Chiếm Hữu Tuyệt Đối

Chương 67: Bị bắt cóc


2 năm

trướctiếp

Editor: Bạch Lộc Thời

Beta: Phương Huyền

Hai chị em Đàm Hân Cách ở thế hệ này của Đàm gia, một người xếp thứ năm, một người xếp thứ chín, chỉ có người của nhà chính mới gọi bọn họ là cửu thiếu gia cùng ngũ tiểu thư.

Không cần hỏi cũng biết, "Lão gia" trong miệng bọn vệ sĩ áo đen này là ai.

Trong lòng hai chị em Đàm Hân Cách đồng thời có cảm giác hỏng bét.

Bọn họ không nghĩ tới ông nội sẽ đích thân ra mặt.

Hoặc là nói, vì cái gì mà ông nội đột nhiên sai người tới, đồng thời nói rõ muốn dẫn Lâm Bảo Bảo về nhà? Không cần hỏi cũng biết, hẳn là muốn đem Lâm Bảo Bảo mang về nhà chính, hai chị em bọn họ chẳng qua là dạo gần đây vẫn luôn đi chơi với Lâm Bảo Bảo nên đã trở thành file đính kèm.

Trực giác hai chị em cảm thấy đây chính là việc tốt mà một đám họ hàng kia hợp lại với nhau để đối phó ba và anh trai, đặc biệt trưa ngày đó gặp phải chú hai và chú nhỏ, hai người này đều không thể bớt lo, nhất định là có liên quan tới bọn họ.

Lúc đó hai người kia nhìn thấy Lâm Bảo Bảo, nhất định sẽ đi thăm dò thân phận của cô, khi tra ra được chắc chắn sẽ nói cho ông nội để ông ra mặt, đến lúc đó coi như Đàm Mặc có tức giận cũng không tính sổ được với bọn họ.

Hai chị em cùng nhìn về phía Lâm Bảo Bảo, sắc mặt có chút lo lắng.

Lâm Bảo Bảo rất bình tĩnh, hỏi: "Lão gia mà các ngươi nói ở đây là Đàm lão gia?"

Vệ sĩ áo đen cầm đầu yên lặng, nhưng cái tư thế kia chính là không cho phép bọn họ từ chối.

Mắt Lâm Bảo Bảo đảo một vòng, nói: "Tôi có thể gọi điện cho Đàm Mặc không? Nếu đã đi gặp người lớn trong nhà, dù sao cũng phải nói với anh ấy một câu."

Vệ sĩ áo đen: "..."

Hai chị em Đàm Hân Cách: "..."

Trước mắt mọi người, Lâm Bảo Bảo lấy điện thoại di động ra bấm số của Đàm Mặc.

Ngay lập tức điện thoại liền thông, tất cả mọi người có thể nghe được Lâm Bảo Bảo dùng ngữ khí sung sướng nói: "Đàm Mặc, ông nội anh cho người tới đón em và Hân Cách, Tiểu Diệp tới làm khách nè, chút nữa anh nhớ tới đón em nha ~~ "

Cái giọng hân hoan kia nghe như là chuẩn bị tới nơi nào đó chơi rất vui, không có một chút lo lắng gì, hai chị em Đàm Hân Cách nghe vậy khóe miệng giật một cái, đầu rơi đầy hắc tuyến phát hiện Lâm Nhị Bảo thật sự rất kiêu ngạo, bảo sao bọn họ đấu với chị ấy nhiều năm như vậy vẫn luôn thua, nhịn không được nhìn về phía vệ sĩ cầm đầu.

Vệ sĩ áo đen vẫn đứng yên, không thúc giục Lâm Bảo Bảo, để cho cô gọi điện thoại.

Nói chuyện điện thoại xong Lâm Bảo Bảo khéo léo lên xe với hai chị em Đàm Hân Cách.

Ba người ngồi chen chúc nhau ở phía sau xe, Đàm Hân Cách ngồi sát Lâm Bảo Bảo, để tránh bị vệ sĩ nghe thấy bọn họ nói chuyện liền dùng di động nhắn tin cho cô.

【 Lâm Nhị Bảo ngu ngốc, tại sao chị lại muốn lên xe! ! ! ! ! 】

Lâm Bảo Bảo nhíu mày, trả lời một câu: 【 ông nội em phái người tới tận nơi rồi, có thể không lên xe được à? 】

Đàm Hân Cách trừng cô một cái, sau đó nản chí.

Đúng vậy, căn bản là không thể từ chối, cũng không có cách nào để từ chối được hết.

Hai chị em chỉ có thể cầu nguyện ba đang ở nhà chính, và anh trai tranh thủ thời gian trở về, nếu không. . .



Đang nghĩ ngợi, đột nhiên xe phanh gấp lại, người trong xe đều theo quán tính lao về phía trước, Lâm Bảo Bảo nhanh tay lẹ mắt giữ hai chị em Đàm Hân Cách đang ngồi hai bên, nhưng vẫn bị đâm tới hoa mắt chóng mặt. Ngay sau đó, lại có một va chạm kịch liệt vào thân xe, căn bản không để cho ai có thể kịp phản ứng.

Dù thể chất Lâm Bảo Bảo tốt như nào cũng không thể chịu được cú va chạm liên tiếp này.

Đầu của cô vô ý bị đập vào cửa sổ xe, cả người choáng váng, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy ở bên ngoài cửa sổ một chiếc xe con màu đen đâm vào xe của bọn họ, và nghe thấy tiếng hét hoảng sợ của lái xe và vệ sĩ, sau đó thì cái gì cô cũng không biết nữa.

***

Lâm Bảo Bảo bị người đá nên tỉnh.

Lúc khôi phục ý thức chỉ cảm thấy cả người đau đến chết lặng, đặc biệt là đầu rất choáng váng, và có cảm giác buồn nôn. Bên tai có tiếng nói chuyện, âm thanh giống như phát ra từ phía rất xa, cô cố gắng phân biệt mới nghe rõ đó là tiếng Anh.

Cô muốn cẩn thận lắng nghe thì đầu lại vô cùng đau đớn, căn bản không cách nào có thể tập trung được.

Loại tình huống như thế này giống như lúc cô bị ngã đập đầu lúc tết, chẳng lẽ lúc va chạm xe cộ cô lại bị đập vào đầu dẫn đến não bị chấn động?

Có người đá cô mấy cái, đại khái là thấy bộ dáng nửa chết nửa sống của cô rồi nên rất nhanh không để ý tới cô nữa. Sau đó vàng lên tiếng đóng cửa, xung quanh trở lại yên tĩnh, tựa như cả thế giới chỉ có một mình cô.

Lâm Bảo Bảo nhíu chặt lông mày, nhắm mắt thêm một lúc rồi mới mở ra.

Trước mắt cô choáng váng, một lúc lâu sau mới có thể tập trung tinh thần, thấy rõ hoàn cảnh chung quanh.

Lọt vào trong tầm mắt cô là một khoảng không mờ mờ, cũng không biết có phải do đầu cô quá choáng váng hay không nên tầm mắt mới không rõ ràng như vậy. Cô ngây người một lát, mới hiểu được hẳn là do ánh sáng trong phòng không tốt chứ không phải do đầu cô bị choáng.

Hai tay của cô bị dây thừng thô ráp trói chặt, động tác hơi chậm, chỉ có thể vặn vẹo bò dậy, khẽ động một chút là đầu vô cùng đau đớn, thân thể cũng rất đau, tay chạm đến sàn nhà lạnh buốt, hiển nhiên là bị người tùy tiện ném trên mặt đất.

Cố gắng tập trung tinh thần để phân tích tình huống hiện tại.

Đầu tiên là cô bị ném trên đất như một đống rác, sàn nhà không lành lặn bốc lên mùi ẩm mốc, hẳn là một gian phòng đã bị bỏ hoang từ lâu rồi, mà cái căn phòng này rất lớn, có rất nhiều rác thải chất thành đống. Xung quanh có rất ít tia sáng, chỉ có một cái lỗ thông gió nho nhỏ ở trên cao, ánh sáng lờ mờ hắt ra từ chỗ ấy, bây giờ có lẽ đang là chạng vạng tối. . .

Liên hệ tới tình huống lúc trước, Lâm Bảo Bảo hiểu được cô bị bắt cóc.

"Hân Cách, Tiểu Diệp?" Cô nhỏ giọng gọi một tiếng.

Trong không gian lớn như vậy chỉ có mỗi âm thanh của cô, trong lúc nhất thời Lâm Bảo Bảo không thể xác nhận được Đàm Hân Cách và Đàm Diệp cũng bị bắt cóc hay không, có đang ngất xỉu hay không, có cùng bị nhốt ở đây không.

Đàm lão gia phái người mời cô tới Đàm gia, nửa đường bị tai nạn xe, sau đó cô bị người bắt cóc tới đây. . . Không biết hai chị em Đàm Hân Cách có bị bắt chung hay không, nếu như cũng bị bắt cóc thì chung một nơi với cô hay là bị tách riêng?

Lâm Bảo Bảo vì suy nghĩ nhiều nên dẫn tới đau đầu kinh khủng, cả người vô cùng khó chịu khiến cô không thể làm bất cứ cái gì.

Yên tĩnh nằm như thế một lát, Lâm Bảo Bảo cố gắng bò dậy, lúc này đôi mắt đã thích ứng được với ánh sáng, cô cẩn thận kiểm tra xung quanh phát hiện chỉ có mình cô ở đây, không có hai chị em Đàm Hân Cách.

Có lẽ bọn họ không bị bắt cóc.

Trong lòng Lâm Bảo Bảo nhẹ nhàng thở ra, sau đó lại nhịn không được cười khổ.

Cô không có lỗ mãng làm cái gì, mà ngồi yên dưới đất, vừa chịu đựng cơn đau đầu, vừa suy nghĩ rốt cuộc là ai muốn bắt cóc cô. Nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có thể nghĩ là do mình bị liên lụy, có lẽ người đối phương muốn bắt là người Đàm gia, mà cô bởi vì mối quan hệ với Đàm lão gia nên mới bị liên lụy.

Ở tình huống lúc đó, vệ sĩ Đàm gia cũng không phải người ăn chay, có lẽ bọn họ ưu tiên bảo vệ hai chị em Đàm Hân Cách, về phần cô chỉ là người khác họ, lại thêm thái độ của Đàm lão gia không rõ, thế cho nên cô không được coi trọng, họ sẽ không bảo vệ cô. Nhưng đã có vệ sĩ bảo vệ cẩn thận thì hai chị em Đàm Hân Cách chắc chắn sẽ không bị bắt đi.

Sau khi biết hai chị em Đàm Hân Cách không có khả năng bị bắt cóc, trong lòng Lâm Bảo Bảo thở dài.



Như thế này cũng rất tốt.

Mặc dù không biết sau đó sẽ xảy ra cái gì, nhưng ít người chịu tội cũng tốt. Về phần cô. . . Lâm Bảo Bảo cười khổ, vẫn còn có tâm trạng để nhớ lại hồi năm ngoái Đàm Mặc bị bắt cóc, có phải cũng như cô bây giờ hay không, bị ném trong một căn phòng mờ tối, chỉ có thể yên tĩnh chờ đợi nghênh đón vận mệnh sắp tới.

Đàm Mặc được cứu ra ngoài bình an, kết quả lại dẫn đến việc tinh thần không bình thường.

Bây giờ không biết cô sẽ ra sao.

Nghĩ đến đây, Lâm Bảo Bảo lại duy trì tư thế lúc trước bị người ta ném vào, chậm rãi nhắm mắt lại, tranh thủ thời gian nghỉ ngơi nhiều hơn.

Không biết qua bao lâu, âm thanh cửa mở vang lên, Lâm Bảo Bảo bởi vì bị thương nên đầu óc có chút hồ đồ, sau một lát mới ý thức được cái gì. Nhưng cô không mở mắt, vẫn giữ nguyên tư thế này, không nhúc nhích chút nào.

Người đi vào lại đá cô một cái, nói mấy câu.

Lâm Bảo Bảo cố gắng phân biệt khẩu âm của đối phương, rất nhanh liền hiểu đối phương đang hỏi cô tỉnh chưa.

Lâm Bảo Bảo làm bộ bị đá đau kêu lên một tiếng, chậm rãi mở mắt, nhìn thấy phía trước là hai người đàn ông cao lớn, nhìn không rõ ngoại hình của bọn hắn.

Ánh sáng từ đèn pin chiếu vào mặt cô, Lâm Bảo Bảo lộ ra sắc mặt hoảng sợ, thân thể cuộn lại, không ngừng lui về sau, miệng kêu: "Các ngươi là ai, vì sao lại bắt tôi tới đây?"

Phản ứng của cô làm đối phương rất hài lòng, hai tên cướp phát ra tiếng cười quái dị.

Bọn hắn không giải thích gì với cô, hoặc là nói căn bản không để vào mắt một người con gái đang bị thương, một người khom lưng bóp khuôn mặt của nàng nhìn một chút, khinh miệt xì một tiếng "Gái phương Đông quá gầy", sau đó vứt cô xuống.

Hai người không làm gì với cô hết, sau khi xác nhận tình huống của cô lại đi ra ngoài, đóng cửa lại.

Tinh thần căng cứng của Lâm Bảo Bảo cũng chậm rãi ổn định lại.

Cô cuộn tròn mình, vùi mặt vào hai đầu gối đang cong lên, cố gắng không sợ hãi, trong lòng thầm nhắc đi nhắc lại tên của Đàm Mặc.

Không biết sau khi anh phát hiện cô bị bắt cóc sẽ có phản ứng gì, khẳng định là sẽ nổi bão. Nếu như Đàm Mặc mà phát bệnh không biết sẽ tạo ra chuyện gì nữa, may mắn trải qua một năm trị liệu tinh thần và cảm xúc của anh đã ổn định hơn rất nhiều, đã giống như một người bình thường, có lẽ là sẽ không gây ra chuyện gì đáng sợ.

Cũng không biết lúc nào anh mới có thể tìm tới đây, cứu cô ra ngoài. . .

Nghĩ đến Đàm Mặc, trong nội tâm của cô rốt cục đã không còn sợ hãi như vậy, cô sẽ thử tự cứu bản thân mình, việc đầu tiên chính là phải giải quyết cái dây thừng đang trói hai tay.

Chỉ là cô mài một lúc lâu, mài đến mức rách cả da, vẫn không thể làm cái dây thừng đứt, chỉ có thể tạm thời nghỉ ngơi một lát, cẩn thận từng li từng tí đứng lên, tìm một số đồ gì đó có thể sử dụng ở xung quanh.

Đầu cô vô cùng choáng váng, bước đi không ổn định, mỗi một bước đi thân thể cô đều lung lay, cô sợ nếu phát ra chút âm thanh nào sẽ khiến bọn bắt cóc ở bên ngoài chú ý tới nên Lâm Bảo Bảo cẩn thận tìm kiếm.

Mắt thấy tia sáng càng ngày càng mờ, Lâm Bảo Bảo vẫn không thể tìm được cái gì có tác dụng, cửa sổ ở rất cao, cô đã thử bò lên trên đống rác rưởi ở xung quanh nhưng vẫn không tới cửa sổ, không có cách nào nhìn được tình huống ở bên ngoài, cũng không biết cô bị bắt cóc tới đâu.

Một lần nữa nhụt chí quay lại chỗ lúc trước nằm, Lâm Bảo Bảo chậm rãi ngồi xuống nhìn chằm chằm vị trí cửa sổ, nhìn tia sáng từng chút từng chút biến mất, thẳng đến khi cả căn phòng rơi vào trong bóng tối, xoè tay cũng không nhìn rõ năm ngón.

Vừa khát vừa đói vừa mệt lại choáng váng, chính là cảm giác của cô bây giờ.

Liếm liếm bờ môi khô nứt, cô cảm thấy may mắn vì bây giờ đang là mùa hè, mặc dù bị nhốt ở cái nơi ẩm mốc này cũng không bị lạnh.

Trong bóng đêm, cô không khỏi kiệt sức, lần nữa nhịn không nổi, thân thể mỏi mệt choáng váng nặng nề thiếp đi.

Không biết cô đã ngủ bao lâu, ầm một tiếng cửa bị đá văng, khiến cô từ trong cơn mê giật mình tỉnh dậy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp