Bán Thời Gian Cho Hệ Thống Tình Yêu

Chương 1 : Gọi bảo vệ.


2 năm

trướctiếp

Cập nhật: 4/9.

Edit bu Hà Rockin.

Thẩm Kỳ đã chết, nhưng không chết hoàn toàn.
  
Nói chung người đã chết sẽ có hai lựa chọn, thiên đường hoặc địa ngục. Tuy nhiên, vẫn có những trường hợp ngoại lệ, chẳng hạn như chưa đến thời gian phải chết, không có con đường nào để đi. Nếu tình huống như vậy xảy ra, sẽ có một mũi tên dẫn đến một nơi được gọi là "Người Trung Gian".
  
Lần đầu tiên chết đi, cậu gặp phải loại chuyện này.
  
Mũi tên dưới chân biến mất, Thẩm Kỳ nhìn bảng đèn xanh đỏ ở cửa ghi bốn chữ "Ngôi nhà hạnh phúc".

Kỳ dị. Thô tục.

  
Cậu thầm phàn nàn về thẩm mỹ của "Người trung gian", trong lòng thầm nói đây không phải chỗ tốt lành gì.
  
Thẩm Kỳ hóp lưng lại như mèo, cẩn thận từng li từng tí đẩy cửa ra, vừa đi vừa thử thăm dò: " Hello? Có ai không?"

Căn phòng tối đen như mực, so với những bảng hiệu ánh sáng rực rỡ và ấm áp bên ngoài, có một sự vắng vẻ khó tả.
  
Tuyệt không có cảm giác hạnh phúc nào hết, lãnh cảm còn tạm được. Cậu nghĩ.
  
Trang trí bên trong trang nhã và lộng lẫy, hoàn toàn khác với vẻ thô tục bên ngoài.
  
Căn phòng rộng, xung quanh là giá sách trên tường.
  
Nhìn lên, mái vòm được vẽ bằng những bức tranh tinh xảo, đèn chùm pha lê có ít nhất năm tầng,  ánh sáng màu vàng cam tạo nên tông màu quý tộc cho ngôi nhà.
  
Nhìn xuống, tấm thảm mềm khô ráo chất đống những bức tranh không rõ tên tuổi và vài chiếc tai nghe mèo hình tròn kỳ dị.
  
Nhìn về phía trước, giữa phòng có một chiếc bàn màu nâu sẫm, một chiếc ghế chạm khắc, một chiếc đèn nhỏ màu xanh lá cây và một cây bút được đặt trên bàn làm việc, phần còn lại là giấy trắng.
  
Thẩm Kỳ đang muốn lại gần xem chuyện gì đang xảy ra thì bên tai nghe thấy một giọng nói:
  
"Xin chào."
  
Giọng nói non nớt, giống như giọng của người máy thông minh.
  
Chớp mắt lần nữa, cậu thấy một cậu bé tóc đen mắt đen đang ngồi trên chiếc ghế kia.
  
"Cậu là ..." Thầm Kỳ không xác định hỏi.
  
Đừng nói với cậu, "Người trung gian" vẫn còn là trẻ con? !
  
Cậu bé ngồi thẳng lưng, chắp tay đặt trên bàn: "Xin chào, tôi là hệ thống chuyển giao, tên thường gọi 'người trung gian' ."

Lúc nãy cậu đối phó với bọn tiểu quỷ ngoài kia rất suôn sẻ, trái lại bây giờ khiến cậu phải nhất thời cứng họng.

"Ngài chết trong một vụ tai nạn xe hơi cách đây nửa giờ. Xin hỏi, ngài chọn sống lại hay tiếp tục chết."
  
Thẩm Kỳ thậm chí không nghĩ ngợi thêm: "Sống lại!"
  
Làm ơn đi, cậu ấy mà mới 23 tuổi thôi, là một thanh niên ba tốt, không thù không oán, thể chất và tinh thần đều khoẻ mạnh. Muốn chết cũng không phải hiện tại!
  
Cậu bé nói một cách máy móc: "Được rồi. Ngài đã ràng buộc với hệ thống, tiếp theo tôi sẽ giải thích các quy tắc chuyển nhượng cho ngài  -
  
  Chúng tôi tuân thủ nguyên tắc "Chiếc bánh từ trên trời rơi xuống". Chúng tôi cần ngài đăng tải các video trên nền tảng hệ thống video ngắn. Trên nền tảng này, nếu hoàn thành các nhiệm vụ được chỉ định sẽ nhận điểm sinh mệnh. Cho đến khi ngài thu thập được 9999 vạn lượt thích (99.990.000), cũng tức là ngài hồi sinh thành công. Nếu ngài không hoàn thành nhiệm vụ hoặc hoàn thành nhiệm vụ ngoài thời gian quy định thì thất bại, tôi sẽ rút lại quyền hồi sinh của ngài. "
  
Thẩm Kỳ : ? ? ? Mi có miếng lương tâm nào hông?
  
Nếu nhiệm vụ thất bại, cậu sẽ chết ngay tại chỗ!

9999 vạn lượt thích! Nhiệm vụ này làm đến năm tháng nào đây?!
  
Thẩm Kỳ vô lực nổi giận: "Nè nè, mi lòng dạ đen tối như vậy, mẹ mi có biết không hả bạn nhỏ!"
  
Đương nhiên cậu không nói ra miệng rồi, dù sao tính mạng cậu vẫn còn nằm trong tay đứa nhỏ này.
  
Sau khi suy nghĩ xong, Thẩm Kỳ cảm thấy khá mới mẻ: "Hệ thống của bọn mi cũng xem video ngắn sao?"
  
Cậu nhóc tỏ vẻ thờ ơ, từ trong đống giấy rút ra một tờ giấy trắng : "Đương nhiên. Thời đại tiến bộ, hệ thống của chúng tôi cũng phải bắt kịp thời đại. Không chỉ vậy, chúng tôi cũng sẽ mở một loạt các hoạt động như quay phim, xuyên nhanh và xuyên thư. Bây giờ là giai đoạn của các video ngắn hoạt động, ngài là gặp phải thời điểm tốt. "

Tốt, tốt cái rắm!
  
Thẩm Kỳ định mặc cả với thằng nhóc này, ai lại tìm xương trong trứng. Cậu nói: "Mi cũng nói là có sự kiện, nên có tặng quà gì không?"

Ví dụ như gửi tặng một trăm ngàn like ...

Cậu nhóc nhanh chóng đáp: "Tôi có thể cho ngài một đối tác."
  
"Hả?"

"Là người cuối cùng nghĩ đến trước khi ngài mất đi ý thức."
  
Thẩm Kỳ lại nói "À", một hình bóng hiện lên trong tâm trí cậu. Là diễn viên hàng đầu hiện nay - Lâm Trạch.
  
Đừng hiểu lầm, cậu nghĩ tới không phải vì thích hay thần tượng vị này, hay làm gì đó khiến vị thần tượng này ghét bỏ, thực ra cậu sắp trở thành trợ lý của Lâm Trạch mà thôi.
  
Hôm nay vốn là ngày nhận chức đầu tiên, dựa theo kế hoạch làm việc, bây giờ cậu nên bưng trà rót nước cho Lâm Trạch trong đoàn phim. Nhưng xui xẻo thay, Lâm Trạch đâu không thấy, lại làm cho cậu vào tận đây.
  
Phải biết, trợ lý của đỉnh lưu(*) cũng không phải muốn làm là có thể làm. Chết như vậy ai cũng cảm thấy tiếc nuối!

(*) Có thể bạn đã biết : "Đỉnh lưu" là thuật ngữ mà cộng đồng fan Cbiz dùng để chỉ những minh tinh có lượng fan hùng hậu bậc nhất làng giải trí, tất cả mọi hoạt động từ công việc đến đời tư của họ đều nhận được sự quan tâm vô cùng lớn từ công chúng, kể cả những người không phải là fan.
  
Cậu nhóc ngước mắt lên nói: "Xem ra ngài đã nhớ lại."
  
Thẩm Kỳ hỏi: "Anh ấy cũng chết rồi à?"
  
"Không. Đây chỉ là quà tặng tân thủ. Có đối tác, tiến độ của ngài có thể sẽ được đẩy nhanh hơn. Còn nữa, chỉ những video mà ngài và đối tác của ngài trong cùng một khung hình mới được đăng lên nền tảng hệ thống. "
  
Mặt Thẩm Kỳ đen lại. Đây không phải là bị chơi xỏ sao!
  
Cậu bé vô cảm tiếp tục nói: "Trong thời gian ràng buộc, ngài sẽ được cung cấp điểm sinh mệnh, có thể nhận được bằng cách hoàn thành các nhiệm vụ được chỉ định để kéo dài tuổi thọ. Tôi hy vọng ngài sẽ tích cực tham gia và giành được nhiều lượt thích hơn."
  
" Bây giờ, tôi sẽ cung cấp camera tuỳ thân cho ngài. "
  
Ngay khi giọng nói vang lên, một chiếc tai nghe hình tròn nằm trên mặt đất di chuyển và bay đến sau lưng Thẩm Kỳ.
  
"Ngài không cần lo lắng. Trong quá trình thử thách, tất cả các vật chất hệ thống cung cấp chỉ hiển thị với ngài. Máy ảnh mở cả ngày và sẽ tự động tắt ở những cảnh riêng tư. Hệ thống sẽ tự động lọc ra nội dung phù hợp để xuất bản. Nếu như ngài nghĩ kỹ, mời ký tên lên giấy."
  
Thẩm Kỳ ký rất sảng khoái.
  
Cậu không còn cách nào khác. Thà sống còn hơn chết.

Đôi mắt cậu bé trống rỗng nói giọng nghiêm túc: "Mọi thứ đã ổn, bổn hệ thống sẽ chuyển ngài đến thế giới thực. Chúc ngài có nhiều like và sống vui vẻ."
  
Vừa dứt lời, cảnh vật chung quanh bắt đầu vặn vẹo, tập trung lại, rồi phân tán ra, Thẩm Kỳ thấy choáng đầu, mí mắt dần dần nặng nề, cậu tạm thời đã mất đi ý thức.

---------------------------------------------------

"Anh à, anh không sao chứ?"
  
Cậu chợt mở mắt khi nghe thấy một giọng nữ khác hoàn toàn với giọng nói của người máy.
  
Một gương mặt được trang điểm tinh xảo lao thẳng vào tầm mắt.
  
Thấy cậu không trả lời, thì lặp lại câu hỏi: "Anh à, anh không sao chứ?"
  
Thần Kỳ cứng ngắc gật đầu, hiển nhiên là không phản ứng kịp. Chuyện gì đang xảy ra? Đây là đâu? Tại sao thằng nhóc đó lại đưa cậu đến đây?
  
Giọng nói của cậu bé tình cờ xuất hiện: "Theo quỹ đạo tương lai của ngài, hôm nay là ngày đầu tiên ngài đi làm. Tôi quên thông báo trước cho ngài đã đem ngài đến đây. Xin thứ lỗi."
  
Thẩm Kỳ ngạc nhiên nói : "Mi vẫn chưa đi?"
  
"Trong thời gian ràng buộc, tôi sẽ ở chế độ chờ."
  
Thẩm Kỳ nói: "Vậy trước cảm ơn mi."
  
Hệ thống bình tĩnh nói: "Nhiệm vụ ban đầu của ngài: phát hành video đầu tiên. Thời hạn là một giờ, bắt đầu đếm thời gian. "
  
Thẩm Kỳ chậm rãi đánh ra một dấu chấm hỏi.

"Ý mi là gì?"
  
Cậu nói: "Nếu không hoàn thành nhiệm vụ trong vòng một giờ, tôi có chết lần nữa không?"
  
"Hoàn toàn chính xác, xin ngài cố lên. Còn có 59 Phút 49 Giây."
  
Thẩm Kỳ đỡ trán, đây là điểm sinh mệnh sao, mẹ nó đây là hố cậu đi!
  
Cô gái đánh thức cậu vừa nãy đứng sang một bên, cầm chiếc túi muốn nói lại thôi.
  
Thẩm Kỳ nhận ra, chủ động lên tiếng: "Cảm ơn em, anh không sao, chỉ hơi chóng mặt thôi."
  
Thấy cậu đang nhìn mình, cô gái bật chế độ làm việc, đẩy mạnh tiêu thụ thần tượng của mình về phía cậu: "Anh trai, có cần huy hiệu fan không? Lâm Trạch, phiên bản giới hạn! Đảm bảo là đồ thật 100%! "
  
Lâm Trạch? Một cái tên quen thuộc, giống hệt với tên của ông chủ tương lai của mình.  

Thẩm kỳ lắc đầu, nhiều thêm một giây cũng không suy nghĩ.
  
Bản số lượng có hạn này rất ít bị từ chối. Cô gái kiên trì thêm một chút, vội vàng đưa cho cậu xem một cái: "Đừng! Cái này do Lâm ca chính thức phát hành ngay sau khi anh ấy ra mắt. Hiện nó đã hết phát hành rồi, bỏ lỡ là không còn nữa đâu! "
  
Thẩm Kỳ nhận lấy liếc mắt một cái, rất bình tĩnh đặt lại, hối lỗi nói:" Tôi có. "
  
Cô gái sửng sốt trong chốc lát. Ngay cả những người đã theo chân từ lâu cũng chưa chắc có, không có gì ngạc nhiên đây chắc là một fan chân chính.
  
Cô gái cười toe toét - còn là một fan nam.
  
Bạn biết đấy, fan nam của nam minh tinh là giống loài hiếm có trong giới fan, có sức chiến đấu không thể coi thường, sẽ luôn được các thần tượng yêu thương chiều chuộng, khiến các fan nữ phải khóc thét "Mị không xứng".
  
Theo thời gian, việc xem các fan nam giao lưu với thần tượng cũng trở thành một thú vui lớn của tất cả các fan nữ. Cô gái nhìn chằm chằm vào cậu, đôi má ửng hồng - hơn nữa, đây còn là một em trai đáng yêu!
  
Một cô gái khác cũng cúi xuống nhìn vào búp bê phiên bản giới hạn trên ba lô Thẩm Kỳ. Đôi mắt cô sáng lên, kích động cực kỳ chỉ vào nói: "Cái này cậu cũng có? Thật đáng yêu!"

Những con búp bê này cũng là bản giới hạn không sản xuất nữa. Cả nước chỉ có mười con, có thể cướp được thật sự là đem mộ tổ tiên đi thiêu rụi.
  
Thẩm Kỳ thản nhiên nhặt lên, giọng điệu không chút gợn sóng: "Ồ, là một người bạn tặng."
  
Trong mắt cậu, loại chuyện đáng khoe khoang này cũng bình thường như nói vừa ăn xong bữa cơm.
  
Mọi người hâm mộ ghen tỵ hận.
  
Nhất cử nhất động của cậu đều đang không ngừng hướng những người khác biểu đạt một câu: Tôi có mà các người không có. Hơn nữa, có hay không cũng không quan trọng!
  
Fan nam này quá kiêu ngạo, còn đáng yêu như thế này, muốn bóp chết cậu ta!!!
  
Không xuống tay được......
  
Mọi người trở lại vị trí của họ. Con cái nhà mình có thể làm gì, cưng chiều thôi!
  
Hệ thống lại bắt đầu nói: "Bọn họ muốn bóp chết ngài."
  
Thần Kỳ: "..." Có phải đòi nợ như vậy không.
  
"Cái kia..." Cô gái đeo túi phù hiệu ngập ngừng, giống như yêu cầu, "Anh à, anh là nhân viên của Trung tâm Điện ảnh và Truyền hình à?"
  
Thẩm Kỳ ngạc nhiên, sao lại biết chuyện này!
  
Hệ thống phun ra một cách máy móc: "Mời ngài nhìn lên trên."
  
Thẩm Kỳ ngẩng đầu nhìn, bốn chữ "Lối đi nhân viên" to đùng trên đầu hắn.
  
Ha ha.
  
Thấy cậu không lên tiếng, cô gái kia liền ngầm thừa nhận, vui mừng nhảy lên vài cái, xách túi nhìn cậu đầy mong đợi: "Anh ơi, em xin lỗi, em đến từ hậu viện đoàn của Lâm Trạch. Có thể giúp em mang cái này vào, nhân tiện nói với anh ấy là em thích anh ấy lắm được không, anh ơi, làm ơn! "
  
Tại sao tất cả những gì cậu gặp hôm nay đều liên quan đến Lâm Trạch ? Đây có phải là mị lực của đối tác cậu sẽ hợp tác?
  
Mỗi giờ mỗi khắc xuất hiện, lan toả hơi ấm yêu thương.
  
Thẩm Kỳ trầm mặc, hệ thống ở một bên tham gia náo nhiệt: "Bằng cách này, ngài có thể hợp lý ở cùng khung hình với đối tác của ngài, nhiệm vụ cũng có thể hoàn thành thuận lợi."
  
Thẩm Kỳ tự nhiên biết, cậu chỉ là rối rắm...

Lại không tiện từ chối: "Ừm... Nhất định phải nói sao? "
  
Cô gái gật đầu, nhìn cậu đầy mong đợi.
  
Thẩm Kỳ cúi đầu, lo lắng cầm lấy cái túi.
  
Cô gái liên tục nói lời cảm ơn, hài lòng rời đi.
  
Trong đầu có một quả bom hẹn giờ, trong tay có một củ khoai lang nóng bỏng, cái nào cũng không thoải mái.
  
Cánh cửa của trung tâm điện ảnh và truyền hình tình cờ mở ra, một giọng nữ hỏi: "Thẩm Kỳ?"
  
Thẩm Kỳ nhìn nguồn gốc phát ra âm thanh, xách túi lớn túi nhỏ chạy đến: "Vâng, chào buổi tối. "

(*) raw ghi chào buổi tối đó m.n.

" Xin chào "

Người phụ nữ mặc đồ công sở màu cà phê, dáng vẻ dịu dàng, làn da trắng không tì vết, không khác gì những minh tinh nổi tiếng.

" Tôi là đại diện của Lâm Trạch, Lý Nghiên, cứ gọi tôi là chị Nghiên . "
  
Thẩm Kỳ vẻ mặt hoảng sợ, đây chính là người đại diện hoàng kim Lý Nghiên trong truyền thuyết! Ngoạ tào!
  
Không phải cậu muốn nói tục, nữ nhân này rất đáng được cậu ngọa tào một chút.
  
Trong vòng một tuần, Lý Nghiên đã giành được 5 kịch bản sản xuất lớn cấp Hollywood, nhân tiện, Lâm Trạch đã ký hợp đồng phát ngôn với một số thương hiệu tên tuổi. Tại trong tuyệt cảnh ngăn cơn sóng dữ. Giải quyết các trường hợp khẩn cấp với tốc độ cực nhanh ... Nói tóm lại, bởi vì có cô ấy, Lâm Trạch từ ngày ra mắt cho đến nay. Đã không ngừng thử thách đỉnh cao của bản thân.
  
Thẩm Kỳ nổi da gà, vội vàng gật đầu nói: " Chị Nghiên, ngưỡng mộ đại danh từ lâu."

Lý Nghiên bị cậu làm cho thích thú, nói: " Đừng căng thẳng, vào đi".
  
Thẩm Kỳ chính thức bước vào"Lối đi nhân viên" . Một con đường tiền đồ rộng mở trên lối đi.
  
Lý Nghiên đưa cho cậu giấy chứng nhận, với giọng điệu nghiêm túc: "Có cái gì không hiểu có thể hỏi tôi, hi vọng cậu có thể mau chóng thích ứng."
  
Thẩm Kỳ nói: "Vâng ạ."

Khi đến đoàn phim, cậu nhìn vào những người bận rộn, lúc này mới có cảm giác làm trợ lý.
  
Không nói thì thôi, cảm giác khá thú vị.
  
"Tiểu Thẩm, bên này."
  
Họ bước vào một phòng nghỉ, tiếng máy sấy tóc rất ồn, trên bàn trang điểm có máy tạo độ ẩm, Thẩm Kỳ xuyên qua lớp sương trắng, nhìn thấy người trước khi chết còn nhớ.
  
Hệ thống vang lên đúng lúc: "Đồng đội của ngài đã xuất hiện. Vẫn còn mười chín phút nữa. Xin đứng cùng khung hình càng sớm càng tốt"
  
Thẩm Kỳ: Thế nào là không vội chết ngườii?
  
Chỉ thấy Lâm Trạch đứng, đôi mắt rũ xuống, ngón tay thon dài lật xem kịch bản.
  
Một chiếc áo khoác dài màu đen kết hợp với bộ vest đen gọn gàng, một vài lọn tóc ướt hờ hững trên trán, đôi chân và giày da bọc trong quần tây rất bắt mắt.
  
Khí chất áp đảo tuyệt đối!
  
Nó trông giống như một bộ sưu tập các tác phẩm nghệ thuật được chế tác tinh xảo từ các nghệ nhân lớn, giống như một bông hồng đầy gai chói lọi, cao quý và đầy xa cách.
  
Thần Kỳ ngẩn người.
  
Chỉ cần nghĩ đến cái vị cực phẩm nhân gian này là đối tác của cậu, nói như thế nào đây, 100 triệu con Alpacas giẫm chết cậu không nhất định biểu lộ hết nội tâm cậu có bao nhiêu hưng phấn.
  
Máy sấy tóc vẫn kêu vo vo. Trong phòng nghỉ chật hẹp, âm thanh ồn ào như máy kéo đang lên núi.
  
Sau khi lấy hết can đảm ở bên cạnh Lâm Trạch, Thẩm Kỳ lấy cà phê từ trong túi ra, nhẹ nhàng đưa qua rồi ân cần nói: "Ông chủ, xin chào, tôi là trợ lý của ngài, Thẩm Kỳ."
  
Lâm Trạch giương mắt, tiếp nhận, không nói gì.
  
Ánh mắt kia, lực sát thương mười phần.
  
Thẩm kỳ cũng không có hi vọng tính tình vị đỉnh lưu này có thể tốt bao nhiêu, khi vừa muốn đưa túi quà cho anh, cậu chợt nhớ đến yêu cầu của cô gái kia, mặc dù khó mà mở miệng, nhưng vẫn là không đành lòng.
  
"Ừm ... cái đó ... ông chủ ..." Thẩm Kỳ ngồi xổm,chống lại ánh mắt mười phần khí thế, tâm lý xây dựng nửa ngày.
  
Máy sấy tóc vẫn bận rộn, như đang cổ vũ cho cậu.
  
Lâm Trạch cũng không thúc giục, lẳng lặng nhìn cậu. Một giây tiếp theo, Thẩm Kỳ trực tiếp đặt cái túi vào trong tay Lâm Trạch, mím chặt môi, rốt cuộc cũng mở miệng.
  
"Em thích anh."

Máy sấy tóc không còn hoạt động nữa.
  
Lâm Trạch: ...
  
Nhà tạo mẫu giơ máy sấy tóc choáng váng. Cái này, sao cái này lại đột nhiên được đưa ra ánh sáng???
  
Bầu không khí đột nhiên đặc lại.
  
Thẩm Kỳ nghiêng người cố gắng giải thích: "... Thật ra là fan của ngài nói."
  
Lâm Trạch thuận thế nhìn thấy con búp bê trên ba lô, dừng lại vài giây, nhàn nhạt nói: "Gọi bảo vệ."
  
Thẩm Kỳ:?

Editor: Thật ra mình cũng không rõ về "video ngắn (短视频)" này lắm, không biết nó có phải kiểu quay douyin hay không hay là như các content creator trên nền tảng youtube. Bạn nào hiểu từ này thì giải thích giúp mình nhé!


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp