Trọng Sinh Bá Sủng: Nhiếp Chính Vương Quá Mạnh Mẽ

Chap 29: Bức mộc tượng tai họa


2 năm

trướctiếp

                                                     P/s: Mộc tượng: bức tượng khắc bằng gỗ

Thấy Cung Quyết cam chịu, Cung Dĩ Mạt hận rèn sắt không thành thép nói. "Lời nàng nói ngươi cũng có thể tin? Nàng hận không thể giết chết ngươi, ngươi còn không biết sao?"


Cung Quyết nhắm mắt, vẫn là trầm mặc.


Cung Dĩ Mạt càng phát hỏa, đồng thời còn có chút thương tâm. "Nàng rốt cuộc là nói cái gì, làm ngươi xa cách ta như thế!"


Ngữ khí dần dần ủy khuất.

"Ta còn tưởng rằng, chúng ta tâm ý tương thông, tình cảm sâu đậm giống nhau tỷ đệ ruột, không nghĩ tới ngươi thế nhưng dễ dàng đã bị người ngoài châm ngòi ly gián...... Ngươi thật làm ta quá thất vọng!"


Nói xong, nàng xoay người gục vào bên gối, bộ dáng giống như thật sự uất ức đến thương tâm, ô ô òa khóc. Cung Quyết luống cuống, hắn một lòng cảm thấy, có lẽ Hoàng tỷ sẽ xem trọng tình cảm nhiều năm mà không so đo, một phương diện khác lại sợ Hoàng tỷ biết sẽ tức giận, rốt cuộc, hắn vẫn là muốn tin tưởng Hoàng tỷ một lần, đánh cuộc nhiều năm lớn lên bên nhau!


Cho nên hắn thở dài một tiếng, "Hoàng tỷ, tỷ đừng khóc, đệ nói."


Hắn vừa nói, Cung Dĩ Mạt lập tức ngồi dậy, trên mặt không một nửa bộ dáng khóc lóc đau lòng. ( P/s: ╮(╯∀╰)╭) Cung Quyết khe khẽ thở dài, trong lòng lại khẽ thả lỏng, cho cung nhân lui ra, hắn liền đem sự tình ngày ấy của Liễu Hiền phi từ đầu đến cuối kể lại.


Hắn nói xong, cũng không có thở dài nhẹ nhõm, ngược lại cảm thấy càng thêm trầm trọng, mà trầm trọng, vì Cung Dĩ Mạt trầm mặc trở nên càng thêm gian nan.


"Cho nên, Liễu Hiền phi nói cho ngươi biết, Mẫu phi của ngươi hại chết Mẫu phi ta, mà về sau, Mẫu phi ngươi cũng vì Mẫu phi ta mà chết, cho nên ngươi lo lắng ta sẽ để ý, nhiều ngày liền cố tình tránh mặt ta sao?"


Cung Quyết cảm nhận được trong giọng nói Hoàng tỷ nặng nề tức giận, liền không nói gì.


"Hinh Nhi!"


Cung Dĩ Mạt đột nhiên hô lớn một tiếng, Hinh Nhi vội vàng đi đến, thập phần không đành lòng nhìn Cung Quyết, mới nhỏ giọng hỏi. "Công chúa...... Có gì phân phó?"


"Đi lấy kiếm của ta tới đây!"

Hinh Nhi cả kinh, vội vàng quỳ trên mặt đất: "Công chúa không thể! Có nói cái gì...... từ từ nói, có gì từ từ nói đã!"


"Còn nói cái quỷ gì! Ta kêu ngươi đi lấy thì lập tức đi lấy cho ta! Nhanh lên!" Cung Dĩ Mạt đột nhiên cất cao thanh âm dọa Hinh Nhi nhảy dựng, nàng lo lắng nhìn Cung Quyết cũng đang khiếp sợ, cúi đầu liền đi, thực mau liền đem kiếm mang tới.


Cung Dĩ Mạt cầm kiếm, khẽ nhìn Cung Quyết quỳ trước mặt, bước nhanh đến trước mặt hắn, tức giận nói! "Ngẩng đầu lên!"


Cung Quyết mấp máy môi, hơi hơi ngẩng đầu, một đôi mắt đen trong vắt, nhưng lại khó che dấu bi thương, Hoàng tỷ chẳng lẽ vì việc này, muốn giết hắn báo thù đi?


Tưởng tượng đến đây, Cung Quyết tâm như tro tàn, thế nhưng ý chí nửa điểm phản kháng cũng không có, mặc dù hiện giờ luận về võ công, hắn so Cung Dĩ Mạt càng ngày càng tiến bộ, nhưng lúc này, hắn muốn giơ tay cũng không có sức lực.


Cung Dĩ Mạt cầm kiếm, nhìn hắn uể oải, sao lại không đoán ra hắn đang nghĩ cái gì, lửa giận lại đổ thêm dầu, càng ngày càng bạo phát! Tên tiểu tử thúi này, thế nhưng lại dám không tín nhiệm nàng như vậy, coi như nàng uổng công nuôi dưỡng hắn rồi!


"Còn không mau giơ cao tay lên chịu phạt, thành thực giơ cao một chút cho ta!!"


Cung Quyết vốn dĩ đang chờ nàng một kiếm chém tới, nhưng lúc này nghe lời nàng nói, kinh ngạc ngẩng đầu, hai tay bất giác giơ lên, Cung Dĩ Mạt vung bảo kiếm, thân kiếm nặng nề giáng xuống!

"Bang!"


Tiếng nghe thực vang, nhưng cảm giác lại không đau, mà Cung Quyết lại giống như bị đánh đến ngốc, nửa ngày đều không phục hồi được tinh thần!


Thấy hắn ngốc lặng, Cung Dĩ Mạt lại bang một cái đánh vào bàn tay hắn, lần này rất đau, lòng bàn tay đỏ bừng lên, Cung Quyết còn chưa nói cái gì, Cung Dĩ Mạt lại rơi nước mắt.


"Hoàng tỷ...... Tỷ....!"


Cung Quyết luống cuống, vội vàng đứng dậy muốn an ủi nàng, lại bị Cung Dĩ Mạt dằn dỗi đẩy ra. "Tránh ra! Đừng có lại gần ta! Tên hỗn đản này! Ta cùng ngươi sống nương tựa vào nhau lâu như vậy, ta là người như thế nào ngươi không rõ ràng sao? Thế nhưng dám vì lý do như vậy trốn tránh ta! Ta phải đánh chết ngươi tên hỗn đản này! Uổng công ta còn vì ngươi mà lo lắng mấy hôm nay đâu!"


Vừa mắng, nàng lại vung thân kiếm đánh vài cái trên người Cung Quyết, lại giống như đánh vào bịch bông, không thể nhẫn tâm nặng tay được.


Cung Quyết lúc này tâm loạn như ma, nhưng vẫn bắt được trọng điểm!


"Hoàng tỷ...... Tỷ chẳng lẽ không, không để ý sao?"


"Để ý cái gì? Để ý Mẫu phi ngươi hại chết nương ta? Lúc nương ta chết, ta mới lớn chừng nào hả? Nhiều năm như vậy, người cùng ta sống nương tựa lẫn nhau, là ngươi chứ không phải nương! Ngươi có bị ngốc hay không ?!"


Nàng căm giận dùng ngón tay đi chọc bả vai Cung Quyết, Cung Quyết liên tục lui về phía sau, mông lung như vẫn đang nằm mơ.


Cung Dĩ Mạt buồn bực, đời trước hắn nhưng không có rối rắm như vậy a, vì thế cố gắng kìm nén không tức giận.

"Nói như vậy, Mẫu phi của ngươi vẫn là vì nương ta mà chết đúng không? Ta có phải cũng nên xa cách ngươi, cùng ngươi cả đời không qua lại với nhau, vĩnh viễn trở thành người dưng không?!"

Nàng vừa nói như vậy, Cung Quyết cả người đều thanh tỉnh. "Không đâu!"


"Không cần như vậy!"


Cung Dĩ Mạt rốt cuộc không nhịn được thở dài một tiếng.


Nàng nhìn thiếu niên anh tuấn trước mắt, vẫn là mềm lòng. Vì thế nhón chân khẽ sờ đầu Cung Quyết đã sớm trở nên cao hơn nàng, ánh mắt có chút phiền muộn.


"Cung Quyết, hoàng cung này lớn như vậy, cũng có nhiều người, nhưng mà người có thể gắn bó tương dựa, có thể có bao nhiêu? Đệ chính là người thân cận nhất trên đời này của ta, đệ nhất định phải tin tưởng ta, bất luận chuyện gì cũng phải tin tưởng ta mới đúng !


Không có điều gì khó hơn tin tưởng một người, nhưng ta, lại toàn tâm toàn ý tín nhiệm đệ, cho nên, đừng nói là Mẫu phi của đệ hại giết nương ta, kể cả đệ tự mình bưng độc dược tới, ta cũng sẽ không do dự mà uống, bởi vì ta tin tưởng đệ sẽ không làm hại ta, cho nên ân oán đời trước ta sao có thể so đo với đệ cái gì đây?


Đệ cả đời này đã thập phần gian nan, lại xem không thấu,bỏ không được, chính là tự làm tự chịu."

Nàng nói làm tâm Cung Quyết từng chút từng chút sống lại. Một câu mặc dù là hắn đưa tới độc dược, nàng cũng sẽ không cự tuyệt, làm hắn không thể không nghĩ, nếu như có một ngày, Hoàng tỷ thực sự muốn hắn chết, hắn cũng là cam tâm tình nguyện chết vì nàng.


Là hắn ngu ngốc, một chuyện nhỏ làm hắn buồn bã nhiều ngày như vậy, hiện tại lại dễ dàng giải quyết, sầu lo trong lòng tan biến không tiếng động, hắn lặng lẽ nhìn gương mặt xinh đẹp như hoa của Cung Dĩ Mạt, trong lòng lại một lần, vì gặp được nàng mà cảm thấy may mắn......


Có thể nói ra những lời như vậy, nàng tột cùng là cơ trí đến cỡ nào? Có đôi khi, chính hắn tự cảm thấy, trí tuệ hơn người mà hắn luôn tự hào, đặt trước mặt nàng thật không đáng giá nhắc tới.


Nàng ngày thường học hành biếng nhác, thích vui cười an nhàn, muốn tránh né thế sự. Nhưng đôi mắt nàng lại vô cùng trong sáng, thanh triệt, hiểu rõ nhân sinh, có lẽ chính là nguyên nhân đi...... Khó trách nàng luyện võ không chăm, thế nhưng nội công Phong tận thiên nhiên cao thâm như vậy lại tiến triển cực nhanh

Không có mẫu phi thì đã làm sao...... Hắn có một Hoàng tỷ đặc biệt như vậy là đủ rồi.


Cung Quyết không khỏi nhớ tới lời nàng đã nói......


Lãnh cung rộng lớn lại quạnh quẽ như vậy, chỉ có nàng cùng hắn sống nương tựa vào nhau, cho nên hắn bị buộc phải sắm rất nhiều vai bên cạnh nàng.


Nhưng chính hắn lại cảm thấy, nàng chỉ cần một người ở bên hắn đã đủ rồi. Mặc dù bên người hắn không giống các hoàng tử khác, có người thân, bạn bè, hầu cận vây quanh, nhưng hắn tin tưởng, dù những người đó có nhiều thêm vô số lần nữa, cũng không bằng một mình nàng sinh động, đa dạng, làm người ta mệ muội.


Mà hắn...... có thể sắm vai nhiều người bên cạnh nàng như vậy, hắn rất vui sướng, rất vinh hạnh.


Cung Dĩ Mạt dạy dỗ tiểu hài tử xong, trong lòng hơi hơi thở dài, tiểu hài tử vẫn là quá thiếu cảm giác an toàn, lại quá để ý nàng, cho nên lo được lo mất, vừa rồi nàng có phải quá nghiêm khắc hay không?


Ngược lại, nàng lại nhớ tới cái gì, khẽ nhíu mày. Tuy rằng, so với người cổ đại, nàng không mẫn cảm bằng, thế nhưng, nàng cũng sẽ lo lắng, lo lắng Cung Quyết bởi vì quá ít người có thể quan hệ cùng, cho nên, sẽ hiểu lầm nảy sinh tình cảm đối với nàng.

Nếu hắn thật sự thích nàng, Cung Dĩ Mạt hoàn toàn không muốn nghĩ tới khả năng này. Trên đời, liệu sẽ có người nào dám nảy sinh tình cảm với chính tỷ tỷ đã nuôi lớn, chăm sóc mình như mẫu thân hay không? Nếu có thì nhân sinh thật là quá biến thái đi! Hơn nữa lấy suy nghĩ của Cung Quyết mà nói, nàng với hắn thực sự có quan hệ huyết thống, là tỷ đệ ruột thịt chân chính! Điều này ở cổ đại đã là một cái đại cấm kỵ to lớn, trái lại luân thường đạo lý đi. Cho nên, nàng cũng không cho rằng Cung Quyết đối với nàng sẽ có bất kỳ cái ý tưởng gì.

"Đúng rồi, chuyện cái tượng gỗ kia là như thế nào?"


Nàng vừa nói, vừa đi đến bên cạnh bàn trà. Hinh Nhi nhìn thấy, vội vàng chuẩn bị nước ấm hầu nàng châm trà.


Cung Quyết trong lòng lại một phen nghiêng trời lệch đất, bất đồng chính là, lúc trước là bởi vì tuyệt vọng, lúc này đây lại phức tạp hơn nhiều, vừa sợ hãi, vừa vui sướng, lại thập phần chua xót, bàng hoàng......


Hắn không biết nên nói với Hoàng tỷ như thế nào. Tối hôm qua, cung nữ kia hạ dược hắn, sau khi cảm giác không ổn, hắn vội vàng nhốt mình trong phòng, trong trí óc, đều tràn ngập thân ảnh của nàng!

...... Mỉm cười xinh đẹp, mày ủ mặt ê, lười biếng mê ly...... Còn có......Lúc luyện võ, nàng mặc một bộ y phục tự may đơn giản lại rộng rãi, mỗi lần vung tay lộ ra da thịt trắng ngần như tuyết...... Đôi môi đỏ mọng khẽ cong lên dạy dỗ hắn...... Hắn cảm thấy hắn phát điên rồi, liền lập tức đi ngâm nước lạnh cả đêm.


Lại không nghĩ tới, ngày hôm sau tâm trí vẫn ám ảnh không ngừng, cả người lại phát sốt, cho nên, để ép mình phân tán lực chú ý, hắn liền tập trung ngồi khắc mộc tượng.....Nhưng cuối cùng lại khắc nên hình dáng của nàng! Hắn ngũ vị tạp trần, lại trùng hợp nghe Thập tứ Hoàng tử nói một câu, không khách khí chọc đúng vào tâm sự của hắn, lại ác ý hãm hại nàng, hắn nhất thời khôn g thể nhịn được, nên mới hạ thẳng tay....

Thấy Cung Quyết thật lâu không trả lời, Cung Dĩ Mạt có điểm kỳ quái quay đầu, lại thấy Cung Quyết đột nhiên biểu tình trở nên ủy khuất, mở to đôi mắt đen láy, khẽ chớp chớp.

"Chẳng lẽ ngay cả Hoàng tỷ cũng không tin ta, bức tượng kia....vốn dĩ cũng là đệ muốn tặng cho Hoàng tỷ."


Nghe hắn nói như vậy, Cung Dĩ Mạt liền tin phân nửa, cũng không truy vấn, gọi người truyền thiện, hôm nay lăn lộn kinh hách cả ngày, nàng vừa mệt vừa đói, đầu óc đều rã rời không muốn nghĩ sâu sa nữa.


Mà Cung Quyết lại là chịu đựng mất mát trong lòng, âm thầm nhẹ nhàng thở ra.


Hắn không thể nói.


Nếu hắn nói ra, không chỉ có Phụ hoàng sẽ không buông tha nàng, thế nhân cũng sẽ dùng thái độ ác ý nhất công kích, phỉ báng nàng.


Thời đại này vốn hà khắc với nữ nhân, trừ phi, trừ phi hắn có thể trấn áp hết tất thảy dư luận.

Trừ phi, hắn cường đại lên!


Cái này ý niệm chưa bao giờ mãnh liệt đến thế! Mãnh liệt đến mức, cả người hắn đều đang run rẩy.


Cung Dĩ Mạt! Cung Dĩ Mạt của hắn!

P/s: Tóm lại một câu, hai tỷ đệ nhà này giỏi nhất là diễn kịch a~~~ Khâm phục, thật sự khâm phục khả năng nghĩ một đằng nói một nẻo của cả hai người. Hai người không đi làm diễn viên thật sự quá phí phạm tài năng rồi.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp