Sau Khi Bị Đuổi Ra Khỏi Nhà Tra Công Quỳ Xin Tôi Quay Đầu Lại

Chương 183: Cậu ấy không chết


2 năm

trướctiếp

Tác giả: Đào Từ Bằng Khắc Thiếu Niên

Editor: vylethuy

"Tôi đang hỏi cậu đấy. Công trình bên hồ thế nào rồi?"

Trán Tiểu Chu đều là mồ hôi. Hắn thật sự không dám nói.

Bởi vì mấy tuần này hắn đều cãi lời Ninh Trí Viễn, trộm tiếp tục khai quật -- Công trình này đã bắt đầu từ hai tháng trước. Nhưng hồ nước rộng lớn, không phải một chốc một lát có thể hút hết.

Lúc ban đầu đã rửa sạch hội đồng quản trị, Ninh Trí Viễn liền lại không tới công ty. Mỗi ngày ở nhà xử lý công vụ xong cần thiết, mỗi sáng sớm hắn lại lái xe đi đến bên hồ, một ngày một ngày mà nhìn hồ nước phát ngốc.

Ầm ầm ầm máy bơm nước kêu bên người, ở ven hồ cơ hồ thành một công trường. Máy móc thật lớn lui tới, bụi đất mù mịt. Tiểu Chu khuyên hắn thật nhiều thứ, nói cho hắn chỉ cần có tin tức, nhất định sẽ báo cho hắn trước tiên.

Ninh Trí Viễn lại mắt điếc tai ngơ.

Hắn đứng ở bên hồ thật lâu, cũng không nói một câu. Thời gian lâu rồi, mùi bùn đất dính ở trên người, làm hắn trở thành một pho tượng mệt mỏi.

Bất luận kẻ nào cũng nhìn ra được, mỗi ngày hắn lại gầy đi một chút.

Khuyên như thế nào cũng không xong. Hắn lại không cho một câu trả lời. Thời điểm Tiểu Chu cũng sắp từ bỏ, Ninh Trí Viễn lại đột nhiên nói.

Hắn nói, "Mặt hồ sắp thấy đáy rồi."

"A? Ninh tổng, ngài nói cái gì?"

"Mặt hồ đã thấy đáy. Hồ nước sẽ bị rút cạn nhanh thôi."

"Ninh tổng......"

Tiểu Chu muốn nói lại thôi. Hắn trông mong nhìn thấy Ninh Trí Viễn đột nhiên quay người lại, đưa lưng về phía mặt hồ dần dần cạn xuống kia. Đầu tóc hắn giờ đây dính đầy bụi bẩn, có hơi trở nên trắng.

"Tôi quay về. Kêu bọn họ đình công đi."

"Cái gì?"

"Đình công. Trực tiếp xây đê từ vị trí hiện tại đi. Mặt hồ đã cũng đủ thấp, khoảng cách lộ ra đáy hồ như vậy đã đủ rồi."

"Đình công? Nhưng mà Ninh tổng ngài phí nhiều tâm tư như vậy, tốn rất nhiều tiền, còn không phải là vì rút cạn hồ nước......"

-- Để tìm được Lâm ca sao? Nếu là hiện tại ngừng lại, công sức lúc trước còn có ý nghĩa gì?

Tiểu Chu gấp gáp bước về phía trước, lại không dám nói rõ. Đã thật lâu, tuy rằng Ninh Trí Viễn không hề nói Lâm Lộc "giả chết", nhưng vẫn tuyệt đối không cho phép bất luận kẻ nào nói một từ Lâm Lộc "chết".

"Kêu bọn họ đình công. Nơi này, tôi không muốn đến nữa."

Ninh Trí Viễn lại không để ý tới lời nói của Tiểu Chu. Hắn cất bước liền đi, không quay đầu lại.

Giống như là vội vàng thoát khỏi thẩm phán.

Giống như chỉ cần hắn chạy trốn, những sợ hãi không vứt đi được đó sẽ bỏ qua cho hắn.

Nhưng hiện tại, đột nhiên hắn lại hỏi công trình bên hồ. Trong lòng Tiểu Chu rõ ràng, hắn căn bản không ngoan ngoãn kêu đội công trình ngừng lại, mà là ra lệnh cho bọn họ tiếp tục hút nước ra, mãi cho đến đáy hồ làm mới thôi.

Tiểu Chu cũng không biết mình đang nghĩ cái gì. Có lẽ là không muốn nhìn Ninh tổng tiếp tục tra tấn mình như vậy, chỉ nghĩ làm hắn có thể tiếp tục thống khoái. Sau này Ninh Trí Viễn không hỏi nữa, Tiểu Chu cũng liền an tâm làm việc. Mắt thấy đã tìm được hơn một nửa, cuối cùng sắp có kết quả rồi, nhưng hiện tại Ninh tổng lại bắt đầu hỏi đến......

"Tôi đang hỏi cậu đấy. Công trình bên hồ thế nào?"

Ninh Trí Viễn cũng không biết trong lòng Tiểu Chu thấp thỏm cỡ nào. Hắn tựa lưng vào ghế ngồi phía sau, mệt mỏi nhắm hai mắt lại.

"Tối hôm qua tôi nằm mơ, mơ thấy một sân khấu. Là màu vàng, rất lớn, cũng rất xinh đẹp. Sân khấu phát ra ánh sáng, toàn bộ sân khấu đều mang màu ấm áp, cậu ấy múa ở trên sân khấu, giống như một thiên sứ. Cậu ấy rất đẹp."

Trầm mặc một lát, Ninh Trí Viễn tiếp tục nói.

"Cậu tìm một nhà thiết kế, đưa bản vẽ của tôi cho hắn. Dựa theo bộ dáng này, xây một cái như đúc ở bên hồ đi."

"Vâng, Ninh tổng."

"Ừ."

Lại tạm dùng một lát.

"Việc xây đê thế nào rồi? Mau hoàn thành công trình đi."

"Còn chưa xong."

"Tại sao chậm như vậy? Xây tới đâu rồi?"

"Tôi......Còn chưa bắt đầu xây. Nhưng mà Ninh tổng, ngày mai, nhiều nhất đến hôm sau, nhất định sẽ có thể......"

Tiểu Chu nói như vậy. Ninh Trí Viễn đột nhiên mở bừng mắt.

Xây đê vốn nên là bước tiếp theo sau khi bơm sạch nước. Còn chưa bắt đầu xây, có nghĩa là còn chưa kết thúc kết bơm nước ra ngoài.

Hồ nước tuy nhiều nhưng vẫn có điểm cuối cùng. Khi hồ nước cạn sạch, chính là lúc chân tướng sáng rõ khắp thiên hạ.

Ngày mai. Nhiều nhất là ngày mốt......

Ninh Trí Viễn ngồi dậy, quay đầu lại. Khớp xương chậm rãi cọ xát, trái tim chậm chạp nhảy nặng nề. Gánh nặng vô hình cứ không hề có dấu hiệu mà từ đập vào đỉnh đầu, dương như Ninh Trí Viễn chống đỡ chính mình không suy sụp, cũng đã dùng hết toàn bộ sức lực.

Ngay cả vấn tội, cũng là lực bất tòng tâm.

Hắn chỉ có thể nặng nề nhìn về phía Tiểu Chu. Tựa như đang đợi một lời giải thích -- hoặc là phán quyết cuối cùng cũng đến rồi.

"Cậu vi phạm mệnh lệnh của tôi."

"Phải, tôi vi phạm mệnh lệnh của ngài. Ninh tổng, cho dù ngài trừng phạt tôi như thế nào, tôi cũng sẽ không oán hận một câu. Nhưng mà Ninh tổng, lập tức có thể có được kết quả cuối cùng rồi! Mấy ngày nay, một chút nước cuối cùng cũng nên rút cạn! Mùa đông gần đến rồi, hồ nước cũng sắp đóng băng! Ngài thật sự nhẫn tâm để một mình anh ấy nằm dưới hồ nước lạnh băng sao?"

Ninh Trí Viễn chấn động.

Ánh mắt hắn tựa pha lê bị vỡ.

"Cậu ấy không chết......"

"Rốt cuộc Lâm ca anh ấy có chết hay không, trong lòng Ninh tổng rõ ràng hơn bất cứ ai! Thật sự cứ muốn lừa dối bản thân như vậy sao? Ninh tổng, Lâm ca đã yêu ngài rất lâu! Anh ấy tồn tại, anh làm anh ấy thương tích đầy mình, anh ấy đi rồi, điều cơ bản nhất là cho anh ấy an nghỉ dưới mồ, ngài cũng không muốn cho anh ấy?! Ninh tổng, tại sao ngài có thể tàn nhẫn như vậy?"

"Tôi nói cậu ấy không chết!"

"Rốt cuộc anh ấy có chết hay không, một hai ngày nữa sẽ thấy rõ! Ninh tổng, đến sáng nay, đa số đáy hồ đã lộ ra rồi, bùn bên trong đã sạch rồi, đồ vật linh tinh cũng đã kiểm kê qua! Cùng lắm mấy chục mét vuông -- Nếu là ngài không cho tôi tiếp tục làm, tôi sẽ từ chức tự mình đi đào! Tôi không tin tôi sẽ không tìm thấy Lâm ca, anh ấy tốt với tôi như vậy, tôi không thể làm chuyện có lỗi với anh ấy! Nếu là như thế này ngài cũng không chịu, ngài cứ bơm nước vào đi! Tôi chết đuối, tôi có chết cũng làm bạn Lâm ca, dù nói cái gì tôi cũng không thể để anh ấy dưới đáy nước kia, mãi mãi lẻ loi một mình!"

Một hơi rống xong, thở dốc không thôi. Tiểu Chu không nhìn biểu cảm của Ninh Trí Viễn, quay đầu ra khỏi phòng họp.

Chuông điện thoại vang, hắn giận dỗi nghe máy, hét lớn một tiếng "alo?"

Sau đó, bước chân kia như bị keo dính ở trên mặt đất, không thể động đậy.

"Cái gì? Anh lặp lại lần nữa -- Anh đã điều tra xong? Thật sự đã điều tra xong? Một tấc cũng không bỏ xót, anh xác định anh thật sự đều tra hết rồi?"

Tắt điện thoại, Tiểu Chu ôm lấy thân. Sắc mặt hắn trướng hồng, hơi thở cũng không vững chắc. Lúc nói chuyện hàm răng đánh vào nhau nhau, đầu lưỡi đau đến phát run.

"Ninh tổng, Lâm ca không ở đó......"

"Cái gì?"

"Tôi nói Lâm ca không ở đó! Bọn họ đã rút cạn đáy hồ, đào mỗi một tấc bùn lên, không tìm được Lâm ca! Lâm ca không ở trong hồ! Thật sự bị ngài nói trúng rồi! Lâm ca không ở trong hồ -- Tuy rằng không biết anh ấy đi đâu, hiện tại thế nào, nhưng anh ấy không ở trong hồ! Anh ấy......Ninh tổng? Ninh tổng ngài đi đâu vậy? Ninh tổng từ từ đã, tôi đi với ngài......Ninh tổng!"

Hết phần 1.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp