Đế Hoàng Thư

Chương 117: Mười lượng hoàng kim.


2 năm

trướctiếp

Edit: Gấu Gầy

Chương 117

Tả tướng ngẩng đầu, chậm rãi thở ra khí tức khó chịu đã đè nén trong lòng mấy ngày nay, nhìn chằm chằm Khương Hạo, phun ra một chữ: "Nói."

Khương Hạo đến gần mấy bước, hơi khom người, nhỏ giọng bẩm báo: "Lão gia, thân phận Ôn thị lang rất kỳ quặc. Nô tài lần theo manh mối 'Chung nương' để điều tra, người đoán xem đã tra ra được ai?"

"Ai?" Tả tướng theo phản xạ hỏi lại ngay, nhìn quản gia theo hắn mấy chục năm đang mặt mày tự đắc, quát lên: "Còn không mau nói."

"Vâng, vâng."

Khương Hạo vội vàng gật đầu, khuôn mặt thận trọng khẩn trương: "Lão gia, nô tài tra ra được" Chung nương "kia là thị nữ Bồ Quyên bên cạnh phu nhân Hữu tướng, đã hầu hạ lão phu nhân trong phủ Hữu tướng mười mấy năm rồi."

Hữu tướng Ngụy Gián? Kết quả hoàn toàn khác so với tưởng tượng của Tả tướng, lòng hắn trầm xuống, thấp giọng nói: "Ngươi nói tiếp đi."

"Nghe nói Bồ Quyên được lão phu nhân cho rời phủ lập hôn phối từ mười một năm trước, ai cũng cho rằng nàng đã rời khỏi kinh thành, nhưng không ngờ nàng lại ẩn núp trong phố Ngũ Liễu, làm một lão nương giặt đồ, chuyên môn thu nhận trẻ nhỏ ăn xin. Lúc Bồ Quyên xuất hiện ở phố Ngũ Liễu, bên người nàng còn có Ôn thị lang đã được ba bốn tuổi, lúc đầu ai cũng tưởng Ôn thị lang là nhi tử của Bồ Quyên. Nô tài nghe lão nhân ở phố Ngũ Liễu nói chưa từng thấy hài tử nào bụ bẫm đáng yêu giống như Ôn thị lang, mặc dù ăn mặc đơn giản rách rưới, nhưng càng nhìn càng giống tiểu thiếu gia nhà giàu. Hai năm sau, có một ngày Ôn Sóc đi ra ngoài ăn xin, đúng lúc gặp Thái tử bị thương hôn mê trong một ngôi miếu đổ nát, sau đó được đưa vào Đông cung, Thái tử rất thương hắn, cuộc sống sau này của hắn còn quyền quý hơn cả những công tử thế gia chân chính."

Khương Hạo dùng vài câu kể hết quá khứ của Ôn Sóc, thấy Tả tướng im lặng, lại nói: "Trong hai năm Bồ Quyên ở phố Ngũ Liễu, thường xuyên có người âm thầm giúp đỡ cho bọn họ, nô tài điều tra được người đưa lương thực tới mỗi tháng chính là quản gia trong phủ Hữu tướng. Lão gia, thân phận của Ôn tiểu công tử nhất định không tầm thường, nếu không Hữu tướng cần gì phải ham tâm tốn sức để thị nữ trong phủ đặc biệt chăm sóc cho hắn, còn bí mật phái người bảo vệ, nô tài đoán....."

Hắn ghé sát bên tai Tả tướng, mang theo tâm trạng vui sướng trên nỗi đau của người khác: "Ôn Sóc tám phần là con riêng của Hữu tướng."

Tả tướng khó tin nhìn Khương Hạo, thấy hắn dương dương tự đắc nói: "Lão gia, Hữu  tướng được gọi là sư phụ của đế vương trên triều đình Đại Tĩnh, lại là nguyên lão hai triều, ỷ có môn đệ rải khắp thiên hạ, trước nay luôn tự giữ thân phận, xem thường phủ Tả tướng chúng ta. Hiện giờ xảy ra chuyện xấu như vậy, tất nhiên lão muốn che giấu, sợ người khác nói lão già rồi còn không biết xấu hổ, người cho nô tài thêm vài ngày, nô tài nhất định sẽ tìm ra thân mẫu của Ôn Sóc, sau đó đến Đại Lý Tự náo loạn ầm ĩ chuyện này, để người trong thiên hạ đều biết lão là loại người gì, ép lão Ngụy Gián đạo mạo đó phải cáo lão hồi hương, cho lão gia ngài thoát khỏi chướng khí!"

Tả tướng cau mày, lười quan tâm Khương Hạo đang đắc ý, trầm tư hồi lâu, ánh mắt đột nhiên chợt lóe lên, xua tay nói: "Chuyện này ngươi tạm thời dừng lại, đừng điều tra nữa."

Khương Hạo ngẩn ra: "Lão gia....."

Tả tướng lạnh mắt: "Làm theo lời ta nói."

Khương Hạo bị nhìn chằm chằm sợ hãi, gật đầu, đứng sang một bên.

Tả tướng dụi dụi đôi mắt buồn ngủ của mình: "Ngày mai là ngày nghỉ, trước giữa trưa không cần gọi ta dậy, buổi trưa chuẩn bị xe ngựa, ta muốn xuất phủ."

"Lão gia, ngài muốn đi....."

"Đông cung, lui xuống đi."

Tả tướng phất tay, Khương Hạo đành lui xuống, đáy mắt có chút không cam lòng.

Trong phòng khôi phục yên tĩnh, Tả tướng híp mắt, ngón tay gõ gõ trên bàn. Ngụy Gián kia là người ra sao hắn hiểu rất rõ, tính khí đáng ghét, vừa cố chấp lại cứng đầu, tuyệt đối không thể nào làm ra loại chuyện có con riêng.

Mười một năm trước, sau khi Đế gia bị trảm ở Tấn Nam, trưởng tử Đế gia Đế Tẫn Ngôn được an bài trong Đông cung nhất thời trở thành tâm điểm chú ý của kinh thành. Lúc đó chứng cứ Đế gia mưu nghịch vững chắc như núi, Gia Ninh Đế muốn hạ chỉ ban chết Đế Tẫn Ngôn mới bốn tuổi, nhưng Thái tử một mực bảo vệ không đồng ý, triều thần đều biết chủ nhân thiên hạ tương lai coi trọng đích tử Đế gia, nên không ai dám chạm vào củ khoai lang nóng bỏng tay này.

Gia Ninh Đế không thể làm gì được đích tử duy nhất, cuối cùng chỉ đành để sư phụ của Thái tử là Ngụy Gián vào Đông cung khuyên nhủ Thái tử, sau đó mang Đế Tẫn Ngôn ra ngoài. Nào ngờ khi đó Đế Tẫn Ngôn đúng lúc mắc bệnh nặng, Thái y viện vào Đông cung chữa trị, cuối cùng bẩm báo với Thiên tử, ấu tử Đế gia bị nhiễm phong hàn, đã hết cách cứu chữa, không sống được bao lâu. Gia Ninh Đế nghe được tin này tất nhiên rất hài lòng, hắn không cần động thủ làm người ác, tiểu tử Đế gia cũng không sống được, chẳng phải là ý trời sao. Quả nhiên, một tháng sau, Đế Tẫn Ngôn bệnh chết ở Đông cung, khi đó Gia Ninh Đế giao chuyện này cho Hữu tướng toàn quyền xử lý, nghe nói Hữu tướng đã chôn Đế Tẫn Ngôn ở bãi tha ma ngoài thành, kể từ đó, chuyện này đã kết thúc như vậy..

Bây giờ nghĩ lại, khuôn mặt của Ôn Sóc quả thật có nét giống Đế Tử Nguyên, chỉ là đích tử Đế gia đã chết mười mấy năm trước, mấy năm sau Ôn Sóc mới xuất hiện với thân phận là ăn xin, thân phận hai người khác nhau quá lớn, nên không ai nghĩ tới điều này.

Nếu năm đó Hữu tướng giúp Thái tử che giấu, cứu Đế Tẫn Ngôn, quả thật rất có khả năng. Dựa theo tuổi tác mà tính, đích tử Đế gia năm nay vừa đúng mười lăm. Hữu tướng lại cực kì quan tâm đến một tên ăn mày, đích thân làm sư phụ vỡ lòng, vốn đã không bình thường, hơn nữa Thái tử lại coi trọng Ôn Sóc đến mức không thể tưởng tượng. Nếu như Ôn Sóc chính là Đế Tẫn Ngôn, thì tất cả đều hợp lý. Năm đó, chuyện Thái tử bị thích khách bắt cóc khỏi cung, ma xui quỷ khiến được Ôn Sóc cứu giúp cũng rất kỳ quái, nói không chừng tất cả đều do Thái tử sắp đặt.

Tả tướng nhíu mày, năm đó Thái tử chỉ mới mười bốn tuổi, đã có thủ đoạn tâm cơ như vậy, qua mặt tất cả mọi người, quả thực cũng quá đáng sợ.

Hắn hừ lạnh một tiếng, hiện giờ ông trời cũng giúp hắn, để hắn vô tình điều tra ra chuyện này, thân phận của Ôn Sóc đủ để kiềm chế các thế lực trong triều. Ngày mai, không ai trên triều có thể ngăn cản được hắn nữa. Đợi Chiêu nhi từ Tây Bắc trở về, còn lo gì giang sơn Đại Tĩnh sau này không rơi vào tay Khương gia.

Đáy mắt Tả tướng lộ ra thần sắc hơi do dự, thở dài một hơi, đứng dậy vào phòng nghỉ ngơi.

Nửa đêm Ôn Sóc nhận được tin tức, tinh thần càng lúc càng hăng hái, mới hừng sáng đã mặc quan phục đến Đại Lý Tự.

"Ôn thị lang, tin tức này có chính xác không?"

Cách kỳ hạn mười ngày của Gia Ninh Đế chỉ còn lại một ngày cuối cùng, mấy ngày nay Hoàng Phổ đến ngủ cũng không yên, thấy Ôn Sóc biết được nơi giấu hoàng kim, thận trọng hỏi.

Ôn Sóc gật đầu: "Hoàng đại nhân, nơi này là Thái tử điện hạ đích thân tìm được, không sai đâu."

Hoàng Phổ thả lỏng, thở phào nhẹ nhõm. Thái tử trước giờ luôn hành động thận trọng, thiết nghĩ không có sai sót. Chỉ là nếu mười vạn lượng hoàng kim mất tích cách đây chín năm thật sự được giấu trong biệt trang của Tả tướng, triều đình nhất định sẽ chấn động.

"Ôn thị lang, bổn quan đi kiểm kê nha sai, lát nữa sẽ đến ngoại ô lục soát."

Hoàng Phổ đưa ra quyết định, nghiêm mắt trầm giọng nói.

"Đại nhân đừng gấp, thế lực của Tả tướng trong triều rất mạnh, lại là nguyên lão hai triều, đứng đầu Nội các, biệt trang kia lại là nơi nhất phẩm cáo mệnh Khương lão phu nhân dùng làm nơi tu hành lễ phật. Với chức quan của hai chúng ta, bây giờ tùy tiện xông vào, chỉ sợ sẽ bị chặn ngoài cửa, chi bằng chờ thêm một thời gian nữa."

Hoàng Phổ nhướng mày: "Ý của Ôn thị lang là....?"

"Ta đã tung tin hoàng kim được giấu trong biệt trang ra khắp kinh thành, đợi sau nửa ngày, nhất định cả thành đều sẽ biết, lúc đó lòng dân sôi sục, chúng ta mới có lý do quang minh chính đại lục soát."

Ôn Sóc nhếch mép cười, lộ ra hai chiếc răng hổ, tinh ranh giảo hoạt.

Hoàng Phổ bừng tỉnh hiểu ra, sờ râu gật đầu cười. Không hổ là Trạng Nguyên lang được Thái tử đích thân dạy dỗ, xem ra hắn đã xem thường Ôn Sóc rồi. Với địa vị của Tả tướng ở trong triều, lại được Bệ hạ bảo vệ, chỉ có sức mạnh của bá tánh mới có thể hộ tống bọn họ.

Thời gian từng chút trôi qua, chớp mắt đã đến lúc mặt trời ló dạng.

Bởi vì tối hôm qua Tả tướng nói không được quấy rầy, nên trong ngoài phòng ngủ tướng phủ đặc biệt an tĩnh, Khương Hạo từ ngoài viện chạy vào, toát mồ hôi lạnh, đánh thức Tả tướng đang say giấc.

"Lão gia! Lão gia!"

Cửa phòng bị gõ vang.

Một lát sau, Tả tướng khoác áo choàng đẩy cửa ra, đưa mắt thoáng nhìn sắc trời, thời gian vẫn còn sớm, trầm mặt nói: "Chưa đến giữa trưa, gọi sớm vậy làm gì!"

Khương Hạo run run đáp: "Lão gia, không xong rồi, bây giờ khắp kinh thành đều đang đồn mười vạn lượng hoàng kim mất tích chín năm trước được cất giấu trong biệt trang tướng phủ ngoài ngoại ô."

Sắc mặt Tả tướng đại biến, thấp giọng quát: "Khốn kiếp, không phải ngươi nói người chuyển vàng năm đó đều bị xử lý hết rồi sao, sao lại bị điều tra ra!"

Khương Hạo lau mồ hôi lạnh, vẻ mặt kinh hoàng: "Lão gia, nô tài cũng không biết tại sao lại bị lộ ra, nhưng nô tài mới vừa tra được, tin tức này do Ôn thị lang sai người tung ra. Mới vừa sáng, khắp kinh thành đều biết hết, nô tài còn nghe nói sáng sớm Ôn thị lang đã đến Đại Lý Tự, sợ là không bao lâu nữa, hắn sẽ cùng Hoàng Phổ đến biệt trang lục soát. Lão gia, chuyện này bây giờ nên làm thế nào mới tốt? Nếu số hoàng kim đó bị phát hiện, vụ án Tần gia năm đó sẽ không giấu được nữa....."

"Hoảng cái gì!"

Tả tướng lạnh lùng đảo qua, nheo mắt lại: "Không có Thái tử ủng hộ, Ôn sóc mượn gan trời cũng không dám động tới lão phu. Chuẩn bị xe ngựa, bây giờ lão phu sẽ đến Đông cung, ngươi dẫn người đến biệt trang canh giữ, để cho bọn họ lục soát, hừ, dù biết chỗ thì đã sao chứ. Lão phu đã giấu mười năm, quả thật không tin hai người bọn hắn nhất thời có thể tìm ra."

Thần sắc Khương Hạo trấn định lại một chút, đang muốn rời đi, lại bị Tả tướng kêu lại: "Ngươi lại đây, ta dặn dò ngươi một chuyện."

Khương Hạo đến gần, nghe Tả tướng nói như vậy, sắc mặt đột nhiên thay đổi, nhưng lộ ra mấy phần vui mừng, vội vàng gật đầu rồi đi chuẩn bị xe ngựa.

Cùng lúc đó,Gia Ninh Đế bởi vì trưởng tử đột nhiên qua đời mà cả đêm không ngủ, cũng nhận được tin tức về hoàng kim, đứng trong Thượng thư phòng, sắc mặt lạnh lùng âm trầm.

Tối hôm qua mới mất trưởng tử, hôm nay thần tử đắc lực lại gặp nguy hiểm, Triệu Phúc cảm thấy từ sau khi Đế Tử Nguyên vào kinh, Bệ hạ nhà mình quả thực chưa ngày nào được thoải mái.

Hắn đến gần mấy bước, thấp thỏm nói: "Bệ hạ, bây giờ lời đồn trong kinh thành bay đầy trời, nói tướng gia tham ô quân lương. Người đã giao quyền thẩm án cho Hoàng đại nhân, với tính tình của Hoàng đại nhân, sợ là sẽ dẫn người đến lục soát biệt trang rồi! Lúc này, tướng gia không thể xảy ra chuyện, nếu không trên triều đình sẽ mất người có thể áp chế được người của Đế gia, Bệ hạ, hay là triệu Thái tử điện hạ vào cung, để Điện hạ ngăn cản Ôn thị lang và Hoàng đại nhân lại....."

Gia Ninh Đế phất tay, im lặng một lúc lâu, lạnh giọng phân phó: "Truyền ý chỉ của trẫm, triệu Tĩnh An Hầu vào cung gặp trẫm."

Triệu Phúc ngẩn người, hít sâu một hơi, thần sắc kinh ngạc. Kể từ mấy tháng trước, sau khi Tuệ Đức thái hậu tự vẫn ở Từ An điện, trừ phi thượng triều không thể tránh né, nếu không ngày thường Gia Ninh Đế ngay cả cái tên Đế Tử Nguyên cũng không muốn nhắc tới.

"Bệ hạ?"

"Đế Tử Nguyên không dừng tay, cho dù ngăn cản Thái tử và Ôn Sóc cũng vô dụng, sớm muộn gì nàng cũng sẽ nhắc lại chuyện này. Triệu Phúc, ngươi tự mình đến phủ Tĩnh An Hầu, triệu Đế Tử Nguyên vào cung, nói trẫm muốn gặp nàng!"

Trong giọng nói của Gia Ninh Đế tràn đầy lệ khí, Triệu Phúc run lên, vội vàng nhận lệnh lui ra ngoài. Tả tướng bị bức đến nước này, ngay cả Bệ hạ cũng gấp gáp.

Hàn Diệp cũng cả đêm không ngủ, sau khi xử trí thỏa đáng di hài của Mộc vương mới vội vàng chạy về Đông cung, nào ngờ vừa tắm xong bước ra khỏi Hoa Vũ trì, tổng quản Đông cung liền tới báo Tả tướng đã tới trước cổng cung cầu kiến.

Xem ra tin tức đã truyền ra ngoài, nếu không với lòng dạ xấu xa của lão hồ ly này, nhất định sẽ không đích thân tới Đông cung gặp y.

Hàn Diệp xua tay: "Bảo hắn đến thư phòng, ta cũng muốn nghe thử xem, đến lúc này rồi, hắn còn có chuyện gì muốn nói."

Tổng quản nhận lệnh đi mời Tả tướng, Hàn Diệp xoa xoa thái dương, đi về phía thư phòng.

_____


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp