Sau Khi Bị Đuổi Ra Khỏi Nhà Tra Công Quỳ Xin Tôi Quay Đầu Lại

Chương 119: Âm mưu


2 năm

trướctiếp

Tác giả: Đào Từ Bằng Khắc Thiếu Niên

Editor: vylethuy

Buổi biểu diễn cửa Lâm Lộc kết thúc.

Vẫn là chuyên chú vũ đạo như cũ, không có bất kỳ khiêu khích diễm tục gì, cũng không cô phương tự thưởng, khách nhân dưới đài uống rượu nói chuyện phiếm, không có người tĩnh lặng hạ tâm xem cậu biểu diễn, càng không cần nói reo hò.

* Cô phương tự thưởng (孤芳自赏): chỉ tự yêu mình, tự phụ về bản thân.

Nhưng trong lòng Lâm Lộc rất trầm tĩnh. Mấy ngày nay ở chỗ Ninh Trí Viễn, tựa như đã mở thông quan khiếu. Cậu dần dần thất vọng rồi, trong ánh mắt không hề có hỉ nộ ái ố của Ninh Trí Viễn. Giống như xua tan một đám mây mù lớn bao phủ trong lòng, ngược lại cậu cảm thấy rõ ràng chân trời có một ngôi sao.

Đầu gối cậu, quyết định thời gian của cậu không còn nhiều. Mỗi một lần lên đài không thể làm thất vọng, phải bảo trì phát huy trạng thái cho thật tối —— Cho dù chỉ là biểu diễn ở câu lạc bộ múa thoát ý, cũng là như vậy.

Khi cậu sắp sửa xuống đài, giám đốc Trương đột nhiên cầm theo một đóa hồng đi lên phía trước.

"Là ai đưa?"

Phản ứng đầu tiên chính là nhìn dải lụa. Nhưng không xuất hiện một chữ "Ninh" rồng bay phượng múa kia. Lâm Lộc thở ra một hơi —— Xem tra Bạch Vụ đoán không đúng, Ninh Trí Viễn không tới.

Đến nỗi thất vọng hay là may mắn, chính bản thân Lâm Lộc cũng không rõ.

"Vị ông chủ Vương kia. Lâm Lộc, hắn không phải là lần đầu đưa hoa cho cậu, cậu không ấn tượng chút nào sao?"

"Ông chủ Vương...."

Lâm Lộc ngẩng đầu, nhìn thấy dưới đài có một người đàn ông răng hô có hơi đáng kinh nhìn cậu cười, còn nâng ly rượu lên. Ở dưới ánh đèn mê ly của Dạ Mị, bụng bia của hắn hết sức bắt mắt.

"Lâm Lộc, ông chủ Vương kia muốn hẹn cậu lát nữa đi ăn bữa tối."

"Nhưng mà tôi nhớ là tôi đã nói rất rõ ràng, tôi không ra ngoài cùng khách. Tôi chỉ ở đây làm công, ngoại trừ múa cũng không liên quan gì đến Dạ Mị. Sau đó, rất lâu ông chủ Vương cũng không tìm tôi. Tại sao đột nhiên lại bắt đầu đưa hoa?"

"Tại sao lại bắt đầu, chính trong lòng cậu cũng không rõ sao?"

Giám đốc Trương thấp giọng cười rộ lên, ngữ điệu ái muội.

"Lúc trước cậu ra ngoài cả ngày với vị khách nhân kia, hẳn là cũng bị hắn làm qua đi? Vậy coi như cậu cũng thông suốt rồi. Về sau đừng ra sức từ chối nữa, ngoan ngoãn phục vụ mấy người khách. Cậu càng kiếm được nhiều tiền, làm đại gia cũng rất dễ. Nếu không, chỉ sợ về sau chính cậu sẽ hối hận. Ông chủ Vương là người không tồi, nếu cậu dỗ ngọt hắn cho tốt, hắn sẽ ra tay rất hào phóng, cũng không làm khó người, đây chính là công việc tốt, thế nào? Có đi hay không?"

Lâm Lộc lắc lắc đầu.

"Thật xin lỗi, phiền anh từ chối ông chủ Vương giúp tôi. Tôi chỉ ở đây múa, không ra ngoài với ai hết."

Giám đốc Trường cười hắc hắc, lộ ra vẻ tươi cười "Quả nhiên là như thế".

"Đúng không? Lâm Lộc, cậu thật sự nghĩ kỹ rồi?"

"Ban đầu tôi đã nói rõ với ông chủ rồi, chỉ tới múa mà thôi. Chuyện ngày hôm qua thật sự chỉ là ngoài ý muốn, về sau sẽ không xảy ra nữa. Sau này nếu vẫn có khách nhân như vậy, lại mời anh từ chối giúp tôi, không cần cố ý nói cho tôi biết.

(Truyện chỉ được post tại tài khoản w//a//t//p//a//d VyLeThuy4. Còn lại đều là repost)

Còn có, phòng thay quần áo của Trang đại thiếu, tôi cũng không cần. Tôi cảm thấy Tiểu Ngạo cần nó hơn tôi, giám đốc Trương, anh đưa lại phòng thay quần áo cho Tiểu Ngạo đi."

Giám đốc Trương nhíu mày thành hình chữ bát (八), dường như có hơi giật mình. Lâm Lộc không nói thêm nữa, cậu nhẹ nhàng đẩy đóa hoa hồng ra, lo xuống đài.

Phía sau, biểu cảm của giám đốc Trương càng ngày càng âm trầm. Hắn thấp giọng lầm bầm làu bàu.

"Rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt. Lâm Lộc à, tôi đã nhắc nhở cậu rồi —— Tốt nhất nên nghe lời một chút, bằng không ngươi sẽ hối hận. Tiếp theo, ngươi sẽ không thể trách được ta!"

Dứt lời, hắn cười, gương mặt thật sự rất cay nghiệt. Hắn cầm theo hoa, đi về phía đại sảnh. Nhưng kỳ quái, hắn không đi vào đám khách nhân trong đại sảnh, ngược lại đột nhiên rẽ một cái, trực tiếp đi vào một cái phòng nhỏ.

"Thế nào? khẳng định Lâm Lộc ghét bỏ ông chủ Vương vừa hô vừa xấu, không chịu phục vụ đi?"

Cậu vừa vào phòng, người nọ đã gấp không chờ nổi mở miệng. Đây là vũ nữ múa thoát y, môi đỏ lửa cháy cuộn sóng, ăn mặc vũ phục cực kỳ hở hang, lộ ra hơn một nửa bộ ngực.

Lâm Lộc nhìn thấy ả, đại khái cũng rất quen mắt. Bời vì trước kia mỗi lần Tiểu Ngạo khiêu khích, đều có ả gây sóng gió. Không chỉ vậy, ả còn châm ngòi thổi gió ở khắp nơi, nói Lâm Lộc vì muốn câu dẫn Trang đại thiếu, âm thầm làm không ít hành động nhỏ. Nếu không, Tiểu Ngạo cũng không đến mức hận Lâm Lộc như vậy, nơi chốn muốn vượt qua cậu.

Nhưng không ai biết, ả xui khiến Tiểu Ngạo đối phó Lâm Lộc là sau lưng có người sai sử. Người kia chính là giám đốc Trương. Hai người lén gặp mặt, cũng không phải một hai lần.

"Cái tên tiện nhân kia xác thật không chịu đi."

Tùy tay ném hoa ở trên chỗ ngồi. Giám đốc Trương cười lạnh một tiếng.

"Ông chủ Vương kia là nhà giàu mới nổi, vốn dĩ làm việc rất xúc động. Cũng không biết cọng dây thần kinh nào không đúng, thế mà nổi hứng thú với Lâm Lộc. Vốn dĩ hắn nghe nói hắn không ra ngoài cũng khách nhân, thử vài lần lại từ bỏ. Nhưng mà tôi biết, loại nhà giàu mới nổi như hắn yêu nhất là mặt mũi, chính là ngươi không thể cùng ta, lại không thể khinh thường ta —— Lâm Lộc không ra ngoài cùng người khác, hắn sẽ không làm gì đối với Lâm Lộc. Nhưng nếu Lâm Lộc theo người khác ra ngoài làm chướng mắt hắn, khẳng định ông chủ Vương sẽ không bỏ qua cho hắn."

Vừa nói, hắn vừa nhìn bộ ngực lớn của vũ nữ thoát y chớp chớp mắt vài cái. Trong lòng hai người hiểu rõ không nói ra mà cười cười.

"Được, tôi muốn đưa câu trả lời cho ông chủ Vương. Cô nhớ rõ đi tìm Tiểu Ngạo, khuyến khích hắn đến phòng thay quần áo bên ngoài đi. Tôi đến chỗ ông chủ Vương hóng gió, kêu hắn không được mềm phải được bạo, trực tiếp ép Lâm Lộc! Gạo nấu cơm, hắn không theo cũng phải theo!"

"A? Giám đốc Trương, anh thật sự muốn tìm hắn cường Lâm Lộc sao?"

Vũ nữ thoát y hơi trợn tròn mắt.

"Tôi còn tưởng rằng đã hù dạo hắn một chút rồi chứ. Không phải hắn tìm được đại kim chủ rồi sao, vừa ra tay chính là ba trăm vạn! Lỡ đâu vị kim chủ kia phát uy, muốn xử lý chúng ta, vậy thì phải làm sao bây giờ?"

"Cô sợ cái gì? Hắn lợi hại, còn có thể lợi hại hơn so với Trang đại thiếu của chúng ta sao! Đây đều là làm việc giúp Trang đại thiếu, ai dám không phục! Lại nói, chúng ta không phải người tốt nhất để chịu tội thay sao?"

Giám đốc Trương kéo kéo nơ, vẻ mặt dạt dào đắc ý.

"Cô nói cho Tiểu Ngạo, đây là vì cho hắn hết giận. Chờ bên trong làm việc xong, liền đưa Tiểu Ngạo tới cửa phòng thay quần áo đi! Đến lúc đó kêu la lên, mỗi người đều biết là hắn phá rối. Đến lúc đó, cứ cho là xui xẻo, cũng là chuyện của Tiểu Ngạo. Ai có thể nghĩ là chúng ta?"

"A? Giám đốc Trương, thì thì anh lại nghĩ được lâu dài như vậy.....Nhưng mà bên phía Trang đại thiếu thì sao? Cho chúng ta lợi dụng Tiểu Ngạo, lão nhân gia ngài ấy sẽ đồng ý sao?"

"Tại sao lại không đồng ý chứ! Cô cho rằng chủ ý lợi dụng Tiểu Ngạo này là ai nghĩ ra?"

"Oa? Không thể nào? Lâm Lộc không nói, Tiểu Ngạo đúng là nhất vãng tình thâm đối với Trang đại thiếu sao. Ngày thường Trang đại thiếu cũng cho hắn rất nhiều hy vọng, tôi còn tưởng rằng là tình chàng ý thiếp. Không nghĩ ra...."

"Nghĩ không ra cái gì? Trang đại thiếu là ai chứ? Tiểu Ngạo là thứ gì? Nhất vãng tình thâm? Hắn cũng xứng sao?"

Vẻ mặt giám đốc Trương khinh bỉ, nhìn mặt đất phi một ngụm. Vũ nữ múa thoát y nhanh chóng cười làm lành.

"Đó là đương nhiên, loại người lấy thân bán như chúng tôi, làm sao xứng đáng si tâm vọng tưởng về tính yêu chứ. Chỉ là tôi cảm thấy kỳ quái, cũng là người đứng đầu bảng xuất sắc nhất của Dạ Mị chúng ta, diện mạo cũng không tồi. Bao nhiêu người muốn hắn, hắn cũng chưa từng đi cùng, lại khăng khăng một mực với Trang đại thiếu gia như vậy. Một lòng say mê, tại sao Trang đại thiếu lại không cần? Không cần thì thôi, vì sao một hai phải gây xích với người thật lòng thật dạ thích ngài ấy, sau đó lại chơi hắn như vậy?"

"Tâm tư của Trang đại thiếu, là cô thì có thể đoán ra sao?"

Giám đốc Trương hừ một tiếng, dừng sức vỗ trên mông vũ nữ thoát y một phen.

"Mấy ngày không làm cô, mông lại cong như vậy. Vật nhỏ, nhớ tôi không?"

"Cái đó còn phải suy nghĩ sao! Giám đốc Trương, mỗi ngày tôi đều nhớ anh!"

Vũ nữ múa thoát y ném cho hắn một cái nhìn mị hoặc, tâm tư lại để ở câu chuyện vừa rồi.

"Vậy cũng không cần thiết buông tha Tiểu Ngạo đi tìm Lâm Lộc. Lâm Lộc không hiểu phong tình như vậy, tại sao Trang đại thiếu lại coi trọng hắn? Trang đại thiếu có tiền như vậy, nếu là tôi tôi đã sớm nhào vào rồi! Thế nhưng hắn không cần, đầu óc có vấn đề!"

"Liên quan gì đến cô? Cô còn nghĩ đến dính được Trang đại thiếu, lá gan cô không nhỏ! Người đàn ông khác cùng lắm chỉ trêu đùa cô chết khiếp, nhưng Trang đại thiếu thật sự có thể muốn mạng cô! Không sợ chết thì cô đi thử đi? Trong mắt Trang đại thiếu, loại người như Lâm Lộc và Tiểu Ngạo, còn không bằng một con chó. Câu cho bọn hắn thần hồn điên đảo, khăng khăng một mực, lại chậm rãi chơi, thuần phục tinh thần hoàn toàn, lại cho dẫm đến bùn....Đây mới là cái chân chính người ta cảm thấy hứng thú."

Nghĩ đến những "thủ đoạn" của Trang đại thiếu, ngay cả giám đốc Trương cũng cảm thấy hơi sợ hãi. Đó là xuống tay với người sống sao? Nhưng lò sát sinh giết heo cũng giống như vậy!

Bằng không, tại sao phải xây phòng Trang đại thiếu thuê dưới nền đất chứ? Chính là vì cách âm, sợ tiếng kêu khóc làm người ta nghe thấy, cũng sợ lỡ như có người chạy qua, gặp phải phiền toái!

Cùng lắm, chuyện này chẳng liên quan gì đến hắn.

Cái gì mà Tiểu Ngạo, cái gì mà Lâm Lộc, sống chết của những người này, sao có thể quan trọng bằng vinh hoa phú quý của hắn!

Tùy ý vẫy vẫy tay, giám đốc Trương đúng dậy.

"Được rồi, không nhiều lời với cô nữa, tôi muốn đi tìm ông chủ Vương. Cô cũng mau trở về đi, làm tốt chuyện tôi giao! Nhanh chóng đưa Tiểu Ngạo tới phòng thay quần áo bên kia đi, ngàn vạn lần đừng hỏng việc, nghe hiểu chưa?"

Dứt lời, hắn sửa sửa nơ, cầm bó hoa kia lên, xoay người liền đi ra cửa.

Đừng nhìn sau lưng mới mắng chửi bạo phát người ta. Khi tới trước mặt ông chủ Vương rồi, giám đốc Trương lại cúi đầu khom lưng, học người ta gọi "Có tiền chính là ba ba".

Ông chủ Vương ngẩng cổ, chính là chờ đến không kiên nhẫn. Nhưng vừa ngước mắt lên đã thấy giám đốc Trương ôm hoa hồng trở về, hắn lập tức thổi râu trừng mắt.

"Sao lại thế này? Ngươi không đưa hoa ta mang đến?"

"Sao có thể chứ! Chuyện ông chủ Vương dặn dò, còn quan trọng hơn so với việc cha ruột tôi dặn dò! Cầm hoa, một giây đồng hồ cũng không dám chậm trễ, lập tức đi tìm Lâm Lộc! Nhưng mà Lâm Lộc nói....."

Hắn cúi người xuống, cố ý ghé đến bên tai ông chủ Vương.

"Hắn nói, nhiều người đưa hoa không có thành ý. Nếu thật sự có tâm, tại sao không tự mình đi tìm hắn?"

Lời này nói ra cực kỳ ái muội. Mặc cho vừa nghe, đều sẽ liên tưởng đến vài phần hờn dỗi. Quả nhiên, tròng mắt ông chủ Vương lay chuyển, lập tức biến giận thành hỉ.

"A, đây là vì chờ không kịp kết thúc biểu diễn, lại gấp không chờ nổi muốn thấy mặt ta?"

"Đúng vậy, xem ra Lâm Lộc thật sự rất thích ông chủ Vương!"

Giám đốc Trương cười hắc hắc.

"Lúc trước tôi đã cảm thấy Lâm Lộc đối với ngài không bình thường. Chỉ là khi đó hắn mới đến, da mặt còn hơi mỏng, cũng không hiểu chuyện, tùy hứng quá mức. Nhiều lúc còn muốn nghênh đón tình thú thật lớn, nhưng làm quá mức, lại là không biết tốt xấu. Nhưng mà ông chủ Vương lại thương hoa tiếc ngọc, lúc trước Lâm Lộc không hiểu chuyện còn chiều hắn, không so đo với hắn. Phỏng chừng, cũng là khí chất của ông chủ Vương đây, càng thêm đả động Lâm Lộc."

Chầu này vừa nâng vừa thổi, trực tiếp lừa ông chủ Vương đến không nhìn thấy gió Bắc. Hắn hắng giọng một tiếng.

"Tại sao ngươi biết trong lòng hắn thích ta?"

"Ông chủ Vương gia lớn nghiệp lớn, làm người lại hào sảng anh hùng, ai không thích? Tóm lại, lần này Lâm Lộc gặp mặt ngài, khẳng định là nguyện ý. Nếu không, cho hắn một trăm lá gan, hắn cũng không dám chơi lại ông chủ Vương ngài —— Đó không phải là tự mình đi tìm chết sao?"

Giám đốc Trương cố ý nói từ "Lại", đem sự cự tuyệt lần trước của Lâm Lộc, một mực trở thành lạt mềm buộc chặt, là trêu chọc người. Như vậy, chờ thêm một hồi nếu Lâm Lộc không đi theo, ông chủ Vương thẹn quá hóa giận, rất dễ làm ra chút chuyện quá kích.

Tốt nhất nên làm sự tình náo loạn, gạo nấu thành cơm. Đến lúc đó, vị kim chủ "Ba trăm vạn" thích hắn kia, còn muốn chịu hắn sao?


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp