Dị Thế Thần Cấp Giám Thưởng Đại Sư

Chương 32: < Phúc đắc cổ nguyên thảo tống biệt >


2 năm

trướctiếp

Nguyên nhân lựa chọn Đường Thời rất đơn giản —— đối với Lạc Viễn Thương mà nói, chỉ cần một đồng bạn đã kết thù với Chính Khí tông là đủ rồi.

Mà nguyên do Đường Thời đáp ứng Lạc Viễn Thương cũng rất đơn giản —— đối với y mà nói, chỉ cần một đồng bạn đủ mạnh mẽ là đủ rồi.

Cho nên, Đường Thời và Lạc Viễn Thương, tại cảnh tiếp theo này, trở thành một tổ hợp mới.

Hiện giờ Thiên Hải sơn chỉ còn một mình Đường Thời, loại môn phái nhỏ như Điểm Thúy môn, vốn cũng chỉ có mình Lạc Viễn Thương, hai người kia ngược lại hiệp khách độc hành xứng với hiệp khách độc hành, vừa vặn thích hợp.

Khác biệt duy nhất là, Đường Thời là hạng xoàng, mà Lạc Viễn Thương phải là một người rất lợi hại.

Ván này, vốn là Đường Thời hẳn phải chết, một tu sĩ Luyện Khí kỳ, làm sao có thể chạy trốn dưới tay ba tu sĩ Trúc Cơ kỳ?

Đường Thời tự mình tưởng tượng ra cảnh nọ, đã tự mình suy xét, rốt cuộc mình nên lựa chọn bị băm thành hai đoạn vẫn là chờ bị làm thịt cuối cùng.

Lập tức, Lạc Viễn Thương trực tiếp đi đến bên người Đường Thời.

Những kẻ đứng bên, nói không chừng đang cười nhạo hai người này không biết liệu cơm gắp mắm.

Có điều vẻ mặt của Lạc Viễn Thương lai là trơ trơ không thèm để ý, Đường Thời cũng là mặt không đổi sắc, thực lực quá thấp, sức tồn tại ảm đạm, dù sao cũng không biết mặt mũi là gì, mặt đã sớm mất hết được không?

Thị Phi không nói gì thêm, ước chừng Phật gia vốn trời sinh tính khoan dung, đối với kẻ mở sát giới như Lạc Viễn Thương một thân tắm đầy máu kia mới là nhân vật khiến họ đau đầu đi?

Vừa nãy câu nói của Lạc Viễn Thương đầy tính khiêu khích, chẳng qua Thị Phi không đáp lại, chỉ tạo lễ chữ thập.

Lúc này Lạc Viễn Thương cười lạnh một tiếng, nói ra một từ: "Dối trá."

Đường Thời khẽ nhíu mày, kỳ thật trước đó y cũng đồng ý với những lời này thực, có điều... dạo gần đây ấn tượng đã đổi mới.

Nhưng triết học phật gia đối với y mà nói, vẫn là khó có thể lý giải.

Trước Ấn Tướng ra chuyện, đại đa số mọi người khoanh tay đứng nhìn, mà Ấn Tướng đi cứu người, nhóm người của Tiểu Tự Tại Thiên này cũng trợ giúp người khác không ít, Thị Phi còn làm ra chuyện chẳng đáng tin như phóng sinh ở ngay chỗ hung hiểm như vậy, không thể không nói cũng là việc khiêu chiến năng lực chịu đựng của con người. Nhưng cũng chính loại khoan dung tế thế của Phật gia, thậm chí loại hành vi xả thân nuôi hổ, cắt thịt nuôi ưng, đổi lại là sự lạnh lùng cùng khoanh tay đứng nhìn của người đời.

Đường Thời cũng chỉ là người thường, y chỉ biết hiệu quả và lợi ích, mặc dù không nói chuyện y giúp người đời cũng mong chờ người đời báo ân, chí ít cũng không cần khoanh tay đứng nhìn hoặc bỏ đá xuống giếng. Nếu trước đó mình muốn cứu người nhưng hành vi "báo đáp" của họ lại giống như Tuyết Hoàn, một lần hai lần, Đường Thời sẽ còn cứu, nhưng bị cắn nhiều lần, sẽ cảm thấy cứu người là việc vô bổ, chẳng còn ý nghĩa, càng không nói về sau có khả năng chuyển biến thành trạng thái vô cảm.

Đó cũng là nguyên nhân vì sao dọc đường đi Đường Thời cảm thấy những người của Tiểu Tự Tại Thiên có từ trường không hợp với những người còn lại.

Hiện tại đứng chung một chỗ với Lạc Viễn Thương, Đường Thời lại thấy tự tại.

Y ngẩng đầu lên, liếc Thị Phi một cái, lại nhìn lốc xoáy đằng trước, kim quang càng lúc càng lớn, tấm bia đá chui khỏi mặt đất, mà còn từ từ chạm vào lốc xoáy, lúc này ánh sáng chói lòa dần dần hiện lên sau lốc xoáy.

Chính là lúc này!

Cơ hồ trong nháy mắt, tất cả mọi người biết, nên đi vào.

Lạc Viễn Thương nói: "Đi thôi."

Đường Thời gật đầu một cái, trực tiếp dùng lực bay lên, còn chưa kịp rơi xuống đất, đã bị lực hút của lốc xoáy hút vào.

Bên cạnh y là Thị Phi, Thị Phi giương mắt nhìn thoáng qua, chỉ nói rằng: "Tướng từ tâm sinh, nhập ma dịch, xuất ma nan."

*Tướng từ tâm sinh, nhập ma dễ, xuất ma khó.

Lời này Đường Thời nghe nửa hiểu nửa không, chỉ cảm thấy những người của Phật gia, hơi chút là nói câu sâu không lường được, khiến người cảm thấy khó hiểu chịu thua.

Đường Thời trầm ngâm một khắc, chỉ nói câu ra vẻ đạo mạo: "Tướng từ tâm sinh, lòng ta ma, lòng ta phật, đại sư Thị Phi chẳng phải ta, làm sao biết?"

Y cười liếc nhìn Thị Phi, cũng là đột nhiên hiểu được Thị Phi có ý gì.

Đại khái Thị Phi lo lắng Đường Thời đi theo con đường của những người như Lạc Viễn Thương đi? Thật là biết quan tâm.

Mặc cho nói ra sao, Lạc Viễn Thương có thể đi vào Mười tám cảnh Tiểu Hoang, đương nhiên là một trong những người tu đạo, mặc dù Đạo gia tu luyện không có quy luật sâm nghiêm như Phật gia, nhưng cũng tự thành hệ thống, người quá mức sát phạt cũng không phải không có.

Trước đó nhất định là Lạc Viễn Thương có trận chiến ác liệt, nhưng Đường Thời tuyệt không cho là Lạc Viễn Thương có sai —— bởi vì Chính Khí tông cũng là cừu nhân của Đường Thời.

Lúc trước Đường Thời giết Trọng Khánh, nhưng không có giết Hách Liên Vũ Dạ, mà Hách Liên Vũ Dạ lại do Trọng Khánh giết, hoặc là nói một chiêu cuối cùng của hắn đã tiêu hao hết sinh mệnh của hắn, từ đầu đến đuôi, Đường Thời cũng chỉ là một ngòi châm mà thôi, nhưng Chính Khí tông lại muốn Thiên Hải sơn giao ra một người, Thiên Hải sơn lại tùy tay đẩy Đường Thời đi —— cẩn thận mà ngẫm lại, chậu mực này y nhất định phải cõng cũng thật là hay.

Đương nhiên y đứng ở bên Lạc Viễn Thương, cho nên nói xong câu ấy với Thi Phi, liền đuổi kịp Lạc Viễn Thương.

Thị Phi nhìn bóng lưng y, hai tay tạo chữ thập, chậm rãi lần tràng hạt, cuối cùng hít một hơi.

Ấn Hư cảm thấy khó hiểu, " Thị Phi sư huynh muốn làm phép cho y, vì sao không nói rõ ràng?"

Ấn Vô lại không biết phải nói sao, bây giờ hắn còn nhớ rõ chuyện của Ấn Tướng, tuy nói Phật gia coi nhẹ chuyện sống chết, nhưng dù sao Ấn Vô xuất thân từ vũ tăng, không so bằng người tu luyện cái tâm ngay từ nhỏ như Ấn Hư và Thị Phi.

Đối mặt với nghi vấn của Ấn Hư, Thị Phi chỉ nói: "Chuyện làm phép, nói một câu là sáng tỏ, nếu không có cơ duyên, nói vạn câu cùng một câu không hề khác biệt."

Chỉ là nghĩ đến Đường Thời, tu vi không cao, dọc đường đi chịu nhục, trên người cất một cây đao, trong lòng cũng giấu một cây đao.

Người như vậy, mặc dù hiện tại nhìn không đáng sợ chút nào, tương lai cũng rất khó đoán trước.

"Chuyện tu hành chẳng phải chú tâm đến thiên phú hay sao? Đường Thời này nhìn qua thiên phú bình thường, mặc dù đi lầm đường, vào khổ hải, làm hại thế gian, tựa hồ cũng không cần phải lo lắng quá mức." Ấn Hư vẫn cảm thấy kỳ quái, nhịn không được biện luận với Thị Phi vài câu.

Thị Phi không thích biện luận với người, có điều phật hiệu là càng biện càng thông (càng biện luận càng thông suốt hiểu rõ), Tiểu Tự Tại Thiên cũng thường có hoạt động "Biện nghị Phật hiệu", Thị Phi thường nhận được sự chú mục từ những trường hợp như thế, nhưng trong lòng hắn lại không thích, hiện giờ đồng ý nói với Đường Thời hai câu, tựa hồ đã là ngoại lệ.

Chẳng qua, có những chuyện, ngươi biết rõ nó sẽ xảy ra, nhưng không thể ngăn cản, cuối cùng chỉ có thể đứng nhìn, tựa hồ đó là vận mệnh.

"Thiên phú của thân thể, sao có thể so với tâm tư lòng người?"

Khóe môi Thị Phi hơi cong, cuối cùng vẫn là đi về phía trước.

Đây là một đường hầm, lúc tiến vào, Đường Thời cũng đã nghĩ đến những cảnh Tiểu Hoang này làm sao có thể nối tiếp nhau.

Nếu mình đứng ở cực điểm, hiện tại đường hầm này kéo dài lên không trung, nếu cảnh Tiểu Hoang khác cũng là hình cầu, như vậy... Hình cầu lớn như vậy, Đường Thời chỉ có thể nghĩ đến tinh cầu nhỏ —— nhưng lại có vấn đề nữa, hai tinh cầu nhỏ có con đường nối tiếp nhau, hẳn là chuyện không đáng ngạc nhiên, nhưng những tinh cầu này sắp hàng như thế nào? Chúng nó lại có vị trí ra sao?

Nghĩ không ra.

Đường hầm là màu xám đen, như mây đen chuyển động, bọn họ bị lốc xoáy này hút đi, lúc này theo đường hầm chậm rãi đi đến cuối, nơi có ánh sáng kia, cũng đã cảm giác hơi thở buốt giá.

Đường Thời chợt nhớ tới, cảnh thứ hai, tên là Băng tuyết thiên địa.

Nhưng tất cả mọi người đều không ngờ, đi qua mảnh trời trắng xóa, lại đến một đài cao.

Lúc trước tiến vào Ngàn câu vạn hác, bên ngoài cũng có một đài cao, hiện giờ cũng đứng trên một đài cao, mỗi một cảnh Tiểu Hoang đều có một đài cao sao?

Chẳng qua, nơi này trắng xóa —— nơi của băng tuyết.

"Người đặt tên cho cảnh Tiểu Hoang này, nhất định là kẻ lười, không động não." Lạc Viễn Thương ôm tay, vẻ mặt trào phúng.

Hắn cùng Đường Thời, hầu như đồng thời chạm đất, đứng trên đài băng tuyết này.

Trong nháy mắt ấy, giương mắt, thiên địa đổi thay.

Nói đường hầm dài, nhưng thật ra đi tương đối nhanh, trước một khắc bão cát đầy trời, giờ phút này cũng là băng tuyết khắp nơi, thế giới chuyển hoán quá nhanh, tại giờ khắc này, rất nhiều người rung động.

"Nhưng mà... Hiện giờ chúng ta phải làm sao để đi đến bờ bên kia?"

Xuy Tuyết Lâu, như trước là ba nữ một nam, Giáng Trần là người có trò chuyện với Tuyết Hoàn vài câu trước khi vào cảnh Tiểu Hoang, bỗng nhiên quay đầu lại nhìn thoáng qua.

Hiện tại họ đang đứng trên đài cao, rất giống tảng băng trôi, xung quanh đều là nước, mà nhìn ra xa, vẫn là băng tuyết bao trùm, mơ hồ có hình bóng núi non, chẳng qua vẫn là màu tuyết.

Cảnh Tiểu Hoang này quả là lấy tên quá tục, nhưng cũng thật chuẩn xác.

Các môn phái trên đài cao cũng đã đến đông đủ không kém lúc đầu.

Tiểu Tự Tại Thiên chết một người, còn lại ba người; Chính Khí tông cũng chết một, còn ba; Ngàn Hạ môn không biết vì sao không tham gia; Xuy Tuyết lâu còn lại bốn người đầy đủ, Doãn Xuy Tuyết là nam tử đứng giữa ba bông hoa vẫn tự tại như trước; Thiên Hải sơn chỉ còn mỗi mình tên xui xẻo Đường Thời; Hoành Đạo kiếm tông hai người; Điểm Thúy môn như trước một mình Lạc Viễn Thương.

Không biết từ lúc nào, bốn người của Xuy Tuyết môn lại đứng cùng Hoành Đạo kiếm tông, sáu người quả là đoàn thể lớn nhất ở chỗ này. Lần này Tiểu Tự Tại Thiên không đi chung với ai. Cũng không có ai tìm Chính Khí tông, ba người kia mặt mày xanh mét mà đứng đó, một nữ tu trong nhóm mặt bị rạch một vết kiếm, cũng không biết vì sao.

Đường Thời chỉ đảo qua như vậy, cũng đã nắm giữ được thế cục hiện giờ, rồi sau đó nhịn không được cảm thán —— Lạc Viễn Thương cùng mình, quả là đơn cô thế cô, mà còn khiến người oán hận a.

Lạc Viễn Thương ngáp một cái, còn chưa tỉnh ngủ, nói với Đường Thời: "Chúng ta đi trước đi."

Đường Thời sửng sốt, đi? Họ đi đầu sao?

Giống như nhìn rõ Đường Thời khó hiểu, Lạc Viễn Thương xoa xoa hai mắt, hừ một tiếng: "Đi ở mặt sau, cho dù gặp được thứ tốt cũng sớm bị người khác đoạt."

Lạc Viễn Thương tùy ý chọn một hướng, trực tiếp bay qua, bọn họ đều đang đứng trên một tảng băng trôi cao nhất, xung quanh là các tảng băng nhỏ trôi nổi.

Đường Thời thấy Lạc Viễn Thương đã đi, y có chút hoài nghi công pháp khinh thân vụng về của mình có thể đi xa được như vậy hay không, nếu không thể đi qua...

Y nhìn thoáng qua đống đá vụn dưới đáy nước đang trôi nổi, đại khái sẽ rơi vào tình trạng chết đuối trong nước đá đi?

Nghĩ vậy, môi khẽ động, "phù lục thủy".

Một lát sau y cảm thấy thân thể của mình hóa thành lông chim, thổi qua bờ bên kia, nhẹ nhàng quỷ dị đến cực điểm —— trải qua Ngàn câu vạn hác hung tàn, tu vi của Đường Thời đã cao hơn nhiều, nhất là câu "Bạch mao phù lục thủy" này, luyện trong chiến trường, có thể nói là thuần thục sử dụng.

Một đoạn đường này, ước chừng mười lăm trượng, Đường Thời cũng là bay lên cao, sau đó rơi xuống, mọi người xung quanh nhìn trợn trắng mắt —— ngoạ tào, hàng này chẳng lẽ sẽ trực tiếp rơi vào trong nước đi?

Nhất là Lạc Viễn Thương, hắn gần như không tin vào mắt mình, hắn chọn huynh đệ cũng trâu bò vậy sao, dùng công pháp khinh thân cũng bựa như vậy sao?

Thật vất vả kéo được một đồng đội lại muốn xa mình mà đi?

—— sự thật chứng minh họ suy nghĩ nhiều.

Đường Thời là mệnh con gián, mặc dù rơi vào nước phỏng chừng mười người chết chín mình y sống nhăn răng.

Y thấy sắp rơi xuống, ngay cả y cũng khẩn trương, đạo bào màu xanh xám xấu xí kia bay trên nền băng tuyết, cảm giác kia thật chẳng hợp nhau. May mắn là, y không ngã xuống —— hàng này trôi nổi trên nước.

Đôi hài dẫm trên mặt nước, gợi lên vòng sóng hơi lạnh lẽo dưới lòng bàn chân, thậm chí không cần nhiều động tác, Đường Thời đứng trên mặt nước, như đứng trên mặt bằng, y lướt về phía Lạc Viễn Thương đang đứng, như trượt patin trên sân băng.

Kỳ thật dưới lòng bàn chân của y là nước, không phải băng, nhưng Đường Thời có thể trượt đẹp như thế, khiến người ngã cằm, cũng vì bài thơ <<Vịnh nga>> trong <<Trùng Nhị bảo giám>>.

Đầu tiên, nơi này có nước, quả là hoàn cảnh đẹp để thi triển bài thơ này, tiếp đó, tu vi của Đường Thời lại cao hơn một bậc.

Bạch mao phù lục thủy, một câu này, tỏ rõ lông chim trôi nổi trên mặt nước.

Hiện giờ trọng lượng của Đường Thời quả không khác cân nặng của lông chim, y được thổi về hướng Lạc Viễn Thương, như gió thổi lông chim, từ hồ nước bên này sang hồ nước bên kia.

Ngay lúc Đường Thời bước lên tảng băng kia, đi đến bên người Lạc Viễn Thương, toàn bộ cảnh Băng tuyết thiên địa hoàn toàn yên tĩnh, không người nói một câu, những người trước đó đang bàn luận qua sông, hiện giờ đều dừng lại.

Con rùa Đường Thời này, còn giấu một tay như vậy?

Không thể nghi ngờ, ba ngày không gặp người đều khác, Đường Thời khiến người kinh diễm một phen.

Bất quá sau lưng cảnh kinh diễm này, cũng là chua xót vô hạn —— lão tử có công pháp chim công như thế, lại là Luyện Khí kỳ, ngẫm lại cũng thực thê lương được không?

Công pháp khinh thân này không phải tốt nhất, nhưng lại có ý tứ, có vài phần tinh diệu, mọi người cũng không thèm thuồng cho lắm, thiên hạ này đầy rẫy công pháp linh thuật lợi hại, đi đâu chẳng có?

Ngay sau khi Lạc Viễn Thương và Đường Thời chọn xong phương hướng, những người còn lại cũng tự mình bày ra bản lĩnh, bởi vì đã bị người đoạt trước, cho nên mọi người rời đi thật nhanh, đảo mắt trên đài cao chỉ còn ba người của Tiểu Tự Tại Thiên.

Ấn Hư có chút há hốc mồm: "Sư huynh, chúng ta đi qua thế nào?"

Thị Phi đáp: "Chỉ có phương hướng này."

Hướng mà Thị Phi chỉ, thủy vực có thể nói là rộng lớn nhất, tảng băng trôi cách họ gần nhất cũng hơn trăm trượng, cũng khó trách không ai chọn hướng này.

Ấn Vô lại lúng túng: "Sư huynh, ngươi có biết công pháp khinh thân của ta không được tốt lắm..."

Ý là, Thị Phi hãy nghĩ cách để chúng ta có thể đi qua.

Vì thế, Thị Phi rủ mi suy nghĩ, cũng là nghĩ ra cách hay.

"Nhất vi độ giang."

Ngón tay của hắn nhoáng lên một cái, như trống rỗng kẹp ra một cây cỏ lau thật dài, một pháp quyết đánh lên, lại tùy tay ném ra vào nước đá, cỏ lau kia thấy gió là lớn nhanh, biến thành một cái thuyền, có thể chứa ba người.

Đường Thời từ xa ngoảnh đầu lại thấy cảnh tượng ấy, thầm than Thị Phi quả là giỏi một tay.

Lạc Viễn Thương cũng nhìn thoáng qua, dù sao Thị Phi cũng là người có tu vi cao nhất, hắn cũng kiêng kỵ thực.

"Đó là thuật pháp của Phật gia sao, tên "Nhất vi độ giang", thật kỳ quái." Thật không biết tên Thị Phi kia rốt cuộc là tu luyện đến đâu.

Đường Thời lại biết nhất vi độ giang, cũng tiếp lời: "Điển cố này ta lại biết, Phật gia có tổ sư Đạt Ma, lúc qua sông lại không có thuyền, liền đứng bên bờ biển bẻ một cành cỏ lau, thả lên nước sông, lại đứng trên đó mà qua sông. Cho nên thuật pháp này, cũng được xưng là "Nhất vi độ giang"."

Lạc Viễn Thương cũng không ngờ, Đường Thời lại biết nhiều như vậy.

Có điều người của Tiểu Tự Tại Thiên, căn sâu bén rễ, tu sĩ của bốn phương như họ quả không thể so sánh, địa vị của Tiểu Tự Tại Thiên có thể sánh cùng Đất Hoang. Mặc dù có lấy ra thứ gì khiến người sợ than, cũng là thường tình.

Lạc Viễn Thương nói: "Nghe nói Chính Khí tông cùng sư môn của ngươi muốn giết ngươi, đây là lần đầu tiên ta thấy có người còn đen đủi hơn cả ta."

Đường Thời đi trên băng, hai người cũng không theo hướng nào, lớp băng rất dày, bước như trên mặt đất, không có chút chênh vênh nào. "Ta lại không biết mình nổi danh đến vậy."

"Đương nhiên là không nổi danh đến thế, ta đi theo bốn tên ngốc Chính Khí tông kia nghe lén mới biết." Lạc Viễn Thương nở nụ cười.

Đường Thời đột ngột quay đầu nhìn Lạc Viễn Thương, vì sao bỗng nhiên có cảm giác đi chung đường với tên bệnh thần kinh?

Người này, đầy điểm đáng ngờ.

"Hiện giờ chúng ta tùy tiện đi sao?"

Hai người một đội là có bản chất khác với những đội ngũ kia, chỉ có hai người, đương nhiên không có liên lụy ích lợi phức tạp, thậm chí không cần nghĩ nhiều, đi đường nào, đi như thế nào, đều do hai người họ giải quyết.

Chẳng qua có chút khác.

Nếu Đường Thời và Lạc Viễn Thương bất đồng quan điểm, kết quả cuối cùng ước chừng là Lạc Viễn Thương, đây là do thực lực tạo thành.

Lạc Viễn Thương quay đầu lại nhìn những người kia: "Biết vì sao ta lại chọn ngươi không?"

"Ngươi có biết vì sao ta lại đáp ứng ngươi không?" Đường Thời không đáp, lại hỏi ngược.

Hai người liếc nhìn nhau, đồng thời cười khẽ một tiếng.

Tựa hồ Lạc Viễn Thương đã hết cơn buồn ngủ, hắn vừa đi, vừa duỗi lưng, "Ta không có lựa chọn, ngươi không có lựa chọn. Có điều nhìn tu vi của ngươi thấp kém, nếu đánh nhau có lẽ ta không chiếu cố được, có điều ngươi không cần lo cho ta, thế gian này vốn không có ai quy định ai phải có trách nhiệm đi cứu ai."

"Cho nên ngươi mới nói năng không khách khí với Tiểu Tự Tại Thiên." Đường Thời nói tiếp một câu.

Y thấy rõ, Lạc Viễn Thương không phủ nhận, "Ngươi chẳng phải không thích hay sao?"

"Sao ngươi nhìn ra được?" Đường Thời vẫn luôn cho rằng mình che dấu tốt.

"Ta không thích, cho nên biết được ước chừng rằng ai cũng không thích như ta, ta cho rằng ngươi sẽ không thích, hỏi ngươi, quả nhiên ngươi cũng đáp vậy. Đây không phải là nhìn ra, mà là cảm giác ra." Lạc Viễn Thương lòng vòng đáp.

Đường Thời không muốn dây dưa về vấn đề này, y nói: "Ngươi còn chưa trả lời vấn đề của ta."

"Ngươi nói đi ra sao à?" Lạc Viễn Thương mới nhớ ra, hắn dừng bước lại, xoay người, nhìn ra sau, "Vốn ta cho rằng có thể thoải mái mà đi, không ngờ lại có ba cái đuôi đi theo, thật không sung sướng chút nào."

Ba cái đuôi?

Đường Thời không cảm giác được, nhưng nhìn vẻ mặt của Lạc Viễn Thương chỉ biết có người đi theo sau lưng họ.

Trừ ba tên Chính Khí tông kia, ai còn lén lút nữa?

"Kệ, chuyện của chúng ta với họ giải quyết sau, nếu chúng ta đánh nhau lúc này, sợ là sẽ để kẻ khác ngư ông đắc lợi." Lạc Viễn Thương nghĩ vậy, cuối cùng xoay người tiếp tục đi về phía trước.

Đạo lý kia, Đường Thời cũng hiểu, dù sao trong cảnh Băng tuyết thiên địa này có xảy ra chuyện gì cũng nói không chừng.

Bọn họ tiếp tục đi tiếp, dần dần, từ trong tầm nhì vốn chỉ có vụn băng, nay đã xuất hiện cảnh tượng khác, ngay từ đầu là vụn băng trên sông, xa xa có thể thấy núi băng thấp thoáng, cao có thấp có, trôi nổi trong nước.

Một mảnh băng nguyên không bến bờ, là vô số núi băng, mà sau lưng núi băng không biết còn thứ gì đâu?

Vốn hai người đi về phía trước, nhưng chợt thấy dưới lớp băng có bóng dáng màu đen gì đó, lúc đầu còn nhạt, thậm chí khi sâu khi cạn, càng chạy đến càng thấy rõ ràng.

Lạc Viễn Thương liếc mắt một lần nữa, giơ tay chạm vào khóe mắt, nói với Đường Thời: "Phía dưới có cái gì, mau chân đến xem không?"

Đường Thời cũng biết phía dưới có cái gì, nhưng vấn đề là: "Đi xuống bằng cách nào?"

Y vừa dứt lời, liền thấy Lạc Viễn Thương trực tiếp đánh ra bí quyết, một ngọn lửa màu đỏ tươi phụt ra từ ngón tay của hắn, nháy mắt trở thành quả cầu lửa, chui xuống mặt đất, ngay sau đó Đường Thời cảm thấy dưới chân trống rỗng, trực tiếp rơi xuống, may mắn y nhanh nhẹn, trong lúc rơi xuống đã sử dụng khinh thân thuật, không thì ngã thành tên ngốc.

Băng tuyết thiên địa, vốn là nơi rét buốt, nhưng hiện giờ Đường Thời lại thấy nóng nảy —— đơn giản là ngọn lửa của Lạc Viễn Thương vẫn cháy lan ra xung quanh, cho đến khi mở ra một chỗ đứng đủ năm sáu người thì thôi.

Chẳng qua, sau khi ngọn lửa biến mất, dưới chân họ xuất hiện không ít giọt nước.

Theo lý mà nói, băng tan ra bao nhiêu phải có chừng ấy nước, nhưng hiện giờ dưới chân họ chỉ có mực nước chừng ba tấc.

Lạc Viễn Thương tùy tay ném một linh thuật, đắp lại cái miệng động mà họ vừa rơi xuống, đóng băng lại, nhìn nước dưới lòng bàn chân mình mới nói: "Băng này cũng quỷ dị, Mười tám cảnh Tiểu Hoang thật thần kỳ, quả là danh bất hư truyền."

Bọn họ thấy băng tan nhiều, nhưng chỉ tan ra chút nước, nói vậy cả băng cùng nước đều có cổ quái.

Có điều hiện giờ chẳng thể truy cứu được nhiều, nếu làm rõ ràng được những bí ẩn của nơi này, họ cũng chẳng phải là người thăm dò nho nhỏ.

Hiện giờ họ đứng trong tầng băng này, xung quanh đều là lớp băng thật dày, có thể nhìn thấy xung quanh màu đen nhợt nhạt, "Hiện tại chúng ta có thể đi trong lớp băng rồi.

Đúng vậy, đi trong lớp băng, tự tìm phiền toái.

Có điều cả hai đều là người thông minh, Hỏa linh thuật cơ bản Đường Thời cũng biết.

Nhưng tu vi của y không thể sánh bằng Lạc Viễn Thương, đốt một lần có thể hóa tan cả mảng lớn, nhưng y có biện pháp riêng, là Tiểu tụ linh thủ kết hợp Hỏa linh thuật.

Sau khi tạo ra Hỏa linh thuật, lại dùng Tiểu tụ linh thủ, kéo dài thời gian dùng Hỏa linh thuật, không có gián đoạn, tuy đốt chậm, nhưng tính kéo dài, có thể nói là đốt liên tục.

Chẳng qua trong không gian này, linh khí được tụ tập đến quá ít, chỉ chốc lát sau Đường Thời đã khó có thể chống.

Lúc ban đầu, Lạc Viễn Thương còn liếc nhìn Đường Thời, nhưng sau đó thấy Đường Thời có biện pháp cũng không quản nữa. Luyện Khí kỳ không dự trữ được nhiều linh khí, cho nên Đường Thời cần nghỉ ngơi, hắn biết Đường Thời đã khoanh chân ngồi xuống, nhưng hắn còn phải tiếp tục.

Dưới sự cố gắng của họ, băng đã dần tan thành nước, đồ vật xung quanh đã dần lộ ra, thậm chí còn có một ít trong các tảng băng, ngẫu nhiên còn xuất hiện một số thứ kỳ quái. Có điều, Lạc Viễn Thương cũng chỉ xuất thân từ Điểm Thúy môn, cũng là tu sĩ Trúc Cơ trung kỳ, dù lợi hại hơn Đường Thời không ít, cũng cần phải nghỉ ngơi.

Lạc Viễn Thương thở ra một hơi, cũng ngừng lại, trực tiếp ngồi xuống chuẩn bị điều tức.

Nhưng thật không ngờ, hắn vừa ngồi xuống, lại thấy Đường Thời đứng lên.

Trước đó Đường Thời tiêu hao hết chân lực, nay đã khôi phục hoàn tất, tiếp tục đứng lên làm việc.

Y không nói chuyện, chọn một hướng, bắt đầu sử dụng Hỏa linh thuật, chân lực không ngừng lưu chuyển trong kinh mạch cùng thủ bí quyết, dần dần có cảm giác mượt mà thuận buồm xuôi gió, mà chân lực vô hình cũng chuyển động quanh ngón tay y, dần hóa thành từng sợi khí trắng.

Lạc Viễn Thương điều tức một chốc sẽ liếc mắt nhìn y, lúc này phát hiện ra chuyện lạ.

Tiểu tụ linh thủ không phải linh thuật lợi hại gì, nhưng Đường Thời sử dụng nó lại rất thuận tay, như đã sử dụng ngàn lần vạn lần vậy —— Lạc Viễn Thương không hề biết cuộc sống của Đường Thời ở Thiên Hải sơn, càng không thể biết rằng, Đường Thời có thể đến Mười tám cảnh Tiểu Hoang, chẳng qua cũng chỉ là đệ tử vô danh bị vắng vẻ trong góc vườn rau ở Thiên Hải sơn.

Đương nhiên Đường Thời sẽ không nói cho hắn biết, những công phu này cũng là luyện ra từ vườn rau.

Có câu cách ngôn, nói cũng thật tầm thường —— một phút trên đài, công mười năm dưới đài.

Đường Thời có thể ra vẻ như thế, cũng có nghĩa đã từng cố gắng thế nào, huống chi thiên phú của y chỉ là thường thường.

Bởi vì không ngừng lật tay sử dụng Tiểu tụ linh thủ, cung cấp linh lực cho Hỏa linh thuật, cho nên thời gian đốt kéo dài, mà Đường Thời lại vô ý thức nhanh hơn tần suất sử dụng Tiểu tụ linh thủ, phạm vi ngọn lửa càng lúc càng lớn, thậm chí tốc độ bị bỏng càng lúc càng nhanh, dần dần khiến Lạc Viễn Thương ngồi xếp bằng nghỉ ngơi bên cạnh cũng cảm thấy nóng nực.

Khi băng tan thành nước, thậm chí có âm thanh nước suối chảy róc rách.

Giờ khắc này, bỗng nhiên Lạc Viễn Thương ý thức được, có lẽ mình không có tìm đội hữu kéo chân sau.

Rất nhiều người chỉ thiếu cơ hội bộc lộ chính mình, hoặc nói cơ hội triển lãm chính mình.

Nếu tiếp tục cùng đường với những người từng đi cùng Ngàn câu vạn hác, Đường Thời tuyệt đối sẽ không dám lộ mình ra, y biết mình không lợi hại, chỉ biết mình có kỹ xảo tốt.

Nếu đã lộ ra, còn không biết Tưởng Kế Nhiên với Tuyết Hoàn sẽ đối phó với mình như thế nào, nhưng đến bên Lạc Viễn Thương, cả hai đều có cừu oán với Chính Khí tông, ngay trước khi giải quyết người của Chính Khí tông, họ sẽ không trở mặt.

Đường Thời yêu cầu, chỉ là cơ hội khiến mình mạnh lên.

Giờ y là Luyện Khí tầng bảy, vốn trong Ngàn câu vạn hác không có cơ hội tu luyện, nhưng đi cùng Lạc Viễn Thương, hai người ít ỏi, tốc độ đi cũng không nhanh, cũng có càng nhiều cơ hội rèn luyện mình.

Chuyện hóa tan băng trước mắt cũng là đại công trình.

Đường Thời cũng dần nhìn ra trong băng có cái gì, là một cây kiếm gỗ mục nát, ngay lúc y hóa tan tầng bằng ngoài, dừng lại đào móc kiếm này ra, kỳ thật cũng đã khá mệt, chẳng qua lưng y thẳng, nhìn đoán không ra.

Lạc Viễn Thương đã nghỉ ngơi tốt đi lên nhìn thoáng qua, "Là kiếm gỗ cây ba gốc, vận may của ngươi cũng tốt thật."

Đường Thời không rõ, lặp lại một lần: "Kiếm gỗ cây ba gốc?"

Bỗng nhiên vẻ mặt của Lạc Viễn Thương méo mó, hắn liếc Đường Thời, hỏi: "Ngươi chưa đọc qua <<Sơn hải kinh>> hay sao?"

Đường Thời thầm nói tên này nghe quen, chỉ tiếc chưa xem qua: "Nghe thấy, nhưng chưa đọc."

Đại lục Linh Xu cũng có một quyển sách tên là <<Sơn Hải kinh>>, viết đủ loại về bốn núi Đông, Tây, Nam, Bắc và Đất Hoang trung nguyên, đủ loại địa lý núi non, chuyện lý thú kỳ văn, thậm chí chim bay cá nhảy cùng cây cối hoa cỏ, có thể coi là quyển bách khoa toàn thư, chẳng qua Đường Thời là đệ tử ngoại môn, chỗ nào có tư cách đọc <<Sơn hải kinh>>?

Lạc Viễn Thương nhún vai, "Cây ba gốc, tại Viêm Hỏa bắc, sinh tại thượng du Xích Thủy. Cây này thẳng tắp như bách, lá tròn đều như châu ngọc. Có điều cũng có người nói, cây ba gốc cũng giống như sao chổi. Kỳ thật cũng chỉ là ba cây mà thôi, chẳng qua chung một gốc. Kiếm gỗ cây ba gốc này, là làm từ cây ba gốc, phải có đủ ba chẽ, chuôi kiếm này của ngươi tuy nhìn mộc nát, nhưng luyện chế lại, vẫn là có chút tác dụng, chẳng qua có hiệu quả gì, ta cũng không biết."

Lời của Lạc Viễn Thương đã đủ rõ ràng, Đường Thời nhìn kiếm dài ba thước trước mắt, bỗng nhiên có chút khó xử.

Lạc Viễn Thương đang muốn rời đi, lại thấy Đường Thời còn ngu si mà nhìn cây kiếm gỗ kia, kỳ quặc hỏi lại: "Sao ngươi không cất đi?"

Đường Thời vuốt mũi, "Cất bằng cách nào?"

—— huynh đệ ngươi thắng.

Lạc Viễn Thương vốn muốn mở miệng hỏi, chẳng lẽ ngươi không có túi trữ vật sao? Nhưng lại chợt nhớ đến ngay cả <<Sơn hải kinh>> Đường Thời còn chưa xem qua. Lại nghĩ y bị Chính Khí tông cừu thị, còn bị sư môn vứt bỏ, nói vậy hẳn không phải đệ tử được coi trọng, môn phái nhỏ tìm đâu ra lắm túi trữ vật đến thế cho các đệ tử treo lên?

"Túi trữ vật mà nói, ta còn có một, nhưng không biết ngươi có dám dùng hay không." Lạc Viễn Thương chợt nhớ ra trên tay mình còn có một cái túi khác, khó hiểu mà cười ra tiếng.

Bánh nhân thịt từ trên trời rơi xuống, không đón mới là thằng ngốc.

Đường Thời vốn muốn hỏi lại, nhưng nhìn vẻ mặt của Lạc Viễn Thương, chỉ biết đó là thứ gì.

Lạc Viễn Không ném ra cái túi, nhìn qua trống trơn, cũng không có gì đặc thù, chẳng qua bên ngoài của túi có thêu một đồ án Âm Dương ngư Thái Cực.

Đường Thời liếc hắn: "Chính Khí tông?"

"Ừ." Lạc Viễn Thương đáp, sau lại nói: "Có điều ta tra xét rồi, cũng không có ký hiệu gì. Người này đã chết, vật trong túi đã thuộc về ta, ấn ký thần thức trên đó cũng đã bị hủy."

Đường Thời nghĩ một chốc hàm ý trong lời của Lạc Viễn Thương, lại mỉm cười, trực tiếp dùng thứ này.

"Ngươi không sợ có bẫy rập gì sao?" Lạc Viễn Thương cảm thấy Đường Thời quả là người thú vị.

Đường Thời đáp: "Có bẫy đã sớm làm, cũng không trong chốc này, huống chi, đối với người có thể giải quyết nhanh chóng, sao còn hao tốn tâm trí đi tính kế chứ?"

Đường Thời của hiện tại, ngay cả tư cách được tính kế còn chưa có.

Y tự hiểu được mình, cũng không sợ hãi tính kế của người.

Đầu óc nhão mới tính kế tên yếu lại còn nghèo.

Lạc Viễn Thương chợt cười ha hả, trực tiếp xoay người cố gắng với tường băng xung quanh.

Đường Thời trực tiếp đánh dấu thần trí của mình lên túi trữ vật, trực tiếp ném linh tinh trộm giấu và một ít thứ khác vào túi, đương nhiên bao gồm kiếm gỗ cây ba gốc kia.

Hiện giờ Đường Thời mệt, trực tiếp ngồi xuống nghỉ ngơi, Lạc Viễn Thương cũng không che dấu thực lực của mình nữa, lửa cháy có thể nói lan ra đồng cỏ, trực tiếp chọn một hướng mà đốt, càng chạy càng xa.

Đường Thời ngồi, chỉ nghe thấy tiếng nước chảy xa xa, hai tay y tách ra, lòng bàn tay hướng về phía trước, chân lực lưu chuyển theo kinh mạch, không biết từ lúc nào đã tráng kiện rất nhiều.

Y nhắm lại hai mắt, cảm thấy mình như được linh khí vườn quanh, bàn tay tạo Tiểu tụ linh thủ, cướp lấy linh khí xung quanh, trong nháy mắt, y cảm giác được tại tử phủ của đan điền, những chân lực nồng đậm được áp súc thêm chặt, cuối cùng hóa thành giọt nước, chậm rãi chảy xuống, lại được linh khí bao bọc.

Lòng bàn tay Đường Thời lóe vầng sáng nhạt, y cảm nhận được dị động, theo bản năng cầm lấy bàn tay của mình.

Quay đầu lại nhìn thoáng qua, Lạc Viễn Thương đã đi được rất xa, có thể nói là đang điên cuồng đấu tranh với đám tường băng, không thèm để ý tới mình.

Những ngọn lửa mà Lạc Viễn Thương tạo ra trước đó cũng chẳng phải thực lực chân chính, chẳng qua vì đề phòng y mới che dấu một chút, nay đã xác định Đường Thời có thể trở thành đồng bọn, cho nên mới trực tiếp lộ ra như bây giờ.

Đường Thời cảm thấy an tâm, bàn tay trái chậm rãi mở ra.

Đồ án <<Trùng Nhị bảo giám>> kia sáng lên, có vầng sáng màu đỏ rực rỡ, như máu tươi chuyển động trong lòng bàn tay, ngay sau đó Đường Thời cảm giác chân lực trong cơ thể bị đồ án hút vào, vì thế cảnh tượng quen thuộc kia, lại xuất hiện.

Quyển sách <<Trùng Nhị bảo giám>> chân chính hiện lên, trang sách như bị gió thổi, điên cuồng mà lật tung, cuối cùng trở về hình dáng trang sách đang lật dở dang.

Đường Thời biết, ngay lúc linh khí hội tụ, y đã luyện đến Luyện Khí tầng tám, người khác đến ba tầng cuối, tu luyện càng lúc càng chậm, Đường Thời lại càng lúc càng nhanh, quả thực không thể hiểu được.

Đến ba tầng sau, cũng là Luyện Khí tầng bảy, tầng tám, tầng chín, đều có thể Trúc cơ, chẳng qua xác suất thành công khác nhau rất lớn.

Nói như vậy là vì, Luyện Khí tầng bảy có xác suất trúc cơ thành công là một phần trăm, tầng tám là năm phần trăm, mà tầng chín là mười phần trăm.

Nếu có Trúc cơ đan, xác suất này sẽ cao hơn nữa.

Đại lục Linh Xu có vô số tu sĩ Luyện Khí kỳ, nhưng thành công trúc cơ lại không có mấy, đây là hệ thống cấp bậc tu chân, hiện trạng như thế, khiến Đường Thời nghĩ lại nhịn không được cười khổ.

Y tạm thời vứt bỏ chuyện Trúc cơ xa xăm, ngón tay chạm đên <<Trùng Nhị bảo giám>>, trang sách mùi cổ xưa, mùi mực thơm lâu, luôn có thể giúp người bình tĩnh lại.

Bài thơ thứ nhất <<Vịnh nga>>, bài thứ hai <<Xuân hiểu>>, bài thứ ba << Tái hạ khúc>>——

Ngón tay của Đường Thời cũng đã đặt lên trang sách thứ ba, tim đập nhanh, bài thơ thứ tư, y biết nó đã xuất hiện, nhưng là cái gì?

Dưới lớp băng, là Đường Thời đang ngồi trong góc, sắp mở ra trang sách thứ tư của Trùng Nhị bảo giám, mà đằng xa, là Lạc Viễn Thương đã đào được rất nhiều đồ, trước mắt là mảnh tường màu đen, lần thứ hai hắn ném ra Hỏa linh thuật, cuối cùng cũng thấy —— đây là một mặt tường, một vách tường màu đen, mặt trên có khắc họa văn tự xa xưa, tiếng giọt nước rơi xuống mặt đất, cũng rơi xuống đáy lòng Lạc Viễn Thương, tim hắn đập thật nhanh, chỉ ngơ ngẩn nhìn thứ trước mắt.

Trên tầng băng, ba người của Chính Khí tông mất đi mục tiêu đã bước lên tầng băng, ba người của Tiểu Tự Tại Thiên đứng trên tầng băng phát hiện ra ấn ký kỳ quái không thuộc về hai nhà Phật Đạo, Doãn Xuy Tuyết của Xuy Tuyết lâu giải thích với ba cô nương về chuyện mình đột nhiên mất tích...

Kiếm của Tưởng Kế Nhiên Phi Tiên phái xuyên qua cổ họng Tề Nhất Vũ Hoành Đạo kiếm tông, mà ngay giờ khắc ấy, ngón tay Đường Thời, cuối cùng cũng động.

Một chút một chút, chậm rãi, tay y run rẩy, văn tự đằng sau trang giấy, dần dần rõ ràng hơn, chữ thư pháp màu mực, giấy vàng cũ kỹ, và vẻ ngoài như dính đầy bụi bặm, mặc dù đã nhìn thấy nhiều lần, nhưng lúc nhìn thấy, vẫn khó có thể nhẹn lại sự kích động của nội tâm.

Trong đôi mắt của y, ảnh ngược lại quyển sách <<Trùng Nhị bảo giám>> trên hai tay, đánh tan mọi bất an trước đó, chỉ còn sự bình tĩnh tận cùng.

Bài thơ thứ tư, không đầy đủ, chỉ có một nửa.

<Phú đắc cổ nguyên thảo tống biệt>, Bạch Cư Dị.

"Ly ly nguyên thượng thảo,

Nhất tuế nhất khô vinh.

Dã hoả thiêu bất tận,

Xuân phong xuy hựu sinh."

*Dịch thơ: " Đồng xanh cỏ bời bời.
Mỗi năm héo rồi tươi.
Lửa đồng thiêu chẳng rụi,
Gió xuân thổi sinh sôi."

*Dịch nghĩa: " Cỏ trên cánh đồng bời bời.
Mỗi năm một lần úa một lần tươi.
Lửa đồng đốt không bao giờ cháy hết,
Khi gió xuân thổi lại sinh sôi nảy nở."


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp