Quá Trình Nằm Thắng Của Nữ Vương Trà Xanh

Chương 3: Ba tách trà xanh


2 năm

trướctiếp

Chia cho nhà họ Đồng một căn phòng đơn ở giữa, kế bên nhà thím cả Thái.

Còn chưa đi tới cổng họ đã bắt gặp một bé gái ngồi chống cằm trên bậc cầu thang, nhìn chằm chằm mặt đất không biết đang nghĩ gì.

Cậu bé giãy dụa: "Mẹ mau buông con ra, con muốn chơi với Miên Miên."

Thím cả Thái không khách khí đánh vào mông cậu bé hai cái: "Con như một con khỉ dính đầy bùn, bớt đi sang đó dọa Miên Miên nhà người ta đi."

Miên Miên?

Đôi mắt hạnh của Đồng Tuyết Lục sáng lên.

Cậu bé bắt đầu gào khóc, thím cả Thái không dỗ dành được nên đành quay đầu sang nói với Đồng Tuyết Lục: "Miên Miên là em gái của cháu, đứa bé này mới nhỏ như vậy mà mất ba mẹ thật sự khiến người khác đau lòng."

Nói đến đây bà ấy không khỏi thầm thở dài.

Vợ chồng Đồng Đại Quân cùng lúc gặp tai nạn, hai đứa con lớn của nhà họ Đồng một thì đến nhà máy phụ giúp, một thì đi học nên đành phải giao Miên Miên cho bà ấy chăm sóc. Bà ấy cũng chẳng buồn bực gì, Miên Miên không khóc không phá, ngoan ngoãn tới mức người khác phải đau lòng.

Chỉ là ngày nào bà ấy cũng có rất nhiều việc để làm, trong nhà lại nhiều trẻ con như thế, làm sao có thể chăm sóc hết được?

Bây giờ chị ruột của Miên Miên đã quay về, sau này bà ấy có thể giao lại trọng trách này cho chị ruột cô bé.

Trong sân ồn ào như vậy nhưng cô bé lại dường như không nghe thấy gì cả.

Cô bé vẫn nhìn chằm chằm mặt đất, im lặng tới mức kỳ lạ.

Bọn họ đi sang đó, thím cả Thái nói lớn tiếng: "Miên Miên, mau lại đây, chị cháu về rồi này."

Không biết có phải do nghe thấy hai chữ "chị cháu" hay không mà cô bé đột nhiên ngẩng đầu lên.

Cô bé có một gương mặt nhỏ nhắn, trắng noãn, một đôi mắt đen vừa to vừa sáng, hàng lông mi dày như hai chiếc bàn chải nhỏ.

Đồng Tuyết Lục thầm huýt sáo trong lòng.

Cô bé quả không hổ là ngôi sao nữ nổi tiếng trong và ngoài nước những năm 90, còn nhỏ như vậy mà đã là một người đẹp tuyệt sắc.

Vào thập niên 90, Đồng Miên Miên được bình chọn là "Top 10 nữ ca sĩ nổi tiếng nhất thế giới" và "Top 10 diễn viên nữ nổi tiếng nhất thế giới", là ngôi sao đầu tiên ra nước ngoài vào thời điểm đó.

Nhưng vào thời kỳ hoàng kim trong sự nghiệp, cô ấy đột nhiên tự sát mà không hề để lại bất kỳ di chúc nào, khiến người đời sau vô cùng thương tiếc.

Sau này có người phân tích lý do tại sao Đồng Miên Miên chọn cách kết thúc dứt khoát như vậy là do có liên quan đến những mối tình bị lừa dối, quan trọng nhất là có liên quan đến tuổi thơ bi thảm của cô ấy.

Tuổi thơ bất hạnh cần mất cả đời để hàn gắn, cảm giác không an toàn mà gia đình tạo ra sẽ đeo bám con người suốt cả cuộc đời.

Dù sau này ba đứa con nhà họ Đồng đều trở thành những cái tên lớn trong ngành nhưng không ai trong số họ thật sự hạnh phúc, thậm chí có thể miêu tả bằng hai chữ "thê thảm".

Về sau ba người nhà họ Đồng đều chết vì bệnh tật, không ai trong số họ có con cái nối dõi.

Nhưng bây giờ sẽ không giống như vậy nữa bởi vì có cô đây rồi!

Có cô ở đây, cô chắc chắn sẽ không để tương lai của ba người họ rơi vào tay đám người ở quê, càng sẽ không để bọn họ trải qua một tuổi thơ thê thảm.

Đồng Miên Miên tưởng rằng sẽ gặp người chị Đồng Chân Chân của mình, không ngờ bản thân lại gặp một người phụ nữ xa lạ nên lập tức ngơ người ra, đôi mắt long lanh tràn đầy sự nghi ngờ.

Thím cả Thái thả cậu bé xuống đất, dặn dò cậu không chạy lung tung rồi quay sang hỏi Đồng Miên Miên: "Miên Miên, sao cháu lại không nói gì? Đây là chị ruột của cháu đó, mau chào chị đi!"

Đồng Miên Miên chớp chớp đôi mắt to rồi rụt rè nói: "Chị... Không phải là chị."

"Đây chính là chị ruột của cháu, Đồng Chân Chân kia không phải do ba mẹ cháu sinh ra, cô ta chỉ là một con sói mắt trắng không có lương tâm. Sau này cháu cũng đừng nhớ nhung gì cô ta nữa!"

Thím cả Thái vừa nói vừa đi lấy nước.

Trong sân có để một chậu nước, rất hợp để tắm trong thời tiết nóng nực này.

Đồng Miên Miên chớp mắt rụt rè nhìn cô, cắn cắn môi không nói lời nào.

Dáng vẻ này thật sự giống một con thỏ con đang sợ hãi.

Trái tim của Đồng Miên Miên lập tức bị tan chảy, cô đi qua ngồi xổm trước mặt cô bé: "Miên Miên, chị là chị của em - Đồng Tuyết Lục. Sau này để chị chăm sóc em được không?"

Đôi mắt long lanh của Đồng Miên Miên cụp xuống, bẻ ngón tay mà không nói câu nào.

Đồng Tuyết Lục cũng không ép cô bé, cô đung đưa tay phải rồi làm nũng: "Cái túi này nặng thật đó, chị muốn tìm chỗ nào để bỏ nó xuống. Miên Miên, em có thể mở cửa giúp chị được không?"

Đồng Miên Miên ngẩng đầu lên nhìn cô, gương mặt nhỏ nhắn rầu rĩ một chút rồi vẫn ngoan ngoãn dẫn đường cho cô.

Đồng Tuyết Lục hoàn toàn không có tí kiên nhẫn nào với trẻ con, cô ghét nhất là mấy đứa trẻ đầu gấu, nhưng mà đối với những đứa trẻ xinh đẹp và ngoan ngoãn như Đồng Miên Miên thì cô không hề ghét bỏ tí nào cả.

Đồng Miên Miên bước tới phía trước, duỗi tay mở cánh cửa gỗ cũ kĩ đang khép hờ ra rồi quay đầu lại khẽ nói: "Để bên trong đó."

Đồng Tuyết Lục nhéo nhéo gương mặt trắng nõn của cô bé: "Cảm ơn Miên Miên nhé, em đúng là một đứa bé ngoan."

Đồng Miên Miên cong miệng lên, đôi tai trắng như tuyết hơi ửng đỏ.

Đồng Tuyết Lục đi vào, bắt gặp hai chiếc giường trong căn phòng chưa đến hai mươi mét vuông, một bộ bàn cũ kỹ, trong góc tường còn có một chiếc kệ thấp, trên đó có bày bát đũa các thứ.

Căn phòng rất đơn sơ nhưng rất sạch sẽ, tốt hơn tưởng tượng của cô nhiều.

Cô đặt túi du lịch lên giường, sau đó ngoắc tay với Đồng Miên Miên đang nhìn trộm cô từ ngoài cổng và nói: "Miên Miên, em qua đây, chị tết tóc cho em."

Đồng Miên Miên ăn mặc rất sạch sẽ, gương mặt nhỏ nhắn trắng nõn không hề dính nước mũi, chỉ có đầu tóc rối bời nhìn như cái ổ gà mà thôi.

Cánh tay nhỏ của Đồng Miên Miên vịn lên cánh cửa: "Chị... biết tết tóc sao?"

Đồng Tuyết Lục cười: "Đương nhiên rồi, chị sẽ biến em thành cô bé xinh đẹp nhất khu này. Mau lại đây."

Đôi mắt to của Đồng Miên Miên sáng lên, cô bé dừng lại một chút rồi nhanh chóng chạy về phía cô.

Cô bé có một mái tóc vừa đen vừa bóng mượt, Đồng Tuyết Lục dùng dây đỏ để thắt hai bím tóc cho cô bé.

Sau khi thắt xong, cô lấy chiếc gương trên bàn xuống cho cô bé xem.

Đồng Miên Miên nhìn bím tóc của mình trong gương, thấy nó còn đẹp hơn lúc trước mẹ thắt cho cô bé thì ngẩng đầu lên cười với Đồng Tuyết Lục.

Đôi mắt như thủy tinh của cô bé trong veo, gương mặt nở nụ cười lộ hai lúm đồng tiền nhỏ.

Đồng Tuyết Lục không nhịn được mà cúi đầu hôn lên gương mặt cô bé: "Miên Miên nhà chúng ta xinh đẹp thật, còn đẹp hơn cả tiên nữ nữa."

Đồng Miên Miên giống như con nai nhỏ bị hoảng sợ mà trợn tròn đôi mắt long lanh nhìn cô, gương mặt nhỏ nhắn lập tức ửng đỏ.

Đồng Tuyết Lục không tiếp tục trêu cô bé nữa mà cầm gương lên nhìn cơ thể này lần đầu tiên.

Trong gương phản chiếu một gương mặt đẹp hơn hoa ngày xuân, đôi môi đỏ mọng, khóe miệng hiện hai lúm đồng tiền, dưới mắt trái có một nốt ruồi son khiến đôi mắt càng trở nên sáng ngời hơn. ( đọc truyện trên app T𝚢T giúp phát triển các team dịch hợp tác )

Đây là một gương mặt rất đẹp, thậm chí đẹp tới mức yêu diễm.

Mặc dù đời trước dáng vẻ của cô không tệ, nhưng phần lớn là nhờ vào phẫu thuật thẩm mỹ, còn gương mặt bây giờ lại hoàn toàn tự nhiên. Cô không muốn tên đàn ông thối nào được lợi, hận không thể tự yêu lấy mình!

Trả gương về chỗ cũ, cô đứng lên kiểm tra kho lương thực.

Kết quả vô cùng rất thất vọng.

Trong kho chỉ còn tầm mười cân gạo và gần nửa túi khoai lang, bên cạnh còn có một hũ dưa chưa nhỏ.

Không thấy đồ ăn tươi mới, càng chẳng thấy bóng dáng của thịt, khóe miệng Đồng Tuyết Lục không khỏi giật giật.

Nhà họ Đồng này đúng là nghèo trắng tay, nhưng mà cô đã quyết định sẽ ở đây lâu một chút nên cũng không có ý định bạc đãi dạ dày của mình.

"Miên Miên, chị muốn chợ mua chút đồ, em muốn đi với chị không?"

Đôi lông mi cong vút của Đồng Miên Miên chớp chớp hai lần, cô bé lắc đầu rồi nói: "Không thể đi."

Mặc dù chị này nhìn rất đẹp, còn đẹp hơn cả chị Chân Chân trước kia nhưng anh đã bảo cô bé không thể đi với người lạ.

Đồng Tuyết Lục cũng không ép cô bé, cô ra ngoài nói với thím cả Thái một tiếng rồi hỏi địa chỉ hợp tác xã và trạm rau, sau đó xách tay nải rồi đi mất.

Trạm rau mở cửa lúc bốn giờ chiều hằng ngày, bây giờ vẫn chưa tới ba giờ rưỡi mà trước cổng đã xếp thành hai hàng dài.

Nghe thím cả Thái nói cả khu này chỉ có một trạm rau duy nhất, mỗi ngày chỉ bán một đợt, hết thì chẳng còn gì nữa.

Sau khi nghe ngóng người phụ nữ đứng đối diện nói xong, Đồng Tuyết Lục đi sang đường chờ xe rau đến.

Khoảng chừng hai mươi mấy phút sau, cô bắt gặp một người phụ nữ trung niên đang đạp xe rau đến ở phía xa xa.

Cái nóng tháng tám như thiêu như đốt, hơi nóng tỏa lên từ mặt đất khiến toàn bộ không trung trở thành một chiếc lồng hấp.

Một mình Lưu Hồng Anh gồng gánh bảy tám trăm cân rau, vất vả đạp xe lại phía này.

Mồ hôi chảy dài từ gương mặt đen nhánh xuống cổ, vừa nhớp nháp vừa khó chịu, tóc mai hai bên dính chặt vào mặt, bà ta thở hổn hển vì cái nóng thiêu đốt.

Đúng lúc này, một cô gái chạy từ ven đường sang: "Chị ơi, chuẩn bị lên dốc rồi, em đẩy lên giúp chị nhé!"

Lưu Hồng Anh lắc đầu: "Không cần, phụ nữ có thể gồng gánh nửa bầu trời, bản thân tôi tự đẩy lên được rồi."

Đồng Tuyết Lục nói với vẻ mặt thiết tha: "Chị à, chị không cần phải khách sáo với em. Đồng chí chủ tịch luôn nói phải vì nhân dân phục vụ, chúng ta đều là chị em giai cấp công nhân, giúp đỡ nhau là việc đương nhiên."

Nói xong Đồng Tuyết Lục không cho bà ta cơ hội từ chối nữa mà chạy ra sau đuôi phụ đay xe.

Có sự giúp đỡ từ phía sau, Lưu Hồng Anh đạp đỡ tốn sức hơn rất nhiều, nhất là đoạn đường dốc bình thường bà ta phải hao hơi tổn sức biết bao, hôm nay lại nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

Khi gần đến trạm rau, Lưu Hồng Anh dừng lại nói: "Đồng chí, hôm nay thật sự cảm ơn em. Em cầm bó rau về ăn đi, cứ coi như là chị mời em!"

Gương mặt Đồng Tuyết Lục đỏ bừng vì nóng, trên trán lấm tấm mồ hôi, cô nhíu mày nói; "Chị à, chị coi em là loại người nào chứ, em chẳng phải loại người tham lợi lộc nhỏ này!" Cô là loại người muốn chiếm lợi lớn.

Bà ta là người của trạm rau, chỉ cần tạo mối quan hệ tốt thì sau này cô mua rau sẽ dễ dàng hơn nhiều.

Lưu Hồng Anh cười nói: "Mặc dù nhìn em tuổi còn nhỏ nhưng suy nghĩ lại rất tốt đấy chứ!"

Đồng Tuyết Lục nói với vẻ mặt chân thành: "Em tên là Đồng Tuyết Lục, sau này chị cứ gọi em là Tuyết Lục là được rồi. Hai bó rau này em mua của chị nhé."

Lưu Hồng Anh càng cười tươi hơn: "Sau này em cứ gọi chị là chị Lưu, muốn mua rau thì cứ tìm chị!"

"Cảm ơn chị Lưu."

Cô chỉ đang chờ mỗi câu này.

Cô cầm hai bó rau đi sang trạm rau với Lưu Hồng Anh, sau khi đưa tiền và phiếu cho nhân viên thì rời đi trong ánh mắt hâm mộ của mọi người.

Sau đó cô lại đi sang hợp tác xã mua một cân trứng và kẹo sữa, tổng cộng tốn hai nhân dân tệ.

Thịt heo đã bán hết vào buổi sáng nên cô đành phải trở về nhà.

Lúc bước tới cửa chính, cô phát hiện sau cửa lộ ra một cái đầu nhỏ, bím tóc trên đầu lắc qua lắc lại.

Đồng Tuyết Lục gọi một tiếng: "Miên Miên, sao em lại trốn sau cửa?"

Đúng lúc này thím cả Thái bước từ trong nhà ra, thấy cô trở về thì lập tức gân cổ nói: "Cháu về là tốt rồi, cháu vừa đi thì Miên Miên lập tức chạy ra cổng chờ cháu, kêu thế nào cũng không về!"

Đồng Miên Miên thấy mình bị phát hiện, không thể trốn được nữa thì lập tức đỏ mặt bước ra.

Cô bé nhìn cô với đôi mắt như nho đen, dáng vẻ xinh đẹp khiến người ta vô cùng yêu thích.

Đồng Tuyết Lục thấy cảnh tượng này thì trái tim mềm nhũn, cô lấy kẹo sữa ra: "Thì ra Miên Miên đang đợi chị sao. Miên Miên ngoan quá, chị có mua cho em kẹo đường này. Em thích ăn không?"

Đôi mắt của Đồng Miên Miên lập tức sáng rực như sao trên bầu trời đen, cô bé gật đầu: "Miên Miên thích!"

Vừa rồi cô bé cứ nghĩ chị này sẽ một đi không trở lại như giống như ba mẹ và chị Chân Chân nên rất lo lắng, bèn chạy ra cửa chờ cô về.

Không ngờ chị quay về lại mua kẹo sữa cho cô.

Trước đây cô bé đã được ăn loại kẹo sữa này, rất ngọt rất ngon.

Đồng Tuyết Lục xoa xoa đầu cô bé: "Thích là được rồi, ăn hết thì có thể nói chị."

Đồng Miên Miên cầm lấy kẹo sữa, cong môi lên khẽ nói: "Cảm ơn chị."

"Đi thôi, chúng ta đi vào. Đợi lát nữa chị sẽ nấu cơm cho em ăn." Nói xong thì cô đi vào nhà.

Đồng Miên Miên cũng nhanh chóng đi theo cô.

Khoảng thời gian sau đó, cô bé giống như một cái đuôi nhỏ lúc nào cũng bám theo phía sau Đồng Tuyết Lục.

Thấy cô bé thân thiết như vậy, tâm trạng của Đồng Tuyết Lục rất tốt.

Trận đầu thắng lợi.

Độ khó của phó bản này dễ hơn cô tưởng rất nhiều.

Chiến lược chinh phục ngôi sao nữ tương lai: Hoàn thành.

From TYT & Thảo Vân Team

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp