Sau Khi Bị Đuổi Ra Khỏi Nhà Tra Công Quỳ Xin Tôi Quay Đầu Lại

Chương 178: Tiểu Lộc đáng thương


2 năm

trướctiếp

Tác giả: Đào Từ Bằng Khắc Thiếu Niên

Editor: vylethuy

Chương 178: Trì trệ đến thâm tình, hèn hạ hơn so với cỏ.

Không thể suy nghĩ nữa.

Ninh Trí Viễn mệt mỏi ngồi dậy, xoa bóp giữa mày.

Ở trong mộng, hắn có thể mềm yếu, có thể không chống chịu nổi, thậm chí có thể ôm lấy ảo ảnh của Lâm Lộc nói nghẹn ngào, cầu cậu không được đi. Nhưng mà mở mắt ra, hắn lại mãi mãi nhớ rõ hắn là Ninh Trí Viễn -- Nói một không hai, tổng tài tập đoàn Ninh thị Ninh Trí Viễn.

Hắn đứng lên, đi chân trần trên sàn nhà, bên cạnh là mấy chai rượu ngang dọc tứ tung.

Kỳ thật Ninh Trí Viễn không phải là người hay say rượu. Ngày xưa, nếu là không có tiệc rượu xã giao, cơ hồ là không uống.

Nhưng hắn hôm nay, lại chỉ có thể nhờ cồn tê mòi mới có thể đi vào giấc ngủ.

-- Đương nhiên, chỉ là gần đây quá mệt mỏi mà thôi. Cùng với người đã từng là chủ nhân của chung cư này, tuyệt đối không liên quan.

Tới hôm nay, Ninh Trí Viễn vẫn kiên trì điểm này. Trước người khác, hắn tuyệt đối sẽ không nhắc tới cái tên Lâm Lộc này, đối với Tiểu Chu cũng là như vậy.

Chỉ có lúc đêm khuya tĩnh lặng, hắn mới có thể cùng với ly rượu mạnh tiến vào yết hầu, cẩn thận nhớ tới từng cái nhăn mày từng nụ cười của Lâm Lộc. Rượu tiến vào khổ tâm làm say lòng người, rất nhanh, hắn sẽ ghé vào bồn cầu, nôn đến tê tâm liệt phế.

Say rượu rất khó chịu. Nhưng say rượu, mới có thể nhìn thấy cậu.

Cho dù biết rõ là ảo giác, Ninh Trí Viễn vẫn  đắm chìm vào hồi ức tự ngược không thể tự thoát ra được. Đến cuối cùng, hắn sẽ ngủ quên ở trong cơn đau đầu kịch liệt và choáng váng —— Nếu hôn mê đến mất đi ý thức, cũng có thể đủ gọi là ngủ trong quá khứ.

Sau đó buổi sáng sớm, tỉnh lại từ cơn say rượu. Trước mắt chỉ còn sót lại cảnh trong mơ, cũng không ngoại lệ, là Lâm Lộc chết.

—— Đương nhiên Lâm Lộc không chết! Mơ đều là ngược lại, đều là vớ vẩn......Nằm mơ mà thôi, làm sao có thể tin tưởng?

—— Cậu ta chỉ là mất tích thôi......Cậu ta chỉ là trốn mất, đi đến một nơi rất xa......

Nhưng mà, "nơi rất xa" kia, rốt cuộc là ở nơi nào?

Đá văng đống âu phục hỗn độn trên sàn nhà, Ninh Trí Viễn kéo bước chân, đi đến phòng tắm. Bị bệnh mấy ngày nay, hắn vẫn luôn không lộ mặt ở công ty, có vài người đã ngo ngoe rục rịch. Chờ một chút, hắn muốn đi công ty mở hội đồng quản trị, chắc là một trận đánh ác liệt. Hắn tuyệt đối sẽ không thể để nhóm đổng sự ngửi được chút ít hơi thở đồi bại nào.

Đúng lúc này, trong phòng vốn không nên có một bóng người, lại truyền đến tiếng sôi trào "ùng ục".

Ninh Trí Viễn sửng sốt. Ngẩng đầu nhìn vào phòng bếp —— bên trong có bóng người nhoáng lên. Mùi cháo tỏa ra bốn phía, từ phòng bếp mờ mịt tản ra, ập đến trước mặt.

Hai mắt Ninh Trí Viễn đột nhiên mở to.

Trước đây nếu là hắn dậy sớm, Lâm Lộc nhất định sẽ còn sớm hơn so với hắn, nấu cho hắn một chén cháo an ủi bụng! Bởi vì bỏ thêm rất nhiều đồ bổ, mùi cháo kia mang theo hương vị đặc thù, hắn lập tức có thể ngửi được!

Một chân đạp lên bình rượu whiskey. Ầm một tiếng, bình thủy tinh rơi xuống đất, rượu ào ạt chảy đầy đất, tức khắc mùi rượu nồng lan ra khắp phòng khách.

Bị bình rượu vướng một chân, trực tiếp ngã như một con chó gặm bùn. Ninh Trí Viễn chật vật bò dậy, trên mặt như là đột nhiên bị bật lên ánh sáng hy vọng. Hắn xông thẳng vào phòng bếp,

"Lâm Lộc!"

"Ninh tổng, ngài tỉnh rồi?"

Người nọ mặc tạp dề quanh người quay đầu lại, cười với Ninh Trí Viễn.

"Ninh tổng, ngày hôm qua ngài ngủ ngon không? Ninh tổng, tôi còn hơi lo lắng, hôm qua sắc mặt của ngài quá khó coi, tuy rằng nói là không cần kêu bác sĩ đến đây, nhưng......A? Ninh tổng, tại sao ngài lại uống rượu?"

Là Tiểu Chu.

Ninh Trí Viễn cảm giác được bả vai của mình rơi xuống thật mạnh. Như là bị rút xương cốt ra, cổ khí ở ngực đột nhiên tan ra.

Trong nháy mắt vừa rồi, hắn còn tưởng rằng......

Tỉnh ngộ lại, Ninh Trí Viễn đột nhiên cảm thấy mình thật buồn cười. Đúng vậy, sao có thể là Lâm Lộc? Hiện tại không biết cậu đã trốn đến nơi nào, căn bản sẽ không nguyện ý lộ diện.

Ninh Trí Viễn đột nhiên cảm thấy cẳng chân nặng nề, yết hầu đau đớn. Huyệt thái dương nhảy loạn thình thịch. Hắn kéo bước chân ngồi xuống bên bàn ăn, cảm giác mình không có sức lực nói một câu nào.

"Ninh tổng, ngài có khỏe không? Tôi nấu cháo cho ngài, ngài ăn một chén đi. Trước kia Lâm......Cái kia, trước kia thân thể ngài không thoải mái, đều ăn loại cháo này đi?"

"Ai bảo cậu tới?"

"......"

"Cháo cậu nấu, là Lâm Lộc dạy cậu?"

Ninh Trí Viễn nâng mắt lên, lạnh lùng đảo qua. Trong tay Tiểu Chu nắm chặt tờ giấy, căng thẳng giấu ở sau người. Nhưng Ninh Trí Viễn vẫn thấy được, hướng mở bàn tay ra.

"Giấu cái gì? Lấy ra đây."

"Đừng mà Ninh tổng......"

"Lấy ra đây."

Tiểu Chu không tình nguyện mếu máo, vẫn là không dám kháng cự. Đành phải đi một bước ba lần tới trước mặt, đưa tờ giấy ra trước mắt.

Dòng chữ bên trên thanh tú ôn nhuận, Ninh Trí Viễn lại rất quen thuộc.

"Chu:

Thấy chữ như thấy mặt.

Lần này cậu và Trí Viễn ra nước ngoài công tác, cực kỳ vất vả. Tôi làm một ít điểm tâm, mang đi theo, mong có thể giảm bớt mệt nhọc đường xa. Trí Viễn ca ăn uống hay bắt bẻ, lần này vừa đi không biết có quen không. Mong cậu lo lắng chăm sóc. Tâm tư Trí Viễn ca kín đáo, nhiều lo âu, lại thêm mệt nhọc, tôi chỉ sợ anh ấy làm lụng vất vả quá độ, hại đến thân thể. Làm ơn chăm sóc anh ấy giúp tôi.

Khi ở nhà, Trí Viễn ca thường ăn vài món, tôi đã ghi lại cách làm rồi. Cậu nấu cho anh ấy giúp tôi.

Yêu cầu quá đáng, thật sự hổ thẹn. Chỉ là tôi không quen biết ai, cũng chỉ có thể phiền toái cậu.

Lại nói: lần này cực kỳ bận rộn, Trí Viễn ca cũng không rảnh liên lạc cho tôi. Nếu rảnh rỗi, có thể chụp vài bức ảnh của Trí Viễn ca cho tôi xem không? Biết anh ấy lúc nào cũng tốt, tôi cũng yên tâm."

Mấy dòng ngắn ngủi, Ninh Trí Viễn lại đọc chậm như vậy. Giống như đọc không hiểu mấy chữ đơn giản này, hắn đọc đến lật đi lật lại, lại vẫn tới cuối cùng.

Nhìn hai chữ "Lâm Lộc" chỗ ký tên, hô hấp của hân lại căng thẳng, ngón tay nhịn không được tăng thêm sức lực.

"Ai ai đừng mà Ninh tổng! Lâm ca cho tôi làm kỷ niệm, ngài đừng xé hỏng! Ngài đừng như vậy, nhìn không quen thì trả lại cho tôi, không cần......"

"Câm miệng!"

Rống một tiếng hung tợn, thế nhưng giọng nói lại hoàn toàn nghẹn cứng. Điểm chết người chính là mang theo vài phần nghẹn ngào —— Tiểu Chu ngậm miệng lại. Không phải bị hắn rống, là bị hắn đột nhiên đỏ vành mắt dọa sợ.

Hắn trợn mắt há hốc mồm nhìn ngón tay phát run của Ninh Trí Viễn, ngay cả tờ giấy kia cũng run rẩy theo. Cùng lắm chỉ là mấy dòng chữ, hắn lại đọc không ngừng, đọc một lần lại là một lần. Tham lam không dừng được mắt.

"Đây là......Chuyện khi nào?"

"Cái gì?"

"Tôi nói bức thư này! Là chuyện khi nào, vì sao tôi chưa bao giờ nhìn thấy?!"

Ánh mắt Tiểu Chu nhìn Ninh Trí Viễn phức tạp, nhất thời không nói chuyện. Cho đến khi lại bị rống lên hai ba tiếng, mới nhịn không được mở miệng.

"Ninh tổng, đây là lần trước chúng ta đến hòn đảo kia, sau lại bị người xả súng đạn phi pháp. Ở trên máy bay tôi đã đưa điểm tâm cho ngài, ngài nói ngài không cần ăn. Sau đó tôi lại không bỏ được, tôi biết Lâm ca nói là cho chúng ta, kỳ thật người muốn cho là......Sau lại không vứt nữa. Tôi vốn định không được lãng phí đồ ăn, kết quả ngài nhìn thấy nói là không vệ sinh, trực tiếp bỏ vào túi vứt bỏ. Ngài không nhớ rõ đúng không?"

Ninh Trí Viễn nhìn Tiểu Chu chằm chằm. Hắn chậm rãi lắc lắc đầu.

"Không có khả năng. Đồ cậu ta cho tôi, cho dù tôi bận, cũng sẽ ăn một miếng."

Tiểu Chu há miệng thở dốc, lại khép lại. Hắn quay đầu đi, không nhìn mắt Ninh Trí Viễn nữa.

"Vậy là có khả năng tôi thật sự nhớ lầm đi. Ninh tổng, Lâm ca cũng không còn nữa, truy cứu những điều không vui này. Coi như ngài không có lỗi với anh ấy, chúng ta vẫn là phải đi về phía trước. Kỳ thật Ninh tổng, tôi có hơi lo lắng ngài......Bệnh của ngài đã kéo dài lâu lắm rồi, đã sốt nhiều ngày. Ngài còn không chịu gặp bác sĩ, lại không chịu đi bệnh viện, mỗi ngày dựa vào rượu và thuốc ngủ này sao được......Hay là, hôm nay chúng ta không mở hội đồng quản trị được không?"

"Vì sao không mở?"

"......"

"Là đám lão già kia, làm cái quỷ gì sau lưng đi."

Ầm một tiếng, nắp nồi rơi xuống mặt đất. Tiểu Chu có hơi mất tự nhiên quay đầu lại,

"Không có việc gì......Cũng không có gì việc quỷ gì hết. Ninh tổng, chính là tôi cảm thấy thân thể của ngài gần đây......Đừng mở, ngài dưỡng thân thể cho thật tốt. Không đáng sốt ruột thượng hoả, thân thể ngài tốt, đám người kia tới một người chết một người, ai là đối thủ của ngài chứ?"

"Tôi đang hỏi cậu. Ngươi không cần cố kéo trái kéo phải nói huyện khác với tôi."

Ninh Trí Viễn nâng mắt lên. Không còn thấy mỏi mệt và suy sụp tinh thần vừa rồi nữa, đôi mắt hắn lộ ra ánh sáng sắc bén.

"Đám người ở hội đồng quản trị kia, rốt cuộc làm gì?"

Sắc mặt Tiểu Chu có hơi khó coi. Do dự một lát, hắn tắt bếp.

"Ninh tổng, thật xin lỗi, đều là tôi vô dụng. Thân thể ngài không khỏe, ở nhà tĩnh dưỡng, ta lại không thể lo công ty thật tốt. Hiện tại, có vài người biết tình huống của Ninh tổng ngài gần đây không tốt lắm...... Còn có bên phía đại hoàng tử phản công rất mạnh, tựa hồ muốn thu mua mấy người đổng sự đến tay. Không biết cho bọn họ cái gì tốt, hiện tại truyền tin đồn nhảm nhí ở khắp nơi. Đặc biệt là ngài đối với cái hồ kia......"

Ninh Trí Viễn vẫn luôn tựa lưng vào ghế ngồi, ngón tay tùy ý gõ gõ ơe trên mặt bàn, trầm mặc nghe Tiểu Chu nói. Ban đầu có nhiều chuyện trọng đại như vậy, hắn đều bất động thanh sắc. Thời điểm nghe được một câu cuối cùng, chợt siết chặt ngón tay.

"Cái hồ kia làm sao?"

"Không phải ngài muốn ra tiền, bảo vệ cái hồ kia lại sao? Lúc ban đầu chỉ là nói là phần lễ tặng cho đế quốc, rốt cuộc ai cũng biết cái hồ trong công viên rừng rậm có quan hệ rất sâu xa với bệ hạ,  Ninh thị chúng ta biểu đạt sự trung tâm với đế quốc cũng rất bình thường, không ai thấy có vấn đề. Cũng không biết ai truyền chuyện của Lâm ca ra, kết quả bị bọn họ cầm đi bàn tán......"

Cẩn thận liếc nhì Ninh Trí Viễn, Tiểu Chu đè thấp giọng.

"Bọn họ nói, cùng lắm chỉ là một kỹ nữ bán mình. Tự sát chết, vốn dĩ cũng không sạch sẽ, Ninh tổng ngài là có ý đồ mới......"

Ầm một tiếng!

Tiểu Chu nhìn chén cháo đổ trên mặt đất, lui về phía sau nửa bước. Nhìn Ninh Trí Viễn sắc mặt, hắn cũng không dám thở mạnh.

"Kỹ nữ? Không sạch sẽ?"

Hắn đằng đằng đứng lên. Bởi vì phát sốt mà sắc mặt hơi kém, lại phẫn nộ mà hơi đỏ lên.

"Tốt, rất tốt! Một tháng không lộ mặt, đây là cho rằng Ninh Trí Viễn tôi sắp bệnh chết,  không quản được bọn họ đúng không? Tiểu Chu, xuống lầu lái xe!"

"Ninh tổng, chính là tôi sợ ngài tức giận, mới......"

"Cậu câm miệng cho tôi! Đi lái xe! Hiện tại đến công ty! Tôi muốn nhìn xem, rốt cuộc là người nào bất tử không nhìn thấy Diêm Vương, muốn tôi mở đường cho hắn!"


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp