Chiếm Hữu Tuyệt Đối

Chương 70: Toàn bộ dịu dàng của anh


2 năm

trướctiếp

Editor Bạch Lộc Thời

Beta Phương Huyền

Lâm Bảo Bảo yên lặng ngồi ở trên giường, bình tĩnh nhìn đôi vợ chồng cũ trước mặt đang cãi nhau.

Phải nói là từ đầu đến cuối Dương Ý Thư vẫn luôn lạnh lùng, coi như là đang gây sự với người khác thì giọng của bà vẫn nhẹ nhàng tỉnh táo, không hề điên cuồng như những người phụ nữ bình thường. So sánh với bà, Lâm Tử Tấn lại tương đối kích động.

Đôi vợ chồng đã hơn mười năm không gặp, việc lần này hai người họ có hai ý kiến khác nhau hoàn toàn.

Lâm Tử Tấn muốn mang con gái rời đi, tốt nhất là sau này phủi sạch quan hệ với Đàm gia để tránh gặp loại chuyện như này nữa, đồng thời cũng oán trách Dương Ý Thư năm đó đã mặc kệ con gái, vì để trả thù ông vậy mà ném cô đến Đàm gia, để cô dính líu quan hệ với Đàm gia.

Mà Dương Ý Thư lại quyết định tôn trọng lựa chọn của Lâm Bảo Bảo, không cho phép Lâm Tử Tấn lấy danh nghĩa là cha để can thiệp vào việc của Lâm Bảo Bảo.

Muốn rời xa Đàm gia và chia tay với Đàm Mặc hay không, đều là chuyện của Lâm Bảo Bảo, cô đã lớn rồi, không cần cha mẹ lấy danh nghĩa là vì muốn tốt cho cô mà can thiệp.

Điều này khiến Lâm Tử Tấn giận tím mặt, nên mới ầm ĩ với bà.

Lâm Bảo Bảo bình tĩnh nhìn bọn họ cãi nhau.

Trên thực tế, khi cô còn bé cũng đã quen với việc hai vợ chồng này ở trước mặt cô cãi vã. Khi còn nhỏ, cô còn biết sợ, sẽ cảm thấy khó chịu, sẽ khóc thút thít, nhưng hiện tại trong lòng không mảy may có chút gợn sóng nào, thậm chí nghĩ rằng bọn họ đã nhiều năm tránh mặt không gặp nhau như vậy là chính xác, vừa gặp đã ầm ĩ thế thì gặp lại làm cái gì?

Có một số cặp vợ chồng sau khi ly hôn vẫn là bạn bè, nhưng điều đó không thể xảy ra ở gia đình cô.

Khi hai vợ chồng cũ còn đang cãi nhau gay gắt thì cửa phòng bị người mở ra, Đàm Mặc xuất hiện ở chỗ cửa ra vào.

Hai chị em Đàm Hân Cách đứng phía sau anh trai ngó đầu vào nhìn, nhìn hai người lớn đang cãi nhau rồi lại nhìn về phía Lâm Bảo Bảo với ánh mắt đồng tình, họ đột nhiên hiểu ra vì sao trước đây cha của bọn họ lại vẫn luôn thiên vị Lâm Bảo Bảo, đặc biệt là lúc bọn họ đem chuyện của cha mẹ cô để làm tổn thương Lâm Bảo Bảo, kiểu gì sau đó cũng sẽ bị cha nghiêm túc bắt đi xin lỗi.

Sau khi Lâm Tử Tấn và Dương Ý Thư phát hiện Đàm Mặc ở cửa, hai người đồng thời im lặng.

Nhưng mà nội dung bọn họ cãi nhau, Đàm Mặc cũng đã nghe một chút, cũng biết bọn họ ầm ĩ vì lý do gì.

Sắc mặt Đàm Mặc không thay đổi đi vào, mặc dù bọn họ là cha mẹ ruột của Lâm Bảo Bảo nhưng sắc mặt của anh cũng không dịu dàng hơn, không có thái độ khiêm nhường lẽ ra nên có khi gặp cha mẹ vợ tương lai.

Anh không nhìn hai người Lâm Tử Tấn, đi đến trước giường, khom người sờ lên mặt của cô, hỏi: "Hôm nay em thấy sao rồi?"

Lâm Bảo Bảo cười cười với anh, nói: "Em thấy rất tốt, anh thì sao?"

Đàm Mặc hiểu câu "Anh thì sao" của cô, ý cô muốn hỏi là anh về Đàm gia làm gì, có chuyện gì hay không. Anh nở một nụ cười ấm áp với cô, và nói không có việc gì.

Từ sau khi anh đi vào, Lâm Tử Tấn và Dương Ý Thư vẫn luôn chăm chú nhìn anh, nhìn thấy thái độ của anh với Lâm Bảo Bảo, họ phát hiện, so sánh với cái loại lạnh nhạt khi anh đối diện với người khác, cảm giác như toàn bộ sự dịu dàng của anh đều chỉ để dành cho người đang nằm trên giường.

Lâm Tử Tấn giật mình, trong lúc nhất thời không biết nói gì.

Dương Ý Thư có chút ngoài ý muốn, lại hiểu ra mấy phần.

Sau khi Đàm Mặc nói mấy câu với cô mới quay người đối diện với hai người Lâm Tử Tấn.

Hai chị em Đàm Hân Cách theo Đàm Mặc tiến vào không dám thở mạnh một chút nào, nhìn chỗ này, ngó chỗ kia, mặt lo lắng, cuối cùng nhìn về phía Lâm Bảo Bảo, vội nháy mắt với cô, họ chỉ sợ Lâm Bảo Bảo thật sự sẽ bị cha Lâm thuyết phục, chia tay với anh trai của họ.

Thật vất vả bọn họ mới tiếp nhận chuyện anh trai và Lâm Bảo Bảo yêu đương, cũng đã chuẩn bị tâm lý Lâm Bảo Bảo sẽ trở thành chị dâu tương lai, nếu như thật sự sẽ chia tay. . . Anh trai của bọn họ thật sự quá đáng thương, bọn họ cũng không cảm thấy vui vẻ gì hết có được không?

Đàm Mặc nhìn về phía hai người Lâm Tử Tấn, hai người Lâm Tử Tấn cũng nhìn anh, đều không nói gì.



Nửa ngày sau, Đàm Mặc mới nói: "Có thể đi ra bên ngoài nói chuyện được không, cháu có lời muốn nói với hai người." Nói xong anh quay đầu nhìn về phía Lâm Bảo Bảo, cười với cô như muốn nói rằng cô cứ yên tâm đi.

Lâm Bảo Bảo cũng cười với anh.

Nhìn phản ứng của hai người, Lâm Tử Tấn muốn nói cái gì đó, nhưng cuối cùng chỉ có thể nhịn xuống, đi ra ngoài với anh.

Dương Ý Thư cũng đi ra theo.

Ba người đến hành lang để nói chuyện.

Hai chị em Đàm Hân Cách tranh thủ thời gian chạy ra phía cửa, nhìn một chút phát hiện ba người đứng khá xa, đại khái là không muốn làm phiền tới người khác nên âm thanh cũng khá nhỏ, căn bản là không thể nghe lén.

Bọn họ dựa ở khung cửa một lát phát hiện không thể nghe được bất cứ cái gì, đành phải tiếc nuối từ bỏ kế hoạch nghe lén, quay đầu nhìn về phía Lâm Bảo Bảo phát hiện cô đang ngồi trên giường xem điện thoại, tựa như không hề quan tâm ba người đang nói chuyện bên ngoài.

"Lâm Nhị Bảo, chị không lo lắng à?" Đàm Hân Cách hỏi.

Đàm Diệp cũng buồn bực, Lâm Nhị Bảo quá bình tĩnh rồi.

Lâm Bảo Bảo lườm bọn họ một cái, nói ra: "Không có gì để lo lắng cả, chị tin tưởng Đàm Mặc."

"Nhưng bọn họ là cha mẹ của chị đó." Đàm Hân Cách nói, "Nếu như ba chị kiên quyết bắt hai người chia tay thì sao?"

"Đàm Mặc sẽ thuyết phục bọn họ." Lâm Bảo Bảo lòng tin tràn đầy.

"Vậy còn chị thì sao?" Đàm Diệp nhịn không được hỏi, coi như anh trai bọn họ chịu được nhưng còn Lâm Bảo Bảo nghĩ như thế nào? Đặc biệt là lần bắt cóc này cô hoàn toàn là người vô tội bị liên lụy, con gái bình thường đều rất hoảng sợ, kinh hãi, sẽ giận chó đánh mèo lên người khác.

Lâm Bảo Bảo thấy hai chị em lo lắng nhìn mình, cô cười lên, nói: "Hai cưng cứ yên tâm, chị sẽ không chia tay với anh ấy, chị vẫn còn muốn làm chị dâu của hai cưng đó, để sau này lại tiếp tục bắt nạt được hai cưng chứ."

Hai chị em nổi giận trong nháy mắt, "Sao chị không lên trời luôn đi?"

"Bắt nạt bọn em vui lắm à?"

"Chị đúng là đồ tham vọng."

Lâm Bảo Bảo cười ha ha, nhưng mà rất nhanh liền vui quá hóa buồn, cô ôm đầu ngã lại về giường, khiến hai chị em Đàm Hân Cách sợ gần chết, suýt chút nữa đã gọi bác sĩ tới.

"Không cần không cần, chỉ là đụng tới vết thương, ai bảo các cưng làm chị buồn cười như vậy."

Đàm Hân Cách quả thực bị cô làm tức chết, "Chị không bắt nạt bọn em thì lòng thấy ngứa ngáy hả?"

Đàm Diệp kéo khuôn mặt nhỏ cứng ngắc, quyết định không thèm để ý tới đồ đáng ghét Lâm Nhị Bảo này, đã bị thương rồi mà còn không an phận.

Đàm Mặc nói chuyện cũng không lâu, có lẽ chỉ tầm ba mươi phút đã quay về.

Sắc mặt của Lâm Tử Tấn so với lúc đi còn khó coi hơn mấy phần, đè nén tức giận. Dương Ý Thư vẫn là bộ dáng bình thản không nhìn ra được điều gì ở bà, mặt của Đàm Mặc không có biểu tình gì, không người nào có thể nhìn được gì từ trên mặt anh, chỉ có lúc anh nhìn về phía Lâm Bảo Bảo mới lộ ra một chút dịu dàng.

Đàm Mặc như vậy làm hai chị em Đàm Hân Cách không dám lỗ mãng.

Mặc dù bình thường Đàm Mặc cũng không cho người ngoài sắc mặt tốt, hai chị em bọn họ cũng đã quen sau khi bị bắt cóc thì anh trai như đã biến thành người khác, nhưng lúc đó anh cũng không như bây giờ, khiến người khác sợ hãi, đây giống như là một loại trực giác của động vật nhỏ, làm cho bọn họ vô ý thức không dám ở cùng một không gian với anh.

Dương Ý Thư không để ý chồng trước và Đàm Mặc, bà nói với Lâm Bảo Bảo: "Con nghỉ ngơi cho thật tốt, ngày mai mẹ lại tới thăm con."

Lâm Bảo Bảo vâng một tiếng, không nói thêm cái gì.

Dương Ý Thư khẽ gật đầu với Đàm Mặc, rồi cười một cái với hai chị em Đàm Hân Cách, nói vài câu với bọn họ rồi rời đi.



Lâm Tử Tấn không vội vã rời khỏi đây, ông nhìn bóng lưng rời đi của Dương Ý Thư, vẻ mặt có chút khó lường, sau đó ngồi vào cạnh giường, hỏi han ân cần với con gái đang nằm, đồng thời nói với cô ông sẽ ở lại đây cho tới khi cô xuất viện, đến lúc đó hai cha con sẽ cùng nhau về nước, bằng không ông không yên tâm.

Đối với điều này, Lâm Bảo Bảo cũng cảm thấy không quan trọng, nhưng mà vẫn hỏi: "Ba ở lại lâu như thế được không? Công ty không có gì bận hả?"

"Không có việc gì, ba bận rộn đã lâu như vậy cũng nên nghỉ ngơi một chút." Lâm Tử Tấn nói, "Trước đây ba không có thời gian cho con, bây giờ vừa lúc dành thời gian ở bên con.."

Lâm Bảo Bảo nghe được hai chữ "bên con" này, thần sắc của cô có chút vi diệu, nhưng mà rất nhanh Lâm Tử Tấn đã nói sang chuyện khác.

Về phần ba người Đàm gia ở trong phòng bệnh, ông vẫn luôn không nhìn qua một lần.

Mặc dù Lâm Tử Tấn có lòng muốn ở cùng với cô nhiều hơn, nhưng đến cùng thì cái hình thức ở chung của hai cha con đã hình thành từ hơn mười năm rồi, Lâm Tử Tấn nhìn cô không tự nhiên, thức thời đứng dậy rời đi, tới khách sạn gần đấy để nghỉ ngơi, ngày mai sẽ quay lại để thăm cô.

Sau khi Lâm Tử Tấn rời khỏi, hai chị em Đàm Hân Cách cũng đi luôn.

Lâm Bảo Bảo ngồi dựa trên giường, nhịn không được nhẹ nhàng thở ra, nói với Đàm Mặc: "Bọn họ đột nhiên cùng tới đây, thật sự là không quen, chẳng thà cứ như trước đây còn hơn."

Đàm Mặc nhẹ nhàng vuốt đầu của cô, tránh chỗ bị thương, mỉm cười nói: "Không quen thì em không cần để ý đến bọn họ."

"Nhưng mà em cũng đâu thể đuổi bọn họ đi." Lâm Bảo Bảo bĩu môi, trách móc vài câu rồi tò mò hỏi: "Đúng rồi, lúc nãy anh nói gì với bọn họ thế? Sao mặt cha em có vẻ khó coi như vậy?"

Đàm Mặc cười nói: "Cũng không có gì, anh chỉ nói cho bọn họ là bất kể như thế nào, anh cũng sẽ không chia tay với em."

Lâm Bảo Bảo nghĩ thầm, chỉ sợ không chỉ có như thế đúng không? Cha cô cũng không phải người dễ kích động, tính nhẫn nại cũng cao, nhiều năm bươn chải của ông làm sao sẽ vì chút lời này mà tức giận như thế được?

Cô cẩn thận nhìn anh, "Sau đó thì sao?"

"Hừm. . ." Đàm Mặc ra vẻ trầm ngâm, tiếp tục nói: "Anh còn nói cho bọn họ là chỉ cần em không chủ động chia tay với anh, thì anh mãi mãi sẽ bên em cả một đời."

Lâm Bảo Bảo bị lời của anh làm cho đỏ mặt, sau khi lúng túng một chút cô thấp giọng nói: "Vậy sao mặt cha em lại còn khó coi như vậy?"

"Đại khái là bởi vì anh là tiểu tử thối cướp con gái yêu của ông." Nụ cười trên mặt Đàm Mặc sâu hơn.

Lâm Bảo Bảo: "..." Đúng là mặt dày, dám giải thích như vậy.

Có lẽ vì cô đỏ mặt làm tâm trạng anh tốt hơn, anh nghiêng người một chút, hôn nhẹ một cái trên gương mặt ửng đỏ của cô, khàn khàn nói: "Bảo Bảo, anh sẽ không chia tay với em, chúng ta chắc chắn sẽ ở bên nhau, không một ai có thể chia rẽ chúng ta."

Mắt của anh cụp xuống làm cô không cách nào thấy rõ cảm xúc trong mắt của anh, nhưng cô mẫn cảm cảm thấy trong lời nói có gì đó.

Mãi tới khi anh ngồi dậy cô mới phát hiện mình đang ngừng thở theo bản năng.

Đàm Mặc kéo tay cô đặt vào lòng bàn tay mình, đôi mắt yên lặng nhìn cô, nói: "Em thì sao?"

Lâm Bảo Bảo lúng túng nói: "Em, em cũng không muốn chia tay với anh." Chỉ là một lần bắt cóc mà đã muốn chia tay với anh, như vậy cũng quá đơn giản rồi.

Cho nên đối với lời nói của cha mẹ hôm nay thực ra căn bản Lâm Bảo Bảo không có để ở trong lòng.

Trên mặt Đàm Mặc lộ ra vẻ thỏa mãn, hôn một cái trên tay của cô, dịu dàng nói: "Lần này là anh chủ quan nên đã không bảo vệ em thật tốt, cha em tức giận với anh cũng đúng. Anh đảm bảo sau này sẽ không bao giờ xảy ra loại chuyện như này nữa."

"Trước anh đã đảm bảo rồi." Lâm Bảo Bảo cười nói.

Đàm Mặc lại cười, ngồi vào trên giường, giang hai cánh tay kéo cô vào trong ngực, cúi đầu hôn đi hôn lại lên mặt của cô, tựa như anh muốn dùng cách này để an ủi bóng ma bị bắt cóc trong lòng cô, an ủi những tổn thương và sợ hãi của cô.

Lâm Bảo Bảo an tâm dựa vào trong ngực của anh, ngẩng mặt nhận sự an ủi của anh, trong lòng cảm thấy yên bình.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp