Quá Trình Nằm Thắng Của Nữ Vương Trà Xanh

Chương 4: Bốn tách trà xanh


2 năm

trướctiếp

Sau khi tỉnh lại ở bệnh viện, Đồng Chân Chân tự trách bản thân không nên mất kiềm chế mà cãi nhau với Đồng Tuyết Lục, lại áy náy cơ thể mình quá vô dụng nên khiến ba Đồng mẹ Đồng phải lo lắng.

Sau đó cô ta không để ý đến lời thuyết phục của ba Đồng mẹ Đồng mà nằng nặc đòi xuất viện, bởi vì cảm thấy nằm viện quá phí tiền.

Lúc đầu ba Đồng và mẹ Đồng đã cảm thấy có lỗi với con gái ruột, thấy cô ta hiểu chuyện như thế nên không khỏi trách Đồng Tuyết Lục không hiểu chuyện.

Kết quả lúc họ về đến nhà thì mới biết Đồng Tuyết Lục đã bỏ đi!

Đồng Chân Chân không dám tin: "Chị dâu, Đồng Tuyết Lục đi thật rồi sao?"

Đây không giống với tính cách ham hư vinh của Đồng Tuyết Lục cho lắm!

Nhất định là thủ đoạn lấy lùi làm tiến, muốn khiến người nhà họ Đồng yêu thương cô, áy náy với cô!

Đúng là gian trá, xảo hoạt!

Trần Nguyệt Linh nhìn cô ta một cái: "Tôi lừa cô làm gì? Con bé đã đi mấy tiếng rồi!"

"Con bé này, sao chưa nói một tiếng nào mà đã đi rồi?"

Vừa rồi mẹ Đồng còn cảm thấy Đồng Tuyết Lục không hiểu chuyện, bây giờ nghe thấy người đã đi mất thì càng khó chịu hơn.

Mặc dù Đồng Tuyết Lục không phải con gái ruột của bọn họ, nhưng bọn họ cũng đã nuôi nấng cô mấy chục năm, đâu thể nói bỏ là bỏ ngay được?

Đồng Chân Chân nhìn thấy dáng vẻ này của mẹ Đồng thì trong lòng rất khó chịu.

Ngoài mặt cô ta lại bày ra dáng vẻ áy náy: "Đều là lỗi của con, con không nên cãi nhau với cô ấy, lẽ ra con nên để cho Tuyết Lục mắng con, vậy thì con sẽ không té xỉu, cô ấy cũng sẽ không bỏ đi mà chẳng nói lời nào. Mẹ, mẹ đừng buồn nữa, con sẽ đi tìm cô ấy về!"

Những lời này đều chứa đầy ẩn ý.

Mặt ngoài thì bảo đây là lỗi mình, nhưng từng câu từng chữ đều ám chỉ Đồng Tuyết Lục nói chuyện không có đạo lý!

Trần Nguyệt Ly nghe vậy thì trong lòng càng cảm thấy cô em chồng Đồng Chân Chân này không đơn giản.

Cô ấy đưa ra ra ngăn cô ta lại: "Chân Chân, em ấy rời đi là muốn nhường vị trí cho cô. Bây giờ cô lại đi tìm con bé, chẳng phải là phụ lòng tốt của nó hay sao. Đến lúc về hai người lại gây gổ ầm ĩ thì tính sao?"

"..."

Đồng Chân Chân suýt không nhịn được mà gào lên.

Cái gì mà nhường vị trí của cô ta, vị trí thiên kim của nhà họ Đồng vốn là của cô ta, Đồng Tuyết Lục mới là tu hú chiếm tổ chim khác!

Còn nữa, là cô ta muốn gây gổ ầm ĩ sao? Hay là do Đồng Tuyết Lục cố tình gây sự chứ?

Nhưng cô ta không thể nói những lời này được. Tức chết mất!

Trần Nguyệt Linh không để ý đến cô ta nữa, nói xong thì lập tức quay sang nói với ba Đồng mẹ Đồng: "Be mẹ, em ấy bảo không muốn để cho hai người phải khó xử, không muốn trong nhà ngày nào cũng ầm ĩ không thôi nên người ngoài như em ấy đành phải rời đi. Em ấy con bảo sau này chúng con phải chăm sóc ba mẹ thật tốt..."

Mẹ Đồng nghe thấy vậy thì vành mắt không khỏi đỏ ửng lên: "Sao con bé lại đột nhiên hiểu chuyện như thế, khiến người ta cảm thấy chua xót..."

"..."

Mặt của Đồng Chân Chân còn đen hơn cả đít nồi.

Hiểu chuyện cái rắm!

Tùy tiện nói hai câu thì hiểu chuyện sao? Có ai không làm được đâu?

Còn nữa, chị dâu xảy ra chuyện gì vậy? Sao lại nói giúp Đồng Tuyết Lục chứ?

Một đám tinh trùng lên não!

**

Đồng Tuyết Lục không ngờ cái hố mình đào cho Đồng Chân Chân lại có tác dụng nhanh đến vậy.

Sau khi cất mấy thứ vừa mua vào phòng, cô tùy tiện bốc một nắm kẹo sữa và hai quả trứng gà rồi đi sang nhà thím cả Thái bên cạnh.

Cậu bé đang ngắm đàn kiến di chuyển ở trong sân, thấy cô thì lập tức chạy sang: "Chị ơi, chị nhìn này!"

Đồng Tuyết Lục đưa hai viên kẹo sữa cho cậu bé: "Em tên là gì?"

Cậu bé cầm lấy kẹo sữa, cười híp mắt rồi nói: "Em tên là Trư Đản!"

Trư Đản?

Đồng Tuyết Lục suýt bị sặc nước miếng chết: "Vậy chẳng lẽ anh của em tên là Cẩu Đản sao?"

Trư Đản há to miệng, như thể bị sốc vì không hiểu sao cô lại biết, sau đó nhanh chóng gật đầu thật mạnh: "Anh cả của em là Cẩu Đản, anh hai là Dương Đản, còn em là Trư Đản!"

"..."

Ồ, thì ra nhà các người nhận thầu mọi loại trứng rồi sao?

Thím cả Thái lướt qua muốn cướp lấy viên kẹo sữa trong tay Trư Đản: "Kẹo sữa mắc lắm, cháu mau lấy lại đi, đừng để cho thằng nhóc này chà đạp!"

Đồng Tuyết Lục vội vàng cản bà ta lại: "Thím Thái, chỉ là đồ ăn vặt thôi mà, thím cứ để Trư Đản ăn đi. Bình thường thím chăm sóc Miên Miên nhà cháu như vậy, cháu cảm ơn thím còn không kịp nữa là!"

Trăm nghìn lời không bằng một câu nịnh nọt.

Thím cả Thái nghe thấy vậy thì cười không thấy mắt: "Gì mà cảm ơn với không cảm ơn chứ, đều là đồng hương với nhau, phụ một tay là điều nên làm mà!"

Không quên nguồn cội, có lương tâm, bây giờ lại thêm việc có ơn tất bảo, đứa trẻ này đúng là tốt thật!

Thím cả Thái càng nhìn càng thích Đồng Tuyết Lục, bà ta kéo tay cô, nhiệt tình mời cô vào nhà nói chuyện phiếm.

Đây chính là mục đích của Đồng Tuyết Lục.

Ngoại trừ cảm ơn thím cả Thái đã giúp đỡ chăm sóc Miên Miên, cô còn muốn hỏi thăm công việc của hai người nhà họ Đồng.

Cô bảo Đồng Miên Miên và Trư Đản chơi ở ngoài cửa, sau đó đi vào nhà với thím cả Thái.

Theo lời thím cả Thái nói, công việc khuân vác của Đồng Đại Quân đang được thay thế tạm thời bởi Đồng Gia Minh.

Sở dĩ nói là tạm thời cũng bởi vì năm nay Đồng Gia Minh mới mười một tuổi, còn chưa đủ tuổi làm việc.

Đây chính là nhà máy có lòng suy nghĩ cho nhà họ Đồng, cũng không dám để cậu chuyển lên vị trí chính thức.

Còn vị trí dệt vải mà mẹ Đồng để lại thì Đồng Gia Minh cho Chu Phương mượn tạm thời.

Chu Phương là vợ của công nhân khuân vác Từ Bách Căn, là một người ở nông thôn, trước đây không có công ăn việc làm gì.

Về phần tiền trợ cấp của chính phủ và nhà máy đưa, lãnh đạo không yên tâm giao số tiền lớn này cho mấy đứa bé, bảo phải đợi người nhà họ Đồng ở quê nhà Bắc Hòa đến đây thì mới giao lại.

Nghe thấy thím cả Thái nói, Đồng Tuyết Lục bình tĩnh chớp mắt.

Nếu cô đoán không sai thì Đồng Gia Minh đã cản mấy người ở quê Bắc Hòa lại, sau đó bỏ học đi làm, có lẽ cậu sợ rằng họ lên đây sẽ bán hai công việc kia đi, sau đó chiếm đoạt số tiền này.

Quả không hổ là thiên tài tương lai trong giới kinh doanh, tuổi còn trẻ thế mà đã suy nghĩ được như vậy.

Chỉ tiếc là cậu còn quá nhỏ, cho dù tính toán trong lòng thì người khác cũng không để cậu vào mắt.

Nhà máy không chỉ không đưa tiền trợ cấp, cũng sẽ không đồng ý cho cậu bán công việc này đi. Đây cũng là một trong những lý do vì sao tuổi thơ của bọn họ lại rất thê thảm.

Cho nên, trước khi những người Bắc Hòa này lên bắc Kinh, cô có ba việc cần làm:

1. Chuyển hộ khẩu về đây.

2. Lấy lại tiền trợ cấp.

3. Bán hoặc trao đổi công việc với người khác.

Còn nữa, những người ở Bắc Hòa nhất định sẽ không từ bỏ ý đồ, cô cần phải suy nghĩ cách để bọn họ không giở trò ăn vạ.

Khi tám chuyện phiếm, thời gian luôn luôn trôi qua rất nhanh.

Đồng Tuyết Lục nhìn sắc trời bên ngoài rồi đứng lên nói: "Thím Thái, thời gian không còn sớm nữa, cháu không làm phiền thím nữa."

Thím cả Thái nhìn ra ngoài một chút rồi kêu một tiếng: "Mãi nói chuyện mà quên mất thời gian. Tuyết Lục, về sau cháu muốn tìm thím Thái thì cứ sang đây, cháu lấy trứng gà về đi!"

Sống qua ngày không dễ dàng, nhất là mấy đứa trẻ bọn họ không có ba mẹ, bà ta sao nỡ lấy trứng gà mà cô đem sang.

"Thím Thái, thím cũng đừng khách sáo với con. Hai quả trứng gà thôi mà, thím cầm lấy đi."

Đồng Tuyết Lục sợ cái phong tục đẩy qua đẩy lại nên nói xong thì cô lập tức nhanh đi mất.

Bầu trời bên ngoài giống như bị người ta bất cẩn đổ một bình nước chanh, nhuộm đỏ mây trời, màu ráng chiều phủ kín cả sân.

Trong khu bắt đầu lượn lờ khói bếp, có vài người chưa từng gặp Đồng Tuyết Lục, thấy cô thì vẻ mặt ai cũng nhao nhao hiếu kỳ.

Đồng Tuyết Lục cười gật đầu với mọi người một cái, sau đó trở về phòng lấy nguyên liệu ra nấu ăn tối nay.

Bếp lò của mỗi nhà đều xây ngay cửa, không hề có bất kỳ sự riêng tư nào.

Điều đáng ghét hơn là nhà họ Đông nấu cơm bằng bếp củi.

Cô biết sử dụng bếp củi, chỉ là thứ này rất cay mắt, nấu nướng cũng không tiện.

Đồng Tuyết Lục vừa bận rộn chuẩn bị nguyên liệu nấu nướng, vừa suy nghĩ cách kiếm tiền để cải thiện hoàn cảnh bây giờ.

Cho gạo vào nồi, đập trứng gà vào bát sứ, rửa sạch cải thìa rồi cắt mỗi bó làm tư, hành tỏi băm nhuyễn.

Hôm nay cô muốn làm cơm chiên trứng và cải thìa xào tỏi.

Đợi gạo trong nồi tỏa mùi thoang thoảng, cô lập tức cho cải thìa và rau xanh vào nồi nấu, sau mấy phút thì vớt ra trụng nước lạnh rồi bày ra dĩa để chuẩn bị trước.

Trong nhà sử dụng mỡ heo nên cô cho nó vào nồi rồi đun nóng, đổ xì dầu và muối xong cho hành tỏi vào phi, một mùi thơm quyến rũ lập tức tỏa khắp khu.

"Tuyết Lục à, cháu đang xào cái gì mà thơm thế?"

Thím cả Thái ở bên cạnh lập tức bị hương thơm quyến rũ, đám sâu tham ăn trong bụng đều tỉnh dậy.

Đồng Tuyết Lục vừa đổ nước tương vào chảo vừa đáp: "Thím Thái, cháu đang làm cải thìa xào tỏi."

Vào thời kỳ này, mọi người làm rau đều chỉ luộc thôi, cùng lắm thì cho một hai giọt dầu vào, làm gì dùng nhiều dầu và gia vị như Đồng Tuyết Lục đâu chứ.

Mọi người trong khu nhà đều không nói nên lời.

Làm rau mà vừa dùng dầu vừa dùng tỏi, đây chẳng phải quá là hoang phí sao?

Đồng Miên Miên chạy sang, nhìn dĩa cải thìa mà nuốt nước miếng, dáng vẻ như con mèo thèm ăn vô cùng đáng yêu.

Đồng Tuyết Lục thấy thế thì không nhịn được mà cười: "Miên Miên đói bụng sao?"

Cô bé lắc đầu, nuốt nước bọt rồi nói: "Miên Miên không đói, chờ các anh về rồi mình ăn."

Đồng Tuyết Lục đáp: "Đúng là đứa bé ngoan, em mau vào trong phòng chơi đi, ở đây toàn dầu khói thôi, chờ các anh về thì chúng ta cùng ăn cơm."

Đồng Miên Miên gật đầu như con gà mổ thóc rồi quay người đi về phòng.

Chờ Đồng Miên Miên đi khỏi, Đồng Tuyết Lục lập tức xới tơi cơm lên, đánh trứng gà lên rồi thêm chút muối.

Sau khi chảo nóng, cô cho mỡ heo vào, đổ cơm vào đảo mấy lần rồi nhanh chóng thêm trứng và đảo nhanh tay.

Chưa đến hai phút sau, một nồi cơm chiên trứng nóng hổi, thơm nức mũi đã ra lò.

Mùi thơm ấy cứ theo gió thoảng đi, xộc thẳng vào mũi thím cả Thái khiến mấy con sâu tham ăn trong bụng bà ta càng cồn cào ruột gan.

Bà ta nhịn không được nên chạy sang xem, lập tức vô cùng kinh ngạc: "Ôi Tuyết Lục, cháu chiên cơm này thế nào vậy. Sao lại chiên đẹp và thơm đến thế?"

"Cũng không có phương pháp đặc biệt gì, làm đồ ăn chỉ cần chịu xài nhiều dầu thì sẽ rất thơm."

"Lời này của cháu rất đúng, nhưng mà dầu mắc lắm, với hoàn cảnh nhà cháu thì vẫn nên dùng tiết kiệm một chút."

Thím cả Thái vừa gật đầu vừa tỏ lòng tốt căn dặn cô.

Đồng Tuyết Lục gật đầu cười.

Thím cả Thái tò mò hỏi: "Nói chứ, vừa rồi thím còn lo cháu không biết nấu cơm, trước kia cháu ở bên đó cũng làm việc nhà sao?"

Đồng Tuyết Lục mở to mắt nói dối: "Vâng, trước kia ở nhà ba mẹ nuôi cháu cũng thường phụ nấu cơm."

Thật ra chủ cũ ở nhà họ Đông thì mười ngón không dính nước xuân, người biết làm cơm là cô.

Cô không phải là trà xanh trời sinh, từ nhỏ cô chưa bao giờ được ba mẹ yêu thương. Sau khi mẹ mất chưa được một năm, ba cô đã lập tức tái hôn, từ đó cô trở thành kẻ dư thừa trong căn nhà đó.

Vì để lấy lòng người nhà, cô đã tập nấu ăn thật ngon, kết quả lại suýt trở thành bảo mẫu trong nhà!

Mẹ kế và em kế dẫm đạp lên lòng tự trọng của cô, tâm lý của em kế càng biến thái hơn, rất thích cướp đồ của cô. Cô ta cướp đồ của cô, cướp bạn thân của cô, cuối cùng còn cướp đi vị hôn phu của cô!

Vĩ nhân có câu, thay vì bùng phát trong im lặng, cô đã chết trong im lặng rồi "trà xanh" hóa từ đó.

Trước khi cô xuyên đến đây, tất cả người trong nhà đều bị cô dọn dẹp sạch sẽ.

Mặc dù tay nghề nấu nướng của cô từ đầu chỉ vì lấy lòng người khác, nhưng sau này nó lại trở thành vũ khí đánh đâu thắng đó trên con đường "trà xanh" hóa của cô.

Bây giờ xuyên không đến đây, cô sẽ tiếp tục dùng nó để làm rạng danh.

Thấy thím cả Thái ồn ào như vậy, cộng thêm mùi hương quá quyến rũ, mọi người đều nhao nhao tò mò chạy đến xem.

Họ bắt gặp một nồi cơm chiên trứng vàng ươm như được phủ một lớp vàng, các hạt cơm vàng đều tơi xốp, tỏa hương thơm ngào ngạt.

Sắc hương vị đều đủ, lập tức gợi lên cảm giác thèm ăn của mọi người.

Hương thơm đậm đà xông vào mũi, mọi người không nhịn được mà cùng nhau nuốt một ngụm nước bọt, bụng không ngừng sôi ùng ục.

Một bà cụ đang muốn lấy thìa xúc cơm chiên trứng trong nồi, Đồng Tuyết Lục thấy vậy nên nhanh tay đậy nắp nồi lại: "Cơm chiên nguội ăn sẽ không ngon."

Quỷ hẹp hòi!

Bà cụ lẩm bẩm rồi cầm cải thìa quay đi.

Cuộc sống của mọi người ở đây đều thiếu ăn thiếu mặc, bình thường sẽ không tùy tiện sang nhà khác ăn cơm, bởi vậy dù cho món cơm này thật sự rất quyến rũ thì phần lớn vẫn biết ngại, không mở miệng xin nếm thử một chút.

Đồng Tuyết Lục thừa dịp cất cơm chiên và cải thìa xào tỏi vào, đang định đi rửa mặt thì ngẩng đầu phát hiện trước cửa có thêm hai cậu bé.

Người lớn khoảng chừng mười một tuổi, bóng lưng thẳng tắp, gương mặt hơi gầy gò, hàng mi dài rậm che khuất đôi mắt sâu thẳm.

Người nhỏ hơn thì khoảng chừng bảy tám tuổi, để tóc húi cua như con nhím xù gai, đôi mắt tròn đang nhìn cô từ trên xuống dưới.

Mặc dù hai cậu bé thoạt nhìn không giống nhau lắm, nhưng điểm chung của bọn họ là đều nhìn Đồng Tuyết Lục với ánh mắt kém thân thiện.

Nếu đoán không sai, hai người này hẳn là hai đứa em trai mà cô may mắn có được - Đồng Gia Minh và Đồng Gia Tín.

Hai ông lớn tương lai cùng xuất hiện một lúc.

Cô đúng là may mắn thật!

From TYT & Thảo Vân Team

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp