Liễu Bích Là Ta! Chính Ta!

Quyển 1 - Chương 35: Điềm gở - Hạ


2 năm

trướctiếp

"Ôi, trí tuệ của ngài thật là cao như mây xanh! Đúng vậy, phân tích của ngài hoàn toàn chính xác. Ta có thể hôn chân ngài để ca ngợi trí tuệ của ngài được không? Song toàn nhan sắc lẫn trí tuệ đại nhân a?"

Jame đang cố gắng xu hót mặc dù hắn đối với người trước mặt chỉ có ác tâm. Băng Tuyết tộc quả là chủng tộc làm người ta muốn xỉ vả, đáng ra nên đưa toàn bộ bọn chúng lên đoạn đầu đài.

Liễu Bích cảm thấy vui vẻ với ý nghĩ này của mình, dù sao đây cũng phương thức sống của thế giới này, nàng có ý nghĩ này tức là đã phần nào dung nhập được các thứ ô tạp của thế giới này rồi.

"Jame, ngươi luôn miệng hôn chân ta, ta sẽ cắt lưỡi ngươi băm ra thành cám rồi bắt ngươi nuốt vào bụng!"

Liễu Bích hung hăng uy hiếp.

Jame nghe vậy liền xanh mặt, ấp a ấp úng giấu ngay bản mặt vào trong thân người, nọng thịt ở cổ chìa ra, trông rất hài hước.

"Đế quốc và thần thánh giáo không tra xét được nguyên nhân sao?"

"Ai mà biết được thưa tiểu thư tôn kính. Ta chỉ là một Băng Tuyết tộc nhỏ bé, một người hết sức ti tiện, ta làm sao có tư cách biết sự tình của chính phủ và thần thánh giáo được?" Jame trông như một quả bóng xanh đang nói.

Lúc này, Toya cũng đã "hoạt động" đủ, thần thái sảng khoái, nhàn nhã trở về cùng hai tù nhân.

"Mercury, thật là thú vị, vừa rồi xảy ra động đất. Thật là đáng chết, tại sao lại không có ai nhắc nhở chúng ta việc này?" Toya oán giận nói.

"Quản việc đó làm gì, dù sao chúng ta cũng chỉ đi cứu trợ thiên tai, cấp tiền bạc cho người dân là được, việc này chúng ta không cần quan tâm."

Nói như thế nhưng trong lòng nàng thầm tính toán, tra xét ngọn nguồn, đấy cũng là lý do vô số người dân gặp tai ương... Vậy, nàng có nên làm việc thiện này hay không?

Ây da, có lẽ trước hết nên lợi dụng thân phận công an hình sự của thần thánh giáo để moi một số tin tức rồi mới tính tiếp được.

Phải xem ta có khả năng để quản chuyện này không trước đã.

Liễu Bích còn chưa tính xong, Toya đã cả kinh kêu lên: "Băng Tuyết tộc! Tio, làm sao ngươi lại bắt một tên Băng Tuyết tộc thế này chứ. Chặt đầu hắn!"

Hắn phất tay.

Jame vội vàng ôm chân Toya cầu khẩn: "Đại nhân tôn quý, ngài là thiếu gia anh tuấn nhất thiên hạ, cầu xin ngài tha cho ta, ta chỉ là một Băng Tuyết tộc vô cùng nhỏ bé, vô cùng ti tiện."

Hắn cuống quýt quỳ xuống, nước mắt chảy đầy mặt: "Chỉ cần ngài tha cho ta, ta nguyện làm bất cứ việc gì vì ngài, người hầu, nha hoàn, hay nhân yêu việc gì cũng có thể!"

"Làm nhân yêu cho mẹ ngươi đi, ngươi tưởng ta là cái thứ rác rưởi đó à!" Toya hung dữ tặng cho hắn một đạp.

Liễu Bích cũng khinh bỉ nhìn Jame, khó trách mọi người đều nói Băng Tuyết tộc là một chủng tộc hèn mạt, loại chủng tộc cặn bã này để lại cũng chỉ chật đất.

Liễu Bích phất tay tỏ ý không để ý đến hắn nữa.

Lập tức có vài tên lính đi lên, Jame lập tức biến sắc, mặt hắn vốn đã trắng bệch, không tưởng bây giờ lại có thể trắng thêm được nữa: "Không nên gϊếŧ ta, là ta, ta là thứ có thể sử dụng, rất hữu dụng! Có giá trị sử dụng rất lớn!"

Liễu Bích ra hiệu bảo đám dong binh dừng lại, cười nói: "Ngươi thì có tác dụng gi? Lại còn nói ngươi có tác dụng rất lớn ư?"

Trong mắt Jame lóe lên tia giảo quyệt, cười nói: "Chẳng hạn ta có thể nói cho các vị nguyên nhân của âm thanh đó, âm thanh đó có thể là âm thanh trong trận chiến của hai vị Đấu thần và Pháp Thần đại chiến!"

"Cái gì?" Liễu Bích chụp vai Jame, đồng thời đưa mắt hỏi Toya.

Toya hiểu được ý tứ của muội muội nên gật đầu, nói: "Rất có thể, trong điển tích gia tộc có ghi tổ tiên Michael" Jeans của chúng ta khi tức giận thì có thể sử dụng hỏa diễm đốt cháy một ngọn núi lớn, khiến nham thạch bùng phát, trở thành một tai họa lớn."

"Hắc hắc, ta còn chưa nói hết." Jame tiếp tục cười nói: "Mũi của Băng Tuyết tộc chúng ta rất hữu dụng, nhờ nó mà ta có thể khám phá ra một số sự tình thú vị, như việc trên biển phía nam của cảng Dan gần đây có một mùi tanh theo gió biển bay tới, ta nghĩ cái đó do cao thủ đấu thần gây ra. Tiểu thư xinh đẹp mà tôn kính, các vị nhất định là đã đoán được, ở vùng biển phía nam của cảng Dan có một trận chiến, hơn nữa, chiến trường có thể là sâu trong lòng đại dương, bằng không cũng không có khả năng gây ra động đất."

Nói xong hắn mỉn cười nhìn Toya và Liễu Bích.

Liễu Bích cười nói: "Cứ tiếp tục nói đi."

"Vâng, thưa tiểu thư xinh đẹp và trí tuệ, chắc chắn ngài cũng biết phía nam của cảng Dan là Học viện Đấu Pháp. Chiến trường của hai vị đấu thần và pháp thần đó là cấm địa của cả toàn đại lục, không có lệnh của học viện Đấu Pháp thì bất cứ ai cũng không được đến đó, cho nên..."

Hắn ngừng lại để lại phần sau cho hai vị quý tộc thể hiện trí tuệ.

"Cho nên Học viện Đấu Pháp hiện tại đang xảy ra một số sự kiện thú vị?"

"Ai, ta ca ngợi ngài, trí tuệ của ngài quả thật là thần thông, nữ thần xinh đẹp và cao quý, ngài thật ..."

"Đủ rồi!"

Liễu Bích nạt để cắt ngang câu nói của hắn rồi quay sang hỏi Toya: "Đại ca, giải quyết chuyện này ra sao đây?"

"Coi như chúng ta không biết chuyện gì cả!" Toya cương quyết nói: "Một Băng Tuyết tộc có thể đoán được học viện Đấu Pháp xảy ra chuyện, chắc chắn quan lại ở cảng Dan và thần thánh giáo cũng biết chuyện. Cha chúng ta lại là đế quốc phó tổng trường nên chắc chắn ông cũng biết tin tức, vậy mà cha lại không hề nói gì với chúng ta về việc Học viện Đấu Pháp xảy ra chuyện. Vì thế đây nhất định là chuyện cơ mật của đế quốc, đến cả chúng ta là con cái cũng không được biết..."

Liễu Bích cười nói: "Chuyện gì không nên biết thì cứ coi như không biết nếu không sẽ gặp phiền toái, điều này ta hiểu!"

"Hà, muội nhi yêu quý, ngươi quả thật là rất thông minh, đại ca ta hiện tại chỉ muốn hôn ngươi một cái!" Toya nói xong quả nhiên hai tay mở ra, hướng về phía Liễu Bích.

Liễu Bích đẩy Toya ra chỗ khác rồi nhìn Jame, nhíu mày nói: "Băng Tuyết tộc này xử lý thế nào đây? Mũi hắn quả có chỗ hữu dụng!"

Toya giật mình nói: "Không phải ngươi định thu hắn làm người hầu chứ? Không được, tuyệt đối không được! Băng Tuyết tộc vốn ti tiện lại có lịch sử đã từng phản bội loài người, một đồng tiền có thể khiến hắn bán đứng chủ nhân của mình. Cho nên loài người đối xử với súc vật của mình còn tốt hơn đối xử với Băng Tuyết tộc."

Liễu Bích cũng thầm giật mình, đúng vậy, một chủng tộc như vậy tuyệt đối không thể để bên cạnh mình.

"Được vậy chúng ta..."

"Thiếu gia, tiểu thư, đừng gϊếŧ ta!" Jame sợ hãi ôm chân Liễu Bích, vội vàng hô: "Xin ngài! Ta đối với các ngài quả có chỗ hữu dụng mà!"

"Ngươi ư, Băng Tuyết tộc mà có thể sử dụng sao?" Liễu Bích quát: "Tio, lôi hắn đứng lên!"

Toya đột nhiên cười nói: "Tốt nhất chúng ta hãy mang hắn và mấy tên tù nhân này đến cảng Dan để giao cho đế quốc quan viên, diệt trừ bọn cướp cho đế quốc là một công lao không nhỏ, các tiểu thư ở thành phố cảng này chắc chắn sẽ coi ta là anh hùng. Hãy tưởng tượng vô số ánh mắt rực lửa của những thiếu nữ trong thành nhìn người anh hùng đang áp giải lũ cướp vào thành..."

"Ây da, đại ca à, ngươi không thể ngừng nghĩ đến sắc vọng được à?"

Mã đội tóm được hơn ba chục tên tù binh, đương nhiên chúng bị đối xử như mấy con lợn chết, một đống thịt được nối với nhau bằng sợi dây trói ở phía xa.

Công bằng mà nói, tên Băng Tuyết tộc Jame được đối xử tương đối tốt, hắn được đưa lên xe ngựa, Liễu Bích muốn biết một số vấn đề về các chủng tộc khác trên thế giới, việc này tra hỏi dị tộc là tốt nhất.

Từ miệng Jame, Liễu Bích và Toya mới biết được thiên tai phát sinh ở cửa sông Zikzac phía đông cảng Dan mà bọn họ lại đi từ đường phía tây tới, vì thế nên không thấy được tình hình thủy tai. Việc này cũng là một điều may mắn, nghe nói vì phòng ngừa nạn dân mang dịch bệnh đi phát tán nên đế quốc đã cho phong tỏa mặt đông của khu vực thủy tai, nếu bọn họ từ đó đến chắc chắn sẽ bị tra hỏi một trận.

Đi thêm một ngày nữa, mọi người cuối cùng cũng nhìn thấy đích đến, hải cảng lớn nhất của đế quốc, cũng là cái cán cân tâm tam giác, cảng Dan.

Khoảng cách đến thành chỉ còn khoảng một trăm bước chân, ở bên trong xe ngựa Băng Tuyết tộc Jame đang cùng Liễu Bích "trao đổi" bỗng nhiên cái mũi đỏ lên.

"Hắc, thơm quá, là mùi của nữ nhân, À không có cả một nam nhân nữa!"


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp