụng bồi hắn.

Nhưng mà đến cuối cùng, hắn vẫn không nhận được gì.

"Phù Phong..."

Hình nhân ở giữa không trung lay động mấy lần, cánh tay kia ngừng tại chỗ lại không có động tác nào khác.

Cho đến khi hình nhân Ngọc Tiêu cũng từ từ tiêu tán ở giữa thiên địa này.

Phù Phong đã không còn ở đây, cửa đá của mộ thất nhẹ nhàng đẩy liền có thể mở ra, Thanh Nhai ôm Nguyên Khê đã hôn mê đi ra mộ thất.

Hắn vừa mới kiểm tra qua Nguyên Khê, đan điền hư hại, linh lực hư không, kết quả sau cùng chắc chắn không còn sống được bao lâu nữa.

Thanh Nhai không hiểu, y chẳng qua là mang Nguyên Khê đi ra ngoài một chuyến, cuối cùng làm sao lại biến thành bộ dạng này?

Y ở phụ cận tìm được một sơn động, đem Nguyên Khê đặt vào trong, hiện tại y cũng không có cách nào mang hắn về Tử Tiêu tông, linh dược trong túi đối với Nguyên Khê mà nói phần lớn cũng không có tác dụng gì, chỉ có thể tìm xem ở phụ cận núi Cửu Giang này có linh dược gì không.

Nguyên Khê hé nửa mắt ra, trước mắt một mảnh mông lung, hắn cái gì cũng không thấy rõ, dùng âm thanh yếu ớt kêu một tiếng: "Sư phụ..."

Thanh Nhai sờ trán hắn, đáp: "Làm sao vậy?"

Biết Thanh Nhai ở ngay bên cạnh mình, Nguyên Khê liền yên lòng nhắm hai mắt lại, hắn biết rõ tình hình hiện tại của mình, đan điền khô kiệt, sợ là sống không được bao lâu, Nguyên Khê giật giật môi, nói: "Sư phụ, nếu như con chết đi, thì hãy thu nhận một đệ tử nữa."

"Qua vài năm nữa hãy thu nhận một người hỏa linh căn nữa đi, sư phụ." Không nhận được lời đáp ứng của Thanh Nhai, hắn ngừng lại một chút, lại nhỏ giọng nói một câu: "Không cần quá lâu đâu sư phụ, năm năm, năm năm sau liền thu nhận một đệ tử nữa đi."

Gió thu xào xạt, bóng cây đong đưa, trong bầu trời đêm treo một vòng trăng ảm đạm.

Thanh Nhai không biết Nguyên Khê tại sao lại nói những lời như vậy, y đem máu tươi trên khóe miệng của Nguyên Khê cẩn thận lau sạch, lại đem những sợi tóc trên trán hắn gạt qua hai bên.

Cúi đầu xuống bên tai Nguyên Khê nói: "Vi sư sẽ không, Nguyên Khê."

"Đời này đồ đệ của Thanh Nhai ta sẽ chỉ có một người là Nguyên Khê."

Mà Nguyên Khê lúc này lại sắp hôn mê lần nữa, trước khi hôn mê hắn còn lầm bầm trong miệng: "Đáp ứng con đi sư phụ..."

"Đừng nói nữa Nguyên Khê, con sẽ không có chuyện gì, sư phụ sẽ đi ra ngoài tìm cho con..." Chỉ là rốt cuộc muốn tìm thứ gì, ngay cả chính bản thân Thanh Nhai cũng không biết.

Thanh Nhai đứng lên hướng bên ngoài sơn động đi ra, nhưng mà y vừa đi vài bước liền nôn ra một ngụm máu lớn. Thanh Nhai mặt không đổi sắc lau đi khóe miệng, những giọt máu đỏ tươi kia bi ai rơi xuống cỏ khô, y che miệng lại ho khan hai tiếng, sợ bị người bên trong nghe được.

Y cười khổ một tiếng, Nguyên Khê cảm thấy bản thân chống đỡ không được bao lâu, mà chính y sao lại không cảm nhận được chứ? Thanh Nhai xoa xoa ngực, cuối cùng lại nôn ra một ngụm máu.

Lúc đó những đám hắc vũ xông tới, y dùng cả người bảo hộ Nguyên Khê, kết quả không thể bảo hộ Nguyên Khê, mà đan điền chính mình cũng bị tổn thương nghiêm trọng, tu vi không còn lại bao nhiêu.

Thanh Nhai lại đi về phía trước mấy bước, trước mặt chính là Đoạn Trường nhai, dưới ánh trăng lạnh lẽo, Thanh Nhai cúi đầu xuống chỉ có thể nhìn thấy dưới sườn núi một mảnh sương mù mờ mịt.

Đoạn Trường nhai, đoạn người trường!**

**Đoạn trường: nỗi đau lòng đứt ruột. Ý câu này có nghĩa là: ở Đoạn Trường nhai, khiến con người đau đớn đứt ruột gan.

Lúc trở về, Thanh Nhai thấy Nguyên Khê nhắm mắt, trên gương mặt không có chút huyết sắc, cả người không ngừng co quắp, máu tươi theo khóe miệng hắn chảy xuống, nhiễm đỏ vạt áo của hắn, hắn tựa vào trên vách đá dùng tiếng kêu đứt quãng: "Sư phụ... Sư phụ..."

Yếu ớt như ruồi muỗi kêu.

Thanh Nhai vội vàng đi tới, đáp: "Sư phụ ở đây."

Bởi vì vội vàng đi tới, một ngụm máu lại nghẹn ở yết hầu, Thanh Nhai quay đầu đi, miễn cưỡng đem ngụm máu này nuốt xuống lại.

"Sư phụ, ôm con một cái được không?" Thanh Nhai mơ hồ nghe Nguyên Khê hỏi như vậy.

Làm sao có thể không cơ chứ? Thanh Nhai đến gần Nguyên Khê, y quỳ xuống, cẩn thận đem tiểu đồ đệ của y ôm vào trong lòng.

Mà Nguyên Khê cả người vẫn cứ mê man nặng trĩu, tứ chi hắn lạnh như băng, đôi môi hiện lên chút tím bầm nhàn nhạt, trên mi mắt kết một tầng bông tuyết mỏng manh, Thanh Nhai không nhịn được ở trán hắn hôn xuống.

Nhưng Nguyên Khê tựa như bị mộng yểm vậy, hắn giãy giụa vài lần, vẫn cứ hỏi: "Sư phụ, tại sao không thể ôm con một lần chứ?"

Thanh Nhai ôm hai cánh tay của Nguyên Khê siết chặt lại, một lần lại một lần nhẹ giọng an ủi hắn: "Nguyên Khê, sư phụ ở đây, sư phụ ở đây..."

Dần dần Nguyên Khê yên tĩnh lại, nhưng chẳng được bao lâu, hắn lại gọi: "Sư phụ..."

Khóe mắt của hắn chảy ra chất lỏng trong suốt, âm thanh nghẹn ngào hỏi: "Người tại sao không cần con nữa chứ?"

Thanh Nhai ho khan hai tiếng, vuốt ve sợi tóc đen nhánh của Nguyên Khê, cười khổ nói: "Vi sư sao lại không cần con chứ?"

...

Vi sư sao lại không cần con chứ?

Đêm đến, trong sơn động vô cùng ẩm ướt lạnh giá, Thanh Nhai đem Nguyên Khê ôm vào trong ngực, cảm nhận đan điền mình đang từ từ tan vỡ, y nghiêng đầu nhìn Nguyên Khê bên cạnh, phút chốc còn nghĩ rằng nếu như có thể cùng Nguyên Khê ở chỗ này yên giấc ngàn thu, cũng không tệ.

Nhưng khi Thanh Nhai lần nữa tỉnh lại, Nguyên Khê vậy mà cũng không thấy đâu nữa,

Đan điền bị hư hại của y đã được chữa khỏi, y đột phá tu vi đến Xuất Khiếu kỳ, thậm chí trực tiếp đạt đến Phân Thần hậu kỳ.

Nhưng mà Nguyên Khê đâu? Nguyên Khê đã đi đâu?

Y ở núi Cửu Giang tìm Nguyên Khê suốt 3 tháng, nhưng rốt cuộc cũng không thể gặp lại hắn.

Sau khi trở về Tử Tiêu tông, Thanh Nhai nắm lấy ngọc bài bổn mạng đã vỡ vụn của Nguyên Khê, ở trong phòng Nguyên Khê ngồi chết lặng ba ngày ba đêm.

Thanh Nhai vô số lần tự hỏi mình, y tại sao muốn đem Nguyên Khê cùng đi ra ngoài, nếu như Nguyên Khê chưa từng đi theo y ra ngoài, hiện tại y sẽ không phải đợi chờ ở nơi Hằng Vụ đỉnh này, vẫn còn có thể nghe hắn gọi mình một tiếng sư phụ.

Đáng tiếc hiện tại hết thảy đều không còn.

————

Thanh Nhai lảo đảo đứng dậy, ngã quỵ xuống mặt đất, cẩn thận nhặt lấy những mảnh vụn sứ rơi đầy đất, bỗng nhiên cảm thấy một trận đau nhói, đầu ngón tay của y đang rỉ ra từng giọt đỏ thẫm.

Máu đỏ tươi rơi trên mảnh sứ trắng tinh, y mấp máy môi, thấp giọng gọi: "Nguyên Khê..."

Hoa Tử Nhiễm ở một bên chỉ cảm thấy khiếp sợ, nàng khi nào lại nhìn thấy Thanh Nhai như vậy, không khỏi kêu lên: "Sư phụ?"

Thanh Nhai cầm những mảnh sứ vụn chậm rãi đứng lên, đem chúng cẩn thận đặt lên bàn, hướng về phía Hoa Tử Nhiễm nói: "Ngươi đi ra ngoài."

Hoa Tử Nhiễm còn muốn nói gì: "Sư phụ, con..."

"Đi ra ngoài." Thanh Nhai dùng giọng điệu lạnh băng lặp lại lần nữa.

"Vâng." Hoa Tử Nhiễm tuy không cam lòng, nhưng vẫn lui ra ngoài.

Sau khi Hoa Tử Nhiễm đi, Thanh Nhai động động ngón tay, đem những mảnh sứ vụn gộp lại một chỗ, chẳng qua là... Y nhìn chằm chằm vào những vết nứt không cách nào phục hồi lại như cũ trên cốc sứ trắng kia, cười điên dại một hồi, trong miệng tự lẩm bẩm: "Không trở về được, không trở về được..."

Y rút ra một bức họa bên trên giá sách, đem giấy vẽ mở ra, phía trên vẽ một thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi, ánh trăng rọi chiếu, thiếu niên trong tranh nghiêng người dựa vào dưới cây đào, trong tay cầm một bầu rượu, hai gò má ửng đỏ, khóe miệng mỉm cười, trông rất sống động.

Thanh Nhai nhìn chăm chú người trong tranh hồi lâu, y đứng lên, đi tới trước cửa sổ, ngoài cửa sổ tinh trầm nguyệt lãng***, bóng cây đu đưa.

***Trăng sáng sao lặn.

Thanh Nhai nhìn cây ngô đồng ngoài cửa sổ kia, thoáng chốc lại lâm vào trong hồi ức. Đó là rất nhiều năm về trước, y còn nhớ năm đó đúng vào thời điểm hoa đào dưới chân núi, chưởng môn sư huynh đến Hằng Vụ đỉnh nói với y, Thanh Nhai, đệ nên thu nhận một đệ tử đi.

Vì vậy, y liền đến tổng môn phái tuyển chọn, xuyên qua Nghiêu Hoa kính, ở trong ngàn người chỉ ra thiếu niên kia, nói với chưởng môn: "Nếu như hắn có thể đi lên thang Đăng Tiên, đệ sẽ thu hắn làm đồ đệ."

Mà thiếu niên kia quả nhiên không để cho y thất vọng, Thanh Nhai cũng theo lời mà thu hắn làm đồ đệ, đưa hắn về Hằng Vụ đỉnh.

Y hỏi thiếu niên: "Ngươi tên là gì?"

"Bạch Hi Vũ." Thiếu niên đáp.

"Từ nay về sau liền gọi là Nguyên Khê đi."

Thiếu niên khẽ mỉm cười với y, đáp: "Đã rõ, sư phụ."

Thiên đạo luân phiên xoay vần, nhưng mà y vẫn sẽ không tìm lại được người thiếu niên này.

Muôn vàn tinh tú chợt sáng chợt tối điểm xuyết trên khoảng trời đêm xanh thẫm này, mà dưới Hằng Vụ đỉnh bên dưới bầu trời yên tĩnh lại thê lương.

Thanh Nhai yên lặng cúi đầu, đột nhiên nhận ra thời gian của cả một đời thực sự quá mức dài lâu.

Tựa như bể khổ mênh mông, không có điểm dừng.

————

Ma giới ở phía Tây, nơi này quanh năm âm u lạnh lẽo ẩm ướt, có rất ít thực vật có thể ở nơi này sống sót. Hiện tại thời tiết đã vào thu, thì càng khó thấy được nửa điểm màu xanh của cây lá.

Mấy ngày trước thỉnh thoảng còn có thể nhìn thấy mặt trời, nhưng mà bây giờ ngay cả một tia sáng cũng không thấy.

Lúc Kiền Diệu tỉnh lại đã là giờ Tỵ, hắn ngồi dậy, xoa xoa cái trán có chút đau, không hiểu sao chợt nhớ đến hôm qua ở Tử Tiêu tông gặp tiểu cô nương kia, tiểu cô nương tướng mạo bình thường, chẳng qua là trong xương cốt lộ ra một cỗ linh khí khiến cho người ta thật sự yêu thích.

Nghĩ tới đây con ngươi đen nhánh của Kiền Diệu lóe lên, hắn đưa đầu lưỡi ra liếm liếm đôi môi đã khô của mình.

Hắn quả thực không nghĩ đến Thanh Nhai còn có thể thu nhận đệ tử lần nữa, những năm trước toàn bộ tu chân giới đều đồn đại Thanh Nhai thu nhận một đồ đệ bảo bối, thiên phú cực cao, dáng người cũng không tệ, chỉ tiếc Thanh Nhai đem người bảo vệ quá tốt, hắn đến cuối cùng vẫn chưa từng gặp qua.

Kiền Diệu nhướng mi mắt, cười cười, giữa Thanh Nhai và tên tiểu đồ đệ gọi là Nguyên Khê gì đó, sợ là không phải chỉ một câu quan hệ sư đồ là có thể nói rõ ràng được.

Cũng không thể trách hắn nghĩ xấu xa, thời gian hắn sống cũng đủ lâu, chuyện gì cũng đều đã gặp, thậm chí sư phụ của Thanh Nhai năm đó cùng Phù Phong xảy ra những chuyện kia hắn đều thấy rõ ràng.

Bất quá hiện tại lúc này mới chỉ năm năm trôi qua Thanh Nhai liền thu nhận đệ tử, nghĩ đến người được gọi là bảo bối kia cũng không biết là đã vứt đi nơi nào.

Cho nên mới nói tình tình ái ái trên thế gian này đều là giả, tìm một mỹ nhân vui vẻ sung sướng mới là đúng đắn!

Kiền Diệu nghiêng đầu, hướng ngoài cửa kêu một tiếng: "Vào đi."

Hắn vừa dứt lời, một hồng y nữ tử đẩy cửa vào, mắt nhìn thẳng tắp đi đến bên giường của hắn, sau đó thành thành thật thật mà cúi đầu quỳ xuống, chuẩn bị hầu hạ hắn ngủ dậy.

Xuống giường đem y phục mặc hoàn chỉnh, Kiền Diệu đẩy cửa ra, bên ngoài thời tiết âm trầm, cuồng phong gào thét, bên trong sân cổ thụ trơ trụi bị thổi đến lắc lư, ánh mắt hắn ngừng lại một lát, chỉ thấy một nam nhân mặc y phục hạ nhân ở trong đình vội vã chạy qua.

"Người là ai?" Kiền Diệu bay qua bắt lại cổ tay phải của nam tử, nghiêm nghị hỏi.

~ Bê: Chương này dài dữ dội :< Hôm nay đến đây thôi nha~ Chúc cả nhà đọc vui vẻ ^^


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp