Sau Khi Sống Lại Tranh Của Tôi Hot Khắp Thế Giới

Chương 97: Phùng Quyên nói: "CÁC CON TÍNH GIẤU MẸ BAO LÂU?"


1 năm

trướctiếp

Lâm Lạc đã phiền chán loại đe doạ này.

Một người hai người đều lấy mẹ cậu ra uy hiếp cậu, thật sự coi cậu rất dễ bắt nạt đúng không?

Sau khi cúp điện thoại, Lâm Lạc dứt khoát chặn số này, sau đó nghĩ, gọi cho Tinh Ngộ một cuộc.

Lâm Lạc có lúc sẽ cảm thấy bản thân càng sống càng thụt lùi.

Bây giờ chịu chút uỷ khuất liền muốn tìm Tinh Ngộ.

......Cũng không phải thuần tuý vì uỷ khuất, cậu lặng lẽ bào chữa cho mình, không phải Tinh Ngộ nói nếu mẹ anh tới tìm mình thì nói cho anh sao?

Lâm Lạc chỉ là làm theo lời anh nói mà thôi.

Đang nghĩ, Tinh Ngộ đã nhận điện thoại.

"Alo, Nặc Nặc?" Đầu bên kia điện thoại vang lên giọng nói trầm thấp dịu dàng của Tinh Ngộ.

Vừa nghe thấy giọng của Tinh Ngộ, Lâm Lạc liền cảm thấy yên tâm, phiền não gì đó cũng không còn.

"Có chuyện gì sao?"

Trên mặt Lâm Lạc không khỏi lộ ra ý cười: "Cũng không có gì."

"Chính là......" Lâm Lạc ngừng lại, cúi đầu gẩy ngón tay "Mẹ anh vừa nãy gọi điện thoại cho em."

"Ừm, anh biết." Tinh Ngộ nói.

Lâm Lạc sững sờ: "Anh biết?"

"Bà ấy cũng gọi cho anh, đang nói với anh về em." Tinh Ngộ nói.

Lâm Lạc có chút thấp thỏm: "Bà ấy nói những gì với anh?"

Tinh Ngộ cười: "Không có gì, bà ấy có thể nói được gì tốt, em đừng quá để ý, đừng để trong lòng. Trước tiên nói với anh, bà ấy nói những gì với em?

Sự dịu dàng của Tinh Ngộ khiến Lâm Lạc ngược lại bắt đầu ngại ngùng, cảm thấy bản thân có phải quá không lễ phép với mẹ Tinh Ngộ hay không.

"Cũng không có gì......Bà ấy nói muốn gặp mặt em, bà ấy muốn nói chuyện với em, em không đồng ý." Lâm Lạc giấu đi một chút cuối cùng.

Nói với Tinh Ngộ mẹ Tinh uy hiếp cậu thế nào, Lâm Lạc cảm thấy không quá thích hợp.

"Chỉ như thế?" Tinh Ngộ có chút không tin tưởng "Bà ấy không cưỡng ép em sao?"

Không nghĩ rằng Tinh Ngộ tới cái này cũng đoán được, xem ra có thể nói anh hiểu tính cách mẹ mình rõ như lòng bàn tay.

"Ừm......bà ấy muốn lấy mẹ em ra uy hiếp em" Lâm Lạc thấp giọng nói "Sau đó em tức quá cúp điện thoại."

"Anh sẽ không giận em đi?"

Tinh Ngộ bật cười: "Anh có gì mà phải giận em."

"Bà ấy vừa gọi cho anh, nói em không lễ phép, thế mà cúp điện thoại bà, anh còn thấy kì quái, Nặc Nặc rõ ràng là đứa trẻ tốt lễ phép như thế."

"Bất cứ ai bị uy hiếp như thế cũng sẽ tức giận."

"Có điều em đừng lo lắng" Tinh Ngộ nói "Anh sẽ xử lí, sẽ không để bà lại quấy rối em."

"Ừm." Trong lòng Lâm Lạc ngọt ngào.

Tinh Ngộ hoàn toàn đứng về phía mình, khiến cậu nhận được cảm giác an toàn và thoả mãn cực lớn.

Cậu thực ra cũng sẽ lo lắng, Tinh Ngộ bởi vì phản đối của mẹ Tinh thì không tốt với mình nữa.

Nhưng bây giờ xem ra, Tinh Ngộ vẫn rất đáng dựa vào.

Tinh Ngộ lại hỏi: "Hôm nay có phải buổi chiều sau tiết một thì không có lớp, muốn anh tới sớm đón em không?"

Lâm Lạc: "Sẽ không chậm trễ công việc của anh chứ, nếu không......em vẫn là tự mình gọi xe tới công ty anh đi?"

"Anh bảo tài xế tới đón em." Tinh Ngộ nói "Gọi xe nhỡ đâu va chạm, thương tới tay thì làm sao?"

"Được, vậy em đợi tài xế của anh." Lâm Lạc nhếch môi cười.

Cậu đột nhiên nhớ ra cái gì, bổ sung nói:

"Đúng rồi Tinh Ngộ, lớp bọn em gần đây sẽ tổ chức một buổi tập thể ra ngoài vẽ thực vật, đại khái thời gian 10 ngày, tới một trấn nhỏ dưới thành phố Vân Hải."

"Vẽ thực vật?" Tinh Ngộ nhíu mày "Tay em thế này sao vẽ thực vật?"

"Em có thể dùng tay trái vẽ." Lâm Lạc nói "Hơn nữa lần này là hoạt động tập thể của lớp, lần đầu tiên tập thể ra ngoài tới nơi xa như thế vẽ thực vật đấy."

"Em không muốn bỏ lỡ."

Lâm Lạc rất trân trọng thời gian học ở Quốc Mỹ.

"Mao Tuấn và Hạ Văn Thu bọn họ đều sẽ đi......Không thể lúc nào cũng để một mình em lẻ loi ở trường."

"Sao lại lẻ loi, anh không phải ở cạnh em à?" Tinh Ngộ nói.

"Nhưng đây tính điểm, nếu như không đi, điểm em lúc thi cuối kì chắc chắn không cao.".

||||| Truyện đề cử: Ngoài Vùng Kiểm Soát |||||

"Điểm số lại không quan trọng bằng sức khoẻ của em."

Lâm Lạc bĩu môi: "Em chính là muốn đi, em có thể tự chăm sóc mình, hơn nữa cũng không lâu như thế, đã tốt khá nhiều rồi, qua vài ngày thì có thể tháo bột rồi."

Cậu giống như đứa trẻ đang làm nũng với người đàn ông.

Đây dường như bù đắp cho khuyết điểm thiếu hụt quản giáo của bố mẹ từ trong xương của cậu.

"Tinh Ngộ......"

Tinh Ngộ thở dài, thật sự không có cách nào với cậu: "Được rồi, vậy anh đi với em là được. Một mình em đi anh không yên tâm."

Lâm Lạc mắt phát sáng, vừa vui mừng vừa không thể tin: "Thật sao? Anh đi với em? Nhưng công việc của anh......"

"Công việc một ngày không làm không sao cả" Tinh Ngộ nói "Công ty to thế này lại không phải toàn bộ dựa vào một mình anh duy trì, lẽ nào anh xin nghỉ đi cùng với bạn trai còn không được chắc?"

"Yên tâm đi, không sao."

Vài câu nói của Tinh Ngộ dỗ Lâm Lạc vui vẻ: "Được!"

Tinh Ngộ điện thoại bên này vừa cúp, trong điện thoại lại nhảy ra cuộc gọi từ mẹ Tinh.

Có thể là bởi vì vừa nãy cúp điện thoại của bà đi nhận điện thoại của Lâm Lạc, bà giận rồi.

Tinh Ngộ cũng hết cách với người mẹ này, nhưng vì để bà không cần lại tới quấy rầy Lâm Lạc, Tinh Ngộ chỉ có thể nhận điện thoại.

Anh tính thoả thuận với mẹ.

-

Trước khi ra ngoài vẽ thực vật, Tinh Ngộ trước mang Lâm Lạc đi tháo bột trên cổ tay, đã hơn 1 tháng rồi, đã có thể tháo rồi.

Tháo bột xong, Lâm Lạc về nhà thu dọn đồ đạc.

Thương trên cổ tay Lâm Lạc đương nhiên không thể cứ luôn giấu Phùng Quyên, lúc trước bà đã biết rồi.

Biết được con trai phải đi vẽ thực vật ở thành phố Vân Hải với bạn học, Phùng Quyên rất lo lắng, vừa thu dọn hành lí cho Lâm Lạc vừa lầm bầm:

"Nếu không vẫn là mẹ đi với con đi, có người chăm sóc. Thạch cao mới vừa tháo, tay của con vẫn phải dưỡng cho tốt, tự mình sinh sống không tiện biết bao."

"Con đi cùng bạn học, mẹ đi theo mới là không tiện ấy." Lâm Lạc lầm bầm.

Chủ yếu là cậu đi với Tinh Ngộ, Phùng Quyên ở đó, vậy mới thật sự là không tiện!

Đã không thể yêu đương cho tốt với bạn trai rồi.

"Có gì mà không tiện" Phùng Quyên nói "Lại không phải không quen biết, nhiều bạn học lớp con đều mua bánh crepe của mẹ, bọn họ đều thích."

Lâm Lạc: "Vậy mẹ đi với con đi vẽ thực vật, không bày quán nữa?"

"Bày quán có thể quan trọng bằng tay con?" Phùng Quyên nói.

Lâm Lạc không cách nào phản bác.

Nhưng vẫn là không tình nguyện nhỏ giọng nói: "Mẹ đừng đi theo mà......con ở chung với bạn học, mấy người ở một phòng, bạn kí túc xá con sẽ chăm sóc con, mẹ đi tới ở cũng không tiện."

"Bạn cùng phòng con đều là mấy đứa con trai, cao lớn thô kệch, có thể chăm sóc tốt người à?" Phùng Quyên nhíu mày nói "Tiểu Tinh có thể yên tâm con một mình?"

Lâm Lạc sững sờ, ánh mắt có chút chột dạ trốn tránh, lỗ tai không dấu vết nóng lên: "......Cái này có liên quan gì với anh ấy?"

Phùng Quyên ngừng lại, bỗng nhiên đặt quần áo trên tay xuống giường, ngồi bên giường Lâm Lạc, nhìn Lâm Lạc.

Lâm Lạc bị bà nhìn tới mức đột nhiên căng thẳng lên: "Mẹ, sao thế ạ?"

Phùng Quyên bỗng nhiên xa xăm thở dài, giơ tay sờ mặt Lâm Lạc.

Gần đây bởi vì tay bị thương, dạ dày của Lâm Lạc không tốt, người đều gầy đi chút ít.

"Nặc Nặc" Ánh mắt Phùng Quyên có chút bất đắc dĩ "Con định giấu mẹ tới lúc nào?"

Lâm Lạc tức khắc cứng đờ, tim đều nhảy vọt lên cổ họng, lời nói cũng không lưu loát: "Cái, cái gì giấu mẹ tới lúc nào?"

Phùng Quyên cười một cái, có chút tự giễu nói: "Con là sợ mẹ không cho phép, vì vậy dứt khoát không nói với mẹ, vẫn luôn giấu sao?"

"......" Lâm Lạc há miệng, nếu như nói vừa nãy cậu còn ôm tâm lí may mắn, vậy bây giờ đã không tồn tại bất cứ khả năng nào khác.

Phùng Quyên nói chính là chuyện yêu đương của cậu và Tinh Ngộ.

Lâm Lạc đầu tiên cả người đều ngốc lặng, theo bản năng muốn phủ nhận, chợt chú ý tới ý tứ hàm xúc trong lời Phùng Quyên.

Trước khi Lâm Lạc sinh, đất nước này còn chưa cởi mở như thế, lúc đó đồng tính kết hôn còn chưa được pháp luật thừa nhận, đồng tính luyến vẫn không thể gặp ánh sáng như cũ.

Ngắn ngủi 10 năm, xã hội đã xảy ra biến hoá lớn như thế, Lâm Lạc vẫn có chút không thích ứng kịp.

Cậu cúi đầu, gãi mặt: "......Mẹ là nói, mẹ không phản đối sao?"

Phùng Quyên lại thở dài, không nói chuyện.

Trái tim Lâm Lạc lại treo lên lần nữa, không rõ Phùng Quyên đây là ý gì.

Chỉ thấy Phùng Quyên hơi im lặng rồi mới nói: "Lúc đầu mẹ cũng rất kinh hoàng."

"Nhưng mẹ biết, con là đứa trẻ tốt, Tiểu Tinh cũng là đứa trẻ tốt."

"Nếu các con đều là đứa trẻ tốt, vậy tại sao sẽ lạc lối chứ?" Phùng Quyên giống như tự mình lẩm bẩm "Vì vậy mẹ muốn biết vì sao, tự mình lên mạng tra rất nhiều tài liệu."

Nói tới đây, Phùng Quyên cười: "Tuy rằng mẹ vẫn chưa hiểu con tại sao sẽ ở bên Tiểu Tinh."

"Nhưng nếu đất nước đã đồng ý......vậy mẹ cũng không có gì không đồng ý."

"Hơn nữa, hai con trải qua mỗi ngày, sống có tốt hay không tự các con rõ nhất, mẹ tuổi lớn rồi, không bận tâm vớ vẩn, can thiệp chuyện người trẻ các con."

Phùng Quyên quở trách liếc Lâm Lạc: "Sau khi nghĩ kĩ, mẹ vẫn luôn muốn đợi các con tự mình tới nói với mẹ, kết quả đợi mãi đợi mãi lại không đợi được."

"Cuối cùng vẫn là mẹ tới làm rõ."

Lời của Phùng Quyên nói với mức Lâm Lạc có chút xấu hổ.

Cậu ngại ngùng cúi mặt, nhỏ giọng nói: "Xin lỗi, mẹ."

"Con không phải là sợ mẹ tức giận à?"

"Trong mắt con mẹ không hiểu tình lí, không nói đạo lí thế à?" Phùng Quyên nói.

"Không phải không phải" Lâm Lạc vội vàng lắc đầu "Mẹ là tốt nhất."

"Chỉ dẻo mồm." Phùng Quyên dí trán Lâm Lạc một cái "Trong lòng vẫn không biết nghĩ thế nào."

"Trong lòng con cũng nghĩ như thế!"

"Được rồi" Phùng Quyên sờ tóc Lâm Lạc "Không nói lung tung với con, mẹ phải tiếp tục thu dọn hành lí cho con."

"Tinh Ngộ là muốn đi với con đi?"

Phùng Quyên hỏi thẳng như thế, Lâm Lạc ngại ngùng gật đầu:"......Dạ."

"Vậy còn được, có Tiểu Tinh chăm sóc con, mẹ yên tâm rồi." Phùng Quyên vừa thu dọn vừa nói "Nhưng mà......"

Phùng Quyên bỗng nhiên nghĩ tới một chuyện, nhìn chằm chằm Lâm Lạc nói:

"Tay con bây giờ còn chưa tốt, hai con phải tiết chế chút, có chuyện gì thì để tay tốt lên rồi lại nói."

Mẹ bất chợt không kịp đề phòng nói tới chủ đề này với Lâm Lạc, Lâm Lạc tức khắc đỏ bừng mặt:

"Mẹ nói gì thế, mẹ."

"Các con là người trẻ tuổi, mẹ còn không biết?" Phùng Quyên hừ nhẹ một tiếng "Dù sao mẹ là nhắc nhở, con đừng tới lúc đó khiến tay bị thương lần hai, rồi lại khóc. Xem con về sau nếu như tay không thể vẽ thì làm thế nào."

Lâm Lạc: "......"

"......Con biết rồi" Lâm Lạc nhỏ giọng nói "Con có chừng mực."

"Con có chừng mực hay không mẹ không biết, nhưng Tiểu Tinh chắc chắn có." Phùng Quyên nói.

Lâm Lạc: "......"

________________________________

Tác giả có lời muốn nói:

Cảm ơn thiên thần nhỏ vào thời gian 2021-08-22 19:18:15~2021-08-22 23:00:45 ném phiếu bá vương hoặc tưới dịch dinh dưỡng cho tôi.

Cảm ơn thiên thần nhỏ tưới dịch dinh dưỡng: yan 2 bình;

Vô cùng cảm ơn sự ủng hộ của mọi người với tôi, tôi sẽ tiếp tục cố gắng!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp