[AllTakemichi] Đồ Nghiệp Dư! Cậu Muốn Ăn Đòn Sao?

Chương 73: Giúp đỡ.


2 năm

trướctiếp

Hôm nay là một ngày trọng đại, chính là kỉ niệm 30 năm ngày trung tâm mua sắm lớn nhất thành phố được thành lập nên sẽ được sale khủng, giảm đến 50% cho tất cả các món hàng.


Sự kiện này đã được đánh dấu ở cuốn lịch của Takemichi từ một tháng trước, và tất nhiên Takemichi sẽ không thể quên nó.


Vui vẻ vệ sinh cá nhân, Takemichi quay đầu nhìn đồng hồ.


Chỉ mới qua 7 giờ một chút, lần trước hình như đã có nhờ qua Akkun rủ mọi người cùng đi, không biết có đem chuyện này quên béng không.


Cậu tính dịp này sẽ đi mua điện thoại, dù sao cái trước cũng quá cũ rồi.


Đem khăn chuẩn bị lau tay để đi ra ngoài thì tiếng chuông cửa vang lên, Takemichi chớp mắt mà nhìn ra phía cửa.


Cậu không vội, cho đến khi thay nốt cái áo thì Takemichi mới chậm rãi đi đến mở cửa.


Quả nhiên là tên vệ sĩ.


Nhìn thấy Takemichi chuẩn bị đi ra ngoài, hắn gật đầu một cái xem như chào hỏi rồi đưa một chiếc túi màu đen ra.


"Đây là 35 triệu tiền mặt, chuyện hôm nay mong cậu hiểu rõ vấn đề mà kín miệng một chút."


Đưa tay nhận lấy số tiền lớn kia, Takemichi gật gù tỏ vẻ đã biết.


Đóng cửa lại, Takemichi nghiền ngẫm một hồi lâu.


Sau một hồi đắn đo thì cuối cùng cậu lại quyết định đem cái bọc đen này nhét xuống dưới phía giường rồi mới lấy áo khoác đi ra ngoài.


***


Tại trung tâm mua sắm, Takemichi ngó nghiên xung quanh, đứng chờ đợi trong vô vọng, Takemichi buộc miệng chửi thề.


"Đã nói là 8h đứng ở đây cơ mà giờ lại không có ai, Akkun chết bầm, còn dám để ông leo cây."


Bực bội xoay người đi vào trong, Takemichi quyết định không đợi nữa, trước tiên là đi đến một quầy điện thoại để mua cho mình một cái, Takemichi nghĩ xong liền nhanh chân đi lên tầng hai.


Tại nơi này, trong lúc đứng đợi thang máy thì Takemichi lại bị một đứa trẻ nghịch ngợm va phải, làm cậu xuýt chút nữa là đập thẳng đầu vào cánh cửa của thang máy.


Tâm trạng đã không tốt lại còn gặp mấy sự cố cỏn con, Takemichi hít thở sâu một cái rồi quay lưng nhìn hung thủ.


Ai mà ngờ cậu chỉ mới kịp nhìn chiếc áo caro sọc đỏ đen của nó được một chút thôi thì thằng bé đã không một lời xin lỗi mà chạy vụt đi mất, để lại một Takemichi bứt rứt không làm được gì.


Đi lên tầng hai, Takemichi rất nhanh đã đi tìm được quầy bán điện thoại ưng ý.


"Chào quý khách, cậu cần giúp gì ạ ?" Nữ nhân viên nhìn thấy Takemichi thì niềm nở mỉm cười mà chào đón.


Gật đầu, Takemichi không quá rườm rà mà chỉ đại một cái vừa mắt nhất trong tủ kính:"Lấy cho tôi cái này!"


Đưa tay ra sau túi quần để lấy ví, thế nhưng.


Không có ?


Hoảng hốt quay đầu nhìn hai cái túi phẳng lì sau mông, Takemichi không tin được mà há hốc mồm.


Trước khi đi cậu đã rất chắc chắn là có mang theo, vậy tình huống bây giờ là gì đây ?


Một kí ức còn mới mẻ thoáng qua, Takemichi nghệch mặt mà cười đau khổ.


"Sẽ không phải là thằng nhóc đó chứ?"


Cậu nghĩ nó chỉ có ở trong phim thôi, vậy mà ngoài đời thì ra vẫn có tình trạng móc túi công khai vậy sao ?


Thất thần chìm đắm trong suy nghĩ riêng, cho đến khi nữ nhân viên đưa ra hoá đơn thanh toán thì cậu mới hoàn hồn.


Ái ngại nhìn chiếc điện thoại, Takemichi hơi cúi mặt xuống.


Giờ phải làm sao đây, thẻ và tiền đều ở trong ví, bây giờ cậu phải làm sao đây....


"Giúp tôi quẹt thẻ được không ?"


Đúng lúc không biết làm gì thì một cánh tay từ phía sau đưa đến, trên tay còn kèm theo một tấm card màu đen cực kì nổi bật.


Takemichi kinh ngạc ngước đầu lên nhìn.


Đầu tiên chính là một chiếc hình xăm hình con hổ ở cổ cực kì bắt mắt.


Người này ăn mặc thời thượng, ngay cả mái tóc dài cũng được buộc lên gọn gàng.


Bề ngoài thanh lịch, tiếp theo chính là gương mặt có lệ chí phía dưới mắt, ngũ quan dễ nhìn, không quá sắc xảo nhưng lại cực kì ưu tú, chính là kiểu người rất dễ nổi bật giữa đám đông.


Và điều quan trọng hơn hết là cậu thấy người rất quen mắt.


Đừng nói là Takemichi vì do hơi bất ngờ mà đứng hình, ngay cả mấy nhân viên ở đây cũng bắt đầu xì xào bàn tán, đặc biệt nhất là nữ nhân viên đang giúp Takemichi thanh toán mặt cũng đỏ lên rồi.


Thấy Takemichi không cầm điện thoại, còn nghĩ là Takemichi ngại ngùng nên người nọ đã chủ động cầm lấy nó, cúi đầu nhìn Takemichi, hắn mỉm cười.


"Chúng ta ra ngoài kia uống nước nhé ?"


Chưa đợi Takemichi phản ứng thì người nọ đã đưa tay kéo cậu đi, điểm dừng chân là một quầy cafe nhỏ ở bên trong trung tâm, nơi này mỗi chiếc bàn nhỏ đều cách nhau phải hơn 2m, có lẽ là vì thế nên sức hút của hắn đã giảm một nửa, ít nhất thì không còn những lời xì xào bán tán như vừa rồi.


Đặt Takemichi ngồi xuống, người nọ đẩy điện thoại qua.


"Đừng trách tôi lo chuyện bao đồng nhé, nhưng cậu mất ví sao ?"


Chậm chạp gật đầu, Takemichi rất nhanh đã chán nản.


Cậu rầu rĩ:"Tôi còn chưa bao giờ gặp tình huống như vậy, ai mà nghĩ ở tại một nơi nhiều người lại bị móc túi chứ..."


Người nọ nghe xong thì tỏ vẻ đã hiểu mà gật đầu, lúc này thì một nam nhân viên đem menu đến, người nọ lễ phép quay đầu nhìn nam phục vụ mỉm cười:"Một capuchino và socola nóng, ít ngọt một chút, thêm một ít kem phía trên nhé! Cảm ơn."


Nói xong, hắn lại quay đầu mà nhìn Takemichi:"Tôi thay cậu gọi đồ uống rồi, cậu không giận chứ."


"Sao có thể." Takemichi cười cười mà phất tay, hắn chu đáo như vậy cậu dám trách cứ sao.


Nhưng mà:"Chúng ta đã gặp nhau lần nào chưa ? Tại sao cậu lại giúp tôi thế ?"


Người lạ thì không có khả năng nhiệt tình như vậy, với lại cậu cảm thấy bản thân đã có gặp qua người này. Chỉ là muốn xác định một chút.


Thế nhưng khi nghe qua câu hỏi của Takemichi, hắn thế nhưng hơi sững lại một chút.


Chậm rãi quan sát Takemichi, khi xác định cậu thật sự mơ hồ thì hắn mới chậm rãi giải thích.


"...Lần đầu tiên là ở nhà hàng khi đạo diễn mời cậu làm diễn viên, lần thứ 2 là ở buổi diễn thử, mặc dù ở đó không có phân cảnh của tôi nhưng tôi không hề vắng mặt, lần thứ 3 là buổi trải nghiệm..."


Đã gặp qua 3 lần, thế nhưng Takemichi hoàn toàn không nhớ đến sự hiện của hắn, điều này đối với ai mà nói cũng cực kì tổn thương, còn chưa kể hắn là một dạng người cực kì dễ gây thương nhớ.


Takemichi sẽ không vô tâm đến thế chứ.


Cuộc trò chuyện vốn đang vui vẻ thì lại rơi vào ngượng ngùng, Takemichi mặc dù nghe hắn nói qua thế nhưng vẫn thắc mắc trong lòng.


Cậu chắc chắn không phải là có ấn tượng từ ba chuyện trên.


Mình rốt cuộc đã gặp cậu ta ở đâu đây...


Thở dài, đang không biết làm gì thì nam phục vụ đã mang nước đến.


Tinh tế đặt ly socola ở chỗ của Takemichi, khi nam phục vụ chuẩn bị rời đi thì lại bị hắn lên tiếng ngăn cản.


"Có thể giúp tôi mang đến một chiếc bánh ngọt không ? Khắc giúp tôi trên đó dòng chữ "Kazutora" nhé!"


"Kazutora ?"


"Phải!" Kazutora gật đầu:"Đó là tên tôi."


Thì ra cậu đã từng học qua tên của hắn, chỉ là lần trước không hề tiếp xúc qua nên đã quên béng thôi.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp