Trọng Sinh Bá Sủng: Nhiếp Chính Vương Quá Mạnh Mẽ

Chap 44: Thế tử gia sắp chết


2 năm

trướctiếp

Ai da, đợt vừa rồi mình vừa trải qua kì thi cuối kì, bận quá. Hết đợt rồi, cố gắng ra nhanh chap mới cho mn đỡ hóng nha~~ Mn nhớ ủng hộ mình nha <3

----------------------------------

Ai da, quả nhiên phú quý như mây bay, giấc mộng Hoàng Lương, tỉnh dậy đều tan biến, nói không liền không có, thực là bi ai a~

(P/s: Giấc mộng Hoàng Lương: là một điển tích cổ. Kể rằng, ngày xưa có Lư Sinh đi thi không đỗ, vào hàng cơm nghỉ chân. Có một lão già cho mượn một cái gối nằm. Lư Sinh ngủ và chiêm bao thấy đỗ tiến sĩ, làm quan to, vinh hiển hơn 20 năm, gia đình hưng vượng, con cháu đầy đàn. Tỉnh ra mới biết ấy chỉ là một giấc mộng. Nồi kê nhà hàng còn chưa chín. Ý nói giấc mộng đẹp và ngắn ngủi.)


Cung Dĩ Mạt một mình bước đi, trên người còn mặc một thân cung trang. Vốn dĩ, trước khi ra khỏi cung, Thường Hỉ đã dấm dúi cho nàng ít bạc lẻ, nhưng lúc đó, nàng lại không có tâm trạng để ý tới, một bên chăm chăm lo truyền lời cho Trấn Tây Vương, một bên sắp xếp lại nhân lực trong điện trước khi rời đi, hơn nữa, tất cả tiền bạc nàng dành dụm được từ trước tới nay lại sớm đã đưa ra ngoài chuẩn bị mất rồi. Hiện tại, nàng đích thực là không một xu dính túi, thập phần buồn bực.

Chuỗi cửa hàng mà nàng sở hữu, đều có người của Trấn Tây Vương, lại do nàng và Cung Quyết cùng quản lý. Hiện tại, nàng không thể đi đến cửa hàng được, một mặt là sợ có người nhìn thấy mật báo, mặt khác lại sợ đánh động đến Cung Quyết. Cũng may, người của Cung Quyết cũng là người của nàng, chỉ cần ngăn chưởng sự không truyền tin cho Cung Quyết, nàng cùng Trấn Tây Vương đồng thời che dấu, phía bên Cung Quyết hẳn sẽ không có vấn đề gì.

Mải suy nghĩ, cân nhắc tình thế, Cung Dĩ Mạt thậm chí còn không để ý bộ dạng khác lạ của bản thân, nàng lang thang bơ vơ giữa dòng người, bước đi vô định không có mục tiêu. Kinh thành có bộ dáng gì, nàng mặc dù nhân lực trải rộng khắp chốn, nhưng chung quy lại vẫn là một nơi xa lạ với một công chúa chưa từng bước chân ra ngoài như nàng đi.

Đang lúc nàng nghĩ đến thất thần, một kị mã phi nhanh như gió trên đà lao tới!


Một công tử cưỡi ngựa y phục hoa lệ, biểu tình kiêu ngạo, giữa phố xá sầm uất cũng chưa từng muốn giảm tốc độ, cũng may, kinh thành đường lớn, đủ để cho xe cùng ngựa chạy qua, nếu không thật đúng là không biết sẽ đả thương bao nhiêu bá tánh vô tội đây!

Cung Dĩ Mạt lắc đầu, thôi thôi, lo cho bản thân trước đi, nàng cũng không có đủ sức lực cùng công phu đi quản mấy cái chuyện không đâu, nàng hiện tại cũng không còn là Công chúa!

Nhưng trời muốn trêu ngươi, nhân sinh đen đủi, nàng không đi tìm việc, việc lại muốn tìm nàng đâu! Chỉ thấy cẩm y công tử kia vốn dĩ đã lướt qua nàng, đột nhiên quay đầu lại, liếc nàng một cái liền ghìm dây cương, đánh ngựa tới gần nàng.

Dung mạo hắn phi thường xinh đẹp! Không giống như Cung Quyết trầm mặc, lạnh lùng khó tiếp cận, cũng không giống Cung Triệt ôn nhu, ân cần, bộ dáng của hắn cực kỳ lóa mắt, rực rỡ rạng ngời, đường hoàng tuấn mỹ! Một đôi mắt tràn ngập kiêu ngạo khó thuần, xem ra địa vị không thấp, nhưng Cung Dĩ Mạt lại chưa từng gặp qua hắn.

Thấy hắn tới gần, Cung Dĩ Mạt nhìn trái nhìn phải, mới xác định đối phương thực sự tới tìm nàng.


Thiếu niên ngồi trên lưng ngựa, nhéo cằm nghĩ nghĩ. "Ngươi...... là Dương Quang Công chúa?" Thiếu niên lục lọi trong trí nhớ, cố gắng hình dung ra gương mặt hắn đã từng nhìn thấy từ xa, trí nhớ của hắn rất tốt, nhìn kỹ liền xác định đúng là nàng không sai rồi!

Không nghĩ tới hóa ra hắn nhận biết mình, cũng không biết có thể mượn hắn chút tiền tiêu không đi.... Cung Dĩ Mạt vừa vui mừng ra mặt, đối phương lại hừ lạnh một tiếng.

"Hừ, thiếu chút nữa lại quên mất, làm gì còn Dương Quang Công chúa gì nữa, cùng lắm cũng chỉ là một tiện dân mà thôi!"

Hôm nay hắn mới nhận được tin tức, không nghĩ tới vừa ra cửa liền gặp, đúng là ý trời đi!

Nụ cười đóng băng trên mặt Cung Dĩ Mạt, ha, xem ra là nàng tự mình đa tình rồi, nàng nên đi thì tốt hơn!

" Đứng lại! Bổn Thế tử cho phép ngươi đi sao?!"


Hắn vừa nói đến hai chữ Thế tử, Cung Dĩ Mạt lại có chút ấn tượng.


Đại Dục vương triều có một vị vương gia —— Bình vương, nghe nói con trai của hắn, dung mạo như châu ngọc, nhưng tính tình không tốt, vì sợ đắc tội với bề trên, cho nên rất ít xuất hiện ở cung yến.


Nhìn dáng vẻ của hắn, có lẽ chính là vị Thế tử gia nhà Bình vương kia đi, khó trách nàng lại không có ấn tượng gì với hắn.

Nghĩ đến đây, nàng thập phần đồng tình nhìn vị Thế tử gia một cái, nàng còn nhớ đời trước, vị Thế tử này mười tám tuổi bị kế mẫu hại chết, mười năm sau chân tướng mới sáng tỏ, nhìn dáng vẻ của hắn cũng không nhỏ, liền hỏi:

"Ngươi năm nay bao nhiêu tuổi rồi?"


Thiếu niên đang bất mãn kêu nàng dừng lại, lại thấy đối phương vừa quay đầu, đã mở miệng hỏi, hắn buột miệng:

"Mười tám...... Không đúng! Bổn Thế tử sao lại nói cho ngươi biết chứ?!"


Hóa ra là sắp chết! Cung Dĩ Mạt tiếc hận lắc đầu, không muốn so đo cùng kẻ bạc mệnh, nhẹ giọng nói: "Thế tử tìm ta có chuyện gì sao?"


Vừa nói đến đây, đối phương liền ác ý mà cười.


"Ta chính là......không vừa mắt ngươi!!"


Vừa dứt lời, hắn liền đổi sắc mặt! Roi ngựa trong tay quất mạnh về phía Cung Dĩ Mạt!

Thật vô lý! Nàng đã trêu chọc đến ai đâu?!

Cung Dĩ Mạt nghiêng người tránh đi, mà xung quanh bá tánh thấy người quyền quý xảy ra xô xát, liền trốn đi thật xa, đừng nói muốn vào ngăn cản, họ chỉ hận không thể về nhà xem ngày, tránh xa chuyện này.

Liên tiếp tránh vài chiêu, Cung Dĩ Mạt cũng bị đối phương phiền phức đến bộc phát cả tính tình! Nàng vốn dĩ cũng không phải người dễ tính đâu!

Hiện giờ ở trong thành, bá tánh hỗn loạn, tình thế rối bời, không chừng đợi lát nữa thành vệ liền tới, cho nên tròng mắt nàng khẽ động, một tay dễ dàng bắt lấy sợi roi của đối phương, nhìn hắn tà tà cười.


Nếu đã càn quấy như vậy, cũng đừng trách ta không khách khí!


Nàng đem sợi roi quấy vào cổ tay, dùng sức giật một cái, đối phương liền lập tức giữ chặt sợi roi kéo trở lại. Nương theo phản lực, Cung Dĩ Mạt liền nhún người nhảy lên yên ngựa, ngồi phía sau vị Thế tử gia này, dành lấy sợi roi, đem thiếu niên giam trong lồng ngực mình, dùng roi, trói hắn lại!

Bởi vì võ công hoàn toàn không cùng cấp bậc với nàng, ở thời điểm hắn còn chưa kịp hồi thần, đã bị nàng trói lại! Lớn đến như vậy, hắn còn chưa từng bị lăng nhục đến thế này đâu! Mặt ngọc kia uất nghẹn đến đỏ bừng!

" Làm càn!" Nàng rốt cuộc là loại nữ nhân quái quỷ gì, còn nhỏ tuổi mà đã lợi hại đến vậy!


"Ngươi tốt nhất nên mau chóng thả ta ra! Nếu không bổn Thế tử sẽ cho ngươi phải hối hận!"


Cung Dĩ Mạt ngồi phía sau hắn cười hắc hắc. "Thử xem!"


Nói xong, đôi tay nàng vòng qua hắn điều khiển dây cương, người ngoài đều nhìn thấy, thiếu niên kia ban đầu còn hung hăng càn quấy, trong nháy mắt, đã bị tiểu cô nương còn nhỏ tuổi hơn hắn cột vào ngay tắp lự, tư thế này thật là......!!!! Cũng có tư vị độc đáo lắm à nha!!!

Thế tử gia cuối cùng cũng phát hiện ra điều này, tức đến tím mặt!


"Hỗn trướng! Mau thả ta ra, xú nữ nhân, ngươi không muốn sống nữa sao?!"


Cung Dĩ Mạt tuy rằng còn nhỏ tuổi, nhưng vóc dáng lại rất cao, lúc này, nàng vung dây cương lên, tuấn mã liền như tên rời cung phi nước đại về phía ngoại thành!


Thân mình thiếu niên không tự chủ được, liền dựa vào lòng ngực Cung Dĩ Mạt, hắn hổ thẹn muốn chết ngất đi rồi, chỉ hận không thể đem Cung Dĩ Mạt lăng trì thành tám khối!

Mà Cung Dĩ Mạt lại rất vui vẻ, nàng dán vào bên tai đối phương cười hì hì. "Ngươi mắng chửi đi, nhớ mắng lớn tiếng một chút. Ngươi có biết bộ dáng mắng chửi người của mình, bạo hỏa khốc liệt, rất chi là mê người không?!"


Thiếu niên đang liều mạng ngồi thẳng trên lưng ngựa, vừa nghe được lời này, tức đến thổ huyết!

Mà không đợi Thế tử gia có thời gian phản bác, thanh âm nữ hài lại một lần nữa truyền đến lỗ tai hắn, rõ ràng mà cực kỳ ác ý.


"Hiện giờ toàn kinh thành đều đã biết, Bình vương Thế tử lợi hại không ai bằng, lại đánh không lại một tiểu nữ hại. Ai ôi, uy danh lừng lẫy của Thế tử thất bại thảm hại, ngẫm lại, còn có điểm kích động lòng người a!" (╮(╯∀╰)╭ Mạt tỷ đi trêu hoa ghẹo nguyệt, tiểu Quyết mau bắt về !!!)

"A a a! Xú nữ nhân! Ngươi câm miệng cho ta!"


Đi qua cổng thành, thủ vệ gác thành nhìn thấy Thế tử, vội vàng cho đi! Bọn họ không muốn trêu chọc vào vị ôn thần này đâu! Nhưng không hiểu sao, khoái mã phi đến gần, Thế tử lại rống to:

"Hỗn trướng! Các ngươi làm việc như thế nào vậy! Còn không mau ngăn nàng lại ......"


Nhưng hắn còn chưa nói xong, mọi người liền nhìn thấy phía sau hắn tiểu lộ ra một cái đầu nữ hài, cười cười: "Cảm ơn các vị hảo hán mở cửa! Ta mang Thế tử ra khỏi thành đi chơi! Không cần lo lắng!"


Thủ thành lúc này mới phát hiện Thế tử bị trói trên ngựa, vội vàng nói. "Mau đuổi theo, ngươi, còn có các ngươi, nhanh đến phủ Bình Vương bẩm báo!"


Mặc kệ bọn họ luống cuống tay chân như thế nào, Cung Dĩ Mạt đã mang theo thiếu niên cao chạy xa bay.


Ra roi thúc ngựa, gió mát quất qua mặt, Cung Dĩ Mạt thập phần khoái ý!

Buồn khổ mấy ngày vừa rồi liền tan biến! Nàng cảm thấy, nàng vẫn thích hợp rong ruổi giữa đất trời ngoài Hoàng cung hơn!

Mà sau một lúc nào loạn, Thế tử cũng nhận ra bản thân bất lực, nên không uổng phí sức lực nữa, chỉ im lặng hung hăng trừng mắt nhìn Cung Dĩ Mạt!

Thấy đối phương như thế, trong lòng Cung Dĩ Mạt ác ý thú vị nảy lên, nàng đột nhiên nhìn qua nhìn thẳng vào đối phương đang tức giận bừng bừng, cười nói.


"Vị tiểu ca này, ngươi còn nhìn ta như vậy, ta có thể muốn hôn ngươi!"


Lời nàng nói làm thiếu niên trợn tròn mắt, ngay sau đó trong mắt tràn đầy ghét bỏ cùng không dám tin tưởng. "Trên đời này thế nhưng còn nữ nhân không biết liêm sỉ như vậy sao?!"

Cung Dĩ Mạt cũng không giận, đối với người xa lạ, nàng sẽ không bao giờ để bụng đến suy nghĩ của họ.


"Ngươi không biết, là bởi vì thế giới ngươi quá hẹp hòi."


Lúc này ngựa đã dừng lại, một tay nàng đem đối phương đẩy xuống, chính mình còn ngồi trên lưng ngựa, từ trên cao nhìn xuống, nhướng mày nói.


"Ngươi tốt nhất vẫn là nên đi ra ngoài nhiều một chút, quan sát nhân sinh nhiều một chút sẽ biết, nữ hài tử giống ta............."


Nàng tròng mắt khẽ nhúc nhích, lời nói vừa chuyển, liền kiêu ngạo cười to: "Đương nhiên là độc nhất vô nhị!"


Thế tử đang nhe răng trợn mắt, lại nghe nàng kiêu ngạo vô sỉ nói, thiếu chút nữa phun ra một búng máu. Đúng là một nữ nhân không biết liêm sỉ, trong lòng hắn uất đến nghiến răng nghiến lợi, hắn nhất định phải đem đối phương một đao bổ thành trăm khối!


Lúc này, hắn mới chú ý, bất tri bất giác bọn họ đã rời thành đi rất xa, tới phụ cận non xanh nước biếc, mà lúc này họ đang đứng cạnh một con sông, rốt cuộc là chạy đến địa phương quái quỷ nào vậy?!


Thủ vệ gách thành rốt cuộc là làm ăn cái kiểu của khỉ gì không biết?! Vì cái gì mà đến tận bây giờ còn chưa đuổi theo? Hắn một thân một mình ở cùng với nữ tử độc ác hung hãn này, sẽ không bị người ta giết người vứt xác đi đâu... (╮(╯∀╰)╭ đại ca, huynh nghĩ nhiều rồi, Mạt tỷ nhà e hiền thục, dịu dàng lắm J )

Thấy Thế tử gia đang ầm ĩ đột nhiên an tĩnh, Cung Dĩ Mạt khẽ nhìn bộ dáng hắn đang cực lực che dấu bất an, cười nhạt: " Bây giờ mới biết sợ hãi, có phải đã muộn hay không?"

Thế tử nghe vậy, lập tức trợn mắt giận nhìn: "Ai sợ hãi! Bổn Thế tử sẽ sợ ngươi sao?! Nếu biết thức thời, ngươi mau chóng thả ta ra! Nếu không, đợi người đến cứu ta, ta sẽ cho ngươi đẹp mặt!"


Cung Dĩ Mạt đi thẳng đến bờ sông rửa tay, hoàn toàn không màng đến đối phương ở sau lưng nàng la hét rít gào cái gì.


Nhìn mặt nước sạch sẽ, vẫn là thời cổ đại thật tốt a, không nói là ô nhiễm, ngay cả đến ký sinh trùng gì đó, cũng rất ít đi.


"Ngươi nói......" Nàng đột ngột mở miệng, đối phương liền theo bản năng liền yên lặng. Cung Dĩ Mạt ngồi xổm bên bờ sông quay đầu lại nhe răng cười:

"Ngươi nói ta nếu là dìm ngươi chết đuối tại đây, sau đó liền cưỡi ngựa đào tẩu, thủ hạ của ngươi có đến kịp lúc không?"


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp