Sau Khi Bị Đuổi Ra Khỏi Nhà Tra Công Quỳ Xin Tôi Quay Đầu Lại

Chương 116: Thỉnh thoảng anh cũng nên ủng hộ vợ một chút


2 năm

trướctiếp

Tác giả: Đào Từ Bằng Khắc Thiếu Niên

Editor: vylethuy

"Rốt cuộc trong ngực cậu ta là cái thứ gì?"

Giọng nói Ninh Trí viễn vững vàng hỏi. Tiểu Chu ngồi ở ghế phó lái, nỗ lực xác định một chút, lại trả lời không rõ ràng.

"Là thú bông sao? Hình như.....Là chó?"

"Chó? Cố ý chạy rời khỏi tôi chạy đi đâu, lại vì mua một con chó xấu xí? Đầu óc Lâm Lộc có phải hư rồi không!"

"À....Cũng không tính là xấu. Tôi cảm thấy, cũng khá xinh đẹp....Nói không chừng, Lâm ca lại rất thích loại khí phách hung hãn này, còn có hơi ngu ngu."

Nhẹ giọng nói một câu, Tiểu Chu nhịn không được nhìn thoáng qua ông chủ nhà mình.

Thật là, càng nhìn càng giống!

Suy nghĩ phun trào mênh mông ở trong lòng, nhưng nhìn thoáng qua sắc mặt của Ninh Trí Viễn, Tiểu Chu vẫn quyết định câm miệng bảo toàn bình an, đừng nói bậy.

"Thế mà lại thích loại đồ vật này, thật không hiểu phẩm vị."

Nhéo nhéo giữa mày, Ninh Trí Viễn muốn phun một hơi.

Nhìn thấy Lâm Lộc hết thảy vẫn như bình thường, hắn cũng không biết tức giận mới tốt, hay là nên thở phào nhẹ nhõm mới tốt.

Vừa rồi đột nhiên nhận được tin tức Lâm Lộc rời đi, trong lòng hắn lộp bộp một chút. Không nói hai lời, trực tiếp lái xe chạy về công ty. Còn đến chậm một bước, Bạch Vụ và Lâm Lộc đã rời đi từ sớm.

"Cái đám phế vật cái người! Ngay cả ngăn cậu ta lại cũng làm không được?"

Giận dữ gầm lên, nhóm nhân viên đều sợ tới mức không dám ngẩng đầu lên. Trong lòng nhóm nhân viên âm thầm kêu khổ —— Bạch Vụ cũng nói, lão nhân gia ngài đã chuẩn bị phòng tốt rồi, chờ bọn họ chơi ba người. Chúng tôi gan lớn đến đâu mà dám ngăn cản? Lỡ làm lão nhân gia ngài nghẹn ra chuyện tốt xấu gì....Đúng không?

Im lặng vẫn là im lặng, không ai dám nói chuyện. Mắt nhìn Ninh Trí Viễn như hỏa long phun ra lửa giận chạy vào phòng xép.

Nhưng tiếng rít gào và đập bình hoa như trong dự đoán của bọn họ, cũng không xảy ra. Rất nhanh Ninh Trí Viễn đã ra ngoài, sắc mặt xanh mét, lại có chút mất hồn vía.

"Trong phòng thủy tinh vỡ đầy đất, còn có vết máu sau cửa! Máu cũng là hình dạng của dấu tay......Cậu ta gõ cửa ở bên trong?"

Không ai có thể nghe hiểu lời hắn nói.

"Vừa rồi các người lại không có ai đi vào nhìn một cái?"

—— Nhìn một cái? Nhìn cái gì?

Nhóm nhân viên đưa mặt nhìn nhau. Đó chính là địa bàn cá nhân của Ninh Trí Viễn. Ai không sợ chết như vậy, dám tùy tiện xông vào "Nhìn một cái"?

Huống chi, mệnh lệnh nói không cần cho cậu ta ra cửa, không phải chính Ninh tổng ngài nói sao?

Ninh Trí Viễn đứng tại chỗ, sắc mặt càng ngày càng khó coi.

"Hôm nay là ai trực ban."

"A......"

Nhóm nhân viên ngươi nhìn ta, ta nhìn xem ngươi. Cuối cùng tầm mắt nhìn về phía bàn làm việc của ban bí thư, tập trung ở phòng vệ sinh.

Trong phòng vệ sinh, thư ký trực ban nhìn gương, đang dùng cây kéo nhỏ cắt kẹo cao su đang dính trên tóc của mình. Vừa rồi Bạch Vụ nhấn xuống rất mạnh, quấn lên cả một mảng tóc lớn. Cô đã rất cẩn thận, nhưng kết quả cuối cùng vẫn là chó gặm tóc mái, trọc một mảng đỉnh đầu, từ xa nhìn lại như là kẻ điên.

"Chết tiệt! Cái tên tiểu kỹ nữ Bạch Vụ kia! Còn có Lâm Lộc......"

Tức muốn hộc máu, cô cũng không hạ giọng xuống. Đối mặt với gương nhìn trái nhìn phải, càng nhìn càng nén giận.

"Tiện nhân tiện nhân tiện nhân! Hắn chính là trả thù ta hạ thấp nhiệt độ điều hòa ngày hôm đó! Tiện nhân! Tại sao không đông chết hắn! Lần sau đừng để lọt vào trong tay ta! Nếu không nhất định ta phải lộng chết hắn! Ninh tổng không phải mắt mù, mình tốt tính thục nữ ở trước mặt anh ấy như vậy, thế nhưng muốn sủng hai tên kỹ nữ kia! Chờ ta đáp được lên Ninh tổng, xem ta lộng chết các ngươi như thế nào!"

Mắng đến nơi đây, cô ảo tưởng một chút cuộc sống được Ninh Trí Viễn sủng hạnh. Tức khắc trên mặt hơi đỏ ửng, còn nhìn gương cố ý ưỡn ưỡn ngực.

"Dáng người mình như vậy, không tốt hơn nhiều so với hai tên tiểu tiện nhân kia sao? Ninh tổng sớm muộn gì cũng biết, mình mới là thích hợp với anh ấy nhất......"

Thư ký trực ban còn đang õng ẹo tạo dáng, còn cố ý kéo kéo cổ áo chữ V thật sâu xuống, thật nhiều ** thịt. Son lên đôi môi đỏ thẫm, mang cái mũ che khuất tóc, lại làm bộ như không có việc gì, ngẩng đầu ưỡn ngực mà đi ra phòng vệ sinh.

Lại không nghĩ rằng, thế nhưng ngoài cửa có một đám người vây đứng.

Thư ký trực ban hoảng sợ —— những người này nhìn ánh mắt của cô, tại sao như nhìn thấy người chết vậy?

Lại vừa quay đầu, Ninh Trí Viễn tách mọi người ra, đã đi tới phía trước. Tư thế kia tự như người trời hạ phàm, lạnh lùng nhìn cô.

Chân thư ký trực ban mềm nhũn, sắc mặt tức khắc trắng bệch. Mới vừa nói...... Ninh tổng sẽ không nghe được chứ?

Run run rẩy rẩy gượng cười một cái, còn khó coi hơn so với khóc. Cô chỉnh chỉnh giọng ân cần hỏi thăm một tiếng.

"Ninh tổng......"

"Ta hỏi ngươi, Lâm Lộc nhốt ở bên trong, có từng gõ qua cửa không?"

"Gõ gõ gõ cửa......?"

Thư ký trực ban tức khắc mất hồn mất vía. Đương nhiên là Ninh Trí Viễn hỏi chuyện hôm nay, nhưng trong lòng cô có quỷ! Phản ứng đầu tiên tự nhiên là nhớ tới ngày Lâm Lộc nhốt ở trong phòng nhiệt độ lạnh băng, Lâm Lộc không ngừng cầu cứu. Cô luống cuống, mồ hôi như hạt đậu theo mũi chảy xuống

"Không có, tôi không nghe được! Tôi làm việc rất bận......Cậu ấy gõ cửa ở bên trong tôi không nghe được, phòng họp lại cách hai cách cửa, bên ngoài còn có người khác! Đúng không Ninh tổng, không chỉ có mình tôi ngồi bên ngoài, chúng tôi đều không nghe được......Ninh tổng ngài ngàn vạn lần không thể tin Lâm Lộc tên tiểu tiện...... Lâm tiên sinh nói, cậu ấy, cậu ấy vu oan cho tôi!"

Ninh Trí Viễn trầm xuống.

Một bạt tai vung qua, mặt thư ký trực ban lập tức sưng lên.

"Ngươi là cái thá gì, kêu cậu ta tiểu tiện nhân?"

Lại một bạt tai, máu mũi chảy xuống.

"Hạ thấp điều hòa, đúng không? Gõ cửa nghe không được?"

Cái tát vang lên liên tiếp, xung quanh lặng ngắt như tờ. Nhóm nhân viên ngừng thở, mắt thấy một bạt tai lại một bạt tai càng ngày càng tàn nhẫn, rất nhanh mặt thư ký trực ban đã biến thành cái đầu heo!

(Truyện chỉ được post tại tài khoản w//a//t//p//a//d VyLeThuy4. Còn lại đều là repost)

"Thừa dịp ta không ở đây, lại dám bò ở trên đầu cậu ta? Trách không được cậu ta muốn chạy, trách không được ngày đó cậu ta dám lấy nước hắt ta! Nhìn dáng vẻ, là ngươi ở sau lưng động tay động chân, cậu ta nghĩ ta bày mưu đặt kế?"

"Tôi không có......"

"Ngươi không có? Xem ra ở trong mắt ngươi, ta không chỉ có đôi mắt mù, lỗ tai cũng điếc, đúng không?"

Một câu tuôn ra, mặt thư ký trực ban xám như tro tàn. Mới vừa rồi cô còn trông cậy vào Ninh Trí Viễn không nghe được lời cô nói, nghe được Ninh Trí Viễn không hỏi, còn âm thầm may mắn.

Làm sao cô có thể nghĩ đến, Ninh Trí Viễn nghe được rành mạch!

Chẳng qua là sốt ruột muốn biết chuyện đã xảy ra, mới tạm thời nhẫn nại. Nhưng nếu thư ký trực ban nói không ra......

Lửa giận mọc lan tràn, một cái tát cuối cùng lại cực kỳ tàn nhẫn, tát đến thư ký trực ban cũng đứng không vững, trực tiếp phác gục trên mặt đất!

Một cái răng cửa dính theo máu bay ra ngoài, thư ký trực ban miệng méo mắt trợn, mũ lăn trên mặt đất. Đầu tóc rồi bới như chó gặm, lại cố ý xuôi theo đến ngực.

"Kêu A Trình tới, xử lý tiện nhân này một chút."

Vẫy vẫy cánh tay, cầm khăn ướt lau tay. Ninh Trí Viễn đi ra cửa.

"Cho được Lâm Lộc cho tôi. Nếu là cậu ta tính toán đi cùng Bạch Vụ, ngăn cậu ta lại ngay lập tức!"

"Vâng, Ninh tổng!"

Tiểu Chu đáp một tiếng. Hắn có hơi do dự hỏi một câu.

"Nếu là Lâm ca thật sự muốn chạy, Ninh tổng, chúng ta còn muốn anh ấy......?"

Không dám nói xong, nhưng ý tứ cũng rất rõ ràng. Lúc trước Ninh Trí Viễn vừa mới hạ lệnh, muốn nhốt Lâm Lộc lại. Kết quả lại xảy ra chuyện như vậy. Lần này, lỡ như Lâm Lộc không muốn trở về, còn ra tay mạnh hơn sao?

Lại xảy ra chuyện thì làm sao bây giờ?

"Không được hành động thiếu suy nghĩ!"

Buột miệng thốt ra, đầy mặt Ninh Trí Viễn đều là rối rắm.

"Hiện tại cậu ta có hiểu lầm với tôi......Đều do tiện nhân đáng chết này! Nếu cậu ta thật tình không rời đi, các cậu ai cũng không được làm khó cậu ta! Chỉ cần bảo đảm cậu ta không rời khỏi thành phố......Không, các cậu coi chừng cậu ta. Tôi tự mình đi tìm cậu ta nói chuyện."

.............

"Ninh tổng, Lâm ca đã đi hướng Dạ Mị. Chúng ta có đuổi theo không?"

"Ừ."

Trên chiếc xe Bentley màu xám bạc bên đường, Ninh Trí Viễn nhéo nhéo giữa mày, lại thở dài.

Năng lực thủ hạ của hắn không thể nói chơi. Rất mau đã tìm tới thấy hành tung của Lâm Lộc. Nhưng ngoài dự đoán, thế nhưng cậu và Bạch Vụ lại đường ai nấy đi, trực tiếp trở về nhà nghỉ nhỏ.

Ninh Trí Viễn lại chờ ở ngoài nhà nghỉ.

Hắn nghĩ, nếu là Lâm Lộc dám cầm hành lý đi, hắn sẽ trực tiếp tiệt hạ, liền kéo người và hành lý đến văn phòng của mình —— Không biết Lâm Lộc cậu là vật sở hữu của Ninh Trí Viễn? Nói đi là đi, lá gan rất lớn!

Thế nhưng Lâm Lộc cũng không đi.

Lại giống như bình thường, hai tay cậu trống trơn, ngồi phương tiện giao thông công cộng, muốn Dạ Mị làm việc?

Nửa đường còn dừng lại, đến cửa hàng đồ chơi mua con chó xấu đến ma chê quỷ hờn?

Rốt cuộc là Lâm Lộc này muốn làm gì? Chính mình như kẻ phản diện, cậu lại như trước kia? Đến tột cùng cậu có xem trọng việc "Chạy trốn" hay không, có để Ninh Trí Viễn vào mắt hay không?

"Ninh tổng? Chúng ta có đuổi theo không."

Thấy hắn không động tĩnh, Tiểu Chu lại thúc giục một câu. Ninh Trí Viễn tức giận trừng mắt.

"Chờ đã."

"Hả?"

Không rõ nội tình, lại không dám hỏi lại. Tiểu Chu trơ mắt nhìn Ninh Trí Viễn xuống xe.

"Ninh tổng, ngài đi đâu vậy?"

"Tùy tiện đi một chút."

"Hả?"

Đáng tiếc Ninh Trí Viễn không cho Tiểu Chu bất kỳ lời giải thích nào. Một câu "Tùy tiện" này của hắn, cũng không quẹo qua ngã rẽ, lập tức "Tùy tiện" đi đến đường cái đối diện.

Tiểu Chu nhìn mục tiêu biến mất ở cửa hàng đồ chơi, trong lòng thổi qua một chuỗi "......".

Mười phút sau, Ninh Trí Viễn lại xuất hiện lần nữa.

Hắn hôm nay, một thân mặc âu phục đen, đeo một cái kính râm. Mặt không có biểu cảm gì, góc cạnh rõ ràng, quanh thân tản ra khí tràng muốn sống chớ lại gần, không khí bốn phía tựa hồ cũng thấp xuống vài độ.

Từ xa nhìn lại, hắn vẫn giống thường ngày như đúc, trừ bỏ trong lòng ngực ôm một con thú bông husky thật lớn.

Tiểu Chu: "......"

Hắn trơ mắt nhìn chính ông chủ nhà mình đi đến, tùy tay ném thú bông vào ngực hắn.

"Bên kia còn có một ít, cậu phái vài người tới lấy đi."

"Phái 'mấy' người tới lấy đi?"

Tiểu Chu nhìn con thú bong nhỏ trong ngực một chút. Là có hơi chiếm chỗ, nhưng không gian xe cũng lớn, nhét thêm tám con mười con cũng không thành vấn đề. Cho nên......

"Ninh tổng, ngài mua bao nhiêu con?"

"Không biết. Không hỏi."

Ninh Trí Viễn ngồi tựa lưng về phía sau

"Lười tính giá cả một đám, tôi cho hắn một vạn khối, có trong tiệm đều mua hết. Đợi lát nữa, cậu gọi bọn hắn kéo mấy thứ này về đi."

Vừa nói, hắn vừa nhắm hai mắt lại.

"Thế mà thích loại đồ vật này. Thật đủ ấu trĩ, chậc."

—— Cho nên, nhà giàu mới nổi đi so ấu trĩ với quỷ sao? Ông chủ ngài để phẩm vị ở nhà rồi mới đi ra ngoài sao, tính toán theo đuổi người lại thật sự không nghĩ ra cách thức bình thường một chút sao?

......Chính mắt thấy "Oanh tạc 999 đóa hoa hồng dày đặc" và "Công lược bãi trận một vạn khối thú bông". Gương mặt Tiểu Chu ngây ngốc, "Ha ha" hai tiếng.

Lão bản phạm tội, trợ lý chịu tội. Một bên gọi điện thoại người tới dọn thú bông, một bên yên lặng phun trào ở trong lòng, Tiểu Chu cảm thấy mỗi ngày cuộc sống này thật sự quá mức gian nan, dứt khoát tính toán từ chức.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp