Nhiễm Bạch đi cùng với Thương Ngọc vào một kho hàng bỏ hoang.
Nhiễm Bạch nhìn quanh bốn phía.
Mạng nhện khắp nơi, trên vách tường đầy kín tro bụi, những vật phẩm
vứt bỏ chồng chất tại góc tường, nhìn cũ nát không chịu nổi.
Chậc chậc.
Không có một ai, thật sự nơi tốt để giết người phóng hỏa.
Đột nhiên, một cái khăn tay che miệng mũi Nhiễm Bạch, mê hương toả
ra bốn phía, Nhiễm Bạch trong mắt lóe lên một tia thú vị, thuận thế té
xỉu .
Thương Ngọc nhìn thấy Nhiễm Bạch hôn mê bất tỉnh, trong lòng thở dài một hơi.
Bên cạnh cô ta có mấy người đàn ông cao to đang đứng, đem Nhiễm Bạch trói lại.
Thương Ngọc hít sâu một hơi, đây là lần đầu tiên cô ta giết người.
Bất quá, Nhiễm Bạch à, Thiên Đường có lối mày không đi, Địa Ngục
không cửa mày lại muốn chui vào, nhất định phải trêu chọc Tiêu Lâm, đã
như vậy thì tao cũng chỉ có thể giết chết mày cho thống khoái.
Phong Lạc đọc ý nghĩ trong nội tâm của Thương Ngọc, điên cuồng sỉ vả, lời này hẳn là nên để ký chủ nói với cô đi, nhân loại ngu xuẩn.
Bốn phía tưới đầy xăng, bên người Nhiễm Bạch chất đống đống cỏ khô,
chỉ cần một mồi lửa, toàn bộ nhà kho đều sẽ cháy lụi. Mà những nhà kho
lân cận tất cả đều không có camera giám sát, đến lúc đó chỉ cần nói là
cháy ngoài ý muốn thì bọn họ cũng không thể làm gì cô ta.
Nhiễm Bạch chậm rãi mở mắt ra, giật giật thân thể bị trói.
Thương Ngọc thấy Nhiễm Bạch tỉnh, từ trên cao nhìn xuống Nhiễm Bạch,
"Thế nào? Không nghĩ tới đúng không."
Nhiễm Bạch nhếch miệng lên một nụ cười quỷ dị, hững hờ nhìn Thương Ngọc, một giây sau, dây thừng đã cởi ra.
Thương Ngọc nhìn thấy nụ cười quỷ dị của Nhiễm Bạch, trong lòng có
dự cảm không tốt. Nhìn thấy Nhiễm Bạch thoát khỏi dây thừng, kinh ngạc
mở to hai mắt nhìn.