Phúc Nữ Nhà Nông

Chương 431: Đếm tiền


1 năm

trướctiếp

Chu lão đầu đi dạo bên ngoài một vòng, không biết là bị mặt trời chiếu đến hỏng đầu, hay là bị mặt trời chiếu cho tỉnh táo, dù sao chờ đến khi Mãn Bảo và Tiền thị tỉnh lại, ông đã thở dài nói: "Bà định chia thế nào?"

Tiền thị ngủ một canh giờ, cũng tính toán xong rồi, nói: "Theo ý của tôi, lão đại lão nhị lão tam, mỗi nhà mười lăm lượng, lão tứ mới có một đứa trẻ, ông lại sợ hắn cầm tiền tiêu lung tung, vậy cho hắn tự cầm mười lượng, còn lại mỗi người năm lượng, bao gồm cả Hỉ và Mãn Bảo."

Mãn Bảo không ngờ có thể nghe được cả tên mình, vui sướng hỏi: "Con cũng có tiền ạ?"

Tiền thị cười nói: "Đương nhiên, con chính là đại công thần, mấy ca ca tỷ tỷ của con đều có, sao con có thể không có được?"

Mà các phòng lớn đều được chia phần nhiều, kỳ thật nghiêm túc mà nói, đại phòng sẽ bị thiệt hơn chút, bởi vì Đại Đầu Đại Nha đã có thể tính là nửa sức lao động rồi.

Chẳng qua mấy chuyện như này trong nhà không thể tính quá rành rọt, nếu tính quá chi li, nhà cũng sẽ rối loạn.

Chu lão đầu vuốt tẩu thuốc hỏi, "Thế này phải mất bao nhiêu tiền?"

Từ lúc mẫu thân bắt đầu nói Mãn Bảo đã đếm ngón tay tính rồi, chỉ trong chốc lát đã vui sướng nói cho cha bé, "Không nhiều lắm, chỉ có 75 lượng thôi ạ."

Tẩu thuốc trong tay Chu lão đầu lập tức rơi bộp xuống giường, run giọng hỏi: "Vậy, hai vợ chồng già chúng ta còn thừa bao nhiêu?"

"Nếu không tính tiền đồng, cũng không tính tiền trong hộp, thì còn tận 45 lượng đó ạ," Mãn Bảo an ủi cha, "Cha, người đừng buồn, chờ nhà chúng ta trồng xong vụ lúa mạch này, chúng ta lại bán cho Bạch lão gia, lại có thể kiếm được một khoản nữa."

Không nói Chu lão đầu, ngay đến Tiền thị cũng ngây ra, vội vàng hỏi: "Còn có thể tiếp tục bán với giá này?"

"Con không biết, con còn chưa kịp nói với Bạch lão gia, việc này không gấp, không gấp."

Ai ui, việc này sao có thể không gấp chứ.

Chu lão đầu mới vừa sốt ruột, Mãn Bảo đã tủm tỉm cười nói: "Nông trang nhỏ của con và nhà chúng ta đều trồng lúa mạch vụ xuân bằng mạch giống mới, con đã nghĩ kỹ rồi, nếu Bạch lão gia không mua nữa, thì chúng ta sẽ tự khiêng lên huyện thành bán, bán đắt hơn giá hạt giống của cửa hàng lương thực một chút là được."

Chu lão đầu lập tức không còn thương tiếc số tiền bị chia ra nữa, tích cực nói: "Cũng không cần đắt hơn, chỉ cần bằng giá của cửa hàng lương thực là được rồi."

Mấy cửa hàng lương thực kia thật gian trá mà, bán một đấu đắt như vậy.

Thấy Chu lão đầu đồng ý, Tiền thị liền nói: "Nén bạc tốt như vậy cắt ra thì đáng tiếc, vẫn là để ngày mai cho bọn lão đại lão nhị lên huyện thành đổi thành nén bạc nhỏ hơn đi, như vậy cũng dễ chia."

Mãn Bảo lại thẳng người giơ tay nhỏ của mình, phấn khởi nói: "Mẹ, con biết, không cần mang lên huyện thành đổi, đổi với Bạch Thiện Bảo và Bạch lão gia là được."

"Bọn họ có?"

"Có ạ, thỏi bạc năm lượng ấy, Bạch Thiện Bảo có rất nhiều, đều do hắn dùng bạc mình tiết kiệm được mang đi đúc, trông cực kỳ đẹp."

Số đó là đi đúc ở cửa hàng bạc về, chất lượng còn tốt hơn bạc quan, Bạch Thiện Bảo rất hào phóng đổi cho bé một ít, Bạch lão gia liền đổi hết số còn lại cho bé, còn cười hỏi một câu, "Con lấy nhiều nén bạc năm lượng như thế làm gì?"

"Để dễ chia ạ."

Bạch lão gia cười gật đầu, không có hứng thú đối với việc nhà bé chia bạc như nào, hắn chỉ cảm thấy hứng thú với việc ba đứa trẻ định chia số tiền kiếm được ra sao.

Cho nên hắn trực tiếp hỏi Mãn Bảo, "Tiền của con và Thiện Bảo, nhị lang định chia như thế nào?"

Lúc này Mãn Bảo mới nhớ ra, bé còn một khoản tiền cực lớn chưa chia kìa, thế là lập tức không muốn về nhà nữa, quay sang đưa hết bạc cho đại ca nhị ca cùng theo tới, để cho bọn họ tự mang về nhà, còn bé muốn đi tìm Bạch Thiện Bảo.

Chu đại lang và Chu nhị lang cất cẩn thận từng thỏi bạc vào trong túi, sau đó mới nhét vào sọt, nghe vậy thì cõng sọt lên, dặn dò Mãn Bảo, "Lát nữa nhị ca sẽ đi mua thịt, cha nói tối nay sẽ mổ một con gà mái già, muội nhớ về sớm ăn cơm đấy nhé."

"Muội biết rồi, đại ca nhị ca mau đi đi."

Bạch lão gia cười khoát tay tạm biệt với hai anh em, sau đó tiếp tục cúi đầu hỏi Mãn Bảo, "Bao nhiêu tiền như vậy, các con định tiêu hay là để dành?"

Mãn Bảo nghiêm túc suy nghĩ, nói: "Bọn con vừa tiêu, cũng vừa để dành."

Tinh thần Bạch lão gia lập tức rung lên, cười hỏi, "Các con định xài như nào?"

Mãn Bảo lắc đầu nói: "Con còn chưa nghĩ ra."

Bạch lão gia: ".. Con chưa nghĩ ra, vậy nhị lang thì sao, hắn nghĩ ra chưa?"

Mãn Bảo thuận miệng nói: "Hắn muốn đi Ích Châu ạ."

Bạch lão gia khẽ chớp mắt, nhíu mày hỏi: "Đi Ích Châu làm gì?"

Mãn Bảo nói một cách đương nhiên: "Chơi ạ."

Bạch lão gia:.

"Nghe nói Ích Châu thú vị lắm," Mãn Bảo nói tới đây thì khẽ động lòng, lẩm bẩm nói: "Hay là con cũng đi Ích Châu chơi nhỉ?"

Bạch lão gia liền cảm thấy chắc chắn là Trang tiên sinh giao quá ít bài tập cho bọn họ, nếu không sao bọn họ có thể nghĩ đến việc đi Ích Châu chơi?

Hắn quyết định lát nữa sẽ đi tìm Trang tiên sinh nói chuyện cẩn thận, hôm nay cho nghỉ nửa ngày là được, nhất định ngày mai phải học bù hết bài ngày hôm nay.

Mãn Bảo đã vẫy tay tạm biệt Bạch lão gia, chạy đến sát vách tìm Bạch Thiện Bảo và Bạch nhị lang.

Bạch nhị lang đang ngồi trên giường chơi một món đồ chơi, Bạch Thiện Bảo thì nằm ngủ khò khò ở đầu giường bên kia, Mãn Bảo chạy vào, thấy thế thì thả nhẹ bước chân theo bản năng, nhỏ giọng hỏi Bạch nhị lang, "Tiền của chúng ta đâu?"

Bạch nhị lang chỉ vào phòng bên cạnh nói: "Đều để ở bên kia."

Cậu không khỏi oán giận, "Ngươi chậm chạp thế, ta và Thiện Bảo đã đếm được ba lần rồi."

Mãn Bảo rất tiếc nuối, thoáng nhìn Bạch Thiện Bảo đang ngủ, hai mắt lập tức sáng lên, bé nhỏ giọng nói: "Vậy ta cũng đi đếm thử."

Bạch nhị lang không thèm để ý khoát tay nói: "Ngươi đi đi, bây giờ ta không muốn nhìn thấy tiền nữa, chẳng thú vị gì."

Mãn Bảo liền chạy bình bịch sang phòng bên cạnh, Đại Cát đang ngủ gật trước cửa để canh giữ nhìn thấy bé thì khẽ nhấc mí mắt lên, sau đó tiếp tục nhắm mắt lại.

Mãn Bảo đẩy cửa đi vào, liền nhìn thấy bạc vốn đặt ở trong rương đã được chia làm hai đống trên mặt đất, ánh bạc dưới tia nắng mặt trời trông càng thêm chói mắt.

Mãn Bảo không kìm được kêu "Òa" một tiếng, xông lên ôm bạc cười khanh khách, chẳng chút đề ý tới ánh mặt trời nóng hầm hập chiếu vào từ ngoài cửa sổ.

Mãn Bảo thấy cái nệm vứt ở bên cạnh, bèn kéo lại rồi ngồi xếp bằng xuống, sau đó bắt đầu đếm tiền.

Bé thích nhất là đếm tiền, đặc biệt rất thích đếm tiền của mình, buổi tối chỉ cần có thời gian, hoặc là khi nào ăn cơm tối xong không muốn ra ngoài chơi, cũng không muốn đi ngủ ngay thì bé sẽ lấy hộp tiền của bé ra đếm.

Mà hiển nhiên đếm bạc còn sảng khoái, sung sướng hơn đếm tiền đồng.

Bởi vì nén bạc đủ to, cũng đẹp hơn nhiều.

Mãn Bảo trực tiếp đặt cộp nén bạc trong tay sang một bên, đếm số "Một", sau đó đưa tay lấy nén thứ hai..

Nghe thấy trong phòng truyền ra tiếng một hai ba bốn.. Đại Cát không khỏi lắc đầu cười, thân hình khẽ co dưới mái hiên, vừa vặn tránh được ánh mặt trời chiếu xuống.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp