Quá Trình Nằm Thắng Của Nữ Vương Trà Xanh

Chương 1: Một tách trà


2 năm

trướctiếp

Đồng Tuyết Lục bị tiếng ve kêu bên ngoài cửa sổ đánh thức.

Đợi đã, cô nhớ trước khi mình bất tỉnh nhân sự thì cô đang trượt tuyết ở khu nghỉ dưỡng trượt tuyết mà nhỉ? Đang mùa đông thì lấy đâu ra tiếng ve kêu?

Đồng Tuyết Lục khó hiểu mở mắt ra, đập vào mắt cô là cái màn được làm bằng chất liệu vải thô, bên cạnh là cái phích nước kiểu cũ được đặt trên chiếc bàn gỗ và một chiếc ca sứ được in hình ‘Người phụ nữ gánh cả bầu trời’ trên đó.

Đồng Tuyết Lục còn đang mơ mơ màng màng thì cánh cửa phòng được người ta đẩy mạnh ra.

Thái Xuân Lan bước vào trong, cô ta nhìn người đang nhắm nghiền mắt nằm ở trên giường, cô ta cong môi tức giận nói.

“Anh nói xem em gái anh lớn từng này tuổi rồi sao nó lại làm ra chuyện ầm ĩ như thế chứ? Lại còn treo cổ tự tử ở trong nhà nữa. Nếu như không phải em tới kịp thì bây giờ trong nhà ta đã có người chết rồi ấy chứ!”

“Thôi được rồi, em bới nói mấy câu đi.”

“Tại sao em phải bớt nói mấy câu chứ! Lúc trước em cứ nghĩ nó là em gái ruột của anh, em gái chồng của em nên em mới nhường nhịn nó đấy. Bây giờ đã xác nhận nó không phải là con gái của nhà họ Đồng rồi, dựa vào đâu mà muốn em coi nó như bà cô tổ để cung phụng nữa chứ? Theo em thì đợi khi nào nó tỉnh dậy chúng ta cứ đuổi thẳng nó ra khỏi nhà là được.”

Thái Xuân Lan nhìn người đang nằm trên giường bằng ánh mắt cười trên nỗi đau của người khác.

Cả cái đại viện này ai mà không biết con gái nhỏ được cưng chiều nhất của ông hai nhà họ Đồng chứ? Cô chủ nhỏ để trong tay thì sợ ngã, ngậm trong miệng lại sợ tan. Ngay cả hai thằng con trai cũng phải đứng sau cô. Từ nhỏ đến lớn Đồng Tuyết Lục đã được ăn ngon mặc đẹp, da dẻ của cô còn trắng hơn cả trứng gà bóc nữa ấy.

Có điều tính cách của Đồng Tuyết Lục lại tráo trở tùy hứng, một người làm chị dâu như Thái Xuân Lan cũng phải nhường nhịn cô suốt. Cô ta cứ tưởng rằng mình sẽ sống những ngày tháng ấm ức như thế này mãi cơ, nhưng không ngờ rằng hai tháng trước có một cô gái đột nhiên chạy tới nhà họ Đồng, cô ta nói mình mới là đứa bé bị người ta bế đi mười lăm năm trước.

Tin tức này giống như sét đánh ngang tai vậy, nó khiến cho cả Nhà họ Đồng đều không biết phải làm sao cả.

Mười lăm năm trước, Đồng Tuyết Lục khi đó ba tuổi bị người ta bế đi cho đến hai năm sau mới tìm được cô trở về. Bởi vì đằng sau lưng cô có nốt ruồi thịt, những thông tin khác cũng trùng khớp thế nên Nhà họ Đồng cũng không có nghi ngờ gì cả.

Đâu ai ngờ cuối cùng bọn họ lại nuôi dưỡng con của người khác chứ.

Giọng nói của Thái Xuân Lan vừa to lại còn rất vang, Đồng Tuyết Lục bị tiếng nói của cô ta làm cho đau hết cả đầu, cô ước gì mình có thể nhảy dựng dậy tát cho cô ta một bạt tai.

Sau khi tiêu hóa xong những ký ức không thuộc về mình, trong lòng Đồng Tuyết Lục lại có cảm giác kích động của đại thần xuyên không vậy, thế mà cô lại xuyên sách rồi.

Một giây trước Đồng Tuyết Lục còn đang trượt tuyết với tiểu thịt tươi ở khu nghỉ dưỡng trượt tuyết. Tiểu thịt tươi có vẻ ngoài đẹp trai, vai rộng eo hẹp chân lại dài, cộng thêm gia thế hiển hách. Đây đúng là một người theo đuổi không tệ đâu.

Những năm gần đây số người quỳ gối dưới váy Đồng Tuyết Lục nhiều không kể hết. Cô rất hưởng thụ cảm giác được người ta theo đuổi này, có điều cô lại không dễ dàng rung động mà thôi.

Có rất nhiều người vì thế mà mắng chửi Đồng Tuyết Lục là VIP trong trà xanh, máy bay tiêm kích trong đám tra nữ, cô đều cười xòa cho qua.

Nếu so sánh thì thế giới này đối xử hà khắc với phụ nữ hơn cánh mày râu rất nhiều.

Tiểu thịt tươi theo đuổi Đồng Tuyết Lục suốt ba năm trời. Anh ta vừa ngoan ngoãn lại vừa nghe lời, bản thân anh ta cũng rất có bản lĩnh. Cô suy nghĩ hay là đúng là anh ta rồi nhỉ? Từ lúc đó cô định sẽ rửa tay gác kiếm làm một ‘vợ hiền dâu thảo’.

Nhưng Đồng Tuyết Lục còn chưa kịp có một mối tình nghiêm túc thì cô đã đập đầu vào cái cây bên đường trượt tuyết.

Lúc tỉnh lại thì Đồng Tuyết Lục đã ở trong thời đại những năm bảy mươi.

Trước khi xuyên sách cô đã từng thảo luận vấn đề này với các chị em của mình. Nếu như xuyên sách thì mọi người muốn tới thời đại nào nhất. Lúc đó cô đã nói chỉ cần không thiếu ăn thiếu mặc thì xuyên sách đến những năm sáu mươi bảy mươi cũng được.

Thế mà lại để cho cô xuyên tới những năm bảy mươi thật.

Đúng thật là con mẹ nó.

Điểm quan trọng nhất là quyển sách này thuộc kiểu sảng văn, vả mặt, tam quan bất chính, đúng kiểu không theo chuẩn mực nào hết.

Trong quyển sách này nữ chính lợi dụng việc mình được trùng sinh để đoạt lại thân phận của mình, cướp đi chồng sắp cưới và công việc của cô chủ giả, từ đó cuộc đời cô ta bước lên một tầm cao mới.

Mà Đồng Tuyết Lục lại xuyên sách đúng vào cơ thể của cô chủ giả trong quyển sách này. Trở thành nữ phụ ngu ngốc, cô sẽ bị nữ chính vả mặt liên tục, rồi bị hãm hại lấy một người đàn ông lớn tuổi đã có một đời vợ, cuối cùng bị bạo lực gia đình cho đến chết.

Nói một cách khác thì cô chính là một công cụ bằng người bị người ta thoải mái chà đạp.

Không lẽ đây chính là báo ứng trong truyền thuyết hay sao?

Nhưng Đồng Tuyết Lục cô một là không làm người thứ ba, hai là xưa nay không bao giờ làm khó các chị em phụ nữ, sao ông trời lại đối xử tàn nhẫn với cô như thế này chứ?

Thôi được rồi, xuyên thì cũng xuyên rồi, đến đâu hay đến đó vậy.

Thêm nữa cơ thể này cũng chỉ mới có mười tám tuổi thôi, nhỏ hơn bảy tuổi so với Đồng Tuyết Lục trước khi xuyên không, nói đi nói lại vẫn là cô được hời nhỉ?

Còn về bàn tay vàng gì đó trong truyện thì cô không sợ đâu nhé.

Cứ coi như là Đồng Tuyết Lục thay đổi phương hướng để tiếp tục tấn công NPC đi.

Vào lúc này, thời gian trước ba mẹ ruột của nguyên chủ xảy ra tai nạn không may qua đời hết, bọn họ không chỉ có mỗi mình nguyên chủ là con mà còn có ba người con nữa.

Tuy rằng ba người con này hiện giờ nghèo rớt mùng tơi thế nhưng tương lai bọn họ sẽ trở thành ông lớn số một số hai trong giới kinh doanh đó.

Hiện giờ trước mặt Đồng Tuyết Lục có hai con đường để đi.

Một là ở lại nhà họ Đồng, tranh giành sứt đầu mẻ trán với nữ chính.

Hai là rời khỏi nhà họ Đồng, trở về bồi dưỡng ba ông lớn tương lai kia.

Xuyên sách, tất nhiên là muốn làm nữ chính sảng văn rồi, ai mà muốn tranh giành sứt đầu mẻ trán với người khác làm gì cơ chứ.

Cô muốn chơi bồi dưỡng.

Nghĩ tới đây, Đồng Tuyết Lục chớp mắt hai lần rồi phát ra âm thanh nho nhỏ.

Nghe thấy có động tĩnh, Thái Xuân Lan chạy tới đẩy cô một cái: “Em tỉnh rồi thì mau dậy đi.”

Khóe miệng Đồng Tuyết Lục giật giật, cô mở miệng lẩm bẩm một tiếng.

Thái Xuân Lan không nghe rõ Đồng Tuyết Lục đang nói cái gì, cô ta ghé tai bên miệng của cô rồi nói: “Em đang nói cái gì vậy? Nói to lên xem nào.”

Đồng Tuyết Lục nhếch miệng lên, cô giơ tay ra nắm lấy vai của Thái Xuân Lan rồi lớn tiếng thét lên: “A a a…”

Tự nhiên không kịp phòng bị.

Lỗ tai bị người ta thét lớn.

Chôn chân tại chỗ.

Thái Xuân Lan chỉ cảm thấy lỗ tai mình ong ong, cô ta vỗ bốp một cái lên cánh tay của Đồng Tuyết Lục: “Em bị điên à, em gào cái gì vậy, chao ôi lỗ tai của tôi…”

Đồng Tuyết Lục ngồi dậy, cô lấy hai tay che lấy ngực tỏ vẻ sợ hãi rồi nói: “Ban nãy… ban nãy em mơ thấy chị dâu biến thành một con hổ cái muốn đuổi em ra khỏi nhà họ Đồng, thật sự rất đáng sợ.”

Anh hai Đồng: “...”

Thái Xuân Lan: “...”

Lỗ tai của Thái Xuân Lan ong ong từng hồi, bây giờ cô ta còn nghe thấy Đồng Tuyết Lục mắng mình là con hổ cái nữa thì tức đến nỗi mặt mày tái mét hẳn đi.

Lúc Thái Xuân Lan định lên tiếng mắng Đồng Tuyết Lục thì có tiếng bước chân ở ngoài cửa vọng tới.

Hai vợ chồng anh cả Đồng và Trần Nguyệt Linh vội vã chạy vào trong phòng.

Anh hai Đồng nhanh nhảu nói: “Không có chuyện gì đâu anh ạ, em gái gặp ác mộng nên bị đánh thức thôi.”

Vừa mới nói xong thì họ nhìn thấy Đồng Tuyết Lục nước mắt giàn dụa.

Bốn người trong phòng đều nhất thời bị dọa sợ.

Trong đó Thái Xuân Lan là chột dạ nhất, cô ta mạnh miệng trợn mắt lên nói: “Tự em nằm mơ dọa mình sợ chứ gì nữa, chị nói đuổi em đi bao giờ? Em đừng có nắm đầu chị ra mà ăn vạ nhé.”

Tuy rằng đã xác định được Đồng Tuyết Lục không phải là con cháu của nhà họ Đồng rồi thế nhưng nhà họ Đồng nuôi dưỡng cô suốt mười mấy năm nay, đến cả con chó con mèo cũng có tình cảm nữa mà.

Ba mẹ chồng của Thái Xuân Lan rất không nỡ thế nên trước khi chuyện này có quyết định chính thức cô ta cũng không dám lao vào chỗ chết mà đắc tội với Đồng Tuyết Lục đâu, cô ta sợ mình sẽ bị tính sổ.

Đồng Tuyết Lục bước xuống giường, cô cố tình để lộ cánh tay vừa bị Thái Xuân Lan đánh đỏ ửng ra ngoài, cô nói: “Chị dâu hai cứ yên tâm, em không trách chị đâu.”

Hai anh em Nhà họ Đồng thấy thế thì đều ngoảnh đầu lại lườm Thái Xuân Lan một cái.

Thái Xuân Lan:...

Đồng Tuyết Lục dùng tay lau nước mắt, cô lau đến nỗi hai mắt đã đỏ ửng lên rồi nói: “Anh cả, anh hai, đây có lẽ sẽ là lần cuối cùng em gọi hai anh như thế này rồi. Em biết mình không được chào đón ở cái nhà này, bây giờ em sẽ đi ngay.”

Anh cả Đồng: “Em gái, em đừng có mà ăn nói linh tinh, có anh cả ở đây, trong nhà này sẽ không có ai dám đuổi em đi đâu hết.”

Anh hai Đồng lại lườm vợ mình thêm một cái nữa: “Đúng đó em gái, em cứ ở lại nhà họ Đồng đi, nhà họ Đồng nhiều người như thế này không lẽ không nuôi nổi em hay sao?”

Thái Xuân Lan tức giận nghiến răng kèn kẹt: “...”

Đồng Tuyết Lục lắc đầu: “Tuy rằng em không nỡ rời xa ba mẹ, các anh và các chị nhưng em ở lại đây chỉ khiến mọi người thêm khó xử mà thôi. Thế nên tốt nhất em vẫn nên đi thì hơn. Em cảm ơn các anh và các chị đã bao dung cho em suốt bao nhiêu năm nay. Em biết lúc trước em rất tùy hứng làm mọi người thất vọng hết lần này đến lần khác, sau này em sẽ không như thế nữa… Đầu gối của mẹ không tốt mỗi lần trái gió trở trời đều sẽ rất đau, sau này làm phiền các anh và các chị dâu chăm sóc rồi. Ba có bệnh đau nửa đầu, mọi người phải canh chừng đừng để ba lén uống rượu đấy nhé…”

Vừa mới nói xong Đồng Tuyết Lục lại nghẹn ngào, hốc mắt của cô ngân ngấn nước, cố kìm nén để nó không chảy xuống.

Con người có những lúc kỳ lạ như thế đó.

Nếu như một người bình thường luôn rất hiểu chuyện lúc nói ra những lời như thế này mọi người cũng chỉ là nghe mãi cũng thành quen thôi. Nhưng đổi thành một người ngày thường tùy hứng quen thói mọi người đều sẽ cảm thấy đối phương đã trưởng thành, hiểu chuyện rồi.

Cảm giác lúc này của ba người anh hai Đồng và hai vợ chồng anh cả Đồng là như thế đó.

Nhất là khi nhìn thấy dáng vẻ của Đồng Tuyết Lục lúc này, một người trước nay luôn tùy hứng quen thói nay thì dù cho hai mắt đã đỏ hoe cũng không dám khóc, trái tim của bọn họ mềm nhũn cả ra.

Trần Nguyệt Linh đi tới nắm tay Đồng Tuyết Lục rồi nói: “Em gái, em cứ ở lại đây đi. Em cứ đi như thế này đợi đến khi ba mẹ xuất viện về nhà mọi người biết ăn nói thế nào với ba mẹ đây?”

Em chồng Đồng Chân Chân mới quay về nhà bởi vì dinh dưỡng không đầy đủ cộng thêm chuyện bị Đồng Tuyết Lục mắng mỏ hai câu xúc động quá nên ngất xỉu được đưa vào trong bệnh viện. Đồng Tuyết Lục thấy ba mẹ không để ý đến mình nên lúc đầu thì cãi lộn sau đó lại thắt cổ tự sát khiến cả gia đình ầm ĩ mãi không yên ổn được.

Trần Nguyệt Linh vốn có rất nhiều bất mãn đối với cô em gái chồng là Đồng Tuyết Lục này nhưng bây giờ cô ấy lại cảm thấy cô cũng không dễ dàng gì. Người nhà sống chung với nhau suốt mấy chục năm nay đột nhiên có tin báo mình với họ không có quan hệ huyết thống gì cả, hơn nữa ba mẹ ruột của mình đều đã qua đời hết.

Đồng Tuyết Lục lớn lên dưới sự nuông chiều của ba mẹ, gặp phải tình huống như thế này tâm trạng kích động cũng là điều dễ hiểu. Nếu như đổi lại là Trần Nguyệt Linh thì chắc chắn cô ấy cũng sẽ rất khó chịu.

Đồng Tuyết Lục vẫn lắc đầu nguầy nguậy: “Em cảm ơn chị dâu. Nhưng mà em đã quyết định rồi, gia đình này sau này nhờ cả vào anh chị ạ.”

Nói xong Đồng Tuyết Lục rút cánh tay của mình ra rồi đi ra ngoài.

Mọi người nhìn thấy Đồng Tuyết Lục đi thật thì tâm trạng càng phức tạp hơn.

Anh cả Đồng vội vàng lấy túi tiền trên người mình ra, sau đó dặn dò vợ mình: “Không thể để cho em ấy ra đi tay trắng như vậy được, Nguyệt Linh, em mau đi thu dọn quần áo của con bé rồi bảo em ấy cầm theo đi.”

Anh hai Đồng thấy thế thì cũng nhanh chóng lấy tiền ra nhưng trên người anh ấy làm gì có đồng nào, thế là anh ấy quay đầu bảo Thái Xuân Lan về phòng lấy tiền.

Thái Xuân Lan rất không vui trong lòng nhưng cô ta lại không dám từ chối trước mặt mọi người, thế là cô ta tối sầm mặt lại quay về phòng lấy tiền.

Đồng Tuyết Lục nghe thấy những lời của anh cả Đồng thì khóe miệng cong lên, tốc độ của cô trông chẳng khác con rùa là bao.

Đợi đến khi đi ra tới cổng nhà, Đồng Tuyết Lục thầm đếm ngược ở trong lòng: “Ba, hai, một.”

Một giây sau Đồng Tuyết Lục đã nghe thấy tiếng gọi với theo của Trần Nguyệt Linh: “Em ơi, đợi chị đã.”

Đồng Tuyết Lục quay người lại, vẻ mặt mơ hồ nói: “Chị dâu cả, chị còn có chuyện gì nữa ạ?”

Trần Nguyệt Linh đưa một cái túi quân đội và một cái túi du lịch cho Đồng Tuyết Lục, cô ấy thở hổn hển rồi nói: “Em mang số quần áo này theo để mặc nhé, bên trong có tiền và vé, em cứ cầm lấy dùng tạm trước đã nếu như sau này mà không đủ…”

“Không được, không được…” Đồng Tuyết Lục ngạc nhiên ngắt lời Trần Nguyệt Linh, rồi cô trả lại đồ cho cô ấy: “Em đã không còn là con cháu của nhà họ Đồng nữa rồi, em không thể lấy đồ của nhà họ Đồng được.”

Trần Nguyệt Linh trông thấy Đồng Tuyết Lục như thế thì càng cảm thấy cô khác trước hơn: “Em à, em cứ nhận lấy đi. Chị đã nghe ngóng được nhà họ Đồng kia cũng chính là nhà ba mẹ ruột của em ấy gia cảnh không được tốt lắm. Em quay về đó cũng phải ăn phải uống mà. Nếu như bọn chị cứ để em ra đi tay trắng như thế này thì đến khi ba mẹ quay về chẳng phải là sẽ chửi chết bọn chị hay sao?”

Đồng Tuyết Lục tỏ vẻ khó xử, cô cắn môi nói: “Vậy thì em sẽ tạm thời nhận lấy nó trước, đợi khi nào em kiếm được tiền rồi em sẽ trả lại cho các anh và chị dâu.”

Đồng Tuyết Lục thật sự không muốn lợi dụng bọn họ chỉ là nhà họ Đồng kia thật sự quá nghèo khổ, cô cần số tiền này để làm vốn.

Đợi sau này kiếm được tiền rồi, cô sẽ trả lại bọn họ gấp bội lần.

Trần Nguyệt Linh giơ tay lên xoa đầu Đồng Tuyết Lục: “Đứa trẻ này, sao tự nhiên em lại trở nên hiểu chuyện như thế chứ, hiểu chuyện đến nỗi khiến cho người ta cảm thấy đau lòng.”

Mắt Đồng Tuyết Lục ngấn ngấn lệ, cô nói: “Em đã chết một lần rồi nếu không hiểu chuyện thì không được. Chị ơi, thật ra em…”

“Thật ra cái gì?” Trần Nguyệt Linh nhìn dáng vẻ muốn nói lại thôi của Đồng Tuyết Lục, cô ấy tưởng rằng cô đang có chuyện khó khăn gì: “Em có chuyện gì thì cứ kể với chị.”

Đồng Tuyết Lục nhìn Trần Nguyệt Linh bằng ánh mắt trìu mến: “Chị ơi, em sợ là sau khi em rời khỏi đây rồi chị ở nhà họ Đồng sẽ bị bắt nạt.”

“...”

Tiểu bá vương ở nhà họ Đồng chính là Đồng Tuyết Lục, cô đi rồi còn có ai dám bắt nạt ai nữa.

Đồng Tuyết Lục: “Chị dâu cả, chắc chị cũng đã nhận ra Đồng Chân Chân vừa mới trở về hai ngày đã kết bè kết phái với chị dâu hai rồi. Chị dâu, chị là một người lương thiện lại không biết tranh giành với người khác, em sợ là sau này chị sẽ phải chịu thiệt thòi ấm ức thôi.”

“...”

Trần Nguyệt Linh vốn không hề nghĩ tới chuyện này, lúc này cô ấy lại được Đồng Tuyết Lục nhắc nhở, trong lòng khẽ lộp bộp.

Từ trước đến nay Trần Nguyệt Linh và Thái Xuân Lan vốn không hợp nhau, tuy rằng Đồng Tuyết Lục tính tình tùy hứng nhưng ít nhiều cô cũng giữ thể diện cho Thái Xuân Lan. Hơn nữa cô ấy còn rất ghét Thái Xuân Lan, thế nên lúc trước đều là hai người bọn họ đối phó một mình Thái Xuân Lan.

Bây giờ có một cô em chồng khác rồi, đối phương còn cùng một phe với Thái Xuân Lan nữa, sau này một mình cô ta thì làm sao nói lại hai người kia chứ.

Đồng Tuyết Lục nhìn thấy Trần Nguyệt Linh nhíu chặt mày lại thì vỗ lên bả vai của cô ấy rồi xoay người rời đi.

Trên gương mặt trắng nõn nở một nụ cười tươi rói.

Đồng Chân Chân trùng sinh để báo thù, cô sẽ phải tìm chuyện làm cô ta bận rộn mới được.

Như thế thì cô ta mới không có thời gian tìm cô gây phiền phức

From TYT & Thảo Vân Team

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp