Sau Khi Bị Đuổi Ra Khỏi Nhà Tra Công Quỳ Xin Tôi Quay Đầu Lại

Chương 59: Không cần uổng phí sức lực, thầy nhất định là con mồi của em!


2 năm

trướctiếp

Chìa khóa ở bên cửa nhẹ nhàng kêu lạch cách.

Cửa, bị đẩy ra.

Một bàn tay Lệ Hàng bưng một bình nước trái cây, đứng ở cửa. Tầm mắt hắn nhìn đến một mảnh lộn xộn dưới đất, nhẹ nhíu mày đến không thể phát hiện ra.

"Xem ra thầy là thật sự rất không thích em chuẩn bị rượu vì thầy."

"Không có.....Thầy, thầy không cẩn thận......"

Lâm Lộc nuốt một ngụm nước miếng, giọng hơi run rẩy. Ánh mắt Lệ Hàng lập tức gia tăng, nét tươi cười trên mặt lại càng rõ ràng.

"Không có gì. Thầy Tiểu Lộc, thầy tới nếm thử cái này, em chế biến vì thầy đó, thầy sẽ thích."

Nói xòn, hắn đi lên phía trước. Lâm Lộc nhìn hắn lấy bình nước có trái cây ở bên trong rót ra ly thủy tinh, lúc sau đẩy đến phía mình.

"Tới?"

"......"

Lâm Lộc nhìn chằm chằm ly chất lỏng màu đỏ cam kia. Sau lưng cậu đã có mồ hôi lạnh toát ra.

"Lệ Hàng, tôi muốn đi vệ sinh."

"Phải không."

Lệ Hàng cười rộ lên, nghiêng nghiêng đầu phía bên phòng.

"Ở bên kia."

"Ừ."

Dùng sức túm lấy di động, Lâm Lộc cảm giác chân mình đều run lên. Trái tim cậu kinh hoàng, chậm rãi đi đến hướng Lệ Hàng vừa chỉ. Ngón tay mới đáp lên nắm cửa, phía sau đột nhiên lại truyền đến một tiếng.

"Từ từ!"

Tiếp theo, di động trong lòng bàn tay đột nhiên bị người ta lấy ra.

"Cái này, em cầm giúp thầy. Thầy Tiểu Lộc, em chờ thầy."

Lâm Lộc quay đầu đi. Lệ Hàng vẫn đang cười như cũ, nhưng ánh mắt hắn đã hoàn toàn không che giấu, chứa đầy dục vọng trần trụi.

..................

Trên đỉnh tập đoàn Ninh thị, ngoài văn phòng.

Phòng hội nghị thật lớn kia đã bị nhồi đầy người.

"Vẫn còn một số giám đốc điều hành chưa trở lại. Trợ lý Chu, có thể xin chỉ thị của Ninh tổng hay không, họp qua video cùng bọn họ?

"Không được."

Thái độ Tiểu Chu rất cứng rắn.

"Không cần báo cho Ninh tổng. Kêu tất cả mọi người trở về gấp. Cho nên người tiến vào phòng họp, di động và máy tính đều bảo quản thống nhất. Cả ngày nay, không có chỉ thị của Ninh tổng, ai cũng không thể liên lạc ra ngoài, càng không cho phép đi ra khỏi tầng lầu này!"

"Cái gì?"

Thư ký lắp bắp kinh hãi.

"Đây......Đây nếu là chiến lược hội đồng quản trị, cũng chưa từng yêu cầu nghiêm khắc như vậy......"

"Đây là ý của Ninh tổng. Ngay cả điện thoại của Ninh tổng, cũng đều đặt ở phòng bảo mật. Như thế nào, Ninh tổng cũng phải tuân thủ điều lệ, các người cảm thấy có thể có đặc quyền?"

"Không không không, tôi không có ý tứ này."

Tiểu Chu nhìn chung quanh một vòng, thái độ hòa hoãn chút.

"Lần này chính là yêu cầu nghiêm như vậy. Bao gồm mọi người cũng như vậy, làm tốt công tác quản lý hội nghị, tiền thưởng tháng này đương nhiên sẽ tăng cao.

Nhưng là có một cái, hội nghị hôm nay, ai cũng không được nói bậy ra ngoài một chữ. Bằng không, không riêng giữ không nổi công việc, công ty sẽ còn truy cứu trách nhiệm các người! Nghe hiểu không?"

Nghiêm khắc cảnh cáo dàn thư ký hành chính, Tiểu Chu thăm dò nhìn vào phòng họp.

Nhóm giám đốc đều sợ hãi, ông chủ đột nhiên hạ lệnh, tìm về người có uy tín danh dự trong công ty. Thậm chí, ngay cả những người đang công tác ở nơi khác đều tìm về, đây là làm sao vậy?

Bọn họ nhìn về phía người ngồi ở chủ tọa Ninh Trí Viễn. Sắc mặt Ninh tổng hơi tiều tụy, cặp mắt kia lại vẫn sắc bén như cũ. Sắc mặt bình tĩnh trước sau như một có điểm lãnh khốc, nhìn không ra một chút manh mối.

Mà trừ bỏ Ninh Trí Viễn, một người duy nhất biết được là xảy ra chuyện gì, chính là Tiểu Chu.

Kế tiếp, tập đoàn Ninh thị sẽ phối hợp thủ phủ Tổng đốc, khởi xướng tiến công vài tên hoàng tử.

Mặc kệ là hoàng đảng tranh đấu, hay là hoàng tử đoạt vị, đều không thể thiếu duy trì kinh tế, cùng quân lực tranh đấu. Hiện tại đế quốc quyền thế như mặt trời ban trưa, không ai muố chiến tranh trong trong nước. Đừng nói phát rồ như vậy, tai họa đều là con dân mình, liền nói sau khi lưỡng bại câu thương, người thắng được ngôi vị hoàng đế, lại chỉ có thể có được quốc gia chịu đầy vết thương nước mắt.

* Lưỡng bại câu thương (两败俱伤): cả hai bên đều bị tổn thương trong cuộc giành giật, chẳng bên nào được lợi cả.

Cho nên mặc kệ là Phương Minh Sơn, hay là các vị hoàng tử khác, đều muốn lấy kinh tế chiến tiêu hao thực lực của đối phương, cuối cùng lấy một loại phương thức tương đối hòa bình đạt được thắng lợi. Cũng chính là quốc gia quân chủ ưu ái.

* Không biết có nhầm lần gì không, các chương trước là Phương Minh Sơn, ở đây lại là Phương Minh Tây. Mình để như tên ban đầu.

Bởi vậy, nghe nói Ninh Trí Viễn hợp tác với Phương Minh Sơn, tiến quân thương nghiệp thủ phủ khu hành chính, vị hoàng tử kia mới có thể khủng hoảng như vậy.

Chém đầu hành động. Giết Ninh Trí Viễn, bóp chết tập đoàn Ninh thị. Dù mạnh thế nào,  cùng lắm là một xí nghiệp bình thường! Nhưng ở trên thương trường là một con độc lang, sao dám chống lại hoàng tử quốc gia quyền thế?

Nhưng hắn lại không nghĩ rằng, hắn chọc tới căn bản không phải một con độc lang. Mà là một con quái vật khổng lồ cất giấu thực lực rất lớn.

Thật mau, trong gian phòng họp này, từng người nhóm giám đốc đã được phân nhiệm vụ. Bọn họ đã vào văn phòng từ sớm, từng đạo mệnh lệnh như tuyết rơi bay về phía trên bàn từng người chủ quản phòng ban.....

Toàn bộ tập đoàn Ninh thị, giống như con thú lớn lén đi trong biển sâu.

Hiện tại, hắn từ dưới nước vươn lên, từ tài chính, tỉ suất hối đoái, nguồn năng lượng, đại tông thương phẩm......Từ các phương hướng, quấn quanh yết hầu vị kia hoàng tử kia.

Chờ đợi mấy ngày sau......Hình thành thiên la địa võng, đột nhiên làm khó dễ, một đòn trí mạng!

......................

Ninh Trí Viễn vội vàng thủ ở trung tâm tập đoàn, điều phối tài nguyên, tiến hành tiến công đối với những xí nghiệp trong tay.

Mà công việc hằng ngày của tập đoàn, lại giao cho Tiểu Chu tạm thời xử lý. Ngày thường có Ninh tổng chủ trì đại cục, Tiểu Chu còn chưa có cảm giác này qua, hiện tại đột nhiên bị đè ép gánh nặng như vậy, hắn mới đột nhiên phát hiện, đây là như lượng công việc khủng bố như thế nào.

Ninh tổng hắn ngày thường, làm sao thoạt nhìn thành thạo như thế? Hiện tại chỉ là xử lý sự vụ hằng ngày, còn không cần tiến hành cái gì quyết sách toàn cục, Tiểu Chu cũng cảm thấy chính mình muốn hỏng mất.

Đúng lúc này, điện thoại nội tuyến lại đột nhiên có tin tức. Có bảo tiêu gọi điện thoại tới, muốn nói chuyện với hắn.

"Làm gì? Không biết tôi đang bận sao!"

Tiểu Chu không kiên nhẫn trách cứ.

"Không phải tôi kêu anh đi theo Lâm ca sao? Anh không bảo vệ Lâm ca cho tốt, gọi điện thoại cái gì? Vạn nhất không thành, để Ninh tổng biết, anh biết sẽ có hậu quả gì không?"

Lời này nói chưa dứt. Hắn vừa nói, bảo tiêu bên kia dường như mang theo tiếng khóc nức nở.

"Chu tiên sinh, làm sao bây giờ! Tôi đi theo ngài nhiều năm như vậy, vẫn luôn cẩn trọng......Tôi thật sự không phải cố ý, là bọn họ đi quá nhanh! Tôi ngừng xe một chút,  liền không thấy hai người kia đây đâu!"

"Cái gì quá nhanh, cái gì hai người?"

Tiểu Chu ngồi lại ngay ngắn.

"Anh nói rõ ràng cho tôi!"

"Lâm tiên sinh ra cửa, chính là muốn đến phố quán bar rất nhiều người kia......Tôi lại không đuổi kịp. Tôi thật sự không cố ý đâu......"

"Phế vật!"

Tiểu Chu tức giận đến quát lớn một tiếng, lại nhanh im miệng, thăm dò nhìn thoáng qua.

Cánh cửa phòng họp đóng chặt như cũ. Bên trong hội nghị, còn hừng hực khí thế mà tiến hành.

Hắn phóng thấp âm thanh.

"Tôi thật là......Xem anh thành thật nghiêm túc, mới giao chuyện này cho anh làm! Anh biết trong lòng Ninh tổng, Lâm ca có địa vị gì sao? Ninh tổng mới bị tập kích, vết thương còn chưa xử lý đã đi xem an nguy của Lâm ca, có phải anh ngốc rồi không, loại nhân vật trên đầu quả tim ông chủ anh lại để xảy ra sự cố?"

"Chu tiên sinh, tôi.....Tôi......"

"Anh cái gì anh, anh câm miệng!"

Tiểu Chu cau mày.

"Rốt cuộc sao lại thế này, anh nói cẩn thận cho tôi."

"Chính là chiều nay, Lâm tiên sinh ra cửa. Người cùng cậu ấy đi ra ngoài, tôi nhìn rấy quen mắt, hẳn là lần trước Ninh tổng kêu chúng tôi theo dõi một thời gian dài......Học sinh của Lâm tiên sinh."

"Học sinh?"

Tiểu Chu giật mình.

"Ai? Chẳng lẽ là Lệ Hàng?"

"Đúng vậy, chính là hắn. Bọn họ ngồi xe đi quán bar ngoại ô thành phố......"

"Anh là nói Lâm Lộc đi cùng tên Lệ Hàng kia ra ngoài một mình?"

Tiểu Chu ngắt lời hắn, lại truy vấn một câu.

Không trách hắn mẫn cảm.

Lần trước Lâm Lộc bởi vì Lệ Hàng kia, chọc đến Ninh Trí Viễn nổi trận lôi đình. Người khác không biết, nhưng Tiểu Chu đã nhìn thấy hết quá trình, hắn còn không rõ ràng sao?

Nhớ tới ngày ấy Lâm Lộc bị Ninh tổng chà đạp đến sắc mặt trắng bệch, bộ dáng vết thương chồng chất, Tiểu Chu cũng nhịn không được trong lòng phát lạnh.

Lâm ca cũng thật là! Tại sao trộn lẫn với hắn như vậy? Chẳng lẽ anh ấy không biết Ninh tổng người này.....Vị giấm mười dặm có thể nghe, độc chiếm dục cường đến đáng sợ? Cái này nếu là cho hắn biết......

"Chu tiên sinh, ngài xem......Chuyện này, có phải báo cho Ninh tổng hay không?"

"Không cần!"

Tiểu Chu nhanh chóng quyết định, quyết đoán cự tuyệt.

"Tôi là nói......Tạm thời không cần. Ninh tổng trăm công ngàn việc, anh còn ném tới chuyện này, có cái gì tốt mà báo? Tôi nói cho anh, hiện tại anh lập tức đi tra, nhanh chóng tìm được Lâm ca, xác nhận anh ấy an toàn. Vạn nhất có điểm cái gì khác thường, nhanh báo cho tôi biết!"

Tiểu Chu tâm phiền ý loạn.

"Anh mau trở về. Lần này tìm được người, ngàn vạn lần đừng lại báo cáo cho Ninh tổng. Nếu là thực sự có chuyện gì, trước tiên báo cho tôi trước. Nếu là không có việc gì, cũng đừng loạn giải thích. Đã hiểu chưa?"

"Vâng!"

Bảo tiêu treo điện thoại.

Tiểu Chu lại nhìn thoáng qua thăm dò, phòng họp vẫn đóng chặt cửa. Cái này cũng đã bố trí đến hai ba giờ, còn không có dấu hiệu tan họp.

Cũng không biết vết thương trên người Ninh tổng......Cái cường độ này, thân thể Ninh tổng chịu nổi sao?

...............

Phố quán bar.

Lâm Lộc đứng ở toilet, ngẩng đầu hoảng loạn nhìn xung quanh.

Duy nhất chỉ có một cái cửa sổ cao ở góc, hơn nữa chỉ có một thước vuông. Trừ khi là đứa nhỏ ba tuổi, nếu không tuyệt đối không thể bò ra ngoài.

Toàn bộ buồng vệ sinh không có một khối xà phòng thơm, cũng không có một chút khăn giấy. Nhưng ở bên cạnh một góc kệ, lại có nửa bình dịch bôi trơn, miệng bình rộng mở, chất lỏng bên trong dọc theo khe hở gạch men chảy đầy đất.

"Thầy Tiểu Lộc? Làm sao vậy, vì cái gì còn không ra?"

"Tôi......Tôi lập tức ra ngay!"

Lâm Lộc bị hoảng sợ, theo bản năng ấn xuống bồn cầu xả nước, che giấu mình ở trong đây quá lâu. Cậu tâm hoảng ý loạn, lại nhìn thoáng qua nửa bình dịch bôi trơn kia, chỉ cảm thấy càng luống cuống.

Cũng không thể thật sự mãi không đi ra. Lâm Lộc ổn ổn tâm thần, đẩy cửa nhà vệ sinh ra, lại trở lại bên bàn ăn lần nữa.

Cậu lấy di động của mình, nắm chặt ở lòng bàn tay.

"Ngồi đi, thầy Tiểu Lộc."

Lệ Hàng giúp cậu rót một ly nước trái cây, ấn cậu ở trên ghế. Lâm Lộc cương cứng ngồi xuống, nhìn chằm chằm Lệ Hàng đối diện.

"Tại sao không ăn?"

Sống lưng Lệ Hàng hơi cong, đưa tôm đã được bóc vỏ bỏ vô chén của Lâm Lộc.

Tư thái hắn sử dụng dao nĩa không chê vào đâu được. Khi bóc xác tôm hùm, Lâm Lộc đã từng trải qua những yến tiệc thượng lưu kia, người phục vụ ra tay rất điêu luyện. Thậm chí độ cong qué môi khi mỉm cười, mang theo diễn xuất lãnh đạm, đều giống nhau như đúc!

Chính mình tại sao lại cảm thấy hắn giống như mình, là xuất thân từ khu ổ chuột, trừ bỏ vũ đạo lại là đứa nhỏ trải qua muôn vàn cực khổ?

Hắn cùng mình không giống nhau...... Hoàn toàn không giống nhau......

"Thầy Tiểu Lộc, suy nghĩ gì vậy?"

Lâm Lộc cả kinh. Sau lưng cậu đã hoàn toàn bị mồ hôi lạnh làm ướt. Cậu máy móc ngẩng đầu lên, lắc lắc đầu.

"Không có......"

"Là thức ăn không hợp khẩu vị sao? Em sợ thầy ăn không đủ."

"Không......Ăn rất ngon."

Lâm Lộc gian nan nhấm nuốt mấy miếng, nuốt đồ ăn xuống. Cậu thậm chí không cảm nhận được đến tột cùng là mình ăn cái gì.

"Lệ Hàng, tôi......Kỳ thật ăn no rồi."

"Thật vậy chăng?"

Lệ Hàng buông dao nĩa xuống, hai bàn tay đan vào nhau nhau đặt ở trên bàn. Bàn tay thon dài chống cằm, chỉ còn lại đôi mắt kia, hướng nhìn Lâm Lộc.

"Là ăn no, hay là muốn chạy?"

"......"

"Thầy muốn chạy thoát khỏi em sao?"

"Cậu......Nói cái gì......"

"Bởi vì em không có tiền giống Ninh Trí Viễn? Cũng không nổi danh như Trang Hiểu kia? Hả?"

"Lệ Hàng! Cậu đang nói cái gì......Chúng ta chỉ là thầy trò......Ô!"

Lệ Hàng đột nhiên đứng lên, một bàn tay dùng sức kiềm ở cổ Lâm Lộc! Bỗng nhiên hít thở không thông làm trước mắt Lâm Lộc trở nên mơ hồ, bên tai cũng bắt đầu vù vù. Nhưng vẫn nghe giọng Lệ Hàng cắn răng nói nhỏ ở bên tai cậu.

"Thầy Tiểu Lộc, thầy trộm gọi điện thoại cho ai?"

Lời còn chưa dứt, tay Lâm Lộc vẫn luôn giấu ở dưới bàn kia bị Lệ Hàng túm ra! Trong lòng bàn tay cậu, điện thoại đã bị giật ra. Trên màn hình hiện rõ ba chữ —— "Trí Viễn ca."

"Lại là hắn."

Lệ Hàng cười nhẹ, lại mang theo hàn ý nghiến răng.

"Rõ ràng là thầy thích em......Vì sao phải gọi điện thoại cho hắn? Thầy Tiểu Lộc, thầy còn không ngoan như vậy, em sẽ không đối xử ôn nhu như vậy nữa đâu......"

"Ô ô...... Buông tôi ra...... A!"

Đau nhức từ cánh tay đánh úp lại. Lâm Lộc bị kiềm cổ, cố sức mà thở phì phò. Cậu trơ mắt nhìn Lệ Hàng kéo cổ tay cậu về phía sau siết lại, một chút một chút tăng sức lực. Nháy mắt, khớp xương cổ tay cậu bị bẻ gãy mạnh mẽ!

Lâm Lộc đau đến trán toát ra một trận mồ hôi lạnh, hoảng sợ thở hổn hển.

"Tắt điện thoại."

"Ô ô......"

"Tắt điện thoại, thầy vẫn là bé ngoan của em. Em sẽ không làm chuyện gì đối với thầy, em sẽ chiếu cố thầy thật tốt.....Tắt điện thoại. Hiện tại."

"Không......"

"Không?"

Ánh mắt Lệ Hàng phát lạnh, trên mặt lại cười đến càng xán lạn thêm.

"Không nghe lời như vậy, là phải bị trừng phạt."

Dứt lời, hắn xoay đầu, dường như tìm thứ gì ở trên bàn. Lâm Lộc dưới tình thế cấp bách, dùng sức nâng chân lên, đạp qua bụng hắn!

Lực siết trên cổ tay buông lỏng, gông cùm xiềng xích trên yế hầu cũng lỏng đi. Lâm Lộc ngã đụng bên ghế, cả người quăng ngã trên mặt đất.

"Khụ khụ......Khụ khụ......"

Vừa nôn khan, vừa bò dậy, Lâm Lộc nhằm phía cạnh cửa, dùng sức mở khoá cửa. Cửa phòng không ngừng lay động theo động tác của cậu, nhưng cửa vẫn không có dấu hiệu mở ra như cũ.

"Không cần uổng phí sức lực."

Bên tai đột nhiên truyền đến âm thanh trầm thấp. Lâm Lộc kêu lên một tiếng sợ hãi, thân thể Lệ Hàng như bị một đạo
bóng ma thật lớn, từ sau lưng bao phủ lấy cậu.

"Thời điểm thầy đi vệ sinh, em đã khóa cửa phòng lại. Chìa khóa, ở chỗ em."

Lâm Lộc bị ấn ở trên cửa. Cậu run rẩy, đôi mắt liếc hướng tay phải, trong tay hắn vẫn cầm lấy điện thoại như cũ. Nhưng mấy chữ "Đang trong cuộc trò chuyện" lập loè lâu như vậy, lại còn chưa có người tiếp máy.

"A."

Một tiếng cười lạnh ngắn ngủi, Lệ Hàng lại  ra tay lần nữa. Lần này, Lâm Lộc không chỉ ngồi chờ chết. Cậu kịch liệt phản kháng, nhưng chung quy khó có thể chống đỡ lại thanh niên cao lớn sức lực như dã thú kia, cuối cùng bị dùng sức ấn ở trên mặt đất, gương mặt hung hăng cọ trên sàn nhà.

Cậu có thể nhìn thấy di động của cậu cũng bị ném trên mặt đất.

Trên màn biến đổi hình ảnh, rốt cuộc có người bắt máy.

Nhưng ngón tay Lệ Hàng ấn lên thật mạnh, cắt đứt điện thoại.

Sau đó tắt điện thoại.

Tác giả: mỗi ngày đều hoài nghi chính mình có phải lui bước hay không, có phải sẽ không viết văn nữa hay không.

Trong truyền thuyết hóa kỵ.....


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp